• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ngọn sóng tình yêu (5 Viewers)

  • Chương 289-292

Chương 289:

Bạch Nhược Hy lẳng lặng ngồi ở bên cạnh giường của Trần Tĩnh, nhìn sắc mặt trắng bạch của bà mà cô đau lòng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Trần Âu đầy kích động: “Xin chào Kiều tướng quân, thật vui lại gặp được anh, tôi là Trần Âu, là bảo vệ của Cô Bạch, anh còn nhớ tôi không?”

*Nhược Hy tới à?” Anh vội vàng đẩy cửa ra.

Bạch Nhược Hy biết Kiều Huyền Thạc đẩy cửa tiến đến, cô tức giận không muốn ngẩng đầu liếc anh một cái, ủy khuất mà lệ thương, tầm mắt chăm chú nhìn Trần Tĩnh.

Doãn Nhụy đi theo Kiều Huyền Thạc đằng sau tiến đến, nhìn thấy Bạch Nhược Hy, Doãn Nhụy sắc mặt trong nháy mắt chìm xuống.

“Nhược Hy..”

Kiều Huyền Thạc khẩn trương đi qua, vốn không muốn làm cho cô lo lắng, không muốn để cho cô biết đến, cho nên đối với cô đột nhiên xuất hiện cảm thấy kinh ngạc.

Bạch Nhược Hy xem như không có nghe thấy, cũng không ngước mắt nhìn anh. Biểu cảm lãnh đạm, Kiều Huyền Thạc không khỏi nghi ngờ, chậm rãi nhìn về phía Kiều Huyền Hạo, nhìn lại trên ghế sa lon thấy Kiều Huyền Bân đang nhắm mắt, ngữ khí nghiêm túc mấy phần: “Ai nói cho Nhược Hy?”

Kiều Huyền Hạo nhấc tay.

Bởi vì Kiều Huyền Hạo căn bản không biết Bạch Nhược Hy và mẹ của mình quen biết với nhau, lúc nhìn thấy Bạch Nhược Hy tâm tình bi thương cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

Dì Thu vừa xảy ra chuyện, đả kích cũng rất lớn.

Kiều Huyền Thạc tức giận hít thở sâu một hơi, đè nén phẫn nộ, chậm rãi tới gần Bạch Nhược Hy, đưa tay ra muốn dắt cô.

Ngón tay thon dài của anh vừa mới đụng chạm lấy tay của Bạch Nhược Hy, cô nổi giận đùng đùng một thanh hất ra, cũng không thèm nhìn anh một cái, quay ngoắt xoay lưng về phía anh.

Hành động này của cô khiến mọi người đều kinh ngạc.

289-1.jpg


Kiều Huyền Thạc cưỡng chế nắm chặt cổ tay Bạch Nhược Hy: “Nhược Hy, anh đưa em về nhà, mẹ anh tỉnh lại, anh sẽ nói cho em biết”

“Thả em ra” Bạch Nhược Hy sinh khí vung lấy cánh tay, nhưng anh là đàn ông khí lực rất lớn, căn bản không vung được.

Cô bị kéo đi.

Kiều Huyền Thạc lập tức cầm túi xách của cô, kéo lấy tay của cô rời đi “Kiều Huyền Thạc, anh thả em ra” Bạch Nhược Hy quả thực là không đi, giận không kềm được rống lên một câu.

Kiều Huyền Thạc bỗng nhiên dừng bước lại, không gọi anh ba, gọi anh tên đầy đủ, xem ra là giận tới cực điểm.

Anh chậm rãi quay người, đối mặt với Bạch Nhược Hy nước mắt đầm đìa, phẫn nộ, đẳng chát, hung hung hăng nhìn anh chăm chăm.

Kiều Huyền Thạc nhìn cảm xúc kích động của cô lúc này, tâm tình rất là bất an, anh đi đến trước mặt cô, không để ý ánh mắt của mọi người ở chỗ này, cúi đầu nhìn xuống cô, thấp giọng thì thầm: “Em bây giờ cần nghỉ ngơi, mà không phải tới bệnh viện thăm mẹ của anh”

“Thân thể em không có việc gì, không cần anh quan tâm” Bạch Nhược Hy lạnh lùng một câu.

Kiều Huyền Thạc ngữ khí nghiêm túc mấy phần: “Anh nhất định sẽ quản”

“Buông tay”

289-2.jpg


“Nghe lời, để Trần Âu đưa em trở về. Mẹ tỉnh lại, người trước tiên anh sẽ thông báo là em.”

Bạch Nhược Hy nuốt vào cục tức này, gật gật đầu: “Anh nhất định phải cho em biết”

“Được” Anh khàn khàn ngữ khí rất ôn nhu.

Bạch Nhược Hy mân môi, ánh mắt mong chờ ngắm nhìn anh thâm thúy, chậm rãi duỗi tay nắm chặt đầu ngón tay anh, lắc lắc.

Kiều Huyền Thạc chậm rãi cúi đầu nhìn hướng tay của mình chỉ, Bạch Nhược Hy nũng nịu động tác nhẹ nhàng đong đưa.

Bọn họ có ước định của chính mình, Kiều Huyền Thạc không nói hai lời, buông cổ tay cô, hai tay nâng gương mặt của cô lên ngước nhìn thẳng anh, ôn nhu ngữ khí không quá lớn, nhưng đủ để làm cho tất cả mọi người nghe thấy: “Ngoan ngoãn về nhà chờ anh, nghe lời.”

Nói xong, anh cúi đầu hôn lên môi của cô, nhẹ nhàng từng một chút.

Mặc dù là một nụ hôn rất ngắn, nhưng đủ để mọi người ở chỗ này mắt trợn tròn. Việc ân ái này làm cho người ta không kịp trở tay.

Doãn Nhụy sắc mặt trong nháy mắt như phân đồng dạng thối, ánh mắt băng lãnh bắn thẳng đến chỗ Bạch Nhược Hy.

Kiều Huyền Hạo tâm phiền, hai tay đút túi dựa vào ở trên vách tường, chậm rãi cúi đầu xuống không muốn nhìn, không muốn nghe, đem không gian của mình đóng lại.

Bạch Nhược Hy tâm tình trong nháy mắt sáng sủa, mân mân môi, hai tay chậm rãi nắm chặt cổ tay Kiều Huyền Thạc, thì thào nhỏ nhẹ: “Anh ba, để cho em ở chỗ này chăm sóc dì Tĩnh một giờ được không?”

“Mẹ của anh vừa trải qua giải phẫu não bộ, muốn tỉnh lại cũng không có nhanh như vậy, em ở chỗ này chờ bà ấy cũng không có tỉnh, nghe lời của anh, về nhà nghỉ ngơi”

“Vậy em chờ tin tức tốt của anh”

Kiều Huyền Thạc đồng ý, nắm tay của cô quay người rời đi. Doãn Nhụy phẫn nộ cực kỳ nắm tay, song quyền ẩn ẩn run rẩy, tức giận đến ngũ quan vặn vẹo dữ tợn.

Hai người đi ngang qua trước mặt Doãn Nhụy, cô ấy lạnh lùng đột nhiên toát ra một câu: “Kiều Huyền Thạc, em đáp ứng anh, thế nhưng anh cũng phải đáp ứng em một điều kiện.”

Kiều Huyền Thạc bỗng nhiên dừng bước lại, sắc mặt trầm xuống.

Bạch Nhược Hy cũng đi theo ngây ngẩn cả người.

Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn Kiều Huyền Thạc, rồi lại nhìn sắc mặt tức giận của Doãn Nhụy.

Từ trong giọng nói của Doãn Nhụy, xem ra Kiều Huyền Thạc là muốn cô giúp làm một chuyện rất trọng yếu.

Bạch Nhược Hy chậm rãi đẩy tay Kiều Huyền Thạc ra, đi đến trước mặt Kiều Huyền Thạc, nhìn anh nói: “Anh ba, chúng ta ly hôn còn có thể làm bạn, nhưng anh không được lại giống như trước đây, động một chút lại đến hôn em, nam nữ thụ thụ bất thân.” Kiều Huyền Thạc bị cô làm cho khó hiếu, nhíu mày nhìn xem cô.

Bạch Nhược Hy híp con mắt, giảo hoạt nhíu mày, liếc về phía bên cạnh nhìn Doãn Nhụy đang phẫn nộ.

Kiều Huyền Thạc trong nháy mắt hiểu rõ ý tứ của cô, đạt được ủng hộ của cô, tâm tình thư thả một chút.

Anh nhìn về phía Doãn Nhụy, đạm mạc mà hỏi: “Điều kiện gì?”

Doãn Nhụy cắn răng, mỗi chữ mỗi câu: “Không cho phép cùng Bạch Nhược Hy lui tới”

Bạch Nhược Hy lập tức lui lại một bước, rời xa Kiều Huyền Thạc, ngữ khí cao ngạo lạnh lùng nói: “Cậu cho răng tôi rất muốn cùng anh ấy lui tới sao? Không biết mùi vị, đàn ông theo đuổi Bạch Nhược Hy tôi có thể quấn quanh Địa Cầu”

Nói xong, Bạch Nhược Hy cất bước rời khỏi phòng bệnh, giọng vui vẻ nói: “Trần Âu, chúng ta đi”

Kiều Huyền Thạc nhìn bóng lưng Bạch Nhược Hy rời đi, không nhịn được bật cười.

Cô là triệt để tin tưởng anh sao?

Không ăn giấm, không lo lắng?

Một lát, điện thoại di động của anh bíp bíp hai lần, anh lấy điện thoại di động ra mở ra.

Màn hình biểu hiện Bạch Nhược Hy tin nhắn: Anh ba, em tin tưởng anh, vô điều kiện tin tưởng anh.

Chương 290:

Kiều Nhất Hoắc lái xe trở về nhà họ Kiều

Tiến vào cửa sắt, ông ta xe dừng lại, ánh mắt sâm lãnh nhìn xem ở sau kính. Thấy có một chiếc xe vừa vụt qua, ông ta nghi hoặc có phải mình đang bị theo dõi.

Ông ta nổ máy xe hướng đi đến hướng nhà để xe.

Cất kỹ xe, Kiều Nhất Hoắc đi thẳng đến Nam Uyển.

Người hầu bên Nam Uyển nhìn thấy khuôn mặt Kiều Nhất Hoắc không tốt đi tới, vội khom lưng gấp gáp chào hỏi.

Ông ta bỗng nhiên dừng lại, chỉ vào cổng nói: ‘Mấy người các cậu đến bên ngoài hoa viên đem tất cả cây cối đều tẩy rửa một lần”

“Dạ vâng” Tất cả mọi người đều cùng nhau đồng thanh trả lời.

Làm xong việc tất cả người hầu đều buông xuống, toàn bộ rời khỏi Nam Uyển.

Kiều Nhất Hoắc mặt lạnh, đăng đằng sát khí đi thẳng lên lầu.

Đi vào phòng Doãn Âm, ông ta một cước đá văng cửa.

“Phanh” Một tiếng vang đinh tai nhức óc

Doãn Âm đang trang điểm liền giật nảy mình, bỗng nhiên đứng lên, cảnh giác nhìn ra cửa.

Kiều Nhất Hoắc híp đôi mắt, đem cửa phòng khóa ngược lại, từng bước một đi về hướng Doãn Âm.

Doãn Âm bình tĩnh tự nhiên mở miệng: “Ông dạng này tùy tiện tới, sẽ rất nguy hiểm ông biết không?”

Kiều Nhất Hoắc không nói tiếng nào đi về phía cô ta, giơ tay lên một bàn tay hung hăng đánh lên mặt của cô ta.

“Á” một tiếng vang lanh lảnh, Doãn Âm bị đánh xoay qua chỗ khác, nhanh chóng che lấy khuôn mặt đỏ bừng.

290-1-1.jpg


Doãn Âm oa oa khóc: “Vậy ông giết tôi đi, nếu như tôi một ngày còn sống, tôi cũng sẽ không dừng tay”

Kiều Nhất Hoắc tức giận đến mức dùng hết sức lực, bóp đến mức Doãn Âm không còn hơi thở, hai mắt nhắm nghiền, thống khổ giãy dụa.

“Tôi đã nói qua, cô dám đụng tới một cọng lông của bà ấy, tôi sẽ để cho cô chết không có chỗ chôn”

Doãn Âm nói ra một câu cuối cùng: “Giết tôi đi, sẽ không còn người có thể giúp ông nữa”

Giờ khắc này, Kiều Nhất Hoắc ngây ngẩn cả người, ánh mắt hiện lên một vòng quang mang, cuối cùng ông ta liền buông lỏng tay.

“Khục khục..” Bị buông ra về sau, Doãn Âm trước tiên chính là liều mạng ho khan, hít lấy hít để không khí.

Kiều Nhất Hoắc khôi phục lý trí, thở nhẹ một hơi.

Doãn Âm vuốt ve cổ để bình phục hơi thở, mỗi chữ mỗi câu đều lẩm bẩm như muốn nói: “Đây hết thảy điều là do ông mà ra, đem mọi chuyện cần thiết đều nói choTrần Tĩnh biết, bà ta bị ông uy hiếp tạm thời cái gì cũng không nói, nhưng không có nghĩa là mãi mãi cũng không nói, bà ta một khi nói ra, tôi cùng ông đều triệt để xong đời.”

“Bà ấy sẽ không nói”

Doãn Âm tức giận gầm thét: ‘Bà ta đã ngay trước mặt chồng của tôi, nói con trai của tôi cùng ông dung mạo nhìn rất giống nhau, ám chỉ đứa trẻ là con của ông.

Kiều Nhất Hoắc sắc mặt lập tức trầm lãnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Doãn Âm.

Doãn Âm căm tức đẩy Kiều Nhất Hoắc ra, từ bên cạnh ông ta đi lại mép giường bên cạnh ngồi xuống, thống khổ vuốt ve cổ.

290-2-1.jpg


“Tôi dám, lần này mưu sát không thành công, bà ta tỉnh lại nhất định sẽ bởi vì sợ mà đem tất cả mọi chuyện khai ra. Tôi không giết bà ta, liền đợi bị con trai của bà ta tới giết đi.”

Kiều Nhất Hoắc tiến lên, hung hăng đánh: ‘Bốp bốp!

Doãn Âm bị đánh đến nằm lỳ ở trên giường, không nhúc nhích được.

“Đây đều là họa do cô gây ra, nếu như cô bất động, sẽ không xảy ra chuyện như vậy, cô muốn khiêu chiến sự uy nghiêm của tôi đúng hay không?”

Doãn Âm cảm nhận được đau đớn ở gương mặt, cảm thấy mùi tanh lan tràn trong khoang miệng, cô ta nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng, cười lạnh đứng lên.

Cô ta vừa quay người.

Kiều Nhất Hoắc lại một bàn tay hung hăng vung tới. Doãn Âm bị đánh hai gò má sưng đỏ, nhưng cô ta không có một tia muốn phản kháng lại.

Người đàn ông này lạnh lẽo âm u ngữ khí mỗi chữ mỗi câu nói, “Tôi hôm nay sẽ giết chết cô.” Ông ta lấy dây lưng ra, nằm chặt dây lưng, hướng trên người cô ta hung hãng đánh.

“A… Rít lên một tiếng, Doãn Âm đau đến mức hét lên, rất nhanh liền cắn xuống môi ẩn nhãn.

Kiều Nhất Hoắc giống như bị điên, không lưu tình chút nào hung hăng quất, rất nhanh lại tàn nhẫn.

Doãn Âm cắn răng, nhắm mắt ẩn nhẫn, âm thanh trong cổ họng kìm lại. Cô ta biết Kiều Nhất Hoắc còn có rất nhiều thứ cần cô ta, sẽ không giết cô ta.

Nhưng mà, cô ta muốn giết Trần Tĩnh, Kiều Nhất Hoắc cũng sẽ không bỏ qua Cô ta.

Âm thanh tù Dây lưng quất xuống, âm thanh cắn răng rên rỉ thống khổ, cả phòng tràn đầy quỷ mị khí tức, giống như địa ngục khí thế ngất trời.

Đêm hôm ấy.

Kiều Huyền Bân về đến nhà, Doãn Âm lại không ở nhà.

Gọi điện thoại cho cô ta, cô ta lại chuyển vào công ty tạm thời, muốn đi công tác một chuyến, hiện tại đang bay tới nước khác.

Kiều Huyền Bân không quá để ý, cô ta cũng không đến bệnh viện.

Mẹ tỉnh lại, anh ta liền về nhà nghỉ ngơi.

Ba giờ sáng. Máy tính đột nhiên truyền đến âm thanh tút tút tút.

Kiều Huyền Bân bỗng nhiên từ trên giường đứng lên, cho dù trong giấc mơ âm thanh này đối với anh cũng mười phần mẫn cảm.

Anh ta bước nhanh đi qua, trên mặt bàn để một notebook, anh ta nhanh chóng mở ra, chăm chú nhìn xem bưu kiện.

‘Sắc mặt càng thêm âm lãnh nghiêm túc, tất cả buồn ngủ cũng trong nháy mắt biến mất không còn nữa.

Nhà họ Kiều ba anh em thương lượng xong, mỗingười ở lại một ngày.

Trần Tĩnh không có tỉnh, mỗi phút mỗi giây đều phải có người ở bên cạnh, để phòng ngừa bất trắc, Kiều Huyền Thạc còn phái người một ngày 24 giờ canh giữ tại cửa ra vào.

Ngày thứ nhất chính là Kiều Huyền Hạo ở trong bệnh viện trông coi, Kiều Huyền Thạc bởi vì quốc gia sự tình nặng nề, còn muốn tra hung thủ, không có thời gian một mực chờ đợi ở bên cạnh.

Kiều Huyền Thạc trở lại nhà họ Kiều đã là đêm khuya, anh một lần nữa trở lại phòng của mẹ, trên sàn nhà vết máu đã bị người hầu lau dọn, anh quan sát thật lâu gian phòng, cũng không có phát hiện ra điểm dị thường.

Anh chậm rãi đi ra ban công, nhìn về phía cảnh đêm, lại nhìn chung quanh một chút vị trí địa lý.

Phòng của Trần Tĩnh, bên trái là phòng của vợ chồng Kiều Huyền Bân vợ chồng, song song lại là phòng của Kiều Huyền Hạo, bên phải là của anh, mà khoảng cách ban công cách xa nhau cũng không phải là rất xa.

Nhìn đến đây, Kiều Huyền Thạc lập tức nghi ngờ.

Thời điểm xảy ra chuyện, mẹ của anh như thế lớn tiếng thét chói tai, anh cùng Kiều Huyền Hạo đều có thể trước tiên nghe được, mà anh chị cả vì sao lại chậm chạp không có phản ứng, đợi đến khi bọn anh đi xuống cầu thang, mới từ phòng đi ra?

Kiều Huyền Thạc lập tức quay người đi ra ngoài, đi đến gõ cửa phòng Kiều Huyền Bân.

Chương 291:

Kiều Huyền Thạc gõ cửa thật lâu, bên trong đều không trả lời.

Mà vừa nãy anh đứng ở ban công bên ngoài nhìn thấy bên này đèn còn sáng.

“Anh cả, chị dâu..” Kiều Huyền Thạc gõ lại cửa, âm thanh hô hào.

Lúc này, cửa bị kéo ra, Kiều Huyền Bân thần sắc khẩn trương nhìn Kiều Huyền Thạc, nở ra nụ cười yếu ớt hỏi: “Em ba, có chuyện gì, tại sao còn chưa ngủ?”

Kiều Huyền Thạc nhíu mày, chăm chú nhìn sắc mặt Kiều Huyền Bân, anh ta tựa hồ có chút bối rối thất thố, trên thân còn mặc quần áo từ bệnh viện trở về, không có thay đổi đồ mặc ở nhà, cũng không có tắm rửa đổi áo ngủ.

“Anh muốn ngủ sao?” Kiều Huyền Thạc nhàn nhạt hỏi.

Kiều Huyền Bân nhẹ gật đầu, hé miệng ngáp một cái: “Ừm, anh muốn ngủ, rất mệt mỏi”

Kiều Huyền Thạc lập tức hỏi: ‘Anh cả, em muốn hỏi anh một vấn đề, anh thành thật trả lời em, có thể chứ?”

“Có thể, em hỏi đi”

291.jpg


*Lúc aanh tỉnh lại, có cảm giác gì?”

*Toàn thân bất lực, chân có chút đứng không vững”

Kiều Huyền Thạc lập tức ngây ngẩn cả người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Kiều Huyền Bân, ánh mắt thâm trầm, quanh thân tản ra khí thế mạnh mẽ.

Kiều Huyền Bân cảm giác không thích hợp, không khỏi nhíu mày, hỏi lại: ‘Em ba, em hỏi những lời này là có ý gì? Em là đang hoài nghỉ anh?”

“không phải, anh cả anh hiểu lầm rồi” Kiều Huyền Thạc vỗ vỗ bờ vai của anh ta, mân môi dừng một chút, nói: “Em chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi, không sao đâu.”

Nói xong, Kiều Huyền Thạc quay người rời đi.

Vừa đi được một bước, anh bỗng nhiên dừng bước lại, chậm rãi quay đầu nói: “Đúng rồi, trước khi đi ngủ nên tắm trước, đổi bộ áo ngủ, đi ngủ sẽ dễ chịu hơn”

Kiều Huyền Bân cúi đầu nhìn nhìn quần áo của mình, sắc mặt chìm như xám, trong trầm mặc mang theo xấu hổ, không nói một lời.

Nhìn thần sắc anh ta, Kiều Huyền Thạc lộ ra nhàn nhạt nụ cười yếu ớt, tiếp tục quay người, đi về hướng phòng mình.

Kiều Huyền Bân lập tức đóng cửa lại, rồi khóa trái cửa, bước nhanh đi đến laptop bật lên. Chăm chú nhìn màn hình, nghĩ nghĩ, anh ta lại đứng lên, đi đến bên ban công.

Kéo cửa ban công xuống, ngay cả màn cửa cùng một chỗ kéo xuống, một lần nữa trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục xem màn hình, rất là nghiêm túc ngồi đánh chữ trên bàn phím.

Một tuần sau.

Trần Tĩnh vẫn như vậy lâm vào trong tình trạng hôn mê không có tỉnh lại.

Doãn Âm bị Kiều Nhất Hoắc đánh cho vết thương chồng chất, lấy việc đi công tác nước ngoài để chữa thương một tuần, một lần nữa trở lại nhà họ Kiều, trở lại với công việc thường ngày.

Nhưng nghênh đón cô ta chính là long trời lở đất cải biến, vấn đề theo nhau mà đến.

Minh tinh của công ty truyền hình điện ảnh Kiều thị một phần ba toàn bộ bị tuôn ra bê bối, đại quy mô hình ảnh, video, còn có Đường Minh Đức vạch trần, để cái công ty này lâm vào nguy cơ.

Mà Đường Minh Đức cũng đột nhiên biến mất.

Quốc gia khác cùng truyền hình điện ảnh, nhao nhao cáo trạng bọn hắn đạo văn, đồ lậu, thậm chí gián đoạn một chút hợp tác.

Trọng yếu nhất chính là Doãn Âm bê bối leo lên các tạp chí lớn, yêu đương vụng trộm vượt quá giới hạn con riêng các loại, rực rỡ muôn màu tin tức.

291-2-1.jpg


Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhìn Bạch Nhược Hy, rồi nhìn lại Lam Tuyết, không dám lên tiếng.

Mà thư ký xông tới, che lấy vết sưng đỏ bên mặt, nước mắt đầm đìa nói cùng Bạch Nhược Hy: “Thật xin lỗi, tôi có lỗi với tổng giám đốc, tôi ngăn không được bọn họ, tôi…”

Lam Tuyết sắc mặt trầm xuống, lập tức đứng lên đi đến trước mặt thư ký: “khuôn mặt cô sao thế?”

Thư ký yếu ớt chỉ vào Doãn Âm nói: “Là do cô ta đánh.”

Lam Tuyết tức giận trừng mắt Doãn Âm, trái tim chập trùng không thôi, căn răng gầm thét nói: “Bảo an, lập tức hành động”

Bạch Nhược Hy bình tĩnh ung dung đối mặt tất cả quản lý nói: “Các người đi ra ngoài trước đi, sau khi rời khỏi đây đóng cửa lại”

“Vâng”

Tất cả mọi người lập tức thu thập văn kiện, vội vàng rời đi.

Bạch Nhược Hy thu thập văn kiện của mình lại, sắc mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Cô cầm điện thoại di động lên gọi Trần Âu: “Ừ tôi đây, anh gọi mấy người đàn ông có thể đấnh đấm lên đây cho tôi, có vũ khí càng tốt đều mang hết lên đây cho tôi”

Âm thanh của cô không lớn, nhưng đủ để Doãn Âm cùng hai tên vệ sĩ kia nghe được.

Doãn Âm sắc mặt chìm xuống, lạnh lùng nói: “Bạch Nhược Hy, tôi tới là tìm cô nói chuyện”

Bạch Nhược Hy đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt thư ký của mình, cầm xuống tay của cô ấy liếc một cái gương mặt đỏ bừng của cô ấy, đau lòng nói: “Nhất định là rất đau a?”

*Dạ” Thư ký ủy khuất gật đầu.

Bạch Nhược Hy nhìn về phía Doãn Âm, cười lạnh một tiếng: “Cho anh cả mặt mũi, tôi còn có thể kêu chị một tiếng chị dâu, thế nhưng chị là loại người không có chút nào tố chất thiện cảm, xác định là đến cùng tôi nói chuyện ư? Chị không có hẹn trước còn đến đánh thư ký của tôi, tôi cho chị biết, tôi Bạch Nhược Hy thích nhất là ăn miếng trả miếng”

Doãn Âm lạnh lẽo âm u ánh mắt trở nên sắc bén, hung hăng nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hy, mỗi câu mỗi chữ nói: “Tôi tự mình tới cửa cùng cô đàm phán là đã đủ cho cô mặt mũi rồi, đừng để tôi cho thể diện mà lại không cần.”

Bạch Nhược Hy nhíu mày cười yếu ớt, chậm rãi ngồi vào đến trên ghế, đưa tay hướng thư ký cùng Lam Tuyết nói: “Đến đây, hai người các cô ngồi xuống xem kịch, nhìn xem người chị dâu này thể hiện sự lợi hại gì với tôi.”

Lam Tuyết nhìn thấy Bạch Nhược Hy như thế giảo hoạt, ung dung không vội tư thái, cô ấy có chút muốn cười, xem ra là sẽ không chào đón Doãn Âm.

Lam Tuyết cùng thư ký cùng nhau ngồi xuống, chỉ còn Doãn Âm cùng hai tên vệ sĩ đứng đấy, thời khắc này bầu không khí cho Doãn Âm rất là khó xử.

“Bạch Nhược Hy, cô thật sự không coi ai ra gì, cô đến cùng có biết tôi là ai hay không?”

Doãn Âm tức giận hỏi, khóe miệng ẩn ẩn tức giận, giận không kềm được.

“Đương nhiên biết” Bạch Nhược Hy nụ cười chân thành, ánh mắt thanh tịnh vô hại, nhàn nhạt nói: “Chị là danh môn vọng tộc, được nhà họ Doãn thu dưỡng, là thiên kim tiểu thư.

Đồng thời cũng là danh môn quý tộc nhà họ Kiều, là vợ của con trai cả nhà họ Kiều, đương nhiên lại là người phụ trách Kiều thị tập đoàn cùng truyền hình điện ảnh Kiều thị, có lẽ còn có rất nhiều sự lợi hại mà cha nuôi tôi còn chưa phát hiện.”

“Ha ha… Lam Tuyết nhịn không được cười lên, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng ngăn trở miệng, không để cho mình bật cười.

Mà giờ khắc này, Doãn Âm mặt triệt để đen, lạnh như băng. Cửa lớn bị đẩy ra, Trần Âu mang theo mấy tên bảo vệ tiến vào, tay cầm côn sắt, hung thần ác sát nói: “Bạch tiểu thư, chúng tôi đã tới.”

Bạch Nhược Hy sắc mặt trong nháy mắt nghiêm túc, lạnh lùng mở miệng nói: “Đóng cửa, đánh cho tôi.”

Chương 292: Anh ba của tôi rất lợi hại

“Phanh “

Cửa bị đóng lại.

Thư ký cùng Lam Tuyết đều bị trận này cho dọa cho phát sợ, liền vội vàng đứng lên đi đến nơi hẻo lánh, để tránh bị thương mình, an tĩnh xem kịch.

Trần Âu cùng mấy tên bảo vệ, không nói hai lời, cầm lấy côn sắt liền hướng về phía Doãn Âm cùng mấy tên bảo vệ mà đánh.

Hỗn loạn lung tung chiến đấu.

Doãn Âm cùng hai tên bảo vệ không có vũ khí, mà lại ít người, chỉ chốc lát liền bị đánh ngã trên mặt đất, vết thương chồng chất động đậy không được.

Trần Âu đã chế phục được hai tên bảo vệ, liền nhìn về phía Doãn Âm, anh ta lập tức giơ lên côn sắt tiến lên.

Bạch Nhược Hy vốn định gọi anh ta lại, đừng đánh phụ nữ.

Nhưng cô vừa mới mở miệng, âm thanh còn chưa hề phát ra, Doãn Âm đột nhiên một cước hung hăng đá lên mặt Trần Âu, trong nháy mắt đem Trần Âu đá bay.

292.jpg


““Dừng tay” Bạch Nhược Hy kịp thời hô ngừng.

Tất cả mọi người dừng lại, phì phò hơi thở lui lại.

Bạch Nhược Hy cau mày, rất là nghi hoặc nhìn Doãn Âm, phát hiện cô ta giờ phút này quanh thân tán phát khí tràng ngang ngược nguy hiểm, thập phần cường đại.

Cô ta tỉnh lại rất là kinh ngạc.

Mình tại trường quân đội tốt xấu cũng huấn luyện nửa năm có thừa, cho dù có thể khiêng đánh một hai người đàn ông, nhưng cũng không có biện pháp một địch năm lại đánh mấy hiệp.

Người phụ nữ này không đơn giản.

Dưới tình huống nguy hiểm, cô ta vẫn là bại lộ năng lực.

Doãn Âm vò cổ tay, như ma quỷ kinh khủng, hung hăng nhìn chăm chăm Bạch Nhược Hy, mỗi chữ mỗi câu: “Họ Bạch kia, cô chờ cho tôi, tôi sẽ để cho cô nếm thử Doãn Âm tôi lợi hại như thế nào.”

Bạch Nhược Hy gạt ra nụ cười yếu ớt, bình tĩnh gật đầu: “Tốt, tôi chờ”

Doãn Âm xoay người, tóc dài hất lên, lực đạo mạnh mẽ, nổi giận đùng đùng rời đi.

Cô ta mang hai tên vệ sĩ cũng khó khăn đứng lên, bị thương, lảo đảo đi theo rời đi.

Trần Âu mang theo những bảo vệ khác đi theo phía sau Doãn Âm, tay cầm côn sắt khí thế lạnh thấu xương.

“Hộ tống” bọn họ rời đi.

Văn phòng an tĩnh trở lại, thư ký vội vàng lên thu thập tàn cuộc.

Lam Tuyết rất là nghi ngờ nhíu mày, đi đến bên cạnh Bạch Nhược Hy, vẫn không bình Tĩnh nổi kinh ngạc: “Nhược Hy, người kia có thật là cậu chị dâu sao? Quá lợi hại, tớ vậy mà không biết chị ta có thể đánh nhau như vậy”

Bạch Nhược Hy sắc mặt càng thêm ám trầm, giữa lông mày cũng không có thắng lợi vui sướng, trong lòng càng l lo lắng, mơ hồ cảm giác tình thế không tốt.

Cô trầm mặc một lát, kịp phản ứng, nhìn xem Lam Tuyết, khẩn trương nói: “Lam Tuyết, lấy đoạn video ra, cắt đoạn video tốt đưa cho tớ”

“Cậu muốn video làm gì?”

“Có chuyện cần làm”

“Được, tớ bây giờ lập tức đi tới phòng quan sát”

Nói xong, Lam Tuyết lập tức rời phòng làm việc.

Bạch Nhược Hy hơi có vẻ bất an đi trở về, ngồi trở lại bàn hội nghị, trong lòng có chút lo lắng. Vội vàng lấy điện thoại di động ra, điện thoại cho Kiều Huyền Thạc.

Tiếng chuông vang lên, kết nối với Kiều Huyền Thạc, âm thanh khàn khàn từ tính thì thào truyền đến: “Nhược Hy”

“Anh ba, chúng em sẽ cho anh một đoạn video” Bạch Nhược Hy sâu kín mở miệng.

Kiều Huyền Thạc nhàn nhạt cười: ” video sao của em sao? Có hung bạo với đồi trụy không?”

Bạch Nhược Hy bất đắc dĩ đỡ lấy cái trán, thở dài một tiếng, cười yếu ớt nói: “Có hung bạo, nhưng không đồi trụy”

Kiều Huyền Thạc khinh ngữ khí trêu đùa, bởi vì quá lâu không có gặp mặt, tưởng niệm hóa thành câu nói, ẩn ẩn lộ ra tâm tư: “Anh càng ưa thích cái sau.”

“Anh ba, anh luôn không nghiêm chỉnh, là cùng ai học thói xấu?” Bạch Nhược Hy ngọt ngào ý cười ở trong lòng dập dờn, nhưng trên miệng vẫn là không nhịn được muốn khiển trách anh ngả ngón.

“Tại tưởng niệm bên trong chậm rãi biến thành xấu, nghiêm chỉnh mà nói, là em dạy cho anh”

Bạch Nhược Hy mân môi, thở dài một tiếng, khóe miệng vẫn như cũ cười mỉm, nhưng trong lòng cũng đồng dạng tưởng niệm.

Dì Tĩnh chưa tỉnh lại, Kiều Huyền Thạc đều phải ở lại bệnh viện theo bà ấy, còn muốn sẽ quân đội xử lý sự vụ, loay hoay căn bản không dứt ra được.

Thậm chí nói chuyện điện thoại cũng rất ít, Bạch Nhược Hy tận lực để cho mình khắc chế không nghĩ tới, không đi quấy rầy anh.

“Anh ba, anh buổi tối hôm nay sẽ ở đâu?”

“Quân đội, anh hôm nay có một cái hội nghị trọng yếu muốn mở, thế nào?”

Bạch Nhược Hy thật sâu thở dài một tiếng, lại hỏi: “sau đó anh về nhà nghỉ ngơi?”

“Ban đêm không trở về, hôm nay đến phiên anh đi trông coi mẹ, xế chiều ngày mai, anh hai tan tầm, anh mới đi về nghỉ”

Bạch Nhược Hy lập tức hưng phấn hỏi: “Buổi chiều mấy giờ?”

Kiều Huyền Thạc giọng rất là ôn nhu: “Em muốn gì?”

“Em…” Bạch Nhược Hy ngượng ngùng không dám nói lời nào, rầu rĩ thì thào nhỏ nhẹ: “Em chính là muốn đi thăm dì Tĩnh..”

Kiều Huyền Thạc ngữ khí nhẹ nhàng, mơ hồ lộ ra một vẻ lo âu, “Vẫn là như cũ, hôn mê bất tỉnh, gần nhất mời hộ lý làm xoa bóp cho bà ấy, ngủ lâu quá cơ bắp sẽ bị rút.”

Bạch Nhược Hy trái tim trong nháy mắt chìm xuống, khó chịu không nói ra lời.

Cô muốn đi chăm sóc cho dì Tĩnh, thế nhưng là xí nghiệp cần cô, nhân viên chờ cô quyết định.

Lam Tuyết mở cửa đi vào, Bạch Nhược Hy nhìn thấy Lam Tuyết, vội vàng nói: “Anh ba, anh tắt điện thoại đi, hai phút sau sẽ phát một phần video, anh xem sẽ hiểu”

“Được”

Kiều Huyền Thạc trả lời.

Gián đoạn trò chuyện.

Lam Tuyết cầm USB tới, Bạch Nhược Hy lập tức tiếp nhận, nhanh chóng đi đến máy vi tính phía trước, đem USB bỏ vào, chăm chú thao tác, đem video phát cho Kiều Huyền Thạc.

Lam Tuyết một tay chống đỡ mặt bàn, sắc mặt nghiêm túc, “Nhược Hy, tớ nghe cậu nói, mẹ của anh ba cậu bị tấn công, mà hung thủ rất có thể là người nhà họ Kiều, cậu bây giờ là hoài nghi chị dâu của cậu?”

Bạch Nhược Hy ngẩng đầu nhìn về phía Lam Tuyết, rất là chăm chú hỏi lại: “Lam Tuyết, vậy cậu cảm thấy nhà họ Kiều nhiều người như vậy, ngoại trừ Anh ba rất lợi hại bên ngoài, còn có ai có thể từ ban công bên ngoài tuỳ tiện ra vào?”

Lam Tuyết nhún nhún vai, mân môi biểu thị không biết.

Bạch Nhược Hy lòng đầy căm phẫn thì thào: “Anh ba của tớ nhất định sẽ bắt được hung thủ, dám làm cho dì Tĩnh bị thương như vậy, lại còn ác độc muốn hủy nhan sắc của dì Tĩnh, nếu bắt được người đó tớ nhất định phải dùng đao rạch nát mặt của người đó ra”

Lam Tuyết ngắm nhìn khuôn mặt Bạch Nhược Hy, trêu chọc nói: “Nhược Hy, cậu có biết không, cậu mỗi lần nói đến anh ba, luôn luôn như vậy tinh thần phấn chấn, mặt mày tỏa sáng”

Bạch Nhược Hy xấu hổ che khuôn mặt của mình, chăm chú nhìn Lam Tuyết, trừng mắt nhìn: “Tớ có sao?”

Lam Tuyết cười yếu ớt gật đầu: “Có.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom