• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ngọn sóng tình yêu (2 Viewers)

  • Chương 426-435

  • Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị

CHUONG-426-tHUY-01-scaled.jpg
CHUONG-426-tHUY-02-scaled.jpg
CHUONG-426-tHUY-03-scaled.jpg
CHUONG-426-tHUY-04-scaled.jpg
CHUONG-426-tHUY-05-scaled.jpg
CHUONG-426-tHUY-06-scaled.jpg
CHUONG-426-tHUY-07-scaled.jpg
CHUONG-426-tHUY-08-scaled.jpg
CHUONG-426-tHUY-09-scaled.jpg
CHUONG-426-tHUY-10-scaled.jpg
CHUONG-426-tHUY-11-scaled.jpg

  • Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị

CHUONG-427-LINH-01-scaled.jpg
CHUONG-427-LINH-02-scaled.jpg
CHUONG-427-LINH-03-scaled.jpg
CHUONG-427-LINH-04-scaled.jpg
CHUONG-427-LINH-05-scaled.jpg
CHUONG-427-LINH-06-scaled.jpg
CHUONG-427-LINH-07-scaled.jpg
CHUONG-427-LINH-08-scaled.jpg
CHUONG-427-LINH-09-scaled.jpg
CHUONG-427-LINH-10-scaled.jpg
CHUONG-427-LINH-11-scaled.jpg
CHUONG-427-LINH-12-scaled.jpg
CHUONG-427-LINH-13-scaled.jpg

CHƯƠNG 428: GẬY BÓNG CHÀY​


“Là anh?”

“Là cô?”

Doãn đạo cùng Lư Tiểu Nhã đều kinh ngạc không thôi, hai người chỉ vào đối phương, vẻ mặt phẫn nộ.

Hòa Mộc Toàn không khỏi nhíu mày, nhìn nhìn hai người, tò mò hỏi: “Các ngươi biết nhau?”

Lư Tiểu Nhã buột miệng thốt ra: “Hắn chính là cái tên biến thái kia.”

Lời này vừa ra, tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, cũng bị dọa ngốc, ngay cả Hòa Mộc Toàn cũng thay Lư Tiểu Nhã vuốt mồ hôi lạnh, con bé không biết trời cao đất rộng này lại dám ở trước mặt Doãn Đạo mắng hắn ta biến thái.

Doãn đạo hừ lạnh một tiếng, chậm rãi tắt điện thoại sau đó đem điện thoại nhét vào túi quần.

Tại vì mụ đàn bà điên này đã hại hắn bị giam 3 ngày trong cục cảnh sát, làm hại Bạch Nhược Hi lo lắng, không liên lạc được với anh trai đã bất chấp nguy hiểm mà tiến vào Khâu Quốc.

Đáng lẽ có A Lương đi cùng cô nhưng bởi vì thân phận của A Lương đặc thù nên sau khi tiến vào Khâu quốc không bao lâu đã bị hải quan theo dõi sau đó trực tiếp điều về nước.

Giờ phút này, chỉ còn một mình Bạch Nhược Hi ở khâu quốc, cô ấy biết đi đâu để tìm Kiều Huyền Thạc? Lúc này Lư Tiểu Nhã rất kích động chỉ vào Doãn Đạo nói: Lão Đại, đồ vật lấy được trong nhiệm vụ lần trước tôi đã giấu ở trên xe của anh ta, xem ra…”

Lư Tiểu Nhã còn chưa kịp nói hết lời đã bị lời nói của Doãn Đạo chặn ngang: “Xem ra, tôi không cần phải lãng phí thời gian để đi tìm cô nữa”

Nói rồi, Doãn Đạo liền nắm lấy tay của Lư Tiểu Nhã hung hăng xoay người hướng về một căn phòng khác.

“Anh làm gì vậy?”

Lư Tiểu Nhã chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị Doãn Đạo kéo đi, cô không theo kịp bước chân của Doãn Đạo nên thân hình lảo đảo, muốn rút tay ra khỏi tay của Doãn Đạo nhưng cánh tay của hắn cứng như gọng kìm sắt khiến cô không thể thoát khỏi.

“Buông tôi ra, buông tay” Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com I Nhảy hố truyện hay nhé!

Trước hành động của Doãn Đạo Những người còn lại trong phòng không ai hé răng nửa lời, ở cái tổ chức mà ai ai cũng đề cao cái tôi này, chỉ cần là việc không tổn hại tới lợi ích của tổ chức thì sẽ đặc biệt không nhúng tay.

Huống chi Lão đại có mặt ở đây cũng không quản thì bọn hắn cũng không có lý do gì để ra tay.

Những mâu thuẫn cá nhân nên tự giải quyết.

Lư Tiểu Nhã bị Doãn Đạo kéo vào phòng sau đó khóa trái cửa lại.

Dưới tình thế cấp bách, Lư Tiểu Nhã liền giơ chân đá thẳng vào đũng quần của Doãn Đạo nhưng tên đàn ông này cũng không phải là kẻ không có năng lực, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc hắn cũng nhanh chóng duỗi tay cản lại.

Giây tiếp theo liền xoay người nắm chặt hai tay cô ta ấn xuống bàn làm việc.

Một tay hắn giữ chặt Lư Tiểu Nhã, tay còn lại nhanh chóng tháo đai lưng của chính mình “Anh muốn làm gì?”

Lư Tiểu Nhã nghe thấy âm thanh đai lưng của người đàn ông được tháo ra liền sợ tới mức nước mắt đảo vòng quanh.

Luận thể lực cùng vũ lực thì cô đều không thể so sánh với Doãn Đạo.

Lúc này Lư Tiểu Nhã không thể làm gì khác hơn là cố gắng giãy giụa nhưng khi cô càng giãy giụa thì Doãn Đạo lại càng dùng lực mạnh hơn để khống chế.

“Cứu mạng… buông tôi ra, buông ra…”

Lư Tiểu Nhã dùng hết sức mà hét lên nhưng hiệu quả cách âm của khách sạn này lại vô cùng tốt.

Doãn Đạo tháo đai lưng xuống nhưng cũng không có hành động giống trong tưởng tượng của Lư Tiểu Nhã mà chỉ đơn giản là lấy dây lưng trói hai tay của cô ta lại “Anh muốn làm gì?”

Doãn đạo lạnh lùng cười, nói ra từng câu từng chữ: “Hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào gọi là biến thái?”

Đôi tay đã bị trói chặt, Lư Tiểu Nhã biết rằng lúc này có kêu gào giãy giụa hơn nữa thì cũng là phí công vô ích nên liền dừng lại hành động kêu gào giãy giụa.

Lúc này cô bé lại “bật”

chế độ đáng thương, nước mắt lưng tròng nhìn Doãn Đạo cầu xin: “Tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi là có mắt không thấy thái sơn nên mới đắc tội với anh.

Anh đại nhân không chấp tiểu nhân, cầu xin anh tha cho tôi.

Chúng ta tốt xấu gì thì cũng là người cùng một tổ chức, là người một nhà, là anh em chung một chiếc thuyền, cùng chung chiến tuyến.”

Doãn Đạo cười nhạt một tiếng sau đó chậm rãi cúi thấp xuống áp sát trên người Lư Tiểu Nhã nhàn nhạt lên tiếng: “Tổ chức không có quy định người một nhà thì không thể chơi người một nhà.”

Lư Tiểu Nhã hoảng sợ nâng mắt nhìn Doãn Đạo, cái tên lòng lang dạ sói này, trông mặt thì tuấn tú lịch sự nhưng thực chất lại là một tên cầm thú, biến thái.

Lư Tiểu Nhã miễn cưỡng nở nụ cười lấy lòng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh chắc hẳn là đang nói đùa thôi đúng không? Anh đừng làm việc nông nổi, tôi sẽ bưng trà rót nước cho anh thậm chí là quỳ xuống cầu xin anh cũng được nhưng xin anh… anh ngàn vạn lần đừng…”

Lư Tiểu Nhã còn chưa kịp nói hết lời thì Doãn Đạo đã xoay người cúi xuống mở ngăn tủ lấy ra một chiếc kéo sắc nhọn khiến cho sắc mặt của Lư Tiểu Nhã trở nên trắng bệch.

Doãn Đạo cong môi cười lạnh, híp mắt chậm rãi hướng về phía Lư Tiểu Nhã.

Lư Tiểu Nhã hoảng sợ trừng lớn đôi mắt giống giận: “Tên biến thái, anh rốt cuộc muốn làm gì? Doãn Đạo vẫn như cũ không có lên tiếng, chỉ dùng kéo cắt mở cúc áo cùng với khuy quần jean của Cô Lư Tiểu Nhã sợ tới mức toàn thân run rẩy, yết hầu kêu gào đến mức đau rát.

Cô gắt gao cắn lấy môi dưới nhắm chặt mắt không dám nhìn anh ta nữa, nước mắt cũng theo đó mà chảy dọc hai bên gò má.

Trong thoáng chốc quần áo trên người Lư Tiểu Nhã đã bị cắt nát, chỉ còn sót lại bộ nội y trên người.

thân thể cô run rẩy lợi hại, sắc mặt trắng xanh.

Nỗi sợ hãi lúc này đã lan tràn khắp cơ thể, ăn mòn chút lý trí còn sót lại trong người Lư Tiểu Nhã.

Về phần Doãn Đạo, ban đầu anh chỉ muốn dọa cho người phụ nữ này một trận, khiến cho cô biết cái gì gọi là biến thái nhưng khi nhìn thấy thân thể mềm mại, da thịt trắng nõn trên người cô trong nháy mắt đã khiến cho cơ thể hắn mất khống chế.

Yết hầu lên xuống, Doãn Đạo nuốt nước miếng ra vẻ háo sắc hỏi: “Cho cô hai sự lựa chọn một là dùng gậy bóng chày? Hai là để tôi giúp cô súng thật, đạn thật”

Lư Tiểu Nhã mở choàng đôi mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn về phía Doãn Đạo.

Kết quả thấy anh ta lấy ra một cây gậy bóng chày từ trong góc tủ, ánh mắt tà ác nhìn chằm chằm vào cô trên tay cầm cây gậy bóng chày sau đó chậm rãi ngồi xuống có ý làm ra động tác cọ sát. Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com I Nhảy hố truyện hay nhé!

Hành động của Doãn Đạo khiến Lư Tiểu Nhã cảm thấy như bị xỉ nhục, cô hận không thể giết chết hắn chỉ có thể cắn môi dưới sau đó hét lên giận giữ: “Tên biến thái chết tiệt, nếu hiện tại anh không giết chết tôi sau này tôi nhất định sẽ đem anh băm thây vạn đoạn.”

Doãn Đạo không đau không ngứa cười lạnh sau đó dùng cây gậy bóng chày chậm rãi đè lên cổ Lư Tiểu Nhã.

Hành động này của Doãn Đạo khiến cơ thể cô bé hơi chấn động, cả người sợ hãi tới mức cứng đơ.

Nước mắt như mưa rơi xuống nhưng vẫn cố gắng trừng mắt nhìn Doãn Đạo, hai cánh tay bất giác xiết chặt lại Doãn Đạo chậm rãi di chuyển cây gậy bóng chày trên cơ thể của Lư Tiểu Nhã, từ xương quai xanh qua núi tuyết đẫy đà trắng nõn trong nội y đen rồi từ từ di chuyển trên vùng bụng nhỏ nhắn.

Thân hình Lư Tiểu Nhã càng ngày càng run rẩy, nước mắt đã đầy mặt, cô cắn răng chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ bề ngoài ương bướng, kiêu ngạo lúc ban đầu đã không còn nữa, giờ phút này là sợ hãi cùng nức nở.

Doãn Đạo càng nhìn càng thêm khó chịu Thị giác ảnh hưởng đến các giác quan trong cơ thể khiến hắn trở nên khô nóng, khó chịu.

Trong thoáng chốc hắn lại có suy nghĩ cứ như vậy trở thành một tên biến thái cũng tốt.

Anh ta nuốt nước miếng đầu lưỡi khô nóng buông gậy bóng chày trong tay xuống sau đó tiến sát lại gần Lư Tiểu Nhã hơi thở trầm thấp, giọng nói khàn khàn lên tiếng: “Cầu xin, tôi sẽ tha cho cô.”

Lư Tiểu Nhã nghẹn ngào, khuông mặt ai oán mở mắt cầu xin Doãn Đạo “Xin anh, cầu xin anh.”

“Cô tên gì?”

“Lư…… Lư Tiểu Nhã.”

Lư Tiểu Nhã nức nở giọng nói càng ngày càng nhỏ, giờ phút này cô không thể ương bướng được nữa, nếu còn cố gắng chống đối tên biến thái này thì tương lai chờ cô sẽ chỉ còn đau khổ và nhục nhã.

“Bao tuổi?”

“22.”

“Thân thế?”

“Sinh viên năm 3, người Tịch Quốc, đang là lưu học sinh ở Khâu Quốc.”

“Có bạn trai chưa?”

“Chưa.”

Doãn đạo cúi người xuống, đôi tay chống ở bên sườn Lư Tiểu Nhã nhìn xuống dung nhan như như hoa của cô ái muội hỏi: “Nếu được chọn lựa giữa gậy bóng chày và tôi thì cô sẽ chọn ai ?”

(gặp phải thằm hâm này đúng là khóc hết nước mắt haha) Lư Tiểu Nhã cắn môi dưới tức muốn thổ huyết thân hình càng thêm run rẩy lợi hại, hoảng sợ mà lẩm bẩm “Gậy bóng chày”

Sắc mặt của Doãn Đạo không khỏi trầm xuống, anh bất đắc dĩ cười cười sau với tay qua cởi dây lưng đang trói tay của Lư Tiểu Nhã.

CHƯƠNG 429: ĐIỀU TRA NÔI GIÁN BÊN TRONG​


Vừa nhập cảnh Khâu Quốc được mấy tiếng đồng hồ, A Lương đã bị điều về nước.

Nguyên nhân bởi vì thân phận của anh quá đặc biệt nên sẽ có nhiều tình huống nguy hiểm tiềm ẩn.

Bởi vậy nên Bạch Nhược Hi cũng hiểu được là Kiều Huyền Thạc đã dùng một thân phận giả để đi vào Khâu Quốc.

Cô tìm được nơi mà Kiều Huyền Thạc xảy ra chuyện, tại một thị trấn nhỏ gần Cục cảnh sát, cô cùng cảnh sát hỏi thăm tung tích của anh, ảnh sát nói cho cô biết, vào buổi đêm khi người dân gọi điện đến báo án, lúc cảnh sát đi đến thì chỉ thấy một vũng máu, mà không phát hiện được bất kỳ ai khác.

Mà đoạn đường đó lại không có camera giám sát.

Bạch Nhược Hi giống như một con con ruồi không đầu, cô lấy địa điểm nơi Kiều Huyền Thạc xảy ra tai nạn là điểm xuất phát, dùng tiền thuê mười mấy người, mỗi người cầm trong tay ảnh của Kiều Huyền Thạc đi từng phòng bệnh ở bệnh viện gần đó để hỏi.

Bởi vì không thể tiết lộ thân phận của Kiều Huyền Thạc nên cô chỉ có thể đưa ảnh cho những người kia đi tìm kiếm, thông tin về thân phận của anh cô không có cách nào cung cấp, bởi vậy nên việc tìm kiếm khó khăn chồng chất khó khăn.

Trời tháng bảy cực kỳ nóng bức.

Mặt đất giống như lồng hấp, bốc lên khí nóng hổi, mặt trời nắng nóng rất ác liệt.

Bạch Nhược Hi không ngừng chạy khắp các bệnh viện, đi qua bất kỳ chỗ nào, đều sẽ nhờ mọi người xem ảnh anh, ở tại một thị trấn nhỏ, bất kể là bệnh viện hay phòng khám bệnh tư nhân, thậm chí là cửa hàng nhỏ ven đường, cô cũng đều dừng lại, đem ảnh chụp ra đưa họ, dùng mấy câu tiếng Khâu Quốc cô vừa học qua để hỏi: “Xin hỏi, đã từng thấy người đàn ông này chưa?”

Mỗi lần nhìn thấy đối phương lắc đầu, tâm trạng cô lại thêm mất mát một lần.

Nhưng cô vẫn không tuyệt vọng, tiếp tục bước về phía trước.

Nếu biết Kiều Huyền Thạc đang ở tại thành phố này, nếu biết là anh đang bị thương, chỉ cần một ngày không có nhận được tin anh đã chết, Bạch Nhược Hi liền tin rằng anh đang trong bệnh viện nào đó, hoặc là trong một nhà người tốt nào đó.

Đi một ngày không có kết quả, Bạch Nhược Hi quay trở lại khách sạn, gọi điện thoại cho những người cô thuê, những người cô thuê đều là du học sinh của Tịch Quốc cho nên có chung ngôn ngữ.

Nhưng mà, những người kia đều trả lời là không có tìm được.

Cô cố nặn ra một nụ cười cứng đờ, rất là lạc quan nói: “Không sao, ngày mai lại tiếp tục tìm, mọi người xem xem có bạn học hay bạn bè gì cũng muốn kiếm tiền, có thể gia nhập vào đội ngũ kiếm tìm của chúng ta, nếu như tìm ra chồng tôi, tôi sẽ gửi cho mọi người phong bì cảm ơn.”

“Vậy có nên đăng lên trang web để .

….”

“Không thể, tuyệt đối không thể làm cho truyền thông Khâu Quốc chú ý.”

Bạch Nhược Hi rất là khẩn trương nhanh chóng cự tuyệt đề nghị của đối phương.

Người bình thường thường sẽ không quá biết về Kiều Huyền Thạc, nhưng một khi đăng lên internet, rất nhanh sẽ bị người khác biết thân phận của anh, như vậy càng làm cho anh tổn thương và càng thêm nguy hiểm.

“Cô Bạch, tôi cảm thấy ảnh chụp rất giống với một vị tướng quân ở nước mình, không biết.

“Anh chỉ cần tìm người, đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng hỏi nhiều, đối với anh không có lợi gì, nếu như anh không muốn làm tôi sẽ tìm người khác.”

Đối phương lập tức giải thích : “Không không không, tôi muốn làm, tôi nhất định sẽ hỗ trợ tìm.”

Cho dù tìm không thấy thì mỗi ngày đều có tiền lương, chuyện tốt như vậy đối với du học sinh là một chuyện cực kỳ tốt.

Tắt máy cuộc nói chuyện điện thoại, Bạch Nhược Hi vô lực nằm trên sô pha.

Bên ngoài ban công màn đêm bao phủ, bên trong gian phòng ánh đèn sáng choang nhưng lại dị thường trống vắng.

Bạch Nhược Hi để điện thoại di động xuống, cầm ảnh chụp Kiều Huyền Thạc lên xem, hôm nay cô cầm tấm hình này cho vô số người xem, nhưng bản thân cô lại không có thời gian nhìn một chút. Cập nhật chương mới nhất tại nh ayho.com |Nh ả y hố truyện*miễn phí

Chỉ lúc này, cô mới có sức lực đi xem.

Nhìn tư thế hiên ngang của anh, nhìn gương mặt anh vô cùng anh tuấn, nhìn anh cực kỳ mê người.

Đầu ngón tay thon dài chậm rãi sờ qua dáng vẻ anh trên tấm ảnh, Bạch Nhược Hi rưng rưng khóe mắt, giọng nói nghẹn lẩm bẩm: “Anh ba, anh nói cho em hiện tại anh đang ở nơi nào được không?”

“Em có một bí mật nhỏ muốn chia sẻ với anh, em mang thai rồi, chúng ta sẽ làm ba làm mẹ, anh đến cùng đang ở đâu? Anh có biết em hiện tại đi tìm anh rất mệt mỏi, em sợ đứa nhỏ trong bụng sẽ vất vả, nhưng càng sợ sẽ mất đi anh, nếu như anh cảm nhận được em với con đang rất nhớ anh, thì anh nhanh liên lạc với em đi, anh ba…”

Bạch Nhược Hi nằm trên ghế sa lon, cuộn người nằm trên ghế sô pha, đem ảnh chụp đặt ở bên trên trái tim, mơ hồ nức nở.

Lớn như vậy khách sạn gian phòng bên trong, cô tịch mà trầm tĩnh trong không khí ẩn ẩn tung bay nữ nhân tiếng nức nở.

Trong lúc nhớ nhung anh ba, cô khóc thút thít, chậm rãi chìm vào giấc ngủ say.

Ngày kế tiếp.

Trong hội nghị của tổ chức Ưng.

Lư Tiểu Nhã cầm bút, cúi đầu tại sách bên trên loạn đâm, Doãn Đạo hai tay ôm ngực, híp môi lại, ánh mắt dừng lại trên cặp kính che đôi mắt đầy thù hận của cô.

Gương mặt Lư Tiểu Nhã khắc đầy hận ý, cho dù hiện tại cô làm bộ như không có việc gì, nhưng Doãn Đạo biết cô đang chuẩn bị trả thù, mà anh cũng đang mong chờ cô trả thù.

m thanh uy nghiêm mà không vui vẻ của Hà Mộc Toàn truyền đến : “Tổ chức chúng ta bên trong có nội ứng, mà nội ứng này chỉ là ở trong mấy người mà thôi.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn về phía Hà Mộc Toàn.

Doãn Đạo bình tĩnh dị thường chậm rãi nhìn về phía ông ta, hỏi: “Vì sao lại loại trừ anh, nếu như đã có nội ứng, thì anh cũng là một người khả nghi.”

Hà Mộc Toàn hít thở sâu một hơi, bình tĩnh lẩm bẩm nói: “Được, bao gồm cả tôi, hiện tại chúng ta sẽ điều tra nội ứng, nhiệm vụ lần trước của chúng ta bị thất bại, còn có chuyện của giáo sư cũng bị bại lộ triệt để, những thứ chúng ta mua bán cũng bị phá huỷ nhiều lần, chuyện như thế này trước kia chưa từng xảy ra.”

Doãn Đạo cười nói : “Đúng, trước chưa từng xảy ra qua, từ khi ngươi tiếp quản tổ chức vị trí Lão đại, thế nhưng tất cả nhiệm vụ của chúng ta đều không có một lần thành công, quan trọng nhất chính là lúc đầu chúng ta không liên quan đến pháp luật, hiện tại lại bắt đầu dính đến, đã có mấy nước bắt đầu truy nã tổ chức Ưng của chúng ta, ông nói đây là trùng hợp sao?”

Hà Mộc Toàn bỗng nhiên đánh một cái rầm xuống mặt bàn, nổi giận đùng đùng đứng lên : “Doãn Đạo, cậu có ý tứ gì?”

Doãn Đạo nhún nhún vai, không đau không ngứa gạt ra ý cười : “Tôi chỉ bàn luận công việc.”

Tất cả mọi người nhìn về phía Hà Mộc Toàn.

Hà Mộc Toàn tức giận chỉ vào Doãn Đạo, nghiến răng nghiến lợi : “Tôi hiện tại rất hoài nghi nội ứng chính là cậu, từ lần trước cậu đem vị trí tổng bộ tiết lộ ra ngoài, mọi chuyện của chúng ta liền bắt đầu không thuận lợi, cậu nói là em gái Doãn Nhị của cậu trộm tư liệu trong máy tính của cậu, tôi lại cho rằng cậu đã đầu quân cho Kiều Huyền Thạc rồi.”

Doãn Đạo sắc mặt nháy mắt chìm, ánh mắt sắc bén như là lưỡi đao, nhìn Hà Mộc Toàn.

Lư Tiểu Nhã lộ ra giật mình, chậm rãi nhìn về phía Hà Mộc Toàn, lại nhìn về phía Doãn Đạo.

Hà Mộc Toàn gượng cười hai tiếng, nói : “Tôi vừa thu thập được tin tình báo, hóa ra Kiều Huyền Thạc lại là em rể của cậu.”

“Thì sao? Giáo sư cũng là cậu hai của Kiều Huyền Thạc, đừng cố chắp nối tội danh, chúng ta nhất định phải tìm ra nội ứng, nhưng phải có bằng chứng, chứ không phải là dựa vào trực giác của anh.”

Lúc này, điện thoại của Lư Tiểu Nhã hiện lên tin tức, cô đang len lén cúi đầu xem tin tức, bệnh viện lại nhắn đến một tin thúc giục nộp tiền.

Cô bực bội gãi đầu gãi tai, thiệt là đáng chết, cô lẽ ra không nên nhặt cái phiền toái to lớn như vậy.

Tất cả mọi người chú ý đến sự kiện nội ứng, Doãn Đạo lại chú ý tới vẻ mặt đột nhiên ủ rủ của cô, cảm xúc bất ngờ trở nên sa sút, anh hiếu kì hỏi : “Lư Tiểu Nhã, trong lúc họp cô lén lút nhìn cái gì đấy?” Cập nhật chương mới nhất tại nh ayho.com |Nh ả y hố truyện*miễn phí

Nghe được tiếng nói của Doãn Đạo, Lư Tiểu Nhã phản ứng theo bản năng hất điện thoại di động lên, thân thể bị dọa đến cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng nhìn ánh mắt của Doãn Đạo đáy lòng bắt đầu có tâm lý sợ hãi anh.

“Chỉ….Chỉ là một tin tức bình thường thôi.”

Lư Tiểu Nhã đối diện với người đàn ông này, vẫn luôn vừa hận vừa sợ.

CHƯƠNG 430: MẠNH MẼ GIỐNG BA CON​


“Cô đang lén lút làm động tác gì đấy?”

Doãn đạo lạnh mặt hỏi.

Lư Tiểu Nhã nhanh chóng cầm lấy điện thoại, cất vào túi quần, nói lắp lẩm bẩm: “Tôi…tôi không có lén lút, đó chỉ là là một tin nhắn rác.”

Chột dạ, Lư Tiểu Nhã chậm rãi nhướng mày, trộm liếc nhìn Doãn đạo một cái, trong nháy mắt kia ánh mắt đối diện ánh mắt sắc bén của người đàn ông, ngay lúc hai mắt nhìn nhau, Lư Tiểu Nhã nhanh chóng tránh ánh mắt sắc bén của anh, khẩn trương cuối đầu xuống nuốt nuốt nước miếng.

Lư Tiểu Nhã cúi đầu, hít sâu một hơi.

Tên biến thái đáng chết, hiện tại cắn chết cô không buông, những ngày sau này sẽ không dễ dàng gì, nếu muốn sống phảu tìm cách chơi “chết”

hắn mới được.

Trời mưa to.

Bạch Nhược Hi đến Khâu Quốc đã là ngày thứ ba.

Kiều Huyền Thạc cũng đã mất tích hơn mười ngày.

Mặc dù vừa mệt vừa khổ nhưng Bạch Nhược Hi chưa từng nghĩ đến việc dừng lại.

Cô vừa từ bệnh viện ra ngoài, vẫy lấy một chiếc xe taxi, nói với tài xế là đi đến bệnh viện gần nhất, sau đó cô ghé vào cửa kính nhìn ra bên ngoài đường cái.

Mưa càng lúc càng to, trên đường người đi thưa thớt, có vài người che ô trên đường cũng nhanh bước.

Trên đường toàn bộ là nước ngập tràn.

Đi một đoạn đường, tài xế quay về phía Bạch Nhược Hi nói: “Phía trước chính là bệnh viện, nhưng mà đoạn đường khá xấu lại ngập nước, xe không đi qua được.”

Bạch Nhược Hi không nghe hiểu ông ta nói cái gì, dùng tiếng Khâu Quốc nói lại lần nữa: “Tôi muốn đi bệnh viện.” Đọc truyện ngôn tình hay tại N hayh o. com | Nhảy*hố truyện full

Tài xế chỉ vào đường phía trước rồi lại nói một hồi, Bạch Nhược Hi giống như hiểu được ý của ông ấy, liền trả tiền xuống xe.

Trời mưa tầm tã, cô cầm ô dẫm bước chân trên nước bước đi, ướt đẫm hết cả giày lẫn ống quần.

Gió lạnh thổi tới, lạnh đến xương.

Cô trốn tránh gió, dùng sức cầm ô che mưa, bước đi nhanh về phía trước.

Nước mưa vẩn đục không lộ rõ con đường, đột nhiên, một người đàn ông không cầm dù tay ôm đầu chạy như bay lao đến va chạm mạnh vào người Bạch Nhược Hi.

“A……”

cô hô lên một tiếng, Bạch Nhược Hi bị đâm cho té ngã trên mặt đất.

Người đàn ông không hề để ý đến cô mà vẫn vội vàng chạy về phía trước.

Chiếc dù trong tay cô rơi ra, đôi tay chống xuống đất, nháy mắt liền ướt hết toàn thân.

Cô sợ tới mức vội vàng vuốt ve bụng mình trước tiên.

Sợ hãi lan tràn trong lòng cô, mưa rơi tầm tã, hốc mắt mơ hồ, cơ thể ở trong nước mưa ướt đẫm càng thêm lạnh giá.

Giờ khắc này, sự khổ sở, sự mệt mỏi, nhanh chóng làm cô như muốn sụp đổ.

Sợ hãi rằng không tìm thấy Kiều Huyền Thạc, sợ hãi đứa nhỏ trong bụng cô lại xảy ra chuyện gì nữa, cô chống đỡ thân mình chậm rãi đứng lên, nước mưa cuốn trôi đi những giọt nước mắt yếu ớt của cô, không rõ là nước hay nước mưa vương trên mặt.

Cô đứng lên, đi lấy dù, vuốt nhẹ nhàng lên bụng hỏi: Con à, con không sao đúng không? Con là một đứa nhỏ mạnh mẽ, con và ba con đều giống nhau, đều là những người mạnh mẽ, đúng không?”

“Mẹ biết con cũng mệt mỏi, con muốn mẹ nghỉ ngơi một chút, nhưng chúng ta vẫn sẽ phải tiếp tục tìm ba con, khi nào tìm được ba con, mẹ sẽ chăm sóc cho con thật tốt, để con có môi trường thoải mái phát triển, con yêu, mẹ mong con hãy mạnh mẽ lên, chúng ta cùng nhau đi tìm ba con nhé.”

Bạch Nhược Hi cẩn thận dẫm từng bước trên nước, không dám để một chút sai lầm nào xuất hiện, hiện tại nàng cô gánh trai vai trách nhiệm tìm kiếm anh, cũng gánh trên vai trách nhiệm chăm sóc đứa con trong bụng.

Mặc dù chỉ là xét nghiệm nước tiểu, cũng chưa có giấy xác nhận mang thai nhưng cô vẫn cảm thấy rằng mình đang mang thai.

Ngoài cửa sổ gió lạnh rả rích, mưa to xối xả, hành lang của bệnh viện lạnh lẽo, bên trong phòng rất nhiều giường.

Trên mỗi giường bệnh đều có người nhà chăm sóc, duy nhất trên một cái giường chỉ có một người bệnh hôn mê bất tỉnh, không có ai chăm sóc, cô đơn mà bi thương.

Trên giường bệnh, người đàn ông sắc mặt trắng bệch, mặt mũi tinh xảo nhưng tiều tụy phờ phạc.

Trên chiếc chăn mỏng, ngón tay của người đàn ông đột nhiên run rẩy động vài cái, đôi lông mày nhăn lại, đôi môi khô nứt tái nhợt hơi mấp máy.

Lúc này, phản ứng thần kinh của anh càng ngày càng nhạy bén, chân mày càng thêm nhíu chặt.

Đột nhiên, người đan ông thốt lên một tiếng yếu ớt và sợ hãi: “Nhược Hi, nguy hiểm, Nhược Hi…… Nhược Hi chạy mau, chạy mau……”

Lời này làm cho bệnh nhân và người nhà của những giường khác sợ hãi, nhìn về phía giường bệnh của anh.

Bởi vì khác biệt ngôn ngữ nên bọn họ không biết anh đang nói cái gì, nhưng nhìn đến giống như anh đang gặp ác mộng, mắt nhắm nghiền, cơ thể run rẩy và miệng vẫn luôn hét lên những âm thanh sợ sệt và yếu ớt.

Những người khác biết anh là người bị thương và hôn mê đã lâu, bây giờ thấy anh tỉnh liền vội vàng chạy đi tìm bác sĩ và y tá.

Bạch Nhược Hi đi vào bệnh viện, cầm ảnh chụp và hỏi khắp y ta lẫn bác sĩ.

Bệnh viện rất đơn giản nhưng có quá nhiều bệnh nhân, bác sĩ và y tá đều rất vội, không có ai rảnh rỗi để ý đến cô, trên người cô còn đang nhỏ nước, cô đang đi trên hành lang thì một người đang lau sàn đột nhiên chạy tới nắm tay cô, nói nhiều lời rất tức giận nhưng cô nghe không hiểu gì hết. Đọc truyện ngôn tình hay tại N hayh o. com | Nhảy*hố truyện full

Nhìn ngôn ngữ cơ thể của bà ấy Bạch Nhược Hi cũng đoán được là nước trên cơ thể mình rơi ướt hết mặt sàn.

Cô khom lưng xin lỗi, sau đó ảnh chụp trong tay đưa cho cô lao công, dùng tiếng Khâu Quốc rất khách khí hỏi: “Xin hỏi, cô đã từng gặp qua người đàn ông này chưa?”

Lúc này, một người bác sĩ cùng y tá vội vàng chạy lướt qua người cô, không cẩn thận lại đụng phải cô, cô bị đâm lảo đảo vài bước, rồi dán người lên tường, tò mò nhìn về phía bác sĩ cùng y tá đi đến.

Chỉ thấy bác sĩ cùng y tá chạy đến giường bệnh ở hành lang dài phía trước, nhanh chóng làm kiểm tra cho bệnh nhân.

Vài nhà của những giường bệnh xung quanh đều túm lại xem.

Những người kia đều vây quanh chiếc giường, Bạch Nhược Hi nhìn không rõ là ai, cô cũng tò mò đi tới xem, mới vừa đi vài bước, cô lao công đã giữ chặt tay cô lại, nói: “Đi ra ngoài.”

Bạch Nhược Hi xin lỗi nói, “Dì à, cho con đi tìm xem, con sẽ nhanh chóng rời đi, trước khi đi con sẽ giúp người lau sàn, dì cho con đi nhìn thử, con tìm chồng con…”

Vừa nói, cô vừa đem ảnh chụp tay tay cho cô lao công: “Ba của con trai con bị mất tích, xin dì cho con đi tìm xem.”

“Người phụ nữ này làm sao vậy? Cô nhanh chóng rời khỏi đây đi.

Trên người của cô đều là nước, làm cho hành lang dài và rộng này đều ướt cả, một lúc nữa bệnh nhân dẫm lên nước trượt ngã, cô có chịu trách nhiệm không?”

Nhưng mà cả hai người khác biệt ngôn ngữ, mỗi người một lý do cũng không giải quyết được vấn đề.

Cô lao công tức giận, nắm lấy cánh tay Bạch Nhược Hi kéo đi ra ngoài: “Cô mau đi ra ngoài, lau sạch nước trên người rồi mới vào, tôi đang rất bận đừng kiếm thêm việc cho tôi.”

“Dì à, tôi chỉ đi một vòng, đi xong một vòng con liền rời đi, con…”

Cô không dám phản kháng, lo lắng bảo vệ bụng dưới của mình, bị kéo lôi đi, Bạch Nhược Hi bất lực xoay người nhìn về phía đám người trên hành lang dài, không tình nguyện bị kéo rời đi.

Bác sĩ đang nghiêm túc làm kiểm tra cho người đàn ông.

Phản ứng của anh càng thêm mẫn cảm, giống như muốn bị đánh thức, giọng hoảng loạn lẩm bẩm: “Nhược Hi, Nhược Hi chạy mau……”

Những người nhà của bệnh nhân khác thì thầm với nhau: “Anh ta nói cái gì vậy?”

“Tôi nghe không hiểu, hình như là người Tịch Quốc.”

“Anh ta đang gặp ác mộng.”

“Đúng vậy, anh ấy đã hôn mê hơn mười ngày nay rồi, chắc hẳn là đang gặp ác mộng, không biết là có tỉnh lại được hay không?”

CHƯƠNG 431: NGUY CƠ SẢY THAI CAO​


Bạch Nhược Hi đứng ngoài cổng bệnh viện.

Nhìn cơn mưa xối xả, không có ý định dừng lại.

Gió lạnh thổi qua, cô cảm thấy toàn thân run lên, lạnh cả người, tựa vào một góc bệnh viện, dùng tay ôm lấy vai, xoa nhẹ, nhìn mưa to bên ngoài, lòng như chìm xuống, còn lạnh lẽo hơn thời tiết.

Đúng lúc này, một cô gái cầm ô từ trong mưa lao vào, vừa đặt ô xuống thì tức giận lẩm bẩm, cất ô đi rồi vỗ nước mưa trên người.

Bạch Nhược Hi lờ mờ nghe thấy ai đó nói cùng ngôn ngữ với mình, và không thể không nhìn về phía đó một cách tò mò.

Lư Tiểu Nhã gấp ô lại và lắc mạnh ô: “Thời tiết ma quái này, mưa mãi không tạnh, thật sự rất khó đi lại.”

Lư Tiểu Nhã cầm ô đi về phía bệnh viện, Bạch Nhược Hi nhìn thấy có người bước vào bệnh viện, đó là đồng hương, cô vội vàng chạy tới ngay lập tức, giọng nói run lên vì lạnh: “Xin lỗi, cô có biết người đàn ông này không?”

Lư Tiểu Nhã đầu tiên nhìn thoáng qua Bạch Nhược Hi, thấy cô lúc này vô cùng xấu hổ, toàn thân ướt sũng, thân thể khẽ run, môi tái nhợt, cô không có thời gian nhìn ảnh, và lo lắng nói: “Cô ướt hết rồi, để thế này, bị cảm thì sao, thay quần áo nhanh đi.”

“Cô có thể nhìn tấm ảnh này trước được không? Cô đã nhìn thấy anh ấy chưa?”

Lư Tiểu Nhã cúi đầu.

Nhìn thấy người đàn ông trong ảnh, cô không khỏi nhíu mày, chậm rãi cầm tấm ảnh, nhìn người đàn ông đẹp trai cường tráng trong ảnh rất nghiêm túc.

Lần đầu tiên có người cầm bức ảnh này và nhìn lâu như vậy, Bạch Nhược Hi rất căng thẳng và hồi hộp hỏi: “Cô đã gặp anh ấy chưa? Cô thấy quen mắt đúng không? Chắc hẳn cô đã từng gặp anh ấy.”

“Thực sự cảm thấy một chút quen thuộc, như thể tôi đã nhìn thấy nó trước đây.”

Lư Tiểu Nhã nhìn nó một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạch Nhược Hi, tự hỏi: “Đây là ai?”

“Chồng tôi, chồng tôi đang đi du lịch ở Khâu quốc và sau đó đã biến mất.

Anh ấy có thể bị thương.

Tôi không thể liên lạc với anh ấy.

Tôi …”

Bạch Nhược Hi chưa kịp nói xong, Lư Tiểu Nhã đã bị sốc và phản ứng đột ngột, cô ngạc nhiên nắm cổ tay Bạch Nhược Hi kéo cô vào trong, rất kích động: “Mời cô vào đây xem có phải cái cái đống rắc rối lớn này không.”

Lúc này Lư Tiểu Nhã nắm tay cô đi vào trong, Bạch Nhược Hi vui mừng không gì sánh được, cô rất lo lắng chạy theo Lư Tiểu Nhã về phòng.

Khi đi ngang qua hành lang, cô hộ lí lau sàn nhìn thấy Bạch Nhược Hi, sắc mặt thay đổi, nhưng nước trên người đã khô một chút bên ngoài, không còn nước nhỏ giọt khắp nơi, cũng không phát ra tiếng động.

Lư Tiểu Nhã kéo Bạch Nhược Hi chạy như bay qua một hành lang.

Bước tới chỗ nhóm người vừa rồi, các bác sĩ và y tá vẫn đang kiểm tra, những người khác tản ra quan sát.

Lư Tiểu Nhã nhìn thấy các bác sĩ và y tá ở đó, cô lập tức buông cổ tay Bạch Nhược Hi ra, chạy tới, hỏi bằng tiếng Khâu quốc: “Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”

“Bệnh nhân vừa phản ứng, vừa nói mơ, cử động được nhưng sau khi thăm khám thì tình trạng không cải thiện, hiện còn hôn mê.”

“Có thể nói?”

Lư Tiểu Nhã nghi ngờ nhìn bác sĩ.

Bạch Nhược Hi càng đến gần, cơ thể cô càng lúc càng run rẩy.

Đầu gối cô rất run, và mỗi bước đi của cô đều rất nặng nề nhưng lại rất khẩn trương.

Nước mắt lập tức tràn ngập trong hốc mắt, làm mờ đi tầm nhìn của cô, cổ họng đau đớn kịch liệt, như sắp khóc, tim như ngừng đập trong giây lát, sửng sốt như bị sét đánh, tim cô như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Khuôn mặt nhợt nhạt, không chút máu, hốc hác và tiều tụy của một người đàn ông đập vào mắt cô chính là người chồng mà cô đã vượt biển đến Khâu quốc để tìm kiếm.

Đó là anh ba đã mất tích lâu nay của cô, người đàn ông mà cô ngày đêm nhớ mong.

Khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, lòng cô khó chịu đến mức không nói được lời nào, lúc cô đến gần mép giường, sức lực của đầu gối không còn chống đỡ được cơ thể, vì vậy cô ngã quỳ xuống sàn bên cạnh giường.

Lư Tiểu Nhã và bác sĩ sững sờ trước hành động của cô.

Cô đã nắm chặt tay người đàn ông bằng cả hai tay, đặt mu bàn tay lên má, khóc không ra hơi, nước mắt như mưa, và cô sắp gục ngã vì đau buồn.

“Anh ba … Anh ba, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi , ông trời không phụ lòng em, cho em tìm được anh. Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com I Nhảy hố truyện hay nhé!

Huhu…….Anh ba, tỉnh lại đi, nhìn em được không, Nhược Hi tới rồi.”

Bạch Nhược Hi khóc ngất, run rẩy vì đau đớn.

Bác sĩ phát hiện cô có điều gì đó không ổn nên vội vàng chạy đến giúp cô và nói điều gì đó mà Bạch Nhược Hi không thể hiểu được.

Bạch Nhược Hi không biết bên kia muốn làm gì, cô theo bản năng không muốn buông tay Kiều Huyền Thạc.

Cô nắm chặt tay anh, giận dữ hất bác sĩ ra, nhào lên ôm lấy Kiều Huyền Thạc, áp mặt vào lồng ngực anh, ôm chặt lấy tay anh, khóc như một đứa trẻ: “Anh ba, tỉnh lại đi, về nhà với em đi, anh tỉnh lại đi, em sẽ gọi điện thoại bảo anh trai em đưa chúng ta về nhà, đúng vậy…”

Bạch Nhược Hi phản ứng lại, lập tức sờ sờ túi, run giọng nói: “Em sẽ gọi A Lương, chúng ta cùng nhâu về nhà đi …”

Cô run run tay, vừa lấy điện thoại ra, không cầm được điện thoại liền rơi xuống đất, cô vội vàng cúi người nhặt lên, nhưng cô đã kích động quá độ, thể xác và tinh thần kiệt quệ, gặp gió và mưa lạnh.

Trong phút chốc, hai mắt cô tối sầm, cả người tê liệt yếu ớt ngã xuống đất.

“Cô ổn chứ.”

Lư Tiểu Nhã phản ứng nhanh, lập tức đỡ lấy thân thể Bạch Nhược Hi: “Cô ơi, cô tỉnh lại đi, cô bị sao vậy?”

Bạch Nhược Hi ngã vào trong vòng tay của Lư Tiểu Nhã, bác sĩ lập tức tiến lên đỡ cô, y tá cũng đi tới giúp, ba người không để ý nam nhân trên giường bệnh, hợp sức đưa Bạch Nhược Hi sang một giường bệnh khác.

Mười phút sau.

Lư Tiểu Nhã rất khó chịu và bước đến giường với biên lai và phiếu nhập viện.

Cô bất lực và lẩm bẩm một mình: “Một là đủ rồi, giờ còn một nữa, tôi vẫn còn là sinh viên, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để trả tiền thuốc cho cô? Thẻ tín dụng của tôi đã sử dụng hết và nhiệm vụ thì chưa hoàn thành.

Tại sao tôi lại đen đủi như vậy?”

ư Tiểu Nhã đi ngang qua giường bệnh của Kiều Huyền Thạc, liếc nhìn anh, thấy anh còn chưa tỉnh, liền đi thẳng vào phòng.

Bác sĩ vừa đi ra từ bên trong sau khi khám bệnh, Lư Tiểu Nhã đã nắm lấy cổ tay anh ta, lo lắng hỏi: “Cô gái kia không sao chứ?”

“Cô ấy bị nhiễm lạnh và cơ thể suy nhược, sốt nhẹ nhưng chúng tôi không thể cho cô ấy uống thuốc ngay bây giờ, kết quả siêu âm cho thấy cô ấy đang mang thai và có nguy cơ rất cao.

“Mang thai? Nguy cơ cao?”

Lư Tiểu Nhã đột nhiên sửng sốt, tại sao chuyện này càng ngày càng rắc rối? “Đúng vậy, hình ảnh siêu âm cho thấy ba phôi thai, nguy cơ sảy thai cao, vì cơ thể rất yếu trong giai đoạn đầu của thai kỳ.”

Lư Tiểu Nhã chết lặng. Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com I Nhảy hố truyện hay nhé!

Việc không uống thuốc tùy tiện là điều tốt, như vậy cô sẽ không phải tiếp tục sử đến dụng thẻ tín dụng, nhưng nguy cơ rủi ro cao về sức khoẻ yếu khiến cô lo lắng hơn.

CHƯƠNG 432: MANG THAI BA​


Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh.

Khi màn đêm buông xuống, cả không gian chìm trong yên tĩnh.

Trong căn phòng bệnh vỏn vẹn vài mét vuông kê bốn chiếc giường, lối đi nhỏ hẹp chỉ vừa cho y tá và bác sĩ đi qua.

Lư Tiểu Nhã ngồi ở mép giường, cúi đầu dùng điện thoại di động tính toán tiền thuốc mấy ngày nay.

Bạch Nhược Hi từ từ tỉnh dậy sau cơn mê, cô mở mắt ra, đập vào mắt cô là trần nhà trắng xóa, không khí xung quanh tràn ngập mùi thuốc khử trùng.

Dường như cô đang mơ, trong giấc mơ có một cô gái đưa cô đi tìm anh ba, nhưng anh ba đã bất tỉnh, không nghe thấy tiếng khóc hay tiếng la hét của cô.

Bạch Nhược Hi hô hấp yếu ớt, chậm rãi nghiêng đầu nhìn xung quanh.

Cô ngỡ ngàng vì không phải khách sạn nơi cô ở, đây là một căn phòng đơn sơ và nhỏ hẹp mà còn có một cô gái ngồi bên cạnh, dáng vẻ duyên dáng và dễ thương, cô ấy đang cầm điện thoại và một xấp biên lai trên tay lẩm bẩm tính toán Giống như một cô gái trong giấc mơ.

Chỉ trong tích tắc, Bạch Nhược Hi đã nhận ra mình không phải đang mơ, cô lo lắng và nhanh chóng ngồi dậy.

Động tác của cô khiến Lư Tiểu Nhã hoảng hốt.

Lư Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn cô, vừa thấy cô định ngồi dậy thì lập tức đặt đồ trong tay xuống, đỡ cô: “Cô tỉnh rồi sao? Thân thể của cô còn rất yếu cần nghỉ ngơi nhiều hơn!”

“Anh ba, anh ba …”

Giọng nói lo lắng của Bạch Nhược Hi run lên.

Lư Tiểu Nhã đỡ cô ngồi dậy, vội vàng an ủi: “Đừng lo lắng, anh ba mà cô nhắc tới, anh ta vẫn còn ở đó, bây giờ cô so với anh ta còn quan trọng hơn, cô có biết là mình đang mang thai không?”

Bạch Nhược Hi gật gật đầu, đặt chân của mình xuống giường: “Tôi biết nhưng đó không phải là vấn đề, anh ba hiện đang ở đâu?”

“Cô là mắc phải bệnh do gặp mưa gió, hãy chăm sóc thân thể cho tốt trước đã, sau đó nghĩ cách cứu anh ba của cô.

anh ta hôn mê nhiều ngày như vậy.

Nói không chừng hôm nay sẽ có phản ứng nhưng giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Cô…



Lư Tiểu Nhã thuyết phục, nhưng vẫn không ngăn lại được Bạch Nhược Hi vội vàng chạy ra khỏi phòng. Cập nhật chương mới nhất tại nh ayho.com |Nh ả y hố truyện*miễn phí

Lư Tiểu Nhã đành phải đỡ Bạch Nhược Hi, thật cẩn thận để ý thân thể cô.

Hai người lần nữa đi theo lối hành lang, Bạch Nhược Hi vội vàng chạy tới, đặt hai tay lên giường bệnh của Kiều Huyền Thạc, khuôn mặt coi đẫm lệ, đôi môi run rẩy, đầu ngón tay khẽ run lên, chậm rãi chạm nhẹ mặt anh ấy, nghẹn ngào hỏi: “Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Anh ba đã xảy ra chuyện gì?”

Lư Tiểu Nhã thở dài, nhìn người đàn ông trên giường bệnh, nói: “Lúc tôi nhìn thấy, thì anh ta đang nằm trong sân, trên người bị bắn hai phát, tôi không có tiền đi bệnh viện lớn chữa trị cũng không thể gọi cảnh sát nên đành đưa đến đây điều trị.”

Bạch Nhược Hi lau đi những giọt nước mắt trên mi, nhìn Lư Tiểu Nhã bằng ánh mắt đầy cảm kích nụ cười biết ơn rồi chậm rãi nói: “Cảm ơn cô, cảm ơn cô đã cứu anh ba, cảm ơn cô đã sắp xếp chu toàn không báo cảnh sát.”

“Anh ta là ……

“Lư Tiểu Nhã thấp giọng, lo lắng hỏi: “Thân phận của anh ta là gì? Đêm hôm đột nhiên bị bắn hai phát, nếu không phải người thường thì cũng là tội phạm quốc tế?”

“Không phải, cô đừng suy đoán lung tung, chúng tôi đều là người tốt”.

Bạch Nhược Hi lo lắng nắm tay Kiều Huyền Thạc, xoa xoa, sau khi nghĩ lại, cô nói: “Điều kiện y tế ở đây rất thấp, tôi muốn chuyển anh ấy đến một Bệnh viện lớn để điều trị.”

“Anh ta không có giấy tờ tuỳ thân, trên người có vài chiếc thẻ ngân hàng thì không dùng được.

Sau khi gặp rắc rối lớn này, thẻ tín dụng của tôi đã dùng hết rồi”.

Lư Tiểu Nhã bất đắc dĩ nói ra hết.

“Không vấn đề.

Tôi sẽ trả lại tiền cho cô, ở đây bệnh viện nào là tốt nhất?”

“Cái này…”

Lư Tiểu Nhã ngẩng đầu lên trần nhà, nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.

Bạch Nhược Hi không đợi Lư Tiểu Nhã nói, cô lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số của Doãn Đạo.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói lo lắng của Doãn Đạo truyền đến: “Em gái, em đang ở đâu? Anh đến khách sạn nơi em ở, tìm không thấy em, điện thoại cũng không liên lạc được.

Muộn như vậy rồi em còn đi đâu?”

“Anh, em tìm được người rồi, em tìm được anh ba rồi”.

Doãn Đạo kinh ngạc không nói nên lời.

“Hiện tại em cần sự giúp đỡ của anh.

Em cần đưa anh ba đến bệnh viện lớn để chữa trị.

Lần này anh nhất định phải giúp em.”

“Hai người đang ở đâu, anh tới ngay”.

Doãn Đạo lo lắng hỏi.

Bạch Nhược Hi nói ra địa chỉ, lập tức ngắt điện thoại đặt xuống, căng thẳng nhìn Kiều Huyền Thạc, sờ lên gò má tái nhợt của anh.

Lư Tiểu Nhã cười nhạt hỏi: “Cô có thể đưa anh ta đến một bệnh viện lớn để điều trị đúng không?”

Bạch Nhược Hi nhìn cô cười lịch sự, và rất biết ơn vì cô gái này là ân nhân đã cứu Kiều Huyền Thạc cung là ân nhân của Bạch Nhược Hi.

“Tôi tên là Bạch Nhược Hi, không biết gọi cô như thế nào?”

“Gọi tôi là Lư Tiểu Nhã.”

Vừa nói, cô vừa đưa tay ra, Bạch Nhược Hi lập tức nắm tay cô: “Rất vui được gặp cô, anh ba tôi đã khiến cô tổn thất bao nhiêu tiền.

Tôi có thể trả lại gấp đôi cho cô.



“Cô không cần trả gấp đôi.

Đợi tôi tính ra sẽ nói với cô.

Thật là tôi cũng đang thiếu tiền, nên không thể rộng lượng được.”

“Không không không, đây là số tiền mà tôi phải trả lại.

Dù không quen biết nhung cô đã ra tay cứu giúp anh ấy.

Từ nay, cô chính là ân nhân của tôi.

Tôi sẽ biết ơn lòng tốt của cô cả đời này…”

Bạch Nhược Hi còn chưa nói xong, Lư Tiểu Nhã ngượng ngùng cười nói: “Cô đừng nói như vậy, tôi cũng không làm gì cả, cô thật sự không cần phải như thế này đâu.”

Bạch Nhược Hi hiểu ý mỉm cười, cô không hề đem ân tình đặt ngoài miệng mà luôn khắc sâu trong lòng.

“Cô mau nghỉ ngơi đi? Bác sĩ nói cô mang thai lại bị cảm lạnh, không thể tiêm thuốc tuỳ tiện, cho nên cô phải chú ý tới thân thể đó.

Bạch Nhược Hi cười khổ: “Tôi không sao.”

Cô sờ xuống bụng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Kiều Huyền Thạc. Cập nhật chương mới nhất tại nh ayho.com |Nh ả y hố truyện*miễn phí

“Cô như thế này mà nói không sao? Bác sĩ nói cô thai phụ có nguy cơ cao.

Cô nên nằm xuống nghỉ ngơi chút, đợi anh trai cô đến xử lý chuyển viện.”

“Nguy cơ cao?”

Bạch Nhược Hi Khi nghe thấy cụm từ này đã bị sốc.

Nhược Hi cau mày lo lắng nhìn Lư Tiểu Nhã:”Ý cô là gì?”

“Chẳng lẽ cô không biết sao? Bác sĩ không nói với cô rằng đây là một trường hợp có nguy cơ cao, có nhiều phôi thai sao?”

Tiểu Nhã vô cùng ngạc nhiên nói.

Bạch Nhược Hi bối rối lắc đầu: “Tôi chỉ làm xét nghiệm nước tiểu, chưa kiểm tra kỹ càng, bác sĩ cũng không bảo tôi có nguy cơ cao hay nhiều phôi thai.”

“Ồ, vậy là cô không biết, hiện tại cô đang mang thai ba đứa trẻ sao?”

Lời này vừa lời nói ra, Bạch Nhược Hi sửng sốt, choáng váng, lấy tay che miệng kinh hãi nhìn chằm chằm Lư Tiểu Nhã bất động.

Cô ngạc nhiên đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lư Tiểu Nhã mỉm cười, nhìn cô với ánh mắt ghen tị rồi nói: “Cô thật hạnh phúc.

Bác sĩ nói đó là ba phôi.

Cơ hội sinh ba rất hiếm nhưng cũng rất nguy hiểm.”

Bạch Nhược Hi sửng sốt, lo sợ không nói nên lời.

Vào lúc này, những ngón tay của Kiều Huyền Thạc giật giật, bàn tay có cảm giác khẽ nhúc nhích.

CHƯƠNG 433: TỈNH LẠI​


Trước cửa khoa phụ sản.

Bạch Nhược Hi chần chừ không muốn tiến vào bên trong, cô rất rất lo lắng cho Kiều Huyền Thạc, muốn rời khỏi nơi này để đến xem tình hình của anh nhưng Lư Tiểu Nhã vẫn một mực không cho cô rời giường còn tức giận nói: “Chồng của cô một chốc một lát sẽ không thể tỉnh dậy ngay được.

Cô hiện tại không chỉ có một mình mà là 4 mẹ con, cô đã bị bệnh đến nông nỗi này rồi, không biết lo cho bản thân mà chỉ nghĩ tới chồng cô thôi sao? “Nhưng, hiện tại Anh ba đang không có người chăm sóc, anh ấy…”

“Có bác sĩ và y tá”

Lư Tiểu Nhã miễn cưỡng túm Bạch Nhược Hi đẩy vào trong khoa phụ sản.

Tuy rằng lúc này Bạch Nhược Hi rất lo lắng cho Kiều Huyền Thạc nhưng cô cũng đau lòng cho 3 đứa con trong bụng, bởi vì nhiều ngày bôn ba mệt nhọc, hôm nay còn bị dính nước mưa nên hiện giờ cô cảm thấy mệt mỏi không chống đỡ nổi, như thể cô đã bị cảm.

Lư Tiểu Nhã làm phiên dịch sau đó kéo cô đi làm các loại kiểm tra.

Sau khi làm các loại xét nghiệm cùng kiểm tra, Bạch Nhược Hi cùng với Lư Tiểu Nhã liền tiến vào trong phòng khám bệnh để chờ Bác sĩ kết luận.

Lư Tiểu Nhã rất nghiêm túc trở thành phiên dịch viên của hai người.

Sau một lúc hỏi han tình hình, sắc mặt của bác sĩ trầm xuống vẻ mặt khó xử nhìn Bạch Nhược Hi.

Có chuyện gì vậy? Tiểu Nhã, bác sĩ nói cái gì vậy? Bạch Nhược Hi lo lắng không thôi.

Lư Tiểu Nhã hít sâu một hơi sau đó nhàn nhạt nói: “Bác sĩ nói cô mới sinh non chưa được 3 tháng,thân thể chưa hồi phục hoàn toàn hiện tại lại bôn ba vất vả nên cơ thể suy nhược hôm nay lại dầm mưa dẫn đến cảm mạo nhưng hiện tại cô đang mang thai nên không thể dùng quá nhiều thuốc, chỉ có thể uống nhiều nước ấm và cố gắng nghỉ ngơi chờ đề kháng của cơ thể tiêu diệt virus cảm cúm.”

“Được, tôi sẽ …” Nhảy hố truyện nhanh nhất tại N hayh o. com | Nhảy*hố truyện full

Bạch Nhược Hi khẩn trương gật đầu, nuốt nước miếng, cô cũng hiểu thực trạng cơ thể của mình nên cố gắng nhẹ nhàng chống tay định đứng đậy”

Nhưng còn chưa kịp đứng lên lại nghe Lư Tiểu Nhã nhìn cô với ánh mắt khó xử trầm giọng nói một câu: “Bác sĩ còn nói: …”

“Nói cái gì?”

“Nói là…… khuyên cô nên bỏ bớt phôi thai?”

“Như vậy là có ý gì?”

Bạch Nhược Hi nghi hoặc nhìn Lư Tiểu Nhã, lại nhìn lại bác sĩ, từ sắc mặt của hai người này cô cũng có thể cảm nhận được là có chuyện gì đó không bình thường.

Lư Tiểu Nhã mím mím môi, một hồi lâu sau cô ta mới đưa ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Bạch Nhược Hi nói: “Bác sĩ nói khuyên cô chỉ nên giữ lại 1 hoặc 2 phôi thai, tốt nhất là nên giữ lại một phôi, như vậy thì sẽ an toàn hơn một chút.”

“Tuyệt đối không thể.”

Bạch Nhược Hi nghe vậy đột nhiên đứng bật dậy, trái tim cô trong nháy mắt như có vật sắc nhọn đâm thẳng vào, nháy mắt đau đớn, máu chảy đầm đìa, nước mắt không kìm được đã đong đầy trong hốc mắt.

Chỉ là kiến nghị của bác sĩ thôi nhưng đã khiến cô đau đến không nói nên lời.

Đây là lời khuyên gì vậy chứ?”

“Tuyệt đối không thể.”

Bạch Nhược Hi lắc đầu phẫn nộ nhìn chằm chằm bác sĩ, dùng lời nói mà bác sĩ nghe có thể hiểu được nói “Không, không……”

Lư Tiểu nhã thấy vậy vội vàng hỏi lại: “Liệu còn có biện pháp nào khác không bác sĩ? Cách làm này quá tàn nhẫn”

Bác sĩ đưa ra câu trả lời lý tính: “Muốn giữ lại cũng không phải là không thể, đó chỉ là kiến nghị của cá nhân tôi, nhưng quả thực là thân thể của cô ấy rất suy nhược, nếu cứ tiếp tục để tình trạng xấu đi như vậy thì ngay cả 1 phôi cũng không thể giữ lại được, hiện tại phôi thai còn chưa thành hình chúng ta xử lý sớm sẽ ít gây ảnh hưởng đến sản phụ nhưng một thời gian nữa sau khi phôi thai đã thích ứng với cơ thể mẹ mới xử lý sẽ vô cùng nguy hiểm, cô mau đưa thai phụ về bàn bạc lại với người nhà.

Theo tôi thì giữ lại một phôi là an toàn nhất, 2 phôi cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận nhưng nếu như để lại cả 3 thì sẽ rất nguy hiểm.”

“Được, tôi sẽ nói chuyện lại với cô ấy.”

Lư Tiểu nhã sau khi cảm ơn bác sĩ liền xoay người nhìn Bạch Nhược Hi, vừa định mở miệng còn chưa kịp nói điều gì Bạch Nhược Hi đã đưa tay ra chặn ngang miệng cô ấy nói: “Tiểu Nhã cô không cần nói nữa, cứ mặc kệ tôi, ba đứa nhỏ này, một đứa tôi cũng sẽ không bỏ mặc”

Nói rồi Bạch Nhược Hi cầm biên lai đứng lên nói: “Có thể kê thuốc cảm cho tôi được không?”

“Được để tôi kê cho cô mấy chai thuốc bổ và một số thuốc cảm dành cho phụ nữ có thai.”

“Được, tôi sẽ cố gắng chú ý đến bản thân, phiền cô đi chăm sóc Anh ba giúp tôi, tôi cũng sẽ lập tức gọi điện cho anh trai tôi, anh ấy sẽ tới nhanh thôi, chúng ta phải nhanh chóng chuyển viện cho Anh ba.”

Lư Tiểu Nhã chỉ có thể gật nhẹ đầu nghe theo sự phân phó của Bạch Nhược Hi.

Tại khu vực hành lang bên ngoài bệnh viện.

Lư Tiểu Nhã kéo một cái ghế ngồi bên cạnh giường của Kiều Huyền Thạc, tựa lưng vào ghế nhìn Kiều Huyền Thạc đang ngủ say trên giường bệnh, khuôn mặt tuấn tú nhưng tái nhợt yếu ớt nói: “Vợ của anh đã tới tìm anh rồi, anh mau mau tỉnh lại đi, anh tỉnh lại thì cũng coi như tôi được giải thoát, vợ của anh cũng không cần phải lo lắng cho anh.

Anh hẳn là vẫn còn chưa biết, vợ anh đã mang thai rồi, hơn nữa còn là mang 3 phôi thai cùng một lúc, đến chính bản thân cô ấy vừa mới biết chuyện này, cô ấy quả thật rất lợi hại.”

“Anh trúng hai phát đạn như vậy cũng không chết, mất nhiều máu như vậy vẫn có thể nhặt về được một cái mạng, anh phúc lớn, mạng lớn nhất định không thể chết như vậy được vậy nên anh mau mau tỉnh lại đi…”

Hành Lang bệnh viện vốn yên tĩnh lúc này liền truyền tới một loạt tiếng bước chân gấp gáp.

Lư Tiểu Nhã tò mò nghiêng đầu ra xem có chuyện gì bống nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc sau đó là gương mặt quen thuộc xuất hiện.

Nhìn thấy người nọ, sắc mặt Lư Tiểu Nhã bất giác trầm xuống, cô khẽ cau mày gắt gao nhìn chằm chằm tên đàn ông đáng ghét đang đi về phía bên này, đó không phải ai khác mà chính là Doãn Đạo.

Anh ra đang lo lắng nhìn ngõ xung quanh, tới mỗi giường bệnh anh ta đều ngó sát vào nhìn người nằm trên giường như thể đang tìm ai đó.

Hành động gấp gáp như thể đang rất lo lắng.

Lúc này ánh mắt anh ta dừng lại trên một bóng người đang nằm trên giường bệnh sau đó nhanh chóng đi về phía Lư Tiểu Nhã. Nhảy hố truyện nhanh nhất tại N hayh o. com | Nhảy*hố truyện full

Thời điểm anh ta nhìn thấy Kiều Huyền Thạc đang nằm trên giường bệnh cả người anh ta đều kích động không thôi lập tức xông tới mép giường của Kiều Huyền Thạc kích động thở gấp: “Thì ra là cậu ở đây, em rể à, mau tỉnh lại đi…”

Thời điểm Lư Tiểu Nhã nghe được Doãn Đạo gọi người nằm trên giường bệnh là em rể cô liền kinh ngạc đến ngẩn người, đây là cái duyên phận chó má gì vậy, tại sao tên này lại có quan hệ với người đàn ông kia chứ? “Nhược Hi, cậu ta sao rồi?…..”

Doãn Đạo sốt ruột quay mặt nhìn người con gái đang ngồi bên giường bệnh nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt đó cũng khiến anh ngẩn người, Tại sao lại là cô? Người vừa mới gọi điện cho anh là Nhược Hi tại sao đến đây lại biến thành Lư Tiểu Nhã? Lư Tiểu nhã khẩn trương nuốt nước miếng nói: “Là tôi thì có gì không ổn sao? Là tôi đã cứu anh ta.”

Em gái tôi đâu? Doãn Đạo sốt ruột nhìn bốn phía hỏi.

Cô ấy đang truyền nước ở bên trong, cơ thể cô ấy không khỏe.

Nghe vậy Doãn Đạo lập tức sốt ruột xoay người hướng về phía phòng bệnh lo lắng hỏi: “Cô ấy bị sao vậy?”

Lư Tiểu Nhã vội vàng tiến lên ngăn Doãn Đạo lại, tức giận lên tiếng: “Nếu anh đã tới rồi thì ở lại đây chăm sóc em rể của anh đi, ở đây cũng không còn chuyện của tôi nữa, tôi đi trước, chuyện còn lại giao cho anh.”

Doãn đạo không kiên nhẫn quay đầu nhìn Kiều Huyền Thạc lại liếc mắt nhìn Lư Tiểu Nhã nhàn nhạt nói: “Cậu ta không chết được, tôi không rảnh để ở đây chăm sóc cho cậu ta, bây giờ người tôi lo lắng là em gái tôi, con bé đang ở đâu?”

“Cái tên đàn ông này…”

Lư Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn thái độ của Doãn Đạo không khỏi tức giận phàn nàn: “Anh, thật là ích kỷ, em rể anh đã bị thương thành như vậy rồi mà anh còn có thái độ như thế sao?”

Doãn Đạo không khỏi cười nhạo một tiếng, đôi tay cắm sâu vào túi quần không kiềm chế được nói: “Nếu không phải em gái tôi thích tên đàn ông này thì đối với tôi cậu ta chỉ là kẻ thù mà thôi, cô còn muốn thái độ của tôi phải như thế nào? Không phải cô đã nếm qua cái cảm giác làm kẻ thù của tôi rồi sao? Thái độ của tôi lúc đó như thế nào?”

Sắc mặt của Lư Tiểu Nhã trong nháy mắt trầm xuống, cô cúi mặt cắn môi mỏng nhớ đến cảnh tượng bị anh ta vũ nhục trong khách sạn liền hận không thể dùng dao xé nát cái bản mặt tươi cười bỉ ổi của tên đàn ông trước mặt.

Trong lúc hai người đang tranh cãi không chú ý tới người đàn ông trên giường bệnh thì lúc này.

Kiều Huyền Thạc chậm rãi tỉnh lại, mở ra đôi mắt mê man chớp chớp nhìn trần nhà trắng xóa.

CHƯƠNG 434: KHÔNG CÓ HỨNG THÚ VỚI CHỒNG NGƯỜI KHÁC​


Ánh mắt mơ hồ, cơ thể nặng nề giống như đặt tảng đá ngàn cân trên người anh.

Kiều Huyền Thạc nuốt nước miếng, cảm giác miệng đắng lưỡi khô, âm thanh quen thuộc truyền đến bên tai nhưng ý thức anh vẫn mơ hồ như cũ.

Anh giống như đã ngủ rất lâu, đã có một giấc mơ rất dài.

Anh mơ thấy có sát thủ đuổi theo anh, Nhược Hi lại xuất hiện trước mặt anh, bản thân anh lại bị thương nặng không thể bảo vệ cho cô, việc duy nhất anh có thể làm là không ngừng hô hào bảo cô nhanh rời đi.

Nhưng mà Nhược Hi lại càng ngày càng đi về phía anh, càng ngày càng tới gần anh.

Kiều Huyền Thạc chậm rãi quay đầu, nhìn về phía bên cạnh.

Nhìn thấy bóng lưng một người phụ nữ, còn có bóng dáng quen thuộc của Doãn Đạo.

Cả hai đều mang theo cảm xúc trong lời nói.

Doãn Đạo? Anh ta sao lại ở chỗ này? Kiều Huyền Thạc rất là nghi hoặc, anh chậm rãi nhắm mắt lại, sắp xếp lại những suy nghĩ của mình rồi đứng dậy một cách khó khăn.

Kim truyền nước vướng trong tay rất vướng víu, Kiều Huyền Thạc ngồi vững vàng lại, nhìn về phía Doãn Đạo, anh định gọi lên nhưng âm thanh khàn khàn, cổ họng khát khô nói không ra lời.

Anh đưa tay lên cầm lấy chén nước bên cạnh, bên trong có nửa chén nước, anh không để ý là nước của ai đang uống dở, trực tiếp uống cạn một hơi.

Uống nước xong, cơ thể của anh cũng dễ chịu hơn nhiều.

Anh đặt chén nước xuống, nhìn xung quanh một lần nữa, đây là bệnh viện, kia là hành lang bệnh viện, nhìn khung cảnh chật hẹp chắc là một bệnh viện đơn sơ, phổ thông bình thường.

Người bên cạnh giường bệnh ngạc nhiên hỏi: “Cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi? Có cần tôi gọi bác sĩ giúp cậu không?”

Kiều Huyền Thạc nghe hiểu được tiếng người kia, giọng nói yếu ớt hỏi: “Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”

Đối phương chỉ vào màn hình điện tử trên vách tường.

Kiều Huyền Thạc nhìn về phía màn hình, đó là một cái đồng hồ điện tử hiển thị ngày và giờ.

Một giây sau, anh hoảng sợ cả người, một tay kéo tháo hết những kim chuyền nước trên người, nhanh chóng lao xuống giường, cơ thể loạng choạng vịn lấy bức tường đi về phía Doãn Đạo.

Anh đã hôn mê lâu như vậy, Nhược Hi không liên lạc được cho anh nhất định sẽ rất lo lắng, anh hét lên bằng giọng nói yếu ớt: “Điện thoại, đưa điện thoại cho tôi.”

Doãn Đạo kịp phản ứng, nhìn thấy Kiều Huyền Thạc đột nhiên vọt tới, anh kinh ngạc đẩy Lư Tiểu Nhã ra, nhanh chóng đỡ lấy Kiều Huyền Thạc, ngạc nhiên hỏi: “Cậu tỉnh rồi sao?”

Lư Tiểu Nhã lảo đảo mấy bước, sau khi đứng vững rất tức tối quay đầu, nhưng một giây sau khi nhìn thấy người đàn ông kia tỉnh lại, nháy mắt cô đã quên đi tức giận, vội vàng chạy lên, vui vẻ cười nói: “Trời ạ, anh cuối cùng cũng tỉnh, quá tốt rồi, anh đã tỉnh lại.”

“Điện thoại, đưa điện thoại cho tôi.”

.”Gọi điện thoại cho Nhược Hi, nhanh.”

Kiều Huyền Thạc trong lòng rất là sốt ruột, giọng nói yếu ớt nhưng ánh mắt rất kiên định.

Lư Tiểu Nhã nhìn anh cảm thấy thực sự đau lòng.

Nhưng lại cảm động nói không ra lời, bị hành động của người đàn ông này làm cảm động.

Việc đầu tiên khi tỉnh lại chính là gọi điện cho vợ mình, trong lòng đều là lo lắng cho vợ của anh chứ không phải bản thân anh.

Mà Bạch Nhược Hi cũng giống như anh, trong lòng hai người cũng chỉ nghỉ đến đối phương đầu tiên. N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com| Nhảy*hố truyện full

Doãn Đạo đỡ Kiều Huyền Thạc nằm xuống giường, “Cậu đừng lo lắng, Nhược Hi đã đến đây rồi, cô ấy đã nhìn thấy cậu.”

Kiều Huyền Thạc khẽ giật mình, lại nhìn vòng quanh bốn phía.

Lư Tiểu Nhã vội vàng tiến lên, nói : “Cô ấy dầm mưa ướt hết người, lại thêm vất vả bôn ba cho nên đã bị cảm sốt, hiện bác sĩ đã kê thuốc và các chất dinh dưỡng cho cô ấy.

Hiện tại cô ấy đang truyền dịch ở khu phòng khám ngoại trú, anh yên tâm, một lúc nữa cô ấy sẽ sang đây gặp anh.”

Kiều Huyền Thạc lúc này mới chú ý tới Lư Tiểu Nhã, bình tĩnh nhìn cô mấy giây, lông mày không khỏi nhíu lên, ánh mắt trở nên sắc bén, giống như đang suy nghĩ điều gì.

Lư Tiểu Nhã bị anh nhìn bằng ánh mắt sắc bén như vậy, có chút hốt hoảng, nhanh chóng nuốt nước miếng, nói : “Anh không biết tôi đúng không? tôi là Lư Tiểu Nhã, là tôi cứu anh.”

“Cảm ơn.”

Ngữ khí của Kiều Huyền Thạc ôn hòa một chút, tựa vào bên trên đầu giường, nhìn về phía Doãn Đạo: “Anh đi gọi bác sĩ tới đây giùm em một chút.”

Lư Tiểu Nhã vội vàng nói : “Tôi đi, tôi đi gọi bác sĩ.”

“Không cần.”

Kiều Huyền Thạc ngữ khí trở nên đặc biệt nghiêm túc, âm thanh khàn khàn mà trầm thấp dặn dò: “Để anh ấy đi.”

Doãn Đạo nở một nụ cười nhàn nhạt: “Được, để tôi đi.

Cậu nên cảm ơn người cứu mạng cậu thật tốt.”

Nói xong, Doãn Đạo quay người rời đi.

Lư Tiểu Nhã lập tức căng thẳng lên.

Người đàn ông này lúc nằm ở trên giường chỉ là cảm thấy đẹp trai mà thôi, nhưng sau khi tỉnh lại, khí thế cường hãn, một ánh mắt nhìn thôi cũng làm cô tê cả da đầu, căng thẳng toàn thân.

Mà lại rất lạnh lùng, giống như khí chất bẩm sinh của một vị vua.

Doãn Đạo đi rồi, cô lại càng căng thẳng, nở một nụ cười nói: “Cơ thể anh không có vấn đề gì đúng không?”

“Không có việc gì, cảm ơn cô.”

Kiều Huyền Thạc vừa nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào mặt cô, khiến Lư Tiểu Nhã hoảng sợ.

Đột nhiên bị một người đàn ông nhìn chằm chằm như thế này, vừa sợ hãi vừa lo lắng, lại thêm một chút ngượng ngùng, cô sờ lên gương mặt của mình, hỏi : “Trên mặt tôi dính gì sao?”

“Không có.”

“Vậy anh.”

“Chúng ta đã từng gặp nhau, cô quên rồi sao?”

Lư Tiểu Nhã cứng đờ, lập tức ngạc nhiên, tim đập thình thịch, không khỏi nhíu mày nhìn Kiều Huyền Thạc.

Mặc dù cô luôn cảm giác từng gặp anh, nhưng trong trí nhớ cô lại chưa có gặp qua anh, cũng không nhớ rõ anh là ai.

“Xem ra là cô quên thật rồi.”

Kiều Huyền Thạc không khỏi nhắm mắt lại, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nở một nụ cười yếu ớt, khẽ nói: “Duyên phận này thật kỳ lạ”

“Anh.

.

.”

Lư Tiểu Nhã nhanh chóng hỏi hỏi : “Tôi.

.

.

Chúng ta gặp nhau lúc nào?”

Kiều Huyền Thạc tựa ở bên trên đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được tiếng bước chân dồn dập chạy đến, anh hạ giọng nói một câu: “Tôi tên là Kiều Huyền Thạc.”

Anh vừa mới dứt lời, Lư Tiểu Nhã ngây người, kinh ngạc nhìn người đàn ông kia, cả người choáng váng, cơ thể cứng đờ vì căng thẳng.

Cô đã biết anh là ai, cũng đã nhớ ra hai người gặp nhau lúc nào, bảo sao cô vẫn có cảm giác là quen biết, hóa ra thật sự là đã từng gặp mặt một lần.

Bác sĩ chạy đến, vội vàng đỡ Kiều Huyền Thạc nằm xuống.

Lư Tiểu Nhã nhanh chóng lui lại hai bước, tâm tình kích động khiến cô thở gấp.

Doãn Đạo hai tay ôm ngực, đứng ở bên cạnh nhìn bác sĩ kiểm tra, nhìn một lát mới chậm rãi dời ánh mắt chuyển sang trên mặt Lư Tiểu Nhã.

Nhưng mà, sự thay đổi trên gương mặt Lư Tiểu Nhã rất kỳ lạ, giống như là mất hồn không nói một lời nào, có chút ngạc nhiên, lại mang theo chút vui sướng, trên khóe miệng khẽ mỉm cười, khiến người ta không đoán được tại sao cô ấy lại nhìn Kiều Huyền Thạc mà vui sướng mỉm cười, ánh mắt cô cũng trở nên đầy sùng bái, trở nên kích động, thậm chí là nóng bỏng.

Càng nhìn vậy, sắc mặt của Doãn Đạo càng trở nên tệ.

Hắn cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn Lư Tiểu Nhã một chút, lại nhìn về phía Kiều Huyền Thạc.

Chỉ là rời đi vài phút để gọi bác sĩ tới, thế mà mối quan hệ hai người đã thay đổi một cách nhanh chóng rồi? Doãn Đạo đút một tay vào túi quần, lạnh lùng đi đến trước mặt Lư Tiểu Nhã, ngăn chặn tầm mắt của cô nhìn Kiều Huyền Thạc.

“Anh làm sao vậy?” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com| Nhảy*hố truyện full

Lư Tiểu Nhã không vui ngẩng đầu đối mặt với vẻ mặt không hài lòng của Doãn Đạo.

Doãn Đạo lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi biết em rể tôi có mị lực mê người, nhưng cô đừng có sinh ảo tưởng.”

Lư Tiểu Nhã nhìn ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, khịt mũi coi thường, bĩu môi nói : “Yên tâm, tôi không có hứng thú đối với chồng của người khác.”

CHƯƠNG 435: TRỞ THÀNH GẤU TRÚC NHỎ​


Khi Bạch Nhược Hi ở trong bệnh viện để truyền dịch, người y tá tốt bụng đã đưa cho cô một bộ áo bệnh nhân và mặc cho cô, tóc cô cũng được sấy khô.

Dung dịch dinh dưỡng trong một giờ đã được truyền xong.

Sau khi truyền dịch, cô vội vã quay trở lại khu khám bệnh mà không thể chờ đợi thêm.

Lúc vào khu nhà nội trú, Bạch Nhược Hi nhìn thấy Doãn Đạo đi tới trước mặt, cô lo lắng chạy tới, hỏi: “Anh, anh đến rồi, mau làm thủ tục chuyển viện cho anh ba.” Doãn Đạo nắm lấy bả vai cô, cúi người nhìn lên xuống khuôn mặt và thân thể cô, lo lắng hỏi: “Tại sao em lại truyền dịch? Em bị đau ở đâu? Anh vừa sắp xếp cho Kiều Huyền Thạc xong rồi, anh đang định đi tìm em.” “Em không sao, anh ba đâu rồi, có phải anh đã bố trí xe cấp cứu chuyển viện rồi đúng không?” Bạch Nhược Hi sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng cô không có thời gian quan tâm đến thân thể của mình, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Doãn Đạo thở dài, rất áy náy mím môi, đột nhiên nắm lấy vai Bạch Nhược Hi ôm lấy cô.

Bạch Nhược Hi ngẩn ra, cứng đờ, choáng ngợp chớp mắt, bối rối.

“Xin lỗi, Nhược Hi.” Doãn Đạo rất xúc động và nhỏ giọng xin lỗi: “Là anh không tốt, tới Khâu quốc rồi lại không thể giúp em tìm Kiều Huyền Thạc, anh bị người ta cho vào tù.

Đã khiến em rất lo lắng và mệt mỏi, khiến em đích thân đến Khâu quốc và chạy ngược chạy xuôi đến kiệt sức.” “Anh, đừng nói chuyện này nữa, em không trách anh, hiện tại anh ba đang ở đâu, anh ấy…” Bạch Nhược Hi rất lo lắng, Doãn Đạo kéo vai cô ra, cau mày, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Anh ba, anh ba,b câu chẳng câu nào không nhắc đến chồng.” Doãn Đạo nói với giọng điệu chua chát, Bạch Nhược Hi bị những lời này làm cho xấu hổ, không nói nên lời.

Có khi nào, anh lại ghen tuông với cả chồng em gái, lại còn ghen tuông bằng thân phận anh trai nữa. Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com I Nhảy hố truyện hay nhé!

Trước khi Bạch Nhược Hi lên tiếng, Doãn Đạo nói với vẻ không vui: “Bây giờ anh sẽ đi trả viện phí của Kiều Huyền Thạc, và anh sẽ trả tiền của Lư Tiểu Nhã.

Kiều Huyền Thạc cũng đã được chuyển đến khu phòng bệnh VIP rồi, mặc dù khu VIP trong bệnh viện của họ không bằng một cái nhà vệ sinh công cộng lớn, nhưng một người và một phòng sẽ giúp anh ta phục hồi tốt hơn.

Hãy đến gặp anh ta đi.

Anh ta ở phòng 109.

Anh sẽ đi trả tiền trước.” “Sao không chuyển viện, khám chữa bệnh ở đây không ổn …” “Em đến phòng bệnh sẽ biết lý do tại sao không cần phải chuyển viện.” Bạch Nhược Hi vội vàng vượt qua Doãn Đạo, vội vàng chạy về phòng Vip, cô không biết đang xảy ra chuyện gì, trong lòng như có một tảng đá treo, nặng nề mà choáng ngợp.

Phòng 109.

Bạch Nhược Hi vội vàng đi vào, đặt thuốc và hồ sơ bệnh án trong tay xuống bàn, vội vàng đi tới.

Lúc này, trong phòng không có ai, Lư Tiểu Nhã cũng đã rời đi.

Bạch Nhược Hi vội vàng chạy đến giường bệnh, kéo ghế ngồi xuống, vừa nắm chặt tay Kiều Huyền Thạc, vừa dụi mặt vào má anh, nhìn anh vẫn ngủ say bất động.

Càng nhìn anh, trái tim cô càng tan nát, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Doãn Đạo bảo cô đến xem thử.

Nhưng cô vẫn không hiểu tại sao lại không chuyển anh ba đến bệnh viện tốt hơn, cô xoa xoa bàn tay to lớn của anh lên má mình và nói trong nghẹn ngào: “Anh ba, chúng ta chuyển viện đi, em sẽ đưa anh đến bệnh viện lớn để điều trị.

Em gọi A Lương, em sẽ bảo Tổng thống cử máy bay đến đón chúng ta về điều trị.

Anh sẽ ổn và sẽ khỏe …” Bạch Nhược Hi bật khóc, cuối cùng không thể kìm lòng mà nằm xuống ngực Kiều Huyền Thạc bắt đầu khóc lớn.

Áp vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim bình thường của anh.

Trái tim cô như bị bóp nát, cô khó chịu đến mức không nói nên lời, thổn thức mãi không thôi.

Càng nghĩ lại càng xót xa, nghĩ đến 3 đứa con trong bụng và người chồng bất tỉnh, lúc này cô bất lực đến mức gần như không thể chống đỡ nổi.

“Anh ba …

mau tỉnh lại đi …” Đột nhiên, Bạch Nhược Hi cảm thấy có một bàn tay to đang nhẹ nhàng chạm vào đầu cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô xuống.

Cô tức giận duỗi tay ra, hất tay người kia ra, bực bội nói: “Đừng có đụng vào em, anh ba bị thương thế này, anh không muốn chuyển anh ấy đến bệnh viện tốt hơn, em không có anh trai giống như anh, không giúp em thì em tự chuyển anh ba đến bệnh viện khác, em…” Kiều Huyền Thạc rũ mắt xuống nhìn người phụ nữ đang khóc trên ngực mình, đau khổ mà bất lực nặn ra một nụ cười nhỏ, sau khi đẩy tay anh ra, anh lại nhẹ nhàng chạm vào.

“Em đã nói là không được chạm vào em, anh có nghe không ..”.

Bạch Nhược Hi tức giận ngồi dậy, đứng thẳng dậy, bàn tay trên đầu cô đột nhiên rơi xuống, nhưng không phải tay của Doãn Đạo, mà là của Kiều Huyền Thạc.

Khoảnh khắc mở mắt ra, Bạch Nhược Hi đã choáng váng, choáng váng không kịp phản ứng, đứng im bất động.

Cảm giác như đang mơ, tim đập thình thịch vài cái, nước mắt trong hốc mắt càng lúc càng tuôn ra, vội đưa tay lau đi nước mắt, kích động muốn khóc nhưng lại hét lên: “Anh ba, anh ba.

Anh tỉnh thật rồi, anh …

huuu …

anh tỉnh thật rồi hả? Em không nằm mơ …” Đầu ngón tay mảnh khảnh của Kiều Huyền Thạc chạm vào má cô và ôm lấy khuôn mặt cô.

Ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp yếu ớt lẩm bẩm: “Em gầy đi rồi.” Chỉ là ba từ, nhưng vô cùng đau lòng.

Những lời này nháy mắt làm cho Bạch Nhược Hi hoàn toàn sụp đổ, nhanh chóng nhào vào trong ngực anh, dùng hai tay ôm chặt lấy cơ thể anh, khóc như một đứa trẻ trong tay anh.

Mấy ngày chịu bao vất vả và khổ sở, Bạch Nhược Hi cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

Kiều Huyền Thạc từ từ nhắm mắt lại, khóe mắt hiện lên hai giọt lệ, hai tay ôm chặt lấy thân thể thanh tú của cô, đau khổ ôm cô, cô gầy đi, gầy đi rất nhiều.

“Anh ba, huu …

Hãy trở về Tịch Quốc, em không muốn anh làm quân nhân phục vụ đất nước nữa.

Hãy làm một số công việc kinh doanh và sống một cuộc sống yên bình, được không? Em không biết thế giới của em sau khi mất anh sẽ ra sao, em không thể tưởng tượng nổi …”

“Ngốc quá.” Giọng Kiều Huyền Thạc cũng nghẹn lại, nhẹ nhàng nói rồi hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.

“Anh ba ..”. Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com I Nhảy hố truyện hay nhé!

Bạch Nhược Hi nhanh chóng đẩy ngực ra, kìm nén nước mắt, lo lắng nói: “Em sẽ gọi bác sĩ qua …” Kiều Huyền Thạc một tay giữ cổ tay cô.

“Bác sĩ đã kiểm tra.” “Vậy anh có chỗ nào không thoải mái? Có chỗ nào đau không?” Bạch Nhược Hi sờ lên vết thương rồi sờ trán.

Với một nụ cười nhạt trước những biến cố thăng trầm của cuộc đời Kiều Huyền Thạc, anh kéo cơ thể cô về phía mình.

Anh chuyển người sang một bên và kéo Bạch Nhược Hi lên giường bệnh.

“Nằm xuống.” Giọng điệu ra lệnh của anh.

Bạch Nhược Hi nghi ngờ nhìn anh.

Anh di chuyển ra khỏi để lại một vị trí và kéo Bạch Nhược Hi năm xuống bên cạnh: “Nằm cạnh anh và ngủ một lúc.” “Em không mệt, anh ba, cơ thể của anh bây giờ …” Không thể để cô từ chối, Kiều Huyền Thạc kéo cô vào trong vòng tay của mình, anh nâng chăn bông lên đắp người cô, đưa tay chạm vào má cô và ngón tay cái xoa nhẹ quầng thâm mắt của cô.

Anh đau khổ thì thầm: “Em đã trở thành một con gấu trúc nhỏ rồi.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom