• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (6 Viewers)

  • Chương 128

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Chu Từ Phưởng vừa đội mũ giao đồ ăn lên thì bà chủ đã đặt chảo lên quầy thu ngân.
“Hai phần, đường Giang Nguyên và đường Thiên Kinh.” Chu Từ P3hưởng xách lấy: “Vâng.” Cô vừa quay người
lại thì thấy Giang Chức đứng dưới chuông gió, chuông gió kêu leng keng. Chuông gió màu tím được xâu từ vỏ s1ò,
treo ở trên cao.
Nhưng Giang Chức cao quá, một cái vỏ sò rơi đúng vào đỉnh đầu anh.
Nét u ám trên mặt Chu Từ Phưởng lập tức tan bi9ến: “Anh chưa về sao?”
“U”
Giang Chức túm tóc, phẩy cái chuông gió ra, bước vào trong tiệm.
Anh nói: “Đến nhận lỗi.” Anh bước3 đến trước mặt cô, tóc bị chuông gió cọ vào, trông bồng bềnh khiến người ta có
cảm giác cực kỳ mềm, anh cởi khẩu trang ra: “Là anh không tốt, do anh 8cố tình gây sự”. Ánh mắt rất ngoan ngoãn.
Anh đến để nhận sai, phải làm sao đây? Cô không dỗ anh thì anh dỗ cô vậy. Chu Từ Phưởng vốn cũng không giận,
anh nói mềm mỏng, cô càng không nóng giận nổi, nhón chân giúp anh vuốt nhúm tóc bị vểnh lên. Bà chủ gọi cô lại.
Chu Từ Phưởng làm như trộm, giấu tay ra đằng sau: “Vâng?”
Bà chủ nói: “Khách đang giục kìa.”
Cô vang một tiếng, sau đó nói với Giang Chức: “Em đi giao đồ ăn trước, anh đợi em trong tiệm.”
Giang Chức nhận lấy túi đồ trong tay cô, một phần đưa cho A Vãn, còn một phần thì giữ lại: “Anh đi cùng với em.”
Giờ này đang tắc đường, xe bốn bánh không nhanh bằng xe hai bánh, Chu Từ Phưởng định lái xe điện đi giao đồ
ăn.
Giang Chức được nuông chiều mà lớn, rất dễ ốm.
Chu Từ Phưởng nói: “Anh đừng đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Anh cầm tay cô không buông: “Chu Từ Phưởng, có đưa anh theo không?” Giọng điệu rất mạnh mẽ.
Nhưng Chu Từ Phưởng cảm thấy anh đang làm nũng.
Sao cô có thể chịu được anh làm nũng, không do dự chút nào mà nói: “Đưa.” Giang Chức cười, tâm trạng cô cũng
tốt lên: “Bà chủ, còn cái mũ dự phòng nào không?”
Bà chủ nói có: “Tôi đi lấy cho cô.”
Cầm lấy mũ bảo hiểm, bà chủ kéo Chu Từ Phưởng sang một bên thì thầm.
“Đây là bạn trai có hả?”
Chu Từ Phưởng gật đầu.
Bà chủ có ấn tượng rất tốt với Chu Từ Phưởng, cũng biết cô không có kinh nghiệm xã hội gì, sợ cô thiệt thòi nên hỏi
thêm hai cầu kiểm tra: “Cậu ta làm cái gì?”
Chu Từ Phưởng được hỏi thì trả lời: “Anh ấy làm đạo diễn.”
Còn chưa đợi bà chủ hỏi kỹ hơn, Chu Từ Phưởng đã khen: “Là đạo diễn rất nổi tiếng đó.”
“Cực kỳ giỏi luôn.”
“Anh ấy quay rất nhiều bộ phim, đạt được rất nhiều giải thưởng.”
Cô gái bình thường không thích nói chuyện lắm mà khen bạn trai thì rất nhiều lời, bình thường cũng không nhìn
người khác mà lúc này cô cực kỳ nghiêm túc nhìn người ta, ánh mắt sáng lấp lánh có rất nhiều cảm xúc, mong đợi,
kiêu ngạo, còn có sự đắc ý nho nhỏ: “Bà chủ, bà đã xem ‘Xích Thành chưa?”
Bà chủ nói đã xem rồi.
Cô càng thêm đắc ý: “Đó là do bạn trai tôi quay đó.” Nhìn thôi cô đã thấy tự hào.
Bà chủ vô cùng ngạc nhiên: “Hóa ra là đạo diễn lớn, chẳng trách tôi thấy quen mắt.” Bà chủ nhìn thăm dò: “Trông
cũng anh tuấn, còn đẹp trai hơn diễn viên nam trên tivi.”
Chu Từ Phưởng gật đầu thật mạnh.
Giang Chức đẹp trai nhất!
Khuôn mặt có thể làm nghệ sĩ mà lại cứ đi làm đạo diễn: “Không biết sẽ chọc biết bao nhiêu ngôi sao nữ, hết người
này đến người.”
Chu Từ Phưởng cúi đầu trong nháy mắt.
Bà chủ nhận ra lời nói không ổn, vội vàng dừng lại: “Ôi chao, đã giờ này rồi, cô mau đi giao đồ ăn đi.” “Vâng.”
Chu Từ Phưởng ôm mũ bảo hiểm đi tìm Giang Chức, hai người lần lượt ra khỏi tiệm cháo, cô đi đằng trước, đi rất
nhanh, không cho Giang Chức nắm tay.


Giang Chức gõ cái mũ màu vàng của cô: “Sao thế?” Cô cầm một cái, ôm một cái, vẻ mặt phức tạp.
“Giang Chức.”
“Gi?”
Cô lại không nói gì.
Giang Chức chỉnh lại cái mũ hơi lệch của cô: “Sao lại không vui?”
Đầu Chu Từ Phưởng rất nhỏ, cái mũ che trán lại, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay, đôi mắt rất to: “Có phải có rất
nhiều ngôi sao nữ thích anh không?”
Lần đầu tiên cô đi bắt Giang Chức là theo ủy thác của một ngôi sao nữ.
Còn có một người tên là Dư Nhiên, buổi tối còn mặc kiểu đồ rất thiếu vải tìm Giang Chức thảo luận về kịch bản
nữa.
Nghĩ đến đây, Chu Từ Phưởng nhíu chặt mày lại: “Anh giỏi thế, trông cũng đẹp trai, chắc chắn có rất nhiều ngôi sao
nữ thích anh.”
Chắc chắn có rất nhiều ngôi sao nữ ăn mặc thiếu vải đến tìm anh!
Giang Chức nói là không: “Trước đây anh là gay.”
Đúng nhỉ.
Anh ấy gay.
Chu Từ Phưởng sửa lại vẻ mặt như oán hận đã lâu: “Thể thì chắc chắn có rất nhiều ngôi sao nam thích anh.” Chắc
chắn là có rất nhiều ngôi sao nam ăn mặc thiếu vải đến tìm anh!
Giang Chức: “..”
Anh đã ngửi được mùi chua chua rồi.
“Ghen rồi à?” Anh cười nhìn cô: “Có phải ghen rồi không?”
Chu Từ Phưởng thành thật thừa nhận: “Vâng.”
Biết ghen là tốt rồi.
Rõ ràng không phải là anh không được chiều đến thế.
Giang Chức năng mặt cô lên, hôn lên môi cô: “Còn ghen không?” Cô gật đầu. Anh lại hôn một cái: “Em đâu cần
phải ghen, anh chỉ hôn em.” Ai có thể so sánh với cô chứ.
Chu Từ Phưởng là nữ hoàng của anh, có thể là người ra oai trên đầu anh.
Hôn hai cái, cô đã được dỗ dành rồi, liếc nhìn xung quanh rồi đeo khẩu trang cho Giang Chức, đôi môi đỏ lên,
khuôn mặt trái xoan cũng đỏ lên: “Bị chụp trộm thì phải làm sao?”
Thấy dáng vẻ cô có tật giật mình như thế, Giang Chức buồn cười: “Anh là đạo diễn, xác suất lên hình không cao,
không gây chú ý đến thế.”
Anh khiêm tốn đã quen, lúc vào giới cũng đã từng nói bớt săm soi cuộc sống riêng của anh đi, lại nói, địa vị nhà họ
Giang ở thủ đô còn đó, anh không gật đầu cũng không có mấy ai dám nói lung tung.
Có điều…
Chu Từ Phưởng nhìn khuôn mặt anh, vẫn có cảm giác nguy cơ cực kỳ cao: “Trông anh đẹp trai thể vẫn rất dễ thấy,
con trai ở ngoài cũng phải chú ý an toàn.”
Thế nên…
“Sau này lúc ra ngoài anh có thể đeo khẩu trang không?” Cô chân thành nói: “Em cũng đeo, chúng ta cùng đeo.”
Lúc trước, ai dám khen vẻ ngoài của Giang Chức trước mặt anh chứ.
Anh không thích được khen đẹp, có thực lực ở đây, cứ liên tục khen anh đẹp, lần nào anh nghe cũng khó chịu. Chỉ
là điều khiến anh khó chịu mà để Chu Từ Phưởng nói sao lại êm tai đến thế.


Tâm trạng Giang Chức rất tốt: “Nghe em hết.” Sau đó khom người muốn có đội mũ cho anh.
Mỗi người đội một cái mũ màu vàng, Chu Từ Phưởng lái xe chở Giang Chức đi giao đồ ăn, A Vãn đi đường Giang Nguyên, bọn họ
đến đường Thiên Kinh, lái xe điện thì mười phút là có thể đến rồi.
Nơi đến rất hẻo lánh, đó là một khu chung cư cũ ở đối diện công trường. Bởi vì môi trường không tốt nên người dân ở khu vực này
đều đã chuyển đi, hầu hết những người sống ở đây đều là người làm việc trong công trường.
Không có thang máy, trong giờ nghỉ trưa, hành lang và cầu thang đều chật cứng người, phần lớn là nam giới, cũng có vài người còn
cởi trần trong mùa đông ngồi tán gẫu theo nhóm.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom