• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1377-1380

Tư Hải Minh cũng chẳng hề lên tiếng, tấm thân vẫn vững vàng sừng sững, một chút biểu cảm trên mặt cũng chẳng hề có.



Tư Hải Minh để trán, anh hai, anh ba đang tức đến váng đầu rồi đây? “Họ Tư nào chắc là Tư Hải Minh chứ?” Tư Hải Minh hỏi. Đế Hạo Thiên tỏ vẻ hết sức đau lòng:



“Anh Thy à, em thà tin cậu ta chứ không thèm tín suy đoán của bọn anh hay sao? Bọn anh mới là người thân của em cơ mà!”.



Ánh mắt tỏ tưởng của Tư Hải Minh lặng lẽ dời tầm nhìn sang Tư Hải Minh. Cô ấy đang giúp anh nói chuyện sao? Khi nghĩ đến điều đó, trong lòng anh bỗng có chút rối bời.



“Tôi hỏi cậu, ở thủ đô, ngoại trừ gia tộc cậu họ Tư, còn có chi hay gia tộc nào khác hay sao?” Để Hạo Thiên chất vấn Tư Hải Minh.



“Chỉ có duy nhất gia tộc của tôi” Tư Hải Minh xác nhận. “Thấy chưa! Anh đã nói gì hả? Chính là cậu ta!” Để Hạo Thiên cứ như đã nắm được điểm mấu chốt, kích động nói.



“Cho dù có nhiều gia tộc họ Tư đi chăng nữa, nhà có quyền có thể giống như nhà cậu ta cũng chỉ một mà thôi!”.



Để Bắc Lâm cũng thêm chút phân tích. “Tôi tìm sát thủ để tự giết mình à?” Tư Hải Minh hỏi.



Đế Bắc Lâm, Đế Hạo Thiên. “Đó là khổ nhục kết”.



Đế Hạo Thiên vất vả lắm mới lôi ra được cái lý do này, giống như nhất định trong tội danh này vào đầu Tư Hải Minh vậy.



“Đúng vậy! Để rồi bị thương, lấy được sự đồng cảm từ mọi người!” Tư Hải Minh che mắt, không muốn nhìn thêm chút nào nữa. Càng nói càng quá trớn!



Muốn đổ vấy bằng tang chứng vật chứng thì cũng phải tìm được cái lý do nào bớt sứt sẹo đi chứ! Tư Hải Minh muốn giết cô lại cần phải bỏ gần tìm xa chạy đến tận Đông Nam Á thuê sát thủ ấy hả?



Có điều cô cũng đã rõ rằng hai anh trai mình chỉ đang “cãi cọ vớ vẩn” mà thôi, chứ nếu thật sự phát sinh mâu thuẫn thì đã chém giết nhau từ lâu rồi.



Anh cả của cô vẫn ngồi yên một chỗ, trông rất bình tĩnh. Anh trai à, anh lên tiếng giùm em cái đi, không định làm gì, mặc kệ lửa cháy đến người à!



Ôi chao, cô biết tỏng chuyện ba anh trai mình chẳng vừa mắt gì Tư Hải Minh lâu rồi, nhưng mà bây giờ đâu phải là lúc nhắc đến chuyện này…



“Có khi nào là Tự Triều Vũ không? Cũng đâu đúng, tên Tư Triều Vũ kia là một tên chỉ biết bắt nạt kẻ yếu hơn mình, chút chuyện cần lá gan lớn như này cậu ta làm gì mà có đầu óc hay dũng cảm nào.”



Tư Hải Minh thử phỏng đoán, giả sử tên đại ca này cố ý bỏ tang vật vào đây để hãm hại người, vậy thì sao lại vừa vặn khai ra họ “Tự”, mà không phải họ Trần, họ Trương, hay họ Lý chứ? Họ “Tư” này cũng không phải là một cái họ mà túm đại một người trên đường là sẽ có đầu.



“Trừ phi là người gọi điện thoại cho tên đại ca này giao dịch cố ý khai ra mình họ“Tự”… Chuyện này là nhắm vào anh?”



Cô nhìn sang Tư Hải Minh từ nay đến giờ vẫn luôn im lặng.



“Tên đó muốn một mũi tên trúng hai đích” Tư Hải Minh lên tiếng.



“Nếu như em xảy ra chuyện gì ở thủ đô, người đầu tiên anh đến chất vấn chắc chắn sẽ là cậu ta” Để Hoàng Minh cất lời, “cậu ta” là chỉ Tư Hải Minh.



“Là tên họ Cố kia?”. Đế Bắc Lâm hỏi. “Anh ba, bắt được tên đó rồi thì mổ bụng ra, xem thử gan lớn cỡ nào vậy? Để Hạo Thiên hỏi.





“Tới bây giờ đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi” Tư Hải Minh nghĩ tới chuyện “một mũi tên trúng hai đích” là đã rợn hết cả người.
Nếu như có thực sự gặp phải chuyện gì ở thủ đô, thì chắc chắn ba anh trai sẽ không bỏ qua cho Tư Hải Minh. Dù cho có sáu đứa trẻ cầu xin tha thứ đi chăng nữa.



“Mục đích cuối cùng của kẻ đó là xử lý Tư Hải Minh” Tư Hải Minh nói.



“Nếu không xác định rõ người đứng sau tất cả chuyện này có thật là Cố Mạnh hay không, vậy thì tương kế tựu kế đi. Đến khi đó anh ta nhất định sẽ lòi mặt chuột”



Để Hạo Thiên nói.



Tư Hải Minh vừa định lên tiếng bảo làm gì có chuyện dễ dàng như thế. Dù sao thì đầu óc của CM cũng đâu phải hạng tầm thường. Tư Hải Minh xảy ra chuyện là ngay lập tức nhảy ra không phải tác phong của anh ta. Tư Hải Minh đã mờ lời:



“Tôi không đồng ý”.



“Tại sao cậu lại không đồng ý?” Để Bắc Lâm quống quý nhìn anh.



“Nếu như tôi không xuất hiện, thì CM sẽ tiếp cận cô ấy.” Tư Hải Minh nói. “Thế nào. Cậu nghĩ ba người chúng tôi là đồ trang trí đấy hả?” Để Hạo Thiên hất cằm lạnh lùng hỏi.



Tư Hải Minh muốn nói, lại thôi. Cô muốn “giũa” lại tư tưởng của ba người anh này của mình quá. Tư Hải Minh bảo CM tiếp cận cô, không hẳn là nhắc đến việc không thể bảo vệ được cô, mà là sẽ có người khác phải tiếp cận cô.



Chuyện này đối với anh mà nói, rất quan trọng!



Cuối cùng cô cũng không nói gì, thật sự là cô chẳng muốn bàn luận gì với Tư Hải Minh về chuyện này chút nào!



“Đây là biện pháp duy nhất lúc này.” Đế Hoàng Minh cất tiếng. “Tôi ghen”.



Tư Hải Minh mặt không đỏ, tim không đập, không hề che giấu lấy dù chỉ một chút, nói thẳng nguyên nhân vì sao mình không đồng ý.



“..” Tư Hải Minh.



Để Bắc Lâm bắt đầu châm ngòi. “Cậu ta có mờ ám!”. Đế Hạo Thiên. Tư Hải Minh chẳng buồn phản ứng với họ, chỉ đứng dậy, đi đến nhìn tên đại ca đương nằm rạp trên đất:



“Ngoài trừ nói rằng mình họ Tư, không nói gì nữa?” “Không… không có”. Tên đại ca nói.



“Tôi tin cậu nói thật. Có điều, dùng phương thức cũ, câu được người này ra ngoài cho tôi” Tư Hải Minh nói.



“Bọn tôi… bọn tôi giao dịch với nhau qua điện thoại, chưa bao giờ gặp mặt. Người này rất cẩn thận, cho tới bây giờ đều là anh ta liên lạc với tôi trước”



“Cậu yên tâm, nếu như đã có lần giao dịch đầu tiên, thì sẽ có lần thứ hai” Tư Hải Minh nói. “Được rồi, tôi sẽ phối hợp” Tên đại ca đồng ý. Tư Hải Minh nói:



“Thế thì, Tư Hải Minh, anh cứ ở lại đảo Trân Châu đi, tôi đi thủ đô một mình là được. CM chắc sẽ xuất hiện thôi. Tôi cũng muốn thử xem xem là anh ta đang có ý đồ gì?



“Anh nói, anh không đồng ý”. “Anh không đồng ý có ích lợi gì đâu chứ?” “Anh cũng sẽ đi qua thủ đô”



Tư Hải Minh cắn răng, anh mà đi thì chẳng phải kế hoạch đổ bể ngay sao?



Từ lúc quay về đảo Trân Châu, Tư Hải Minh lẫn Tư Hải Minh đều rất cố chấp, nhưng không có lấy chút kết quả nào.



Tư Hải Minh không chịu thỏa hiệp, Tư Hải Minh thì không đồng ý, chỉ có vậy thôi. Vào đến phòng khách, sắc mặt Tư Hải Minh chẳng thể gọi là tốt, không nhịn được bèn nói: “Rốt cuộc anh muốn sao mới đồng ý đây hả?”



“Chuyện để em một mình tiếp xúc với CM, đừng bạn đến nữa” Tư Hải Minh cương quyết.



“Dù cho có tiếp xúc thì cũng là trao đổi bình thường thôi, chứ làm gì đến mức đụng chạm trai gái đâu!”



Tư Hải Minh chẳng biết nói sao cho đặng. “Em giỏi giang như thế, anh ta chắc chắn sẽ có ý đồ xấu” Tư Hải Minh.



Khóe miệng Tư Hải Minh giật liên hồi. Ba anh em sinh ba ngồi trên ghế sa-lông nhìn trong câm lặng.
Anh Thy à, em cần gì phải đôi co với người đàn ông đó? Coi như có gã đàn ông khác thì sao chứ? Nảy sinh tình yêu nam nữ luôn thì thế nào?



Tình tiết thông thường đáng nhẽ phải là “Anh là anh tôi là tôi, liên quan quái gì đến anh làm ơn cách xa tôi một chút” mới đúng bài chứ!



“Vậy anh còn biện pháp gì khác à?” Tư Hải Minh bất đắc dĩ hỏi. Cô không muốn cãi nhau với anh, vì chắc chắn sẽ chẳng đi đến đâu.



Trên mặt ba anh em nhà họ Đế là biểu cảm có thể hình dung bằng mấy chữ “tình người thế thái” “Anh Thy, em xem đó, cậu ta không chịu! Chuyện này chứng tỏ cái gì hả?”



“Lấy tĩnh chế động” Tư Hải Minh nói. “Vậy nếu như anh ta vẫn luôn bất động thì sao đây?” “Vậy thì anh sẽ ở đây cùng em dưỡng lão trên đảo Trân Châu này luôn



Suýt chút nữa thôi là Tư Hải Minh không nhịn được chửi thề rồi.



Lúc này, Một Hào chạy vào cọ cọ, chạy loanh quanh chân hai người mấy vòng, cái đuôi còn quắp lấy chân Tư Hải Minh.



“Gâu”



Mặt Tư Hải Minh đen thui, em là chó chứ đâu phải mèo. Với cả, đáng nhẽ chị là người em phải thân thiết hơn mới đúng chứ?



1379-mot-thai-6.jpg




Để Hạo Thiên tức đến mức muốn leo lên chửi nhau với anh luôn! Loại người gì vậy chứ? Ở đảo Trân Châu mà còn dám phách lối như vậy! Cứ như ở nhà mình ấy!



“Anh Thy sao lại không quay sang mắng xối xả tên Tư Hải Minh đó đi? Xem ra Anh Thy nhà chúng ta còn hiền quá, phải dẫn em ấy đi trải đời nhiều hơn mới được”



Đế Hạo Thiên lẩm bẩm: “Chứ không thì chẳng phải bị tên xấu xa Tư Hải Minh kia ăn sạch sẽ luôn sao?”



“Đúng đấy, đứng ngay trước mặt chúng ta mà nói gì là làm đó, sau lưng tất nhiên là đeo một đống ghét bỏ rồi!”.



Đế Bắc Lâm tỏ vẻ đồng tình. Đế Hoàng Minh nhìn về phía lầu trên, không lên tiếng.



“Anh cả, anh hai, sao em cứ có cảm giác Anh Thy đi chuyến đảo Trân Châu này về cứ khác trước thế nào? Quan trọng nhất là khi Tư Hải Minh gặp nguy hiểm, em ấy là người đầu tiên xông tới trước. Đừng nói là hai đứa nó vòng đi vòng lại, rồi vẫn sẽ có tình cảm với nhau đấy chứ?”



Đế Bắc Lâm nghĩ tới tình huống có thể xảy ra này, nóng nảy:



“Chuyện này không thể được! Em ấy đến thủ đô cũng chỉ vì mấy đứa trẻ, không thể có bất kỳ tình cảm gì khác với Tư Hải Minh được!”



“Chờ đến khi chuyện này chấm dứt, Anh Thy phải ở lại đảo Trân Châu!”



Lời này của Để Hạo Thiên, rõ ràng là nói chuyện viển vông, ấy vậy mà chính anh ta cũng không nhận thức được.
Không hẳn là không thực tế, nhưng mà khi có mấy đứa trẻ, thì đúng là nói chuyện nghìn. lẻ một đêm. Vậy chỉ đành rút ngắn rồi lại rút ngắn hơn nữa số lần gặp mặt mà thôi!



“Lỡ như Anh Thy bị Tư Hải Minh lừa gạt tình cảm, đến khi đó Anh Thy nhất quyết không gả cho Tư Hải Minh là không được, vậy thì chúng ta ngăn cản như nào đây?”



Đế Bắc Lâm xuống hết cả lên. “Ngày đó tuyệt đối không được phép xảy ra!” Mặt Để Hạo Thiên đen đến muốn nhỏ ra mực. “Có điều, thủ đoạn của tên Tư Hải Minh đúng là lợi hại thật” Đế Bắc Lâm nói.



“Vụ sát hại bằng súng, cậu ta không hề nói Tư Hải Minh là người bị nhắm bắn, mà là cậu ta. Chuyện này quả thực làm em rất hài lòng”



“Đế Bắc Lâm!” Đế Hạo Thiên phát cáu quát lên. “Hét cái gì mà hét, để em phân tích cho anh nghe..”



Đế Hoàng Minh nghĩ đến chuyện gì đó, nhìn sang Đế Hạo Thiên: “Vẫn chưa có đầu mối gì về hung thủ chém đứt cổ à?”



“Không hề có ai như thế? Để Hạo Thiên ngồi phịch lên ghế sa-lông, chân dài gác lên chân dài: “Hoặc là người này ẩn núp quá kỹ, hoặc là người này không phải dân ở đây



“Nhìn miệng vết thương, đạo gây án chắc chắn là đồ đặc chế, thủ pháp thành thục lại tàn nhẫn, khó mà phòng bị”



Đế Bắc Lâm hếch lông mày.



Ba anh em nhà họ Để rất rõ ràng, nếu như để cho kẻ lợi hại như thể tồn tại, lỡ như một ngày tiếp cận nhà họ Đế, bọn họ thì chẳng hề hấn gì, nhưng chủ yếu là lo cho em gái cưng của họ.



Đó chính là mối bận tâm của họ, là thịt trong lòng họ, tuyệt đối không được phép có bất kỳ tai họa ngầm nào tồn tại, gây hại cho em.



Phải loại trừ toàn bộ những thứ nguy hiểm! Ở thủ đô, Tư Triều Vũ chạy đến chỗ ở của Tư Lệnh Sơn:



“Anh à, rốt cuộc là tên điên nào dám xuống tay tàn ác như thế với Minh Hàn nhà chúng ta vậy? Phải tra cho ra kẻ này, giết chết kẽ đó mới hả dạ em được! Minh Hàn nhà em chịu phải oan khuất, còn có sáu đứa trẻ kia nữa, tuổi còn nhỏ như thế đã chịu cảnh không ba, thế thì quá ư đáng thương!”



Tư Triều Vũ vừa khóc vừa lau nước mắt, so với người được thuê khóc tang còn chuyên nghiệp hơn!



“Im cái miệng lại cho tôi!” Tư Lệnh Sơn gầm lên. Tư Triều Vũ tức khắc im bặt.



Thật ra thì trong ba năm ở lại đây, Tư Lệnh Sơn bởi vì có sáu đứa trẻ thân thiết ở bên nên tình trạng đã khá hơn nhiều, chuyện trước kia cũng đã tỏ tường một hai.



Thế nên lúc Tư Triều Vũ chạy qua đây, ông ta chỉ nhắm một mắt mở một mắt. Thậm chí còn mang theo Tư Thái Lâm đến nữa.



Mặc dù trong lòng thấy châm chích khó chịu, nhưng so đo với một tên ngu chẳng khác gì hạ thấp mình với kẻ đó.



Lần này, “Tư Hải Minh” xảy ra chuyện, Tư Triều Vũ nghe thấy tin tức thì tức tốc chạy tới đây gào khóc như sói tru, quá ư là phiền!



“Anh, chuyện lớn như vậy sao anh không nói cho em biết. Chôn rồi hả anh?” Tư Lệnh Sơn không trả lời ông tam chỉ nói: “Đừng có nói năng kiểu đó trước mặt con trẻ!”. Tư Triều Vũ gật đầu như giã tỏi:



“Em biết em biết, em tuyệt đối không tiết lộ dù là nửa chữ! Anh à, chuyện lớn như vậy sao anh không nói em biết? Dù gì, em cũng có thể tiến Hải Minh đoạn đường cuối cùng mà!”



Tư Lệnh Sơn chẳng nói lấy một lời. “Thế bây giờ tập đoàn Vương Tân thế nào đây? Chắc loạn lắm rồi hả anh?” Mặt Tư Triều Vũ rặt vẻ đau khổ: “Chỉ cần người dẫn đầu tập đoàn có chuyện là sẽ loạn ngay!” “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?” Mặt Tư Lệnh Sơn lạnh xuống.



“Anh à, em nói thật, em cũng chỉ vì nhà họ Tự mà lo nghĩ thôi, em đang nghĩ phải sử lý chuyện tập đoàn Vương Tân thế nào đây!”



“Tư Triều Vũ cứ như thật lòng vì nhà họ Tư mà suy nghĩ vậy. “Chuyện này không cần cậu quan tâm” “Sao lại không cần em phải quan tâm chứ? Em cũng là người nhà họ Tư mà!”



“Tật xấu của cậu vẫn không chữa khỏi à? Dù cho không có Hải Minh, tôi còn những sáu đứa cháu trai, đến phiên cậu đứng đây ba hoa khi nào vậy?”.



“Không phải, ý em là… Thì là để sáu đứa cháu sớm ngày thừa kết Anh tưởng em muốn đòi quyền thừa kế đấy à? Ha ha ha”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom