• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Người Láng Giềng Ánh Trăng (2 Viewers)

  • ≗ Chương 27 ≗

“Haiz!!!” Tiêu Khung Diễn đột nhiên thở dài. “Trong quá khứ, lão đại từng đứng đầu mười lô cốt vũ trụ, hơn ba ngàn máy bay chiến đấu.”

Cẩn Tri liếc anh ta một cái rồi lại nhìn Ứng Hàn Thời. Anh mỉm cười: “Chú đừng buồn. Nền văn minh của chúng ta đã từng trong thời kỳ huy hoàng, hãy vĩnh viễn chôn sâu vào ký ức. Hiện giờ, Trái đất dưới chân chúng ta mới là sự tồn tại phồn vinh và chân thực nhất ở dải Ngân hà”.

Tiêu Khung Diễn “vâng” một tiếng. Cẩn Tri bất giác nghĩ thầm: Lòng dạ của người đàn ông này bao la như biển trời ấy.

Tô và mọi người đã đỗ máy bay xuống bãi đất trống, đang tiến lại gần. Cẩn Tri liền đi đến bên Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh. Nhiếp Sơ Hồng để râu nên trông bụi bặm hơn đợt trước. Tuy nhiên, đôi mắt anh vẫn sáng và dịu dàng như ngày nào. Anh mỉm cười hỏi thăm Cẩn Tri: “Gần đây em thế nào?”.

Cẩn Tri gật đầu: “Em vẫn thế! Các anh thì sao? Không ngờ hôm nay các anh cũng đến đây!”.

Nhiếp Sơ Hồng cười cười: “Chúng ta cùng chung mối thù nên tôi không thể từ chối”.

Ánh mắt Cẩn Tri dừng lại ở Cố Tế Sinh. Nhiếp Sơ Hồng vỗ vai anh ta: “Tế Sinh, đây là Cẩn Tri mà tôi hay nhắc tới. Cô ấy là người bạn tốt nhất của cậu đấy!”.

Cố Tế Sinh ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt tò mò. Sau đó, anh ta nở nụ cười rạng rỡ: “Xin chào Cẩn Tri. Tớ là Cố Tế Sinh, bạn tốt của cậu”.

Nghe câu giới thiệu của anh ta, Cẩn Tri có chút xót xa trong lòng. Ứng Hàn Thời đi đến bên cô, nhìn Cố Tế Sinh bằng ánh mắt quan tâm, đồng thời hỏi Nhiếp Sơ Hồng: “Anh ta đã đỡ hơn chút nào chưa?”.

Nhiếp Sơ Hồng gật đầu: “Cậu ấy rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, lái máy bay giỏi hơn tôi nhiều”.

Cả nhóm đi vào ngôi nhà gỗ, bàn bạc kế hoạch về cuộc chiến sắp diễn ra.

Buổi trưa, bầu trời không một gợn mây, thời tiết oi bức. Nhiễm Dư đứng trong lều. Mặt đất tỏa hơi nóng ngột ngạt, tâm trạng của cô cũng hết sức nôn nóng nhưng không có cách nào giải tỏa. Cô dõi mắt ra bên ngoài qua ô cửa nhỏ của lều.

Phía xa xa, đồi cát như những ngọn núi nhỏ nhấp nhô. Đám binh lính mặc quân phục màu xám, mặt xăm hình chữ thập đi đi lại lại. Hai mươi mấy chiếc máy bay chiến đấu đen sì đỗ ngay hàng thẳng lối ở khe rãnh nằm giữa đồi cát. Quan sát một lúc, Nhiễm Dư càng cảm thấy tâm phiền ý loạn. Đưa mắt về bên này, cô chợt nhìn thấy Đầu Gỗ nữa, đám binh lính gọi hắn là “ngài chỉ huy Lin”. Lin đang đứng ở cửa chiếc lều phía đối diện. Hắn hướng ánh mắt lên bầu trời, khóe miệng khẽ nhếch, không biết đang nghĩ gì. Như cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn liếc về bên này.

Trống ngực Nhiễm Dư đập thình thịch, hai bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm. Lin mỉm cười với cô. Đó là một nụ cười rất nam tính và cuốn hút, Nhiễm Dư liền tránh xa ô cửa nhỏ, rời khỏi tầm nhìn của hắn. Sau đó, cô thả người xuống tấm đệm, tâm trạng vừa phức tạp, vừa buồn bã.

Cô luôn tưởng rằng anh chàng bụi đời mà mình “lượm” được ở công viên chỉ là một người đàn ông đẹp trai, giàu có, sa cơ lỡ vận bình thường mà thôi. Dù sau này anh ta không thể trở lại như cũ, cô cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận số phận. Nhưng không ngờ anh ta lại là người ngoài hành tinh cũng chẳng có gì đáng nói. Ban đầu, cô vừa sợ hãi vừa có chút mừng thầm. Vì đã có tiền lệ là bạn thân Tạ Cẩn Tri nên cô cảm thấy yêu người ngoài hành tinh cũng chẳng phải chuyện gì tồi tệ, có khi lại còn là vận may của cô ấy chứ!

Ai ngờ, anh ta ngạo mạn nói với cô mình là quân phiến loạn. Lại chứng kiến cảnh anh ta đối đầu với Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri trong mấy ngày qua, Nhiễm Dư làm sao không nhận ra anh ta chính là Đại boss – nhân vật phản diện lớn nhất chứ.

Nhiễm Dư thật sự không muốn thứ tình yêu tối tăm và nguy hiểm như vậy. Thế nhưng, dường như phát giác ra ý đồ của cô, mấy hôm nay, anh ta càng giam giữ cô gắt gao. Cô phải trốn thoát bằng cách nào đây?

Nhiễm Dư đang chìm trong suy tư, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng còi báo hiệu đinh tai nhức óc, tiếp theo là tiếng bước chân rầm rập và tiếng động cơ máy bay khởi động. Nhiễm Dư lập tức nhảy xuống giường, chạy đến cửa lều. Đúng lúc này, một binh lính chạy vào lều của Lin báo cáo: “Ngài chỉ huy! Trên rada xuất hiện mấy mục tiêu đang bay đến tọa độ của chúng ta. Thời gian đếm ngược: 58, 57, 56…”.

Lin sải bước dài ra ngoài. Nhìn thấy Nhiễm Dư, hắn cất cao giọng: “Phó quan!”. Tên sĩ quan chỉ huy cấp phó lập tức đi đến, tỏ thái độ cung kính với cô: “Xin thứ lỗi!”. Nói xong, hắn liền vác cô lên vai.

Biết vùng vẫy cũng vô ích, Nhiễm Dư chỉ lớn tiếng mắng: “Lin, anh là đồ khốn!”.

Lin không hề bận tâm, đi thẳng đến bên con tàu chỉ huy cỡ nhỏ của mình. Hắn cùng tên sĩ quan đang vác Nhiễm Dư lên con tàu rồi nhanh chóng đóng cửa khoang.

Mặc dù kẻ địch bất thình lình tấn công nhưng đám binh lính của Lin không hề hỗn loạn. Chỉ trong vòng một phút, chúng đã thu dọn hết đồ đạc rồi nhảy lên máy bay chiến đấu của mình.

“10, 9, 8, 7 …” Lính kỹ thuật thông báo qua hệ thống thông tin: “Động cơ nhảy siêu quang tốc của chúng ta cần mười phút khởi động. Thời gian đếm ngược của đối phương: 3, 2, 1!”.

Trên các máy bay chiến đấu hiện đại đều được trang bị động cơ nhảy siêu quang tốc nhưng thao tác không phải đơn giản. Chúng không chỉ cần thời gian làm nóng mà còn cần phải thiết lập tọa độ điểm đến. Vì vậy hiện giờ, đám quân nổi loạn không đủ thời gian rời đi mà chỉ có thể nghênh chiến.

Hai mươi chiếc máy bay chiến đấu giăng hàng ngay đằng sau con tàu chỉ huy của Lin cùng lúc lao lên không trung. Nhìn từ phía xa xa, những chiếc máy bay như những con bọ kim loại màu đen chiếm cứ vùng trời sa mạc. Nhiễm Dư bị nhốt trong khoang nghỉ ngơi của Lin cùng hai con chip quý giá và những đồ vật quan trọng khác của hắn. Còn hắn đứng ở khoang chỉ huy, chăm chú quan sát phía trước.

“Hỡi các binh sĩ, tất cả vì một nền văn minh mới mà chúng ta sắp xây dựng.” Lin cất cao giọng vào hệ thống thông tin.

“Vì một nền văn minh mới.” Đám thuộc hạ đồng thanh đáp lời.

Ngay sau đó, nhiều tia sáng bạc đồng thời xuất hiện trên bầu trời trong xanh không một gợn mây. Tiếng động cơ ầm ầm vọng tới, cát trên sa mạc bay mù mịt. Khi ánh sáng bạc tan biến, sáu chiếc máy bay chiến đấu hiện ra trước mắt đám quân nổi loạn. Hai bên lập tức nhả đạn vào đối phương.

Cẩn Tri ở trên máy bay của Tiêu Khung Diễn. Cô ngồi ở ghế lái phụ, mở to mắt nhìn vô số quả đạn pháo lướt qua thân máy bay. Trong đời cô chưa bao giờ gặp cảnh tượng này nên hoảng sợ cũng là điều dễ hiểu.

Sáu chiếc máy bay tạo thành hình cánh quạt lấy Ứng Hàn Thời làm trung tâm lao về phía đối phương.

“Ôi trời!” Máy liên lạc vang lên tiếng cảm thán của Trang Xung. Không thể không thừa nhận, đây cũng là tiếng lòng Cẩn Tri. Vì tốc độ giao chiến quá nhanh nên cô hoa cả mắt, chẳng nhìn rõ thứ gì, chỉ thấy máy bay và đạn pháo rợp trời như sao băng, đan chéo chằng chịt.

“Tách ra!” Thanh âm trầm thấp của Ứng Hàn Thời vang lên rõ ràng. Cùng lúc đó, máy bay của Ứng Hàn Thời, Tô và Daniel vẫn giữ nguyên tốc độ lao về phía trước nhưng xoay tròn hoặc nghiêng sang một bên, tiếp tục tấn công đối phương. Trong khi đó, ba chiếc còn lại gấp rút rời khỏi đường bay, ra ngoài vòng chiến đấu né tránh vô số đạn pháo đang bay tới.

Vào thời khắc này, cuộc giao tranh đầu tiên của hai bên sắp kết thúc. Là những phi công xuất sắc nên Ứng Hàn Thời, Tô và Daniel đã khéo léo tiến vào đội hình của đối phương, thành công né tránh mọi đợt tấn công, đồng thời bắn hạ ba chiếc máy bay của kẻ địch.

“Cuộc chiến thật sự vừa mới bắt đầu!” Tiêu Khung Diễn cất giọng hưng phấn: “Tiểu Tri! Mau xem ngài chỉ huy tiêu diệt bọn chúng kìa!”.

Cẩn Tri vẫn chưa hết tim đập chân run, tay rịn đầy mồ hôi. Tuy nhiên, cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Tôi vẫn đang theo dõi mà!”

Tiêu Khung Diễn ngoác miệng: “Ồ, sao giọng cô run thế? Sợ rồi phải không?”.

Cẩn Tri không trả lời. Vì hệ thống liên lạc kết nối với tất cả mọi người nên Ứng Hàn Thời cũng nghe thấy nhưng chẳng có thời gian hỏi han. Sau đợt đối kháng đầu tiên, máy bay của hai bên lượn một đường cong trên bầu trời rồi lại quay đầu lao vào đối phương. Lần này, những chiếc máy bay của quân nổi loạn tản ra, tạo thành hình bậc thang.

Người chỉ huy chiến đấu của cánh quân nổi loạn là một sĩ quan cao cấp dưới trướng Lin. Từng đọ sức với quân Đế quốc nhiều năm nên anh ta biết rõ Ứng Hàn Thời đáng sợ đến mức nào. Vì vậy, anh ta nhớ kỹ lời dặn của Lin: “Tập trung binh lực đối phó Tinh Lưu. Chỉ cần hãm chân Tinh Lưu là có thể dành thắng lợi trong cuộc chiến”.

Vừa quay đầu máy bay, anh ta phát hiện, trên rada, Tinh Lưu rõ ràng còn ở rất xa nhưng thực tế đã bay vụt qua bên cánh của anh ta. Điều này khiến viên sĩ quan lạnh buốt sống lưng. Anh ta biết rõ, sở dĩ Tĩnh Lưu tiếng tăm vang dội là bởi vì dùng binh quỷ quyệt, luôn xuất hiện ở những nơi và tấn công theo những hướng đối phương không ngờ tới. Viên sĩ quan lập tức suy đoán: Tinh Lưu đột ngột tăng tốc nhằm mục đích đánh lén bên sườn.

Anh ta lập tức gầm lên: “Cánh trái và cánh giữa mau theo tôi, bao vây Tinh Lưu!”.

Giây tiếp theo, đám máy bay lập tức tản ra, hơn mười chiếc cùng viên sĩ quan truy kích Ứng Hàn Thời, bao vây anh ba trăm sáu mươi độ. Nhưng cũng vì thế, chúng đã rời khỏi phạm vi chiến đấu.

Chứng kiến bọn họ mỗi lúc một xa, Cẩn Tri có chút lo lắng: “Liệu anh ấy có gặp nguy hiểm không?”.

Tiêu Khung Diễn an ủi cô: “Không sao đâu, anh ấy sẽ an toàn thôi. A! Lin bỏ trốn rồi kìa!”.

Cẩn Tri ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy tàu con thoi màu đen đang lơ lửng giữa không trung của Lin như con chim khổng lồ đột nhiên bay vút lên cao rồi biến mất ở đường chân trời trong giây lát.

“Anh ta không trốn được đâu.” Hệ thống thông tin vang lên giọng nói chắc nịch của Ứng Hàn Thời.

“Đúng thế!” Tô, Daniel và Tiêu Khung Diễn đồng thanh đáp.

Lin có mà chạy đằng trời, Cẩn Tri nghĩ bụng. Hắn không nỡ vứt bỏ con chip, mà bây giờ có vứt đi thì thiết bị theo dõi cũng đã khuếch tán rồi. Dù hắn có trốn đi đâu, bọn cô cũng sẽ dễ dàng tìm ra.

Chủ lực của đối phương đã bỏ chạy. Còn lại bảy, tám chiếc máy bay chiến đấu tiếp tục giao tranh với nhóm của Ứng Hàn Thời.

Viên sĩ quan của quân nổi loạn dẫn theo hơn mười chiếc máy bay đuổi theo một đoạn khá xa. Việc Tinh Lưu hôm nay chỉ chạy chứ không đánh khiến anh ta có chút bất an và dự cảm chẳng lành. Cuộc chiến vốn dĩ chỉ diễn ra trong khoảng thời gian ngắn tính bằng phút bằng giây nên anh ta cũng không thể đưa ra phán đoán chính xác mà chỉ còn cách tiếp tục truy đuổi.

Khoảng cách càng lúc càng rút ngắn, máy bay của Tinh Lưu đã bay tới một đồi cát cao cao, đồng thời bị máy bay từ bốn phương tám hướng ép vào tầm bắn của chúng. Viên sĩ quan lập tức hạ lệnh: “Bắn!”.

Một cảnh tượng vô cùng bất ngờ đã xảy ra. Chiếc máy bay của Tinh Lưu và cả người đàn ông trong đó nhanh như chớp biến thành một khối cát, rơi xuống đồi cát bên dưới. Quả đạn pháo không trúng mục tiêu, bắn vào ngọn đồi khiến cát bay tung tóe nên càng không thể nhận ra đâu là do “Tinh Lưu” biến thành.

Viên sĩ quan vẫn còn nhớ kế hoạch người Nano của quân nổi loạn biến thành màn mưa để bắt cóc Tạ Cẩn Tri. Vào thời khắc này, chứng kiến cảnh cát bay ngợp trời, trong đầu anh ta chợt hiện lên câu thành ngữ “Gậy ông đập lưng ông”. Anh ta nhanh chóng hồi tưởng lại, ở lần đầu tiên xuất hiện, Tinh Lưu thể hiện kỹ năng lái máy bay vô cùng cao siêu nên chắc là người thật. Nhưng cuộc giao chiến trên không trung vốn thiên biến vạn hóa. Sau đó, Tinh Lưu đã bị tráo đổi, nhằm mục đích dụ quân chủ lực của họ tới nơi này.

Viên sĩ quan toát mồ hôi lạnh. Bảy chiếc máy bay ở nguyên chỗ cũ chưa chắc đã có thể đối phó với một mình Tinh Lưu chứ đừng nói là toàn bộ binh lực của đối phương. Chỉ e bây giờ, bọn họ đã bị tiêu diệt cả rồi. Quân nổi loạn vốn chiếm ưu thế về binh lực nên muốn tập trung quân chủ lực đối phó Tinh Lưu nhưng không ngờ trúng kế đối phương, bị đối phương giải quyết mất một phần ba.

Viên sĩ quan gầm lên: “Lập tức quay đầu!”.

Nhưng tất cả đã không còn kịp nữa. Bầu trời chớp lóe lửa đạn. Viên sĩ quan phóng vút lên cao mới tránh được tầm bắn chết chóc. Mấy chiếc máy bay gần đó bị trúng đạn, bốc khói đen rồi rơi xuống cồn cát.

“Báo cáo! Cánh trái của tôi đã bị trúng đạn!”

“Bộ phận khởi động của tôi bị trúng đạn!”

“Máy bay bị mất kiểm soát, chuẩn bị nhảy dù. Xin nhắc lại, máy bay đã bị mất kiểm soát, chuẩn bị nhảy dù!”

Hệ thống thông tin liên tục vang lên giọng nói sợ hãi và sốt ruột của các phi công. Trong đầu viên sĩ quan chỉ có một ý nghĩ: Xong rồi! Chúng ta đã thất bại.

Tinh Lưu quả nhiên danh bất hư truyền. Máy bay của anh ta không bao giờ bị bắn hạ.

“Trong cuộc chiến đấu, đừng bao giờ quay lưng về phía kẻ địch.”

Cẩn Tri chăm chú theo dõi màn hình, nhìn từng chiếc máy bay rơi xuống. Trong đầu cô vang lên lời Ứng Hàn Thời nói ở ngôi nhà gỗ ban sáng.

Về việc Ứng Hàn Thời làm thế nào để lấy ít địch nhiều, Cẩn Tri cảm thấy hiếu kỳ, cũng rất lo lắng. Sáng sớm hôm nay, khi anh đứng trước tấm bản đồ sa mạc, đưa ra toàn bộ kế hoạch, cô có chút sững sờ. Nhìn gương mặt tuấn tú của anh, cô thầm nghĩ: Người đàn ông này bụng dạ thâm sâu thật đấy. Dường như cô càng ngày thích anh hơn.

Ứng Hàn Thời dặn mọi người một số chi tiết rồi quay sang Cố Tế Sinh: “Tế Sinh, anh có thể làm được không?”.

Cố Tế Sinh ngồi yên ở góc phòng, đang ăn quả táo Tiêu Khung Diễn vừa đưa cho. Nhiếp Sơ Hồng trả lời thay anh ta: “Hoàn toàn có thể, chỉ cần nói rõ từng bước, cậu ấy sẽ ghi nhớ. Trong những lần tập bay ở núi Y Lam, cậu ấy từng thực hiện nhiều động tác phức tạp và nguy hiểm hơn ấy chứ!”. Ngừng vài giây, anh nói tiếp: “Nếu biết hiện giờ xảy ra chuyện gì, hẳn là cậu ấy rất sẵn lòng tham gia”.

Lúc xuất phát, Ứng Hàn Thời đưa Cẩn Tri tới chiếc máy bay của Tiêu Khung Diễn.

“Anh sẽ bay cùng Trang Xung. Trong cuộc truy kích này, máy bay sẽ bay với độ khó cao, em không chịu nổi đâu.” Anh cất giọng dịu dàng: “Tiểu John chỉ lượn lờ ở vòng ngoài. Em hãy tạm thời ngồi máy bay của cậu ấy. Khi nào cuộc chiến kết thúc, em lại về bên anh”.

Cẩn Tri gật đầu, nhắc anh cẩn thận. Đúng lúc này, Tiêu Khung Diễn thò đầu ra ngoài, cười hí hí: “Tiểu Tri, lát nữa, ngài chỉ huy biểu hiện tốt, cô nhớ khen anh ấy nhé! Anh ấy rất cần sự biểu dương của cô. Sáng nay lúc cô còn ngủ, anh ấy đứng bên cạnh giường cười tủm tỉm mãi…”.

“Tiểu John!” Ứng Hàn Thời nghiêm giọng. Tiêu Khung Diễn thè lưỡi, rụt đầu về khoang máy bay.

Tạ Cẩn Tri mỉm cười: “Anh muốn được khen à?”.

Ứng Hàn Thời hơi đỏ mặt: “Anh…”.

Cẩn Tri kiễng chân, xoa đầu anh: “Cố lên, anh là giỏi nhất đấy!”

“Cảm ơn em. Anh sẽ cho em thấy một cuộc chiến đấu hoàn hảo.”

Tiêu Khung Diễn điều khiển máy bay đỗ xuống cồn cát. Phía trước, phần lớn máy bay của quân nổi loạn đã bị bắn hạ. Kẻ may mắn sống sót đều giơ cờ trắng xin hàng.

Cố Tế Sinh từ đống cát ngồi dậy, nở nụ cười rạng rỡ. Nhiếp Sơ Hồng nhảy xuống đất, kéo anh ta đứng lên. Vì máy bay của Nhiếp Sơ Hồng và Daniel bị trúng đạn, hơn nữa cần người giải quyết tù binh và xác chết nên Ứng Hàn Thời quyết định để họ ở lại nơi này, còn anh cùng Cẩn Tri, Tô, Trang Xung và Tiêu Khung Diễn lập tức đuổi theo Lin.

“Tìm thấy rồi!” Tiêu Khung Diễn chỉ vào bản đồ rada: “Con tàu của Lin đang ẩn náu trong một ốc đảo không người trên sa mạc cách đây năm mươi cây số”.

“Liệu hắn có bỏ trốn nữa không?” Trang Xung hỏi.

“Không đâu.” Ứng Hàn Thời đáp.

Cẩn Tri tiếp lời: “Vì hắn biết có trốn cũng vô ích”.

Mọi người lên máy bay của mình, động cơ siêu quang tốc nhanh chóng được khởi động.

“10, 9, 8…” Tiêu Khung Diễn lên tiếng: “Mục tiêu: tọa độ của Lin. 3, 2, 1, nhảy!”.

Buổi trưa, trời càng nắng gắt hơn, bên ngoài nóng hầm hập, cát bụi bay mù mịt. Cẩn Tri đã chuyển sang máy bay của Ứng Hàn Thời. Theo tiếng đếm ngược của Tiêu Khung Diễn trong hệ thống liên lạc, một quầng sáng bạc tỏa ra xung quanh chiếc máy bay. Ứng Hàn Thời ngồi ở vị trí điều khiển, tay đeo găng trắng, tập trung quan sát phía trước.

Bỗng muốn ôm anh, thế là Cẩn Tri nhẹ nhàng khoác tay, tựa đầu vào vai anh. Ứng Hàn Thời cúi xuống nhìn cô rồi lại dõi mắt về phía trước. Hai người đều im lặng nhưng dường như có một thứ tình cảm dịu dàng lan tỏa trong không gian chật hẹp. Anh có hoài bão của anh, em sớm chiều kề bên.

“Nhảy!” Giọng Tiêu Khung diễn vang lên. Trước mắt hai người mờ mịt trong giây lát rồi lại trở nên rõ ràng. Đó là một ốc đảo không lớn lắm nằm ở giữa sa mạc. Hàng cây hồ dương cao cao soi bóng bên hồ nước trong vắt, bên dưới là thảm cỏ xanh mướt nhấp nhô. Con tàu của Lin đang đậu ở đó. “Tản ra!” Ứng Hàn Thời hạ lệnh. Chiếc máy bay của Tiêu Khung Diễn và Trang Xung cùng với chiếc do Tô lái lập tức bay sang hai bên, bao vây đối phương.

Cuộc chiến sắp bắt đầu, Cẩn Tri không khỏi hồi hộp. Nhưng nghĩ đến chuyện Lin đã sa cơ lỡ vận, cô cũng yên tâm phần nào. Trong lúc quan sát tàu con thoi bên dưới, cô chợt bắt gặp một hình bóng quen thuộc đằng sau ô cửa nhỏ. Đó chính là Nhiễm Dư. Cô ấy đang nhíu mày, nhìn chằm chằm chiếc máy bay chiến đấu bên ngoài cửa sổ.

“Nhiễm Dư!” Cẩn Tri thốt lên một tiếng.

Ứng Hàn Thời cũng đã nhìn thấy, liền nói nhỏ: “Em hãy bình tĩnh”.

“…Vâng.”

Cửa con tàu từ từ mở ra, Lin bước ra ngoài. Hắn mặc bộ quân phục chỉnh tề, quân hàm bên cầu vai lấp lánh dưới ánh mặt trời. Hắn chắp tay sau lưng, ngẩng đầu, đồng thời cất cao giọng: “Tinh Lưu, chúng ta nói chuyện đi!”.

Cẩn Tri không khỏi kinh ngạc, những người khác đều trầm ngâm. Ứng Hàn Thời từ từ hạ máy bay xuống đất rồi quay sang Cẩn Tri: “Em ở đây đợi anh”.

Cô gật đầu: “Anh cẩn thận đấy!”.

Ứng Hàn Thời mở cửa, nhảy xuống, đi đến bên Lin. Máy bay của Tô và Tiêu Khung Diễn vẫn lơ lửng trên không trung trong trạng thái cảnh giác cao độ.

Còn cách mười mấy mét, Ứng Hàn Thời liền dừng bước. Hai người đàn ông đối mặt nhau, Lin nhếch miệng: “Tinh Lưu, tôi thua rồi. Tôi bằng lòng giao nộp con chip cho anh. Nhưng tôi muốn anh biết một sự thật, Đế quốc đã bị hủy diệt, tôi và anh đã không còn là kẻ thù nữa”.

“Đế quốc không còn, vậy mà anh vẫn cướp đoạt và gây thương tổn cho người vô tội.” Ứng Hàn Thời bình thản mở miệng.

Lin cười cười, thong thả rút một chiếc găng tay ra: “Tinh Lưu, lẽ nào anh không muốn biết lí do tại sao tôi phải đoạt bằng được những con chip đó, bất chấp mối phiền phức lớn là anh?”.

Ứng Hàn Thời lặng thinh.

Tiêu Khung Diễn lẩm bẩm: “Còn nguyên nhân gì nữa. Tên này rất điên cuồng, trước tổ chức đội quân vũ trang chống lại Đế quốc, bây giờ chắc chắn đoạt con chip nhằm mục đích xâm lăng Trái đất này đây mà”.

Ai ngờ Lin cất giọng lãnh đạm: “Binh lực của người Trái đất tương đối mạnh, không thể coi thường. Tất nhiên, tôi chẳng ngu ngốc đến mức giành được mấy con chip là nuôi mộng hão huyền chiếm được Trái đất. Vì vậy, anh khỏi cần lo lắng, tôi sẽ không có ý đồ với hành tinh anh đang bảo vệ”.

Tiêu Khung Diễn: “… Ngươi đúng là tên ngốc mà”.

Tô nghiêm giọng: “Tiểu John, ngậm miệng lại đi!”.

“Mục đích của anh là gì?” Ứng Hàn Thời hỏi.

Lin mỉm cười: “Tinh Lưu! Lẽ nào anh chưa từng nghĩ tới việc xây dựng lại một nền văn minh mới thuộc về người Diệu Nhật chúng ta? Từng là tướng lĩnh cao cấp của Đế quốc, đứng trên vạn người, lẽ nào anh định làm con rùa rụt cổ nơi đây, bị người Trái đất cười nhạo, coi là thứ dị biệt hay sao? Bây giờ, có một cơ hội đang bày ra trước mắt chúng ta.” Ngừng vài giây, hắn nói tiếp: “Đây cũng là nguyên nhân Lâm Tiệp chịu đứng về phía tôi. Không phải cô ta phản bội anh mà chỉ là trung thành với nền văn minh Diệu Nhật thôi. Tôi cũng hi vọng anh đi theo con đường đúng đắn nhất”.

Lời nói hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người nên ai nấy nhất thời đều im lặng. Cẩn Tri quan sát Lin từ phía xa. Gương mặt hắn hết sức nghiêm túc, nhìn không ra có thật lòng hay không. Ánh mắt cô dừng lại ở Ứng Hàn Thời, anh điềm tĩnh mở miệng: “Cơ hội gì vậy?”.

Lin gọi: “Phó quan!”. Tên sĩ quan cấp phó trong con tàu lập tức vâng dạ rồi mở thiết bị. Giây tiếp theo, một luồng sáng từ con tàu chiếu ra ngoài, tạo thành hình ảnh lập thể trên không trung. Đó là một hành tinh nhỏ đang chầm chậm xoay tròn. Hành tinh có màu xanh nhạt pha lẫn màu xanh lá cây, tức là nơi ấy có đại dương và lục địa . Bên cạnh nó là một hành tinh đỏ rực.

Lin nói: “Tinh Lưu! Tôi đã phát hiện ra hành tinh nhỏ này trong đám tinh vân cách hệ Mặt trời năm mươi năm ánh sáng. Tuy diện tích của nó chỉ bằng một phần trăm Trái đất nhưng cũng đủ để tạo ra một một nền văn minh mới. Trong máy bay của tôi có gen phôi thai của sáu nghìn người Diệu Nhật. Đó từng là thành quả của nền khoa học kỹ thuật và quân sự Đế quốc. Chỉ cần chúng ta liên kết, lợi dụng con người làm nguồn năng lượng cơ bản để xây dựng hành tinh, mấy chục năm, thậm chí chỉ mười mấy năm sau, chúng ta đã có thể khôi phục nền văn minh Diệu Nhật rồi”.

Mọi người đều sững sờ, xung quanh im lặng như tờ. Ứng Hàn Thời khẽ nhíu mày, hai bàn tay cuộn lại.

Hình ảnh lập thể về hành tinh nhỏ biến mất, Lin nở nụ cười nhàn nhạt: “Tôi vốn định làm một mình, nhưng bây giờ, tôi nguyện chia sẻ cùng anh. Tôi đã bỏ qua mối ân oán giữa chúng ta từ lâu. Đế quốc đã bị hủy diệt, hoài bão chính trị trong quá khứ chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả. Tôi có thể cam kết với anh, đây sẽ là nền văn minh tự do, bình đẳng, không bao giờ xảy ra chiến tranh và giết chóc. Tôi và anh sẽ là người đứng đầu hành tinh. Tinh Lưu, tôi biết nền văn minh Diệu Nhật là tín ngưỡng của anh. Anh thà chịu giam giữ suốt đời cũng không chịu phản bội Đế quốc. Bây giờ, trước mắt, anh có một cơ hội tái tạo nền văn minh tương tự, lẽ nào anh định mặc kệ tín ngưỡng, mặc kệ gen của sáu nghìn người Diệu Nhật hay sao?”.

Nói xong, Lin mỉm cười, chờ đợi câu trả lời của Ứng Hàn Thời. Cẩn Tri không thể không thừa nhận, lời nói của Lin rất có sức hấp dẫn và thuyết phục, ngay cả người không liên quan như cô cũng cảm thấy hoang mang. Tuy biết hợp tác với hắn sẽ chẳng khác nào sống chung với sói nhưng cô nhất thời không nghĩ ra lý lẽ phản bác.

Là người Diệu Nhật nên Tô và Tiêu Khung Diễn cũng hơi dao động. Tiêu Khung Diễn lẩm bẩm: “Tôi thấy anh ta nói cũng có lý đấy chứ, nếu có thể xây dựng lại nền văn minh Diệu Nhật…”.

Diệu Nhật đã rơi, Ngân hà không còn Đế quốc. Bất kể là quân Đế quốc, quân nổi loạn hay người Nano như Cố Tế Sinh đều chỉ là hạt bụi trong vũ trụ, chẳng còn hành tinh mẹ lẫn chốn đi về. Nếu có thể tái tạo một nền văn minh Diệu Nhật… Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tâm trạng bọn họ sôi sục, một niềm vui khó diễn tả trào dâng.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Ứng Hàn Thời. Sau một hồi im lặng, anh nhướng mày nhìn Lin: “Tôi từ chối”.

Vào thời khắc đó, ốc đảo không một tiếng động. Khóe môi Lin khẽ nhếch lên: “Tại sao?”.

Ứng Hàn Thời nở nụ cười thanh lạnh: “Lin! Đây chẳng phải con đường đúng đắn, tương lai cũng sẽ không lý tưởng như anh mô tả”.

Lin chau mày.

Ứng Hàn Thời tiếp tục cất giọng bình thản: “Có lẽ chúng ta sẽ khôi phục được một nền văn minh với tốc độ nhanh nhất. Con người của nền văn minh này không cần trải qua quá trình tiến hóa và sự phát triển chậm chạp cũng có thể đạt đến mức cao nhất mà Diệu Nhật từng có. Hai mươi năm sau, họ đã có thể nắm được kỹ thuật nhảy siêu quang tốc vượt không gian, có thể đi đến bất cứ nơi nào trên dải Ngân hà. Trong khi đó, năng lượng của con chip chỉ duy trì được một khoảng thời gian, nguồn năng lượng của hành tinh nhỏ lại có hạn nên không thể chống đỡ được một nền văn minh cao như vậy. Vậy thì sau này, nền văn minh sẽ đi về đâu?”.

Lin lặng thinh, khóe miệng thấp thoáng nụ cười mỉa mai. Cẩn Tri giật mình, cô hiểu ý của Ứng Hàn Thời. Điều đó có nghĩa là …

Ứng Hàn Thời lại nói: “Trái đất chỉ cách hành tinh nhỏ đó năm mươi năm ánh sáng, vì thế sẽ trở thành “trường săn” của Diệu Nhật. Lin, đây cũng là nguyên nhân anh chọn hành tinh nhỏ này phải không? Hiện giờ, ý tưởng xâm lược Trái đất đúng là mơ mộng hão huyền, nhưng tới lúc đó, ai có thể ngăn cản anh?”.

Im lặng vài giây, Ứng Hàn Thời dõi mắt ra sa mạc và bầu trời bao la sau lưng Lin, “Anh vẫn chưa tỉnh mộng hay sao? Nền văn minh của chúng ta đã bị hủy diệt rồi. Nền văn minh phồn vinh và chân thực tồn tại trong dải Ngân hà hiện nay là Trái đất. Tương lai cũng thuộc về họ chứ không phải những người đã mạt vận như chúng ta. Tôi không muốn xâm chiếm hành tinh hiền hòa và tươi đẹp này. Đây cũng là hành tinh mẹ của vợ tôi. Hơn nữa, nền văn minh mà anh xây dựng cũng không phải là Diệu Nhật thực sự mà chỉ là một thứ dị dạng, thiếu kiện toàn. Dù mang gen giống của chúng ta nhưng con người ở đó không có ký ức về Diệu Nhật, thiếu sự trải nghiệm hàng ngàn năm phát triển văn minh. Trên thực tế, bọn họ được sinh ra là để xâm lược và cướp đoạt mà thôi. Tinh Lưu tôi sẽ không trung thành với nền văn minh đáng tủi hổ như vậy, cũng không trầm luân trong giấc mộng phục hưng ngông cuồng đó”.

Cẩn Tri dõi theo bóng lưng thẳng tắp của Ứng Hàn Thời, trong lòng vô cùng xúc động. Vào thời khắc này, cô chỉ muốn ôm anh từ phía sau. Tuy nhiên, cuộc đàm phán giữa hai người đàn ông đã thất bại nên cô còn có một việc quan trọng hơn cần giải quyết. Cô chầm chậm di chuyển ra sau chiếc ghế ngồi. Như vậy, Lin không thể nhìn thấy cô.

Sắc mặt Lin trở nên khó coi vô cùng, bởi vì lời nói của Ứng Hàn Thời đã đánh trúng chỗ hiểm của hắn. Im lặng giây lát, hắn bật cười: “Tinh Lưu, anh lúc nào cũng tỉnh táo và đáng ghét như vậy. Việc thống trị một nửa nền văn minh không đủ khiến anh động lòng hay sao? Vậy anh muốn gì?”.

Ứng Hàn Thời đáp: “Tôi sẽ mang con chip và kho gen đi. Con chip sẽ được niêm phong bảo quản, cho đến khi con người cần dùng nó vào mục đích hòa bình thật sự. Về phần kho gen, nếu tương lai gặp một hành tinh độc lập thích hợp, tôi sẽ thả kho gen ở đó, nhưng không can thiệp, để bọn họ tự xây dựng nền văn minh thuộc về mình”.

Cẩn Tri nhanh chóng di chuyển đến bên Nhiễm Dư. Đây là một gian phòng kín mít và yên tĩnh. Nhiễm Dư đứng bên cửa sổ, hai tay cuộn chặt thành nắm đấm. Nghe tiếng động ở phía sau, cô lập tức quay người, giật bắn mình khi nhìn thấy Cẩn Tri. Cẩn Tri làm động tác giữ yên lặng, lặng lẽ đi đến bên bạn.

Nhiễm Dư dụi mắt mình, hỏi nhỏ: “Sao cậu vào được đây?”.

Cẩn Tri kéo tay bạn: “Mình không có thời gian giải thích, cậu bị Lin bắt đấy à? Mình sẽ đưa cậu ra khỏi nơi này.” Cô không biết mối quan hệ giữa Lin và Nhiễm Dư, chỉ tưởng hắn bắt bạn mình làm con tin để uy hiếp mình.

Nhiễm Dư ngập ngừng: “Khoan đã! Anh ấy… Lin sẽ ra sao? Liệu anh ấy có bị thương không? Có bị giết chết không?”.

Cẩn Tri ngẩn người, mơ hồ nhận ra quan hệ bất thường giữa Nhiễm Dư và người đàn ông kia. Tuy nhiên, cô không có thời gian suy nghĩ sâu hơn, chỉ khẽ gật đầu: “Có lẽ! Hắn là kẻ thù không đội trời chung của Ứng Hàn Thời. Chắc cậu cũng nghe thấy rồi đấy, còn sống ngày nào, chắc hắn sẽ không từ bỏ những ý tưởng điên rồ ngày đó”.

Nhiễm Dư cắn môi, ánh mắt lộ vẻ bi thương: “Mình…”.

Đúng lúc này, Cẩn Tri bị mấy thứ ở trong phòng thu hút. Đầu tiên là cái hộp kim loại bị đánh cắp của bọn cô đang đặt bên cạnh giường của Nhiễm Dư. Cô mừng rỡ chạy đến, mở ra xem, thấy ba con chip ở bên trong. Lại ngẩng đầu nhìn Nhiễm Dư, cô chợt hiểu ra một điều, Lin để thứ quan trọng như vậy bên cạnh Nhiễm Dư, chứng tỏ cô ấy rất đặc biệt đối với hắn.

Trong phòng còn có một chiếc hộp thủy tinh trong suốt cao bằng nửa thân người, bên trong tỏa khói lạnh, những ống nghiệm nhỏ xíu xếp dày đặc. Cẩn Tri đoán ngay đây chính là kho gen mà Lin nhắc tới. Đúng là tự nhiên rơi vào tay mà chẳng mất chút công sức, cô quyết định mang cả đi.

“Cẩn Tri, anh ấy đã thất bại rồi, bọn cậu có thể tha thứ cho anh ấy không?” Nhiễm Dư cất giọng run run.

“Nhiễm Dư, cậu hãy bình tĩnh lại đi. Cậu mau đi theo mình, những chuyện khác đợi khi nào cuộc chiến kết thúc rồi tính sau.”

Nhiễm Dư lặng thinh. Cẩn Tri bận ôm hộp kim loại và tủ đựng gen nên không còn tay kéo Nhiễm Dư. Cô ra hiệu bạn khoác cánh tay mình rồi nói: “Cậu hãy nhắm mắt lại đi!”.

Nhiễm Dư liền nhắm mắt. Quầng sáng bạc xuất hiện, Cẩn Tri tập trung tinh thần, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ. Đúng lúc này, Nhiễm Dư đột nhiên buông tay. Cẩn Tri kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy bạn lùi lại phía sau một bước, đôi mắt đẫm lệ. Giây tiếp theo, quầng sáng chói lòa, thân hình Cẩn Tri biến mất trong đó.

Cẩn Tri không rõ tình yêu rốt cuộc là thế nào. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Nhiễm Dư ở thời khắc phân ly, cô chợt nhận ra, tình cảm của bạn cũng chẳng khác mình đối với Ứng Hàn Thời là bao. Cô cũng nhận ra một điều, Nhiễm Dư sẽ không đi theo mình.

Cẩn Tri nhanh chóng quay về chiếc máy bay của Tiêu Khung Diễn và Trang Xung. Tiêu Khung Diễn rất phấn khởi khi nhìn thấy đống đồ trên tay cô. Cẩn Tri bàn giao cho anh ta: “Đây là đồ tôi lấy từ phi thuyền của Lin. Anh hãy cất giữ cẩn thận”.

Tiêu Khung Diễn lập tức bỏ vào tủ, khóa ba lớp mật mã rồi cảm thán: “Tiểu Tri, cô đúng là hiền thê đảm đang của ngài chỉ huy”.

Hiền thê đảm đang ư? Tiêu Khung Diễn dùng từ phong phú thật. Cẩn Tri mỉm cười, đi đến bên Trang Xung, hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”.

Trang Xung không rời mắt khỏi hai người đàn ông dưới mặt đất: “Không cùng chí hướng thì đánh chứ sao nữa!”.

Cẩn Tri đứng bên cạnh, dõi mắt về phía Ứng Hàn Thời. Bầu trời trở nên u ám từ bao giờ, hạt mưa lác đác rơi xuống cửa kính, cũng rơi xuống người Ứng Hàn Thời.

“Vì vậy…” Lin ở phía đối diện mở miệng hỏi: “Chúng ta không cần bàn bạc nữa?”.

“Đúng thế!” Ứng Hàn Thời đáp.

Thời gian như ngừng trôi. Hai người đàn ông tựa pho tượng điêu khắc đứng giữa sa mạc, bất chấp mưa gió.

Ứng Hàn Thời tháo găng tay, bỏ vào túi quần rồi lại chắp hai tay sau lưng. Tuy đây là động tác đơn giản nhưng bầu không khí vẫn toát ra sự căng thẳng. Cẩn Tri nghĩ thầm, không thể không thừa nhận, mỗi lần chuẩn bị bước vào cuộc chiến, động tác và tư thế của anh luôn đẹp đẽ và cuốn hút.

Lin lặng lẽ dõi theo Ứng Hàn Thời, ánh mắt trở nên u ám.

“Khả năng chiến đấu của Lin ra sao?” Cẩn Tri hỏi.

Tiêu Khung Diễn cười cười: “Hắn cũng là cao thủ với thanh gươm ánh sáng màu tím. Tuy nhiên, chắc chắn hắn không phải là đối thủ của lão đại. Cô hãy chờ xem lão đại làm cách nào để hạ gục tên ngông cuồng đó”.

Nghe anh ta nói vậy, Cẩn Tri hoàn toàn nhẹ nhõm. Cô mỉm cười chờ đợi cuộc chiến sắp diễn ra. Nhưng vào một khoảnh khắc, Cẩn Tri bỗng ngây ra, ánh mắt đờ đẫn, đầu óc trống rỗng. Cô lập tức định thần, nhìn Lin chằm chằm, đồng thời mở miệng hỏi: “Tiểu John, màu xanh lam là vũ khí gì?”.

Tiêu Khung Diễn ngẩn người vài giây mới đáp: “Xanh lam ư? Đó là vũ khí của Đế vương, là thanh kiếm ánh sáng có uy lực mạnh nhất trong truyền thuyết, không ai địch nổi, bao gồm cả Tinh Lưu. Chúng tôi còn chưa thấy bao giờ, sao cô biết được?”.

Cẩn Tri lẩm bẩm: “Tôi nhìn thấy…”, nói đến đây, cô đột nhiên lao đến cửa sổ, hét lớn: “Hàn Thời, mau tránh đi!”.

Vành tai Ứng Hàn Thời hơi rung rung.

Tất cả xảy ra trong chớp mắt. Ứng Hàn Thời đột nhiên bật lên cao. Cùng lúc đó, hai tay Lin phóng ra ánh sáng màu xanh lam thuần khiết. Ánh sáng như đại dương mênh mông chiếu rọi một vùng sa mạc, đồng thời hướng về phía Ứng Hàn Thời. Hai chiếc máy bay đang lơ lửng giữa không trung cũng lập tức bay lên cao mới tránh được đòn tấn công của quầng sáng màu xanh lam đó.

Khóe miệng Lin nhếch lên. Ứng Hàn Thời để lộ đôi tai thú và cái đuôi. Anh từ trên không trung đáp xuống theo tư thế quỳ một chân, tay chống xuống đất. Nhưng anh đứng dậy ngay, ngẩng đầu nhìn Lin, ánh mắt chứa đựng tâm tình phức tạp.

Trên chiếc máy bay chiến đấu, Tiêu Khung Diễn hét lên: “Thanh gươm của Đế vương? Ôi trời, sao Lin lại có vũ khí của Hoàng đế nhỉ? Tiểu Tri, vừa rồi có phải tôi bị hoa mắt không?”.

Cẩn Tri không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm bên dưới.

Tựa hồ rất hài lòng với phản ứng của mọi người, Lin cười cười, cất giọng lạnh nhạt: “Tinh Lưu, ngươi lúc nào cũng khiến ta tự hào, nhưng cũng luôn làm ta thất vọng. Nền văn minh mới là tia hy vọng phục quốc duy nhất, vậy mà ngươi lại từ chối. Người đã quên mất quang vinh và trách nhiệm mà Đế quốc trao cho ngươi rồi sao?”.

Mọi người đều sững sờ.

Tiêu Khung Diễn lắp bắp: “Ngữ khí này… Ngữ khí này…”.

Trong đầu Ứng Hàn Thời vụt qua vô số ý nghĩ và manh mối. Vào thời khắc đó, anh có chút thất thần. Anh quỳ một chân xuống đất, cúi thấp đầu: “Bệ hạ! Tinh Lưu… chưa bao giờ quên”.

Mọi người giật mình. Cẩn Tri dõi theo bóng lưng người yêu, lại nhìn dáng vẻ bỗng dưng trở nên uy nghiêm của Lin, tâm trạng rối bời. Sao Lin lại có thể là Hoàng đế? Lẽ nào hắn là người Nano? Không, không thể có chuyện đó. Thiết bị dò tìm đâu có phát hiện ra sự bất thường của hắn, thân xác này đúng là Lin, sĩ quan chỉ huy của quân nổi loạn. Nhưng tại sao hắn lại có vũ khí của Đế vương? Tại sao hiện giờ thần thái của hắn lại giống hệt Hoàng đế? Lẽ nào… Hoàng đế đang ở trong thân thể của Lin? Hay là cả hai cùng tồn tại?

Cô đột nhiên nhớ tới đám người biến dị ở thị trấn Sa Độ. Tiềm thức của con người và loài chó cùng ở trong một thân xác, ra sức tranh đoạt quyền thống trị. Bọn họ bị nhiễm xạ nên mới ra nông nỗi đó. Nhiễm xạ ư? Xác chiếc phi thuyền của quân nổi loạn chôn ở ngôi chùa cổ chính là nguồn phóng xạ.

Tiêu Khung Diễn từng kể: “Hạm đội hộ vệ của Hoàng đế bệ hạ và quân nổi loạn đụng độ chính diện. Bọn họ xui xẻo gặp đúng lúc vùng phát sáng của Diệu Nhật nổ bức xạ… Chỉ có một mình Lin lái máy bay chiến đấu trốn thoát…”.

Trống ngực Cẩn Tri đập thình thịch. Lẽ nào người đàn ông dưới kia mới là nguồn gốc biến dị cộng sinh thật sự? Trong thân thể hắn có hai tiềm thức cùng tồn tại. Vì thế, biểu hiện bề ngoài của hắn giống Lin nhưng bên trong ẩn giấu tính cách và năng lực của Hoàng đế? Có phải Ứng Hàn Thời cũng đã nghĩ ra điều này nên mới hành lễ trước hắn ta?

Lin – hay từ bây giờ nên gọi là Hoàng đế – chắp hai tay sau lưng, cúi xuống nhìn Ứng Hàn Thời. Một lúc sau, hắn mới cất giọng lãnh đạm: “Đứng lên đi!”.

Ứng Hàn Thời đứng dậy. Cẩn Tri để ý thấy viền mắt anh ươn ướt. Liệu đó có phải là sự bi thương và trung thành của một quân nhân đối với người đứng đầu đất nước không? Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, anh đã lấy lại vẻ điềm tĩnh.

Hoàng đế lên tiếng: “Chắc ngươi cũng không ngờ ta lại ra nông nỗi này. Ta và Lin cùng tồn tại trong một thể xác. Sau nhiều cuộc đọ sức, ta đã thôn tính tiềm thức và gen của hắn. Bọn ta đã trở thành một người. Đối với ta, hắn chỉ như những con chó kia mà thôi”.

Ứng Hàn Thời vẫn im lặng.

Trong khoang tàu phía sau Hoàng đế, Nhiễm Dư hoàn toàn mù mịt. Tuy nhiên, cô cũng mơ hồ cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra. Cô rất sợ hãi và hoang mang. Cô không rõ người đàn ông kia liệu có phải là người ở bên cô quãng thời gian vừa qua hay không?

“Tinh Lưu, ngươi đừng bao giờ quên, mình là Tinh Lưu của ai.” Khóe miệng Hoàng đế thấp thoáng ý cười khó nắm bắt: “Ta hỏi lại lần nữa, ngươi có bằng lòng cùng ta xây dựng nền văn minh mới hay không? Bây giờ, chắc ngươi cũng biết, có sự xuất hiện của ta, nền văn minh sẽ không còn yếu ớt nữa. Tinh Lưu, hãy đưa ta lời hứa trung thành của ngươi. Ngươi không phải là đối thủ của ta, cũng chẳng có cách nào chống lại ta”.

Tất cả mọi người đều hết sức căng thẳng. Ứng Hàn Thời vẫn hơi cúi đầu. Nước mưa từ tóc anh chảy xuống mặt, tới cổ. Hai cánh tay buông thõng hai bên, cuộn thành nắm đấm.

Tiêu Khung Diễn đã bừng tỉnh từ cơn chấn động khi biết Lin chính là Hoàng đế. Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh ta tỏ ra sốt ruột, đứng ngồi không yên: “Làm thế nào bây giờ? Liệu ngài chỉ huy có chịu thuần phục bệ hạ hay không? Chắc chắn ngài ấy chẳng muốn đi xây dựng nền văn minh đáng sợ kia, nhưng đánh không lại người ta. Chúng ta phải làm sao đây? Ngài ấy không địch nổi Hoàng đế bệ hạ đâu. Theo truyền thuyết, bất cứ kẻ nào chống lại bệ hạ, cuối cùng đều bị tiêu diệt dưới thanh gươm ánh sáng của người. Ông trời ơi, lẽ nào lần này, chúng ta tiêu thật rồi hay sao?”.

Cẩn Tri cũng biết Ứng Hàn Thời đang phải đối mặt với địch thủ mạnh chưa từng thấy. Cô cắn môi, ngắt lời Tiêu Khung Diễn: “Nếu đã đánh không lại thì tôi sẽ đưa anh ấy đi”.

Anh chàng người máy lắc đầu: “Không được, làm thế rất nguy hiểm. Tôi hỏi cô, tốc độ xuyên không của cô liệu có nhanh hơn phản ứng của ngài chỉ huy không?”.

“Không.”

“Tốc độ của hoàng đế còn nhanh hơn cả ngài chỉ huy nữa.”

“Thế thì làm sao bây giờ?” Cẩn Tri hét lớn, nhưng không ai có thể trả lời cô.

Đúng lúc này, Ứng Hàn Thời từ từ ngẩng đầu, hướng ánh mắt về phía Hoàng đế. Cẩn Tri gần như nín thở, nghe anh nói: “Tinh Lưu biết mình không phải đối thủ của bệ hạ nhưng quyết không thay đổi ý định. Tiểu Tri, em và mọi người hãy rời khỏi nơi này, đừng quay đầu”.

Não bộ Cẩn Tri trống rỗng. Cô chưa bao giờ ngờ tới tình thế lại thay đổi đột ngột như vậy. Vài phút trước đó, cô còn đợi Ứng Hàn Thời giải quyết nốt đối thủ cuối cùng rồi hai người có thể trở về thành phố Giang, không bao giờ dính dáng đến những chuyện phiền não này nữa. Sau cùng cô và anh sẽ được sống yên bình bên nhau. Vậy mà bây giờ, anh lại nói với cô, đừng quay đầu? Anh thậm chí không liếc cô một cái đã thốt ra những lời đoạn tuyệt này.

Tiêu Khung Diễn và Trang Xung cũng đờ ra. Nhưng mọi người còn chưa kịp phản ứng, Ứng Hàn Thời đã bật lên cao, lòng bàn tay xuất hiện vũ khí ánh sáng trắng muốt, bổ xuống Hoàng đế. Hắn lập tức đập mạnh vào con tàu ở sau lưng, khiến nó lùi lại cả chục mét, tránh xa phạm vi chiến đấu của hai người. Tiếp theo, Hoàng đế cũng bay người lên, thanh kiếm ánh sáng xanh lam xuất hiện, bao trùm lên vũ khí sáng trắng.

Máy bay của Tô và Tiêu Khung Diễn đồng thời bay lên cao, quay đầu hướng về phía Hoàng đế, không ngừng nã pháo. Tuy nhiên, tất cả những quả đạn pháo đều tan biến trong luồng sáng xanh lam ấy. Sau đó, Hoàng đế quét thanh gươm về phía bọn họ. Vì khoảng cách quá gần nên máy bay của Tô bị bắn trúng, bốc ra làn khói màu xanh, xoay tròn trên không trung rồi rơi xuống sa mạc. Tiêu Khung Diễn sợ đến mức hồn bay phách tán, lập tức quay đầu bỏ chạy. May mà anh ta và Trang Xung phản ứng kịp thời, tránh được tia sáng xanh đó.

“Làm thế nào bây giờ?” Tiêu Khung Diễn vẫn chưa hết hốt hoảng.

“Còn làm gì được nữa.” Trang Xung gầm lên: “Chúng ta đi chẳng khác nào lao đầu vào chỗ chết.”

Tiêu Khung Diễn mếu máo: “Chẳng lẽ chúng ta bỏ mặc ngài chỉ huy, để ngài ấy bị Hoàng đế giết chết ư? Ngài ấy có phải là đối thủ của bệ hạ đâu”.

Cẩn Tri mím môi, nhìn chằm chằm về nơi hai người đàn ông đang giao tranh, nhưng chỉ thấy hai luồng sáng trắng và xanh lam đan xen, chiếu rọi một vùng sa mạc. Cô không thấy rõ Ứng Hàn Thời, chỉ có thể nhìn được hai bóng hình bay đi bay lại. Trái tim cô như bị vô số nhát dao cứa vào. Từ trước đến nay, cô luôn được chứng kiến tư thế chiến thắng của anh. Chỉ cần anh rút vũ khí ra là thiên hạ cúi đầu chịu thua, chỉ cần có mặt anh là cô sẽ không còn lo lắng hay sợ hãi bất cứ điều gì. Bởi vì anh luôn thắng, luôn có thể bảo vệ mọi người, bình an quay về bên cô. Bây giờ, vũ khí ánh sáng của anh vẫn sắc bén và rực rỡ như thường lệ, nhưng ngay cả cô cũng có thể nhận ra, thanh gươm xanh lam kia đáng sợ như đêm đen, có mặt ở khắp mọi nơi, đã hoàn toàn trấn áp vũ khí của Ứng Hàn Thời.

“Đi thôi!” Cẩn Tri lên tiếng: “Chúng ta hãy làm theo lời anh ấy. Con chip và kho gen vẫn còn ở trên máy bay của chúng ta”.

Tiêu Khung Diễn chưa hết đờ đẫn, Trang Xung lập tức điều khiển máy bay phóng vụt đi. Ba cây số, năm cây số, mười cây số… Cẩn Tri nhìn chằm chằm con số nhảy trên màn hình. Vào thời khắc này, bọn họ đã ở trên sa mạc mênh mông, không còn thấy bóng dáng Ứng Hàn Thời và Hoàng đế đâu nữa.

Trong khoang im lặng như tờ, Tiêu Khung Diễn sụt sịt: “Tiểu Tri! Chúng ta đi rồi, ngài chỉ huy sẽ ra sao…”.

“Chúng ta dừng lại ở đây đợi anh ấy.” Cẩn Tri lên tiếng.

Tiêu Khung Diễn tròn mắt: “Tại sao lại ở đây đợi ngài chỉ huy?”.

Trang Xung thở dài: “Cậu còn không hiểu sao? Đây là khoảng cách xa nhất mà cô ấy có thể di chuyển. Cô ấy định đi cứu Ứng Hàn Thời”.

Tiêu Khung Diễn giật mình. Nhưng khi anh ta quay đầu, Cẩn Tri đã biến mất. Anh ta khóc không ra nước mắt: “Cả Tiểu Tri cũng đi rồi, chúng ta phải làm sao đây?”.

Trang Xung nhắm mắt, thốt ra một câu: “Nghe lời cô ấy, đợi ở đây đi!”.

Trước mắt Ứng Hàn Thời là hai luồng sáng trắng và xanh lam giao thoa, gương mặt của Lin ẩn hiện trong đó với tốc độ cực nhanh. Trong đầu anh vụt qua một hình ảnh khác, đó là gương mặt tuấn tú, thâm trầm của vị Hoàng đế trẻ tuổi. Hiện giờ, vị Hoàng đế đó và kẻ thù lớn nhất của Đế quốc cùng tồn tại trong một thân xác. Nhẫn nhịn bao năm, hôm nay vì mục đích đối phó Tinh Lưu, Hoàng đế mới để lộ thân phận.

Nếu anh biết trước điều này thì cũng không phải không có cách để đối phó. Chẳng thể đấu bằng vũ lực thì anh sẽ dùng mưu để đối kháng Hoàng đế. Nhưng bây giờ, hai người giao đấu trực diện, đối phương ra tay hiểm độc, khiến anh không còn đường lùi mà chỉ có thể sống mái một phen, dùng hết sức mình để bảo vệ con chip lẫn sự bình an của Cẩn Tri và mọi người.

Nghĩ đến đây, Ứng Hàn Thời tung chiêu tới tấp. Hoàng đế bị anh ép xoay trái xoay phải né tránh. Hai người rút ngắn khoảng cách, đồng thời tung vũ khí ánh sáng một lần nữa. Luồng sáng trắng bổ xuống vai Hoàng đế. Hắn biến sắc mặt, bờ vai tóe máu. Tuy nhiên, luồng sáng màu xanh lam chói lọi cùng lúc ụp xuống người Ứng Hàn Thời. Anh chỉ cảm thấy vùng ngực và bụng bị một lực rất mạnh đập vào, cổ họng có vị ngòn ngọt, đôi chân loạng choạng, sau đó gục ngã xuống đất. Hoàng đế ôm vai, nở nụ cười lạnh lùng.

Cẩn Tri vừa vặn đến sau cồn cát, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi. Nhìn Ứng Hàn Thời như con diều bị đứt dây, nghiêng ngả rồi gục xuống đất, nằm bất động, lồng ngực cô tắc nghẹn, mạch máu trên toàn thân tựa như đông đặc.

Đúng lúc này, một sĩ quan từ con tàu chạy ra ngoài, cất giọng run run: “Ngài… ngài chỉ huy, kho gen và con chip bị đánh cắp rồi!”. Hoàng đế sa sầm mặt, dõi mắt theo phương hướng chiếc máy bay vừa bỏ trốn.

“Chúng vẫn chưa đi xa đâu, mau đuổi theo!” Hắn cất giọng lạnh lùng.

Nhưng vừa dứt lời, Ứng Hàn Thời đột nhiên bật dậy. Khóe miệng chảy đầy máu nhưng anh không hề bận tâm, lại một lần nữa tung vũ khí ánh sáng về phía Hoàng đế.

“Cẩn thận đấy!” Tiếng Nhiễm Dư từ khoang tàu truyền tới. Hoàng đế giật mình, phóng người lên cao, né tránh đòn tấn công hiểm hóc.

Hành động này đã tiêu hao toàn bộ sức lực của Ứng Hàn Thời, anh lại rơi xuống đất. Hoàng đế nổi giận, túm người anh đập mạnh xuống mặt đất. Ứng Hàn Thời “hự” một tiếng, toàn thân phát ra tiếng xương cốt nứt gãy. Cẩn Tri cảm thấy lồng ngực đau không thở nổi.

Vừa quay gót rời đi, Hoàng đế liền nghe thấy giọng nói yếu ớt mà bình tĩnh của Ứng Hàn Thời vang lên sau lưng hắn: “Bệ hạ! Diệu Nhật… đã rơi. Bọn họ đã đi xa rồi… Ngài không đuổi theo được đâu”.

Câu nói của anh chọc giận Hoàng đế. Hắn quay người, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo. Thanh gươm ánh sáng xanh lam lại xuất hiện. Cẩn Tri không một chút do dự, lập tức lao đến che chắn thân thể của Ứng Hàn Thời.

Nhìn thấy cô, Hoàng đế hơi bất ngờ, bởi vì trước đó hắn không biết Cẩn Tri có khả năng xuyên qua không gian. Điều này khiến sắc mặt hắn u ám hơn nhưng không có hành động tiếp theo. Nhiễm Dư ở trong con tàu vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài.

Cẩn Tri nhìn người đàn ông trong lòng mình. Anh vẫn mang dáng vẻ tuấn tú quen thuộc nhưng vào thời khắc này, cô ngửi thấy mùi máu của anh. Trên áo sơ mi của anh loang lổ vết máu, sắc mặt anh nhợt nhạt. Thậm chí cô còn có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể anh đang ở trong tình trạng yếu ớt vô cùng.

Ứng Hàn Thời nhìn cô, ánh mắt từ ngỡ ngàng chuyển sang thương xót nồng đậm.

“Sao em không nghe lời anh?” Anh hỏi.

“Làm sao em có thể bỏ lại anh ở đây cơ chứ?” Cô đáp khẽ rồi ôm chặt người anh, áp mặt mình vào áo sơ mi của anh.

Vào thời khắc hai người ôm nhau, quầng sáng bạc đột nhiên xuất hiện. Hoàng đế đứng bên cạnh đã sớm có sự phòng bị. Hắn nhanh như chớp túm lấy vai Cẩn Tri. Hắn dùng sức rất mạnh, tựa như muốn bóp nát bờ vai, khiến Cẩn Tri đau đớn vô cùng. Cô lập tức đẩy Ứng Hàn Thời. Khe nứt không gian chỉ mở ra trong một khoảnh khắc. Lúc rơi vào khe nứt đó, gương mặt trắng bệch của Ứng Hàn Thời lộ rõ vẻ đau đớn. Cũng không biết lấy đâu ra sức lực, anh nhoài người, giơ tay định túm lấy Cẩn Tri. Cẩn Tri nhìn vào mắt anh, khóe miệng mỉm cười.

Anh và em nhìn nhau không biết bao lần, nhưng lần này, em không nỡ rời mắt đi nơi khác.

Ánh sáng bạc nhanh chóng tan biến trong không khí cùng với dáng vẻ của anh.

Đằng sau vang lên tiếng “bịch” cực lớn, Tiêu Khung Diễn và Trang Xung ngoảnh đầu, phát hiện Ứng Hàn Thời rơi xuống sàn máy bay, toàn thân đầy vết thương, đôi mắt nhắm nghiền. Tiêu Khung Diễn vội lao đến: “Ngài chỉ huy! Anh… Anh… Tiểu Tri đâu rồi? Sao Tiểu Tri không về cùng anh?”.

Trang Xung nhìn Ứng Hàn Thời vài giây rồi quay đầu, khởi động bộ phận nhảy siêu quang tốc, đồng thời nghiến răng thốt ra hai từ: “Đi thôi!”.

Thấy Ứng Hàn Thời biến mất ngay trước mắt mình, Hoàng đế vừa kinh ngạc vừa tức giận, giơ tay định đánh vào đầu Cẩn Tri. Cô không hề sợ hãi, nói rành rọt từng từ một: “Ngài hỏi anh ấy là Tinh Lưu của ai ư? Anh ấy không còn là Tinh Lưu của ngài từ lâu rồi. Ngài đúng là một tên vừa ích kỷ vừa nực cười. Người như anh ấy mà ngài còn nhốt vào ngục, bây giờ lại muốn anh ấy thuần phục? Còn muốn khống chế anh ấy? Không thể nào! Vĩnh viễn không bao giờ có chuyện đó, bao gồm cả giấc mơ phục quốc hoang đường của ngài nữa”.

Nói xong, cô cảm thấy thoải mái vô cùng. Về chuyện sống chết, cô đã chẳng còn nghĩ đến nữa. Sắc mặt Hoàng đế hết đỏ lại chuyển sang tím tái. Hắn đánh mạnh một phát vào lưng Cẩn Tri. Cô thốt ra một tiếng kêu đau đớn rồi gục xuống đất. Nhiễm Dư lập tức lao đến, che chắn cho bạn, cất giọng nghẹn ngào: “Đầu Gỗ… Xin anh đừng giết cậu ấy! Đừng giết cậu ấy!”.

Sắc mặt Hoàng đế dịu đi mấy phần nhưng thanh âm vẫn hết sức nghiêm nghị: “Em tránh ra!”. Nhiễm Dư ôm chặt Cẩn Tri, ngữ khí trở nên kiên định: “Nếu muốn giết cậu ấy thì anh cứ giết em trước đi! Đầu Gỗ, đừng khiến em hận anh!”.

Hoàng đế khẽ chau mày. Đúng lúc này, trên bầu trời phía xa xa vang lên tiếng động cơ máy bay. Viên sĩ quan cấp phó chạy tới báo cáo: “Hướng Tây Nam có mười chiếc máy bay của người Trái đất đang tiến về phía chúng ta”.

Hoàng đế túm lấy hai người phụ nữ đi lên con tàu: “Đi thôi!”. Hắn không quên dặn thuộc hạ: “Thông báo với Tinh Lưu, nếu muốn cứu người phụ nữ của hắn thì mang con chip và kho gen đến trao đổi”.

Tàu con thoi lao vào tầng mây, biến mất trong giây lát. Cẩn Tri vẫn trong trạng thái mê man. Một đòn của Hoàng đế khiến toàn thân cô đau đớn kịch liệt, không thể động đậy. Trong lúc mơ hồ, cô dường như nghe thấy tiếng khóc của Nhiễm Dư. Sau đó, cô lại rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Vào giây phút ý thức trầm luân, trong đầu cô bỗng dưng xuất hiện một hình ảnh. Hình như đó là một ngày trong tương lai.

Cô nhìn thấy mình ngồi trong căn phòng trống không, cầm bút viết lên bức tường trắng hàng chữ:Ngày 27 tháng 9 năm 2015.

Ngày 27 tháng 9 chẳng phải là hôm nay hay sao?

Sau đó, cô thấy mình tiếp tục viết câu tiếp theo:Ngày 27 tháng 9 năm 2015, Tinh Lưu bị thương nặng, tôi và anh ấy ly biệt.

Cẩn Tri đột nhiên giàn giụa nước mắt. Tại sao cô có thể nhìn thấy tương lai? Tại sao chỉ mình cô có khả năng đó? Cô luôn nhìn thấy những cảnh tượng bi thương trong tương lai mà không có cách nào thay đổi. Chẳng lẽ, đây là số phận của cô hay sao? Liệu cuộc đời này có dẫn cô đi đến kết cuộc đau buồn hay không? Liệu cô và Tinh Lưu có thể ở bên nhau mãi mãi?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom