• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ngọn sóng tình yêu (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 352-357

CHƯƠNG 352

Lam Tuyết rời khỏi sân bay liền quay trở về viện dưỡng lão đón người mẹ bị liệt quay trở về nhà cũ. Những tưởng rằng sau khi mang con rời khỏi Tịch Quốc sẽ lại nghĩ cách để quay lại đón mẹ già rời đi nhưng hiện tại thì đó chỉ còn là ước mơ xa vời.

Hai tên vệ sĩ vẫn luôn theo sát cô, cô không còn cơ hội để trốn thoát. Hiện tại một người phụ nữ như cô dẫn theo 2 đứa trẻ cùng với một mẹ già bị liệt thì thử hỏi có thể trốn đến nơi nào?

Cô cũng chẳng còn cách nào hơn là phải dũng cảm đối mặt.

Trên đời này ắt sẽ vẫn còn công lý †ồn tại. cùng lắm thì cô liều mạng giữ lại hai đứa nhỏ. Nếu mất đi 2 đứa con này thì cái chết đối với cô cũng không còn gì dáng sợ nữa.

Nghĩ như vậy, Lam Tuyết một lần nữa mở điện thoại di động lên. Cô ngồi trong nhà chăm sóc cho hai đứa con, ngoài cửa có hai vệ sĩ đứng trông chừng làm cô cảm thấy vô cùng bất an. Người duy nhất mà cô có thể nghĩ đến lúc này để xin sự giúp đỡ chỉ có Bạch Nhược Hy.

Sau khi nghĩ vậy cô liền gọi điện thoại cho Bạch Nhược Hy. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng lo lắng của Bạch Nhược Hy truyền đến qua tai nghe.

“Alo, Lam Tuyết, cậu đi đâu từ tối qua tới giờ mà tắt máy? Hiện tại cậu đang ở đâu vậy?

352-3.jpg


“Hiện tại thì mình cũng chưa nghĩ ra cách gì có thể giúp cậu, chúng ta đấu không lại thẩm phán. Tất cả mọi người đều phải nghe theo pháp luật mà pháp luật thì ở trong tay thẩm phán” Bạch Nhược Hy rối rắm.

Lam tuyết bất lực hít sâu một hơi chậm dãi nhắm mắt lại, dựa đầu lên ghế sô pha, thân thể vô lực ngã xuống. lúc này cô như người mất hồn vậy, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Mình biết cậu đấu không lại Hách Nguyệt nhưng mình hi vọng cậu có thể nhờ lực lượng của Anh ba cậu giúp mình. chỉ cần giữ lại được hai đứa nhỏ, đời này tớ nguyện làm thân trâu ngựa để báo đáp hai người.

Lam Tuyết, cậu đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy, chúng ta là chị em, chuyện của cậu cũng là chuyện của mình. Tuy rằng mình chưa từng sinh con nhưng mình Hiểu được tâm trạng của cậu lúc này. Mình nhất định sẽ cố hết sức để nghĩ cách giúp cậu, cho dù đấu không lại Hách Nguyệt thì tớ cũng nhất định phải thử một lần, không thể cứ dễ dàng từ bỏ như vậy.

“Cảm ơn cậu, Nhược Hy”

“Cậu còn cảm ơn nữa là mình sẽ giận cậu đó! Khách khí như vậy là không coi mình là người một nhà đâu nha.”

Lam Tuyết vui mừng đến phát khóc, mím môi nước mắt lưng tròng nói: “Được rồi, mình không nói nữa.”

“Được rồi, tớ cúp máy trước đây, tớ sẽ đi hỏi xem ý tứ của anh ba thế nào, đến lúc đó sẽ gọi điện thông báo cho cậu.”

“Được “

Bạch Nhược Hy tắt máy, sau đó cất điện thoại vào túi sốt ruột đi vào trong phòng khám.

Lúc này trong phòng khám, bác sĩ đang ngồi đối diện với Kiều Nhất Xuyên đang tiến hành một số phương pháp trị liệu tâm lý đơn giản Cảm xúc của Kiêu Nhất Xuyên có vẻ rất tồi tệ, ông ấy vẫn đang rũ mắt xuống không nhúc nhích Bạch Nhược Hy tiến về phía Bác sĩ lên tiếng hỏi: “Bác Sĩ, tình hình của bác trai rốt cuộc là như thế nào? Tại sao tinh thần ông ấy lại xa sút như vậy, thỉnh thoảng ngây ngốc, thỉnh thoảng lại không ngừng gào khóc. Từ hôm qua tới giờ không thiết ăn uống gì cả.”

Bác sĩ thở dài một tiếng sau đó lắc đầu nói: “Tâm bệnh thì cần phải có tâm dược để chữa trị. Tôi tạm thời kê cho ông ấy một ít thuốc an thần. trong khoảng thời gian này người nhà cần phải quan tâm ông ấy nhiều hơn, ngàn vạn lần không nên kích động tới cảm xúc của ông ấy.”

“Bác sĩ vậy ông ấy bị bệnh gì?”

Bác sĩ vừa kê đơn thuốc vừa trả lời: “Thất tâm phong, người bệnh chịu đả kích quá độ nên đã gây ảnh hưởng tới hệ thần kinh trung ương. Trước mắt tôi kê cho ông ấy một ít thuốc ổn định cảm xúc nhưng quan trọng nhất vẫn cần người nhà phải quan tâm chăm sóc người bệnh nhiều hơn. Tuyệt đối không được để ông ấy kích động, nếu không người bệnh sẽ hoàn toàn mất trí, phát điên mất.”

“Cảm ơn bác sĩ, tôi biết rồi.”

Bạch Nhược Hy gật đầu sau đó cầm lấy đơn thuốc đỡ Kiều Nhất Xuyên rời khỏi bệnh viện.

Sau khi biết được quá khứ của chị Tĩnh, Bạch Nhược Hy cũng rất hận người đàn ông này. Chị Tĩnh chịu nhiều tổn thương như vậy đều là do người đàn ông Kiều Nhất Xuyên này gây nên.

Nếu như năm đó, ông ta một lòng một dạ chung thủy với vợ của mình, chăm chỉ kinh doanh chăm lo cho gia đình nghĩ đến 3 đứa con trai thì đâu để cho người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu, Chị Tĩnh cũng sẽ không phải chịu nhiều oan ức như vậy, gia đình của ông ta cũng không có nhiều biến cố lớn như thế.

Sau khi đỡ Kiều Nhất Xuyên lên xe, đóng cửa lại, Bạch Nhược Hy đứng bên ngoài xe, tựa lưng lên cửa kính gọi điện thoại cho Kiều Huyền Thạc.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Bạch Nhược Hy gấp gáp lên tiếng: “Anh Ba, em tìm được bác trai rồi.”

Kiều Huyền Thạc không nhanh không chậm mở miệng: “Tìm ông ta làm gì? Không cần phí thời gian cùng tinh lực đi tìm ông ấy.”

“Nhưng bác trai….. ông ấy bị bệnh.”

Bạch Nhược Hy không đành lòng, tuy rằng cô biết ba an hem nhà họ Kiều hận ba của bọn họ nhưng trước sau thì đó cũng là máu mủ tình thân.

“Bị bệnh thì tự ông ta sẽ đi tìm bác sĩ”

Giọng nói của Kiều Huyền Thạc lạnh lùng, ngữ khí cũng trở nên nghiêm khắc thêm vài phần.

Bạch Nhược Hy xoay người nhìn Kiều Nhất Xuyên vẫn đang ngồi trong xe, dừng lại một chút sau đó nói: “Em đưa ông ấy đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói ông ấy biết được quá khứ của mình, sau khi biết được mẹ em đã hãm hại Chị Tĩnh nên chịu đả kích quá lớn, ông ấy không thể chấp nhận được sự thật này nên đã… phát điên rồi thơ ” Kiều Huyền Thạc trầm mặc.

Bạch Nhược Hy biết Kiều Huyên Thạc không phải là người vô tình, tuy rằng anh ấy rất hận ba mình nhưng vẫn chưa tới mức hoàn toàn không để ý tới sinh tử của đối phương.

Bạch Nhược Hy suy nghĩ một lúc sau đó lại nói tiếp: “Bác sĩ nói ông ấy mắc chứng thất tâm phong, là tâm bệnh cho nên em không thể đưa ông ấy trở về với mẹ của em được, em sợ ông ấy sẽ bị kích thích, em muốn đưa ông ấy tới gặp chị Tĩnh, nếu Chị Tĩnh chịu tha thứ cho ông ấy thì có lẽ tâm tình của ông ấy sẽ dễ chịu hơn một chút, bệnh tình cũng có cơ hội chữa khỏi.”

Trong nhận thức của Bạch Nhược Hy thì Trần Tĩnh là một người phụ nữ lương thiện.

Một lúc lâu sau Kiều Huyền Thạc mới lên tiếng một lần nữa : “Tùy em, em tự xem rồi sắp xếp”

Bạch Nhược Hy không khỏi mỉm cười, bởi vì cô đoán được tâm tư của Kiều Huyền Thạc, bởi vì cô biết anh vẫn luôn là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa.

“Được, vậy em không quấy rầy anh ba làm việc nữa, Hiện tại em sẽ đưa bác trai đi gặp chị Tĩnh, có chuyện gì thì em lại gọi điện cho anh. “

“Được.” Kiều Huyền Thạc ôn hòa trả lời lại một tiếng sau đó tắt máy.

Sau khi cúp điện thoại Bạch Nhược Hy lên xe.

Trần Âu khởi động xe lái đi.

Ngồi trên ghế phụ lái, Bạch Nhược Hy nghiêng đầu nhìn Kiều Nhất Xuyên đang ngồi ngây ngốc trên ghế sau, giờ phút này, ông ấy chỉ còn là một người đàn ông đáng thương bị gia đình, vợ con xa lánh.

Xe chạy nhanh trên đường Quốc lộ hướng về phía bệnh viện.

Bạch Nhược Hy chậm rãi mở miệng: “Bác trai, hết thảy mọi chuyện đều đã qua rồi, Chị Tĩnh cũng sẽ không hận bác đâu, bác tin lời Nhược Hy nói đi.”

Kiều Nhất Xuyên thẫn thờ nhìn dòng xe cộ trên đường qua ô cửa kính, ánh mắt trống rỗng vô hồn, sắc mặt tiều tụy như muốn đem linh hồn giấu đi, trốn tránh hết thảy mọi chuyện.

Suốt cả chặng đường ông ấy đều không lên tiếng.

Bạch Nhược Hy đỡ ông ấy đi đến phòng bệnh nơi Trần Tĩnh ở.

Sau một thời gian Tĩnh dưỡng, khí sắc của Trần Tịnh cũng đã khá hơn rất nhiều, bà nhàn nhã, thoải mái chăm sóc một số thực vật nhỏ. Trong phòng bệnh, nơi nơi đều căm đầy hoa tươi.

Phía trước ban công có một bể cá nhỏ, bên trong nuôi mấy con cá bảy màu, trên bàn đặt mấy quyền sách.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, xuân phong đưa tới khiến căn phòng càng thêm sinh động.

Trần Tĩnh ưu nhã ngồi xem một tờ tạp chí, trên mắt đeo một cặp kính mắt tinh xảo càng làm tôn lên vẻ trang nhã, hào phóng của bà.

Một người phụ nữ đã ngoài 50 tuổi mà cũng chỉ như ngoài tuổi 30, trên người lộ ra khí chất tao nhã, không hề mang theo dấu vết thời gian.

Bạch Nhược Hy mang theo Kiều Nhất Xuyên gõ cửa tiến vào phòng bệnh, Trần Tĩnh nghe được tiếng gõ cửa, khép lại cuốn tạp chí hạ mắt kính xuống nghiêng đầu nhìn về phía cửa Thời điểm nhìn thấy Bạch Nhược Hy, trên môi bà liền nở nụ cười tươi tắn lộ rõ vè vui sướng, nhưng khi nhìn thấy Kiều Nhất Xuyên cũng theo sau Bạch Nhược Hy tiến vào thì trong nháy mắt sắc mặt của bà lập tức trầm xuống.
CHƯƠNG 353:

Trần Tĩnh nhìn hai người trước mắt.

Bạch Nhược Hy buông cánh tay của Kiều Nhất Xuyên ra chậm rãi đi về phía Trần Tĩnh, ở trước mặt Trần Tĩnh ngồi xổm xuống, đôi tay đặt trên đầu gối của bà, giọng điệu nhẹ nhàng lẩm bẩm “Chị Tĩnh, đã lâu rồi không tới thăm chị, hôm nay tới đây thấy tinh thần của chị đã ổn định hơn rất nhiều.”

Trần Tĩnh tê cười nhạt gật đầu: “Sức khỏe của chị vẫn còn tốt, em tới đây thăm chị là được rồi, vì sao lại còn muốn mang theo ông ta tới đây chứ?”

Bạch Nhược Hy quay đầu lại nhìn thoáng qua Kiều Nhất Xuyên, lại nhìn về phía Trần Tĩnh, hạ giọng nói: “Chị Tĩnh, em gặp bác trai ở trên đường, trông bác trai tiều tùy rất nhiêu dường như đã phải chịu một đả kích lớn. Em không đành lòng nên đã đưa bác trai đi gặp bác sĩ.

Bác sĩ nói ông ấy mắc phải tâm bệnh dẫn đến tinh thần không ổn định. Em nghĩ bác trai sau khi biết được mọi chuyện trong quá khứ vì quá hối hận, quá áy náy cho nên mới không chấp nhận được mọi chuyện mà phát điên.”

353-3.jpg


Trong lòng Bạch Nhược Hy luôn là cất giấu một cỗ thiện lương, mơ hồ làm người cảm thấy tốt đẹp.

“Nhược Hy, em ra ngoài trước đi, chị muốn nói chuyện riêng với ông ấy một lát.”

“Được,” Bạch Nhược Hy lập tức đứng lên, thay Kiều Nhất Xuyên lấy một chiếc ghế đặt trước mặt Trần Tĩnh sau đó đến bên người ông ta, dắt ông ta ngồi xuống chiếc ghế nhẹ nhàng an ủi : “Bác trai, hai người nói chuyện trước đi, đừng nghĩ ngợi quá nhiều, nghĩ nhiều đối với bác trai thực sự không tốt.”

Nói xong, cô liền xoay người rời đi.

Ra phòng bệnh, cô còn cẩn thận đóng cửa lại.

Nghe được tiếng đóng cửa, Kiều Nhất Xuyên lập tức từ trên ghế đứng dậy quỳ xuống trước mặt Trần Tĩnh, đôi tay đặt trên đùi, đầu cúi thấp xuống trầm mặc không nói một lời nào.

Trần Tĩnh bị hắn đột nhiên quỳ xuống sợ tới mức ngẩn ra, kinh ngạc nhìn hắn.

Trước hành động của Kiều Nhất Xuyên, Trần Tĩnh sững sờ một lúc sau đó mới nói.

“Anh , Anh làm gì vậy, mau đứng lên đi, có gì thì từ từ nói.” Trần Tĩnh chân thành mở miệng, không hề có ý châm chọc, mỉa mai ông ta cũng không có nhắc đến bệnh tình của ông ấy. “Chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi, tôi vẫn còn sống như vậy là đủ rồi, anh cũng không việc gì phải quá áy náy.”

Tiểu Tĩnh, xin lỗi, xin lỗi em, là tôi sai, ngàn sai, vạn sai đều là tôi sai, là tôi đã hại đời này của em, tôi là tội nhân, không đáng để được tha thứ, tôi đã cưới về một người phụ nữ rắn rết về để trở thành mẹ của các con chúng ta, tôi lại không hề biết mụ đàn bà đó sẽ hại em thành như vậy, không chỉ chia rẽ gia đình của tôi mà còn muốn hại chết em, em… em…”

Càng nói, Kiều Nhất Xuyên càng kích động, trái tim phập phồng lên xuống toàn thân run rẩy, vừa nói vừa khóc nức nở, cảm giác như sắp không thể thở nổi.

Trần Tĩnh sợ ông ta kích động sẽ phát điên giống như lời của Bạch Nhược Hi đã nói liền vội vàng nắm lấy tay của Kiều Nhất Xuyên khẩn trương lắc đầu: “Anh cũng không cần tự trách nữa, mọi chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi, tôi không hận anh, nhân sinh dữ dội, đời người ngắn ngủi chúng ta không nên dùng quỹ thời gian ít ỏi còn lại để hận thù nhau, tôi chỉ muốn trong những ngày tháng còn lại của cuộc đời sẽ dành mỗi ngày để sống thật tốt, để yêu thương quý trọng những người thân bên cạnh. Như vậy đối với tôi đã đủ lắm rồi.”

Nước mắt của Kiều Nhất Xuyên không ngừng lăn dài hai bên gò má, ông ngửa đầu nhìn Trần Tĩnh, nghẹn ngào: “Em thật sự không hận tôi sao?”

Trần Tĩnh chua xót cười, ưu nhã mà đoan trang mà lắc đầu: “Không hận.”

Bởi vì không đáng hận.

Hận một người làm chính mình tâm tình trở nên không vui, làm thọ mệnh ngắn lại, làm sinh hoạt trở nên rối loạn, bà cảm thấy không cần phải đặt quá khứ canh cánh ở trong lòng.

“Cảm ơn em, Tiểu Tĩnh, cảm ơn em.” Kiều Nhất Xuyên nắm chặt đôi bàn tay mềm mại của Trần Tĩnh, đặt ở trên mặt, khóc thút thít nước mắt nước mũi như thủy đều dính cả vào trên tay của Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh cau mày, muốn rụt tay lại nhưng lại không thể rút ra nổi, bà chỉ đành cố gắng chịu đựng sự bất tiện này mím môi cười khổ.

Bạch Nhược Hy đợi ở bên ngoài phòng bệnh 3 giờ đồng hồ.

Kiều Nhất Xuyên sám hối với trần Tịnh trong phòng bệnh nhiều giờ đồng hồ, sau khi bước ra khỏi phòng bệnh tinh thần đã thay đổi không ít.

Bạch Nhược Hy định đi theo Kiều Nhất Xuyên nhưng ông lại quay sang nói với cô: “Nhược Hy, con đi làm chuyện của mình đi, ta không có chuyện gì, ta sẽ tự mình đi gặp bác sĩ tâm lý. Hiện tại ta còncó chuyện rất quan trọng cần phải tự mình xử lý.”

Bác trai, bác…

Bạch Nhược Hy vẫn không yên tâm nhìn theo bóng dáng của Kiều Nhất Xuyên đang ngày một xa dần.

Sau khi Kiều Nhất Xuyên rời đi, Bạch Nhược Hy liền tiến vào phòng bệnh, Trần Tĩnh đứng lên, cười nhạt lẩm bẩm: “Nhược Hị, lại đây ngồi xuống nói chuyện với Chị Tĩnh.”

“Vâng.” Bạch Nhược Hy mỉm cười đi về phía Trần Tĩnh.

Doãn Nhụy ở bệnh viện ở mấy ngày, thân thể khôi phục không ít liền xuất viện.

Phương Tiểu Ngọc cùng Doãn Chi Nguyên đến bệnh viện đón cô ta. Doãn Đạo bận việc nên không có tới.

Trong khí đó Kiều Huyền Thạc tự mình đến nhà họ Doãn chào hỏi, Doãn Đạo liền ở nhà đón tiếp anh..

Trong căn phòng khách xa hoa của nhà họ Doãn.

Trên bàn trà gỗ xưa tinh xảo đặt một bộ trà cụ kiểu cổ, Doãn Đạo thảnh thơi ngồi thưởng trà.

Kiều Huyền Thạc ngồi ngay ngắn, nhìn Doãn Đạo thể hiện trà kỹ một cách tỉnh xảo.

“Không biết cơn gió nào đã đưa Kiều Đại Tướng quân tới nhà họ Doãn.”

Doãn Đạo rửa sạch chén trà, dùng muỗng gỗ vừa ra lá trà vừa chậm rãi nói: “Đây là trà Bích Loa Xuân thượng đẳng không biết đại tướng Kiều có hiểu cách thưởng thức?”

“Không hiểu.” Kiều Huyền Thạc trực tiếp trả lời hắn.

Doãn Đạo càng là không khách khí hờn dỗi nói: “Cho anh uống trà tốt như vậy mà anh lại không biết thưởng thức, quả thật là quá lãng phí.”

“Không cần thiết, Tôi tới là tìm anh là có chuyện muốn nói chứ không phải †ìm anh để uống trà.”

“Anh là khách quý, sao Doãn mỗ có thể không cẩn thận đón tiếp.”

“Quý ở trong lòng, chứ không phải hình thức:” Bàn tay đang rót trà của Doãn Đạo khựng lại Một lát sau, anh ta mới đặt chiếc.

thìa gỗ trong tay xuống sau đó tựa lưng vào ghế sô pha, dang rộng hay tay lên thành ghế, bắt chép chân, thái độ không mấy hợp tác sau đó khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, nhàn nhạt cười nói: “Nói đi. Có chuyện gì?”

Anh đã nhận được báo cáo giám định ADN chưa? Kiều Huyền Thạc nói thẳng, cũng không nghĩ cùng hắn quanh co lòng vòng.

Sắc mặt Doãn đạo lập tức trầm xuống, xanh mét: “ sao, làm sao anh biết tôi đi làm xét nghiệm ADN?”

“Tôi không chỉ đơn giản biết anh đi kiểm ADN mà tôi còn biết Doãn Nhụy không phải là em gái của anh.”

Sắc mặt Doãn đạo càng thêm khó coi, gân xanh trên cổ cũng vì thế mà nổi lên, đây là chuyện riêng tư, hắn ta cũng là vừa mới biết được chuyện này, báo cáo cũng vừa mới xem xong, còn chưa kịp đi hỏi cha mẹ nguyên nhân mà Kiều Huyền Thạc đã tìm tới cửa, hơn nữa hắn †a còn biết bí mật này.

Chuyện này khiến Doãn Đạo vô cùng tức giận Chắc có lẽ là bệnh viện đã để lộ bí mật.

Doãn đạo ẩn nhẫn, cắn răng nói từng câu từng chữ: “Tôi cùng Doãn Nhụy có phải là anh em hay không cũng không có quan hệ gì với anh. Tôi thật không biết tại sao Đại Tướng Kiều lại quan tâm tới chuyện của chúng tôi như vậy. Nếu như anh nghĩ rằng chuyện Doãn Nhụy không phải là em gái tôi sẽ khiến cho người khác chê cười thì thật xin lỗi, Doãn Đạo tôi không hề để bụng chuyện này. Có lẽ ba mẹ tôi không thể sinh được con gái nên mới nhận thêm một người con nuôi. Đây là chuyện riêng của gia đình tôi cũng không có quan hệ với anh, không cần anh phải xen vào chuyện của người khác.”

Kiều Huyền Thạc nhếch môi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt thanh lãnh, đối diện Doãn đạo sắc mặt âm trầm bình tĩnh nói: “Tôi quả thực là không có hứng thú đói với việc của gia đình anh nhưng hôm nay tôi tới đây, muốn anh giúp tôi một việc.”
Chương 354:

“Anh muốn tôi giúp anh sao?” Doãn Đạo như là nghe được truyện cười trong thiên hạ liền ngẩng đầu cười to, vui vẻ đến không gì sánh được.

“Đường đường là một đại tướng quân Tịch Quốc, muốn làm gì mà không được chứ, một nhân vật như anh còn có việc cần nhờ tôi giúp sao? Ha ha……”

Doãn Đạo đang đắc ý, Kiều Huyền Thạc thong thả ung dung trong túi quần lấy ra một cái túi nhỏ trong suốt, sau đó liền đưa chiếc túi cho Doãn Đạo: “Ở đây tôi có một mẫu tóc của một người phụ nữ, thật ngẫu nhiên tôi lại biết được người phụ nữ này có thể là em gái của anh cho nên mong anh có thể đem mẫu tóc này làm một phần xét nghiệm ADN với mẹ của anh. Tôi muốn xác định cô ấy có phải là do mẹ của anh sinh ra hay không?”

Nghe vậy, sắc mặt của Doãn Đạo lập tức trầm xuống, tiếng cười cũng theo đó mà dừng lại, chậm rãi buông chân, duỗi tay nhận lấy chiếc túi mà Kiều Huyền Thạc đưa tới: “Đây là tóc của ai?”

“Anh không cần biết, việc anh cần làm lúc này là đem mẫu tóc này đi làm xét nghiệm với mẹ của anh, tôi không có khả năng làm chuyện này cho nên anh làm đi.”

Doãn Đạo nheo mắt cười lạnh, nhướng mày nhìn về phía Kiều Huyền Thạc, lắc lắc chiếc túi trong tay: “Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng anh? Nếu như anh không nói cho tôi biết tên của người phụ nữ này, tôi cũng không có lý do gì để đi làm xét nghiệm ADN với mẹ tôi. Xin lỗi Doãn Đạo tôi từ xưa đến nay chưa bao giờ để cho người khác sai bảo”

Kiều Huyền Thạc nở nụ cười tự tin, sau đó đứng lên sửa sang lại quần áo, không chút hoang mang nói: “Anh sẽ làm, tôi tin tưởng anh sẽ không đành lòng nhìn em gái ruột của mình ở bên ngoài chịu khổ, chịu tội, mà cái người em gái giả mạo kia lại nhận được vô vàn sủng ái”

Doãn Đạo không khỏi nắm chặt nắm đấm, tâm tình trở nên khó chịu dị thường.

Giống như lời của Kiều Huyền Thạc nói, anh ta không thể nào chấp nhận được việc em gái ruột của mình lưu lạc ở bên ngoài mà em gái giả thì lại được hưởng thụ mọi sủng ái của bọn họ nhiều năm như vậy.

Yêu thương cô ta nhiều năm như vậy lại đổi lấy chính là sự phản bội.

Mỗi khi nhớ tới Doãn Nhụy phản bội hắn, Doãn Đạo liền hận đến tận xương tủy, đối loại em gái này cảm thấy ghê tởm, cảm thấy thất vọng vô cùng.

“Nói tôi biết, rốt cuộc mẫu tóc này là của ai?” Doãn Đạo đứng lên, rất nghiêm túc nhìn Kiều Huyền Thạc.

“Khi nào có kết quả, nếu quả thật đó đúng là em gái của anh, lúc đó anh hãy đến tìm tôi, lúc đó tôi sẽ nói cho anh biết. Nếu như không phải thì chỉ phí kiểm tra tôi sẽ trả cho anh, cũng sẽ bồi thường cho anh phí dịch vụ.”

Nói xong, Kiều Huyền Thạc xoay người rời đi.

Chỉ trả phí kiểm tra? Phí dịch vụ?

Đây là lần đầu tiên Doãn Đạo bị xỉ nhục như vậy.

Nhưng anh ta cũng không hề phải bác lại chỉ có thể nắm chặt chiếc túi trong tay, hừ lạnh thành tiếng khinh miệt từ tận đáy lòng.

Kiều Huyền Thạc vừa ra khỏi cửa thì lúc gặp hai người lớn nhà họ Doãn đưa Doãn Nhụy từ bệnh viện trở về.

Kiêu Huyền Thạc lễ phép cúi đầu chào bọn họ “Chào hai bác.”

“Sao Anh lại tới đây?” Doãn Nhụy cắn răng nổi giận đùng đùng, trong ánh mắt tràn ngập hận ý.

Kiều Huyền Thạc trực tiếp coi Doãn Nhụy như không khí mà làm lơ sự tồn tại cảu cô ta, thấy hai người lớn nhà họ Doãn không nói gì anh liền tiếp tục đi về phía trước.

“Kiều Huyền Thạc, anh đứng lại đó cho em.” Doãn Nhụy dường như nổi điên hét lớn đẩy tay của cha mẹ ra muốn đuổi theo Kiều Huyền Thạc.

Phương Tiểu Ngọc thấy vậy vội vàng kéo Doãn Nhụy lại tức giận nói: “Tiểu Nhuy con phát điên cái gì vậy? Anh ta không để ý tới con, con còn mặt dày mày dạn theo đuổi anh ta làm cái gì?

Con có thể giữ lại một chút liên sỉ cho bản thân được không?”

354-3.jpg


Thân thể Doãn Nhụy hơi hơi cứng đờ, nghe thấy là giọng nói của Doãn Đạo, không khỏi nắm chặt nắm tay, hung hăng cắn răng, híp mắt trừng lớn về phía đối phương.

Doãn Đạo ở phía sau Doãn Nhụy, liếc mắt nhìn Kiêu Huyền Thạc lên xe quân sự chạy ra khỏi đại trạch Doãn gia.

Doãn Chi Nguyên vẻ mặt nghiêm túc nhìn Doãn Đạo: “A Đạo, con nói như vậy với em gái của chính mình sao?”

Doãn Đạo nhún nhún vai, rất là đạm nhiên mở miệng: “Xin lỗi, buổi sáng con vừa tới bệnh viện lấy về một bản báo cáo xét nghiệm, bản báo cáo này khiến con phát hiện ra người phụ nữ trước mặt này, cũng giống như Doãn Âm, không phải là em gái ruột của Doãn Đạo con.

Lời này vừa nói ra, Sắc mặt của Doãn Chi Nguyên cùng Phương Tiểu Ngọc nháy mắt trầm xuống, khẩn trương nhìn Doãn Đạo, Doãn Nhụy phản ứng kịch liệt nhất, cô ta đột nhiên xoay người trừng mắt nhìn Doãn Đạo: “Em biết anh còn giận em, nhưng chẳng lẽ giận đến nỗi anh có thể nói như vậy với em sao?”

Doãn Đạo không để bụng, cười lạnh liếc Doãn Nhụy một cái, chậm rãi nhìn vê phía cha mẹ anh ta. “Còn hai người, nhận nuôi một đứa con gái cũng đủ rồi tại sao lại còn muốn nhận nuôi đến 2 đứa con gái, mà nếu có nhận con nuôi thì cũng nên tìm gen tốt để nuôi chứ xem hai đứa con gái mà hai người nhận nuôi có phẩm chất như thế nào?

Quả thực làm nhục nề nếp của Doãn gia chúng ta mà.”

Nói xong, Doãn Đạo xoay người tiến vào trong phòng.

Phương Tiếu Ngọc cùng Doãn Chi Nguyên sắc mặt xanh mét, hai người nhìn nhau, khẩn trương không thôi.

“Ba, mẹ, anh trai rốt cuộc có ý gì?”

Doãn Nhụy tiến lên phía trước làm nũng, tức giận đến nước mắt rưng rưng.

Phương Tiểu Ngọc lập tức gạt tay Doãn Nhụy, vọt vào trong phòng, đuổi theo Doãn Đạo hỏi: “A Đạo, con mau nói cho mẹ biết, rốt cuộc con có ý gì? Cái gì mà nhận nuôi? Tiểu Nhụy là đích thân ta sinh ra, một trăm phần trăm không thể có sai sót.”

Doãn Đạo dừng lại, chậm rãi xoay người, bất đắc dĩ nói một câu: “báo cáo ADN đặt ở trên bàn trà đó, các người tự mình xem đi! Nếu như Doãn Nhụy là con gái của hai người thì còn khẳng định con là do hai người nhặt về từ bãi rác.”

Doãn Nhụy cùng Doãn Chi Nguyên cũng tiến vào trong phòng khách, sắc mặt của hai người cũng khó coi như thế, khẩn trương rối rắm. Phương Tiểu Ngọc lập tức cầm lấy tập văn kiện đặt trên bàn trà mở ra xem.

Doãn Chi Nguyên cũng đi nhanh về phía trước, vọt tới trước mặt của Phương Tiểu Ngọc cúi đầu nhìn báo cáo.

Hai người càng xem thì sắc mặt lại càng là khó coi, cuối cùng, hai người sắc mặt đều trắng bệch, đầu ngón tay của Phương Tiểu Ngọc run rẩy, ánh mắt trở nên kinh hoảng.

Báo cáo trong tay cũng cầm không vững vàng mà rơi xuống trên mặt đất.

Doãn Chi Nguyên không thể tin được đây là thật sự, ông lập tức ngồi xổm xuống nhặt báo cáo lên xem lại, càng xem tay ông ta càng run dữ dội, kinh hoảng thất thố tự lẩm bẩm nói: “Tại sao lại như vậy, vì cái gì?”

Phương Tiểu Ngọc tức thì hoảng loạn kéo lấy cánh tay của Doãn Chỉ Nguyên, rất nghiêm túc lẩm bẩm: “Chồng à, Chồng, anh nhất định phải tin tưởng em, em chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh, chuyện này… em…”

Doãn Chi Nguyên nắm lấy bàn tay của Phương Tiểu Ngọc nói: “Tôi không có hoài nghi bà, chính là Tiểu Nhuy tại sao lại không có quan hệ huyết thống với chúng ta, liệu có phải rằng báo cáo này có sai sót ở đâu không?

Doãn Đạo lạnh lùng cười: “Báo cáo sẽ không sai, con cùng Doãn Nhụy làm xét nghiệm, chỉ có một trong hai người không phải là do hai người sinh ra trong khi đó con lớn lên lại có bộ dáng giống với ba tuổi trẻ như khuôn mẫu vậy thì khẳng định người giả mạo chỉ có thể là cô ta thôi.”

Vừa nói, Doãn Đạo vừa chỉ tay vê phía Doãn Nhụy.

Doãn Nhụy bị anh ta chỉ thẳng mặt như vậy cả người đều run lên nhè nhẹ, sắc mặt trắng bệch, bất lực nhìn cha mẹ của mình, cúi đầu nức nở nói: “Ba, mẹ, con là con gái của hai người, nhất định là do hai người sinh ra, điều này không thể sai được, nhất định là anh trai vẫn ghi hận con chuyện lần trước cho nên muốn đuổi con ra khỏi nhà họ Doãn. Chị gái đã xảy ra chuyện, anh ta muốn đuổi con ra khỏi Doãn gia để có thể một mình độc chiếm tài sản của Doãn gia chúng ta… anh ta… anh ta chắc chắn là có dự mưu”

Nghe vậy, Doãn Đạo không khỏi nhíu mày, lần đầu tiên anh ta nhìn Doãn Nhụy với ánh mắt tràn ngập khinh thường.

Càng nghe Doãn Nhụy nói gương mặt của anh ta càng tối sầm lại, cảm giác hối hận vô cùng vì đã làm nhiều việc vì cô ta như vậy.

Doãn Đạo buồn bực lấy ra một bao cái túi trong, bên trong có một mẫu tóc, hướng về phía trước mặt của cha mẹ nói: “Được rồi, đã vậy thì người một nhà chúng ta cùng nhau đi kiểm tra quan hệ huyết thống một lần nữa, tiện thể cũng kiểm tra cho người này luôn, tôi cũng muốn xác định xem người này có phải là em gái ruột thật sự của tôi không.”

Doãn Nhụy như muốn phát điên muốn tiến lên cướp lấy cái túi trong tay của Doãn Đạo hủy đi nhưng Doãn Đạo đã nhanh chóng đem chiếc túi trong suốt đút vào trong túi quần.

“Rốt cuộc là tóc của ai?”

Doãn Đạo trầm mặc, nhún nhún vai tỏ vẻ không muốn nói, cũng tỏ vẻ không biết.

Doãn Chi Nguyên cầm tư liệu trong tay hung hăng ném xuống mặt bàn, uy nghiêm mà cường thế: “xét nghiệm, nhất định phải làm xét nghiệm.”
CHƯƠNG 355:

Kiều Huyền Thạc lái xe ra khỏi Doãn gia.

Anh lấy điện thoại di động gọi cho Trần Tĩnh hỏi thăm, đảm bảo tâm trạng và bệnh tình của mẹ tốt anh mới yên tâm đi gặp người phụ nữ của mình.

Vào buổi tối.

Tiểu khu Xuân Điền Lí.

Kiều Huyền Thạc tiến vào bãi đậu xe, đỗ xe xong anh liền bước ra khỏi xe và đi vào tiểu khu.

Tất cả chỗ để xe ở khu vực này đều phải trả tiên, nhưng chưa ai dám thu tiền của anh, thậm chí có người còn nhận ra anh, vì anh thường xuyên ra vào khu vực này nên việc quản lý cùng vệ sinh ở đây đã trở thành quy củ.

Kiều Huyền Thạc đến nhà Bạch Nhược Hy, trực tiếp nhập mật mã vào cửa.

Khi anh vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng xào nấu và tràn ngập mùi thơm toàn bộ phòng nhỏ.

Một cảm giác ấm áp tràn ngập trái tim Kiều Huyền Thạc.

355-4.jpg


Kiều Huyền Thạc ôm lấy eo thon của cô, nhìn xuống khuôn mặt tươi cười hạnh phúc, bất giác nở một nụ cười dịu dàng ngọt ngào: “Anh đói bụng nên muốn đến đây ăn cơm.”

“Làm sao giờ? Em không biết anh sẽ qua đây nên chỉ nấu cho một người ăn.”

“Không sao”. Kiều Huyền Thạc bế cô lên ôm eo đi đến bàn bếp.

Bạch Nhược Hy chân cách mặt đất một khoảng, cô không biết anh muốn làm gì: “Anh ba, anh sao vậy?”

“Anh sẽ ăn em”

Bạch Nhược Hy mới kịp phản ứng, vừa định buông tay ra thì Kiều Huyền Thạc đã đến bếp tắt lửa. Tuy nhiên, Bạch Nhược Hy đang buông tay ra thì anh vẫn vòng tay ôm eo cô.

“Anh ba, em nấu xong trước đã, anh ngồi đợi chút, em nấu thêm một tô mì và chiên hai quả trứng”. Bạch Nhược Hy đẩy ngực anh nhưng Kiều Huyền Thạc không buông ra lập tức cúi xuống hôn cô.

Mục đích của anh rất mạnh, Bạch Nhược Hy né tránh, ngượng ngùng xấu hổ, vừa cười vừa lẩm bẩm: “Anh ba, đừng như vậy, chúng ta đi nấu cơm ăn trước đi.”

Kiều Huyền Thạc đỡ gáy cô, cố định đầu cô, ra lệnh: “Hôn một chút.”

“Không được, em có mùi khói dầu khắp cơ thể.

“Ngoan, nghe lời”. Kiều Huyền Thạc nheo đôi mắt đầy mê hoặc và dịu dàng dỗ dành.

“Em giúp anh vui vẻ, anh sẽ nấu đồ ăn ngon cho em.”

Người đàn ông này thật đúng là biết dụ dỗ người ta.

Bạch Nhược Hy mím chặt miệng, suy nghĩ một hồi, cô cũng không có vẻ gì là phản kháng.

Lập tức nắm lấy cổ anh, đôi môi đỏ mọng của cô hôn lên môi anh.

Ngay khi chạm vào, anh đã muốn lấy lại chủ quyền, nụ hôn cuồng nhiệt khiến cô ngã trong vòng tay anh ta.

Cô nghĩ đó là chỉ là một nụ hôn nhưng Bạch Nhược Hy hoàn toàn không ngờ tới, anh trực tiếp dồn cô vào tường hôn, anh không nhịn được, vừa dỗ vừa dụ rồi ăn luôn cô trong bếp.

Nhiệt huyết lan tỏa khắp gian bếp chật hẹp.

Từ nhà bếp lên phòng khách.

Từ chạng vạng đến tối.

Phòng khách tối om, ánh đèn đêm từ ngoài ban công yếu ớt chiếu vào.

Trên chiếc ghế sô pha ấm áp trong phòng khách, Bạch Nhược Hy lười biếng nằm lên nửa thân trên trần trụi của Kiều Huyền Thạc, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Anh ba, chúng ta vẫn nấu ăn à?”

“Đương nhiên là phải nấu rồi, em đói chứ?”

“Ừm”. Bạch Nhược Hy gật đầu, cô không thể tin được người đàn ông này nữa, không phải nói chỉ hôn một chút thôi sao?

Mất gần một giờ triền miên, hiện tại cô rất đói và kiệt sức vì tiêu hao thể lực quá nhiều.

Mặc dù cô đã mệt lả đi và toàn thân tê liệt nhưng anh lại tràn đầy năng lượng, tinh thần phấn chấn.

“Em tắm nước ấm đi anh sẽ nấu đồ ăn ngon cho em.”

“Em không đi nổi”. Bạch Nhược Hi làm nũng một trong vòng tay anh vài lần.

Kiều Huyền Thạc âu yếm hôn lên trán cô một cái, trực tiếp bế cô vào phòng tắm, chỉnh lại nước ấm cho cô xong liền đi ra, vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Nửa giờ sau.

Bạch Nhược Hy tắm rửa sạch sẽ.

Đèn phòng khách được bật sáng, khi cô bước ra, trên bàn đã bày sẵn ba món ăn và một món canh, còn có thêm bánh trứng.

Vì cơm không đủ, nên Kiều Huyền Thạc đã làm món bánh trứng. Kiều Huyền Thạc đặt tạp dề sang một bên, bước đến nắm tay cô và kéo ghế cho cô ngồi: “Đói rồi sao?”

“Không có”. Bạch Nhược Hy ngước mắt nhìn anh nở nụ cười: “Anh ba, anh là người toàn năng, nấu ăn giỏi như vậy, không biết tìm vợ rồi có ích lợi gì?

Kiều Huyền Thạc xoa đầu cô và cười nói: “Ai nói lấy vợ là để nấu ăn?”

“Em được dùng để làm gì?”

Kiều Huyền Thạc ngồi xuống đối diện Bạch Nhược Hy, bưng bát súp lên đưa cho cô, bình tĩnh nói: “Vợ Kiều Huyền Thạc là dùng để làm ấm giường.”

Bạch Nhược Hy nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói: “Dục vọng.”

Cô cũng muốn nghe anh nói rằng vợ anh đang đau. Nhưng rõ ràng, anh không biết nói ngọt.

“Anh là đang thành thật thôi”. Kiêu Huyền Thạc đưa bát súp cho cô với một nụ cười nhỏ.

Bạch Nhược Hy cầm bát không để ý tới anh, rốt cuộc cô có thể cảm thấy mình thực sự không phải làm việc nhà hay lo lắng chuyện bên cạnh người đàn ông này, tần suất làm ấm giường quả thực cao hơn.

Nhưng đối với cả hai còn đang trẻ, đây chẳng phải là điều đáng mừng sao?

Bạch Nhược Hy dùng thìa khuấy súp, im lặng một lúc, ngước mắt lên nhìn Kiều Huyền Thạc hỏi: “Anh ba, anh có thể giúp em một việc được không?”

Kiều Huyền Thạc cười khổ, nhàn nhạt hỏi: “Tại sao lại dùng từ giúp đỡ?

Việc của em cũng là việc của anh.”

“Bởi vì đây không phải là việc của em, là của Lam Tuyết.

Kiều Huyền Thạc đang uống canh liền dừng lại, đơ người trong vài giây, sau khi phản ứng lại, sắc mặt trầm hơn và giọng điệu nhạt dần: “Chúng ta là người ngoài, không tiện can thiệp vào chuyện của Lam Tuyết và Hách Nguyệt.”

Bạch Nhược Hy đầy phân nộ nói: “Chính anh không nghĩ rằng Hách Nguyệt rất quá đáng sao? Con là của anh ta nhưng anh ta chưa bao giờ đoái hoài, anh có biết nỗi đau khi mang thai chín tháng mười ngày của người phụ nữ không? Anh có biết cuộc sống của một người phụ nữ với hai đứa con và một người mẹ bại liệt phải trải qua bao khó khăn không? Hách Nguyệt không chăm sóc con ngày nào, sao bây giờ lại cướp mất con của Lam Tuyết? Đó là huyết mạch của Lam Tuyết, đây không phải là giết chết cô ấy sao?”

Kiều Huyền Thạc đặt bát đũa trên tay xuống, dựa lưng vào ghế nhìn Bạch Nhược Hy, nhẹ giọng nói: “Em muốn anh giúp thế nào?”
CHƯƠNG 356:

Bạch Nhược Hi cũng đặt thìa trong tay xuống, chống tay lên bàn, cúi người tiến đến gần Kiều Huyền Thạc, nghiêm túc nói: “Em muốn anh giúp Lam Tuyết giành lại quyền nuôi con, đừng để Hách Nguyệt đưa đứa trẻ đi. Hách Nguyệt là một thẩm phán. Em nghĩ anh ta sẽ cố gắng hết sức để giành quyền nuôi con.

Kiều Huyền Thạc cúi đầu mỉm cười.

Bạch Nhược Hi không hiểu tại sao anh lại cười. Cô đang rất nghiêm túc nói về chuyện này.

Bạch Nhược Hi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hách Nguyệt, anh ta căn bản không xứng làm ba của đứa trẻ, anh có biết không? Anh ta thậm chí còn cố tình dùng một con thỏ làm vật che và lấy kim đâm vào tay đứa trẻ để lấy máu kiểm tra ADN. Anh Có biết rằng hành vi này là rất ác độc không?

“Phải, thật sự rất ác liệt”. Kiều Huyền Thạc không nhanh không chậm nói.

Bạch Nhược Hi sắc mặt tệ dần nói “Anh ba, sao em cảm thấy anh không quan tâm chút nào vậy, có phải anh không muốn giúp Lam Tuyết? Nếu anh không muốn, anh có thể nói, đừng thái độ như này.”

Kiều Huyền Thạc nghe thấy giọng điệu không vui của Bạch Nhược Hi, nhanh chóng trở nên căng thẳng, nghiêm túc nhìn cô và nói: “Đừng tức giận, anh đang nghĩ chỉ là khó có thể xảy ra.”

356.jpg


“Hách Nguyệt nói rằng điều đầu tiên anh ấy làm sau khi kết hôn là thắt lưng buộc bụng, anh ấy sẽ không ở lại nhà họ Hách và gia nhập thành viên của hội DINK (2 người chung sống nhưng không sinh con).”

Bạch Nhược Hi trợn mắt chết lặng.

Kiều Huyền Thạc cầm đũa lên ăn, tiếp tục nói: “Ông nội và ba của Hách Nguyệt đều là những tiền bối rất quyền lực. Từ khi sinh ra đến nay, quỹ đạo cuộc đời của Hách Nguyệt đã được định sẵn. Việc theo học sách nào, kết bạn với ai, học kỹ năng gì đều đã được lên kế hoạch, và ngay cả người vợ tương lai, có bao nhiêu con hay theo đuổi nghề nghiệp nào cũng không phải do anh ta lựa chọn.”

Bạch Nhược Hi nhanh chóng ngậm miệng lại, cô ngạc nhiên đến mức không thể nuốt nổi đồ ăn trong miệng.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông lạnh lùng và lạc quan lại có một cuộc sống đáng buồn như vậy, tưởng chừng anh ta có một cuộc sống đáng ghen tị, nhưng thực chất anh ta chỉ là một con rối.

“Anh Nguyệt..” Bạch Nhược Hi nghẹn ngào không nói nên lời.

Kiều Huyền Thạc chua xót cười nhìn Bạch Nhược Hi: “Anh ấy không muốn có con là vì không muốn con mình sống như một con rối giống mình.”

“Tại sao anh ấy không chống lại” Bạch Nhược Hi không thể hiểu được.

Kiều Huyền Thạc chậm rãi thở dài và hỏi: “Từ khi trong bụng mẹ thì cuộc đời Hách Nguyệt đã bị sắp đặt phải sống như thế này, thế giới bên trong của anh ấy đã bị phá hủy rồi. Từ nhỏ đã không có năng lực phản kháng. Đến khi có dũng khí phản kháng chống lại số phận này thi đối phương đã hoàn toàn đẩy anh xuống địa ngục.”

“Ý anh là ai?”

“Lam Tuyết”. Kiều Huyền Thạc nhẹ nói hai chữ.

Bạch Nhược Hi hiểu ngay lập tức.

Cô lo lắng xoa hai lòng bàn tay đẫm mồ hôi vào nhau, nuốt nước bọt, cô không thể hiểu nổi Hách Nguyệt chung sống với Lam Tuyết suốt 4 năm đã có bao dũng khí để khiến anh quyết định cầu hôn Lam Tuyết.

Sự phản kháng của Hách Nguyệt là từ bỏ toàn bộ công việc kinh doanh của Hách gia, từ bỏ gia đình và mọi thứ anh sở hữu.

Lam Tuyết như vậy chính là vứt bỏ Hách Nguyệt.

Bạch Nhược Hi không thể tưởng tượng được Hách Nguyệt sẽ hận cô ấy đến mức nào.

“Anh ba, tại sao anh Nguyệt lại muốn cướp lấy đứa trẻ? Anh ấy chẳng phải không muốn có con sao? Đứa trẻ này bất ngờ được sinh ra nên anh ấy cho rằng nó không tồn tại và để Lam Tuyết mang đứa bé đi. Anh ấy cũng đã có vợ chưa cưới vẫn tiếp tục đi theo con đường do gia đình mình định sẵn, sau đó…”

Với một chút tức giận, Kiều Huyền Thạc hỏi ngược lại: “Em không cảm thấy cuộc sống của anh ta rất khổ sao?”

“_..” Bạch Nhược Hi mím chặt môi và im lặng.

“Đến giờ em vẫn chưa hiểu được nỗi hận mà anh ấy đang mang. Người bị đè dưới núi mất bốn năm leo lên sườn núi, sắp lên đến đỉnh núi thì đột nhiên có người đạp một phát xuống, lần này không chỉ bị đạp xuống chân núi mà là đạp một phát rơi xuống địa ngục”.

Kiều Huyền Thạc hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại cảm xúc của mình và nghiêm nghị hỏi: “Nếu là em thì em sẽ trở thành người như thế nào?

Bạch Nhược Hi cúi đầu, tâm trạng trở nên buồn bã, trong lòng cảm thấy có lỗi với Hách Nguyệt.

Cô hiểu, người đẩy anh xuống địa ngục chính là Lam Tuyết.

Tuy nhiên, hiện tại anh ấy ghét Lam Tuyết đến mức nào, cô cũng có thể hiểu được.

Anh ấy không muốn có con mà chỉ muốn Lam Tuyết đau khổ.

“Anh ba”. Bạch Nhược Hi lo lắng ngẩng đầu nhìn Kiều Huyền Thạc: “Tại sao chúng ta không nghĩ cách để cả hai đều tốt nhất, em sẽ thuyết phục Lam Tuyết, anh sẽ thuyết phục Hách Nguyệt xây dựng một gia đình cho bọn trẻ. Bằng cách này, Hách Nguyệt có thể thoát khỏi gia đình hà khắc của mình một lần nữa, và Lam Tuyết không phải chia xa lũ trẻ.”

Kiều Huyền Thạc cười khổ, đặt tay lên đầu Bạch Nhược Hi xoa xoa: “Em thật sự rất ngây thơ và dễ thương, khả năng Lam Tuyết bỏ rơi anh ấy là một dấu hiệu cho thấy cô ấy chưa bao giờ yêu Hách Nguyệt. Cho dù Lam Tuyết sẵn sàng ở bên cạnh Hách Nguyệt vì con của cô ấy, em có nghĩ rằng Hách Nguyệt sẽ chấp nhận cô ấy không?”

“Điều này cũng có thể đúng”. Bạch Nhược Hi nhướng mày.

Kiều Huyền Thạc thở dài, nhìn đôi mắt ngây thơ của cô, không khỏi lắc đầu: “Một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng.”

“Theo những gì anh nói, Hách Nguyệt đã phát hiện ra điểm yếu của Lam Tuyết và tấn công một đòn chí mạng?”

Kiều Huyền Thạc khẽ cau mày: “Anh không phải là anh ấy. Anh không biết anh ấy đang nghĩ gì. Chúng ta cũng không cần phải suy đoán tâm tư người khác, cảm xúc là của chính mình, đúng hay sai tự biết. Người khác cũng không thể can thiệp được.”

“Lam Tuyết thì sao? Em sợ nếu Hách Nguyệt mang con của Lam Tuyết đi, anh đừng tưởng Lam Tuyết là người mạnh mẽ, cậu ấy thiếu con thật sự sẽ không sống nổi.”

Kiều Huyền Thạc nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng lo lắng, Hách Nguyệt sẽ không mang đứa nhỏ đi, cũng không cho người ngoài biết anh ấy có con, chuyện này không cần phải ra toà.”

Bạch Nhược Hi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ về để lòng mình bình tĩnh lại.

“Ăn thôi”. Kiều Huyền Thạc một lần nữa gắp thức ăn cho cô, nheo đôi mắt tà mị nói: “Sau bữa tối, hãy nói những vấn đề giữa chúng ta trên giường.”

“Vấn đề giữa chúng ta?” Bạch Nhược Hi sững sờ, nhìn anh đầy nghi hoặc, phải một lúc sau cô mới hiểu được ý của anh từ trong ánh mắt.

“Không cần”. Cô ngượng ngùng thốt lên, cầm đũa tiếp tục ăn.
CHƯƠNG 357:

Cả một đêm hoan ái, vẫn không làm người đàn ông sung sức này cảm thấy thỏa mãn.

Bạch Nhược Hi vẫn đang buồn ngủ, cảm giác được có một đôi bàn tay to đang muốn nhóm lửa cơ thể cô, xoa nắn khắp nơi.

Cô bực bội duỗi tay ra đẩy bàn tay của người kia ra: Hừm … đừng động nữa “Nhược Hi, tỉnh dậy đi.”

“Hư, không muốn, em muốn ngủ tiếp.” Bạch Nhược Hi lẩm bẩm, khoan thai chui vào trong lồng ngực Kiều Huyền Thạc.

Kiều Huyền Thạc thổi vào tai cô, thì thầm bằng một giọng khàn khàn đầy cuốn hút: “Cùng anh trở về nhà họ Kiều.”

“Không muốn.”

“Chúng ta sẽ sống trong nhà riêng của chúng ta.”

Bạch Nhược Hi khẽ giật mình, ý thức trở nên tỉnh táo hơn một chút, nhà của chúng ta?

Ngôi nhà đó là nơi ở của tướng quân sao?

Cô cũng nhớ nó, nhưng đó không còn là nhà của cô nữa, và cô không có đủ tự tin để sống ở đó.

Bạch Nhược Hi dụi mắt, miệng lẩm bẩm: “Đừng chỉ nghĩ đến bản thân chúng ta, chúng ta cũng phải xem xét cảm xúc của chị Tĩnh, nếu em sống ở trong đó, anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của chị Tĩnh sẽ như thế nào khi mẹ em đến đó tìm em không?”

Vậy chúng ta hãy chờ thêm vài ngày nữa đi, chỉ qua vài ngày nữa thôi trời sẽ sáng trong. Kiều Huyền Thạc xúc động tự mình lẩm bẩm. (ý của Thạc là mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng).

Bạch Nhược Hi không hiểu ý anh ta, với lấy điện thoại di động, nhìn xe, dự báo thời tiết trên màn hình, dùng điện thoại di động bấm vào dự báo thời tiết trong tuần rồi gật đầu: “Ừm, sẽ nắng thật đấy.”

357.jpg


Buổi sáng, Kiều Huyền Thạc không chút nào muốn rời khỏi chiếc giường lớn.

Sự lười biếng của anh đều là vì người phụ nữ đang năm trong lồng ngực.

Tại quân khu.

Bên ngoài song sắt.

A Lương kính cẩn đi theo Kiều Huyền Thạc đến phòng bệnh.

Khi người lính canh cửa nhìn thấy Kiều Huyền Thạc, anh ta lập tức cúi chào, sau đó quay người ra mở cửa.

Cửa mở ra, Kiều Huyền Thạc và A Lương lần lượt bước vào phòng.

Trong phòng bệnh đơn sơ của trại giam, có một người phụ nữ hốc hác đang nằm trên giường, một tay cô ta đang bị xích vào khung giường.

Kiều Huyền Thạc bước đến bên giường bệnh, nhìn xuống người phụ tiều tụy trên giường, cô ta đang nhắm mắt ngủ, hơi thở rất đều.

Cổ tay, đùi và vai của cô ta đều bị trúng đạn, không may kinh mạch một tay bị đứt hoàn toàn, gãy xương, cả bàn tay mất chức năng vận động.

“Bây giờ không biết tôi nên gọi cô là chị? Hay nên gọi cô là Doãn Âm?”

Kiều Huyền Thạc nhẹ giọng hỏi.

Doãn Âm không lên tiếng, nằm bất động như người đang ngủ.

Kiều Huyền Thạc không cảm thấy phiền tiếp tục hỏi: “Có lẽ, tôi nên gọi cô là lão ngũ, lão ngũ của Tổ chức Ưng.”

Doãn Âm bất giác nhíu mày lại, có chút phản ứng.

“Anh cả của tôi rốt cuộc đang ở đâu?” Giọng nói của Kiều Huyền Thạc trở nên cứng rắn hơn vài phần.

Doãn Âm vẫn im lặng.

Kiều Huyền Thạc giảm tốc độ và nói một cách bình tĩnh: “Là thành viên thứ 5 đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc của Tổ chức Ưng, tôi biết quy tắc của các người cũng biết khả năng các người, các người có thể tồn tại song song trong hai giới hắc bạch lâu như vậy mà không bị bắt, cũng không lộ bất cứ sơ hở nào. Đó là do thủ lĩnh của các người vô cùng khôn ngoan, nhưng tôi biết tổ chức của các người gần đây đã thay đổi thủ lĩnh. Có lẽ thủ lĩnh mới của các người bây giờ không thích hợp lắm, khiến cho tổ chức của ngươi liên tiếp xảy ra sự cố, ngau cả cô cả cũng không giữ được, quả thực là rất vô dụng.”

Doãn Âm vẫn tiếp tục im lặng.

Kiều Huyền Thạc không khỏi nắm chặt tay, kìm chế cơn tức giận.

A Lương nghiêng người về phía anh nói nhẹ vào tai anh: “Cậu ba, không có tác dụng gì đâu, chúng tôi đã thẩm vấn cô †a nhiều ngày rồi, cô ta vẫn không chịu mở miệng. Chúng tôi cũng đã yêu câu bác sĩ tra tấn cô ta, nhưng vẫn không cậy được miệng cô ta.”

“Tra tấn?” Kiều Huyền Thạc nghi ngờ nhìn A Lương, sắc mặt tối sầm lại.

“Chỉ là lấy viên đạn ra không sử dụng thuốc tê”. A Lương tỏ vẻ bái phục nói: “Thế nhưng cô ta vẫn có thể chịu đựng mà không hé răng một lời.”

Mặc dù việc này vô nhân đạo nhưng Kiều Huyền Thạc không hề thương hại cô, chỉ cần nghĩ đến mẹ mình suýt chút nữa bị cô ta giết chết, mới vừa từ quỷ môn quan trở về, anh đã muốn giết người phụ nữ này.

Anh quyết định sử dụng con bài cuối cùng để kiểm tra cô ta, “Dương Dương không phải là con của anh trai tôi, tôi sẽ ném nó vào trại trẻ mồ côi và để nó tự sinh tự diệt.”

Doãn Âm khẽ cau mày, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, chậm rãi mở mắt ra, dùng ánh mắt sắc lạnh mà nhìn chằm chằm Kiều Huyền Thạc, nói: “Tôi vẫn còn có người nhà của tôi, anh không thể đối xử với Dương Dương như vậy, anh hãy đưa nó về cho bố mẹ tôi.”

“Vậy hãy nói cho tôi biết những gì cô biết, tôi sẽ đối xử tử tế với con trai cô, nếu không…”

Kiều Huyền Thạc cố ý dừng lại, trước đây anh không biết tình yêu của cha mẹ là gì, nhưng khi Bạch Nhược Hi bị sẩy thai, anh mới thực sự cảm nhận rõ ràng như thế nào là lòng đau như cắt.

Một đứa con còn chưa được gặp mặt đã có thể khơi dậy được tình yêu thương mãnh liệt như thế của cha mẹ, nên anh tin chắc rằng như một người mẹ đã mang thai tháng mười, một người mẹ đã nuôi con bao năm trời cũng sẽ vì đứa con của mình mà không màng tất cả.

Cũng giống như Lam Tuyết vậy.

Anh chỉ muốn đánh cược một phen với trái tim sắt đá của Doãn Âm.

“Tôi muốn gặp bố mẹ tôi.” Doãn Âm tức giận nói, giọng điệu vẫn lạnh như băng.

Kiều Huyền Thạc nhướng mày cười nhạt: “Tôi đã giải thích rồi, cô không thể mời luật sư cũng không được gặp bất cứ ai, nếu cô không nói thì cứ ở đây một mình. Tuy nhiên, cô có thời gian để chờ đợi, nhưng Dương Dương thì không thể chờ đợi được.”

“Cha mẹ tôi sẽ không cho phép anh làm điều đó.”

“Cô chỉ là con nuôi, và nhà họ Doãn cũng sẽ không vì một đứa con gái được nhận nuôi mà đắc tội với chính phủ của Tịch quốc.”

Doãn Âm nghiêng người, chật vật chống đỡ thân thể, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh muốn thế nào?”

Kiều Huyền Thạc từ từ kéo ghế và ngồi xuống bên giường. “Cô có biết nơi nào nghèo nhất ở đất nước chúng ta không? Những vùng núi xa xôi hẻo lánh mà ngay cả chính phủ cũng không giúp được gì, thiếu thốn thức ăn, thiếu nguồn nước uống, khí hậu khô hạn, núi non trùng điệp, xuống ô tô còn phải đi vài tiếng đồng hộ mới đến nơi. Tôi đã vì Dương Dương mà chuẩn bị một nơi thật tốt, có cả cô nhi viện cho trẻ mồ cô, không nơi nương tưa.”

“Anh bị điên rồi sao.”Doãn Âm gầm lên, nước mắt chực trào ra ngay lập tức, nghĩ đến việc con trai mình bị đưa đến đó để chịu tội, không có cha mẹ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, liền cảm thấy tim như bị dao cắt.

Kiều Huyền Thạc vẫn thể hiện ánh mắt lãnh đạm, cố ý tỏ ra ngả ngớn nói: “Tôi có điên cũng không thể theo kịp cô, để anh tôi cắm sừng nhiều năm như vậy, còn để nhà họ Kiều nuôi con cho người ngoài bao lâu nay, tôi tuyệt đối sẽ không đối xử tử tế với cô và Dương Dương. Anh trai tôi bây giờ còn chưa rõ sống chết.

Món nợ này chắc hẳn tôi nên tính sổ lên đầu cô và Dương Dương. Thái độ của cô sẽ quyết định số phận của Dương Dương.”

Doãn Âm cắn chặt môi dưới, nước mắt lưng tròng, cho dù bị bắn cũng không rơi một giọt nước mắt, nhưng khi nghĩ đến con trai sắp phải chịu đựng đau khổ, cô ta bật khóc, nước mắt đầy mặt.

Ngập ngừng hồi lâu, Doãn Âm nghẹn ngào lẩm bẩm: “Sẽ không, ông ta nhất định sẽ không để con trai mình phải khổ sở.”

Đôi mắt của Kiều Huyền Thạc hơi trầm xuống, buột miệng thốt lên: “Hắn †a là ai?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom