• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ông Xã Thú Tính (1 Viewer)

  • Chương 96-100

Chương 96 Nó lại tàn nhẫn như thế!

"Đừng nhắc đến bà ta với tôi!" Nguyễn Thanh Uyển gào thét: "Bà ta đã cướp mất mọi thứ của tôi!"

"Nếu không phải bà nói ra thì Lệ tiên sinh sẽ không biết mình không phải là con trai của Lệ phu nhân, trước giờ Lệ phu nhân chưa bao giờ đối xử không tốt với Lệ tiên sinh bởi vì Lệ tiên sinh không phải là con ruột của mình. Nhiều năm như vậy, Lệ tiên sinh vẫn rất kính trọng Lệ phu nhân, Lệ phu nhân này đối xử rất tốtvới anh ấy, mà không giống như bà, chỉ luôn muốn lợi dụng!" Hứa Thâm Thâm quát.

Nguyễn Thanh Uyển nhìn về phía Lệ Quân Trầm: "Quân Trầm, con hãy nói cho cô ta là con không nghĩ như vậy đi!"

"Đúng là tôi nghĩ như vậy." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói, anh kéo Hứa Thâm Thâm lại: "Thâm Thâm là những gì tôi muốn. Tôi sẽ không nhận bà là mẹ."

"Máu lạnh." Mặt Nguyễn Thanh Uyển đỏ bừng.

"Đều được học từ bà." Lệ Quân Trầm lanh nhạt: "Khi qua 48 giờ đồn cảnh sát sẽ tự động thả người, đây là để nhắc nhở bà, nếu bà dám động đến Thâm Thâm một chút nào thì tôi sẽ để người của Bạch gia gặp xui xẻo, bà tự sắp xếp ổn thỏa đi, dì Tiếu, tiễn khách!"

Nói xong anh kéo Hứa Thâm Thâm xoay người lên lầu.

Nguyễn Thanh Uyển không thể tin được đây là cách con trai ruột đối xử với mình.

Nó lại tàn nhẫn như thế!

Tốt lắm, vậy bọn họ hãy chờ xem!

Về đến phòng, Lệ Quân Trầm đè Hứa Thâm Thâm lên ván cửa.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: "Lệ tiên sinh đang tức giận sao?"

Vừa rồi cô đã làm gì sai ư?

"Không." Giọng Lệ Quân Trầm rất bình tĩnh.

Hứa Thâm Thâm mím môi: "A."

Sau đó không nói gì nữa.

"Thâm Thâm." Lệ Quân Trầm gọi một tiếng.

"Ừm?" Hứa Thâm Thâm nhìn anh, đôi mắt đen trắng sáng ngời.

"Cảm ơn." Lệ Quân Trầm vùi đầu vào vai của cô, trong trẻo lạnh lùng nói.

Hứa Thâm Thâm phản ứng kịp, hai tay ôm đầu anh khẽ vuốt ve nói: "So với những gì anh làm cho em thì những thứ này không tính là gì."

Cô có thể hiểu được cảm giác của anh.

Nếu có một ngày, mẹ đẻ của cô cũng đứng ở trước mặt cô yêu cầu cô làm cái này làm cái kia, thì nhất định cô cũng sẽ giống như Lệ Quân Trầm, không nhận người mẹ này nữa.

Cảm giác vứt bỏ này thật sự rất khó chịu.

Lệ Quân Trầm ôm chặt cô, hai tay ghìm chặt ở trong ngực mình, chóp mũi mạnh mẽ ngửi mùi thơm trên cơ thể cô.

Hứa Thâm Thâm ưỡn người lên để phối hợp anh.

"Chúng ta nên đi rửa mặt." Hứa Thâm Thâm nói.

"Vận động xong hãng rửa." Giọng nói của Lệ Quân Trầm rất dễ nghe.

Hứa Thâm Thâm đỏ mặt giống như uống say.

Lệ Quân Trầm ôm cô đi đến bên giường, cùng cô vuốt ve an ủi một trận.

...

Hứa Thâm Thâm tiến vào văn phòng nhìn thấy đống tài liệu nằm trên mặt bàn thì bại liệt.

Cô ngồi xuống, lập tức bắt đầu làm việc.

Hết lần này tới lần khác lại có chuyện xảy ra.

"Hứa tổng, Nhiếp Văn Du không đến quay quảng cáo." Lâm Tư Kỳ đứng trước mặt cô, cẩn thận nói.

Hứa Thâm Thâm đẩy kính mắt trên sống mũi, cau mày lại nói: "Cô ta hủy hẹn sao?"

"Vâng." Lâm Tư Kỳ gật đầu.

"Vậy thì dùng thủ tục pháp luật tìm cô ta đến bù, không cần khách khí." Hứa Thâm Thâm rất tỉnh táo: "Vậy có người ứng cử không?"

"Có, Tư Đồ Uyển Uyển." Lâm Tư Kỳ trả lời.

Sao lại là cô ta?

"Ngoài cô ta ra thì sao?" Hứa Thâm Thâm không thích cô gái này.

Có lẽ là bất kỳ người phụ nữ nào mơ ước Lệ Quân Trầm thì cô đều không thích.

"Còn có Kỷ Tương Quân."

"Chính là diễn viên gạo cội Hoa kiều kia sao?" Hứa Thâm Thâm dùng tay xoay bút máy, nếu như có thể mời bà ta thì thực sự có thể cải thiện hình ảnh của sản phẩm.

"Bà ta vừa đến thành phố B sáng hôm nay." Lâm Tư Kỳ thử dò hỏi: "Có cần tranh thủ chút không, tôi hỏi qua bên tổ quảng cáo có thể chờ một chút."

Hứa Thâm Thâm dùng một tay chống cằm suy nghĩ một chút: "Tốt thì tốt, nhưng mà một người nổi tiếng như thế sao lại để chúng ta cướp được chứ.”

Lâm Tư Kỳ gật đầu, cũng không biết nên làm gì.

"Thôi được rồi, đã như vậy thì chúng ta đi xem một chút." Hứa Thâm Thâm lấy mắt kính xuống, nhéo mũi một cái nói: "Chuẩn bị xe."

"Được rồi." Chẳng biết tại sao Lâm Tư Kỳ lại có chút kích động.

Hai người từ công ty đi ra, Hứa Thâm Thâm liền lên xe Lâm Tư Kỳ.

Hai người tới lối vào khách sạn thì phát hiện trước cổng có rất nhiều phóng viên và fan hâm mộ tụ tập, trong tay fan hâm mộ cầm bảng hiệu biểu ngữ, có viết tên Tư Đồ Uyển Uyển, cũng có viết tên Kỷ Tương Quân.

Nhưng mà xem ra fan hâm mộ của Kỷ Tương Quân nhiều hơn một chút.

Quả nhiên là kiếm báu chưa già, fan hâm mộ rất trung thành.

Hai người bước từ trên xe xuống, cất bước đi về phía cửa chính khách sạn.

Đi tới trước bàn lễ tân, Hứa Thâm Thâm nói với nhân viên phục vụ khách hàng:"Tôi là Hứa Thâm Thâm Tổng giám độc của tập đoàn Hứa thị, tôi muốn gặp bà Kỷ Tương Quân một chút."

Nhân viên phục vụ khách hàng ngọt ngào cười một tiếng: "Hứa tổng, thật ngại quá, bà Kỷ không gặp bất luận người nào."

"Như vậy sao." Hứa Thâm Thâm có ý lùi ra, là tỏ vẻ Kỷ Tương Quân không muốn gặp những người khác.

Lâm Tư Kỳ nói với nhân viện phục vụ khách hàng: "Cô không biết, người này là vị hôn thê của Lệ tiên sinh."

Nhân viên phục vụ khách hàng sửng sốt một chút, quay đầu thấy Hứa Thâm Thâm vừa xinh đẹp lại khéo léo, lớn lên xinh đẹp như vậy thật sự giống vị hôn thê của Lệ Quân Trầm.

Hứa Thâm Thâm liếc nhìn Lâm Tư Kỳ, không ngờ chị lại dùng chiêu này.

"Đúng lúc Lệ tổng cũng ở đây, bà Kỷ ở phòng 1906." Nhân viên phục vụ khách hàng cười nói.

Lệ Quân Trầm cũng ở đây?

Hứa Thâm Thâm nhíu mày, thật sự là đúng dịp.

Lâm Tư Kỳ kéo Hứa Thâm Thâm đi về phía thang máy.

Đi vào thang máy, chờ lúc cửa đóng lại Hứa Thâm Thâm mới hỏi Lâm Tư Kỳ: "Lâm Tư Kỳ, sao chị lại tích cực như vậy?"

Lâm Tư Kỳ giật mình, sắc mặt có chút bối rối, sau đó xấu hổ giải thích: "Thật ra tôi là fan điện ảnh của Kỷ Tương Quân."

Fan điện ảnh?

Đơn giản như vậy sao?

Hứa Thâm Thâm lại không tin nhìn cô, một tay nâng cằm lên nói: "Chỉ đơn giản như vậy à?"

Lâm Tư Kỳ gật đầu nói: "Đúng vậy."

Hứa Thâm Thâm vẫn chưa tin, cô nhìn chằm chằm Lâm Tư Kỳ giống như muốn nhìn thấu cô ấy vậy.

Đôi mắt Lâm Tư Kỳ sáng lấp lánh, bỗng nhiên cô nhìn thấy cổ áo len màu hồng của Hứa Thâm Thâm lệch về một bên, ở vị trí xương quai xanh của cô có một dấu hôn.

Lập tức cô ấy nói sang chuyện khác: "Xem ra cuộc sống về đêm của Hứa tổng không tệ lắm."

Hứa Thâm Thâm sửng sỡ, chị nói chuyện này làm gì?

Lâm Tư Kỳ có chút hả hê chỉ vào vị trí xương quai xanh của cô: "Lệ tổng có giống như sói như hổ không?"

Hứa Thâm Thâm cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện dấu hôn trên xương quai xanh mình bị lộ ra.

Lập tức cô kéo cổ áo lên, tức giận nói: "Chị cũng dám trêu chọc cấp trên, không muốn làm việc nữa sao!"

"Hứa tổng đừng sa thải tôi, tôi sai rồi." Lâm Tư Kỳ lấy lòng cười.

Hứa Thâm Thâm liếc nhìn cô ấy, ngược lại quên mất chuyện vừa rồi.

Thang máy đến tầng 19, hai người đi từ thanh máy ra thì nhìn thấy trước một phòng đặt đầy hoa tươi, không cần hỏi cũng biết đó chính là phòng của Kỷ Tương Quân.

Hai người đi đến, còn chưa đứng vững liền bị vệ sĩ ở trước cửa chặn lại.

Hứa Thâm Thâm quay đầu nhìn về phía Lâm Tư Kỳ.

Lâm Tư Kỳ tiến lên một bước, nói: "Bên trong chính là Lệ tổng, vị này là vị hôn thê của Lệ tổng."

Hứa Thâm Thâm khẽ nói: "Tôi muốn chờ một chút, sao chị nói cái này?"

Lâm Tư Kỳ che miệng của mình, nói: "Không phải Hứa tổng có ý này à?"

Hết chương 96.
Chương 97 Chỉ là để bà xem Thâm Thâm một chút

Hứa Thâm Thâm nhún vai chẳng biết làm sao, thật sự là thua với chị luôn.

Cô vừa muốn nói với vệ sĩ rằng chờ chút nữa cô lại đến, ai ngờ cửa lại mở ra.

Một người phụ nữ trung niên nhìn cô một chút, ánh mắt lành lạnh nói: "Ai đến vậy?"

Hứa Thâm Thâm suýt chút nữa đã 'báo tên họ ra', cô lạnh nhạt cười một tiếng: "Tôi là Hứa Thâm Thâm Tổng giám đốc của tập đoàn Hứa thị."

Người phụ nữ trung niễn ngây người vài giây đồng hồ mới tỉnh hồn lại: "Mời vào."

Hứa Thâm Thâm nhíu mày, vì sao bà ta lại ngạc nhiên như thế?

Chẳng lẽ Hứa Thâm Thâm cô là mãnh thú lũ lụt gì sao?

Cô và Lâm Tư Kỳ đi theo người phụ nữ trung niên vào, lập tức nghe được tiếng nói chuyện ở phòng khách.

Bên trong có một giọng đàn ông trầm lắng êm tai, cô nghe xong liền mỉm cười.

Là Lệ Quân Trầm không sai.

"Phu nhân, tiểu thư Hứa Thâm Thâm đến." Người phụ nữ trung niên cung kính nói với một người phụ nữ đang quay lưng về phía các cô.

Mặc dù người phụ nữ kia quay lưng về phía các cô nhưng mà Hứa Thâm Thâm biết bà ta chính là Kỷ Tương Quân.

Cho dù là bóng lung thì người phụ nữ này cũng rất cẩn thận tỉ mỉ.

Một mái tóc dài màu nâu đậm được bối lên thật cao, trên người mặc một bộ sườn xám trắng ngọc trai thêu hoa, vừa dịu dàng lại đoan trang khiến người ta có một loại cảm giác cao không thể chạm đến.

"Mời cô ấy ngồi." Giọng điệu Kỷ Tương Quân không nóng không lạnh nói.

Người phụ nữ trung niên dùng tay ra hiệu mời cô ngồi.

Hứa Thâm Thâm nhìn thấy Lệ Quân Trầm, khi ánh mắt hai người chạm vào nhau thì lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Ngược lại người ngồi bên cạnh làm cô ngạc nhiên hơn.

Sao Trạm Hoàng Vũ cũng ở đây?

Hứa Thâm Thâm đi qua trực tiếp ngồi bên cạnh Lệ Quân Trầm, bởi vì chỉ bên cạnh anh còn có chỗ trống.

Mặc dù một bên khác còn có một cái ghế sofa đơn, nhưng nếu như mình đi qua đó ngồi thì Lâm Tư Kỳ sẽ ngồi bên cạnh Lệ Quân Trầm, như vậy sẽ không thích hợp lắm.

Cô ngồi xuống, rốt cuộc nhìn thấy mặt Kỷ Tương Quân.

Một khuôn mặt hơi giống mình.

"Thâm Thâm, lâu rồi không gặp." Ánh mắt Trạm Hoàng Vũ rất dịu dàng.

Hứa Thâm Thâm gật đầu, nói: "Trạm tiên sinh, lâu rồi không gặp."

"Hoàng Vũ, hai người biết nhau sao?" Kỷ Tương Quân lành lạnh hỏi.

"Đúng vậy, con đến Trung Quốc vì cô ấy." Trạm Hoàng Vũ không hề che giấu ánh mắt của mình, vẫn luôn nhìn Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm mở to mắt nhìn về phía Lệ Quân Trầm.

Lệ Quân Trầm nắm tay cô lên lạnh lẽo nói: "Em muốn thoát khỏi sự làm phiền của người đàn ông này thì có thể nói với Trạm phu nhân."

Trạm phu nhân?!

Hứa Thâm Thâm ngẩng đầu nhìn Kỷ Tương Quân, chẳng lẽ Kỷ Tương Quân và Trạm Hoàng Vũ là mẹ con sao?

"Thâm Thâm, bà Kỷ Tương Quân là mẹ của tôi." Trạm Hoàng Vũ giải thích.

Hứa Thâm Thâm hơi ngạc nhiên.

Lúc trước có thông tin nói nhà chồng Kỷ Tương Quân là gia tộc vô cùng nổi tiếng, hơn nữa lại là một nhà giàu có, không ngờ rằng bà ta lại là bà chủ của Trạm gia.

Vậy chẳng trách bà ta ru rú trong nhà nhưng các bộ phim đều có chất lượng vượt trội, hóa ra là như vậy.

Kỷ Tương Quân nhìn Hứa Thâm Thâm, ánh mắt có chút kỳ lạ: "Hứa tiểu thư và Quân Trầm đã quyết định rồi?"

Ý của quyết định ở đây là đính hôn.

Hứa Thâm Thâm không biết nên trả lời thế nào.

Mặc dù tối hôm qua Lệ Quân Trầm thừa nhận thân phận của cô, nhưng mà cô lại không có tự tin để thừa nhận.

Cô không sờ được ý tưởng của Lệ Quân Trầm, cho nên cô hơi sợ bóng sợ gió về chuyện này.

"Vâng, bây giờ Thâm Thâm là vị hôn thê của tôi." Lệ Quân Trầm nắm chặt tay cô rộng rãi thừa nhận.

Kỷ Tương Quân ý sâu xa nhìn Hứa Thâm Thâm: "Cô rất xinh đẹp."

"Bà cũng vậy." Hứa Thâm Thâm lạnh nhạt trả lời.

Kỷ Tương Quân giật mình vẫy tay: "Tôi đã già rồi, tuổi trẻ chính là tuổi trẻ, cô không cần phải xấu hổ."

Hứa Thâm Thâm mỉm cười, lại luôn cảm giác Kỷ Tương Quân hơi kỳ lạ.

"Hứa tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?" Kỷ Tương Quân cười mỉm hỏi.

"Lúc đầu tôi muốn tìm bà bàn chuyện người đại diện một chút, nhưng mà bây giờ xem ra tôi đi một chuyến phí công rồi." Hứa Thâm Thâm nói.

"Là tôi không phù hợp với hình ảnh của công ty các cô sao?" Kỷ Tương Quân tò mò hỏi.

Hứa Thâm Thâm lắc đầu: "Đương nhiên không phải, là do bà không thiếu tiền cũng không cần loại sản phẩm thị trường mới của chúng tôi để nâng cao danh tiếng."

Cô tự hiểu được.

Kỷ Tương Quân không nghĩ rằng cô lại thẳng thắn như vậy, lạnh nhạt cười nói: "Nếu như hợp tác lần này là cô tự ra mặt thì ngược lại tôi có thể suy nghĩ một chút."

Hứa Thâm Thâm hơi ngạc nhiên, cô nhìn Kỷ Tương Quân rồi nói: "Trạm phu nhân nói thật sao?"

"Đương nhiên, nếu như cô không tin thì bây giờ tôi có thể ký hợp đồng." Kỷ Tương Quân cười nói.

Hứa Thâm Thâm tin.

"Cảm ơn bà rất nhiều vì sự tin tưởng của bà vào chúng tôi, chuyện hợp tác lần này là do đích thân tôi làm." Cô mỉm cười nói.

Kỷ Tương Quân chậm rãi nhếch miệng rồi gật đầu một cái.

"Trạm phu nhân, vậy tôi và Thâm Thâm đi trước." Lệ Quân Trầm kéo Hứa Thâm Thâm lên chuẩn bị rời đi.

"Quân Trầm, cậu nhớ đến buổi ra mắt phim mới của tôi đấy, đương nhiên nhất định Hứa tiểu thư cũng phải tới." Kỷ Tương Quân nở một nụ cười đầy hàm xúc.

Lệ Quân Trầm nhíu mày, sau đó mang Hứa Thâm Thâm rời đi.

Lâm Tư Kỳ nhìn mình đứng ở đây cũng không thích hợp đi nên cũng đi theo.

Trong phòng chỉ còn lại Trạm Hoàng Vũ và Kỷ Tương Quân.

Kỷ Tương Quân rất nghiêm túc nhìn Trạm Hoàng Vũ: "Con muốn làm gì?"

Trạm Hoàng Vũ cúi đầu xoay nhẫn cưới trên ngón tay, lạnh lùng cười nói: "Mẹ, mẹ sợ cái gì?"

"Mẹ không sợ cái gì." Kỷ Tương Quân lạnh nhạt trả lời.

"Thâm Thâm rất xinh đẹp cũng rất đáng yêu." Trạm Hoàng Vũ nhếch miệng nói: "Lại là một đứa trẻ số khổ."

"Rốt cuộc con muốn làm cái gì?!" Kỷ Tương Quân có chút đứng ngồi không yên, bà luôn nhìn không rõ đứa con trai này.

Trạm Hoàng Vũ cười ha ha, chậm rãi trả lời: "Chính là để bà xem Thâm Thâm một chút."

"Nhất định Hứa Thâm Thâm không thể bước vào cửa Trạm gia!" Biểu cảm của Kỷ Tương Quân rất tối tăm.

Trạm Hoàng Vũ đứng dậy, hai tay cắm vào túi quần đi về phía cửa sổ, ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn ngựa xe như nước ở ngoài cửa sổ: "Chờ tôi cầm được quyền thừa kế của Trạm gia, tôi muốn đưa ai vào trong nhà thì đưa ai vào trong nhà, không người nào có thể ngăn cản tôi!"

"Con!" Kỷ Tương Quân nhíu mày.

Trạm Hoàng Vũ quay người lạnh lùng nhìn bà: "Tôi đi đón Ngưng Ngưng tan việc, đi trước."

"Con và Chung Ngưng cũng nên có một đứa con." Kỷ Tương Quân chậm rãi mở miệng nói.

"Đó là chuyện của chúng tôi." Giọng Trạm Hoàng Vũ lạnh lẽo và cứng rắn: "Ai dám ép Ngưng Ngưng thì cũng đừng trách tôi không khách khí!"

Kỷ Tương Quân trợn mắt, thở phì phì nhìn anh ta.

Trạm Hoàng Vũ hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

"Thật sự là tạo phản mà!" Kỷ Tương Quân ngồi xuống, dùng sức đá một cái vào chân bàn trà.

Người phụ nữ trung niên bưng trà lô hội vừa nấu xong đi từ phòng bếp ra: "Phu nhân, không nên tức giận, tính tình của đại thiếu gia chính là như vậy, lại còn bao che khuyết điểm."

"Thật sự là cưới vợ thì quên mẹ!" Kỷ Tương Quân chẳng biết làm sao: "Thanh Quân, chị nói sao tôi lại sinh một đứa con trai như thế chứ? Không những không nghe lời tôi mà còn không bằng con trai của chi thứ hai và chi thứ ba nữa."

Thanh Vân an ủi: "Tôi lại cảm thấy người của chi thứ hai và chi thứ ba rất sợ đại thiếu gia, người bên ngoài vẫn luôn nói đại thiếu gia có lòng dạ độc ác, tôi nghĩ là bọn họ không dám cướp với đại thiếu gia."

Kỷ Tương Quân xoa huyệt thái dương nói: "Chỉ hi vọng như vậy, cũng không thể uổng công tôi chịu đựng nhiều năm như vậy, còn có nhất định phải nhanh chóng giải quyết Hứa Thâm Thâm, tôi muốn để cô ta cách xa Trạm gia một chút."

Hết chương 97.
Chương 98 Đồng ý hay không chính là việc của tôi

“Anh Lệ, sao anh lại ở chỗ này?” Hứa Thâm Thâm ôm lấy cánh tay Lệ Quân Trầm từ trong khách sạn bước ra, cô hỏi.

Lệ Quân Trầm giúp cô chỉnh lại tóc rối ở bên tai, nói: “Anh từng nói với em, Lệ gia và Trạm gia là quan hệ nhiều đời. Tuy rằng bởi vì cha mẹ anh mất sớm, hai nhà qua lại không quá thường xuyên, nhưng vẫn còn giao tình. Bởi vậy Trạm phu nhân đến, đương nhiên anh phải đến chào hỏi một chút.”

Hứa Thâm Thâm gật đầu, đây là lễ nghi cơ bản, dù gì cũng phải đến.

“Anh phải quay về công ty, em thì sao?” Lệ Quân Trầm hỏi.

“Em cũng phải quay về công ty, mấy ngày nay không đi làm rồi, một đống việc chồng chất. Nếu không phải Nhiếp Văn Du đột nhiên hủy ước ngạch, em cũng sẽ không đến chỗ này.” Hứa Thâm Thâm oán trách nói.

Lệ Quân Trầm khẽ cau mày, lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Hứa Thâm Thâm đổi lại vẻ mặt tươi cười: “Anh Lệ, anh đi đường cẩn thận.”

Lệ Quân Trầm nhìn cô một chút: “Anh tiễn em?”

“Tư Kỳ có xe, em ngồi xe cô ấy là được rồi.” Hứa Thâm Thâm chỉ vào chiếc Audi màu trắng bên cạnh nói.

Lệ Quân Trầm nhìn một chút, anh không nói gì.

Đợi anh lên xe, Hứa Thâm Thâm víu cửa sổ, hỏi: “Đã nói phải dạy em lái xe, bao giờ bắt đầu?”

Lệ Quân Trầm giương mí mắt, bình tĩnh mà uy nghiêm nhìn cô: “Em muốn làm sát thủ đường phố sao?”

Hứa Thâm Thâm mím môi: “Đáng ghét!”

Nói xong, cô buông hai tay, lùi lại phía sau nửa bước.

Cửa kính xe từ từ đóng lại, Lệ Quân Trầm ngồi xe rời đi.

Hứa Thâm Thâm nhìn chiếc xe đi xa, cho tới khi không nhìn thấy bóng xe nữa, lúc này cô mới quay lên xe của Lâm Tư Kỳ.

“Hứa tổng, chúng ta đi đâu?” Lâm Tư Kỳ khởi động xe hỏi.

Hứa Thâm Thâm nhìn thời gian một chút: “Đã mười một giờ rồi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm, sau đó quay về công ty.”

“Vâng.” Lâm Tư Kỳ gật đầu, lập tức lái xe đi tìm nhà hàng.

Hứa Thâm Thâm mới về công ty chưa được bao lâu, điện thoại trên bàn liền đổ chuông.

“A lô?” Hứa Thâm Thâm nghe điện thoại.

“Thâm Thâm, là tôi.” Đầu dây bên kia là giọng nói nhẹ nhàng lịch sự của Nhiếp Tử San.

Hứa Thâm Thâm dừng công việc trên tay lại, cô dựa người vào ghế, lạnh lùng nói: “Cô gọi điện là vì chuyện của Nhiếp Văn Du sao?”

“Đúng vậy, nó đột nhiên hủy hợp đồng tôi cũng rất bất ngờ.” Nhiếp Tử San có chút áy náy: “Bây giờ một mình nó trở về Mỹ rồi.”

Cô ta đi đâu, Hứa Thâm Thâm không quan tâm chút nào.

“Ồ, vậy sao?” Hứa Thâm Thâm nói rất bình thản lạnh lùng.

Nhiếp Tử San nghe ra được, Hứa Thâm Thâm vốn không để ý chuyện này, cô ta khẽ cười, tiếp tục nói: “Tối nay tôi mời cô ăn cơm, coi như là nhận lỗi.”

“Ăn cơm thì khỏi đi, nhưng cách làm của cô ta gây ra tổn thất lớn với chúng tôi, chúng tôi vẫn giữ quyền truy cứu trách nhiệm với cô ta.” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng.

Nhiếp Tử San khẽ cười, cô ta cũng không quan tâm đến số tiền này: “Được, nhưng tôi vẫn thấy mời cô bữa cơm tốt hơn một chút.”

Hứa Thâm Thâm nhếch khóe miệng: “Cô thật sự chỉ muốn mời tôi ăn cơm?”

“Đương nhiên, Hứa tiểu thư đang nghi ngờ thành ý của tôi sao?” Nhiếp Tử San ngậm cười hỏi.

“Đương nhiên không phải. Vậy cô chọn địa điểm, tối nay tôi có thời gian.” Hứa Thâm Thâm bình thản nói.

“Được, đợi chút nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô.” Nhiếp Tử San nói xong liền ngắt điện thoại.

Hứa Thâm Thâm nhìn vào trong tay, lộ một nụ cười đầy hàm ý, đặt điện thoại xuống tiếp tục làm việc.

Sắp đến giờ tan trưa, Hứa Thâm Thâm gửi tin nhắn cho Lệ Quân Trầm, nói với anh mình phải cùng ăn cơm với Nhiếp Tử San, bảo anh không cần đến đón mình.

“Cần anh đưa em đi không?” Lệ Quân Trầm gửi tin nhắn hỏi.

Hứa Thâm Thâm mím môi, đương nhiên cô không thể để Lệ Quân Trầm xuất hiện, nếu không sẽ trúng kế của Nhiếp Tử San.

“Không cần đâu, em đi với lái xe.” Hứa Thâm Thâm từ chối.

Tin nhắn vừa gửi đi, chưa đầy năm giây, Lệ Quân Trầm đã gọi điện đến.

Hứa Thâm Thâm nghe điện thoại: “Anh Lệ?”

“Hứa Thâm Thâm, lái xe là ai?” Nghe giọng có thể nhận ra ai đó đang rất khó chịu.

Hứa Thâm Thâm có chút vui vẻ, đây nhất định là đang ghen rồi: “Anh đoán xem?”

“Hứa Thâm Thâm, em biết chữ “tử” viết như thế nào không?” Ai đó lạnh lùng nói.

“Lái xe của em là Lâm Tư Kỳ, là người hôm nay anh đã gặp ở cửa khách sạn.” Hứa Thâm Thâm không chịu nổi, lập tức giải thích: “Cô ấy là con gái.”

“Con gái cũng không được.” Giọng Lệ Quân Trầm thấp trầm.

“Quân phiệt! Lệ quân phiệt!” Hứa Thâm Thâm hét nói.

“Em lớn tiếng thêm nữa đi, Hứa Thâm Thâm, em dám lớn tiếng nữa, tối nay anh sẽ khiến em hét khản giọng.” Lệ Quân Trầm uy hiếp nói.

Hứa Thâm Thâm cắn môi: “Hừ!”

“Buổi tối anh đến đón em.” Nói xong anh liền cúp điện thoại.

Thế này còn được.

Hứa Thâm Thâm khẽ mỉm cười, không biết vì sao tâm trạng giống như đang trên mây, cứ lơ lửng vậy.

Lúc tan làm, Hứa Thâm Thâm kéo Lâm Tư Kỳ cùng rời đi.

Không ngờ bên ngoài trời lại đang mưa.

Lâm Tư Kỳ rùng mình: “Haizzz, mùa đông mà mưa gì chứ.”

Hứa Thâm Thâm có chút lạnh: “Mưa thích mà.”

Lâm Tư Kỳ không hiểu nhìn cô: “Thích chỗ nào?”

Hứa Thâm Thâm cười nham hiểm: “Tư Kỳ, giúp tôi một chuyện.”

“Hứa tổng, chị đừng bày ra biểu cảm này, chỉ cần không phải là chuyện phóng hỏa giết người, tôi đều giúp chị.” Lâm Tư Kỳ có chút bất an.

Hứa Thâm Thâm láu lỉnh nhìn cô ta: “Yên tâm, sẽ không bảo cô giết người phóng hỏa đâu.”

Nói xong, cô ghé môi vào bên tai Lâm Tư Kỳ, lẩm bẩm chút gì đó.

Lúc lâu Lâm Tư Kỳ mới gật đầu: “Được, để tôi thử.”

“Tốt lắm, cảm ơn cô. Tôi đi bắt xe.” Hứa Thâm Thâm nháy mắt với cô, cười xoay người rời đi.

Trong lòng Lâm Tư Kỳ thầm kêu khổ, quả nhiên gần vua như gần hổ.

Hứa Thâm Thâm đến nhà hàng trước giờ hẹn.

Cô vào phòng vệ sinh dặm lại phấn rồi mới đi ra.

Mấy phút sau, Nhiếp Tử San nhếch nhác bước vào.

Hứa Thâm Thâm kinh ngạc: “Cô sao thế?”

Nhiếp Tử San cười có chút bối rối, áo khoác màu be trên người cô ta đều là bùn đất, đôi giày cao gót nhỏ cũng trở nên bẩn thỉu, nhìn trông có chút thảm hại.

“Trên đường gặp phải người giả vờ tông xe chặn tiền, tôi xuống xe sau đó bị bọn họ vừa kéo vừa đẩy.” Khi nhắc đến chuyện ngoài ý muốn này Nhiếp Tử San vẫn có chút tức giận.

Hứa Thâm Thâm khẽ cười, không ngờ hiệu suất làm việc của Lâm Tư Kỳ cao như vậy.

“Cô có muốn đi vào phòng vệ sinh sửa sang lại một chút trước hay không?” Hứa Thâm Thâm nhìn như có ý tốt hỏi.

Nhiếp Tử San gật đầu, quay người bước về phía phòng vệ sinh.

Năm phút sau, cô ta từ bên trong bước ra, dáng vẻ nhìn cũng không ổn hơn là bao.

Cô ta quay trở lại trước bàn ăn, Hứa Thâm Thâm đang gọi món.

Sau khi cô gọi món xong, Nhiếp Tử San cũng vội vã gọi một phần, cuối cùng lúc này cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

“Quân Trầm không đến sao?” Nhiếp Tử San có chút thất vọng.

Hứa Thâm Thâm lấy tay đỡ má, cười hỏi: “Tôi biết là cô không phải đặc biệt muốn mời tôi, gặp anh ấy không dễ nhỉ?”

Khóe miệng Nhiếp Tử San khẽ nhếch, cô ta không nói gì.

“Cô muốn gặp anh ấy, có thể nói thẳng với tôi.” Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Đồng ý hay không chính là việc của tôi.”

Hết chương 98.
Chương 99 Bỗng nhiên em rất muốn kết thúc mối quan hệ này với anh

Nhiếp Tử San nheo mắt lại: “Là cô không để cho Quân Trầm gặp tôi?”

Hứa Thâm Thâm cười ranh mãnh nói: “Cô cũng tin lời nói của tôi?”

Nhiếp Tử San nhìn sâu vào cô, có cảm giác bị đùa bỡn.

“Tông phu nhân, tôi muốn hỏi cô một chút, có phải cô vẫn thích Lệ Quân Trầm hay không?” Ngón tay búp măng của Hứa Thâm Thâm cầm lấy chiếc thìa khuấy đều ly cà phê, giọng nói thản nhiên.

“Đúng vậy!” Lần này Nhiếp Tử San cũng không hề phủ nhận.

“Haizzz, thật sự ngại quá, bị tôi nhanh chân giành trước rồi.” Hứa Thâm Thâm ngẩng đầu, mắt đen sáng rực như đá Obsidian.

Nhiếp Tử San khẽ cắn răng: “Không phải là cô, tôi và anh ấy đã ở bên cạnh nhau rồi.”

“Vậy cô đặt bậc bề trên của Tông gia ở chỗ nào vậy?” Hứa Thâm Thâm nhếch mày bình thản nhìn cô ta, giống như có một luồng khí lạnh đang bao quanh cơ thể cô.

“Tông gia cũng không làm gì được tôi.” Vẻ mặt Nhiếp Tử San nghiêm túc: “Tôi và anh ấy là thanh mai trúc mã, lại có nền tảng là hai năm tình cảm, tái hợp là chuyện sớm muộn.”

Hứa Thâm Thâm nếm một ngụm cà phê, cười nói: “Nhiếp Tử San, tôi chỉ hỏi cô một chuyện, cô đã từng lên giường với anh ấy chưa?”

“Đương nhiên là chưa, nhưng chuyện này không có nghĩa là anh ấy không yêu tôi.” Nhiếp Tử San nói.

Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Nếu anh ấy yêu cô, chắc chắn cũng có thể cho cô hạnh phúc. Vậy thì tại sao lại trơ mắt nhìn cô vào Tông gia chứ?”

Sắc mặt Nhiếp Tử San bỗng tái nhợt, trở nên trắng bệch.

Hứa Thâm Thâm lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lệ Quân Trầm, bảo anh đến đón mình.

Bây giờ chính là lúc đánh đòn cuối cùng cho Nhiếp Tử San rồi.

“Hứa Thâm Thâm, tôi biết cô làm như vậy đều là để công kích tôi, nhưng vô ích thôi. Người anh ấy yêu là tôi.” Nhiếp Tử San có chút mất bình tĩnh: “Nếu không anh ấy cũng sẽ không nói chuyện quan hệ khế ước giữa cô và anh ấy cho tôi.”

Đôi mắt đen của Hứa Thâm Thâm trùng xuống, cô ta nói rất đúng.

Trong số bao nhiêu người như vậy, chỉ có Nhiếp Tử San biết quan hệ của bọn họ.

Nếu không phải Lệ Quân Trầm nói cho cô ta, cô ta biết được từ đâu.

Bởi vậy, đây cũng là một cái gai trong lòng Hứa Thâm Thâm.

Một con kênh bước không qua được.

“Khế ước có thể hủy được.” Ánh mắt Hứa Thâm Thâm lạnh lùng: “Bây giờ tôi là vị hôn thê của anh ấy, điều này chắc hẳn cô rất rõ.”

Nhiếp Tử San cau mày: “Cô muốn gì?”

“Thứ tôi muốn rất đơn giản, tôi mới là người phụ nữ danh chính ngôn thuận của anh ấy, bởi vậy tôi đến để đuổi cô đi.” Ánh mắt Hứa Thâm Thâm sắc lạnh.

“Hứa Thâm Thâm, cô đừng quá đáng quá.” Nhiếp Tử San không kiềm chế được hét nói: “Cô là gì, một thiên kim tiểu thư hết thời, cô lấy anh ấy có thể đem lại gì cho anh ấy? Tôi là tổng giám đốc công ty đầu tư Lập Đức, tôi lấy anh ấy mới có thể trợ giúp cho sự nghiệp của anh ấy.”

“Lệ Quân Trầm là một người đàn ông có lòng tự ái rất lớn. Bây giờ tập đoàn Lệ thị đã phát triển rất tốt, anh ấy càng không cần một người phụ nữ đến giúp đỡ chuyện của mình.” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng dữ dằn nhìn cô ta: “Cô vốn không hiểu anh ấy, tình nghĩa giữa hai người chẳng qua cũng chỉ là hoa chiếu trong gương, trăng nơi đáy nước mà thôi.”

“Hứa Thâm Thâm, cô là đồ tiện nhân!” Nhiếp Tử San cuối cùng không nhịn được, tiếng hét của cô ta thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Hứa Thâm Thâm vẫn mỉm cười lạnh nhạt như trước: “Cô cứ mắng thoải mái, tôi không quan tâm. Ai có thể thu Lệ Quân Trầm vào tay người đó mới là người bản lĩnh.”

“Cô…” Nhiếp Tử San đứng dậy, cầm cốc nước trên bàn hắt vào Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm không né tránh, cô chỉ lạnh lùng nhìn.

Cô bị ướt từ đầu, ánh mắt vẫn sắc bén như trước.

Nhiếp Tử San có chút bất an, nhưng mắng nói: “Đồ gái điếm như cô, dựa vào thân thể để lấy lòng đàn ông, có gì để đắc ý chứ!”

“Cô không phải cũng giống như thế sao.” Hứa Thâm Thâm mỉm cười.

Sắc mặt Nhiếp Tử San sầm xuống, nhấc tay lên liền phải hạ xuống.

“Cô muốn làm gì?” Lệ Quân Trầm xuất hiện đúng lúc, nắm lấy cổ tay cô ta, sau đó dữ dằn vứt ra.

Vẻ mặt Nhiếp Tử San tái nhợt như tờ.

Hứa Thâm Thâm rất bình tĩnh lấy giấy ăn ra lau mặt mình, thật may hôm nay cô không trang điểm.

“Quân Trầm, anh nghe em giải thích…” Nhiếp Tử San biết mình đã trúng kế. Cô ta nhìn Hứa Thâm Thâm, nhưng không hiểu mình rốt cuộc là có chuyện gì.

Hình như bắt đầu từ chuyện gặp kẻ ăn vạ trên đường, trong lòng đã có một ngọn lửa, bị Hứa Thâm Thâm kích động như vậy liền không khống chế nổi.

“Chẳng có gì đáng để giải thích.” Lệ Quân Trầm nhìn Hứa Thâm Thâm: “Sau này không cho phép em ra ngoài ăn cơm với cô ta, nguy hiểm.”

Hứa Thâm Thâm gật đầu, đứng dậy.

“Không!” Nhiếp Tử San mắt đỏ ửng: “Quân Trầm, em không có… em không phải…”

Cô ta có trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô ta: “Tông phu nhân, trước giờ tôi chưa từng có hứng thú với người phụ nữ đã kết hôn.”

Nhiếp Tử San đỏ mặt tía tai, thẹn quá hóa giận nhìn Hứa Thâm Thâm: “Là cô, là cô bày kế với tôi!”

“Tôi bày kế gì với cô?” Hứa Thâm Thâm lạnh nhạt nhìn cô ta: “Anh Lệ hiểu rất rõ, tôi tính toán với người khác chưa bao giờ chịu thiệt, sao có thể nhẫn nhịn cô vừa mắng tôi lại hất nước vào tôi?”

“Cái này…” Nhiếp Tử San lại đỏ mắt, khóc nức nở: “Tôi… xin lỗi. Quân Trầm, em cũng không biết mình bị sao nữa?”

Lệ Quân Trầm không quan tâm đến cô ta, anh đưa Hứa Thâm Thâm rời đi.

Lúc từ trong nhà hàng đi ra, mưa ngoài trời đã rơi rất to.

“Em đã làm gì?” Đứng trước cửa, Lệ Quân Trầm lãnh đạm hỏi.

Hứa Thâm Thâm hít một hơi lạnh, cô biết chuyện này không giấu được anh.

“Làm một số việc anh sẽ không vui.” Hứa Thâm Thâm có chút căng thẳng. “Biết rõ anh sẽ không vui mà vẫn làm, Hứa Thâm Thâm, ai cho em quyền đó.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.

Hứa Thâm Thâm cúi đầu nhìn mũi giày mình, cười miễn cưỡng: “Em chỉ là trêu đùa với cô ta.”

“Nhưng chuyện này không hề buồn cười.” Sắc mặt Lệ Quân Trầm lạnh lùng.

“Anh đang bảo vệ cô ta sao?” Giọng nói của Hứa Thâm Thâm cũng lạnh dần.

“Anh không thích em tính toán với anh mà thôi.” Vẻ mặt Lệ Quân Trầm lạnh băng: “Đặc biệt là chuyện tình cảm.”

Hứa Thâm Thâm quay đầu, như cười như không nhìn anh: “Anh xót xa cho cô ta?”

Ánh mắt lạnh lùng của Lệ Quân Trầm nhìn về phía trước, anh không hề trả lời.

Anh chỉ là không thích Hứa Thâm Thâm lợi dụng tình cảm của bọn họ mà thôi.

“Xem ra chúng ta đều cần bình tĩnh lại.” Hứa Thâm Thâm gượng cười, đôi mắt sáng đã có chút nhòe đi, nhưng vẫn giả bộ không quan tâm cười nói: “Anh Lệ, đừng quên lúc em vừa mới tiếp cận anh chính là có động cơ không thuần khiết.”

“Bây giờ không giống vậy.” Giọng nói anh hờ hững lạnh lùng.

“Có thể có gì không giống, chắc anh và cô ta đều nghĩ giống nhau. Em chẳng qua chỉ là một người phụ nữ dùng cơ thể lấy lòng đàn ông mà thôi.” Ngực Hứa Thâm Thâm đột nhiên đau quặn lại, tự mình nói ra những lời này sẽ đau đớn như vậy.

Mắt đen của Lệ Quân Trầm âm u.

“Anh Lệ.” Hứa Thâm Thâm bỗng nhiên cười một tiếng: “Em đột nhiên rất muốn kết thúc mối quan hệ này với anh.”

Con ngươi đen láy của Lệ Quân Trầm bỗng co lại, trong chớp mắt lại khôi phục lại sự bình tĩnh: “Được, Hứa Thâm Thâm, tối nay anh tha cho em.”

Hứa Thâm Thâm có chút kinh ngạc, cô cho rằng Lệ Quân Trầm sẽ không dễ dàng buông tay.

Xem ra tối nay cô thật sự có thể chơi thả phanh rồi.

“Được.” Cô gật đầu.

Lệ Quân Trầm thấy Bùi Triết cầm ô bước đến, anh không nói câu nào, đi thẳng vào dưới ô, sau đó rời đi.

Một giọt nước mắt theo khóe mắt của Hứa Thâm Thâm dần dần rơi xuống.

Cô không xứng với anh.

Bởi vì thanh danh cô bê bối.

Hết chương 99.
Chương 100 Đừng tìm người đàn ông khác

Trở về biệt thự Hứa gia, cả người Hứa Thâm Thâm đều ướt hết.

Dì giúp việc hoảng sợ nhìn cô chật vật như vậy, lập tức quàng khăn tắm sạch sẽ lên cho cô, sau đó đi vào phòng bếp nấu một bát canh gừng nóng hầm hập mang ra.

Hứa Thâm Thâm tắm xong, thay một cái áo ngủ lông xù ngồi trên thảm trong phòng, dáng vẻ cô đơn.

“Tiểu thư, uống canh gừng để đuổi khí lạnh đi.” Dì giúp việc bưng cái cốc lên, dịu dàng nói.

Hứa Thâm Thâm nhận lấy, cầm cái cốc trong lòng bàn tay.

Dì giúp việc lại lấy máy sấy trong tủ ra, bắt đầu sấy tóc cho cô.

Xác định tóc cô đã khô hết mới dừng lại.

“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Dì giúp việc lo lắng hỏi.

Hứa Thâm Thâm lắc đầu.

“Haiz, tiên sinh không còn nữa, phu nhân lại sang Đức chữa bệnh, một mình tiểu thư thật vật vả.” Dì giúp việc thương tiếc nói.

Bà ta cũng xem như là nhìn Hứa Thâm Thâm lớn lên.

Đến Hứa gia làm mười lăm năm, nhìn cô từ một đứa trẻ năm tuổi đến khi trưởng thành một thiếu nữ duyên dáng, sau đó gia đình xảy ra chuyện, bị tổn thương, rồi trở thành dáng vẻ như bây giờ, thật là đau lòng.

“Dì à, tôi không sao.” Hốc mắt Hứa Thâm Thâm nóng lên: “Nhưng lồng ngực rất khó chịu.”

Rất đau.

Cô nhớ đến bóng dáng quyết tuyệt của Lệ Quân Trầm liền khổ sở.

Nước mắt rơi xuống, rơi vào trong cốc nước gừng.

Dì giúp việc hơi luống cuống: “Tiểu thư, cô làm sao vậy?”

Cô hít sâu một hơi, xua tay: “Dì, tôi muốn ở một mình.”

“Được.” Dì giúp việc do dự một chút: “Nếu đói bụng thì gọi tôi, tôi ra ngoài trước.”

Nói xong, dì giúp việc đứng dậy rời đi.

Hứa Thâm Thâm buông cốc trong tay xuống, đi đến trước cửa sổ, phát hiện mưa càng lớn, bên ngoài rất mơ hồ.

Tay Bùi Triết cầm tay lái, ngẩng đầu nhìn biệt thự Hứa gia cách đó không xa.

Mùa đông, trời mưa lớn như vậy thật hiếm thấy.

“Lệ tổng, phải về sao?”Anh ta cẩn thận hỏi.

Lệ Quân Trầm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khí thế nho nhã lại bức người: “Cô ấy đã về rồi à?”

“Về rồi, bảo mẫu Hứa gia đã gửi tin nhắn đến, nói đã nấu canh gừng cho Hứa tiểu thư rồi, chắc sẽ không có việc gì.” Bùi Triết trả lời.

“Chăm sóc cô ấy cho tốt.” Giọng nói Lệ Quân Trầm lãnh đạm.

Bùi Triết gật đầu: “Tôi sẽ dặn dò.”

Lệ Quân Trầm lại nhìn thoáng qua biệt thự cách đó không xa, anh nhìn thấy trước cửa sổ phòng Hứa Thâm Thâm, có cái bóng lúc ẩn lúc hiện.

Chắc là cô đứng đó nhìn ra bên ngoài.

“Sáng mai, đưa đồ của cô ấy về đây.” Lệ Quân Trầm thu mắt, cúi đầu xuống, hàng mi rậm rạm che khuất ánh mắt anh.

Bùi Triết sửng sốt: “Như vậy Hứa tiểu thư sẽ rất đau lòng.”

Dáng vẻ thất hồn lạc phách của Hứa Thâm Thâm hôm nay, thật sự khiến người khác đau lòng.

“Cô ấy không thể vô danh vô phận ở cùng tôi được.” Ánh mắt Lệ Quân Trầm lạnh lẽo: “Đi.”

“Vâng.”Bùi Triết khẽ gật đầu.

Nhưng trong lòng thắc mắc, tại sao đột nhiên boss lại để ý danh phận của Hứa Thâm Thâm như vậy?

Chẳng lẽ là vì những người bên ngoài chỉ trích Hứa Thâm Thâm quá phận, nên anh muốn cho Hứa Thâm Thâm được danh chính ngôn thuận sao?



Sáng sớm hôm sau.

Hứa Thâm Thâm nghe thấy tiếng động dưới lầu.

Cô mặc quần áo đi xuống dưới, phát hiện Bùi Triết đến, bên cạnh anh ta còn có hai người đàn ông, trong tay xách mấy cái va li.

“Hứa tiểu thư.” Bùi Triết cười lễ phép.

Hứa Thâm Thâm khẽ gật đầu: “Trợ lý Bùi, lại gặp mặt rồi.”

“Lệ tổng bảo tôi đem đồ của cô đến đây.”Bùi Triết cười giải thích.

Hứa Thâm Thâm nhìn lướt qua va li trên đất, không nóng không lạnh cười: “Thay tôi cảm ơn Lệ tiên sinh, cảm ơn anh ấy đã không trực tiếp ném đồ của tôi đi.”

Bùi Triết cười, nghĩ thầm, boss không nỡ đâu.

“Hứa tiểu thư, Lệ tổng còn có một câu bảo tôi nói với cô.” Bùi Triết cười.

“Mời nói.”Hứa Thâm Thâm đã chuẩn tinh thần bị tổn thương.

“Lệ tổng nói, hai người chỉ là ngầm kết thúc tầng quan hệ này, nhưng người bên ngoài đều biết cô là vị hôn thê của Lệ tổng, nên xin cô tuân thủ ước định, đừng tìm người đàn ông khác.” Bùi Triết ngượng ngùng nói.

Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Cũng thay tôi nói với anh ta rằng, đừng có chiếm bồn cầu mà không ị phân.”

“Tiểu thư.” Dì giúp việc đứng một bên nghe không nổi nữa, làm gì có ai tự nói mình như vậy.

Hứa Thâm Thâm hừ hừ: “Dì, tiễn khách.”

Nói xong, cô xoay người lên lầu.

Cô bước lên cầu thang giống như quái thú, trong miệng lẩm bẩm: “Người đàn ông thối tha này có ý gì? Đúng là điên!”

Nhìn Hứa Thâm Thâm rời đi, Bùi Triết cười hì hì nhìn dì giúp việc: “Lệ tổng phân phó, phải chăm sóc Hứa tiểu thư ăn, mặc, ở, đi lại thật tốt, đặc biệt thời gian này phải giữ ấm cho cô ấy, xung quanh biệt thự đều là người của chúng tôi, có gì nguy hiểm nhớ tìm bọn họ.”

“Lệ tiên sinh đối với tiểu thư nhà tôi thật tốt, nhưng mà…” Dì giúp việc do dự nhìn Bùi Triết: “Nhưng mà tiểu thư không thật sự vui vẻ.”

“Lệ tổng làm như vậy là có lý do, bà đừng hỏi nhiều.” Bùi Triết không nóng không lạnh nói.

Dì giúp việc gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi. Bùi tiên sinh, hẹn gặp lại.”

Bùi Triết gật đầu, nhìn thoáng qua cầu thang lên tầng hai, rồi xoay người rời đi.

Hứa Thâm Thâm đứng trên tầng hai nhìn Bùi Triết dẫn người đi, mím môi, cảm thấy đau đầu không dứt.

Bùi Triết trở lại công ty báo cáo, Lệ Quân Trầm ngồi trong văn phòng, hỏi: “Cô ấy có nói gì không?”

“Hì hì.”Bùi Triết không biết có nên nói hay không.

Lệ Quân Trầm liếc mắt nhìn anh ta một cái, lưu loát phun ra một chữ : “Hử?”

“Hứa tiểu thư nói, anh đừng chiếm bồn cầu mà không ị phân.” Bùi Triết xấu hổ cười.

Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Thô tục.”

Bùi Triết cũng cảm thấy như thế.



Hôm sau.

Hứa Thâm Thâm đi giám sát tiến độ quay quảng cáo của Kỷ Tương Quân.

Bởi vì muốn đích thân bàn bạc xử lý lần quay quảng cáo này, cho nên, Hứa Thâm thâm đến studio từ sớm, chỉ huy nhân viên làm việc.

Năng lực lãnh đạo của Hứa Thâm Thâm không thể nghi ngờ, hơn nữa, bây giờ cô còn có thân phận là nữ chủ nhân tập đoàn Lệ thị, mọi người càng thêm kính trọng cô, nói gì nghe nấy.

Chín rưỡi, Kỷ Tương Quân đến studio.

Bà ta còn dẫn theo năm, sáu nhân viên, có chuyên viên trang điểm, người phụ trách trang phục, hai người trợ lý, tài xế và một người phụ nữ trung niên tên Thanh Vân mà Hứa Thâm Thâm đã gặp.

Khí thế này, vừa nhìn đã biết là một bước ngoặt.

Nhưng có một người mà Hứa Thâm Thâm không ngờ, là Tư Đồ Uyển Uyển cũng đến.

Kỷ Tương Quân dẫn cô ta đến, là có ý gì?

“Trạm phu nhân, xin chào.” Hứa Thâm Thâm tự nhiên hào phóng đi đến chào hỏi.

Kỷ Tương Quân nhìn cô, cười: “Hứa tổng, quảng cáo lần này, tôi muốn dẫn theo Uyển Uyển có được không?”

Hứa Tham Thâm nhíu mày: “Có thể, nhưng Tư Đồ tiểu thư định làm phát ngôn cho sản phần lần này của chúng tôi sao?”

“Rất vinh hạnh.”Tư Đồ Uyển Uyển cười nói.

“Vậy được, tôi lập tức phái người chuẩn bị hợp đồng.”Hứa Thâm Thâm có thắc mắc, nhưng vẫn bảo Lâm Tư Kỳ chuẩn bị hợp đồng.

Thỏa thuận thù lao xong, Tư Đồ Uyển Uyển rất sảng khoái ký tên.

Sau khi cầm hợp đồng, nhưng Hứa Thâm Thâm vẫn nhíu mày.

Hết chương 100.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom