• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Người Láng Giềng Ánh Trăng (1 Viewer)

  • ≗ Chương 30 ≗

Đây là một ngôi nhà gỗ nhỏ lưng chừng núi. Mặt trời rọi qua kẽ lá, tạo thành những chấm vàng lấp lánh điểm xuyết cho ngôi nhà. Dòng suối trong vắt uốn lượn dưới sườn núi. Tất cả tạo thành một bức tranh vô cùng tĩnh mịch.

Trên chiếc giường nhỏ, Ứng Hàn Thời từ từ ngồi dậy. Anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng giơ tay bật đèn. Ngọn đèn vàng chiếu sáng cả ngôi nhà. Xung quanh bày đầy những dàn máy móc đen sì. Chúng được nối với nhau bằng vô số những sợi dây kim loại nhỏ và thiết bị cảm biến, đồng thời cũng nối với người phụ nữ tên Tạ Cẩn Tri.

Ứng Hàn Thời xuống giường, không lập tức tới bên cô mà đi ra ngoài, xuống bờ suối, vốc nước lạnh rửa mặt. Sau đó, anh chắp hai tay sau lưng, đứng bất động một lúc mới quay về ngôi nhà gỗ.

Bờ tường phía đối diện treo một tấm bảng trắng cũ kỹ. Trên bảng viết một con số và một hàng chữ:714. Mỗi khi thoát khỏi, lại tăng thêm 1 lần

Anh nhìn hang chữ hồi lâu, sau đó đi đến, cầm bút nhưng mãi vẫn không động đây. Cuối cùng, anh xóa con số 714, sửa thành 715.

Viền mắt Ứng Hàn Thời ươn ướt. Đây là lần thứ 715 anh để mất em.

Tiếp theo, anh bỏ bút xuống bàn rồi đi về phía Cẩn Tri. Tấm rèm cửa sổ he hé, ánh nắng rọi vào người cô. Cô vẫn nhắm mắt, hai tay đặt bên người. Đôi môi cô hơi mím lại, khiến anh lại nhớ tới vẻ mặt của cô khi trêu chọc hay bắt nạt anh.

Ứng Hàn Thời ngồi xuống giường, nắm tay Cẩn Tri. Vài phút sau, anh cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay cô, chợt có cảm giác lồng ngực tắc nghẽn, không thể thở nổi.

Buổi chiều, Tiêu Khung Diễn đến nhà. Sự xuất hiện của anh ta khiến khu rừng tựa như trở nên náo nhiệt hơn. Bàn chân kim loại giẫm xuống sỏi đá trên sườn núi, phát ra âm thanh lạo xạo trong khi anh ta không ngừng cằn nhằn: “Lần trước còn thấy hai con thỏ, hôm nay chẳng gặp thứ gì, khu rừng ngày càng chán ngắt…”.

Đến trước ngôi nhà gỗ, Tiêu Khung Diễn nín thở, gõ cửa nhẹ hai tiếng. Bên trong vang lên giọng nói ôn hòa của Ứng Hàn Thời: “Vào đi!”.

Tiêu Khung Diễn đẩy cửa, liền nhìn thấy Ứng Hàn Thời ngồi bên chiếc bàn vuông, sắc mặt bình tĩnh. Hai tay anh như múa trên bàn phím. Xem ra, anh đang điều chỉnh số liệu.

Tiêu Khung Diễn liếc qua Cẩn Tri. Đầu giường có mấy bông hoa tươi, cánh hoa còn đọng giọt sương, chắc là Ứng Hàn Thời vừa hái trong rừng về. Anh chàng người máy không nhiều lời, chỉ thốt một câu: “Lão đại cứ bận việc, em đi nấu cơm đây”, rồi xách túi gạo và thức ăn đi xuống bếp.

Ngôi nhà rất giản dị, thoáng đãng và sạch sẽ. Tiêu Khung Diễn kiểm tra tủ lạnh, phát hiện còn nửa bát thức ăn, là đồ thừa từ mấy ngày trước. Tiêu Khung Diễn liền thu dọn rồi bắt đầu rửa rau, nấu cơm.

Trong nhà tuy có hai người nhưng cả buổi chiều, chẳng ai nói với ai một lời. Một lúc lâu sau, Tiêu Khung Diễn không nhịn được, mở miệng hỏi: “Lão đại, lần này Tiểu Tri thế nào rồi?”.

Đợi vài giây, bên ngoài mới vang lên giọng nói của Ứng Hàn Thời: “Cô ấy vẫn bình thường… như những lần trước”. Tiêu Khung Diễn xót xa trong lòng, ngẩng đầu nhìn mặt trời đang xuống núi ngoài cửa sổ, thất thần hồi lâu.

Trời xẩm tối, Tiêu Khung Diễn đặt một chiếc bàn nhỏ trên bãi cỏ ngoài ngôi nhà rồi bày hết thức ăn lên đó. Chỉ có ba món và một bát canh. Anh ta không dám nấu nhiều, vì biết cùng lắm một ngày sau, Ứng Hàn Thời lại rời đi.

Mặt trăng lấp ló sau áng mây, tỏa sáng dịu dàng khắp không gian. Bên sườn núi, dòng suối chảy róc rách. Đây là âm thanh duy nhất ở nơi này. Hai người ngồi đối diện nhau nhưng chỉ có Ứng Hàn Thời lặng lẽ ăn cơm. Vẻ mặt anh vẫn bình thản, động tác từ tốn. Tiêu Khung Diễn nhìn anh chằm chằm nhưng đầu óc phiêu dạt tận phương nào.

“Hôm nay chú xào món này hơi mặn.” Ứng Hàn Thời đột nhiên mở miệng.

“Vâng… Lần sau em sẽ rút kinh nghiệm.” Tiêu Khung Diễn nói ngay.

Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Lần sau có thể nấu nhiều hơn một chút. Tôi hơi đói bụng”.

Tiêu Khung Diễn gật đầu lia lịa, lồng ngực tắc nghẹn. Anh ta liền cúi thấp đầu, không nhìn Ứng Hàn Thời nữa.

Ăn xong, Ứng Hàn Thời đặt bát đũa xuống bàn, nói “Tiểu John, chú vất vả rồi”.

Tiêu Khung Diễn giơ hai tay che mặt, cất giọng nghẹn ngào: “Lão đại, em không sao, anh mới là người vất vả”.

Ứng Hàn Thời nở nụ cười dịu dàng, đứng dậy chắp hai tay sau lưng: “Đây là những chuyện đã hứa với cô ấy, bản thân lại cam tâm tình nguyện nên tôi không thấy vất vả chút nào. Chỉ là…”.

“Sao cơ?” Tiêu Khung Diễn đứng lên.

Ứng Hàn Thời im lặng một hồi rồi cúi thấp đầu: “Chỉ là… tôi rất nhớ cô ấy”.

Tiêu Khung Diễn cố nhẫn nhịn để không bật khóc thành tiếng. Anh ta mở miệng một cách khó nhọc: “Lần này lại có vấn đề gì? Anh thật sự không có cách nào cứu Tiểu Tri ư?”.

Ứng Hàn Thời thở dài: “Không gian hư ảo vẫn không ngừng thay đổi, phát triển và hoàn thiện. Việc chúng ta gia tăng năng lượng từ bên ngoài không thể khiến nó ổn định hơn. Vào giây phút quan trọng cuối cùng, tôi vẫn không có cách nào cứu được cô ấy”. Ngừng vài giây, anh nói tiếp: “Giống mấy lần trước, không gian hư ảo và tiềm thức của Tiểu Tri ảnh hưởng lẫn nhau, logic không ngừng chặt chẽ hơn. Cô ấy luôn tin từ nhỏ mình đã có vết nứt thời không. Mỗi khi không gian bắt đầu lại một vòng tuần hoàn, cô ấy vẫn chìm đắm trong đó, không có ký ức về những chuyện đã xảy ra”.

Anh cụp mi: “Tôi cũng thế! Bởi vì không gian quá lớn và phức tạp nên tiềm thức của tôi cũng không cảm nhận được. Cho đến thời khắc biệt ly, chúng tôi mới nhận ra sự thật. Nhưng cô ấy vẫn có hành động đẩy tôi ra khỏi không gian như thường lệ”.

Ngữ khí Ứng Hàn Thời rất bình thản, đôi ba câu đã khái quát cả quá trình, nhưng Tiêu Khung Diễn bất giác lạnh toát sống lưng.

Đã bảy năm trôi qua kể từ khi Tạ Cẩn Tri nằm đó. Trong bảy năm thế giới hiện thực, thế giới ở không gian hư ảo đã luân hồi bảy trăm lần. Ban đầu, mỗi năm ở đây tương đương một năm ở trong kia. Sau đó, không gian hư ảo ngày càng chặt chẽ và hoàn thiện, tốc độ tuần hoàn ngày càng nhanh. Đó là một thế giới điên cuồng và đáng sợ nhưng cũng là thế giới yên tĩnh và xa xôi. Đến bây giờ, một vòng luân hồi của không gian hư ảo chỉ tương đương mấy ngày trong thế giới thực.

Ký ức của người máy vĩnh viễn rõ mồm một chứ không bị thời gian bào mòn. Tiêu Khung Diễn còn nhớ, ở lần đầu tiên, vì không gian hư ảo đột nhiên sụp đổ, vì nước lũ đột nhiên ập đến nên Ứng Hàn Thời đã để mất Cẩn Tri. Sau khi thoát ra ngoài, anh hồn bay phách lạc mát một thời gian, còn Cẩn Tri ở trong không gian bắt đầu xuất hiện vết nứt thời không.

Ban đầu, để lừa Hoàng đế, họ tạo ra một không gian kéo dài trong một tháng. Nhưng sau đó, thời gian ngày càng được mở rộng. Có mấy lần, cả Tiêu Khung Diễn, Tạ Cẩn Hành và Trang Xung cũng vào không gian để ứng cứu. Khi bọn họ thoát ra ngoài, trong không gian bắt đầu xuất hiện tiềm thức của họ.

Mấy năm sau, ngay cả kẻ đầu sỏ gây họa Bạch Tử Họa cũng bị nhốt vào bệnh viện do tâm thần phân liệt, Tạ Cẩn Hành đã từ chức, trở thành một thầy giáo bình thường ở trường đại học, Cẩn Tri vẫn chưa tỉnh lại.

Trầm luân… là sự trầm luân của một người. Nhưng chờ đợi lại là sự chờ đợi của hai người.

Nhiều lúc, Tiêu Khung Diễn nghĩ, đến một ngày nào đó, khi đã hoàn toàn mất hết hy vọng, đối với Ứng Hàn Thời, có lẽ là một sự giải thoát. Nhưng mỗi khi anh ta đặt chân tới khu rừng này, đặt chân vào thế giới chỉ có Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri, mỗi khi bắt gặp nụ cười thuần khiết và dịu dàng trên môi lão đại, anh ta biết mình đã sai rồi. Ứng Hàn Thời sẽ vĩnh viễn chờ đợi. Đó là lời hứa của anh đối với Cẩn Tri. Nếu sinh mệnh của Tinh Lưu chưa kết thúc, lời hứa sẽ vẫn còn hiệu lực.

Anh đã nói sẽ bên cô đến đầu bạc răng long. Đó là điều mà cô khao khát từ nhỏ, làm sao Tinh Lưu có thể nuốt lời cơ chứ?

Nghĩ đến đây, tâm trạng Tiêu Khung Diễn lắng xuống. Ngài chỉ huy cứ tiếp tục chờ đợi và tìm kiếm đi, Tiểu John sẽ mãi mãi ủng hộ ngài.

Anh ta cười ngoác miệng: “Lần kế tiếp là lúc nào vậy?”.

“Tối mai.” Ứng Hàn Thời đáp.

“Vâng”. Tiêu Khung Diễn gật đầu: “Lão đại! Em tin thế nào cũng có một lần, năng lượng và thời gian mà chúng ta tính toán vừa vặn thích hợp, cô ấy sẽ trở về”. Trở về bên anh, về bên chúng ta, về với thế giới chân thực và ấm áp, chứa đầy niềm hạnh phúc này.

Mãi tối muộn Tiêu Khung Diễn mới ra về. Khu rừng rộng lớn vắng lặng chỉ còn lại mình Ứng Hàn Thời. Anh ngồi bên giường Cẩn Tri một lúc rồi cầm quyển Tuyển tập mười vạn chuyện cười kinh điểnlên xem. Sách có con dấu của thư viện thành phố Giang. Anh đã mượn nhiều năm mà chưa trả lại.

Xem một lúc, khóe miệng anh khẽ mỉm cười. Sau đó anh đọc thành tiếng hết dòng này đến dòng khác. Dù cô không nghe thấy nhưng anh vẫn muốn đọc. Anh một thân một mình ở trên núi cao nên thật sự chẳng tìm ra điều gì có thể chia sẻ với cô. Nếu tỉnh lại, chắc chắn cô sẽ lại cười anh chết thôi, bởi vì anh thích loại sách chẳng đâu vào đâu này. Thật ra cô không hiểu, khi đọc những câu chữ đáng yêu đó, anh có cảm giác nhìn thấy nụ cười dễ thương và dáng vẻ dịu dàng của cô.

Tiểu Tri, bao giờ em mới tỉnh? Em mau thức dậy có được không? Trái tim anh tựa như chìm vào đêm đen, chẳng còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa.

Sáng hôm sau, Ứng Hàn Thời rời khỏi ngôi nhà nhỏ, đến trường học tìm Tạ Cẩn Hành. Lúc anh đến nơi, Tạ Cẩn Hành đang lên lớp. Anh vẫn giữ bộ dạng nghiêm túc như thường lệ. Bài giảng khô như ngói và nhạt nhẽo, phần lớn sinh viên ngủ gật nhưng anh vẫn hết sức tập trung.

Ứng Hàn Thời đứng đợi ở bên ngoài cho đến khi chuông báo hiệu hết giờ vang lên. Nhìn thấy anh, gương mặt Tạ Cẩn Hành vụt qua một tia bi thương và thất vọng. Nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, mỉm cười vỗ vai Ứng Hàn Thời “Đến văn phóng tôi nói chuyện”.

Hai người vào văn phòng, Ứng Hàn Thời mang đến toàn bộ số liệu của chu kỳ lần này. Hai người thảo luận từ sáng đến tối mịt. Trên bảng viết đầy công thức và con số, mấy máy tính hoạt động liên tục. Cuối cùng, Tạ Cẩn Hành gật đầu: “Tôi sẽ đi tìm mấy nhân viên nghiên cứu trước kia nhờ họ giúp đỡ, sử dụng cả hệ thống máy tính Thiên hà xem thế nào”.

“Vâng” Ứng Hàn Thời cất giọng trầm trầm: “Không gian liên tục thay đổi. Tôi cũng không thể dự đoán lần sau sẽ thế nào nữa. Bây giờ chỉ có duy nhất một cách là tăng thêm năng lượng, cố gắng để khe hở không gian mở rộng hơn. Như thế, may ra chúng tôi mới có cơ hội thoát ra ngoài”.

“Ừ!” Tạ Cẩn Hành gật đầu: “Cậu có ở lại đây ăn cơm không?”

“Không cần đâu. Tôi phải về bây giờ.” Ứng Hàn Thời đáp.

Anh nhanh chóng khuất dạng. Tạ Cẩn Hành đứng ngoài hành lang, nhìn tòa nhà cao tầng và dòng người đi lại vội vã ở bên dưới, bất động hồi lâu.

Trang Xung đã rời khỏi thư viện, đến núi Y Lam làm giáo viên tình nguyện. Ba năm trước, anh ta đã lấy vợ, một sinh viên người bản xứ. Cô vợ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, lại hết sức sùng bái anh ta. Sau khi tốt nghiệp, cô cũng ở lại núi Y Lam. Hằng ngày, Trang Xung và Nhiếp Sơ Hồng chăm sóc bọn trẻ và cả Cố Tế Sinh, cuộc sống bận rộn và náo nhiệt. Nhiếp Sơ Hồng cũng đã kết hôn, vợ là bạn học thời đại học trước yêu thầm anh. Tuy cô công tác ở nơi khác nhưng tháng nào cũng đến núi Y Lam thăm anh, tình cảm giữa hai người rất tốt. Cố Tế Sinh giờ đã có trí tuệ của trẻ bảy, tám tuổi. Anh ta rất nóng tính, không dễ dỗ ngọt. Có lúc Trang Xung nổi giận, liền đánh nhau với anh ta. Cuối cùng, hai người đều bị Nhiếp Sơ Hồng xử lý.

Nhiều đêm, Trang Xung nổi hứng kéo hai người đàn ông lên núi, lái chiếc máy bay chiến đấu Ứng Hàn Thời để lại cho bọn họ. Những lúc như vậy, Trang Xung đều cảm thán: “Chuyện chúng ta từng trải qua thật sự là giai đoạn truyền kỳ đầy nhiệt huyết của cuộc đời một người đàn ông, đáng tiếc không ai có thể hiểu được, bao gồm cả vợ của chúng ta. Người duy nhất thấu hiểu chỉ có cô ấy mà thôi…”

Nói đến đây, anh ta liền ngậm miệng. Nhiếp Sơ Hồng im lặng, còn Cố Tế Sinh nửa hiểu nửa không.

Sau một hồi bay lượn, ba người đan ông quay về sườn núi bên ngoài trường học uống rượu, hát nghêu ngao. Đến lúc hưng phấn, Cố Tế Sinh bắt đầu hát đi hát lại bài Bảy trăm năm sau. Hai người đàn ông bất giác rơi lệ. Trang Xung hét lên một tiếng, chạy ra giữa cánh đồng, thả người nằm sấp xuống. Sau đó, anh ta thở dài, lại cất cao giọng:“Thà rằng cứ say, đừng bao giờ tỉnh lại…”.

Nhiếp Sơ Hồng chỉ cầm chén rượu, trầm mặc hồi lâu. Anh thường nhớ tới buổi chiều tối nhiều năm trước, cô đứng trong sân trường, sau đó anh đọc câu thơ cổ: “Có bạn từ phương xa đến chơi. Tôi thường như nhìn thấy hoa ở trên núi đều nở rộ”.

Cẩn Tri! Hoa ở trên núi đã nở rộ, bao giờ em mới quay về bên anh ấy.

Tựa như hoa trên núi kiểu gì cũng sẽ có ngày nở rộ, bọn anh đã đợi bảy lần xuân, hạ, thu, đông, lúc nào em mới xuất hiện?

Ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống triền núi, rừng cây xanh tươi lấp lánh tia sáng vàng. Ngôi chùa tọa lạc trên đỉnh núi lặng lẽ nhìn xuống thành phố cách đó không xa. Cẩn Tri mặc bộ đồ đơn giản, bước từng bậc cầu thang đá lên trên.

Điện thoại đổ chuông, cô bắt máy, liền nghe thấy giọng nói liến thoắng của Nhiễm Dư tới: “Cẩn Tri, cậu đã đỡ chút nào? Có cần mình mang cơm trưa cho cậu không?”.

Tạ Cẩn Tri cười đáp: “Không cần đâu. Mình không sao”.

Hai người trò chuyện một lúc mới cúp máy. Cẩn Tri đi vào chính điện. Bên ngoài ánh nắng ấm áp, nhưng trong đại điện tương đối lạnh lẽo. Pho tượng Phật màu vàng ngự trên bảo tọa, nhìn cô bằng ánh mắt từ bi.

Cẩn Tri ba quỳ chín dập đầu trước tượng phật. Cho tới khi đằng sau xuất hiện một người, cô ngẩng đầu nhìn anh ngẩn ra trong giây lát.

Rời khỏi chính điện, Cẩn Tri thầm nghĩ người đàn ông này hơi kỳ quặc. Anh ta nói muốn xem tướng mạo của Phật có gì khác con người?

Bên ngoài bầu trời trong xanh, ánh nắng phủ một màu vàng nhạt lên ngôi chùa, một mùi tươi mới pha trộn giữa cỏ cây và đất sét thoang thoảng trong không gian. Cẩn Tri dạo một lượt rồi dừng bước trước ông thầy bói. Trò chuyện một lúc, cô vô tình nhìn thấy người đàn ông vừa rồi. Anh đang xếp hàng nhận cơm chay.

Cô không chú ý đến anh nữa. Một lúc sau, cô nhận hai miếng bánh đậu xanh. Đang cắm cúi bước đi, trước mặt cô xuất hiện đôi giày đàn ông màu đen và đôi chân dài. Anh đứng dưới ánh nắng, gương mặt hơi ửng đỏ.

Cẩn Tri đưa bánh cho anh: “Anh ăn đi!”.

Anh ăn hai miếng bánh, lông mày hơi nhíu lại, dường như có chút không vui.

“Tôi biết cô gặp phải chuyện đáng sợ.” Anh nói: “Tôi có thể giúp cô”.

Xung quang vẫn yên tĩnh như thế, chỉ có ngọn gió thổi lá cây xào xạc. Cẩn Tri hơi thất thần. Vừa định thốt ra câu: “Anh có chân có tay, tướng mạo tử tế, sau này đừng giở mấy trò lừa đảo như vậy”, cô đột nhiên sững người thẫn thờ nhìn anh.

Không biết người đàn ông này chui từ đâu ra? Tại sao… Tại sao cô lại nhìn thấy tương lai một ngày nào đó cô và anh ngồi trong ngôi nhà gỗ trên sườn núi, xung quanh đều là thiết bị và máy tính đen sì. Hai người ôm nhau, nước mắt chảy dài xuống gò má?

Tại sao… Tại sao cô còn nhìn thấy, mình và người đàn ông này sóng bước bên nhau dưới hàng cây trong bóng đêm. Giữa hai người là một bé trai có cái đuôi ở đằng sau. Cô bế bé trai lên, gương mặt nở nụ cười hạnh phúc. Con người sao lại mọc đuôi nhỉ? Lẽ nào là quái vật?

Cẩn Tri đoán đầu óc mình có vấn đề nên mới tưởng tượng ra cảnh tương lai như vậy. Nhưng khi ngẩng đầu chạm phải ánh mắt thâm trầm của người đàn ông, trái tim cô bất giác loạn nhịp, hai má cũng nóng ran. Cô liền quay người bỏ đi. Anh cất tiếng ngập ngừng ở phía sau: “Cô gái, xin cô đừng đi…”.

Cẩn Tri rảo bước nhanh hơn, để mặc người đàn ông đi theo mình. Thế nhưng… Cô cúi đầu, nhìn hai chiếc bóng gần kề trên mặt đất. Tại sao trong mắt cô lại dâng tràn giọt lệ, khiến cô không nhìn rõ đường, cũng chẳng nhìn rõ thứ gì cả.

***

Ánh chiều tà phủ xuống ngọn núi khiến khu rừng được nhuộm một màu vàng óng. Ngôi nhà gỗ không một tiếng động. Ứng Hàn Thời mở mắt, ngồi dậy, bất động hồi lâu.

Mỗi khi tỉnh lại, anh đều có cảm giác đầu nặng trĩu, thần trí mơ mơ màng màng, kí ức như một bãi bùn lầy hỗn độn, một lúc sau mới dần trở nên rõ ràng.

Ngồi thêm một lúc, Ứng Hàn Thời mới đứng dậy. Có những việc đã trở thành thói quen. Ví dụ, anh sẽ đi đến trước tấm bảng trắng, viết lên con số mới rồi ra khỏi nhà, nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, sau đó cúi xuống dòng suối, vốc nước rửa mặt.

Ứng Hàn Thời ngồi bên dòng suối như pho tượng đá một lúc rồi đứng lên, chầm chậm đi về nhà. Trong phòng tối mờ mờ, anh liền bật đèn. Ngọn đèn vàng lập tức chiếu sáng gương mặt của Cẩn Tri. Ứng Hàn Thời lặng lẽ nhìn cô, toàn thân không nhúc nhích. Vào thời khắc đó, vì quá mong ngóng và chờ đợi nên cơ thể anh trở nên cứng đờ và ngưng trệ.

Anh đứng bên cạnh giường một lúc nhưng cô vẫn không có chút động tĩnh. Đôi tai thú và cái đuôi bỗng dưng lộ ra ngoài, chỉ là thõng xuống chứ không ngoe nguẩy như mọi khi.

Cuối cùng, Ứng Hàn Thời quay người định đi ra ngoài. Đúng lúc này, đôi tai của anh hơi run run. Anh lập tức dùng bước, đứng bất động, có một thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào cái đuôi của anh. Ứng Hàn Thời từ từ quay người, Cẩn Tri nằm thẳng trên giường, đôi mắt đen nhánh của cô như bị một lớp sương mù che phủ, cặp lông mày khẽ rung rung dưới ánh đèn. Cô nhìn anh đăm đăm, ngón tay đang chạm nhẹ vào chiếc đuôi của anh.

Hai người không ai lên tiếng, cũng chẳng có hành động nào khác mà lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu. Sau đó, Ứng Hàn Thời quỳ một chân xuống cạnh giường, bế Cẩn Tri ra khỏi giường rồi ôm vào trong lòng. Từng giọt nước mắt lăn dài xuống gò má cô. Anh siết chặt vòng tay, tựa như muốn hòa tan cô vào thân thể mình. Cẩn Tri nghe thấy tiếng anh thở dài, phảng phất như đang cố gắng đè nén tâm tình nào đó. Cổ họng cô đau rát, mãi mới có thể cất giọng khàn đặc: “Ứng… Hàn… Thời…”.

Anh vùi mặt vào hõm vai cô, bật khóc thành tiếng. Vào thời khắc này, mỗi tế bào trên thân thể không còn một chút sức lực của Cẩn Tri đều rất đau, mỗi mạch máu đều đang kêu gào dữ dội.

“Ứng Hàn Thời… Ứng Hàn Thời…” Cô không ngừng gọi tên anh bằng một giọng yếu ớt như không thể yếu ớt hơn. Sau đó, cô khóc không thành tiếng, khóc đến mức gần như suy sụp.

Khu rừng vô cùng tĩnh mịch, chỉ có tiếng chim chóc ríu rít và tiếng côn trùng kêu rả rích. Trong ngôi nhà gỗ, Cẩn Tri ngồi tựa vào đầu giường. Vì nằm quá lâu nên hiện giờ, cô vẫn chưa thể động đậy. Ứng Hàn Thời ngồi bên cạnh, dùng khăn mặt ấm lau mặt, tay và đôi chân giá lạnh của cô, từ đầu đến cuối cô không rời mắt khỏi anh.

“Em muốn ăn gì?” Anh dịu dàng mở miệng: “À, bây giờ em chỉ có thể ăn cháo loãng. Anh sẽ đi nấu ngay”.

“Không sao đâu, em không cảm thấy đói.” Cẩn Tri đáp khẽ. Thế là anh ngồi yên, nắm chặt bàn tay cô.

Ánh mắt Cẩn Tri vô tình dừng lại ở tấm bảng trắng sau lưng Ứng Hàn Thời. Nhìn thấy con số 716 và hàng chữ . Mỗi lần thoát khỏi lại tăng thêm một lần, cô ngây ra vài giây rồi hỏi anh: “716 lần ư?

Anh nở nụ cười dịu dàng với cô: “Ừ!”.

Cẩn Tri không tiếp lời mà cúi xuống nhìn đôi bàn tay hai người đang đan vào nhau.

“Khó chịu đựng lắm phải không anh?” Cô chợt hỏi một câu ngốc nghếch.

Anh cười: “Cũng không đến nỗi”.

Cẩn Tri nhẹ nhàng sờ đầu anh: “Sau này…”.

Sau này, em sẽ không bao giờ để anh cô đơn, không bao giờ để anh một mình trong rừng sâu hoang vắng, gìn giữ tương lai của chúng ta nữa.

Như đọc hiểu những lời Cẩn Tri chưa nói thành lời, ánh mắt anh thấp thoáng ý cười. Sau đó, anh cúi xuống hôn cô.

Ứng Hàn Thời đặt Cẩn Tri ngay ngắn trên giường rồi cũng nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng. Cẩn Tri lại rơi lệ. Anh liền chạm gương mặt mình vào gương mặt cô, hôn đi giọt nước mắt của cô. Còn chiếc đuôi nhẹ nhàng quấn quanh thắt lưng Cẩn Tri, khiến toàn thân cô áp sát vào người anh. Giữa hai người không còn một khe hở, tựa như cuối cùng họ cũng đã hợp nhất, trở thành một chỉnh thể.

***

Một tháng sau.

Bây giờ đã vào mùa đông, khu vực rừng núi giá lạnh hơn thành phố. Trang Xung mặc áo phao, nằm ngửa trên bãi cỏ trước cổng trường học, miệng ngậm điếu thuốc lá. Anh ta chơi cờ với Cố Tế Sinh bị thua nên phải ở đây hứng gió lạnh cho đến khi nào thành cục đá mới được đưa về nhà.

Học sinh đã được nghỉ học. Nhiếp Sơ Hồng đang nấu món lẩu trong sân. Cố Tế Sinh chắc chắn độc chiếm chiếc tivi rồi. Ngửi thấy mùi thơm thức ăn bay tới, mặc dù hơi lạnh nhưng Trang Xung vẫn có cảm giác thanh thản, dễ chịu. Nhắc tới mới thấy nhớ tay nghê nấu nướng của Tiểu John, không biết anh ta và hai người kia gần đây thế nảo rồi?

Vừa nhắm mắt, Trang Xung đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo quen thuộc dưới dốc núi. Anh ta liền mở mắt, lập tức bắt gặp gương mặt kim loại màu xám ở ngay trên đầu mình. Tiêu Khung Diễn cười ngoác miệng: “Tiểu Xung, lẽ nào chúng ta tâm linh tương thông? Cậu có linh cảm là tôi sẽ đến nên chờ sẵn ở ngoài này để đón tôi phải không?”.

Trang Xung mỉm cười, đứng dậy: “Chuẩn đấy!”. Vừa định dang tay ôm anh chàng người máy, anh ta đột nhiên nhìn thấy hai người ở phía sau. Toàn thân anh ta tựa hồ hóa đá, miệng há hốc.

Ứng Hàn Thời nắm tay Cẩn Tri, chỉ mỉm cười chứ không nói một lời.

Cẩn Tri lên tiếng: “Sao thế! Anh không nhận ra tôi à?”. Ngữ khí của cô mang một vẻ trêu chọc nhưng cũng rất dịu dàng.

Trang Xung ngơ ngẩn vài chục giây mới đẩy Tiêu Khung Diễn ra rồi chạy đến bên Cẩn Tri. Anh ta từng vô số lần tưởng tượng cảnh gặp lại cô. Nhưng khi niềm vui đến quá bất ngờ tự dưng anh ta không biết làm thế nào, chỉ nắm tay cô, lắp bắp một câu: “Cô… cô trở về là tốt rồi.” Sống mũi Cẩn Tri cay cay, cô liền giơ tay ôm anh ta.

Nghe thấy tiếng động, Nhiếp Sơ Hồng liền chạy ra cổng trường. Chứng kiến cảnh tượng này, anh liền dừng bước. Cố Tế Sinh cũng đi theo, nghi hoặc nhìn bọn họ.

Cẩn Tri mắt ngấn lệ, mỉm cười với hai người đàn ông. Viền mắt Nhiếp Sơ Hồng cũng đỏ hoe, khóe miệng cong lên.

Buổi tối, Tiêu Khung Diễn trổ tài nấu nướng. Nhiếp Sơ Hồng lôi hết rượu Cố Tế Sinh cất giữ ra, khiến anh ta tức đến mức nhốt mình trong phòng, nói thế nào cũng không chịu lộ diện. Cuối cùng Tiêu Khung Diễn phải làm một miếng bánh ga-tô vị café mà Cố Tế Sinh ưa thích, anh ta mới chịu nguôi giận.

Trong sân đốt một chậu than, đặt một chiếc bàn. Tiêu Khung Diễn vừa sắp nồi lẩu và một bàn đầy thức ăn, mọi người liền lấy ghế ngồi xung quanh. Thấy Ứng Hàn Thời ngồi trên chiếc ghế nhỏ, chân không có chỗ để, Cẩn Tri hỏi: “Anh ngồi như vậy liệu có khó chịu không?” Tiêu Khung Diễn lập tức vào phòng lấy chiếc ghế mây dễ chịu cho ngài chỉ huy.

Ứng Hàn Thời không quen ngồi trên chiếc ghế bé đến thế nên cũng chẳng từ chối. Thấy Cẩn Tri thấp hơn hẳn mình, anh liền cầm tay cô, hỏi: “Em có muốn ngồi lên đùi anh giống ở nhà không?”.

Xung quang có bao nhiêu người, Cẩn Tri bất giác đỏ mặt, liền trừng mắt với Ứng Hàn Thời. Nhiếp Sơ Hồng chỉ cười cười, còn Trang Xung lên tiếng: “Ôi trời, đừng có tình cảm đắm đuối như thế chứ!”.

Tiêu Khung Diễn chống hai tay lên thắt lưng, đắc ý mở miệng: “Thế này vẫn chưa là gì đâu! Cậu không biết họ…”. Cẩn Tri vội bịt miệng anh chàng người máy lại, còn Ứng Hàn Thời thì xách cậu ta ném sang một bên.

Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí hết sức vui vẻ. Cẩn Tri Vẫn một chén đã say, ngả vào lòng Ứng Hàn Thời từ bao giờ, yên lặng hít hà mùi hương quen thuộc trên áo sơ mi của anh, lắng nghe anh trò chuyện với mọi người. Cô chưa từng chứng kiến Ứng Hàn Thời uống rượu, hôm nay mới biết, càng uống, đôi mắt anh càng tỉnh táo. Mặc dù khuôn mặt đỏ rực nhưng anh không hề say. Tiêu Khung Diễn ngồi bên cạnh, cất giọng đầy tự hào: “Mọi người không biết đâu, trước kia mỗi khi uống rượu, lão đại đầu có thể hạ gục tất cả phi công trên phi thuyền ấy chứ!”.

Mới uống có nửa tiếng, Trang Xung đã gục xuống bàn ngáy khò khò. Cố Tế Sinh mặt đỏ như trái cà chua chín chạy ra ngoài hát vang. Nhiếp Sơ Hông có tửu lượng tốt nhất nhưng cũng bắt đầu ngây ngất. Anh châm điếu thuốc từ từ nhả khói, một lúc sau tựa vào thành ghế, chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Khung Diễn xuống bếp dọn dẹp, trong sân chỉ còn lại Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri. Cô tựa vào người anh, nghĩ bụng họ đúng là những người bạn tốt. Vừa rồi, chẳng ai nhắc đến chuyện quá khứ, cũng không hỏi cô đã trải qua những chuyện gì mà chỉ vui vẻ tiếp đón mà thôi.

Xung quanh rất yên tĩnh. Dần dần, Cẩn Tri nghe thấy tiếng tuyết rơi. Cô ngẩng đầu, bắt gặp hoa tuyết đang bay lất phất giữa không trung. Ứng Hàn Thời liền cúi xuống hôn cô. Sau đó anh bế cô đi vào căn phòng Nhiếp Sơ Hồng đã chuẩn bị sẵn. Trong phòng rất ấm áp. Dù sao cũng vừa uống rượu nên thân thể Ứng Hàn Thời như có một ngọn lửa đang bốc cháy. Nhìn gương mặt ửng đỏ của Cẩn Tri, anh càng khó kiềm chế bản thân. Cẩn Tri bị anh đè xuống giường, cô chỉ nhìn anh chăm chú mà không lên tiếng. Ứng Hàn Thời giữ lấy hai cổ tay cô, thưởng thức từng tấc da thịt của cô rồi tiến vào sâu trong cô hết lần này đến lần khác, khiến cô chỉ hít thở cũng run rẩy, tựa như trong đêm tối tuyết rơi đầy trời chỉ còn lại bọn họ mà thôi.

Sau đó, Cẩn Tri chìm vào giấc nồng. Tuy không nỡ rời xa thân thể mềm mại trong vòng tay nhưng Ứng Hàn Thời vẫn xuống giường, mặc quần áo, đẩy cửa đi ra ngoài.

Tiêu Khung Diễn đã chờ sẵn từ bao giờ. Anh ta cười nói: “Lão đại, tất cả đã chuẩn bị xong rồi. Anh có muốn đi xem không?”.

Ứng Hàn Thời gật đầu: “Có chứ, chú vất vả rồi”.

Hai người nhanh chóng đi tới ngọn nùi nằm phía sau trường học. Bây giờ là nửa đêm, tuyết đã ngừng rơi, ánh trăng lấp ló trên bầu trời. Biển hoa đỗ quyên ở đây đã tàn từ lâu, lá cây cũng rụng sạch. Nhưng trên cành cây đọng vô số giọt tuyết trắng xóa, nhìn từ xa giống như hoa tuyết đang nở rộ. Cảnh đẹp chẳng khác nào trong giấc mơ.

Một chiếc giường Kingsize đang được đặt ở giữa biển hoa. Khi Ứng Hàn Thời và Tiêu Khung Diễn tới nơi, Trang Xung đang cài những bông hoa hồng quanh mép giường, Nhiếp Sơ Hồng đang treo những ngọn đèn đủ loại màu sắc trên cây còn Cố Tế Sinh đứng ở mỏm núi, tập hát khúc nhạc hôn lễ.

“Lão đại thấy thế nào?” Tiêu Khung Diễn hỏi.

Ứng Hàn Thời chắp hai tay sau lưng, mắt sáng lấp lánh: “Rất tốt!”.

Tiêu Khung Diễn đi tới, Trang Xung tỏ ra ăn ý, liền đập tay với anh ta. Nhiếp Sơ Hồng nhảy từ trên cây xuống, lấy một bó hoa hồng đưa cho Ứng Hàn Thời: “Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi. Chúng tôi sẽ rút ngay bây giờ, anh mau đưa nữ nhân vật chính của mình đến đây đi!”.

Ứng Hàn thời đỏ mặt nhận bó hoa: “Cảm ơn anh!”

Nhìn những cánh hoa dày dặn, anh chợt nhớ tới cách đây rất lâu, cũng chính tại nơi này, Cẩn Tri cầm cánh hoa nói với anh: “Anh xem có giống tai anh không?” Trong lòng như có muôn vàn sợi tơ mềm mại quấn quanh, anh quay người để lộ cái đuôi ra ngoài, từ tốn mở miệng: “Được rồi, tôi về trường đón cô ấy đây!” Vừa dứt lời, anh liền vụt đi như sao băng, bay về nơi có Cẩn Tri.

Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung lắc đầu, mỉm cười. Tiêu Khung Diễn có chút căng thẳng, chắp tay vái ánh trăng: “Mong ông trời phù hộ lão đại cầu hôn thành công”.

Lúc Ứng Hàn Thời ôm bó hoa đi vào, Cẩn Tri đang say giấc nồng. Anh liền ngồi xuống cạnh giường.

Vào thời khắc này, anh đã mặc comple chỉnh tề, nhẫn cũng đã chuẩn bị sẵn. Ngồi được một lúc, anh rút từ túi áo sơ mi ra quyển sổ hộ khẩu và chứng minh thư. Vừa rồi Trang Xung không đề cập anh nên sử dụng hai thứ quan trọng này như thế nào trong quá trình cầu hôn. Ứng Hàn Thời ngẫm nghĩ rồi trịnh trọng kẹp hai thứ đó vào bó hoa hồng, ở vị trí vô cùng bắt mắt. Anh khẽ mỉm cười, làm như vậy chắc không sai đâu.

Cô vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đều, gương mặt dịu dàng, giơ tay có thể chạm vào. Ứng Hàn Thời lặng lẽ chờ đợi. Cái đuôi cứ đung đưa ở sau lưng, còn đôi tai thú thì vểnh lên. Bên ngoài lại có tuyết rơi. Từng bông hoa tuyết trắng muốt đọng trên cửa sổ. Ứng Hàn Thời cúi đầu, gương mặt thấp thoáng nụ cười dịu dàng.

Hóa ra, điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời này là cuối cùng anh cũng gặp được em vào ngày ấy, tháng ấy, năm ấy.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom