• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (8 Viewers)

  • Chương 130

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


A Vãn cũng biết con gái bà Hà, chính là Đường Tưởng nhà họ Lạc.
Cô ấy giật cây kéo.
Bà Hà hét lên, hoang mang hoảng hốt nh3ìn xung quanh, miệng bắt đầu lẩm bẩm.
“Mẹ muốn cắt tóc cho Lạc Tam.”
“Bọn họ sẽ cắt cho cậu ấy.” “Phải cắt tóc.” “Hoa hồn1g lại nở rồi… phải cắt tóc cho Lạc Tam.”
Ảnh mắt bà ta rơi xuống tóc của Chu Từ Phưởng, không ngừng thì thầm tự nói, tay cũng l9iên tục đập vào bàn.
Đường Tưởng đỡ bà ta ngồi xuống, thấp giọng vỗ về: “Mẹ ơi, cô ấy không phải Lạc Tam, Lạc Tam bị cô Hai gọi đ3i
tưới hoa rồi.” “Đi tưới hoa rồi sao?”
Đường Tưởng gật đầu.
Lúc này bà Hà mới thôi náo loạn, cũng không đập bàn nữa mà c8úi đầu thì thầm: “Cô ấy lại sắp bị đánh rồi.”
“Bé câm lại sắp bị đánh rồi.”
“Điện thoại đầu, mẹ muốn gọi điện cho ông chủ.”
Đường Tưởng hô lên một tiếng “dì Hai”.
Bà chủ lập tức lấy điện thoại bàn gọi bà Hà tới.
Đường Tưởng thở dài nhẹ nhõm rồi cất kéo, sau đó đi tới bàn Chu Từ Phưởng, nói: “Rất xin lỗi, làm cô sợ rồi phải
không.”
Chu Từ Phưởng lắc đầu.
Gió thổi chuông gió vang lên hai tiếng, Giang Chức bước vào hỏi: “Sao vậy?”
“Giang Chức.”
“Giang Chức.”
Tiếng gọi trước là Chu Từ Phưởng, tiếng sau là Đường Tưởng.
b, đều quen biết nhỉ. Đường Tưởng thoáng nhìn qua vài lần có ý đánh giá Chu Từ Phưởng, sau đó lịch sự gật đầu
rồi nhìn Giang Chức, nói: “Không giới thiệu một chút sao?”
Giang Chức ngồi xuống, đơn giản rõ ràng nói vắn tắt, chỉ ba từ “Chu Từ Phưởng.”
Là Chu Từ Phưởng.
Mà không phải bạn gái Chu Từ Phưởng.
Chu Từ Phưởng đã hiểu, người này phải đề phòng. “Chào cô.” Đường Tưởng cười nhạt nói: “Tôi là Đường Tưởng.”
Chu Từ Phưởng ngẩng đầu, nói với vẻ mặt vô cảm: “Chào cô.”
Cô mặc đồ đen, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt cảnh giác, cả người đều đang viết một câu: “Đừng nói chuyện với
tôi, tôi không quen cô.” “Vừa nãy đã mạo phạm cô Chu rồi.” Đường Tưởng lại xin lỗi một lần nữa: “Thật sự xin
lỗi.” Chu Từ Phưởng: “Không sao.”
Môi có hướng xuống, chỉ cần bĩu môi một cái thì cảm giác khoảng cách sẽ rất mạnh. Cộng thêm khuôn mặt bị quan
cao cấp của cô, trên mặt vẫn viết một câu: “Đừng nói chuyện với tôi, tôi không quen cô.”
Đúng là một người lập dị.
Đường Tưởng nhìn thoáng qua, nói: “Xin lỗi, tôi tạm thời không tiếp chuyện được.”
Chu Từ Phưởng gật đầu, vẻ mặt: Xin cứ tự nhiên.
Sau khi Đường Tưởng và mẹ cô ấy rời đi, lúc này Chu Từ Phưởng mới hỏi Giang Chức: “Cô ta là ai?” Sau khi Giang
Chức rót cốc nước ấm, rửa sạch thìa mới bê bát cháo qua, gắp tôm bỏ vào trong bát của Chu Từ Phưởng: “Một nửa
người nhà họ Lạc.”
Chẳng trách Giang Chức lại đề phòng.
Chu Từ Phưởng cũng từng nghe tin tức nho nhỏ ở phim trường, dường như Giang Chức có thù với nhà họ Lạc.
Cô lại hỏi: “Vì sao là một nửa?”
“Giống như bố cô ta, cô ta được nuôi bởi nhà họ Lạc, là người khác họ phục vụ cho nhà họ Lạc.”
thời cổ đại sẽ gọi là gia nô. hiện đại gọi là quản gia, nhưng Đường Tưởng thì khác. Cô ta không chỉ lo việc trong
nhà, còn lo việc kinh doanh của nhà họ Lạc, quyền lực trong tay rất lớn.
“Đường Tưởng có năng lực, có thủ đoạn, ông cụ nhà họ Lạc rất coi trọng cô ta nên đã nói với bên ngoài cô ta là con
gái nuôi của Lạc Thường Đức.” Chu Từ Phưởng cảm thấy không chỉ là một nửa mà phải coi như hơn một nửa nhà
họ Lạc mới đúng.


“Còn Lạc Tam lại là ai nữa?” Hôm nay cô có rất nhiều câu hỏi. Động tác gắp tôm của Giang Chức hơi dừng lại: “Ai
nói với em về Lạc Tam?” Ánh mắt anh lạnh lùng liếc qua A Vãn.
A Vãn: “!”
Thật oan uổng!
“Vừa nãy mẹ của Đường Tưởng gọi em là Lạc Tam.”
Bệnh của bà Hà đó thật sự không nhẹ, không phân biệt được cả giới tính.
Giang Chức đặt thìa xuống, rút khăn ướt lau tay rồi nói: “Cậu ấy là con nuôi của nhà họ Lạc.”
Chu Từ Phưởng chăm chú lắng nghe, hiếm khi cô có lúc tò mò thể này.
Giang Chức liếm môi một cái, im lặng một lúc lâu.
“Vụ cháy ở nhà họ Lạc vào tám năm trước, Lạc Tam đã bị chết cháy.” Lông mi rũ xuống che cảm xúc trong mắt,
Giang Chức nói: “Bố của Đường Tưởng bị chết trong vụ cháy đó, từ sau đó, tinh thần của mẹ cô ta đã trở nên thất
thường.”
Giọng điệu rất thấp.
Áp suất không khí cũng rất thấp.
Chu Từ Phưởng nhìn thấy một vẻ u ám trong mắt Giang Chức. A, cô nhớ tới khi ở trên du thuyền, Lạc Thanh Hòa
từng nói Lạc Tam là người Giang Chức thích nhất.
Bây giờ cô cũng là người Giang Chức yêu quý nhất rồi, vậy Lạc Tam chính là “hàng xóm” của cô rồi.
Cô cảm thấy mình sắp sửa ghen rồi. Không, cô không thể ghen, hàng xóm” đã qua đời rồi, không thể tính toán so đo. Động viên bản thân xong, lúc này cô mới hỏi Giang Chức: “Vụ cháy nhà họ Lạc là do thiên tại sao?”
“Là người làm.”
Chu Từ Phưởng rơi vào trầm tư.
Giang Chức bỏ miếng tôm cuối cùng vào trong bát cô: “Vì sao tò mò chuyện này?”
Chu Từ Phưởng nói: “Em không thích nhà họ Lạc.”
Lạc Thanh Hòa là người con gái xấu xa, Lạc Dĩnh Hòa cũng vậy.
Giang Chức vuốt ve khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của cô: “Anh cũng không thích.”
Nhìn đi, cô và Giang Chức có duyên trời định biết bao nhé. Chu Từ Phưởng thầm nghĩ.
Thành phố Kinh Bách là khu vực của nhà họ Lục ở thủ đô. Tòa nhà bảy tầng nằm ở trung tâm thành phố, tầng một
đến tầng bốn là trung tâm mua sắm, tầng năm là quán trà và nhà hàng, tầng sáu và bảy lần lượt là câu lạc bộ và rạp
chiếu phim.
Chu Thanh Nhượng có hẹn ở quán trà tầng năm, đúng ba giờ đối phương đến.
“Anh Chu.”
Người đàn ông trung niên ngồi xuống, đưa túi tài liệu qua: “Vụ cháy tám năm trước có lẽ do nhà họ Lạc âm thầm
động tay động chân, tất cả những người liên quan đều đã bị xử lý.”
Người đàn ông này là người của công ty chuyên chạy việc vặt, Chu Thanh Nhượng thuê ông ta để điều tra gốc gác
nhà họ Lạc.
“Lạc Tam thì sao?” Chu Thanh Nhượng mở túi tài liệu ra.
Người đàn ông trung niên nói: “Cũng gần giống lời giải thích với bên ngoài của nhà họ Lạc. Lạc Tam được vợ
chồng Đường Quang Tế nhận nuôi từ quê nhà, còn cụ thể đứa trẻ được từ đầu tới, ngoại trừ người nhà họ Lạc thì
chỉ có Hà Hương Tú – vợ Đường Quang Tể biết.” Người đàn ông trung niên trông rất bình thường, đeo cặp kính ở
trên sống mũi: “Tám năm trước, sau khi Đường Quang Tể qua đời, tinh thần của Hà Hương Tủ đã trở nên thất
thường.”
Chu Thanh Nhượng lật xem vài tờ: “Giúp tôi điều tra là ai đã nộp viện phí của tôi trong lúc tôi nằm viện.”
Đối phương đáp: “Được.”
Chu Thanh Nhượng rút một tấm thẻ trong ví tiền ra, đặt lên bàn, sau đó uống một hơi cạn sạch trà trong chén rồi
đẩy xe lăn rời khỏi quán trà.
Vì là cuối tuần nên có rất nhiều người đi đường qua lại. Lúc rẽ vào hành lang, chiếc nạng ở xe lăn của anh ta đã
quệt vào một người. Người đang nói chuyện điện thoại đó rất tức giận nên đã mắng một câu thô tục: “Mẹ kiếp, đi
đường không có mắt à!”
Chu Thanh Nhượng chuyển xe lăn sát vào trong rồi thấp giọng xin lỗi.
Có lẽ anh ăn mặc chỉnh tề nên dù ngồi trên xe lăn, đầu đang củi, cũng khiến người khác nhìn ra khí chất bất phàm.
Người đàn ông bị đụng nhìn bộ đồ tây của anh thì đã không vừa mắt, anh ta sờ hình xăm trên cổ, giọng điệu rất
khinh thường: “Chân không tiện thì đừng ra ngoài gây trở ngại người khác.”
Giả bộ khí chất gì chứ!
Người đàn ông cảm thấy xui xẻo nên đã nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi mới cho qua chuyện, sau đó tiếp tục
nói chuyện điện thoại: “Không có gì, xui xẻo đụng phải một tên què, anh nói tiếp đi.”


Hai ngày trước nhiệt độ giảm, mang chân giả rất đau.


Hôm nay Chu Thanh Nhượng không mang chân giá, chân trái dưới chăn trống rỗng. Anh kéo chăn đắp kín rồi đẩy xe lăn về phía
thang máy.
Phím ẩn thang máy có hơi cao, anh với tay không tới.
Một bàn tay dịu dàng ấn phím.
Sau đó là giọng nói trong trẻo của một cô gái: “Cần tôi giúp không?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom