• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ngọn sóng tình yêu (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 663-670

Chương 263:

Kiều Huyền Thạc từ từ nhằm mắt lại, ôm chặt cơ thể suy yếu của Bạch Nhược Hy.

Thật ra anh đã không ngủ suốt một đêm rồi. Sau khi nhường giường cho Bạch Nhược Hy, anh ngồi trong phòng khách suốt một đêm, vừa lo sẽ có nguy hiểm rình rập, nhưng lại càng lo Bạch Nhược Hy sẽ chạy đi xem mặt trời mọc với Doãn Đạo.

Sau khi nằm xuống, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cô, anh trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Cảm giác đã lâu không được thỏa mãn này cũng nhanh chóng tràn đầy trái tim anh, Bạch Nhược Hy ngủ không được yên ổn cho lắm, không còn con chính là nỗi đau cực lớn đối với cô.

Trong lúc ngủ mơ cô lại nỉ non: “Đừng đi, đừng đi”

Mặc dù đã năm trong ngực anh, cô vẫn cứ bất an như vậy.

Kiều Huyền Thạc lập tức hiểu ra, anh không phải là người cô nói đừng đi, mà là đứa bé.

Cánh tay anh hơi dùng sức một chút, ôm đôi vai mảnh khảnh của cô càng chặt hơn.

Đầu anh cúi gần cô, khẽ hôn nhẹ lên trán của cô, sau đó anh nhằm hai mắt lại, hô hấp trở nên hỗn loạn. Anh hé đôi môi mỏng ra, tự dẫn vặt mà lẩm bẩm một câu rất nhỏ và đứt quãng: “Anh xin lỗi”

Biển rộng cuồn cuộn, du thuyền tiếp tục di chuyển.

263-1.jpg


Cô từ từ đứng dậy, đi về phía tủ quần áo, cầm quần áo mới và khăn giấy đi vào nhà vệ sinh.

Do tay cô còn bị băng bó nên cô đành tắm rửa gội đầu bằng một tay.

Kiều Huyền Thạc bưng đồ ăn đi vào phòng, không thấy Bạch Nhược Hy nằm trên giường, anh lập bước đặt đồ ăn xuống, đi đến trước cửa kính mờ, nghiêng người với cửa, mắt nhìn đi nơi khác, giọng nói vừa uy nghiêm vừa phẫn nộ, ” Nhược Hy, em đang tắm rửa trong đó sao?”

“Vâng” Bạch Nhược Hy lại bắt đầu căng thắng, trả lời bằng giọng yếu ớt: “Em đang tắm rửa”

Giọng Kiều Huyền Thạc lại càng nghiêm khắc hơn một chút: “Tay của em chưa được động vào nước”

“Em biết, em không chạm tay vào nước đâu ”

“Bây giờ em vẫn còn rất yếu, tắm rửa một mình lỡ bị cảm lạnh thì sao? Lỡ bị té xỉu thì làm sao? Mau mở cửa cho anh vào”

Bạch Nhược Hy sợ tới mức nhanh chóng tắt nước đi, kéo khăn tắm quấn lên người, hoảng sợ nhìn về phía cửa, khẩn trương nói: “Không cần, em không phải trẻ con, em biết cơ thể của mình thế nào”

“Mở cửa ra” Kiều Huyền Thạc ra lệnh.

263-2.jpg


Cô chỉ đi tắm thôi mà, anh ta có cần phải căng thẳng như vậy không?

“Em… em tắm xong rồi” Bạch Nhược Hy trả lời anh, rồi lập tức tìm quần áo mặc lên người Một lát sau, cửa mở ra, Bạch Nhược Hy rũ đầu đi từ bên trong ra, tóc ướt nhỏ giọt, mặt đỏ ửng, không dám nhìn Kiều Huyền Thạc, sợ mình sẽ không chịu nổi ánh mắt uy nghiêm mà khí phách của anh.

Cô im lặng đi qua mặt Kiều Huyền Thạc, mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi chui vào hô hấp của người đàn ông. Anh rũ mắt, nhìn gương mặt xinh đẹp diễm lệ của Bạch Nhược Hy, thấy khó có lúc mặt cô hồng hào như bây giờ.

Có lẽ là do cô tắm nước nóng, hoặc có thể là do cơ thể cô đang dần khỏe lên.

Kiều Huyền Thạc không nói gì, khi cô đi qua, anh xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Bạch Nhược Hy đi đến trước bàn uống nước, thấy đồ ăn phong phú đặt trên bàn, lập tức cảm thấy đói bụng.

Cô vừa mới ngồi xuống, Kiều Huyền Thạc đã lo lắng đi từ phòng vệ sinh ra, tay cầm máy sấy đi đến bên cạnh Bạch Nhược Hy, kéo tay cô lên.

“Anh ba..” Bạch Nhược Hy sợ hãi mất kiểm soát, bị anh kéo đi ngồi xuống giường. Cô vừa ngước mắt lên thì đã thấy anh cảm điện, bật máy sấy lên sấy tóc cho cô.

Lời muốn nói bị nghẹn trong cổ họng.

Năm ngón tay thon dài của anh mơn trớn trên tóc cô, tiếng máy sấy vù vù vang lên trên đỉnh đầu cô, gió ấm áp thoải mái thổi bay sợi tóc của cô.

Một dòng nước ấm vô hình chảy qua nơi mềm mại nhất trong trái tim Bạch Nhược Hy, sợi dây căng thẳng kia bị gió thổi bay tán loạn.

Cô cứng người bất động, nhưng lúc này lại cực kỳ cảm động.

Người đàn ông này vẫn luôn tính tình không tốt, thái độ không tốt, lạnh lùng đến nỗi người ta sợ hãi, nhưng lần nào cũng khiến lòng cô ấm áp như vậy. Lần nào anh cũng làm cô cảm động đến nỗi không có chỗ dung thân.

Giờ phút này, lòng cô đang rất loạn Cho dù thái độ của anh có lạnh lùng đến đâu cũng không che nổi trái tim dịu dàng của anh.

Tóc của cô trên tay anh dần khô đi, lòng cô cũng dân dần mềm hơn.

Bồng dưng, cô lại như phát điên, giang hai tay ôm lấy eo anh, đầu dính sát vào ngực anh, nhắm mắt lại hít sâu một cái. Cô sợ mình sẽ bị anh đẩy ra một cách thô lỗ, sợ anh sẽ nói ra những lời lạnh nhạt làm tổn thương lòng tự tôn của cô. Nhưng hiện giờ cô không nghĩ được nhiều như vậy, cô chỉ muốn ôm chặt lấy anh mà thôi.

Trong phút chốc, cơ thể Kiều Huyền Thạc cứng lại Cái tay đang sấy tóc cho cô cũng dừng lại, thất thần và vẫn không nhúc nhích, lồng ngực không ngừng phập phồng, thở dốc ra, nóng nảy. Ngón tay anh chậm rãi bấm tắt máy sấy, tiếng gió thổi cũng ngừng lại.

Anh cúi đầu xuống nhìn cái đầu có mái tóc đen tuyền đang kề sát vào bụng mình, cảm nhận được cô ôm thật chặt, anh nuốt nước miếng, trái tìm lại khẽ đau Thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc này, không khí im lặng trở nên áp lực, không khí như loãng ra.

Một lúc thất lâu sau, cô vẫn không định buông anh ra.

Kiều Huyền Thạc hỏi bẵng giọng điệu lạnh nhạt: “Có ý gì?”

Bạch Nhược Hy mím môi, nhằm mắt lại, mũi cay xè, vừa khẩn trương lại vừa bức thiết mở miệng lẩm bẩm: “Nếu em không phải con gái của Ánh Hoa, liệu chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?”

Kiều Huyền Thạc cười chua xót, châm chọc hỏi lại: “Em lại muốn chơi trò gì nữa thế?”

“Xin lỗi, anh ba” Giọng Bạch Nhược Hy vừa sạn vừa nghẹn ngào, cực kỳ tủi thân: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”

Cô nỉ non, càng nói lại càng nghẹn ngào, sau tiếng xin lỗi cuối cùng thì khóc thành tiếng do cối lòng tan nát, ôm chặt lấy eo anh không chịu buông ra, nức nở đến nỗi cơ thể khẽ run nhẹ.

Con đã không còn nữa, cô mới biết được hạnh phúc thuộc về mình ngày càng trở nên ngắn ngủi, cuối cùng vụt khỏi tầm tay của mình, làm cho cô biết mình không còn cơ hội nào nữa.

Kiều Huyền Thạc ném máy sấy trong tay.

lên giường, rồi đưa tay ra sau lưng gỡ tay cô ra. Bạch Nhược Hy thấy thế thì càng ôm chặt anh hơn, dụi đầu vào người anh, nghẹn ngào: “Em có lỗi với anh, cũng có lỗi với con của chúng ta, em rất hận bản thân mình… hận bản thân mình lắm. Tại sao em lại là con gái của An Hiểu, tại sao lại để người khác phá hỏng hạnh phúc của mình, em… rất hận bọn họ..”

Chương 264:

Nghe Bạch Nhược Hy nói câu nào cũng xin lỗi mình, trái tim Kiều Huyền Thạc khó chịu như bị ném đá, ngực khó chịu đến nỗi không hít thở nổi Bạc Nhược Hy dùng hết sức lực, đôi tay ôm chặt lấy anh không chịu buông ra.

Anh khó chịu đến nỗi giọng khàn hẳn đi, không rõ rốt cuộc là người phụ nữ này muốn như thế nào. Tại sao cô cứ thay đổi xoành xoạch như thời tiết vậy, trời nằng rồi mưa to làm anh không kịp trở tay.

Anh không cố gỡ tay cô ra nữa, mặc kệ cho cô ôm mình không buông.

Bạch Nhược Hy nức nở nghẹn ngào, đau thương như đang tuyệt vọng thì bắt được một cái cây, như sắp chết đuối trên đại dương thì được cứu trợ vậy.

264-1.jpg


Nước mắt Bạch Nhược Hy lại rơi xuống như mưa, chảy xuống má cô, làm ướt áo sơ mi của Kiều Huyền Thạc. Tay cô lại dùng sức hơn, sơ mình còn chưa nói xong anh lại đi mất.

“Em không biết có thể thay đổi điều gì không, nhưng em thật sự không muốn ly hôn, em… em chỉ muốn trả lại vòng cổ Vĩnh Hằng, trả lại những gì mà anh đã tặng cho em, nhưng..”

Bạch Nhược Hy khóc đến nỗi sắp hết hơi, hơi thở run rẩy, giọng nói cũng trở nên khó khăn: “Nhưng Doãn Nhụy hạ thuốc cho em, đưa em đến phòng của anh cô ta chế tạo ra chuyện em ngoại tình. Anh em bọn họ hợp tác hãm hại em, em… hic hic… Em đã tin, em thấy có lỗi với anh, không còn mặt mũi nào để đối mặt với anh nên mới nhảy xuống biển, em cứ nghĩ là em sẽ chết…”

‘Sắc mặt Kiều Huyền Thạc thay đối, khiếp sợ đến nỗi cơ thể cứng còng lại, bàn tay đang nắm chặt cũng phải run rẩy, trái tim như bị sét đánh, đau đớn từng cơn.

Đôi mắt anh đỏ bừng nổi tơ máu, nước mắt ngập trong hốc mắt, phẫn nộ đến nỗi không khống chế nổi, nhưng cố hết sức nén lại.

264-2.jpg


Sức lực của anh rất mạnh, Bạch Nhược Hy bị đẩy nằm xuống giường, cực kỳ luống cuống.

Xong đời rồi, cô biết mình xong đời thật rồi.

Anh chẳng những không thương tiếc cho cô, mà còn đối xử với cô thô lỗ như vậy. Cô biết dù có nói những chuyện này ra cũng không cứu vấn được hạnh phúc mà cô muốn, người đàn ông mà cô yêu nữa.

Kiều Huyền Thạc tức giận thở phì phò, từng giọt nước mắt rơi xuống khỏi hốc mắt, chảy xuống chiếc cảm cương nghị của anh.

Anh kìm nén, hạ giọng giận dữ hét lên: “Bạch Nhược Hy, rốt cuộc em muốn thế nào thì mới vừa lòng?”

“Hu hu hu..” Cô ghé chặt vào khăn trải giường, khóc đến nỗi ruột gan như đứt ra từng khúc.

Anh bước chân phù phiếm, như sắp phát điên, không chống đỡ được nữa nên lảo đảo lùi về phía sau, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, hạ thấp giọng mảng: “Anh là chồng của em, chuyện lớn như vậy sao không nói với anh? Tại sao lại chịu đựng mọi thứ một mình, thà tự sát cũng không chịu nói cho anh biết? Rốt cuộc trong lòng em có anh hay không?”

Bạch Nhược Hy đột nhiên bò dậy, nước mắt giàn giụa, cực kỳ đau thương giải thích: “Trong lòng em chỉ có mình anh, nhưng em sợ hậu quả nên mới không dám nói với anh. Nếu em thật sự ngoại tình, em thà chết cũng sẽ không nói cho anh biết, nhưng vì bây giờ em biết mình bị hãm hại, nên em mới có can đảm để nói cho anh biết chuyện này”

Kiều Huyền Thạc vừa cười vừa khóc lóc, cười đến nỗi như nuốt lấy đau thương, nghẹn ngào nói ra từng câu từng chữ: “Vậy nên em mới không muốn nói ra để làm anh tổn thương mà chỉ ly hôn với anh sao?”

Hai tay Bạch Nhược Hy chống lên giường, khóc đến nỗi không còn sức lực, ấm ức nói “Anh ba, anh có nhớ lúc chúng ta vừa kết hôn, anh đã nói gì với em không?”

Kiều Huyền Thạc im lặng, hít sâu, kìm nén được nước mắt lại không chịu được đau đớn, nhìn Bạch Nhược Hy đầy thất vọng.

Nụ cười của Bạch Nhược Hy lại cứng đờ, lẩm bẩm trong nước mắt: “Anh nói em làm gì cũng được, chỉ duy nhất một việc là không được phản bội anh”

“Bạch Nhược Hy..” Kiều Huyền Thạc tức giận quát lên một câu, tức giận đến nỗi sắp phát điên, điên cuồng gầm lên: “Anh chỉ nói em không được có ý nghĩ phản bội tôi: “Em..” Bạch Nhược Hy lại muốn giải thích.

Kiều Huyền Thạc lập tức quay người lại, chạy vào phòng tắm.

“Rầm!”

Tiếng động đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên, Bạch Nhược Hy sợ tới mức đôi vai khẽ run lên, tiếng khóc đột nhiên im bặt do bị sợ hãi.

Trái tim đập cực nhanh.

Thì ra chẳng có một tác dụng gì, cô có nói ra cũng chỉ làm Kiều Huyền Thạc càng hận cô hơn thôi sao?

Mà trong thời khắc cô rơi vào trầm tư, trong phòng tắm đột nhiên truyền ra tiếng đánh.

Ngay sau đó là tiếng có thứ gì đó rơi xuống, Cô sợ tới mức chấn động, căng thẳng nhìn về phía cửa phòng tắm, luống cuống.

Sau đó, cô lập tức tiến lên, lúc đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến cô bị dọa ngốc.

Chiếc gương cực to bị đánh vỡ chia năm xẻ bảy, dưới đất toàn là vụn thủy tinh. Kiều Huyền Thạc thì đang ngồi dựa vào tường, đôi tay đặt lên hai đầu gối, khớp xương một bàn tay tràn đầy máu tươi. Máu đỏ tươi theo ngón †ay anh chảy xuống đầu ngón tay, trên mặt đất tràn đầy giọt máu.

Cô sợ tới mức trái tim ngừng đập mất mấy giây.

Sau khi phản ứng lại, cô lập tức vọt vào nhà tắm, kéo khăn lông màu trắng xuống quỳ trước mặt anh, dùng khăn lông nhanh chóng đắp lên bàn tay bị thương của anh.

Cô hít mũi đang ê ẩm, cố nén nước mắt, không muốn nói câu nào, đau lòng lau máu trên tay anh, chà lau máu đọng trên ngón tay anh.

Anh cực kỳ đau thương cúi đầu xuống, Bạch Nhược Hy còn cảm thấy anh đang nức nở.

Cô không xác định được có phải Kiều Huyền Thạc đang khóc hay không, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh tức giận như: vậy, đau lòng như vậy, thậm chí đau khổ đến nỗi làm ra việc tự hại mình như thế.

Nắm tay này của anh nên đánh vào người cô mới đúng, sao anh lại tự làm mình tổn thương như vậy?

Nhìn máu thẩm thấu qua khăn trảng, mà vết thương trên tay anh vẫn không ngừng chảy máu, cô sốt ruột đến nỗi bật khóc, càng quỳ gần anh hơn, nghẹn ngào nói bằng giọng nhỏ nhẹ: “Anh ba, là tại em không tốt, anh đừng làm tổn thương bản thân mình như vậy, chúng †a ra ngoài băng bó một chút được không?”

Kiều Huyền Thạc đột nhiên rút cái tay bị thương về, mặc kệ máu chảy ra, kéo vai Bạch Nhược Hy mà hung hăng ôm lấy cô vào lòng mình.

Sau khi Bạch Nhược Hy nhào vào lòng anh thì ngây người, cơ thể cứng đờ, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, vừa sợ hãi mà vẫn không nhúc nhích.

Người đàn ông ôm cô rất chặt, chặt đến nỗi cô suýt bị chết ngạt.

Đây là lần đầu tiên Bạch Nhược Hy nghe được tiếng anh ba cứng rắn của mình đang chôn đầu trong cổ cô mà khóc lóc.

Cơ thể anh khẽ run rẩy, khóc lóc nức nở, trong hơi thở cũng mang theo sự bi thương.

Giọng nói anh nghẹn ngào và trầm thấy, dùng sức thoát ra khỏi cổ họng: “Nhược Hy, anh xin lỗi… anh có lỗi với em… là tại anh không bảo vệ em thật tốt, là anh sai”

“Không phải, là lỗi của Nhược Hy”

Cuối cùng Bạch Nhược Hy cũng không chịu đựng được nữa mà khóc to, hai tay ôm anh thật chặt, quỳ gần sát với anh: “Không phải lỗi của anh ba, anh đừng làm vậy với mình nữa được không?”

Chương 265:

“Anh xin lỗi… Nhược Hy” Kiều Huyền Thạc nghẹn ngào lẩm bẩm, thống khổ đến nỗi sắp phát điên. Cứ nghĩ đến chuyện Bạch Nhược Hy đi tự sát, anh lại không chấp nhận nổi, cả người như hỏng đến nơi.

Đau đến nỗi hít thở không thông.

Bạch Nhược Hy bẻ cánh tay anh ra, vẫn lo lắng cho vết thương trên tay anh Cô cố kìm nén nước mắt, dịu dàng nỉ non: “Anh ba, để em băng bó vết thương cho anh một chút, tay anh vẫn đang đổ máu kìa”

“Tha thứ cho anh, Nhược Hy” Anh cũng nghẹn ngào nỉ non, trong giọng nói thể hiện rõ sự dẫn vặt cực kỳ lớn.

Bạch Nhược Hy biết đây không phải lỗi của anh, không liên quan gì đến anh, đau lòng nói một cách nhỏ nhẹ: “Anh ba, đây không phải lỗi của anh, là tại em, tại mẹ em, tại anh em nhà họ Dõan sai. Anh đừng như vậy nữa được không?”

“Tha thứ cho anh” Anh vẫn nhất quyết không chịu buông tay.

Bạch Nhược Hy vội vàng trấn an: “Em tha thứ cho anh, em tha thứ cho anh rồi. Chỉ cần anh ba đừng hận em, đừng chán ghét em, điều gì em cũng tha thứ hết”

Kiều Huyền Thạc dùng sức ôm chặt cô gắt gao, hận không thể hòa cô vào trái tim mình. Suýt chút nữa thì anh mất đi cô rồi, giờ mới nhận ra, nghĩ đến lại thấy sợ.

Thì ra, vì trái tim anh có cô nên mới trở nên yếu đuối như vậy.

Lúc Bạch Nhược Hy dỗ dành được Kiều Huyền Thạc, ra khỏi phòng tắm thì đã là một giờ sau.

Cô băng bó vết thương giúp anh, còn chưa kịp thu dọn thì đột nhiên bị Kiều Hoàng Anh ôm ngã xuống giường lớn.

Giọng người đàn ông khàn khàn nỉ non bên tai cô: “Cho anh ôm em ngủ một lúc”

Có lẽ là anh thật sự quá mệt mỏi, quá khổ SỞ rồi.

Anh ôm cô thật chặt, một lúc sau đã đi vào giấc ngủ.

Bạch Nhược Hy định đẩy anh ra, nhưng bàn tay cứng như thép của anh đã kiềm chế cô, để cô nằm im trong ngực anh không nhúc nhích được.

Hôm nay bọn họ chưa ăn gì cả, vẫn luôn năm nghỉ ngơi.

265-1-1.jpg


Cô chớp mắt nhìn chiếc cảm tang thương của Kiều Huyền Thạc. Râu mọc lởm chởm trên gương mặt đẹp trai của anh, vừa quyến rũ vừa gợi cảm, cực kỳ nam tính.

Cô cứ nghĩ rằng kiểu đàn ông cứng rắn như anh ba thì trái tim cũng rất cứng rắn.

Nhưng khi anh hành xử theo cảm tính lại dịu dàng như nước, ngay cả cô cũng không chống đỡ được.

Cô rơi vào sự trầm tư của mình, đầu ngón tay cũng lơ đãng vẽ lung tung.

Bỗng dưng trên đỉnh đầu cô vang lên một giọng nói từ tính khàn khàn của người đàn ông, cực kỳ dễ nghe: “Đừng cử động ngón tay nữa, anh sắp không chịu được rồi”

Bạch Nhược Hy ngẩn ra, lập tức rút ngón tay về, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Kiều Huyền Thạc vẫn nhảm mắt như cũ, ngủ rất trầm ổn, cảm giác như những lời kia là do anh nói lúc mơ ngủ .

Anh ấy tỉnh rồi sao?

Bạch Nhược Hy định mở miệng, nhưng còn chưa phát ra tiếng nào thì điện thoại ở bên cạnh bỗng dưng đổ chuông. Nghe tiếng chuông thì là điện thoại của cô, cô xoay người lại định duỗi tay lấy điện thoại, Kiều Huyền Thạc buông eo cô ra, để cô có thể với được điện thoại.

Bạch Nhược Hy lấy di động đến, nhíu mày nhìn màn hình, ngập ngừng vài giây, rồi lập tức nghe máy.

“Alo”

Giọng nói của Doãn Đạo truyền đến: “Nhược Hy, cô đang ở đâu thế? Sáng nay cô không đến chỗ hẹn, tối nay cùng uống một ly đi”

Uống rượu sao?

Bạch Nhược Hy biết hiện giờ mình không thể uống rượu được, nhưng có chuyện cần phải nói với Doãn Đạo.

Uống rượu là một lựa chọn không tồi.

“Anh đang ở đâu?”

“Quán bar ở tầng cao nhất”

“Vậy…”

Bạch Nhược Hy còn chưa nói xong thì đột nhiên bị cướp mất điện thoại, cô hơi sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn Kiều Huyền Thạc.

Kiều Huyền Thạc nhằm mắt lại tiếp tục ngủ, đặt điện thoại lên tai, lười biếng nói: “Đế hôm khác đi, hôm nay Nhược Hy muốn ngủ cùng tôi, không tiện uống rượu với anh”

Bạch Nhược Hy lập tức trợn mắt há hốc miệng, anh mà lại dám nói ra câu ngủ cùng này?

Đầu dây bên kia, giọng Doãn Đạo trở nên nóng nảy bất an: “Sao anh lại ở cùng Nhược Hy? Nhược Hy đang ở đâu? Bảo cô ấy nghe điện thoại đi”

Ở dưới người tôi, không tiện nghe máy, đừng quấy rầy”

Nói xong, anh mở đôi mắt thâm thúy đang nhập nhèm ra, nhìn màn hình rồi cụp máy, sau đó lập tức tắt máy đi.

Bạch Nhược Hy trợn mắt há hốc miệng nhìn anh, cả người choáng váng.

Kiều Huyền Thạc ném điện thoại sang một bên, chậm rãi ngồi dậy, vừa co một chân lên. Bàn tay bị thương của anh đặt lên đầu gối, cúi đầu cố gắng đánh bay cơn buồn ngủ.

“Anh ba, sao anh lại nói ra mấy câu xấu hố như vậy?”

“Có vấn đề gì sao?” Kiều Huyền Thạc lạnh nhạt hỏi lại.

Khuôn mặt Bạch Nhược Hy hơi nóng lên, lẩm bẩm: “Anh không thể nói chuyện một cách khéo léo hơn được à? Ngủ cùng cái gì chứ, ở dưới người cái gì chứ? Anh nói như vậy, người †a sẽ mơ màng đến mức nào?”

“Kệ cho anh ta mơ màng đi, anh ta sẽ đến đây ngay thôi” Kiều Huyền Thạc đã dần tỉnh ngủ, nhảy từ trên giường xuống, đột nhiên khởi động các khớp xương, quay khớp cổ, đồng thời cũng quay các khớp cổ tay, dáng vẻ như chuẩn bị sắp đánh nhau Bạch Nhược Hy nghi ngờ đứng dậy, từ từ hỏi: “Anh ba, ý anh là anh cố ý nói như vậy để dụ anh ta đến đây, sau đó đánh anh ta một trận sao?”

Kiều Huyền Thạc híp đôi mắt thâm thúy lại, dịu dàng đối mặt với Bạch Nhược Hy, khóe miệng lộ ra nụ cười khẽ, ánh mắt trở nên cao thâm khó dò.

Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên.

Kiều Huyền Thạc nói thầm một câu: “Hành động nhanh thật” Sau đó anh đi thẳng ra cửa.

Bạch Nhược Hy vội vàng đi dép lê vào, mặc thêm một cái áo khoác mỏng rồi đuổi theo anh”

Cô đi ra cửa phòng, đứng ở cửa ngó ra phòng khách, không thấy có một bóng người, mà cửa lớn thì đã được mở tung ra.

Xem ra Kiều Huyền Thạc vừa mở cửa đã tấn công người ta.

Cô nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ra khỏi cửa lớn, cô nhìn khắp hành lang, phát hiện ra một bên mặt của Kiều Huyền Thạc, còn Doãn Đạo đã bị đánh quỳ rạp xuống đất.

Trên tay Kiều Huyền Thạc có vết thương, nếu anh bị đánh ngược lại thì phải làm sao bây giờ?

Bạch Nhược Hy khẩn trương không thôi, vội vàng tiến lên xem thử.

Lúc đã tới gần, cô thả chậm bước chân xuống Doãn Đạo ở phía trước đã bị mặt xanh mũi tím từ trước, đang từ từ định bò dậy, Kiều Huyền Thạc lại thúc đầu gối vào bụng anh ta một cái, bàn tay lạnh lặn như đeo găng tay bằng sắt, dùng hết sức đánh lên gương mặt tinh xảo của Dõan Đạo.

Phịch một tiếng, anh ta ngã xuống đất.

Bạch Nhược Hy hơi ngẩn người ra, bị cảnh tượng tàn bạo dọa ngốc.

Doãn Đạo bị ngã xuống vẫn không cam lòng, lại bò dậy một lần nữa. Nhưng anh ta cứ bò lên lại bị đánh ngã, rồi lại bò lên, rồi lại bị đánh.

Quá trình bò lên ngã xuống này không ngừng lại một chút nào, cuối cùng Doãn Đạo vẫn quỳ rạp xuống đất không nhúc nhích, người đầy tổn thương, khóe miệng chảy máu, khuôn mặt bị sưng phù lên như cái đầu heo.

Kiều Huyền Thạc đi đến, quỳ một chân xuống, đặt khuỷu tay ở trên đùi, nhìn xuống anh ta. Ánh mắt anh lạnh lẽo như kiếm, giọng điệu phẫn nộ trầm thấp, từ từ nói: “Ở đây thuộc vùng biển quốc tế, bây giờ tôi có thể giết anh rồi ném xuống biển cho cá ăn”

Doãn Đạo từ từ nhắm mắt lại, thống khổ cau mày, hoàn toàn không để ý tới chuyện Kiều Huyền Thạc có thật sự muốn giết người không, ngược lại còn lo lắng cho Bạch Nhược Hy: “Nhược Hy không còn quan hệ gì với anh nữa, anh dám cưỡng ép cô ấy làm chuyện như vậy, anh có tin tôi giết anh không?”

Bạch Nhược Hy nghe Doãn Đạo nói câu này thò trái tim khẽ run lên, cau mày. Nếu không phải anh ta có người em gái như Doãn Nhụy mà là người khác thì còn tốt. Đã bị đánh đến nỗi không động đậy được rồi, còn dám mở miệng nói chuyện điên cuồng như vậy sao?

Chương 266: Thắng thắn

Kiều Huyền Thạc cong khóe miệng lên cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Doãn Đạo đang năm sấp xuống đất không thể nhúc nhích, giận dữ mắng từng câu từng chữ: “Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, anh nghe cho kỹ đây, về sau nếu anh dám động đến một sợi tóc của Nhược Hy, tôi sẽ băm anh cùng với cô em gái bảo bối của anh thành thịt vụn”

Doãn Đạo thở phì phò, dù không còn sức lực nhưng giọng nói vẫn kiên trì như cũ, cuồng vọng tức giận mắng: “Tôi sẽ không động đến Nhược Hy, ngược lại là anh, dám ép buộc Nhược Hy thử xem, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâu”

“Anh nghĩ Nhược Hy sẽ cảm kích anh sao?”

“Tôi không cần cô ấy cảm kích, tôi chỉ không muốn loại người như anh làm cô ấy tổn thương mà thôi”

Kiều Huyền Thạc hoàn toàn cạn lời với người đàn ông này rồi.

Anh lắc cổ tay, từ từ đứng lên.

Không buồn nói nhiều với anh ta nữa, anh xoay người đi về phía cửa phòng mình. Bạch Nhược Hy vội vàng chạy lướt qua người anh đến phía Doãn Đạo.

Kiều Huyền Thạc đột nhiên dừng lại, lưng cứng còng, đôi mắt thâm thúy đang nhìn phía trước lập tức trở nên tối sâm.

Bạch Nhược Hy vọt tới bên cạnh Doãn Đạo, ngồi xổm xuống nhỏ giọng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Doãn Đạo chậm rãi cử động “Không sao, bị chút tốn thương này không chết được, đỡ tôi dậy đi, chúng ta đi uống một chén”

Lúc này Bạch Nhược Hy thật sự cạn lời.

Đã bị thương thành như vậy rồi mà anh ta vẫn còn tâm trạng nhàn hạ thoải mái này.

Cô chỉ về phía trước: “Anh đi về hướng này đi, phía trước có phòng y tế. Anh tự đi đi, tôi không đủ sức đỡ anh, lần sau cũng đừng gây chuyện với anh ba nữa”

Nói xong, cô lập tức đứng lên, xoay người lại đi về phía Kiều Huyền Thạc.

Cô đứng ở bên cạnh Kiều Huyền Thạc, sợ hãi ngước mắt nhìn lên, ngắm sườn mặt của anh.

Anh âm trầm đến mức khiến người ta không rét mà run, cô khẩn trương nuốt nước bọt, lẩm bẩm nói: “Anh ba, chúng ta về thôi”

Doãn Đạo không bò dậy nổi, ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Bạch Nhược Hy và Kiều Huyền Thạc, vẻ mặt thất vọng, đôi mắt mất mát nhìn chằm chăm vào Bạch Nhược Hy, hô lên: “Bạch Nhược Hy, cô mau lại đây”

Bạch Nhược Hy giả vờ không nghe được tiếng nói sau lưng mình, một lòng để ý đến người đàn ông bên cạnh mình.

Anh vẫn không chịu nhúc nhích, cô không biết có phải anh lại tức giận hay không.

266-1-1.jpg


Kiều Huyền Thạc cầm điện thoại di động, lên google tìm thực đơn, giọng nói cực kỳ nghiêm túc: “Canh gà đen, cháo gạo kê táo đỏ, gà hầm thuốc Bắc…”

Bạch Nhược Hy nghe anh nói thêm mười mấy món ăn có công hiệu bổ máu, nhíu chặt mày, lập tức ngăn cản: “Anh ba, chỉ có hai người chúng ta ăn thôi, làm sao ăn được nhiều như vậy?”

“Mau làm xong rồi mang đến đây” Nói xong, anh buông điện thoại nội bộ xuống, ném di động lên bàn uống nước, vô lực năm liệt vào sô pha: “Ăn được bao nhiêu thì ăn”

Bạch Nhược Hy nhìn khắp phòng một vòng, nhỏ giọng hỏi: “Anh lên thuyền bằng cách nào vậy? Sao lại được ở trong phòng VIP xa hoa như vậy? Nếu em nhớ không lầm, chỉ có năm phòng VIP thôi.”

Kiều Huyền Thạc ngửa đầu, đè một tay lên trán, nhắm mắt lại chợp mắt một lúc.

Nhưng giọng nói dịu dàng của anh lại vang lên: “Anh có súng, đương nhiên là cướp của người ta rồi”

Nghe câu này Bạch Nhược Hy đã biết là anh đang nói đùa, cô bất đắc dĩ mím môi cúi đầu mỉm cười, rõ ràng là anh không muốn nói chuyện này.

Kiều Huyền Thạc không phải loại người sẽ đoạt phòng của người khác.

Bạch Nhược Hy co chân lên, cuộn trong một góc sô pha, tâm trạng trở nên rầu rĩ không vui: “Anh ba, em xin lỗi, em vẫn còn một việc muốn thẳng thắn với anh”

“Ừ, nói đi”

“Về vòng cổ Vĩnh Hãng, em…”

“.* Cơ thể Kiều Huyền Thạc nôn nao, bắt đầu ngẩn người mà chẳng ai biết được.

Bạch Nhược Hy rối rắm một lát, do hổ thẹn nên giọng điệu trở nên không tự tin: “Không phải em muốn đấu giá thật đâu, kế hoạch của em không phải như vậy, nhưng không ngờ lại nằm ngoài dự đoán của em, không ngờ lại có một tên ngốc bỏ ra ba mươi lăm nghìn tỷ mua lại vòng cổ Vĩnh Hằng”

Tên ngốc?

Kiều Huyền Thạc nhíu mày rất chặt, buông tay khỏi trán, ngồi thẳng lên nhìn về phía Bạch Nhược Hy.

Bạch Nhược Hy lại tưởng anh đang rất tức giận, vội vàng mở miệng: “Em đã tìm rất nhiều cách để tìm người đã đấu giá vòng cổ Vĩnh Hằng, nhưng vẫn không tìm thấy người đó. Em biết em có lỗi với anh.”

Em không ngờ em cầm số tiền đó lại khiến anh nghĩ em tham lam, trong lúc tức giận em đã quyên góp toàn bộ số tiền đó ra ngoài.

Ngày em quyên góp tiền anh cũng có mặt ở đó, anh có hận em vì đã bán đấu giá Vĩnh Hãng đi không?”

Kiều Huyền Thạc đáp lại không chút hoang mang: “Đồ đã tặng cho em thì là của em, em muốn xử lý thế nào anh không có ý kiến”

“Ồ” Bạch Nhược Hy lên tiếng, trong lòng vẫn bất an như cũ.

Kiều Huyền Thạc chậm rãi sờ lên ngực mình, đầu ngón tay lại dừng một chút.

Bây giờ còn chưa phải lúc đưa nó cho cô.

266-2-1.jpg


“Còn đau không?”

Tiếng nói từ tính trầm thấp mà tinh tế của anh từ từ truyền đến.

Bạch Nhược Hy lập tức hiểu ý anh, từ từ đưa tay sờ lên bụng dưới, lắc đầu: “Không đau nữa”

Anh duỗi tay về phía cô: “Lại đây”

Bạch Nhược Hy nhìn bàn tay của anh, lại thấy anh nhắm mắt, cô tự hỏi vài giây, rồi lập tức đặt tay mình lên tay anh.

Kiều Huyền Thạc nắm lấy tay cô, dùng sức kéo một cái, kéo cả người cô vào trong lòng mình.

Cô ngồi trên đùi Kiều Huyền Thạc, nghiêng người dựa vào trong ngực anh Bàn tay của người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng sờ lên bụng dưới của cô, cô sợ tới mức ngẩn ra, thân thể cứng đờ không dám nhúc nhích.

Bàn tay to của anh sờ soạng vài cái, không tự chủ được mà thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại vùi đầu vào cổ cô, ngửi mùi hương quen thuộc trên người cô. Bàn tay anh rời khỏi bụng dưới của cô, ôm lấy eo cô một phen, ôm thật chặt.

“Anh ba, em thật sự có uống thuốc tránh thai rồi “

Sau này đừng uống nữa, hại người” Anh nói nhỏ nhẹ, giọng nói mềm mại.

Bạch Nhược Hy không biết anh có ý gì, nhưng vẫn nghe lời mà gật đầu: “Vâng, không uống, nhưng mà anh…”

Giọng nói của anh đột nhiên nghiêm túc, chậm rãi nói: “Nếu sau này anh vẫn mất khống chế xâm phạm em như vậy, em có thể dùng dao đâm anh một nhát, không cần nương tay”

Bạch Nhược Hy phụt một tiếng, bất đắc dĩ bật cười.

Kiều Huyền Thạc khẽ dụi vài cái vào chiếc cổ thơm ngát của cô, hô hấp trở nên dồn dập, giọng nói nghẹn ngào: “Anh nói rất nghiêm túc, có đôi khi anh sẽ không khống chế được bản thân”

Bạch Nhược Hy mím môi cười nhạt, cũng đáp lại anh rất nghiêm túc: “Vâng, em sẽ mang dao bên mình mọi lúc mọi nơi”

“Có hận anh không?” Anh lại dằn vặt mà hỏi.

Bạch Nhược Hy biết anh đang nói đến chuyện mang thai ngoài ý muốn: “Không hận”

Vậy thì một năm một mười nói hết toàn bộ ra cho anh, rốt cuộc những người mà em hận đó đã làm những gì có lỗi với em?”

“Anh ba…” Tâm trạng cô trở nên rầu rĩ, hiểu rõ ý anh nói lúc này. Anh muốn chủ động ra tay trả đũa bọn họ, nên mới hỏi cô một câu như vậy.

“Đừng giấu giếm, nói ngay” Anh cứng rắn ra mệnh lệnh.


Chương 267: Nhật ký thổ lộ vừa ấu trĩ vừa buồn cười
“Có lẽ người em hận duy nhất chính là người bạn thân mà em đã đào tim đào phổi ra đối xử tốt với cô ấy. Nếu không phải tại cô ấy, em cũng sẽ không khổ sở như vậy” Bạch Nhược Hy cảm khái rồi thở dài một tiếng, từ từ dựa đầu lên vai Kiều Huyền Thạc, toàn thân mềm nhũn như không còn sức lực.
“…” Kiều Huyền Thạc hiểu rõ ý của cô, nhưng lại im lặng không lên tiếng. Đôi mắt lạnh lùng của anh híp thành một đường nhỏ mà nguy hiểm Bạch Nhược Hy sờ lên tay anh, cầm lấy ngón tay thon dài của anh lên thưởng thức.
Xương ngón tay anh rõ ràng, rắn chắc nhưng đều đều, trông cực kỳ đẹp.
267-1-4.jpg

Kiều Huyền Thạc xoay bả vai cô lại, nhướng mày nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, nói bằng giọng nhỏ nhẹ và chờ mong: “Đọc cho anh nghe đi”
“Đừng, em quên hết rồi” Bạch Nhược Hy lập tức quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt anh.
Nhật ký thổ lộ vừa ấu trĩ vừa buồn cười như thế mà anh lại bảo cô đọc ra sao?
Có đánh chết cô cũng không đọc đâu. Kiều Huyền Thạc thất vọng mím chặt môi, lúc vừa định nói chuyện thì Bạch Nhược Hy buồn bực nắm tay lại, khẽ đấm lên ngực anh một cái.
Anh ngạc nhiên cầm lấy đôi bàn tay trắng như phấn của cô: “Làm sao thế?”
Bạch Nhược Hy chu môi, buồn bực hỏi lại: “Sao sau đó anh lại đồng ý đưa Vĩnh Hằng cho Doãn Nhụy?”
“Cô ta đòi nên cho thôi” Kiều Huyền Thạc một cách nhẹ nhàng bâng quơ.
Sắc mặt Bạch Nhược Hy tối sâm xuống, cực kỳ tức giận. Lúc ấy anh nghe thấy tin nhắn thoại của Dõan Nhụy, còn cả lúc cô bị mẹ kế và cha mình hợp tác cướp mất Vĩnh Hãng, trong lòng cô thật sự rất hận anh, sao anh có thể khẳng khái như vậy.
“Cô ta muốn là anh cho à?” Bạch Nhược Hy không vui mà nhướng mày.
Kiều Huyền Thạc nói không chút hoảng hốt: “Anh không thích mắc nợ người ta, đương nhiên là anh phải báo đáp rồi. Chỉ là em không chịu nói với anh người đã cứu anh là em, làm anh cứ tưởng cô ta mới là người đã ân nhân cứu mạng của anh”
“Anh còn dám oán trách em?” Bạch Nhược Hy híp mắt lại, giọng điệu lạnh xuống mấy phần.
Kiều Huyền Thạc gật đầu: “Oán em, trách em vì chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, cứu anh mà không chịu nói, thích anh cũng không thổ lộ, bị người khác bắt nạt thì toàn yên lặng chịu đựng một mình, có chuyện gì cũng giấu trong lòng”
Cô cũng đâu muốn như vậy, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt khi còn nhỏ và đãi ngộ của người xung quanh đã tạo thành tính cách tự ti hướng nội của cô, cô cũng không muốn như thế.
Cô sai rồi.
Bạch Nhược Hy rầu rĩ trong lòng nên đẩy tay Kiều Huyền Thạc ra, đứng lên từ trên đùi anh, rũ đầu đi về phía phòng ngủ.
Kiều Huyền Thạc thấy cô đứng lên định đi luôn, vội giữ chặt tay cô lại, ngửa đầu lên nhìn gương mặt đang chán chường của cô: “Đi đâu đấy?”
“Về phòng”
“Giận rồi à?”
“Không, em muốn ở một mình”
Kiều Huyền Thạc lập tức đứng lên, duỗi tay ra ôm lấy vai cô, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Anh không trách em đâu, đừng giận mà, đợi lát nữa mình ăn cơm cùng nhau”
Bạch Nhược Hy dựa vào vai anh, thở một tiếng thật dài, tâm trạng vẫn nặng nề như cũ.
Có lẽ do cô đã trải qua quá nhiều chuyện nên trái tim rất mỏi mệt. Mặc dù đã nói ra hết những lời trong lòng, nhưng tâm trạng vẫn không được tốt: “Em không giận, chỉ là không muốn ăn gì thôi”
“Ăn cùng anh một chút thôi”
“Em…” Bạch Nhược Hy còn chưa nói xong, chuông cửa đã vang lên. Kiều Huyền Thạc lập tức buông cô ra đi mở cửa.
Người phục vụ đẩy xe ăn vào, trên hai tâng tràn đầy mười mấy món ăn Kiều Huyền Thạc nhận lấy xe ăn, rồi bảo người phục vụ đi ra ngoài. Anh đẩy xe ăn đi về phía Bạch Nhược Hy, khóe miệng ẩn chứa nụ cười, giữa mày tràn ngập sự dịu dàng nhàn nhạt: “Ăn cùng anh đi”
“Thôi được rồi” Bạch Nhược Hy cười nhạt, gật đầu.
Một đêm ấm áp mà lãng mạn.
Dù không có ánh nến, không có hoa tươi, nhưng vẫn lãng mạn như cũ.
Trong quán bar ở tầng năm của du thuyền.
Doãn Đạo người đầy chỗ gấy xương, buộc bằng băng gạc, trông rất là buồn cười.
Sau khi anh ta đến chỗ bác sĩ khám, vẫn không ngăn được hứng thú mà ngồi một mình ở quán bar, chè chén một mình.
Đêm đã khuya.
Trong quán bar có rất ít khách khứa, tiếng âm nhạc du dương mờ mịt quanh quẩn, làm say đầm lòng người.
Người phục vụ đang lau cái ly ở quầy bar, làm việc rất nghiêm túc.
Doãn Đạo uống hết ly này đến ly nọ.
Lúc này, tiếng chuông di động của anh ta bỗng vang lên. Anh ta đặt ly xuống, sờ lấy di động bấm nút nghe máy, rồi nâng cánh tay đang bị thương lên một cách rất khó khăn, đưa điện thoại lên tai.
“Alo..”
“Tình hình thế nào rồi?”
Doãn Đạo cười lạnh lùng, nói: “Kiều Huyền Thạc đang ở trên du thuyền, hủy kế hoạch đi”
“Đây là cơ hội năm năm mới có một lần, sao có thể hủy bỏ được. Giết hắn đi”
Doãn Đạo thở dài một tiếng, giọng nói lang thang không kiềm chế được: “Tôi không bị anh ta giết đã là may lắm rồi, nếu không chúng ta video call một chút đi. Anh nhìn bộ dạng hiện giờ của tôi xem, tôi đã bị đánh thành tàn phế rồi, giết anh ta kiểu gì?”
“Anh không mang súng sao?”
“Tôi bắn súng không chuẩn bằng anh ta, nổ súng không nhanh bằng anh ta”
“Thế thuốc đâu?”
“Tôi còn không đến gần được anh ta trong vòng một mét, cho anh ta uống thuốc bằng cách nào?”
Đối phương tức giận rống lên một câu: “Anh là phó chủ tịch của tổ chức mà như một tên rác rưởi…”
“Anh thử mảng thêm một câu nữa xem”
Doãn Đạo tức giận mắng, giọng nói đề cao hơn một chút: “Tôi nói cho anh biết, nếu anh muốn chịu chết thì cứ lên thuyền đi”
“Kiều Huyền Thạc chỉ có một mình, tôi không tin không giết được hẳn ta. Kế hoạch của chúng ta không thể bị phá hỏng được”
Doãn Đạo lạnh lùng hừ một tiếng, khinh miệt bằng một âm “khiếp”, sau đó không đáp lại người kia nữa.
“Giờ giáo sư sao rồi? Đề tài nghiên cứu phản vật chất vũ khí hạt nhân có thành quả gì chưa?
Doãn Đạo nhướng mày, lạnh lùng nói mà không chút hoang mang: “ Hiện giờ ông †a không dám có động tĩnh gì đâu. Kiều Huyền Thạc giám sát ông ta rất chặt chỉ cần sai sót một chút thôi sẽ bị bại lộ.”
“Một đám vô dụng” Đối phương tiếp tục tức giận mắng.
Doãn Đạo tức đến nỗi đột nhiên nhảy dựng khỏi ghế hung hăng ném cái ly trong tay xuống mặt “Choang” một tiếng, cái ly bị chia năm xẻ bảy.
267-2-1.jpg

Anh bò lên trên mặt bàn, hỏi người phục vụ: “Mấy ngày nữa thuyền mới cập bờ?”
Người phục vụ cung kính nói: “Hai ngày”
“Thông báo cho thuyền trưởng của các cậu, đừng đi bờ biển phía Bắc”
“Có chuyện gì vậy ạ?” Người phục vụ hỏi.
Doãn Đạo hé miệng định nói ra, nhưng lại ngập ngừng một chút, phun ra một câu: “Thôi, nói với các cậu cũng vô dụng, để tôi tự đi tìm”
Nói xong anh ta lập tức quay người đi ra khỏi quán bar.
Chương 268: Tôi muốn gia nhập tổ chức của các anh

Ánh nắng dần dần hiện ra, phía chân trời xuất hiện một ánh bình minh màu đỏ nhạt.

Trời biển đều được nhuộm thành màu mây đỏ.

Sương mù nhàn nhạt khiến biển rộng trở nên mông lung.

Du thuyền cũng chậm rãi ngừng lại, thong thả chạy giữa biển.

Kiều Huyền Thạc mở mắt ra nhìn trần nhà vài giây, rồi đột nhiên ngồi dậy, khẩn trương đi xuống sô pha, đi dép lê chạy vào phòng ngủ.

Hô hấp của anh trở nên dồn dập, đẩy cửa phòng ra đi vào, nhìn thấy người phụ nữ đang ngủ say trên chiếc giường cực to, trái tìm anh cũng yên ổn lại.

Cô ngủ say giấc, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ, hơi thở rất vững vàng.

268-1-2.jpg


Anh đứng thẳng lên, tay từ từ sờ lên Vĩnh Hãng trên ngực mình, rồi nhìn người phụ nữ đang ngủ say trên giường, tâm trí anh rối loạn.

Năm đó anh không nên đưa hộp chứa Vĩnh Hãng cho cô, mà nên tự tay đeo cho cô, như vậy mới không bị Doãn Nhụy thừa cơ làm loạn.

Chỉ là một hành động sai lầm, lại khiến hai người mất quá nhiều thời gian.

Anh cúi đầu gỡ vòng cổ Vĩnh Hằng xuống, nắm nó trong tay. Anh nhìn Bạch Nhược Hy một lát, rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bỗng nhiên anh phát hiện tốc độ của du thuyền có sự thay đổi, anh nhíu mày thật chặt, lập tức cất vòng cổ vào túi quần, quay người lao ra khỏi phòng.

Kiều Huyền Thạc đi vào phòng điều khiển, nhanh chóng đẩy cửa ra.

Mà khi anh mở cửa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt không khỏi ngây ngẩn cả người. Hai người thuyền trưởng đang bị trói vào ghế dựa, vẫn không nhúc nhích mà nhìn bảng điều khiển. Trong khi đó Doãn Đạo đang nằm ngủ ở chiếc ghế bên cạnh.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Kiều Huyền Thạc đi vào, nhíu mày hỏi.

Hai thuyền trưởng nhìn về phía Kiều Huyền Thạc bằng ánh mắt xin giúp đỡ, khẩn trương không thôi: “Người đàn ông kia không cho chúng tôi đi theo tuyến đường trong kế hoạch, cưỡng ép chúng tôi phải tạm dừng thuyền, thay đổi theo đường hàng không”

Sắc mặt Kiều Huyền Thạc tối sầm xuống, nhìn chăm chăm Doãn Đạo bằng ánh mắt nghi ngờ. Doãn Đạo đang ngủ say như chết, hoàn toàn không biết có người đi vào phòng.

“Đi theo đường hàng không thì sẽ đến đâu?”

“Phương Bắc”

“Còn mấy ngày nữa sẽ đến bờ?”

“Hai ngày”

268-2-2.jpg


Hiện giờ anh mới bắt được một đám hải †ặc bình thường, hoàn toàn không phải tổ chức Đại Bàng. Đi hướng Bắc sẽ có khả năng cao nhất gặp được tổ chức thần bí này.

Doãn Đạo ngăn cản tàu thuyền khiến anh không thể không nghi ngờ mục đích của anh ta.

Quả nhiên nửa giờ sau, Kiều Huyền Thạc đã nhìn thấy ở một nơi rất xa có mấy cái ca nô đang đi qua đi lại thông qua kính viễn vọng.

Là bọn họ.

Khóe miệng Kiều Huyền Thạc khẽ cong lên, nở một nụ cười như có như không, quay người lại nói với thuyền trưởng: “Phía trước có hải tặc đang đến gần, mau tăng tốc”

“Vâng” Thuyền trưởng hoảng sợ, bởi vì bọn họ từng bị hải tặc tấn công một lần nên lúc này cảm thấy rất bất an.

Lúc này Doãn Đạo cũng từ từ tỉnh lại, thử cử động người, phát hiện mình bị trói trên ghế nằm thì trợn tròn mắt. Anh ta giãy giụa lắc người, ngửa đầu nhìn về phía hai vị thuyền trưởng, rồi lại nhìn về phía Kiều Huyền Thạc đang đứng trên đài quan sát.

Đến bây giờ anh ta mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Các anh đang làm cái gì thế? Mau dừng lại… không được đi” Doãn Đạo tức giận rống lên.

Kiều Huyền Thạc buông kính viễn vọng xuống, xoay người đi về phía Doãn Đạo.

Doãn Đạo hít sâu một hơi, tức giận quát lên với Kiều Huyền Thạc: “Tôi nói cho anh biết, cách làm của anh quá ngu xuẩn rồi”

“Dừng lại giữa đại dương để bị nhiều thuyền hải tặc khác tấn công thuyền sao?”

Kiều Huyền Thạc cười lạnh, lạnh nhạt hỏi lại.

Doãn Đạo lập tức sửng sốt, dường như đã hiểu ý anh nói gì. Đại tiệc Michelin chỉ tổ chức năm năm một lần, chắc chắn sẽ khiến cho tất cả hải tặc phải thèm nhỏ dãi, bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau.

Doãn Đạo căng thẳng khi đối diện với Kiều Huyền Thạc, trong lòng loạn nhịp, hoảng loạn sợ hãi hít sâu một cái .Chẳng lẽ Kiều Huyền Thạc đã nhìn ra điều gì sao?

Anh ta phát hiện ra mục đích của tổ chức rồi à?

Doãn Đạo trầm tư, vẻ mặt càng thêm u ám.

Kiều Huyền Thạc khẽ cong môi lên, để lộ nụ cười cao thâm khó đoán, chậm rãi đi ra cửa.

“Này, cởi trói cho tôi”

Kiều Huyền Thạc mặc kệ anh ta, mở cửa đi ra ngoài.

Doãn Đạo giãy giụa lung tung, không chịu nghe lời, tức giận hét to: “Ê, thả tôi ra trước đã, tôi muốn đi vệ sinh. Hôm qua uống nhiều rượu quá, bây giờ muốn đi tiểu”

“Các người điếc hết rồi à? Mau cởi trói cho tôi”

“Này.”

“Được thôi, không cởi trói cho tôi cũng được, cởi khóa quần giúp tôi cái, tôi muốn đi tiểu”

Thuyền trưởng vẫn làm như không thấy, coi như anh †a không tồn tại, không nhìn thấy cũng chẳng nhìn thấy.

Doãn Đạo nghẹn đến nỗi mặt đen xì, kẹp chặt đùi, nghiến răng nghiến lợi lườm hai vị thuyền trưởng.

Một ngày sau, du thuyền tiến vào vùng biển Tịch Quốc, chạy vào khu vực an toàn.

Kiều Huyền Thạc không gặp được tổ chức Đại Bàng, anh cũng đoán được đối phương sẽ không xuất hiện. Dù sao thì thân phận của anh cũng đã bị lộ, có anh ở đây, về cơ bản thì những người này sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cảnh sát biển ra đón, dẫn một đội hải tặc may mắn còn sống xuống.

Tuy phải trải qua một chuyện kinh hồn táng đảm, nhưng tâm trạng của các vị khách nhà giàu vẫn không bị ảnh hưởng, hưởng thụ cuộc sống một cách tận hứng, tận hưởng niềm vui bài bạc.

Có người thì táng gia bại sản, có người kín đáo đi về.

Bạch Nhược Hy được coi là một người thẳng lợi ra về.

Cô chỉ đánh cược một lần, cũng không mất nhiều thời gian đã thắng một nghìn không trăm năm mươi tỷ.

Trời trong nắng ấm, đi trên biển rộng đã thấy được những dãy núi liên miên trập trùng.

Trên boong tàu, Bạch Nhược Hy từ từ đi về phía Doãn Đạo, anh ta đang đứng ngắm cảnh biển một mình.

“Anh Dõan, trùng hợp quá” Sau khi Bạch Nhược Hy tới gần, vẫn mỉm cười như trước.

Doãn Đạo liếc Bạch Nhược Hy một chút, im lặng không nói gì, lắng lặng nhìn về phương xa. Du thuyền cũng càng ngày càng tiến gần bến tàu của Tịch Quốc.

Bạch Nhược Hy duỗi tay nắm lấy lan can tàu, im lặng một lát, mang tâm thế đánh cược một phen, nói chậm rãi: “Thật ra tôi cũng giống như anh, ghét những cái gọi là chính nghĩa giả. Làm một thương nhân, kiếm tiền mới là thứ quan trọng nhất, thành lập vương quốc sự nghiệp của mình mới là đúng đản.

Thế nhưng buôn bán giống như đánh bạc vậy, có thẳng có thua, hơn nữa nếu kéo dài thời gian sẽ thu hoạch được rất ít”

Doãn Đạo xoay người nhìn về phía cô, nhướng mày hỏi: “Thường ngày tôi có hẹn cô cũng không đi, giờ sắp đến Tịch Quốc rồi cô lại đột nhiên chạy tới nói với tôi mấy câu khó hiểu này là có ý gì?”

Bạch Nhược Hy híp đôi mắt lạnh lùng lại, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Dẫn tôi theo cùng kiếm tiền đi, tôi muốn gia nhập tổ chức của anh”

Sắc mặt Doãn Đạo lập tức tối sầm lại, ánh mắt trở nên sắc bén cẩn thận.

Chương 269: Nụ hôn khó khăn

Edit By San Su

Doãn Đạo từ từ áp chế biểu cảm trên mặt mình, đối mặt với Bạch Nhược Hy, dựa khuỷu tay vào lan can, tư thế ngả ngớn không kiềm chế được nhìn thẳng vào đôi mắt sạch sẽ của cô, nhưng trên mặt anh ta lại có mấy vết tím bầm trông rất buồn cười.

“Tôi không hiểu ý của cô là gì, tôi không có tổ chức nào cả, nhưng nếu cô muốn gia nhập công ty của tôi thì tôi rất hoan nghênh”

Bạch Nhược Hy mím môi suy nghĩ, híp mắt nhìn chằm chằm đôi mắt cao thâm của anh ta không chớp mắt, dường như muốn tìm ra chút manh mối gì đó từ trong mắt anh ta.

Nhưng người đàn ông này ngụy trang quá giỏi, thậm chí còn làm bộ như không biết chuyện gì.

“Anh hiểu ý của tôi mà” Bạch Nhược Hy vẫn không chịu buông tay, tiếp tục dò hỏi.

Doãn Đạo cười lạnh lùng, lắc đầu.

“Không rõ, nói đơn giản một chút”

“Hiện giờ công ty của tôi vẫn còn khá nhỏ, nhưng thu nhập cũng khả quan. Đối với tổ chức của các anh thì đây là một chỗ rất tốt, hãy cho tôi gia nhập với”

“Cô nói cô thiếu tiền, vậy sao cô không đi tìm anh ba của cô?”

Bạch Nhược Hy sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh ta.

269-1-3.jpg


Ánh nắng ấm áp chiếu lên người anh, giống như sao trên trời sáng lập lòe lóa mắt.

Sắc mặt anh cực kỳ khó coi, âm trầm lạnh lùng như băng giá, đen xì. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn chăm chăm vào cô và Doãn Đạo.

Trái tim Bạch Nhược Hy đột nhiên run lên, mà giờ phút này, Doãn Đạo lại tới gần sườn mặt cô, đang nhỏ giọng nói thầm.

Câu nói của Doãn Đạo lại như một hồi trống đập vào trái tim cô.

“Thật ra cô nên biết, người có thể đi lên con thuyền này đều là người nhà giàu và chủ xí nghiệp. Loại chủ xí nghiệp như cô và tôi được coi là người nghèo, cái loại tương đối thấp kém ấy. Tôi biết cô hiểu ý tôi là gì, không bằng đi hỏi một chút xem…”

Bạch Nhược Hy hít sâu, hai tròng mắt vẫn luôn đối diện với người đàn ông đang đứng trên boong tàu với mình, đôi môi hơi mấp máy, hỏi lại: “Tại sao anh lại biết nhiều như vậy?

Chuyện về bà Trinh, chuyện của anh ba, còn có…

Doãn Đạo lập tức ngất lời cô: “Tôi đoán hiện giờ cô đang muốn làm lành với chồng cũ của mình, nhưng một khi gương đã vỡ, có sửa lại thì cũng không còn là một mặt gương nguyên vẹn như trước nữa. Nhược Hy, cô nhìn người bên cạnh mình cho rõ đi, rồi mới nghĩ xem tương lai nên làm gì” Các bạn vào trang như trên hình để mình có động lực dịch các chương tiếp theo nhé. Cảm ơn các bạn.

Bạch Nhược Hy cảm thấy Doãn Đạo ngày càng đến gần mình, hơi thở đã thối đến lỗ tai cô, cô lập tức lùi về phía sau một bước. Sau đó làm cho ánh mắt lạnh như: băng của Kiều Huyền Thạc rời đi, nói với Doãn Đạo: “Hiện giờ tôi chỉ cảm thấy hứng thú với sự nghiệp của anh mà thôi”

Doãn Đạo cười nhạt, ánh mắt vừa cao thâm vừa xấu xa, nhướng mày với Bạch Nhược Hy: “Cô quên chúng ta đã có hợp tác từ trước rồi sao?”

“Anh biết tôi không nói đến công ty rồi mà”

Doãn Đạo lắc đầu: “Trừ tập đoàn Thịnh Vượng từng hợp tác với cô ra, tôi không còn sự nghiệp nào khác”

Nói xong anh ta lập tức quay người lại chuẩn bị rời khỏi.

Nhưng vừa mới xoay người, ngước mắt nhìn lên người đàn ông đang đứng trên boong tàu, giây phút đó Doãn Đạo ngây ngẩn cả người.

Sau đó anh ta lộ ra vẻ mặt như cười như không, đôi mắt ngả ngớn, hoàn toàn khác biệt với đôi mắt lạnh như băng và nghiêm túc của người đàn ông kia.

Doãn Đạo cười khiêu khích, quay đầu lại nhìn Bạch Nhược Hy, hỏi: “Chồng cũ của cô đang đứng trên kia nhìn xuống đây, cô không sợ anh ta ghen sao?”

“Không sao, anh ấy không để ý đâu” Bạch Nhược Hy tự tin cười nói.

Doãn Đạo khit mũi, lấy ngón tay dụi chóp mũi, cười châm chọc nói: “Cả biển đều đầy mùi giấm chua, vậy mà cô còn nói anh ta không để ý à?”

Bạch Nhược Hy khẩn trương nhìn về phía Kiều Huyền Thạc đang ở trên lầu.

“Mặt anh đen thế, anh ghen.”

269-2-3.jpg


“Anh ba..” Sau khi Bạch Nhược Hy đến gần thì cẩn thận mở miệng. Cô rất sợ anh sẽ hiểu lầm mình, thái độ cực kỳ hèn mọn: “Vừa này em có mấy chuyện quan trọng phải nói với Doãn Đạo.”

Kiều Huyền Thạc vẫn nhìn cô mà không nói một lời, sắc mặt tối sầm, ánh mắt lạnh lẽo.

“Anh giận em à?” Cô nói rồi đi tới trước mặt anh, cách anh chỉ hai centimet, ngẩng đầu lên nhìn anh Cơ thể của cô suýt chút nữa thì đã dán lên ngực anh.

Cô vừa mếu máo vừa làm nũng, hai tay không tự chủ được mà từ từ sờ lên cổ tay của anh, kéo tay anh ra khỏi túi quần, sau đó duỗi ngón tay ra đan tay vào tay anh.

Kiều Huyền Thạc rũ mắt xuống nhìn vào hình ảnh chỗ tay mình, nhìn hành động chủ động lấy lòng của cô, tâm trạng rầu rĩ chua xót lập tức bị quét sạch sẽ.

Kiều Huyền Thạc nhíu mày, cảm nhận bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô đang cọ sát trong bàn tay to của anh, mềm mại như không có xương, cực kỳ thoải mái.

Trái tim anh nháy mắt đã ngập tràn hình ảnh làm nũng của cô, hoàn toàn không thể tức giận nổi Vừa ngọt ngào, vừa ấm áp.

Kiều Huyền Thạc thở dài một tiến mắt trở nên dịu dàng, vừa định nói gì đó, nhưng vừa hé môi ra, chưa kịp nói gì thì Bạch Nhược Hy đột nhiên nhón chân lên, chu môi hôn lên môi anh.

Thế nhưng đối với anh mà nói, người phụ nữ này quá lùn rồi. Dù Bạch Nhược Hy có kiểng chân lên vẫn không hôn được anh, mũi chân lại buông xuống.

Cô vẫn không nhụt chí, lại chu môi lên, nhẹ nhàng nhảy lên một cái hôn anh.

Nhưng lúc này cũng không chạm nổi đến cằm anh, cứ thế lãng phí hai lần cô chủ động muốn hôn anh.

Lần thứ ba, cô tiếp tục nhảy lên.

Người đàn ông kia vẫn không nhúc nhích, càng nhíu mày chặt hơn.

Bạch Nhược Hy sốt ruột, duỗi tay đỡ lên cánh tay của anh, ngửa đầu nhảy lên. Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần…

”A a a… anh ba, sao anh đáng ghét thế”

Bạch Nhược Hy thẹn quá thành giận, vừa bối rối vừa bực tức đến nỗi chỉ muốn nổi giận.

Một lần cuối cùng, cô không nhảy nữa, trái tim đập nhanh, định chủ động hôn anh, lấy lòng anh, không ngờ lại bị xấu mặt như vậy, khiến khuôn mặt cô đỏ bừng.

Cô xấu hổ, thất vọng đến nỗi suýt thì òa khóc.

Nhưng cô vừa định buông tay từ bỏ, quay người rời đi thì Kiều Huyền Thạc đột nhiên ôm mặt cô, nâng mặt cô lên, khom lưng ngậm lấy đôi môi đỏ đã chu lên nhiều lần vẫn không hôn nổi anh kia.

Một giây kia, Bạch Nhược Hy ngẩn người, đôi tay không còn sức lực mà rũ xuống, trái tim lạnh lẽo lập tức lại ấm lên.

Nụ hôn của anh vừa dịu dàng lại cực kỳ nóng bỏng.

Dưới ánh nắng chói chang, cơ thể anh chăn hết ánh mặt trời cho cô.

Chương 270: Anh bá đạo thật sự

Doãn Đạo đỡ hai tay lên lan can, quay lưng về phía biển cả, ngửa đầu lên nhìn đôi nam nữ đang hôn sâu trên tầng trên.

Sắc mặt anh ta đen xì như mực, ánh mắt trở nên u oán lạnh lùng.

Nhìn một lúc lâu, anh ta chậm rãi nhắm mắt lại hít sâu một hơi, trái tim buồn đau đến nỗi nói không nên lời là cảm giác gì, tóm lại là khó chịu.

270-4.jpg


Lúc này, nụ hôn chỉ nhẹ như chuồn chuồn lướt nước một chút. Các bạn vào trang như trên hình để chúng mình có động lực dịch tiếp nhé.

Bạch Nhược Hy cắn môi, cảm nhận được hơi thở như ánh mặt trời còn quanh quẩn trên môi mình, là vị thanh ngọt thuộc về Kiều Huyền Thạc.

Cô buồn cười khẽ cười một cái. Giọng nói của người đàn ông trầm thấp dịu dàng chậm rãi truyền đến: “Vóc dáng của em hơi lùn, nếu lần sau muốn hôn anh thì cứ mở miệng nói một câu, đừng nhảy lung tung”

Bạch Nhược Hy hơi mở đôi mắt ngượng ngùng ra, nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực nhưng lại dịu dàng của anh. Trong tầm mắt cô toàn là ánh sáng ấm áp, cô cười ngọt ngào nhỏ giọng nỉ non: “Không phải do em lùn, mà là tại anh quá cao, còn dám nói câu này ra, thật là mất mặt”

“Hôn môi với anh mà cũng mất mặt hử?”

Kiều Huyền Thạc cố ý nhíu mày hỏi lại.

Bạch Nhược Hy lập tức lắc đầu ngay, hơi khẩn trương nói: “Không phải, không phải đâu, em là phụ nữ, nói yêu cầu như vậy ra thì mất mặt lắm”

Kiều Huyền Thạc nhướng mày để lộ ra ý cười khe khẽ, im lặng một lát rồi nói: “Nếu em cảm thấy mất mặt thì sau này nếu em muốn anh hôn em, hoặc là muốn thân mật với anh thì chỉ cần nắm lấy đầu ngón tay anh rồi lắc vài cái, anh sẽ hiểu ngay”

Bạch Nhược Hy cảm thấy cách này cũng ổn, lập tức duỗi tay kéo tay anh từ trên mặt mình xuống. Cô cúi đầu nhìn tay anh, sau đó từ từ nắm lấy một ngón tay của anh, nhẹ nhàng lắc vài cái, cười hỏi: “Thế này phải không ạ?”

Kiều Huyền Thạc không trả lời cô, đôi môi mỏng lạnh của anh hơi mỉm cười nhẹ, dùng một tay đỡ lấy đầu cô, kéo cô vào lòng rồi cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

“Ưm… ưm..” Bạch Nhược Hy muốn nói chuyện, nhưng lại bị anh hôn sâu thêm một lần nữa.

Cô vội vàng buông ngón tay anh ra, đặt hai tay lên trước mặt anh, dùng sức đẩy anh ra “Vâng… em biết rồi, biết rồi.

Kiều Huyền Thạc lưu luyến không rời mà buông môi cô ra, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mãn.

Bạch Nhược Hy ngượng ngùng cúi đầu xuống, liếm lên đôi môi bị hôn đến sưng lên của mình, dư vị do anh tạo thành từ việc hôn sâu, “Em với anh ta nói chuyện gì thế?” Kiều Huyền Thạc bình tĩnh lại, trong giọng nói dịu dàng còn chứa cả vị chua lòm vì ghen.

Bạch Nhược Hy ngẩn ra, lập tức nhớ tới trọng điểm, người đàn ông này vẫn còn đang ghen này.

Cô vội vàng ngẩng đầu lên, giọng nói cũng gấp gáp hơn một chút: “Em có chút chuyện quan trọng muốn nói với anh ta nên mới đi tìm anh †a một mình”

“Có thể nói cho anh biết không?” Kiều Huyền Thạc nhướng mày hỏi Bạch Nhược Hy ngóng nhìn lên đôi mắt sâu thẳm mê người của anh, trầm tư một lát.

Trong lòng cô vừa lo lắng lại vừa rối rắm.

Bởi vì hai người bọn họ kết hôn khi chưa có bất cứ cơ sở tình cảm nào, bây giờ thì đã ly hôn xong, giữa hai người khuyết thiếu sự tin tưởng lẫn nhau, thiếu sự trò chuyện với nhau, cô không muốn giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.

“Anh có biết nguyên nhân em lên thuyền không?” Bạch Nhược Hy hỏi lại.

Kiều Huyền Thạc cười lãnh đạm, gật đầu.

Bạch Nhược Hy bất đắc dĩ thở dài, tâm trạng rầu rĩ: “Thì ra là anh biết rồi, xem ra anh lên thuyền vì em. Như anh biết rồi đấy, Chủ tịch nước đã phái em lên đây, chủ yếu là vì tổ chức Đại Bàng, em phải nghĩ cách trà trộn vào đó”

“Chuyện này thì có liên quan gì đến em và Doãn Đạo?” Kiều Huyền Thạc không nể mặt chút nào.

“Em đang nghi ngờ anh ta”

‘Sắc mặt Kiều Huyền Thạc bỗng sa sầm, đôi mắt trở nên âm u sắc bén, lập tức nhìn xuống tầng dưới thì thấy Doãn Đạo đã biến mất.

Anh lại nhìn về phía Bạch Nhược Hy, hỏi ngược lại: “Sao em biết được chuyện này?”

Bạch Nhược Hy kinh ngạc: “Anh ba, thì ra anh cũng nghi ngờ anh ta sao?”

270-1-3.jpg


Huyền Thạc dắt tay cô một phen, kéo giong điệu căng thẳng hơn mấy phần: “Đi thôi, chúng ta về phòng rồi nói chuyện lại hẳn hoi”

“Anh ba, anh cũng làm việc cho đất nước, chắc là anh cũng hiểu câu hi sinh vì tổ quốc mà”

“Anh không giống với em”

“Giống chứ, chúng ta đều yêu nước như nhau”

Kiều Huyền Thạc buồn bực thở dài một tiếng, vừa đi vừa nói thầm một câu: “Em chỉ cần yêu anh là đủ, không cần những thứ khác”

“Dạ?” Bạch Nhược Hy đi theo cạnh anh, loáng thoáng nghe được vài chữ, không không chắc chắn được là anh vừa nói cái gì.

Quay lại phòng, Kiều Huyền Thạc lập tức đóng cửa lại, kéo cô ngồi xuống ghế sô pha.

Anh đi đến trước quầy, cầm lấy một lọ thuốc đổ có chiết xuất từ táo đỏ, sau đó quay người lại đi đến trước mặt Bạch Nhược Hy, đưa thuốc cho cô: “Em uống thuốc đi đã”

Bạch Nhược Hy vâng dạ rồi nhận lấy, thì ra là cô lại quên không uống thuốc nên Kiều Huyền Thạc đi ra ngoài tìm cô về.

Trái tim cô lại trở nên ấm áp, nhận lấy thuốc, ngửa đầu lên uống sạch.

Kiều Huyền Thạc ngồi xuống trước mặt cô, cứ thế ngồi lên mặt bàn uống nước bằng pha lê khá là thấp, mặt đối mặt với cô. Anh cúi đầu tới gần cô, giọng nói dịu dàng giải thích: “Tại sao Bước Cách Thành lại tìm đến em? Là vì không có ai chịu làm công việc nguy hiểm như vậy, một tổ chức giết người không chớp mắt, một tổ chức vì tiền mà có thể làm ra bất cứ việc gì. Em nghĩ một người bình thường có thể trà trộn vào đó sao?”

“Vậy tại sao Bước Cách Thành lại phải tìm em?” Cô mới uống thuốc được một nửa thì lại buông xuống thở một chút.

Kiều Huyền Thạc lập tức cạy bàn tay của cô ra, đưa thuốc của cô lên, bảo cô tiếp tục uống thuốc.

“Bởi vì anh ta cũng biết một chút về chuyện này, nhưng điều quan trọng nhất là anh ta đã biết Doãn Đạo thích em”

Bạch Nhược Hy lập tức hiểu ra.

Thì ra chủ tịch nước tin tưởng cô rồi phái cô đi như vậy, là do anh ta đã biết Doãn Đạo có thể là thành viên của tổ chức Đại Bàng. Hơn nữa Doãn Đạo lại thích cô, nên cơ hội mà cô có thể đi vào đây mới tăng lên.

Quả nhiên là một con cáo già gian xảo.

Không có đầu óc đúng là sẽ không quản lý được toàn bộ đất nước này.

Cũng coi như Bạch Nhược Hy đã hiểu ra nguyên do trong đó.

“Vậy thì cứ dựa theo cơ hội mà Bước Cách Thành đã giao, để em làm tiếp đi” Bạch Nhược Hy bình tĩnh cười nhạt, nói rất nhẹ nhàng.

Sắc mặt Kiều Huyền Thạc tối sầm xuống.

Thái độ của anh rất cứng rắn, nói rõ từng câu từng chữ: “Bạch Nhược Hy, em nghe rõ cho anh, về công về tư em đều phải cách xa Doãn Đạo một chút”

“Anh bá đạo thật đấy” Bạch Nhược Hy dùng giọng điệu nhẹ nhàng để kháng nghị

“Đừng ép anh giết chết anh ta”

Bạch Nhược Hy nhăn mày lại: “Anh trở nên thô bạo như vậy từ khi nào thế?

“Em đang đối đầu với anh đấy à?” Ánh mắt Kiều Huyền Thạc trở nên nghiêm túc, giọng nói lạnh như băng giá.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom