• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (7 Viewers)

  • Chương 127

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


A Vãn có quan hệ không tầm thường với cô Chu dán kính cường lực nên lá gan lại to ra: “Vẫn chưa quay phim
truyền hình nhưn3g có tiểu thuyết rồi.” Anh ta bước lên trước, một người cao một mét chín nặng một trăm kỷ vẫn
giữ vững trái tim thiếu nữ 1di truyền từ bà Tống, thái độ cực kỳ hào hứng: “Cô Chu, cô chưa đọc tiểu thuyết nhỉ?”
Chu Từ Phưởng nói: “Chưa đọ9c.”
A Vãn thấy lúc này là thời điểm lôi kéo bà chủ: “Tôi gửi link cho cô.”
Chu Từ Phưởng: “Được.”
A Vãn mở cửa sau xe trước, sau đó ngồi vào ghế lái, tiếp tục sung sướng trò chuyện cùng bà chủ: “Tôi còn có bản
phúc lợi8 chưa cắt bớt, cô muốn không?”
Chu Từ Phưởng: “Muốn.”
A Vãn đang định lấy điện thoại ra gửi link thì bị người ngồi phía sau đó một cái: “Lâm Vãn Vãn.”
Cái tay gửi link của A Vãn run lên.
Không thể hung dữ với bạn gái, thế là Giang Chức ngẩng đầu lên, đôi mắt hoa đào sắc bén nhìn vào gương chiếu
hậu: “Anh coi tôi như đã chết phải không?”
Lần này A Vãn ngậm miệng hắn, ngậm miệng thật chặt.
Lại là Chu Từ Phưởng lên tiếng trong im lặng: “Giang Chức.” Cô hỏi: “Cái gì là bản phúc lợi chưa cắt bớt?”
Giang Chức: “…”
Anh liếc về ghế lái một cái, muốn vặn đứt cái đầu chó của Lâm Vãn Vãn.
A Vãn rụt đầu chó lại, trộm nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cậu chủ đang ghé sát lại bên tai cô Chu.
“Thứ không thích hợp với trẻ em.”
Lần đầu tiên Chu Từ Phưởng tiếp xúc với điều này nên rất tò mò.
Giang Chức lại thấp giọng nói một câu bên tai cô: “Sau này sẽ dạy em.” “Ừm.”
A Vãn đang cố gắng nghe lén…
“Còn không lái xe đi, muốn qua đêm ở đây à?”
A Vãn yếu ớt hỏi địa điểm.
Giang Chức nói quay về chung cư của anh.
Vừa khởi động xe được một lúc thì điện thoại của Chu Từ Phưởng có thông báo WeChat.
“Ai tìm em thế?”
Chu Từ Phưởng nói: “Bà chủ tiệm cháo, hỏi em có thể giao hàng giúp được không.” Hôm nay là cuối tuần, tiệm
chảo rất bận, Chu Từ Phưởng làm việc thành thật, tay chân nhanh nhẹn, lúc bận quá thì bà chủ tiệm cháo sẽ nhờ cô
giúp đỡ. Tay Giang Chức vuốt ve một góc gối ôm màu hồng: “Em muốn đi sao?” “Muốn đi, tuần trước em đã đồng
ý giúp rồi.” Không thể nói mà không giữ lời. Cái gối ôm màu hồng bị anh bóp xẹp đi: “Vậy anh thì sao?”
Chu Từ Phưởng nói: “Em tiễn anh về nhà trước.”
Ghế xe được trang trí hồng phấn vẫn không thể lấn át được mây đen trong đôi mắt hoa đào của Giang Chức: “Hôm
qua chúng ta mới ở bên nhau.”
Chu Từ Phưởng lắng nghe.
“Hôm nay em đã bỏ rơi anh.”
“Làm thêm còn quan trọng hơn anh sao?” Giọng điệu hơi buồn bực, thêm phần thất vọng, còn có cảm giác tủi thân
không dễ nhận ra.
ẶC!
Cô biết tại sao anh lại không vui,
Cô nói: “Làm thêm không quan trọng bằng anh.”
“Vậy mà em còn đi làm thêm.” Anh muốn đi hẹn hò, đã đặt địa điểm rồi.
Chu Từ Phưởng hiểu lời này có nghĩa là: Anh quan trọng hơn đi làm thêm, em không thể đi làm thêm, em đi làm
thêm nghĩa là không quan tâm đến anh.
Thể là cô nghĩ đến một chuyện khác: “Ăn cơm cũng không quan trọng bằng anh, thế nên sau này.” Cô nhỏ giọng
nói: “Sau này em không thể ăn cơm sao?”
Giang Chức: “…”
A Vãn lại cảm thấy logic này không hề lạ lùng, hơn nữa anh ta còn cảm thấy hai người này hình như cầm lộn kịch


bản rồi.
“Em đi đi.” Giang Chức quay đầu nhìn cửa sổ: “Sau này em cứ sống với làm thêm đi.” Ấu trĩ lại còn cố tình gây sự.
Giống như trúng tà vậy, chẳng trách Tiết Bảo Di lại nói không thể chạm vào cái thứ tình yêu này, có thể chơi chết
người, anh có thể vừa sợ vừa uất ức thế này đến chết.
Chu Từ Phưởng kéo tay áo anh: “Anh giận à?”
“Không.”
Cô có thể chắc chắn: “Anh đang giận.”
Anh không nói gì.
Trên cửa kính xe phản chiếu một khuôn mặt xinh đẹp, vẻ mặt hiện ra ba chữ viết hoa in đậm: Mau dỗ anh!
Nhưng Chu Từ Phưởng không biết dỗ thế nào: “Anh đừng giận nữa, sau này em..” Cũng không thể không ăn cơm,
không đi làm thêm được: “Em ăn ít cơm lại, bớt đi làm thêm lại.”
Anh không cho cô ăn cơm lúc nào?
Bạn gái mình không thể dạy được, không thể hung dữ, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của anh nhìn chỗ khác: “Lâm
Vãn Vãn, đến tiệm cháo.”
Chu Từ Phưởng nói: “Em tiễn anh về nhà trước.”
“Không cần.”
Giang Chức giận cô rồi. Giang Chức không để ý đến cô nữa.
Chu Từ Phưởng rất mất mát, không biết phải làm sao,
Cuối cùng im lặng cả đường.
A Vãn không nhìn nổi nữa, cảm thấy đúng là cậu chủ cố tình gây sự! Yêu đương là sẽ trở nên ấu trĩ như thế sao?
Mười phút sau, đền tiệm cháo rồi, A Vãn dừng xe bên đường. “Giang Chức.” Chu Từ Phưởng gọi anh.
Anh không đáp lại.
Cô hơi buồn bực nhưng không biết sai ở đâu, giọng nói ỉu xìu không có tinh thần: “Vậy em đi giao hàng đây.”
Cô chậm chạp xuống xe.
Giang Chức giương cái mặt đẹp trai lên, khoanh tay ngồi đó, ánh mắt như có thể đào một cái hố trên bảng hiệu
trước cửa tiệm cháo. A Vãn, người bạn của phụ nữ cảm thấy anh ta cần phải nói lời công đạo: “Ông chủ, tôi thấy
anh làm thế là không đúng.” “Ông đây không đúng chỗ nào?”
Thốt ra cả “ông đây”, đúng là giận thật.
A Vãn là vận động viên dũng cảm, anh ta to gan nói ra: “Dù cô Chu là bạn gái anh nhưng cô ấy cũng có công việc
của mình, có thể anh thấy dán kính cường lực, giao đồ ăn không có tiền đồ gì, nhưng cô Chu không thấy thế, đó là
nơi làm việc của cô ấy, dù là bạn trai cũng không thể can thiệp vào, nếu ở bên anh thì phải bỏ công việc của mình,
vậy anh có khác gì đảm chủ của cậu hai Tiết nuôi chim hoàng yến đâu? Hơn nữa, cô Chu đã đồng ý với người khác
rồi, không đi là không giữ chữ tín với người ta.”
Nói xong, A Vãn quan sát sắc mặt của anh.
Cậu chủ đang suy nghĩ.
Chắc là nghe lọt rồi, A Vãn nói tiếp: “Tôi biết là cậu muốn cô Chu dỗ dành cậu, ở bên cậu nhiều hơn, nhưng cô ấy
không biết, cô ấy ngây thơ như thế, EQ lại thấp tới đáng thương, cũng chưa từng yêu đương, lại chẳng có bạn bè.”
Giang Chức đột nhiên ngước mắt lên: “Anh nói ai EQ thấp đáng thương?”
Đây là lời nói thật đó được không?
Cái này không quan trọng, quan trọng là…
“Cậu còn không cho cô ấy xem phim đọc truyện, không cho cô ấy học tập quan sát, sao cô ấy có thể hiểu được trái
tim đàn ông?” A Vãn chưa ăn thịt heo nhưng không biết đã xem bao nhiêu phim heo chạy rồi, nói đạo lý rõ ràng
như cố vấn diễn xuất một bộ phim tình cảm: “Lúc này cậu phải dạy từ từ, sao có thể không làm gì mà đã giận?”
“Hơn nữa, cậu không thể dính người thế được, sẽ khiến người ta ngột ngạt.”
Nói thật, A Vãn rất kinh ngạc, phải thích con gái nhà người ta bao nhiêu mới không có cảm giác an toàn đến thế,
khí thế ngang trời lúc trước đầu hết rồi?
Người nào đó kỳ quái hỏi: “Làm thế nào?” Cố vấn tình cảm Lâm Vãn Vãn: “Anh có thể cùng cô ấy đi giao đồ ăn, có
thể chiếu cố nơi làm việc của cô Chu, lại còn có thể bồi dưỡng tình cảm.”


Im lặng giây lát. Giang Chức liếc nhìn cửa tiệm cháo: “Tôi đi giao đồ ăn với bạn gái tôi thì anh làm gì?”
Lâm Văn Văn nhất thời trống rỗng đầu óc: “ ” Giang Chức mở cửa xuống xe: “Anh đi giao đi.”
Lâm Văn Văn: “”
Làm người không thể qua đắc ý.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom