• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Người Láng Giềng Ánh Trăng (1 Viewer)

  • ≗ Chương 28 ≗

Ánh hoàng hôn chiếu xuống dãy nhà cổ kính, tạo ra sắc màu ấm áp và tĩnh mịch. Nhiễm Dư đẩy cửa liền nhìn thấy Cẩn Tri nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, mặt đỏ bừng bừng. Sống mũi cay cay, cô ngồi xuống mép giường, lấy khăn mặt ướt đặt lên trán bạn.

“Sao vẫn chưa hết sốt nhỉ? Cẩn Tri, mình xin lỗi! Mình thành thật xin lỗi…” Nhiễm Dư lẩm bẩm: “Mình không biết Đầu Gỗ… là loại người như vậy. Mình xin cậu hãy mau chóng khỏe lại, chỉ như thế cậu mới có thể về bên Ứng Hàn Thời”.

Trong lúc mê man, Cẩn Tri nghe thấy có người nhắc đến tên Ứng Hàn Thời. Trong bộ não đã tê liệt của cô, đây là từ duy nhất còn hiện rõ. Cô muốn mở mắt nhưng hai mí nặng trịch, đầu và cơ thế đau như búa bổ.

Não bộ của cô lại vụt qua nhiều hình ảnh. Vào đầu tháng ba, tại ngôi chùa Bảo An, Ứng Hàn Thời đứng dưới bóng cây, ánh mắt ôn hòa. Sau đó, cô nói với anh: “Anh có chân có tay, tướng mạo tử tế, sau này đừng giở mấy trò lừa đảo như vậy nữa.”

Tiếp theo là hình ảnh cách đây không lâu, hai người đứng trước cửa hang động, cô nói với anh: “Hình như kể từ lúc gặp anh, mỗi khi gặp thời khắc quan trọng, trời đều mưa cả.” Anh nói: “Mưa sẽ ngừng thôi.”

Nhiều hình ảnh đan xen trong đầu, Cẩn Tri mơ hồ nghĩ: Bình thường, mình hay nhìn thấy tương lai trong mơ. Liệu có phải do quá nhớ nhưng nên bây giờ mới thấy toàn cảnh quá khứ của mình và anh ấy không? Ứng Hàn Thời, Ứng Hàn Thời! Chỉ thốt ra cái tên này thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy ấm áp và đau lòng.

Cẩn Tri cũng lờ mờ nhận ra mình đã bỏ sót một sự việc gì đó rất quan trọng. Sự việc này đã dần để lộ nhiều manh mối, nhưng cô không thể nắm bắt, chỉ thấy đầu càng nặng và đau hơn.

Cô phải quay về bên Ứng Hàn Thời. Có lẽ về bên anh, tất cả sẽ phơi bày ra ánh sáng. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, tâm trạng của cô trở nên kiên định trong giây lát. Chỉ cần cô tập trung vượt không gian là được.

Nhiễm Dư ngồi bên cạnh Cẩn Tri. Nhìn thấy xung quanh người bạn xuất hiện quầng sáng bạc yếu ớt, cô liền túm lấy bạn. “Đừng!” Nhưng không còn kịp nữa, quầng sáng đột nhiên lóe lên rồi vụt tắt, còn cơ thể Cẩn Tri co quắp như con tôm, cặp lông mày nhíu chặt, miệng phát ra tiếng kêu đau đớn.

Nhiễm Dư ôm chặt người bạn, nghẹn ngào: “Cậu đừng làm thế nữa. Đầu Gỗ nói… đã thiết lập một trường bức xạ năng lượng rất mạnh quanh đây để giam giữ cậu. Một khi cậu xuyên không, năng lượng của vết nứt không gian dao động mạnh, cậu sẽ bị điện giật. Xin cậu đừng làm thế nữa!”.

Cẩn Tri đâu có nghe thấy lời nói của bạn. Sau khi cú nhảy đầu tiên thất bại, toàn thân cô đau đớn kịch liệt. Nhưng khi nỗi đau qua đi, tiềm thức của cô lại bùng cháy ý tưởng đó. Tiếp theo, cô lại mơ hồ bắt đầu cú nhảy mới… Rồi cô lại bị điện giật, toàn thân đau đớn vô ngần.

Nhiễm Dư không còn cách nào khác ngoài việc ôm chặt lấy cơ thể bạn. Chứng kiến cảnh Cẩn Tri bị điện giật hết lần này đến lần khác, Nhiễm Dư không thể kiềm chế giọt nước mắt. Đến cuối cùng, có lẽ không còn sức lực, Cẩn Tri nằm bất động. Cô vừa khóc vừa dung khăn ướt lau trán và chân tay của bạn. Đúng lúc này, một giọt lệ chảy xuống đuôi mắt Cẩn Tri, cô cất giọng vô cùng yếu ớt: “Tinh Lưu… Tinh Lưu… Đừng cứu em, đừng bao giờ đến cứu em…”. Nhiễm Dư không chịu nổi nữa, lao ra khỏi phòng, đi tìm người đàn ông đó.

Đây là một ngôi nhà nằm ở nơi hẻo lánh nhất của thị trấn Sa Độ. Lúc này, mặt trời đã xuống núi. Hoàng đế ngồi trong sân, lặng lẽ hút thuốc lá. Nhiễm Dư dừng lại cách hắn vài bước chân. Hắn liền nhướng mày nhìn cô.

Nhiễm Dư cắn môi, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi. Cô biết rõ, mình chẳng có cách nào khiến người đàn ông này thay đổi ý định. Hoàng đế tỏ ra kiên nhẫn, chờ cô lên tiếng.

Nhiễm Dư lau nước mắt, ngồi xuống cạnh Lin, nắm tay hắn: “Đầu Gỗ, em xin anh! Anh hãy thả cậu ấy đi! Cậu ấy là người bạn tốt nhất của em. Bọn họ chẳng làm gì sai cả. Anh hãy tha cho bọn họ có được không?”.

Hoàng đế ném điếu thuốc xuống đất, nhấc cằm cô lên: “Không được. Tinh Lưu không phải tên dễ đối phó. Tha cho hắn, tôi sẽ thua cả ván cờ”.

Nhiễm Dư cảm nhận được ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng cọ cọ cằm mình. Cô cất giọng run run: “Gì mà thua cả ván cờ chứ? Hồi anh mất trí nhớ, chúng ta bên nhau, chẳng phải anh cũng vui vẻ đấy thôi. Tại sao anh cứ cố chấp theo đuổi con chíp và nền văn minh mới bằng được? Những thứ đó quan trọng lắm à? Chúng ta rời khỏi đây, xây dựng một cuộc sống chỉ có hai chúng ta không được sao?”

Trầm mặc một lúc, Hoàng đế kéo Nhiễm Dư ngồi lên đùi mình: “Em không hiểu đâu. Tôi là Hoàng đế, cũng từng là sĩ quan chỉ huy của một đội quân hùng mạnh. Một nền văn minh rực rỡ tồn tại hàng ngàn năm đã bị hủy diệt trong thời gian chúng tôi nắm quyền. Trong cuộc hành trình dài dằng dặc hay mỗi ngày sống ở Trái Đất, tôi đều mơ thấy Đế quốc thời còn hưng thịnh. Vì vậy, chỉ cần có một tia hy vọng, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Bằng không, cuộc đời tôi sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tinh Lưu không hiểu điều đó bởi vì cậu ta không phải Hoàng đế. Em là người phụ nữ của tôi nên cần biết một điều, những chuyện mà một vị Hoàng đế phải làm không nhất định là đúng đắn mà là anh ta cần phải làm”.

Nhiễm Dư lắc đầu: “Em không hiểu…Em thật sự không hiểu. Rốt cuộc anh là ai? Anh không phải Đầu Gỗ, cũng chẳng phải Lin. Thật ra, anh là một người khác…” . Cô muốn đẩy đối phương nhưng bị hắn giữ chặt trong lòng. Ánh mắt hoàng đế hơi bực bội. Hắn túm lấy cổ tay cô, nói rành rọt từng từ một: “Em đừng có nghĩ ngợi lung tung. Từ đầu đến cuối đều là tôi. Tiềm thức của Lin đã bị tôi thôn tính, trở thành một phần của tôi từ lâu rồi. Trong lúc tôi sa cơ lỡ vận, lang thang nơi đầu đường xó chợ, chỉ có em đối xử với tôi, yêu thương tôi. Tôi cũng sẽ giành lại con chíp và kho gen bằng được. Từ trước đến nay, mọi thứ mà tôi muốn không sớm thì muộn cũng thuộc về tôi”.

***

Đêm khuya, Tiêu Khung Diễm ngồi xổm một góc, khóc rưng rức. Không biết bao lâu sau, trên chiếc giường ở bên cạnh vang lên giọng nói khàn khàn: “Tiểu John, chú đừng khóc nữa”.

Tiêu Khung Diễm mở to mắt, đứng bật dậy: “Lão đại, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!”.

Ứng Hàn Thời nằm thẳng trên giường, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Tiêu Khung Diễn lắp bắp: “Anh bị gãy xương, em đã nối rồi. Nhưng… vết thương của anh quá nặng, ít nhất cần nghỉ ngơi nửa tháng… không thể xuống giường. Thời gian này… bọn em sẽ bảo vệ anh, có được không?”.

“Được!” Ứng Hàn Thời đáp khẽ. Thái độ bình tĩnh của anh khiến Tiêu Khung Diễn thấp thỏm bất an. Nhưng anh ta không dám nhắc đến Cẩn Tri.

Anh ta cầm thuốc và nước trên đầu giường, đưa đến miệng Ứng Hàn Thời: “Lão đại, uống thuốc đi đã!”.

Ứng Hàn Thời chẳng có phản ứng, tựa như không nghe thấy. Đôi mắt anh không còn một chút sinh khí.

Ngài chỉ huy không chịu uống thuốc. Ý thức được sự thật này, Tiêu Khung Diễn càng đau lòng. Anh ta quỳ một chân bên cạnh giường, cố gắng thuyết phục: “Lão đại, anh mau uống thuốc đi! Phải sớm khỏe lại, anh mới có thể đi cứu Tiểu Tri, mới có thể trả mối thù chứ!”.

Ứng Hàn Thời trầm mặc một chút mới mở miệng, để anh ta đổ thuốc vào miệng. Anh nuốt rồi nhắm mắt. Tiêu Khung Diễn lặng lẽ rời phòng.

Đây là ngôi biệt thự ở thành phố Giang. Trang Xung, Daniel và Nhiếp Sơ Hồng đều ở phòng khách. Thấy Tiêu Dung Diễn đi ra ngoài, bọn họ đều đứng lên: “Tình hình thế nào rồi?”.

“Ngài chỉ huy đã tỉnh lại.” Tiêu Dung Diễn cất giọng bị thương: “Tuy nhiên… anh ấy rất đau lòng. Càng buồn, anh ấy sẽ càng ít nói, lúc nào cũng vậy”.

Mọi người đều im lặng, Daniel đắn đo một lát rồi lên tiếng: “Lâm Tiệp đang quỳ ở bên ngoài. Cô ta muốn gặp ngài chỉ huy một lần, sau đó sẽ dùng cái chết tạ tội”.

Tiêu Khung Diễn trừng mắt: “Cô ta còn đến làm gì?”.

“Tiểu John!” Phòng trong vang lên giọng trầm thấp của Ứng Hàn Thời.

“Vâng.” Tiêu Khung Diễn đáp.

“Thượng tá Lâm từng lập vô số chiến công cho Đế quốc nên tôi sẽ không lấy mạng cô ấy. Chú hãy bảo cô ấy đi đi, từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

“Vâng!”

Một lúc sau, Tiêu Khung Diễn đi ra ngoài, trên tay cầm túi tài liệu: “Thượng tá Lâm đi rồi. Trước khi đi, cô ta trao lại toàn bộ tư liệu về hành tinh nhỏ mà Hoàng đế muốn xây dựng nền văn minh mới. Cô ta cũng tiết lộ, Hoàng đế hiện đang ở thị trấn Sa Độ. Tiểu Tri… cũng bị nhốt ở đó”.

Ánh trăng bằng bạc lơ lửng trên không trung. Ngôi biệt thự đã trở nên yên tĩnh, Trang Xung và những người khác về phòng nghỉ ngơi, còn Tiêu Khung Diễn đứng bên cửa sổ trong phòng của Ứng Hàn Thời như mọi ngày.

Tình thế trước mắt giống một tảng đá nặng ngàn cân đè xuống lồng ngực của anh chàng người máy. Hoàng đế quá mạnh, Ứng Hàn Thời bình thường còn đánh không lại, huống hồ bây giờ bị thương nặng, ít nhất mười, mười lăm ngày không thể dùng sức. Hơn nữa, Hoàng đế còn là người tâm tư nhạy bén, bụng dạ thâm sâu, dù bọn họ giăng bẫy cũng rất khó khiến hắn mắc mưu. Điều quan trọng hơn, hiện giờ Cẩn Tri đang ở trong tay hắn. Hoàng đế vui buồn thất thường, chỉ cần tùy tiện vung tay là có thể bóp chết cô.

Tiêu Khung Diễn nghĩ nát óc cũng không tìm ra cách giải quyết. Lẽ nào lần này chi có thể để Hoàng đế muốn làm gì thì làm? Bọn họ phải ngoan ngoãn dâng con chíp và kho gen, tạo ra mầm mống tai họa lớn trong tương lai?

Đang chìm đắm trong suy tư, Tiêu Khung Diễn chợt nghe thấy tiếng động ở phía sau. Anh ta ngoảnh đầu, giật bắn mình khi bắt gặp Ứng Hàn Thời đang chống tay xuống giường, từ từ ngồi dậy.

Tiêu Khung Diễn vội nhào đến: “Anh không thể xuống giường, vết thương sẽ bị rách toác ra đó”.

Ứng Hàn Thời có vẻ rất yếu. Anh vừa mặc áo sơ mi một cách khó nhọc vừa lên tiếng: “Không sao”.Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn, chiếu xuống thân hình cao gầy, gương mặt tiều tụy nhưng cương nghị của anh.

Tiêu Khung Diễn can ngăn: “Lão đại, em xin anh, anh hãy nghỉ ngơi thêm vài ngày đi. Em biết, bây giờ anh rất đau…”.

Ứng Hàn Thời cất giọng hòa nhã: “Tiểu John! Không biết bây giờ cô ấy thế nào? Có chịu khổ cực hay không?”.

Tiêu Khung Diễn ngây người, không thể thốt ra lời. Một lúc sau, thấy Ứng Hàn Thời định xuống giường, anh ta liền đỡ anh rời khỏi phòng.

Lúc xuống tầng dưới, Tiêu Khung Diễn hỏi nhỏ: “Nếu không có cách nào khác, anh sẽ chọn con chíp hay Tiểu Tri?”.

Ứng Hàn Thời im lặng, trong đầu chợt hiện lên gương mặt của cô ấy khi đẩy anh vào khe hở không gian. Ánh mắt của cô và nụ cười bi thương nơi khóe môi như con dao sắc nhọn từ từ cắm vào lòng ngực anh.

“Tôi sẽ bảo vệ cả cô ấy và tín ngưỡng của mình, không cho bất cứ kể nào cướp mất.” Anh nói.

***

Tạ Cẩn Hành đã ở trong phòng nghiên cứu mấy ngày liền. Sau khi có được hệ thống máy tính và thiết bị của Ứng Hàn Thời, anh cùng mấy nhân viên nghiên cứu của mình ngày đêm mày mò. Đối với bất cứ nhà khoa học nào, đó là một kho báu, chỉ hận không thể một hơi nuốt trọn.

Tuy chìm đắm trong công việc nghiên cứu nhưng mấy ngày nay cũng có chuyện khiến anh phiền lòng. Bộ Quốc phòng nhận được tin, sa mạc ở miền tây xảy ra cuộc không chiến chẳng rõ nguyên nhân hay thế lực. Thiết bị giám sát từ trường đặt ở nơi đó cũng phát hiện năng lượng dao động bất thường. Điều này có nghĩa là nhiều khả năng cô em gái yêu quý và em rể tương lai của anh lại vừa giải quyết một chuyện phiền phức nào đó liên quan đến người ngoài hành tinh. Tạ Cẩn Hành chỉ biết đợi đến lúc họ cần, anh sẽ cố gắng thu dọn tàn cuộc là được.

Trời tờ mờ sáng, Tạ Cẩn Hành chớp mắt trên sofa trong văn phòng. Anh chỉ ngủ hai, ba tiếng đồng hồ rồi lại tiếp tục nghiên cứu không gian hư ảo. Bây giờ vẫn còn sớm nên bên ngoài chỉ có một nhân viên trẻ tuổi đang pha cafe cho hai người.

Tạ Cẩn Hành đi rửa mặt, chỉnh lại quần áo. Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Vào đi!” Anh nói.

Anh chàng nhân viên vào, sắc mặt có vẻ kì lạ: “Giáo sư, có hai… người tìm anh. Một người nói là em rể anh”.

Tạ Cẩn Hành gật đầu: “Cho họ vào đi”.

Một lúc sau, một người có thân hình cao lớn mặc áo gió kín mít từ đầu đến chân dìu Ứng Hàn Thời đi vào. Dù người này cúi thấp đầu nhưng Tạ Cẩn Hành vẫn lờ mờ nhìn thấy gương mặt kim loại. Anh ta cũng không có ý định giấu giếm, ngẩng đầu cười ngoác miệng với anh.

Tạ Cẩn Hành giật mình nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra trấn tĩnh. Phát hiện sắc mặt Ứng Hàn Thời vô cùng nhợt nhạt, áo sơ mi có vết máu, anh kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại ra nông nỗi này?”

Ứng Hàn Thời cất giọng áy náy: “Tôi xin lỗi đã không bảo vệ tốt Tiểu Tri. Bây giờ, tôi cần sự giúp đỡ của anh mới cứu được cô ấy”.

Tạ Cẩn Hành sững sờ.

Ứng Hàn Thời và Tạ Cẩn Hành ở trong văn phòng bàn bạc suốt hai tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó, Tiêu Khung Diễn cũng mấy nhân viên tâm phúc của Tạ Cẩn Hành đợi ở phòng ngoài. Bọn họ chốc chốc lại liếc Tiêu Khung Diễn bằng ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa căng thẳng. Anh chàng người máy thở dài một tiếng, khiến họ giật bắn mình.

Mặt trời đã lấp ló ngoài cửa sổ. Tạ Cẩn Hành trầm ngâm một lúc lâu mới lên tiếng” “Cậu có chắc chắn không? Liệu có ổn hay không? Kế hoạch này… thật không thể tưởng tượng nổi”.

Ứng Hàn Thời từ tốn trả lởi; “Chắc chắn. Khả năng chiến đấu của Hoàng đế mạnh hơn sức tưởng tượng của người Trái đất các anh rất nhiều, mưu lược và tâm cơ không thua kém tôi. Dù anh có điều động bao nhiêu binh lực đi chăng nữa, e rằng cũng không thể bắt được ngài ấy, cứu được Tiểu Tri. Hơn nữa, biện pháp này cũng sẽ loại bỏ Hoàng đế một cách triệt để, khiến ngài ấy không bao giờ còn có thể đối địch với chúng ta được nữa”.

***

Buổi chiều, bầu trời u ám, mây đen che phủ. Căn phòng tối tăm khiến tâm trạng của con người càng trở nên ngột ngạt. Nhiễm Dư bật đèn, đi đến bên giường Cẩn Tri, đỡ bạn ngồi dậy rồi đút từng thìa cháo nóng hổi vào miệng bạn. Cẩn Tri lặng lẽ nuốt một cách khó nhọc.

Được nửa bát, Cẩn Tri thật sự không thể ăn thêm. Nhiễm Dư cũng chẳng nài ép, lại chèn một cái gối vào sau lưng bạn, đồng thời hỏi nhỏ: “Cậu đi được không?”

“Chắc là được.”

Nhiễm Dư nhòm ra ngoài cửa, trong sân không một bóng người. Cô nói: “Bọn họ đã liên lạc với nhau. Hôm nay, Ứng Hàn Thời sẽ mang con chíp và kho gen đến đổi lấy cậu. Tới lúc đó, cậu có thể về bên anh ấy”.

“Hoàng đế chịu tha cho bọn mình thật sao?” Cẩn Tri hỏi.

Nhiễm Dư không trả lời. Cẩn Tri ngước nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Dù thế nào, Ứng Hàn Thời cũng là mối đe dọa lớn đối với việc xây dựng Đế quốc mới của Hoàng đế. Dù có lấy được con chip, chắc chắn hắn cũng không dễ dàng tha cho anh. Hơn nữa, Ứng Hàn Thời cũng không phải loại ngoan ngoãn chịu giao nộp con chíp. Hai người đàn ông đều biết rõ điều này. Vì vậy, hôm nay chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc chiến khốc liệt.

Ứng Hàn Thời… Trong đầu cô lại hiện lên bóng dáng anh. Hy vọng lần này, cô có thể về bên anh, không bao giờ xa cách nữa.

Trên trời đột nhiên vang lên tiếng sấm, rồi một tia chớp lóe sáng. Thời tiết đúng là bất thường, như báo hiệu một điều gì đó sắp xảy ra.

“Ầm ầm ầm!” Tiếng sấm lại vang lên đinh tai nhức óc. Bóng đèn điện chợt tắt ngóm, khiến cả căn phòng tối đen trong giây lát. Một lúc sau, Nhiễm Dư lần mò đi vào, thắp một ngọn nến. Cô an ủi Cẩn Tri: “Không sao đâu! Nơi này nguồn điện rất chập chờn, chắc là cầu chì lại bị cháy rồi”.

Hai người ngồi vài phút, bầu trời lại sáng hơn một chút. Nhiễm Dư rót cốc nước nóng cho bạn. Cẩn Tri uống từng ngụm nhỏ. Chờ đợi đúng là một sự giày vò cả tinh thần lẫn thể xác.

“Cộc cộc!” Cuối cùng, tiếng gõ cửa cũng vang lên. Hai người phụ nữ đưa mắt ra cánh cổng ở ngoài sân. Đây là hang ổ bí mật của Hoàng đế nên chắc chắn không có người lạ đến tìm. Cẩn Tri đặt cốc nước xuống bàn rồi đứng lên. Nhiễm Dư vội dìu cô đi ra ngoài. Đúng lúc này, mưa bắt đầu rơi. Hoàng đế từ căn phòng khác đi ra. Sắc mặt hắn vô cùng bình thản, tựa hồ tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát. Nhìn thấy hai cô gái, hắn nhếch miệng rồi cất giọng trầm trầm: “Vào đi!”.

Cánh cửa từ từ mở ra, Ứng Hàn Thời xuất hiện trong tầm mắt của Cẩn Tri. Thân hình anh gầy rộc trong chiếc áo sơ mi hơi ướt, gương mặt nhợt nhạt. Viền mắt Cẩn Tri ươn ướt. Ứng Hàn Thời nhìn cô, không ai lên tiếng.

“Con chíp và kho gen ở đâu?” Hoàng đế hỏi.

“Xin hãy trả người cho tôi trước.” Ứng Hàn Thời nói.

Hoàng đế cười cười, liếc qua Nhiễm Dư. Nhiễm Dư lập tức buông tay Cẩn Tri, nói nhỏ: “Cậu hãy bảo trọng”. Cẩn Tri bước chầm chậm về phía Ứng Hàn Thời.

Ứng Hàn Thời liền giơ tay, kéo cô vào lòng. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, như sợ làm cô đau. Cẩn Tri hít một hơi thật sâu rồi áp mặt vào ngực anh.

“Em vẫn ổn đấy chứ?” Anh hỏi nhỏ.

“Vâng.” Cẩn Tri đáp. Trên thực tế, cô không ổn chút nào. Bị thương nặng rồi lại bao nhiêu lần bị điện giật nên toàn thân cô không còn chút sức lực.

“Vết thương của anh thế nào rồi?” Cô hỏi.

“Anh không sao.” Giọng nói dịu dàng của anh khiến cô thấy yên lòng, bất kể kẻ địch vẫn ở ngay bên cạnh. Cẩn Tri ngẩng đầu, mỉm cười với anh.

Anh cũng cười, nắm chặt tay cô rồi quay sang Hoàng đế: “Con chíp và kho gen đang ở trong khu rừng bên ngoài thị trấn”.

Phía tây thị trấn có một cây cầu nhỏ. Vào thời khắc này, cây cầu lắc lư trong mưa gió, còn ở bên dưới, nước chảy ầm ầm. Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri đi trước, Hoàng đế dẫn Nhiễm Dư bám theo sau.

Ngửi thấy mùi thuốc và mùi máu tanh trên người Ứng Hàn Thời, Cẩn Tri bóp tay anh, lo lắng mở miệng: “Vết thương của anh nghiêm trọng lắm phải không?”

Ứng Hàn Thời chỉ mỉm cười.

Cẩn Tri thở dài: “Khi nào quay về, anh hãy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, em sẽ chăm sóc anh”.

“Được!” Anh đáp.

Trong lúc hai người thì thầm to nhỏ, Hoàng đế khẽ chau mày, còn Nhiễm Dư trầm mặc. Tâm trạng của cô rất phức tạp và đau khổ.

Qua cây cầu là đến một khu rừng rậm rạp. Lúc này, mưa càng ngày càng nặng hạt, táp vào mặt bọn họ đến đau rát. Trên bãi đất trống phía trước xuất hiện một chiếc máy bay chiến đấu, dưới đất đặt hộp kiêm loại đựng con chip và hộp bảo quản kho gen quen thuộc.

Hoàng đế sáng mắt nhưng không lập tức đi tới mà liếc nhìn quan khoang máy bay trống không: “Một mình ngươi đến đây à?”.

“Vâng.” Ứng Hàn Thời đáp. “Đấu với bệ hạ. dẫn theo nhiều người cũng coi như đưa họ vào chỗ chết mà thôi. Bệ hạ, Tính Lưu biết mình không phải đối thủ, cũng không dám coi thường mưu lược và thủ đoạn của bệ hạ. Chuyện xây dựng Đế quốc mới, tuy không đồng tình nhưng tôi cũng biết rõ, bản thân chẳng thể ngăn nổi người. Tính Lưu tuy hành sự cố chấp nhưng cũng không đến nỗi khăng khăng lao đầu vào lửa hay lấy trứng chọi đá. Trải qua biến cố Diệu Nhật bị hủy diệt và cuộc sống lao tù, tôi đã dần hiểu ra một điều. Trong cuộc đời này, có những chuyện dựa vào sức lực của một người không thể thay đổi. Bây giờ, tôi chỉ muốn một cuộc sống bình yên cùng Cẩn Tri. Bệ hạ là Hoàng đế, nhất ngôn cửu đỉnh. Tôi hy vọng bệ hạ hãy giữ lời hứa, sau khi nhận được con chip và kho gen thì thả chúng tôi đi.”

Hoàng đế cười cười, không nhận lời cũng chẳng từ chối. Hắn tiến lại gần kiểm tra hộp đựng gen, xác nhận đúng là đồ của mình. Sau đó, hắn nhìn qua hộp kim loại hất cằm với Ứng Hàn Thời: “Mở ra!”.

Ứng Hàn Thời buông tay Cẩn Tri, nói: “Em lên máy bay đợi anh”. Cẩn Tri gật đầu nhưng không nhúc nhích. Anh mỉm cười, tỏ ý cô hãy yên tâm.

Cẩn Tri nhanh chóng lên máy bay, thắt dây an toàn. Ứng Hàn Thời mở nắp hộp. Nhìn thấy ba con chip nằm bên trong, khóe miệng Hoàng đế nhếch lên. Hắn nhận chiếc hộp từ tay Ứng Hàn Thời, rồi cất giọng lãnh đạm: “Các người đi đi!”

Ứng Hàn Thời quay gót lên máy bay. Nhiễm Dư đứng cách đó một đoạn thở phào nhẹ nhõm. Vừa ngồi vào vị trí, sắc mặt Ứng Hàn Thời trở nên nghiêm nghị. Anh nhanh chóng đóng của khoang, khởi động máy bay. Chiếc máy bay lập tức lao vút lên bầu trời.

“Chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này.” Anh nói. Tim Cẩn Tri đập nhanh một nhịp.

Dưới mặt đất, Nhiễm Dư không rời mắt khỏi chiếc máy bay. Cô nghĩ thầm, cuối cùng cũng kết thúc mà không ai bị thương, tốt quá. Cô dõi theo bóng lưng Hoàng đế, miệng mở nụ cười chua chát. Cho dù anh ta làm chuyện xấu, bắt giữ và uy hiếp bạn cô, nhưng như anh ta nói, đây là việc anh ta buộc phải làm. Anh ta đang làm một kẻ ác cô đơn, khiến cô không khỏi xót xa trong lòng.

“Đầu Gỗ… Bước tiếp theo, anh sẽ làm gì?” Nhiễm Dư hỏi. Vừa dứt lời, cô liền nhìn thấy Hoàng đế ngẩng đầu, khóe miệng thấp thoáng nụ cười lạnh lùng. Tiếp theo, hắn vung tay, luồng sáng màu xanh như sóng nước lan tỏa trên bầu trời, hướng về phía chiếc máy bay của Ứng Hàn Thời.

“Anh làm gì vậy?” Nhiễm Dư hét lên, lập tức túm lấy cánh tay đối phương, nhưng bị hắn khóa chặt trong lòng, không thể nhúc nhích.

Luồng sáng lam nhanh chóng xuất bắt kịp chiếc máy bay, nhưng nó khéo léo nghiêng cánh sang một bên, né tránh thành công. Tia sáng phóng vào đỉnh núi, bùng cháy một ngọn lửa. Hoàng đế lại tiếp tục xuất chiêu. Đến phát thứ ba, cuối cùng luồng sáng cũng chạm vào cánh máy bay. Nhiễm Dư thẫn thờ nhìn theo chiếc máy bay đã bị mất thăng bằng, đuôi bốc khói xanh rồi lao đầu xuống vực thẳm, biến mất trong giây lát.

Cô bi phẫn túm lấy áo Hoàng đế: “Anh làm gì vậy? Chẳng phải họ đã trả đồ cho anh rồi hay sao? Tại sao anh còn hãm hại họ? Hoàng đế nói không giữ lời, anh là đồ tiểu nhân thì có”.

Hoàng đế túm lấy cổ tay cô, cât giọng lạnh lung: “Dùng binh không ngại dối trá. Lẽ nào em tin lời Tinh Lưu hay sao?”.

Nhiễm Dư nấc nghẹn, mắt ngấn nước: “Ý anh là gì? Lẽ nào con chip là giả hay sao?”

Hoàng đế đáp: “Là thật”.Khóe miệng hắn ẩn hiện nụ cười như có như không. “Lời nói của Tinh Lưu cũng mấy phần có lý. Nhưng tôi luôn cảm thấy hắn có mưu đồ gì đó.”

Máy bay chiến đấu rơi từ trên cao xuống. Cẩn Tri cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn thân vô cùng khó chịu. Ứng Hàn Thời nhanh chóng nắm lấy tay cô.

Cẩm Tri nhắm mắt, cố gắng mở miệng hỏi: “Chúng ta sắp chết rồi phải không?”.

Anh đang bị thương nặng, đừng nói là chiến đấu, e rằng bay người lên cao cũng khó. Vừa rồi, cô đã thử nhưng chẳng thể nào khởi động được luồng sáng bạc. Lẽ nào, hôm nay là ngày tận thế của hai người?

Ứng Hàn Thời siết chặt bàn tay, cất giọng kiên định trong âm thanh ù ù tạp loạn: “Tiểu Tri, làm sao anh có thể để em chết?”. Cẩn Tri ngẩn người, lại nghe anh nói: “Nắm chặt tay anh đi!”.

Đúng lúc này, cô cảm thấy dây an toàn bật tung. Một luồng khí mạnh đập vào lưng, cửa khoang đồng thời mở ra. Hai người lập tức bắn ra ngoài. Cẩn Tri kêu “a” một tiếng. Ứng Hàn Thời phản ứng nhanh nhạy, ôm cô vào lòng. Hai người cùng rơi xuống vực sâu.

Vực sâu mấy trăm mét, Cẩn Tri nhớ rõ, bên dưới là con song cuồn cuộn trôi. Vừa định thử xuyên qua không gian một lần, Ứng Hàn Thời đã ấn đầu cô vào bờ vai mình: “Không cần đâu em. Chuyện này nằm trong kế hoạch của anh rồi”.

Cẩn Tri ngẩn người nhưng không thắc mắc mà chỉ càng ôm chặt anh hơn: “Vâng!”.

Hai người đã rơi xuống đáy vực. Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra, bên dưới không phải là con sông chảy xiết mà là một thảm cỏ lẫn lá cây rất dày. Ứng Hàn Thời ôm cô rơi xuống đó. Hai người chìm sâu trong lớp lá mềm mại, bên tai tràn ngập âm thanh xào xạc.

Cuối cùng họ cũng dừng lại, thân thể phủ kín lá cây. Cẩn Tri nằm sấp trên người Ứng Hàn Thời, không hề cảm thấy đau đớn. Cô ngồi dậy, phủi hết lá trên mặt anh, cất giọng mừng rỡ: “Sao lại như vậy? Tại sao ở đây lại có cây cỏ?”.

Ứng Hàn Thời cũng ngồi dậy, mỉm cười nói: “Bởi vì chúng ta đang ở không gian hư ảo”.

Cẩn Tri tròn mắt. Ứng Hàn Thời đỡ cô đứng dậy. Cô sững sờ nhìn anh một lúc lâu mới mở miệng: “Kể từ lúc nào thế?”.

“Bắt đầu vào giây phút trước khi anh gõ cửa.”

***

Giống nhiều cơ quan bí mật khác của quốc gia, Sở nghiên cứu của Tạ Cẩn Hành nằm ở một nơi hoang vu, hẻo lánh thuộc miền tây. Nhìn từ phía xa, đó chỉ là một tòa kiến trúc hết sức bình thường, nhưng cách vài cây số có biển đề “Khu vực quản lý quân sự” và trạm canh gác, khiến Sở nghiên cứu bị tách biệt với thế giới bên ngoài.

Vào thời điểm này, Sở nghiên cứu vắng lặng như tờ, nhìn từ bên ngoài sẽ chẳng thấy một bóng người. Tuy nhiên, trong phòng nghiên cứu do Tạ Cẩn Hành phụ trách bầu không khí vô cùng khẩn trương. Bốn, năm nhân viên trẻ ngồi trước hệ thống máy tính siêu cấp A-4. Họ dán mắt vào màn hình, không ngừng kiểm tra, tính toán và điều chỉnh số liệu, dù khát khô cổ cũng quên cả uống nước. Họ là những học trò đắc ý và đáng tin cậy nhât của Tạ Cẩn Hành. Trước nhiệm vụ chưa từng có này, họ rất hưng phấn, tập trung và cũng cố gắng hết mình.

Tiêu Khung Diễn là nhóm trưởng tạm thời. Hiện giờ, anh ta đang ngồi vắt chân trước một chiếc máy tính, mười đầu ngón tay kim loại múa trên bàn phím. Miệng anh ta cũng không ngừng truyền đạt mệnh lệnh tới các nhân viên nghiên cứu.

“Tiểu Bạch! Bảo vệ máy số 2, sửa chữa ngay sai sót cá biệt.”

“Cầu Cầu! Phần cậu phụ trách có hiện tượng cảnh vật mờ dần. Mau sửa lại nhanh lên!”

“Trúc Can! Cậu làm hộp gen và con chip ảo đó rất đẹp. Tôi tin có thể lừa được tên Hoàng đế thối tha đó.”

Dù mới quen biết vài ngày, Tiêu Khung Diễn đã đặt cho mỗi nhân viên kĩ thuật một biệt hiệu riêng. Họ rất yêu quý và khâm phúc anh chàng người máy thiên tài này. Trang Xung từng hỏi Tiêu Khung Diễn: “Quan hệ giữa cậu với những nhân viên đó là thế nào vậy?”.

Tiêu Khung Diễn đáp: “Rất tốt! Tôi có cảm giác mình là nữ vương, dẫn theo một đám kỵ sĩ đi giải cứu hoàng tử và công chúa ấy”.

Bầu không khí trong phòng nghiên cứu lúc nào cũng căng thẳng nên Tiêu Khung Diễn thường tranh thủ thời gian pha trà và làm bánh ga-tô để xoa dịu tâm trạng của mọi người.

Đúng lúc mọi người tập trung vào công việc, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Một nhân viên dè dặt mở hé cánh cửa, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.

Kể từ khi hệ thống máy tính hoạt động, phòng nghiên cứu đóng kín hoàn toàn, ngoài cửa còn treo tấm biển: “ Đang thí nghiệm, miễn làm phiền”. Tuy vậy, thỉnh thoảng vẫn có người gõ cửa. Bên ngoài là một đồng nghiệp thuộc bộ phận khác, anh ta cười nói: “Gần đây, các anh bận dự án gì mà bí mật thế?”. Nói xong, anh định thò đầu vào trong phòng.

Nhân viên của Tạ Cẩn Hành lập tức đóng cửa, bình thản đáp: “Chúng tôi đang tiến hành nhiệm vụ bí mật do giáo sư bố trí, tạm thời không thể tiết lộ với anh”. Tạ Cẩn Hành là người có chức vị và được nể trọng trong Sở. Vì thế đồng nghiệp bên ngoài cũng không nhiều lời, lập tức rời đi.

Tiêu Khung Diễn ngẩng đầu hỏi: “Ai dò hỏi đấy? Có vấn đề gì không?”.

“Không.”

Tiêu khung Diễn cũng chẳng bận tâm, tiếp tục kiểm tra số liệu. Sau đó anh ta cẩm di động, bấm một hàng số.

Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, anh ta nở nự cười tươi roi rói: “Anh vợ! Bên tôi rất thuận lợi, bên anh thế nào rồi?”.

“Mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch.” Tạ Cẩn Hành đáp.

Vào thời khắc ấy, anh đang ở trong khu rừng gần thị trấn Sa Độ. Nơi đây có hai chiếc lều, bên trong bày đầy thiết bị máy móc. Tạ Cẩn Hành và ba nhân viên nghiên cứu đang hết sức bận rộn. Nếu hệ thống máy tính ở Sở nghiên cứu là hệ thống trung tâm tạo ra không gian hư ảo thì chỗ của anh là điểm cuối cùng có tác dụng gia tăng sự ảnh hưởng của Ứng Hàn Thời vào nhứng người ở trong không gian. Mặc dù ngữ khí của Tiêu Khung Diễn hết sức thoải mái nhưng trong lòng Tạ Cẩn Hành vẫn có chút thấp thỏm bất an.

Đây không phải nhiệm vụ đơn giản và nắm chắc phần thắng trong tay. Tạ Cẩn Hành nhớ lại mấy ngày trước, khi Ứng Hàn Thời đưa ra kế hoạch tạo không gian hư ảo, moi người đều cảm thấy chuyện này quá hoang đường.

“Chúng ta nhất định phải tạo không gian hư ảo hay sao?” Một nhân viên hỏi. “Báo cáo lên cấp trên để cấp trêm huy động lực lượng bắt người đó có phải đơn giản hơn không?”

Ứng Hàn Thời lắc đầu: “Sức mạnh của Hoàng đế nằm ngoài sự tưởng tượng của các anh, cũng vượt quá khả năng có thể lý giải của quân đội. Nếu đối kháng chính diện, rất có thể gây ra thương vong không nhỏ, lại chẳng có cách nào bắt được ngài ấy. Làm vậy, Cẩn Tri sẽ càng nguy hiểm hơn”.

Tạ Cẩn Hành đồng ý với quan điểm của Ứng Hàn Thời. Đối phương đại diện cho nền văn minh tiên tiến, phát triển gấp nhiều lần Trái Đất. Bây giờ mà tấn công chính diện hậu quả sẽ rất khó lường.

“Hay là chúng ta cài bẫy hắn? Ví dụ như hạ độc hoặc dùng kế điệu hổ ly sơn chẳng hạn?” Trang Xung hiến kế.

Tiêu Khung Diễn vỗ vào đầu anh ta một cái: “Cậu đúng là đồ ngốc! Hoàng đế vốn rất thâm hiểm, còn lâu mới bị mắc lừa. Hơn nữa theo thông tin từ Lầm Tiệp và kết quả điều tra của Daniel, ngài ấy hết sức cảnh giác, không rời khỏi hai người phụ nữ. Chúng ta đâu có dễ rất ấy. Hạ độc ư? Hoàng đế miễn nhiễm với các loại thuốc độc từ lâu rồi”.

Một nhân viên nghiên cứu cất giọng nghi hoặc: “Chúng ta tạo ra không gian hư ảo rồi dụ hắn vào. Con người một khi lạc vào không gian này, thể xác sẽ mất đi ý thức. Chúng ta có thể thừa cơ chế ngự hoặc giết chết hắn. Như vậy chẳng phải chúng ta thành công rồi hay sao?”.

Mọi người đều cảm thấy có lý, nhưng Ứng Hàn Thời lại nói: “Không được! Nỗi đau thể xác có khả năng khiến Hoàng đế ý thức được không gian mà ngài ấy đang ở là không gian hư ảo. Tới lúc đó, chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm, khó có thể thoát khỏi ngài ấy. Hơn nữa, dù chúng ta giết chết thể xác của ngài ấy nhưng tiềm thức ở trong không gian cũng sẽ vĩnh viễn tồn tại.

Mọi người đều im lặng. Đánh bại Hoang đế là mục tiêu của bọn họ nhưng cứu người càng quan trọng hơn. Nếu tiềm thức của Hoàng đế nổi điên trong không gian hư ảo, lên cơn giết Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri thì tất cả sẽ trở thành công cốc.

Ứng Hàn Thời đảo mắt một vòng, từ tốn mở miệng: “Tôi biết cách này rất mạo hiểm, nhưng cũng có xác suất thành công cao nhất. Chúng ta sẽ khiến Hoàng đế tưởng không gian hư ảo là chân thực, rồi mang con chip và kho gen ảo đến hành tinh nhỏ của ngài ấy. Tôi và Cẩn Tri sẽ tìm cơ hội thoát khỏi ngài ấy, quay về thế giới thực. Còn Hoàng đế sẽ mãi mãi bị giam cầm trong không gian ảo, lập đi lập lại vòng tuần hoàn cuộc sống mà không hề hay biết điều đó”.

Bầu trời u ám, mây mù che kín đỉnh núi. Mưa rơi lộp độp, từng phiến lá được nước mưa gột rửa, trở nên xanh mướt. Thế giới này vô cùng chân thực, chắc sẽ chẳng có ai nhận ra điều bất thường.

Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời đứng dưới đáy vực chất đầy lá cây. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Cô áp mặt vào ngực anh, trong lòng tràn ngập cảm xúc khó tả. Anh siết chặt vòng tay, đồng thời cúi đầu tìm kiếm đôi môi cô. Miệng anh mát lạnh và khô khốc. Anh hôn rất mãnh liệt và nhập tâm, tựa như mang một tâm trạng ẩn nhẫn và cố chấp nào đó. Cẩn Tri cuồng nhiệt đáp trả, hơi thở trở nên gấp gáp.

Một lúc sau, Ứng Hàn Thời kết thúc nụ hôn, đôi mắt đen tuyền nhìn cô ở khoảng cách gần. Sau lưng để lộ cái đuôi, nhẹ nhàng đung đưa.

“Nụ hôn này rất chân thực”. Cô lên tiếng, ánh mắt lấp lánh như sao trời.

Anh cúi xuống, tựa cằm vào vai cô: “Sao có thể không chân thực cơ chứ? Suýt nữa anh đã mất em rồi”.

Cẩn Tri cảm động chẳng nói lên lời, chỉ biết ôm chặt thắt lưng anh.

Màn đêm buông xuống, hai người đi men theo con đường núi ra khỏi vực sâu.

“Trời sấm chớp và mất điện, trên thực tế là các anh ở bên ngoài tạo ra không gian hư ảo đúng không?” Cẩn Tri hỏi.

Ứng Hàn Thời vừa kéo cô lên dốc vừa trả lời: “Đúng vậy!”.

Cẩn Tri chợt hiểu ra vấn đề. Trước đó, Ứng Hàn Thời từng nói, không gian hư ảo thực ra chỉ là máy tính và ngôn ngữ của chất xám trong não bộ con người đạt tần số như nhau, sau đó tiềm thức con người sẽ tiến vào một khung cảnh được thiết kế từ trước. Giờ hồi tưởng lại mới thấy, Ứng Hàn Thời và anh trai cô đã dùng cách thức nào đó, ví dụ từ trường hay năng lượng để kết nối với song điện não của cô, Hoàng đế và Nhiễm Dư vào thời khắc bọn họ ở thị trấn cổ.

“Tạ Cẩn Hành cũng đến đây à?” Cẩn Tri hỏi.

“Ừ. Bọn anh đã dùng hệ thống máy tính siêu cấp của anh ấy”.

Cẩn Tri ngẩn người. Cần dùng đến hệ thống máy tính siêu cấp ư? Thế thì chẳng biết không gian phức tạp và lớn đến mức nào? Nhưng bay giờ không phải lúc tìm hiểu vấn đề này. Ứng Hàn Thời nói lối ra không gian nằm ở một nơi kín đáo đằng sau ngọn núi. Chỉ cần cô và anh thoát ra trước khi bị Hoàng đế phát hiện là mọi chuyện sẽ kết thúc.

Tuy nhiên, hai người đang bị thương nên không thể đi nhanh. Tới một vách núi hiểm trở, Cẩn Tri được Ứng Hàn Thời đỡ lên trước. Nhưng cô vừa leo lên trên, anh lại trượt chân ngã xuống dưới. Cẩn Tri vộ vàng leo xuống, đỡ anh đứng dậy. Anh đỏ mắt, nói nhỏ: “Cảm ơn em”.

Cẩn Tri nhoẻn miệng cười: “Không ngờ cũng có ngày em phải dìu anh”.

Ứng Hàn Thời liền cụp mi: “Tiểu Tri… Anh sẽ khỏi nhanh thôi”. Cẩn Tri đan năm đầu ngón tay vào tay anh, cất giọng dịu dàng: “Anh khỏi lo, còn em cơ mà”.

Ứng Hàn Thời im lặng, Cẩn Tri kéo anh, từ từ leo lên vách núi. Một lúc sau, giọng đàn ông trầm ấm từ phía sau truyền tới: “Anh đã có được người con gái tốt nhất trên đời”.

Cẩn Tri phì cười: “Mới xa nhau mấy hôm mà anh đã biết nói nhứng lời tình tứ rồi”.

Anh trầm lặng vài giây rồi chạm nhẹ môi vào mu bàn tay cô: “Tiểu Tri, em để anh chứng kiến cảnh mình bị ném vào khe nứt không gian nhằm thoát thân, còn em thì ở lại chỗ cũ”.

Sống mũi Cẩn Tri cay cay.

Hoàng đế cất con chip và hộp bảo quản gen vào một chỗ rồi ôm Nhiễm Dư lướt qua khu rừng với tốc độ rất nhanh, truy tim Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri.

“Anh hãy tha cho họ đi, đứng tìm kiếm nữa.” Nhiễm Dư cất giọng ủ rũ.

Hoàng đế chăm chú quan sát phía trước: “Nếu đây là cãi bấy mà Ứng Hàn Thời giăng ra để hại tôi, lẽ nào em bảo tôi khoanh tay chờ chết hay sao?”.

Nhiễm Dư nghẹn họng, cuối cùng nói nhỏ: “Không, em không mong anh xảy ra chuyện”.

Hoàng đế giơ tay gạt cành lá rậm rạp. Ôm cô càng chặt hơn.

Tìm kiếm một lúc, Hoàng đế đã phát hiện ra chiếc máy bay chiến đầy bị vỡ nát nằm ở dưới vách núi không xa, ngọn lửa vẫn chưa bị dập tắt hoàn toàn. Nhưng trong xác máy bay không một bóng người.

“Họ đi đâu rồi nhỉ?” Nhiễm Dư ngập ngừng hỏi, ánh mắt lộ vẻ mừng rỡ.

Hoàng đế ngẩng đầu, dõi mắt về rừng cây rậm rạp ở phía trước, khóe miệng thấp thoáng nụ cười như có như không: “Chúng ta sẽ tìm ra nhanh thôi”.

Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri nắm tay nhau, đi xuyên qua khu rừng trong đêm tối.

“Còn bao lâu nữa mới tới nơi?” Cô hỏi.

“Một cây số nữa.”

Cẩn Tri phóng tầm mắt về phía trước. Nơi đó như ẩn hiện tia sáng bạc. Chỉ cần cô và anh đi qua khe nứt không gian, sau đó đóng chặt không gian này từ bên ngoài coi như bọn cô đã đánh bại Hoàng đế.

Đang chìm đắm trong suy tư, trước mặt cô đột nhiên hiện ra một hình ảnh. Cô đứng bên bờ song, dưới có con phà. Ứng Hàn Thời đứng phía đối diện, toàn thân ướt sũng.

“Tiểu Tri, tôi…” Anh nói.

“Đến chỗ vắng vẻ rồi nói sau.” Cô ngắt lời anh.

Đó là buổi tối anh bày tỏ tình cảm với cô. Cẩn tri có chút hoảng hốt. Từ trước đến nay, cô chỉ nhìn thấy tương lai, bây giờ tự dưng lại nhìn thấy quá khứ. Có phải do cô đang ở trong không gian hư ảo hay vì bị điện giật nhiều lần, não bộ của cô bị tổn thương nên mới thất thường như vậy?

“Em sao thế?” Ứng Hàn Thời phát hiện ra vẻ mặt kỳ lạ của cô.

“Không sao.” Cẩn Tri miễn cưỡng mỉm cười. Cô cảm thấy… có chỗ nào không đúng. Có manh mối rất quan trọng lướt qua nhưng cô không thể nắm bắt.

Đúng lúc này, Ứng Hàn Thời đột nhiên kéo cô sát vào người mình, đồng thời cất giọng nghiêm nghị: “Ngài ấy đã đến rồi”.

Cẩn Tri thót tim: “Làm thế nào bây giờ?”.

“Chúng ta cố gắng đi nhanh một chút!”

Cẩn Tri đã nhìn thấy một tia bạc lơ lửng trong khu rừng ở phía xa xa. Còn cách mấy trăm mét, họ dùng toàn bộ sức lực lao nhanh về nơi đó, bất chấp việc che giấu bản thân.

Tuy nhiên, khu rừng phía sau họ bất chợt nổi trận gió lớn, khiến chim chóc bay vút lên cao. Có người đang tiến đến gần bọn họ.

Chỉ cần cách khe hở không gian hơn một trăm mét, đằng sau đột nhiên xuất hiện quầng sáng màu xanh lam chói lòa. Ứng Hàn Thời lập tức ôm eo Cẩn Tri, bắn người lên cao hơn chục mét mới tránh được đòn tấn công hiểm hóc. Cẩn Tri nín thở, ôm chặt thắt lưng anh, chỉ lo vết thương anh càng nặng, người sẽ càng yếu ớt hơn.

Vào giây phút đối mặt với sinh tử, anh vẫn không hề nao núng. Chớp mắt đã ôm cô đáp xuống ngay khe hở không gian. Còn ở phía sau cô, hình bóng Hoàng đế đã hiện ra trong bóng tối, chỉ cách vài chục mét.

“Đứng lại!” Một luồng sáng xanh lam khác như mũi tên bay vút đến. Ứng Hàn Thời không chậm trễ, bế Cẩn Tri lao vào khe hở.

“Binh!” Luồng sáng xanh đập vào ánh sáng bạc, phát ra tiếng kêu kim loại đinh tai nhức óc. Hoàng đế ôm Nhiễm Dư phóng đến trước khe hở, nhưng Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri đã biến mất. Anh sáng bạc cũng nhanh chống tan biến ngay trước mắt bọn họ.

Nhiễm Dư há hốc mồm: “Đây là…”

Sắc mặt Hoàng đế trở nên khó coi vô cùng: “Hừ…Đây là khu nứt thời không. Chúng ta đang ở trong không gian hư ảo. Tinh Lưu… quả nhiên không hổ danh là người dùng binh xảo quyệt. Con chip mà hắn đưa cho tôi là đồ giả. Hắn đã dụ tôi vào thế giới ảo đáng nực cười này”.

“Chúng ta làm sao bây giờ?”

Hoàng đế nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu khó đỡ. “Nếu không thể thoát ra ngoài, cuốc đời chúng ta sẽ lặp đi lặp lại ở trong không gian này. Em có bằng lòng không?”.

Nhiễm Dư cắn môi, ôm thắt lưng hắn càng chặt hơn. Hành động của cô khiến gương mặt Hoàng đế vụt qua nét dịu dàng. Hắn cúi xuống, hôn lên môi cô, “Làm sao tôi có thể để bản thân và người phụ nữ của mình bị nhốt trong không gian hư ảo cơ chứ? Tôi còn phải đưa em đến hành tinh nhỏ, xây dựng đế quốc mới nữa”.

Nói xong, Hoàng đế ngẩng đầu. Một luồng sáng chưa từng thấy tỏa ra từ lòng bàn tay hắn bắn về nơi vừa tồn tại khe nứt không gian. Vì khe nứt không còn nên luồng sáng đập vào khu rừng ở đằng sau đó.

Nhiễm Dư ngẩn người: “Anh định làm gì?”.

Hoàng đế không trả lời, chỉ bảo cô đứng ra sau lưng hắn. Hắn lạnh lùng tung hết luồng sáng này đến luồng sáng khác. Cả khu rừng sáng bừng trong giây lát. Ánh sáng xanh lam của Hoàng đế cho phủ tất cả, cũng hủy diệt tất cả. Trêm không gian vẫn chẳng có phản ứng. Hắn không nao núng, vẫn tung chiêu không ngừng nghỉ.

Nhiễm Dư rơi nước mắt, ôm lấy cánh tay hắn: “Đầu Gỗ! Nếu không còn cách nào khác thì cho dù…”.

Hoàng đế hất tay cô, tiếp tục phóng tia sáng lên không trung.

“Ầm…” Trên đầu chợt vang lên tiếng động lớn. Cuối cùng cũng không chịu nổi sức tấn công của mộ nguồn năng lượng cực mạnh, không gian dường như bắt đầu sụp đổ. Nhìn những tía sáng bạc thấp thoáng trên không trùng Hoàng đế khẽ nhếch miệng.

Sáng sớm, trên đường phố ở thị trấn cổ, người qua lại thưa thớt. Đi ngang qua Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri, họ đều bất giác ngoái đầu. Cẩn Tri dìu Ứng Hàn Thời bước đi rất nhanh. Chiếc máy bay chiến đầu tương tự như chiếc ở trong không gian hư ảo cũng đỗ ở vị trí đó để đón bọn họ.

“Anh sao rồi?” Cẩn Tri cất giọng lo lắng.

Vì vừa rồi động chạm đến vết thương nên sắc mặt anh tái nhợt nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: “Anh không sao!”.

“Anh Cẩn Hành đang đợi chúng ta ở đó phải không?” Cô hỏi.

Ứng Hàn Thời còn chưa trả lời, trên không trung đột nhiên ẩn hiện ánh sáng xanh lam. Cẩn Tri cũng nhìn thấy, giật mình hỏi : “Đó là gì vậy?”.

“Thanh gươm của Hoàng đế.” Ứng Hàn Thời đáp.

Trong lòng cô xuất hiện dự cảm chẳng lành. Nếu Hoàng đế mà thoát khỏi không gian do Ứng Hàn Thời thiết kế để nhốt hắn, hậu quả sẽ rất khó lường.

Dự cảm của Cẩn Tri nhanh chóng trở thành hiện thực. Một luồng sáng xanh lam nhức mắt vụt qua bầu trời. Ngay sau đó là môt khe nứt cũng màu xanh lam. Tuy ánh sáng vụt tắt trong nháy mắt nhưng cả Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời đều ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Thậm chí người dân trên đường phố đều kinh ngạc ngẩng đầu, chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ chưa từng thấy trong cuộc đời.

“Đi thôi!” Ứng Hàn Thời nói.

Cẩn Tri gật đầu, cùng anh tiến về khu rừng. Không biết lần này, bọn họ có thể thoát nạn hay không?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom