• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ngọn sóng tình yêu (2 Viewers)

  • Chap-322

Chương 322




Thấy tin nhắn hiện là đã đọc, Doãn Âm hừ lạnh một tiếng trong lòng, hiểu rõ tất cả.



Cô ta cười nhạt như ma quỷ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chặp Doãn Nhụy, từng câu nói lạnh băng.



“Em gọi điện thoại cho cảnh sát à? Em sợ mình chứa chấp tội phạm truy nã bị bắt, cho nên ra tay trước tẩy tội danh cho mình ăm Bị nhìn thấu, phòng ngự của Doãn Nhụy lập tức tan rã, vội nói xin lỗi.



thật sự rất xin lỗi, em cũng không còn cách nào, em không biết có phải bên ngoài bị bao vây hay không, ngoài đường vô cùng yên tĩnh, ngay cả một con tình huống ruồi cũng không dám bay qua, em cũng bị ép bất đắc dĩ thôi” Doãn Nhụy.



vừa nói vừa vui lại đến cửa phòng.



Khi lui đến cửa phòng, cô ta quay người nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.



Doãn Âm tấn công rất nhanh, phẫn nộ như: kẻ điên, cản răng xông lên, hung hăng đá vào lưng Doãn Nhụy, vang lên bốp một tiếng.



Doãn Nhụy hét lên rồi bị đá bay, lui ra khỏi phòng, ngã nhào trên đất.



*Mày dám bán đứng tao à, đồ đê tiện này, tao đối xử không bạc với mày mà mày dám bán đứng tao” Nói xong, Doãn Âm xông qua, giơ chân lên đạp vào bụng Doãn Nhụy.



*Á..” Lại là một tiếng kêu rên thống khổ.



Doãn Nhụy ôm bụng đau lăn lộn.



Doãn Âm còn cảm thấy chưa hả giận, túm lấy tóc Doãn Nhụy, kéo cô ta dậy từ dưới đất, giơ tay lên dùng hết sức đánh vào mặt cô ta, hai cái tát bôm bốp khiến Doãn Nhụy ngã xuống đất lần nữa Doãn Nhụy đau đến nỗi rụng rời, toàn thân nằm rạp trên đất, đau đớn thoi thóp.



Cơn đau khiển cô ta co người lại, hai tay che bụng, nước mắt trào ra khỏi đôi mắt, cả người run rẩy.



Hai bác sĩ ở phòng khách thấy tình huống như vậy, bị dọa sắc mặt trắng bệch, lao đến cửa chính.



Khi bác sĩ vừa mở cửa, Doãn Âm đã đá bay đến.



‘Va vào.”



Hai tiếng đạp mạnh, hai tên bác sĩ bị đá bay xuống đất, Doãn Âm nổi khùng như kẻ điên, †úm lấy hai tên bác sĩ hung hăng đánh cho đến chết.



Cục diện trở nên tanh máu.



Mà quân nhân mai phục bên ngoài nghe thấy tiếng còi của xe cảnh sát thì vô cùng ngạc nhiên Trong bộ tổng chỉ huy ở gần đó.



Kiều Huyền Thạc nghe thấy tiếng xe cảnh sát, sắc mặt lập tức tối sâm lại.



Ngay cả A Lương đứng bên cạnh anh cũng luống cuống, vội vàng chạy ra ban công nhìn tình huống ngoài đường “Chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao lại có xe cảnh sát?” Kiều Huyền Thạc tức giận hỏi, còn chưa bắt đầu tấn công đã bại lộ, cảnh sát tới khiến anh không kịp trở tay.



A Lương thấy xe cảnh sát bên ngoài không phải là đi ngang qua, mà là đi thẳng đến mục tiêu.



Cảnh sát vây quanh căn nhà.



A Lương vội chạy về trước mặt Kiều Huyền Thạc, nói”Cảnh sát tới bát Doãn Âm, đã bao vây căn nhà rồi: Kiều Huyền Thạc day day mũi, rất đau đầu, im lặng một lát, anh lập tức đi ra ngoài.



A Lương nhanh chóng theo sau.



Kiều Huyền Thạc đi ra từ căn nhà bí mật liền nhìn thấy cảnh sát giơ súng lục chĩa vào ngoài cửa căn nhà.



Khoảng cách của anh và cảnh sát chỉ cách nhau mười mét.



“Ngăn cản bọn họ” Kiều Huyền Thạc uy nghiêm ra lệnh.



A Lương lập tức chạy tới, nhưng còn chưa đi lên, đã không kịp ngăn cản nữa.



Tiếng súng vang lên ‘đoàng,, cảnh sát trực tiếp nổ súng vào khóa cửa.



Tất cả cảnh sát giơ súng xông vào.



Thấy không kịp tới nữa, tất cả kế hoạch bị đảo lộn, A Lương sững sờ nguyên tại chỗ không nhúc nhích.



Cảnh sát xông vào rồi lại nhanh chóng chậm rãi lui về sau, lùi từng bước ra khỏi gian phòng. Trong tay vẫn giơ súng, bày tư thế phòng bị chĩa vào người trong phòng.



‘Sau khi cảnh sát lui ra, Doãn Âm mang theo.



Doãn Nhụy đi ra từ bên trong.



Tay cô ta cầm súng chĩa vào đầu Doãn Nhụy, ép Doãn Nhụy bước chậm ra khỏi phòng.



Lúc này, đầu tóc Doãn Nhụy rối bời, khuôn mặt sưng vù đỏ bừng, khóe miệng còn đầy vết máu.



Sắc mặt cô ta tái nhợt bất lực, tinh thần hoảng hốt, cơ thể lung lay sắp đổ, mà rõ ràng nhất chính là vết máu trên chiếc quần trắng của cô ta.



Tình cảnh như vậy khiến tất cả cảnh sát cảnh giác và lo lắng.



Cảnh sát dẫn đầu rất nghiêm túc cảnh cáo: “Cô đã bị bao vây rồi, mau buông con tin ra đầu hàng đi”



Máu dưới quần Doãn Nhụy càng chảy nhiều hơn, chậm rãi chảy xuống từ ống quần, sắc mặt cô ta tái nhợt như giấy trảng, tất cả sức lực do cơ thể Doãn Âm chống đỡ, khiến người ta nhìn mà kinh ngạc run sợ.



*Cút xa ra, nếu không tao sẽ giết nó” Doãn Âm gầm lên một câu, dùng cơ thể của Doãn Nhụy chắc ở phía trước.



Cảnh sát lui lại từng bước.



Cảnh sát không ngừng nói chuyện, di chuyển sự chú ý của cô ta: “Cô tuyệt đối đừng kích động, trên người em gái cô đầy máu, hay là cô thả cô ấy ra trước đi, chúng Tôi tìm bác sĩ khám cho cô ấy, còn tiếp tục như vậy cô ấy sẽ chết vì mất máu quá nhiều đấy”



Ở tình huống bây giờ, đối với Doãn Âm mà nói. Doãn Nhụy chết tốt hơn cô ta chết.



Cô ta không hề biến sắc, túm Doãn Nhụy bước chậm đến chỗ chiếc xe đỗ trước đó của bọn họ A Lương thấy cảnh này, vội lui về sau, về bên người Kiều Huyền Thạc.



“Cậu Ba, làm sao bây giờ?”



Kiều Huyền Thạc híp mắt, bình tĩnh nhìn một màn trước mặt, tâm tình không hè gợn sóng, chỉ cảm thấy tức giận vì kế hoạch bị phá hỏng.



Anh chậm rãi lấy bộ đàm ra.



Ánh mắt sắc bén lạnh băng, bình tính chậm rãi mở miệng nói: “Khu B chuẩn bị nhảm chuẩn?



A Lương nghi ngờ mở miệng hỏi: “Cậu Ba, Doãn Nhụy còn ở trong tay cô ta, nổ súng như vậy liệu có nguy hiểm không? Nếu bị thương sẽ rất phiên phức”



Kiều Huyền Thạc khịt mũi coi thường, thái độ kiên định lạnh lùng: “Một tội phạm truy nã, một kẻ bao che cho tội phạm truy nã tội ngang nhau, không cần thiết để ý”



Kiều Huyền Thạc chậm rãi đi qua, đến bên cảnh sát.



Cảnh sát phát hiện ra anh và A Lương thì rất ngạc nhiên, ngẩn ra không phản ứng Kịp.



Doãn Nhụy và Doãn Âm đồng thời nhìn về phía Kiều Huyền Thạc.



Ánh mắt Doãn Nhụy cầu xin trào ra nước mắt, bi thương đau khổ, cánh môi trắng bệch khô nứt khẽ run, bật ra tiếng cầu cứu từ trong cổ họng.



“Cứu em, mau cứu em, Huyền Thạc cứu em với…”



Ánh mắt của cô ta vô cùng đáng thương như thỏ trắng bị hại.



Giờ phút này, Doãn Âm càng cảnh giác hơn, dùng cơ thể của Doãn Nhụy che canh cho mình, chữa họng súng vào trán Doãn Nhụy, gầm thét: “Lui lại cho tôi, không tôi sẽ giết nó đấy”



Cảnh sát dẫn đầu vội chạy tới bên người Kiều Huyền Thạc, khúm núm cúi đầu: “Đại tướng, sao anh lại xuất hiện ở đây?”



Đây chính là câu mà Kiều Huyền Thạc muốn hỏi lúc này, anh không vui hỏi lại: “Sao các anh lại qua đây?”



“Là em gái của tội phạm truy nã, một người phụ nữ tên Doãn Nhụy gọi điện thoại tới thông báo cho chúng tôi, bây giờ chắc cô ấy là người trong tay tội phạm truy nã, cho nên chúng tôi nhất định phải bảo đảm an toàn của con tin.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom