• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1381-1391

Tư Triều Vũ ra vẻ trêu ngươi rất rõ ràng. Tư Lệnh Sơn đè nén cơn tức chực chờ phun trào. “Không có chuyện gì khác thì đừng có đứng đây làm phiền tôi!”. Dứt lời liền đứng phắt dậy, rời đi.



“Không phải đâu, anh, chuyện công ty rốt cuộc anh định thế nào? Nếu không em giúp anh nhé? Không công luôn? Dù sao mấy đứa trẻ cũng còn nhỏ mà”



Tư Lệnh Sơn lạnh lùng nhìn ông ta:



“Chuyện này thì cậu cứ yên tâm. Trước mắt Chương Vĩ sẽ nhậm chức Giám đốc tập đoàn Vương Tân, cậu ta sẽ toàn quyền xử lý cho đến khi bạn nhỏ đủ lớn để thừa kế” Nói hết lời thì không phản ứng thêm gì nữa với ông ta, đi thẳng.



Tư Triều Vũ sửng sốt, Chương Vĩ? Chẳng phải trước đó hãy còn là một thư ký sao? Sao bây giờ lên luôn chức Giám đốc rồi?



Nói cách khác, bây giờ Chương Vĩ một mình thống trị cả tập đoàn Vương Tân?



Nếu như bây giờ ông ta chạy đến chỗ Chương Vĩmóc nối quan hệ, biết đâu ông ta sẽ được đến tập đoàn Vương Tân làm việc thì sao?



Hy vọng trong Tư Triều Vũ lại bùng cháy, cực kỳ phấn khởi rời khỏi biệt thự mà đi tìm Chương Vĩ.



Chương Vĩ đang bộn bề trong tập đoàn Vương Tân lấy làm kinh ngạc:



“Cô nói ai?” “Ông ấy bảo ông ấy tên Tư Triều Vũ, là chú ruột Tư tiên sinh” Nữ thư ký nói. Chương Vĩ lướt lướt trên màn hình notepad, nói: “Nhận người thân bậy bạ đấy, đừng để ý tới nữa”



“Dạ.”



Chương Vĩ tất nhiên là biết tỏng Tư Triều Vũ tới đây để làm gì, nên sẽ không gặp ông ta. Chuyện công ty đúng là bạn thật, nhưng vẫn vào nếp, có đầu có đuôi.



Dù sao thì cấp trên trực tiếp của anh ấy, người chỉ biết đến mỗi vợ mình mà chẳng màng đến công việc, đã sớm đẩy hết mọi thứ cho anh ấy cáng đáng rồi!



Khoảng thời gian sau khi trở thành giám đốc mới gọi là bận rộn, nói cho cùng chính là phải biết quản lí. Anh Tư dạy anh ta biến vấn đề phức tạp thành đơn giản, sắp xếp các sự việc hỗn loạn thành một kế hoạch, cho nên bắt đầu khá dễ dàng.



Đừng nói bây giờ anh ta có chuyện phải làm, ngay cả khi rảnh rỗi đến phát sợ, anh ta cũng sẽ không đi gặp Tư Triều Vũ. Không cần hỏi cũng biết ông ta tới nơi này có việc gì.



Hơn chín giờ tối, chương Vĩ đi thang máy xuống bãi đậu xe, lên xe, mở cửa, vừa mới đạp ga, một người lao ra trước mặt, chương Vĩ vội thắng xe, cách lớp kính chắn gió, nhìn thấy rõ người bên ngoài, Tư Triều Vũ.



Anh thật sự đã đánh giá thấp tính nhẫn nại của Tư Triều Vũ, vẫn luôn cho rằng ông ta là người ngu ngốc, không ngờ lại có thể đợi từ sáng đến tối.



Anh đành bước xuống xe, không xuống ông ta sẽ không đi. Dù bản thân có thể gọi bảo vệ, nhưng thôi vậy, không cần ầm ĩ lớn như thế, dù sao Tư Triều Vũ cũng là người nhà họ Tư.
“Cậu hai Tư, có chuyện gì sao?” chương Vĩ hỏi. “Sáng nay tôi đến tìm cậu, không biết cậu có biết không?” Tư Triều Vũ tươi cười hỏi.



“Buổi sáng ngài tìm tôi? Tôi không biết đó! Cả ngày nay đều bận rộn chương Vĩ giả vời kinh ngạc.



“Tôi đã nói mà, cậu mà biết tôi tìm cậu, chắc chắn không thể không gặp tôi, khẳng định là cấp dưới làm việc không cẩn thận” Tự Triều Vũ liền yên tâm.



Chẳng mấy chốc, vẻ mặt lại thay đổi, bị thương nói: “Việc Hải Minh gặp chuyện không may tôi đã biết, thật là…” ông ta nghẹn ngào.



chương Vĩ tỏ vẻ: tin tức hay tôi làm? ông nếu mà không biết, khẳng định là tôi không có năng lực.



“Ngài tìm tôi là muốn hỏi cái này?” chương Vĩ cảm thấy không thể nào đơn giản như vậy. “Bây giờ tôi mời cậu ra ngoài uống một ly?”



“Không được rồi, bận bịu cả ngày rất mệt mỏi, ngài có chuyện gì thì nói luôn đi, nếu không tôi đứng cũng có thể ngủ luôn rồi”



“Không phải vì Hải Minh nhà tôi bị tai nạn sao, tôi lo lắng công ty gặp rắc rối, nhưng mà nghe nói bây giờ công ty do cậu quản lí?”



“Đúng vậy!”



“Rất bận nhỉ? Có phải là vô cùng bạn không? Nếu tôi có thể giúp được cứ nói, không cần khách khí với tôi!” Tư Triều Vũ nghiêm túc nói.



“Mặc dù bận rộn, nhưng không đến mức quá bận, bởi vì không phải sau khi nhậm chức khẩn cấp mới quản lí tập đoàn Vương Tần, tháng trước cũng đã quản lí rồi, cho nên không cần nhân lực



chương Vĩ nói: “Đã muộn thế này, cậu hai Tư có lẽ nên về nhanh đi!”



Tư Triều Vũ vội ngăn lại, muốn lên xe chương Vĩ: “chương Vĩ, chúng ta dù sao cũng có chút giao tình, cậu xem, bây giờ tôi không có công việc, có thể giúp tôi sắp xếp một chức vụ không?”



“Xin lỗi, chức vụ trong công ty không trống” “Vậy, vậy tôi làm tài xế cho cậu?” Tự Triều Vũ chỉ vào xe.



“Tôi có tài xế, tôi cho anh ta đi làm việc rồi, nên không có ở đây, hơn nữa cậu hai, thân thể ngài tôn quý, tôi cũng không dám để ngài lái xe cho tôi” chương Vĩ đã có kinh nghiệm, gật đầu chào ông ta, kéo cửa lên xe, nhấn chân ga, xe nhanh chóng đi xa.



Tư Triều Vũ tức giận: “Mày là cái quái gì, thật sự tự cho mình là giỏi? Cũng chỉ là một đứa làm thuê, tạo mới là người nhà họ Tư.”



Hôm nay ông ta mới để Tư Thái Lâm cùng 6 đứa nhỏ đến chỗ Tư Lệnh Sơn ở, đặc biệt dành thời gian đến tìm chương Vĩ, lại thấy cái thái độ này.



Nhưng mà ông ta đã đợi một ngày rồi! Lúc nào ông ta lại kiên nhẫn như thế? Thật là không biết xấu hổ!



Tư Triều Vũ ủ rũ đi đến bên lề đường, Tư Hải Minh chết, điều này với ông ta là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp. Làm việc bên trong công ty không được, vậy anh ta không thể chia một phần lợi ích sao?



Anh trai ông ta sẽ không độc ác như vậy chứ? Ông ấy phải biết, ông ta vẫn còn phải nuôi Tư Thái Lâm đấy!



Dù nói gì đi chăng nữa, không xem trọng mặt mũi của ông ta, cũng phải nghĩ cho lợi ích của Tư Thái Lâm. Trước kia ông ấy nuôi Tư Thái Lâm hai ba năm, chẳng lẽ không có một chút cảm tình nào sao?



Lòng dạ cũng quá độc ác rồi! Tiếng còi xe vang lên sau lưng.



Tư Triều Vũ đang phiền não, muốn mắng người, đợi đến khi xe ngừng lại ven đường, nhìn thấy khuôn mặt đằng sau cửa kính đang hạ xuống, ông ta có chút sửng sốt.
“Cậu Cổ?” “Có muốn tôi chở ông một đoạn không?” Cố Mạnh hỏi. Tư Triều Vũ tự nhiên gặp được vận may, vui sướng leo lên. Lên xe, sau khi thắt dây an toàn, xe hòa vào dòng xe. “Một mình đi dạo trên đường lớn?” Cố Mạnh hỏi.



“Ăn no rồi đi loanh quanh một chút.” Tư Triều Vũ vừa nói xong, bụng lại tự nhiên kêu lên, lập tức lúng túng vô cùng.



Cố Mạnh cười cười: “Tôi cũng chưa ăn, cùng ăn chứ?” “Tốt quá!”



Đến phòng ăn hạng sang, gọi ra không ít thức ăn, thấy Tự Triều Vũ ngại ngùng cầm đũa, Cố Mạnh nói: “Ăn đi! Không cần gò bó, đây cũng không phải lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau”.



“Đúng, đúng, trước kia chúng ta cũng từng ăn với nhau, trước đó tôi còn nói sẽ mời cậu ăn cơm, cậu cứ không đến suốt, hôm nay tôi đãi khách”.



“Không được, để lần sau đi! Ông cho tôi cách liên lạc, lần sau tôi tìm ông, ông mời tôi ăn.” “Được!”



Cho Cố Mạnh cách liên lạc, Tự Triều Vũ cảm thấy quan hệ của hai người đã quen thuộc hơn nhiều so với trước, cũng không gò bó nữa, bắt đầu ăn.



Ăn một lúc, sau khi lót bụng, Cổ Mạnh mới hỏi: “Tư Thái Lâm ở nhà một mình?” “Không, nó đang ở nhà anh trai tôi, ở với sáu đứa nhóc, có bạn chơi cùng” Tư Triều Vũ nói.



Cổ Mạnh cầm chén trà, che giấu âm mưu, nói: “Tôi xem thời sự, sao lại thấy nói Tư Hải Minh gặp chuyện không may?”



“Đâu chỉ gặp chuyện không may?” trông vẻ mặt Tư Triều Vũ thật là vô cùng khiếp sợ,



“Người không còn rồi!”



“Tôi thấy trên thời sự đưa tin như vậy”



“Còn không phải như vậy sao, cậu xem cái đứa này, nói chết là chết, tôi còn không kịp chuẩn bị chút nào!”



“Tìm được hung thủ rồi à?”



“Chưa! Tôi coi chừng là không tìm được, kẻ giết người chắc chắn rất chuyên nghiệp, nếu không sao có thể giết được Tư Hải Minh? Người thân cận cũng không thể à!”



“Tôi nhìn đường vừa nãy ông đi, chẳng lẽ đến Tập đoàn Vương Tân?” Đúng, đến rồi. Nhưng mà khiến tôi thật thất vọng!” “Thất vọng cái gì?”



“Chức vụ không thỏa mãn đó!” Tự Triều Vũ tức giận: “Tôi muốn chức vụ có quyền lực thật sự, chương Vĩ, chương Vĩ, cậu biết chứ? Cậu ta không cho, còn nói cái gì mà bây giờ cậu ta là giám đốc tập đoàn Vương Tân, cậu ta quyết định, cậu nói có tức chết tôi không có chứ?”.



Tư Triều Vũ muốn thể diện.



Hơn nữa, giá trị con người Cố Mạnh không thấp, không nâng cao giá trị bản thân trước mặt anh ta, không phải sẽ càng thiếu tự tin sao?



“Vậy Tư Hải Minh đã chết thật sao? Tôi vẫn không quá tin tưởng” “Chết rồi!” “Ông thấy thi thể?”



“Đương nhiên có nhìn thấy! Trực tiếp thiêu rồi, quá đáng thương… Tư Triều Vũ lắc đầu than thở, Miệng ngậm một đũa thức ăn.



Ông ta cũng sẽ không nói rằng không nhìn thấy, ông ta chỉ có thể dựa vào việc mình có quan hệ tốt với nhà họ Tư mới có khả năng củng cố hình tượng, sẽ không nói với bất kỳ ai. việc hiện tại mình sắp bị gạch tên khỏi nhà họ Tư.



“Nhưng mà việc này giấu bọn nhỏ, cậu cũng đừng nói với bọn nó, đến lúc đó anh trai tôi chắc chắn sẽ mắng chết tôi!” Tư Triều Vũ nhắc nhở.



“Yên tâm đi, trẻ con không biết là tốt.” Cố Mạnh nhắm mắt. Tư Hải Minh chết thật rồi.
Trong lòng anh ta luôn không yên, suy nghĩ xem có phải Tư Hải Minh đang giả vờ? Dù sao lòng da Tư Hải Minh cực kỳ sâu, lúc anh ta ở thủ đô tiếp xúc với những thương nhân kia. có nghe nói, không thể thiếu cảnh giác.



Những người ở đó nói không thể tin, nhưng Tư Triều Vũ lại là người nhà họ Tư, tin tức sẽ không sai.



Tại Bảo Thành ở đảo Tây Châu, trên bàn ăn, ngoài người nhà họ Đế còn có Tư Hải Minh Trên bàn toàn là những món cao lương mĩ vị nhưng không phải chuẩn bị để tiếp đãi Tư Hải Minh. Mà mà cho cô em gái bảo bối của họ.



Bởi họ thương cô em gái lá ngọc cành vàng của họ ở thủ đô đã phải chịu không ít khổ cực. “Tư Hải Minh, cậu định tối nay sẽ rời khỏi đảo Tây Châu phải không? Để Hạo Thiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng. Không thể để tên Tư Hải Minh này coi đảo Tây Châu là nơi muốn đến thì đến muốn đi thì đi được!



Để Bắc Lâm hỏi: “Bây giờ thì không thể đến thủ đô được nữa, không phải cậu mua một căn biệt thự ở đảo Tây Châu rồi à? Đã mua rồi thì phải ở chứ”



Tự làm thì phải tự chịu thôi!



Tư Hải Minh không trả lời, mắt nhìn sang Để Anh Thy đang ngồi kế bên Đề Bắc Lâm.



“Tôi hỏi cậu nhé, cậu nhìn Anh Thy làm gì? Nhìn con bé thì cậu được ở lại đây sao?” Để Hạo Thiên nói với Tư Hải Minh bằng thái độ không kiêng nể gì.



Dám làm vậy trước mặt ba người anh, đúng là không muốn sống nữa mà! “Em nói xem?” Tư Hải Minh quay ra hỏi Để Anh Thy. Đế Anh Thy đương nhiên là cùng nghĩ giống các anh của cô, có điều như thế thì không ổn lắm thì phải.



“Anh Thy, đừng nói là em định để anh ta ở lại đây nhé? Để anh nói em nghe, không thể chiều đàn ông thể được, càng chiều anh ta sẽ càng được đằng chân lên đằng đầu đấy, ” Đế Bắc Lâm sợ em gái mình đồng ý, vội vàng nói.



Nhìn dáng vẻ do dự của Tiểu Thy, không phải là đã rung động trước Tư Hải Minh chứ? Anh ta không chấp nhận! “Anh Thy” Để Hạo Thiên nghiêm nghị gọi tên cô.



Để Anh Thy bất lực nói: “Cổ Mạnh làm ăn kinh doanh ở khu vực Đông Nam Á, trước khi khôi phục ký ức, tôi có gặp qua anh ta.”



“Gì cơ? Anh Thy sao em không kể chuyện này với bọn anh?” Để Bắc Lâm lo lắng nói, “Lỡ mà anh ta làm điều gì hại đến em là gay to rồi”.



“Chẳng có chuyện gì to tát cả, đâu phải chỉ có mỗi em. Lần đầu gặp Cố Mạnh là ở phố đèn đỏ, có Hành Chi đi cùng em nữa, rất an toàn. Sau đó trước cửa nhà em cùng Hành Chi đi ngắm tuyết, chẳng phải đều rất an toàn à!”



Để Anh Thy vừa dứt lời, thái độ của Tư Hải Minh lập tức thay đổi, ánh mắt lạnh đi vài phần. Đế Anh Thy chợt nhận ra mình vừa nói gì đó, hình như lại chạm phải vảy ngược của ai đó rồi. Nhưng mà cũng có liên quan gì đến anh ta đâu chứ!



Cô không phải người phụ nữ của anh ta, càng không phải là vợ anh ta, thì anh ta ghen gì chứ? Đạo lí đó ở đầu ra vậy?



Cứ như trên người tôi khắc tên anh vậy! Trong đầu chợt nhớ đến hình xăm trên người mình, trái tim như bị bóp nghẹn… Cô vẫn luôn nghĩ cách xóa hình xăm đó…
Chương 1385

“Giờ có chuyện gì cũng không nó cho bọn anh nữa phải không?” Đế Hoàng Minh hình Đế Anh Thy bằng ánh mắt đầy nguy hiểm, giọng nói cũng lạnh đi vài phần. “Tôi đang dạy dỗ em gái mình, cậu đừng có xen vào”.



“..” Nét mặt Tư Hải Minh lại càng thêm lạnh lẽo.



Đế Anh Thy đáp lại: “Lúc đó em vốn chỉ là gặp anh ta trên đường, chẳng lẽ giờ ai ai trên đường cũng phải về nói cho các anh biết à?”.



“Sao lại không chứ? Chỉ cần là người tiếp xúc với mình, em đều phải nói cho bọn anh biết” Đế Hạo Thiên nói.



“Không phải trước đây anh đã nói với em thế rồi à?”



” ở thủ đô phát sinh ra chuyện tại sao không nói?” Đế Hoàng Minh không chịu được nữa lên tiếng. “Gặp người nguy hiểm như thế, vậy mà lúc gọi điện cũng không nhắc đến nửa lời. Tại sao thế?”



Để Anh Thy cúi đầu, trong lòng cảm thấy đầy oan ức.



“Nếu anh không đến tận đảo Tây Châu để bắt tên sát thủ đó, có phải em vẫn che giấu sự thật không?” Đế Hoàng Minh gặng hỏi.



Mặt Tư Hải Minh trầm xuống, Để Anh Thy bị giáo huấn như vậy lòng anh cũng chẳng dễ chịu chút nào!



Trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội!



“Thường ngày các anh vẫn đối xử với cô ấy như vậy à?” Giọng Tư Hải Minh so với Để Hoàng Minh lúc nãy còn lạnh hơn vài phần. “Cô ấy không làm gì sai cả, mà kể cả có gì đó xảy ra cùng là do các anh bảo vệ cô ấy chứ đúng cách”.



“Cậu đừng có nói năng xằng bậy, chúng tôi còn coi trọng tính mạng của Anh Thy hơn chính bản thân mình!” Đế Bắc Lâm nói.



“Đây là vấn đề của anh cả, không phải của tôi” Đế Hạo Thiên lập tức thoái thác. “..” Đế Hoàng Minh.



“Các anh có định để cho em ăn cơm không đây, em không ăn nữa..” Để Anh Thy không chịu nổi nữa liền đặt bát xuống đứng dậy dời bàn ăn.



“Anh Thy..” Đế Bắc Lâm và Đế Hạo Thiên không ngồi im được nữa.



“Anh Thy ăn thêm đi, không em sẽ đói đấy” Để Hạo Thiên dịu dàng nói. Quay ra mắng Để Hoàng Minh: “Anh không thể ăn uống đàng hoàng à? Lần nào cũng như vậy! Đói bụng không đau dạ dày sao?”



Bị mắng như vậy, gương mặt Đế Hoàng Minh ảm đạm đi vài phần. Đế Bắc Lâm cùng không ăn nữa, đứng dậy đuổi theo Anh Thy.



Nhưng trước khi rời khỏi phòng ăn, Tư Hải Minh đã kịp nhét vào tay anh ta thứ gì đó.



Đế Bắc Lâm theo bản năng muốn ném trả lại cho anh ta, giờ đưa anh cái gì cũng vô dụng thôi, quan trọng nhất. với anh bây giờ là đi dỗ dành Anh Thy!



“Bác bác!”



“Bác bác!”



“Bác bác!”



“Bác bác!”



“Bác bác!”



“Bác bác!”



1385-mot-thai-6.jpg

Chương 1386



Để Anh Thuy vừa đi vừa giơ tay ra vuốt ve những đóa hoa xinh đẹp bên đường, cũng không vì những lời giáo huấn của các anh trai mà ảnh hưởng đến tâm trạng.



Cô chủ yếu là không biết làm thế nào để đối phó với những câu hỏi sắc bén của anh trai! Ngẫm nghĩ một lúc, chẳng lẽ cô đã gây ra nhiều chuyện thể sao?



Hai cô phải lưu lạc!



Lúc này vẫn chưa kịp ăn no, để đêm về ăn thêm cũng được.



Nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, Đế Anh Thy lập tức ngồi xuống bên bồn hoa, làm bộ dạng chán nản. Thỉnh thoảng cô lại chống tay lên mặt đầy vẻ uất ức.



Tư Hải Minh đứng sau lưng nhìn dáng vẻ nhỏ bé của cô, đáng yêu đến mức khiến anh không lỡ lên tiếng. Cô giống như đang làm nũng với anh vậy, còn anh chuẩn bị đi dỗ dành cô gái nhỏ này…



” Mặc kệ em, em không ăn đầu. Dù sao giờ cũng chẳng có tâm trạng ăn uống gì, đợi khi nào tâm trạng tốt lên em sẽ tự biết đi ăn…Anh muốn giáo huấn gì thì giáo huấn đi, ai bảo tại em sai cơ chứ.”



Đế Anh Thy sụt sịt mũi, làm bộ rất thật. Nhưng được một lúc, cô thấy người đằng sau không rời đi cùng không nói năng gì, quay đầu lại nói: “Anh ba, anh mau về ăn cơm đi, mặc kệ em…



Nhưng quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen láy, không biết nên nói gì.



Tư Hải Minh ngồi xuống cạnh cô, trong tay cầm một đĩa thức ăn, trong đó còn có một cái dãi, nói: “Dáng vẻ em khóc vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, ăn một chút chắc chắn sẽ rất ngon miệng”.



Đôi mắt tràn đầy vẻ cưng chiều của anh khiến hai má cô bất chợt nóng bừng lên.



Bộ dụng diễn kịch của mình vừa nãy chắc là bị anh nhìn thấu cả rồi, bởi trên mặt cô làm gì có giọt nước mắt nào đâu! Đúng là xấu hổ quá đi mất!



Có điều sao không phải là anh ba mà lại là Tư Hải Minh chứ?



Để Anh Thy không khỏi tức giận, lập tức đứng dậy bỏ đi. Vừa đứng dậy, tay bị giữ chặt, người bị kéo ra đằng sau. Cơ thể không tự chủ lao về phía trước.



Để Anh Thy không thể thở nổi, tim đập đến choáng váng. Lúc này, mặt của hai người chỉ cách nhau vài cm, chỉ cần một cử động khẽ là hai đôi môi sẽ chạm nhau.



Đôi mắt đen của Tư Hải Minh như có một màn sương mờ bao phủ, yết hầu gợi cảm không ngừng chuyển động, đôi môi mỏng chuẩn bị hôn xuống bờ môi hồng hào tựa trái anh đào, môi chưa chạm nhau máu trong người anh đã bắt đầu sôi trào, dù vậy anh vẫn không dám thở mạnh vì sợ làm kinh động đến đối hàng mi đang rung lên như cánh bướm kia.



Tuy nhiên, Để Anh Thy nhanh chóng bừng tỉnh lại, cô vội vàng quay mặt sang một bên, theo bản năng ngã về phía sau ngồi bệt xuống đất.



Nụ hôn đầu chẳng thấy, chỉ thấy đầu óc quay cuồng. Chỉ mấy giây sau đó, cơ thể cô bỗng nhiên nhẹ bẫng, rơi vào một vòng tay ấm áp. Tư Hải Minh bế cô ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh.



Đế Anh Thy lập tức muốn rời khỏi lòng anh, nhưng tay hai tay cũng như gọng kìm, làm sao có thể thoát ra dễ dàng như vậy được.



“Tư Hải Minh, anh đừng có càn rỡ, đây là đảo Tây Châu đấy!” Để Anh Thy tức giận, hai má đỏ bừng.



“Tôi Biết”.



“Đợi anh trai tôi đến, cho anh biết thế nào là lễ độ! Anh nên biết điều chút đi!” Đế Anh Thy cảm thấy con người này quả thực khó đối phó!
Chương 1387



Trước đây đã vậy, hiện tại vẫn như vậy! Tư Hải Minh đáp: “Bọn họ bây giờ không có thời gian tìm cô đâu.” Để Anh Thy nghe câu này cảm thấy rất kì lạ. Mà đích thị là rất kì lạ.



Bình thường nếu cô tức giận hoặc không ăn cơm, anh ba của cô sẽ là người đầu tiên đến dỗ dành, sau đó là anh hai. Đến người anh cả luôn coi trọng thể diện không lâu sau cũng liền đi tìm cô.



Vậy mà bây giờ, đến một người cùng không thấy bóng dáng. Điều này thật không bình thường!



Đế Anh Thy nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ sáu bé con ra ai có thể kiểm ba anh trai quên mất cô như thế chứ!



“Điện thoại của tôi đâu rồi?” Cô hỏi “Ở phòng ăn”.



“Không phải là anh đã mở video lên chứ?” Để Anh Thy nhìn anh bằng ánh mắt đầy hoài nghi.



“Ừm” Tư Hải Minh cũng chẳng giấu diếm chuyện đó. Cô biết ngay mà!



Không thì làm sao ba anh trai lại không để ý đến cô được! Xem ra, có bọn trẻ con cô cũng bị ra rìa thôi! Người đàn ông này cũng nhanh nhẹn quá đi!



Đế Anh Thy trong lòng cũng chẳng khó chịu gì, vì thêm một người yêu thương con mình, cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc!



“Mau ăn bít tết đi”. Đế Anh Thy định thần lại liền rời khỏi vòng tay anh ta. Tư Hải Minh một tay cầm bít tết, một tay ôm eo cô. Nhưng dù chỉ dùng một tay cô cũng đấu không được, cô giãy dụa mãi cũng không thoát được!



Bây giờ cô cảm thấy mình hoàn toàn đơn phương độc mã rồi! Hay là gọi các anh? Không được, lỡ sáu bé con nghe thấy thì thật xấu hổ mà. “Tôi có thể để em xuống, nhưng em phải ngồi cạnh tôi ăn bít tết đấy” Tư Hải Minh nói. Đúng là quá ngang ngược mà, Để Anh Thy trừng mắt lên nhìn anh ta nói: “Nếu tôi không thích thì sao?” Sắc mặt Tư Hải Minh khẽ biến đổi, anh ghé vào lỗ tai cô, mơ hồ thở ra một hơi “Hay là để anh ăn em”.



Lỗ tai cô bị hơi thở làm cho tê rần, Để Anh Thy vội vàng quay mặt đi, nén tiếng thở bất ổn của mình. Sợ anh ta lại áp sát mình liền nhanh chóng thỏa hiệp: “Tôi ăn!”



Không phải chỉ là ăn một miếng bít tết sao? Cần gì phải kháng cự chứ, chẳng có lợi gì cho bản thân cả! Để Anh Thy cầm đĩa ngồi sang một bên, thịt bò đã được cắt thành từng miếng nhỏ, ăn rất vừa miệng.



Hehe, cô thật sự không hiểu, Ép cô như vậy, Tư Hải Minh cảm thấy rất vui vẻ sao? Cả ngày coi cô như thể là thứ để anh ta trêu đùa vậy!



Thậm trí còn dám nói “tôi ghen rồi” Đúng là xưa nay hiếm! Cho miếng bít tết cuối cùng vào miệng, cô chỉ muốn lập tức đứng dậy rời đi. “Đừng lo lắng, Cố Mạnh nhất định sẽ xuất hiện, có thể trong tối nay sẽ gọi điện cho cho” Đế Anh Thy vừa đúng lên lại lập tức ngồi xuống. Theo sự theo dõi của chương Vĩ, Cố Mạnh đã đến thủ đô rồi”



Mặc dù bọn trẻ rất an toàn, nhưng Để Anh Thy vẫn cảm thấy rất lo lắng “Hay là đón bọn trẻ qua đây, nhỡ có chuyện gì xảy ra với chúng tôi sẽ sống không bằng chết!”



Tư Hải Minh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, cảm xúc trong lòng anh dao động mãnh liệt, phản ứng đầu tiên của cô không phải là hận anh, vậy nghĩ là cô coi họ như một thực thể không thể tách rời…



“Bọn trẻ là con em, cũng là con của anh nữa. Nếu không chắc chắn anh đã sớm đem chúng đến đây rồi” Tư Hải Minh nói xoa dịu sự lo lắng trong lòng cô.



“Vậy anh ta đến thủ đô để làm gì?” Để Anh Thy hỏi.



“Anh ta đến gặp Triều Vũ”.



Đế Anh Thy hỏi: “Nói vậy Tự Triều Vũ quá tệ rồi sao? Như thế chẳng phải mọi chuyện sẽ bị vạch trần sao?” Rốt cuộc cái chết của Tư Hải Minh cũng chỉ là vở kịch, nếu không tìm thấy xác, Cố Mạnh chắc chắc sẽ nghi ngờ!



“Đã giả chết rồi, mọi thứ tự nhiên sẽ được sắp xếp ổn thỏa” Tư Hải Minh nói. “Anh đã liên lạc với anh ta rồi?”



“Ừm”.
Chương 1388



Để Anh Thy một lần nữa không khỏi kinh ngạc vì sự khôn ngoan của Tư Hải Minh, vốn tưởng rằng chỉ là một trò chơi nhất thời, nào ngờ đã sớm có tính toán cả tồi.



Anh ta vốn đã đào sẵn một cái hỗ, chỉ đợi Cố Mạnh nhảy vào nữa thôi!



“Vậy nếu như anh ta gọi điện cho em, em định ứng phó thế nào?”



“Theo tự nhiên thôi” Để Anh Thy ngơ ngác đáp lời. Tư Hải Minh nói: “Đừng đáp ứng anh ta bất kì, đây là yêu cầu của tôi”



Ý tứ trong câu nói này, Để Anh Thy lập tức hiểu ra, đó là cô không được gặp riêng Cố Mạnh.



Thật tình, cô cũng muốn gặp riêng anh ta! Bởi rốt cuộc thì làm sao chiến thắng được nếu không vào hang cọp? Làm thế nào có thể câu cá mà không cần mồi?



“Chúng ta không thể nhanh chóng quyết định sao? Nhất định phải đợi anh ta xuất hiện là Phải đảm bảo an toàn cho em trước khi ra quyết định”



Đế Anh Thy biết, đừng nói là Tư Hải Minh, kể cả các anh cô cùng không muốn cố mạo hiểm. Chính vì thế mà giờ họ trong tình thế rất thụ động.



“Vậy nếu anh ta yêu cầu gặp mặt, tôi tìm lí do từ chối. Anh ta sẽ không cảm thấy kì lạ chứ? Hơn nữa anh ta nhất định sẽ hỏi về việc anh bị sát hại.”



” Nếu em nói cái chết của tôi làm em vô cùng đau khổ nhận ra bản thân không thể sống thiếu tôi thì chắc chắn anh ta sẽ tin”.



“..” Khóe miệng Để Anh Thy khẽ co giật. “Tôi từ chối”



“ Em thử nói cách khác đi”. Đế Anh Thy mấp máy khóe miệng nói: “Tôi…tôi…vẫn chưa nghĩ ra”



“Nếu anh ta đến Đông Nam Á, trước tiên phải xem động thái của anh ta thế nào, điều này đối với anh hai em mà nói dễ như trở bàn tay”.



Đế Anh Thy không đáp lời. Trong lòng nghĩ, Cố Mạnh sẽ đến Đông Nam Á ư? Vậy là khi nào?



“Anh Thy!” Đế Anh Thy quay đầu lại đã thấy anh ba vui vẻ chạy tới, trên tay còn cầm theo điện thoại di động.



Để Bắc Lâm đem điện thoại đến trước mặt cô, “xem xem ai đây?”



“Bố! Mẹ!” “Bố! Mẹ!”



“Bố Mẹ!” “Bố! Mẹ!” “Bố! Mẹ!”



“Bố! Mę!”



Tư Thái Lâm: “Anh chị!”



Để Anh Thy cười nói: “Các bảo bối của mẹ, đã ăn gì chưa?”



“Ăn rồi ạ!” “Bao giờ bố mẹ mới về thế?” Bảo Nam hỏi “Cái này…chắc hai ngày nữa” Đế Anh Thy vừa nói mắt vừa “Bố mẹ đang làm gì đấy?” Bảo Vĩ hỏi. “Có phải là đang hẹn hò không?” Bảo Hân hỏi. Để Anh Thy bèn cười ngượng ngùng cười.



“Ừ, đang hẹn hò” Tư Hải Minh nói thẳng.



Đế Anh Thy cố gắng duy trì nụ cười trên môi.



Ngay cả khi hai người cậu ở phía sau khó chịu, nhưng cũng không dám nói gì. “Hẹn hò là gì?” Cục cưng Đông Đông hiếu kì



“Là một chàng trai và một cô gái bí mật ở bên nhau, sau đó bí mật hôn nhau!” Bảo Hân mạnh dạn nói.



Để Anh Thy sửng sốt giọng nói suýt chút nữa là không khống chế được: “Bảo Hân!” Mặt cô đỏ bừng.



Đứa trẻ này…



Không được, cô nhất định phải để cô giáo chú ý đến Bảo Hân, không thể chạy đi hôn đám con trai khác! Cô không thể chấp nhận điều này!!!



Để Anh Thy nhìn ra được video ở sau không phải biệt thự Minh Uyển.



Đó là nhà của ông nội Tư Lệnh Sơn.



Tư Hải Minh đã sắp xếp.

1388-mot-thai-6.jpg




Giống như qua cầu rút ván.
Chương 1389



Nhưng trên thực tế, cũng rất tức giận vì mình đã bị lợi dụng.



Thủ đoạn của Tư Hải Minh làm cho trí tuệ của bọn họ không thể phát huy, bọn họ có thể không tức giận sao?



Để Anh Thy cảm thấy cô không cần anh trai kéo đi như thế này, vì cô muốn tự đi.



Dù sao bản thân cô cũng không muốn ở lại cùng Tư Hải Minh nữa.



Về phòng, Để Anh Thy nghỉ ngơi một chút rồi đi tắm.



Sau khi tắm xong mặc quần áo, cô quay lại nhìn hình xăm trên xương cụt.



Càng xem càng cô khó chịu, tức giận đến mức lấy khăn ra chà mạnh, hậu quả là da đỏ ửng lên mà không hề mờ đi chút nào.



Như vậy thì chỉ có thể lột đi một lớp da!



Rõ ràng là chỉ cần mặc quần áo vào sẽ không thấy không bận tâm.



Lau khô tóc, bước ra khỏi phòng tắm, vừa leo lên giường, chuông điện thoại vang lên, là tin nhắn. Cô nằm ở trên giường, dùng tay chạm tới bàn đầu giường lộ ra vòng eo nhỏ, uyển chuyển gợi cảm mềm mại trắng nõn.



Mở qua tin nhắn.



Vẻ mặt của Đế Anh Thy hơi nặng nề, là của Tư Hải Minh: Có gọi điện hay không?



Để Anh Thy ấn vào màn hình, trút hết sức lực, đáp lại chữ: Không!



Ngay khi điện thoại được ném sang một bên, tin nhắn lại vang lên. Để Anh Thy không muốn để ý, nhưng nghĩ nghĩ, lỡ như chuyện của Cố Mạnh thì sao? Cô lại đọc tin nhắn. Haha, không liên quan gì đến Cố Mạnh.



Nội dung: Vừa mới tắm xong? Tôi không ngủ được.



Để Anh Thy ném điện thoại về phía chân cô, bàn chân non nớt của cô giẫm mạnh lên điện thoại di động, giống như giẫm nát mặt Tư Minh Hàn!



Tôi tắm rửa liên quan cái rắm gì đến anh! Anh không ngủ được liên quan gì đến tối!



Cảm giác chuyện gì của mình anh ta cũng biết đúng thật là quá khủng khiếp! Như thể không có gì có thể thoát khỏi mắt anh ta! Có lẽ… đây là thế giới của kẻ mạnh!



Cô chỉ là một người bình thường không có khả năng trêu chọc hay né tránh, hao tâm tổn trí!



Chuông điện thoại lại reo, lần này là cuộc gọi đến.



Để Anh Thy trở mình một cái, không thèm nhìn.



Người này thực đúng là được đằng chân lên đằng đầu! Tuy nhiên, cuộc điện thoại gọi đến này lại lâu hơn cô nghĩ, cứ kêu một lần không nhận, lại kêu tiếp!



Để Anh Thy cũng sợ ồn! Ngồi dậy, cầm điện thoại lên định tắt máy, thì cô phát hiện ra người gọi đến không phải là Tư Hải Minh mà là Cố Mạnh.



Thần kinh trong cơ thể đột nhiên căng thẳng lại!



Tư Hải Minh đúng là đã đoán được trước, Cố Mạnh sẽ gọi điện thoại cho cô!



Nhưng mà trong đầu lại nghĩ Tư Hải Minh đã cho cô một ý tưởng ngu ngốc, nói cái gì mà cô không thể để mất anh, bây giờ cô rất đau đớn…



Nếu đã thế, còn gọi như bình thường thì thật đáng ngờ!



Cố Mạnh chính là một kẻ xấu xa rất khéo léo!



Vì thế, Để Anh Thy một tay bóp cổ mình, sau đó trả lời: “Này..” “Cô bận gì mà trả lời điện thoại lâu thế?” Cố Mạnh hỏi.



“Tôi không bận, vừa rồi tôi đang ngủ, vừa mới tỉnh dậy.”



“Xin lỗi, tôi không biết cô ngủ sớm như vậy. Hay là ngày mai nói sau?” “Bỏ đi, dù sao tôi cũng tỉnh rồi” “Cô không thoải mái sao? Giọng cô sao lại khàn như vậy?” Cố Mạnh quan tâm hỏi. “Không có chuyện gì, hai ngày nay không có sinh lực”



“Có phải vì… Tư Hải Minh không? Tôi đọc tin tức mà không thể tin được. Tôi chạy đến hỏi cha của Tư Thái Lâm thì mới biết đó là sự thật”



“Cũng ổn.” Để Anh Thy nói xong, lực bàn tay bóp cổ cô cũng hơi tăng lên khiến âm thanh cuối càng thêm khàn khàn.



Người ngoài nghe sao có thể là đang ổn được ? Thật sự không ổn! Đang khóc!



Nhưng mà Cố Mạnh cũng thật lợi hại, thản nhiên nói chuyện mình đi tìm Tư Hải Minh!



“Cô nén bị thương, phải tự chăm sóc cơ thể của mình. Cô vẫn còn sáu đứa con, vì chúng cô phải cố gắng đứng lên”Cố Mạnh an. úi.



“Bây giờ tôi làm sao còn mặt mũi để gặp bọn nhỏ” Để Anh Thy nghẹn ngào.



“Không liên quan tới cô.”



“Có liên quan! Nếu không phải tại tôi đến khu tây nam chơi, sẽ không gặp phải sát thủ, Tư Minh Hàn cũng sẽ không…” Đế Anh Thy đè nén tiếng khóc



“Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cô cũng không muốn nó xảy ra”



“Anh có biết không? Tôi thà rằng người chết là mình, tại sao lại là Tư Hải Minh? Tại sao?”



“Không ai trong các người phải chết cả, nên chết chính là tên sát thủ” Cố Mạnh nói.



“Cố Mạnh, anh có biết không… Bây giờ tôi rất hối hận! Mỗi lần làm chuyện gì không hiểu sao tôi đều hối hận. Hiện tại tôi rất hối hận thà chết còn hơn là sống. “Đế Anh Thy khóc nức nở.



“Cô đã làm gì?”



“Chuyện của anh ấy cùng Đào Anh Thy tôi vẫn luôn để trong lòng, tôi không có thời gian để nói với anh ấy, tôi không quan tâm đến Đào Anh Thy nữa, tôi không thể sống thiếu anh ấy được.” Để Anh Thy khó khăn nói ra.



Nghe vào tại Cố Mạnh, tình cảm sâu nặng vô cùng.
Chương 1390



“Anh ấy từng có người phụ nữ khác thì sao chứ ? Chỉ cần trong lòng anh ấy có tôi là được, nhưng tôi… tôi thực sự không chịu thấu hiểu!” Để Anh Thy ‘khóc’ đến mức thở không ra hơi.



“Để Anh Thy, bình tĩnh lại. Chuyện này không phải do cô quyết định. Bây giờ cô nên tìm ra tên sát thủ. Điều này sẽ làm cô cảm thấy dễ chịu trong lòng hơn” Cố Mạnh nói.



“Sát thủ không biết ở đầu, các anh tôi vẫn đang truy tìm”



“Tìm ở đâu?”



“Không phải người ở Hải Hạ, ở đó không có những người nguy hiểm như vậy, trừ khi họ đến từ Đông Nam Á” Đế Anh Thy đoán. “Các anh trai của tôi đang tìm ở đây. Tôi nghĩ rằng họ sẽ tìm được nhanh thôi. Chờ khi tôi tìm được, tôi sẽ giết tên đó! Xé anh ta ra thành năm mảnh!”



“Ừm, vậy thì có phải chăm sóc cơ thể của mình nhiều hơn nữa, đến lúc đấy tận mắt nhìn thấy tên đó chịu hình phạt.”



Để Anh Thy khụt khịt mũi: “Nhưng mà, anh tìm tôi làm gì?”



“Không có chuyện gì, tôi vừa mới đọc tin tức, nghĩ rằng bây giờ có lẽ cô cần được an ủi, nên tôi gọi cho cô.” Cố Mạnh nói.



Đế Anh Thy nghĩ thầm, gọi điện thoại lúc này sao? Tại sao không gọi vào ban ngày? Hẳn là chờ đến khi cô ở một mình trong phòng rồi mới gọi!



“Hãy nghe tôi nói, tập trung vào việc tìm sát thủ. Trước khi tìm ra sát thủ, hãy tìm việc khác để làm, dời đi một chút sự chú ý. Cuộc sống là như vậy. Người chết không thể sống lại. Người còn sống phải sống cho tốt”



“Cố Mạnh, cảm ơn anh, hiện tại tôi thật sự không dậy nổi, nếu không có chuyện gì tôi cúp máy trước…” Đế Anh Thy nói xong, cuộc gọi kết thúc.



Vừa dứt lời, đôi tay nắm trên cổ buông ra, Để Anh Thy thở phào nhẹ nhõm.



Cô thiếu chút nữa thôi là bị ngạt chết rồi!



Cô tự cảm thấy diễn xuất của bản thân thật lợi hại, không biết có làm Cố Mạnh tin tưởng chút nào không?



Cô phải nhanh chóng chạy đi tìm các anh trai nói cho họ biết chuyện này!



Bao nhiêu người như thế mà không đối phó nổi một mình Cố Mạnh ư?



Để Anh Thy bước xuống giường mở cửa, chuẩn bị xông ra ngoài thì… “Trời ơi!”



Chỉ thấy bên ngoài có hai người đang đứng dựa lưng vào tường. Đó là Tư Hải Minh và Để Bắc Lâm. Tư Hải Minh và Đế Bắc Lâm vừa nhìn liền phát hiện trên cổ Đế Anh Thy có sự khác thường.



Đế Bắc Lâm bước lên, hỏi : “Bảo bối, cổ của em sao thế? Có phải dị ứng không? Không đúng, em có bao giờ dị ứng đâu? Có ngứa không? Có chỗ nào thấy không khỏe không? Anh ba giúp em xem một chút.”



“Không phải, em không sao, cái này là do tự em.” Để Anh Thy ngại ngùng, Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào cổ cô như thể muốn đục một cãi lỗ trên cổ của cô vậy, “Chuyện cái cổ nói sau đi, sao hai người lại ở đây? Sao cả hai lại đứng trước cửa phòng em thế?” Có chuyện gì xảy ra mà cô lại không biết ư?



“Cậu ta đến trước” Để Bắc Lâm nói



Tư Hải Minh không lên tiếng, chính là ngầm thừa nhận.



Để Anh Thy biết rõ sao anh ba của cô lại ở đây, là vì thấy Tư Hải Minh vào phòng cô.



Vấn đề là cổ không hiểu tại sao Tư Hải Minh lại đứng trước cửa phòng cô, thần canh cửa hay sao?



Cô không thèm quan tâm hành động kì lạ và suy nghĩ của bọn họ nữa, bước lên phía trước nói với anh ba: “Cố Mạnh gọi điện thoại cho em”



Ánh mắt Đế Bắc Lâm có chút thay đổi, vì vậy Tư Hải Minh đứng đây để chờ đợi giây phút này sao?



Cái cảm giác này không dễ chịu chút nào!



“Nói cái gì? Tư Hải Minh không quan tâm sự trầm mặc của Đế Bắc Lâm, nhìn chằm chằm Để Anh Thy, hỏi.



“Nói rằng xem được tin tức, liền gọi điện thoại đến an ủi em”



“Vì thế, em liền diễn trò, tự bóp lấy cổ mình?” Sắc mặt Tư Hải Minh trầm xuống, hỏi.



Để Anh Thy không lên tiếng, ngấm ngầm thừa nhận.
Chương 1391



Đế Bắc Lâm cau mày: “Sao có thể vì diễn trò mà bóp lấy cổ mình như thế? Nhìn cổ em xem, không sợ làm đau bản thân sao”



Còn không quên nhìn xem cổ của cô có bị thương ở đâu không.



“Anh ba em không sao.”



“Em rốt cuộc diễn ra loại tình tiết gì mà phải tự bóp cổ mình cơ chứ.” Đế Bắc Lâm thật không hiểu nổi.



Để Anh Thy sao có thể nói ra được! Như vậy chẳng phải sẽ làm Tư Hải Minh đắc ý sao?



“Đừng quan tâm em diễn cái gì, dù sao cũng cho anh ta một biết một tin, đã tra ra tên hung thủ giết người, hơn nữa tên sát thủ này còn là người Đông Nam Á, các anh trai của em sẽ sớm bắt được tên đó thôi! Em nghĩ, Cổ Mạnh cũng sẽ nghĩ rằng nếu chúng ta bắt được hung thủ, chắc chắn sẽ tra ra chân tướng sự việc. Vì thế, để chúng ta không tìm thấy sát thủ, anh ta nhất định sẽ giết người diệt khẩu! Qua hai ngày nữa, chúng ta cứ trực tiếp nói với Cố Mạnh chuyện bắt được sát. Hai người nói xem, Cố Mạnh có đi giết tên lão đại đứng sau này hay không? Hơn nữa, Cố Mạnh còn chưa từng gặp người này, đến lúc đó chúng ta cho người cải trang đến đó, đợi bắt con rùa rụt cổ Cố Mạnh!” Đế Anh Thy nói ra kế hoạch của mình.



“Oaa! Em thật thông minh!” Hai mắt Đế Bắc Lâm sáng lên.



“..” Để Anh Thy bên ngoài tỏ ra nghiêm túc, nhưng trong lòng lại thầm xấu hổ, anh có thể đừng khen em gái mình một cách khoa trương như vậy không, cứ như là mèo khen mèo dài đuôi vậy!



“Không thể tìm người cải trang được” Tư Hải Minh giúp cô hoàn thiện kế hoạch.



“Anh nói…người đó chưa từng gặp Cố Mạnh nhưng Cố Mạnh đã gặp qua người đó rồi?” Để Anh Thy hỏi.



“Không thể loại trừ khả năng này. Anh ta có thể tìm được người hợp tác trong thời gian dài chứng tỏ có kẻ tiếp tay cho anh ta, anh ta không thể tự mình làm được. Ở đây anh ta sống rất nề nếp làm sao có thể tự mình tiếp xúc được với loại người đó.



Đế Anh Thy cảm thấy cách nghĩ này cũng rất hợp lý.



“Đương nhiên cũng có thể do tôi nghĩ qua nhiều rồi, có người giới thiệu nhưng biết đâu anh ta không quen biết đối phương” Tư Hải Minh nói. “Kế hoạch một khi đã tính toán kỹ càng thì khả năng nào cũng không được bỏ sót”.



“Vậy tên lão đại kia sẽ không phản bội chứ” Để Anh Thy luôn cảm thấy nhờ vả loại người như vậy có chút nguy hiểm.



“Vậy thì phải nghĩ cách làm tên đó không dám phản bội chúng ta” Ánh mắt Đế Bắc Lâm vừa sáng lên, Đế Anh Thy biết chắc tên đó gặp rắc rối to rồi.



Có các anh trai đích thân ra tay, cô không cần phải lo lắng nữa rồi.



Cô tự cảm thấy 4 người anh trai kia, ai cũng thông minh hơn mình. Không còn cách nào, đây không phải là hạ thấp bản thân mà chỉ là IQ không được cao mà thôi. “Vậy em đi ngủ đây” Để Anh Thy xoay người quay về phòng đóng cửa lại.



“Bé con ngủ ngon!” Đế Bắc Lâm phất tay, quay đầu trừng mắt nhìn Tư Hải Minh, “Cậu còn không về phòng?”



Tư Hải Minh nhíu mày, quay người về phòng.



Để Anh Thy không chút nghi ngờ thủ đoạn của anh ba nhà mình, anh ba của cô nói rằng ngày hôm sau, vị lão đại kia đã đồng ý hợp tác với họ.



Để Anh Thy hỏi, “Anh ba, anh giày vò người ta sống dở chết dở, đến lúc thương thế quá nặng không cách nào chữa trị, Cố Mạnh sinh nghỉ thì sao?”



“Em gái à, anh ba của em là người như thế sao?” Đế Bắc Lâm bày ra bộ mặt như oan khuất lắm, “Anh có làm gì anh ta đâu, anh chỉ nói chuyện chút thôi, không tin em hỏi anh cả xem, còn có…người kia” Cái ‘người kia ở đây chẳng phải là Tư Hải Minh sao, đúng là chẳng dễ chịu chút nào.



Đế Anh Thy hiểu ra rồi.



Trước đây anh ba cô từng nói, nếu xương một người rất cứng, hãy lấy dao đâm vào tim của anh ta.



Không phải thật sự dùng dao đâm vào tim anh ta, mà là một loại chiến thuật tâm lý.



Anh ba của cô là một bác sỹ, đương nhiên hiểu rõ cách dùng chiến thuật tâm lý này.



Chỉ là trước đây anh ít dùng thôi.



Bởi vì đối với anh mà nói, dùng dao còn kích thích hơn nhiều so với dùng miệng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom