• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (6 Viewers)

  • Chương 129

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Những người thuê nhà trong khu chung cư phần lớn là nam giới, rất ít tiếng nói của phụ nữ và trẻ em.
“Là tôi, anh Hàn.”
Là giọ3ng nói của một người con gái trẻ, hình như đang hút thuốc, giọng khàn khàn, có hơi lười nhác.
“Tìm thấy thi thể rồi sao?”
“An1h yên tâm, tôi đã xử lý sạch sẽ rồi.”
“Vậy khi nào anh đưa tiền cho tôi.”
Lúc này, ngoài cửa có người hô lên. “Giao đồ ăn đây9.”
Là Giang Chức.
Chu Từ Phưởng tiếp tục lắng nghe.
“Tôi không thể đợi quá lâu, tốt nhất mau chóng giải quyết tiền ch3o tôi.” Người con gái cúp máy, dập tắt điếu
thuốc, mặc áo khoác rồi đi mở cửa: “Tới đây.” Khi mở cửa ra, là một người đàn ông xinh đẹp, dù đe8o khẩu trang
cũng có thể nhìn ra được anh không tầm thường.
“Họ Trần phải không?”
“Phải.” Người con gái đưa tay nhận đồ ăn, trên cánh tay lộ ra vài vết đỏ.
Giang Chức đưa đồ ăn cho cô ta rồi xoay người rời đi.
“Đợi đã.” Người con gái rất trẻ, ngoài hai mươi tuổi, vẻ ngoài trời sinh rất xinh đẹp quyến rũ, chiếc áo len bó sát
trong chiếc áo khoác Cardigan càng tôn vóc dáng mảnh mai của cô ta: “Anh trai, cho cách liên lạc cái chứ?”
“Anh trai đưa đồ ăn” quay đầu nói: “Tôi không dùng điện thoại.” Người con gái cười nói: “Giao đồ ăn có điện thoại
riêng khi làm việc mà.”
Dưới ánh đèn hành lang mờ ảo, khuôn mặt xinh đẹp chìm trong khoảng sáng tối đó nói: “Đó là điện thoại của bạn
gái tôi.”
Chu Từ Phưởng ở tầng một che miệng cười.
Chỉ chốc lát sau, Giang Chức đã bước ra. “Người con gái đó bắt chuyện với anh!”
Giọng điệu anh rất không hài lòng mà phàn nàn với Chu Từ Phưởng.
Chu Từ Phưởng hỏi: “Vậy anh có để ý không?”
Anh càng khó chịu hơn, cắn thật mạnh vào mặt cô: “Để ý rồi, không để ý sợ cô ta đánh giá kém cho em.”
Anh như chịu oan ức rất lớn, lại bắt đầu muốn Chu Từ Phưởng dỗ.
Chu Từ Phưởng cười, anh thì tốt rồi.
Lại nói A Vãn đi giao đồ ăn ở đường Giang Nguyên. Lần đầu tiên giao đồ ăn anh ta có hơi kích động. Khu vực đường Giang Nguyên là khu của người giàu có nổi tiếng, A Vãn đã đưa ông chủ tới vài lần nên rất quen thuộc.
Vì là khu biệt thự cao cấp nên việc kiểm soát ra vào rất nghiêm ngặt, A Vãn không vào được nên đã dùng thiết bị
liên lạc của phòng bảo vệ để liên lạc với nhà đặt đồ ăn.
“Giao đồ ăn nhà 405.”
Nhà đặt đồ ăn nói: “Đợi ở cửa.”
Giọng nói này… có hơi quen đó.
Bảy, tám phút sau, một người con gái đeo kính và khẩu trang ngó nghiêng xung quanh, sợ hãi rụt rè đi ra: “Đồ ăn
của tôi đâu?”
A Vãn đưa cái túi to, nói: “Cô Minh, đồ ăn của cô.”
Minh Trại Anh – cô Tư nhà họ Minh thuộc giới giải trí, còn có một biệt danh là Hoàng hậu hộ chuyên nghiệp*.
(*) Ý chỉ người chuyên đóng vai Hoàng hậu.
Nói chung cũng là đại ca trong lĩnh vực này.
Đại ca đã thèm muốn vẻ đẹp của Giang Chức – người đẹp nhất ở thủ đô từ lâu, đương nhiên là nhận ra A Vãn, cô ta
kinh ngạc nói: “Lâm, Lâm, Lâm…” Lâm gì đó, cô ta thật sự không nhớ nổi: “Đồ to xác, là anh à.”
A Vãn: “…”
Đồ to xác thì không xứng có tên sao? Không xứng cỏ nhân quyền và sự tôn trọng sao?
A Vãn lạnh lùng đặt đồ ăn ở cửa sổ phòng bảo vệ: “Chúc cô ăn vui vẻ. Nếu như tiện thì cho đánh giá tốt, tạm biệt.”
“Đợi đã.” Minh Trại Anh gọi anh ta lại: “Tôi còn có lời muốn hỏi anh.”


Nếu không phải vì đánh giá năm sao thì A Vãn sẽ không đứng lại, anh ta dùng ngón tay cũng có thể đoán được
Minh Trại Anh muốn hỏi gì.
“Tôi nghe Minh Tiểu Hoa nói, Giang Chức gay nhưng lại có bạn gái, có phải thật không?”
Nam nữ theo đuổi Giang Chức rất nhiều, nhưng Minh Trại Anh chắc chắn là một người có sức chiến đấu bền vững
nhất. Đương nhiên, cũng đừng nghĩ cô ta có tình sâu như biển đến thế, cô ta chỉ là người cuồng sắc đẹp mà thôi.
A Vãn giữ im lặng.
Minh Trại Anh đã đem khí thể đại ca hậu cung ra: “Người con gái kia là ai?”
A Vẫn tiếp tục giữ im lặng. Cô ta nóng nảy nói: “Không nói tôi sẽ đánh giá kém đấy.” Hừ “Tùy cô.”
A Vãn dứt khoát rời đi.
Minh Trại Anh không để ý mình là người của công chúng, cô ta giận dữ hét lên: “Đồ to xác, tôi còn chưa hỏi xong
mà!”
A Vãn: “…”
Không thể nhịn được nữa rồi! Anh ta đã lấy ra khí thế của người cao một mét chín nặng một trăm kí lô ra: “Tên tôi
không phải Đồ to xác, tôi họ Lâm, tên là Lâm Vãn Vãn.”
Minh Trại Anh cười khúc khích, như một kẻ ăn chơi trụy lạc: “Một người đàn ông thực thụ như anh mà tên còn đàn
bà hơn cả một người phụ nữ như tôi đấy.”
Tên của một người phụ nữ như cô thì rất đàn ông đấy. Mẹ kiếp, cô không nhận thức được sao?
A Vãn tức muốn chết!
Sau cùng, anh ta vẫn nhịn được, không thèm so đo với phụ nữ. Lúc tới tiệm cháo thì ông chủ và cô Chu đã tới.
Ông chủ đã đi nghe điện thoại.
A Vãn đi tới: “Cô Chu.” Chu Từ Phưởng đang ăn cháo: “Ừ.”
A Vãn nói với vẻ mặt nặng nề: “Có thể cô sẽ nhận phải đánh giá kem rồi.” Anh ta giúp cô Chu giao đồ ăn, vì vậy
vẫn tính là cô Chu giao.
Chu Từ Phưởng hiểu ý của anh ta: “Không sao.”
A Vãn vẫn rất không yên tâm: “Tôi nhất định sẽ giúp cô lấy lại đánh giá tốt.”
Giang Chức đang nghe điện thoại bên ngoài hành lang cửa hàng cháo, là Kiều Nam Sở gọi tới.
“Chuyện gì vậy?”
“Lúc nãy pháp y đã tới đưa báo cáo khám nghiệm tử thi mới. Từ chiều cao và cường độ của vết thương gây tử vong
mà suy đoán, rất có thể hung thủ là một người phụ nữ.” Giang Chức không lên tiếng, ánh mắt anh đang nhìn Chu
Từ Phưởng thông qua cửa kính thủy tinh.
“Trước mắt có vẻ như người bị nghi ngờ nhất chính là người phụ nữ nhân viên tạp vụ kia” Kiều Nam Sở chậm rãi
nói đoạn sau: “Nếu tôi đoán không sai, cô ta là người chạy việc vặt chuyên nghiệp đó, đúng không?”
Giang Chức không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Kiều Nam Sở hỏi: “Rốt cuộc cậu có quan hệ gì với cô ta?”
Giang Chức trả lời: “Quan hệ không thể nói với người khác.”
Thời gian bữa trưa đã qua, trong cửa hàng đã vắng người hơn rất nhiều.
“Di Hai.”
Người con gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc bộ đồ vest nữ đang đỡ một bà cụ lớn tuổi đi từ tầng hai xuống: “Giúp cháu
trong mẹ một lát, cháu ra ngoài một chuyến.”
Người con gái là cháu gái của bà chủ.
Bà chủ đang ở quầy thu ngân, tranh thủ ừ với cô ấy một tiếng, sau đó cô ấy đưa bà cụ lớn tuổi bên cạnh tôi ngồi
xuống chiếc ghế bên cạnh quầy thu ngân, dặn dò xong mới rời đi.
Dễ nhận thấy trạng thái tinh thần của bà cụ lớn tuổi đó không bình thường. Bà ta ngồi lẩm bẩm một lúc thì bò
xuống ghế, bà chủ đang lo tính tiền cho khách nên cũng không chú ý.
Bà ta đi tới bàn Chu Từ Phưởng, nói rất lớn tiếng: “Sao con vẫn còn ở đây vậy.” Bà ta vung tay thúc giục: “Mau đi
làm việc, nếu không có Cả, cô Hai nhìn thấy sẽ lại đánh con đấy.”
“Bà nói chuyện với chúng tôi sao?” Chu Từ Phưởng không quen bà cụ lớn tuổi này.
A Vẫn thì lại nhận ra bà ta.
Anh ta kêu một tiếng: “Bà Hà.


Bà Hà đó quay về quầy thu ngân lấy cái kéo, sau đó nhìn Chu Từ Phưởng cười rồi lại vẫy tay với cô: “Lạc Tam, mau tới đây, di Tủ cắt
tóc cho cậu.”
Di Tu…
Chu Từ Phưởng ngây ngần cả người.
Bà Hà giơ kéo tới đỉnh đầu thì một bàn tay đưa tới phía sau bắt lấy tay bà ta: “Mẹ, mẹ cầm kéo làm gì vậy.” A Văn cũng biết con gái
bà Hà, chính là Đường Tướng nhà họ Lạc.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom