• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Một chạm là say đắm, hai chạm là đấm ngay (1 Viewer)

  • Phần 5

13.

Khuất Dã cõng tôi đi về.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, tôi nhìn cái bóng của hai đứa, nghe tiếng lòng của cậu ấy.

[Uầy, cô ấy hậu đậu quá.]

[Không có mình cô ấy biết làm sao bây giờ.]

[May mà còn có mình.]

[Hình như gầy đi rồi, sao lại nhẹ thế nhỉ...]

...

Tôi cạn lời: "Cậu lắm lời quá."

"Hả?"

Ch.ết cha...

"Nếu tôi nói, tôi có thể đọc suy nghĩ của cậu, cậu có tin không?"

Khuất Dã cười: "Không tin, trừ phi cậu đoán được bây giờ tôi đang nghĩ gì."

Tôi dịch cánh tay chạm vào gáy cậu ấy.

[Tôi thích cậu.]

...

Chẳng biết tuyết rơi từ khi nào, gió cũng đã ngừng.

Tôi dừng khoảng chừng là hai giây: "Cậu đang nghĩ sao tôi lại béo thế."

"Xà lơ." Khuất Dã xốc tôi lại một cái, "Cậu xem thường tôi quá đấy Lâm Kiều Kiều! Tôi khỏe lắm đấy!"

Ừ. Rất khỏe.

Tôi nghĩ tới nỗi lo lúc trước của tôi, bỗng thấy thật buồn cười.

Sao tôi có thể đánh đồng Khuất Dã với Trần Giang chứ, Trần Giang nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng tôi nghe được hết mọi suy nghĩ của Khuất Dã cơ mà.

14.

Tôi bị trầy chân, về tới nhà Khuất Dã lấy thuốc bôi cho tôi, còn chạy khắp nơi tìm băng gạc băng lại cho tôi.

Tôi ngồi chờ trong phòng khách, không có điện thoại lên Facebook mở Ổ Ẩm Ương đọc truyện hài giải trí được, rảnh rỗi sinh nông nổi mò được một quyển album ảnh dưới bàn trà, thế là mở ra xem đỡ.

Trang đầu tiên là một bức ảnh chụp chung, một cô bé chống nạnh đứng trước cổng trường tiểu học, một bé trai đứng bên cạnh nhìn cô bé đầy sùng bái.

Đây không phải tôi sao... Còn bé trai kia nhìn là biết ngay Khuất Dã thời nhỏ không chạy đi đâu được.

Hóa ra bọn tôi học tiểu học với nhau à?

Tôi thuận tay cầm một quyển sách khác lên, trong đó có một chữ ký đầy tính nghệ thuật rồng bay phượng múa.

Tôi sửng sốt ngây người.

Đời trước, sau khi ba mẹ qua đời, tôi phải giật gấu vá vai chật vật xoay xở đủ đường để duy trì hoạt động công ty gia đình, thời điểm khó khăn nhất, tôi nhận được một khoản tiền cứu mạng, người đầu tư không báo tên, trên hợp đồng chỉ có một chữ ký nhìn rất trừu tượng.

Mà chữ ký ấy giống hệt chữ ký trong sách tôi đang cầm bây giờ.

Hóa ra người đầu tư giấu mặt ấy, lại là Khuất Dã.

Hóa ra ở thế giới kia, cậu ấy cũng không phải người xa lạ với tôi.

Sắp đến 12 giờ rồi nhưng vẫn chưa thấy Khuất Dã tìm tôi trò chuyện, nên tôi đang định đi ngủ, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của Khuất Dã từ trên sân thượng: "Lâm Kiều Kiều! Lên sân thượng mau!"

Tôi nhảy khỏi ghế phi lên sân thượng, nhìn xuống dưới.

Khuất Dã mặc áo khoác đang đứng trong sân. Vô số dây đèn đom đóm quấn quanh cành cây, tựa như những vì sao trên dải ngân hà, lấp la lấp lánh, tỏa ánh sáng lung linh chói mắt.

Khuất Dã hớn hở kêu lớn: "Muốn đốt mấy que pháo bông không?"

Tôi cười: "Có!"

Tôi đi xuống cầu thang, Khuất Dã đã đứng dưới chờ tôi, cậu ấy nắm tay kéo tôi ra sân, châm lửa que pháo bông.

Trong ánh sáng pháo bông rực rỡ, cậu ấy im lặng nhìn tôi thật lâu.

"Sắp sang năm mới rồi, cậu ước gì đi."

"Cậu ước chưa? Ước gì thế?"

Cậu ấy bĩu môi hếch mặt: "Không nói với cậu đâu."

Tôi chạm vào cổ tay cậu ấy.

Nội tâm của cậu ấy đã lộ ra trước mắt tôi...

[Hi vọng Kiều Kiều của mình sau này được bình yên suôn sẻ.]

...

Tôi mỉm cười cầu nguyện: "Ước gì sau này Khuất Dã vẫn sẽ bảo vệ mình."

Khuất Dã sửng sốt thấy rõ: "Gì cơ?"

[Cậu ấy có ý gì?]

"Đừng đoán nữa, người ta đang tỏ tình mà."

Mọi hoạt động tâm lý của Khuất Dã đột nhiên ngừng lại, chỉ còn nghe được tiếng tim đập thình thịch, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy: "Mình thích cậu, Khuất Dã."

[Bùm bùm chiu chiu bùm bùm bùm...]

15.

Cô ả nhốt tôi trong phòng rửa tay đã bị xử phạt, nhờ Khuất Dã nhất quyết đòi xem dữ liệu camera theo dõi và tìm ra thủ phạm.

Cậu ấy đúng là một dũng sĩ, bảo vệ tôi hết sức chu đáo.

Một tháng trước khi thi tốt nghiệp, cặp phụ huynh không đáng tin nhà tôi chơi chán mò về.

Sau khi tôi rời nhà Khuất Dã về nhà mình, cậu ấy rảnh là lại lượn lờ trước cổng nhà tôi, mặc áo quần thể thao nhìn rất ra dáng con ngoan trò (chưa được) giỏi lắm, còn quất cặp kính cận không độ rặt một vẻ lưu manh giả danh trí thức.

Hôm nọ, cậu ấy bị mẹ tôi tóm được: "Khuất Dã phải không nhỉ? Bao nhiêu năm rồi không gặp, chắc ra đường đụng nhau cũng không biết là người quen luôn he! Tìm Lâm Kiều có chuyện gì không?"

Khuất Dã lúng túng giấu đầu lòi đuôi: "À dạ... Mai là sinh nhật con, tiện đường ghé qua hỏi xem bạn ấy có tới dự không thôi ạ."

"Mời mình nó thôi à?"

Khuất Dã vội vàng xua tay: "Dạ không, dạ không, dạ không, mời nhiều bạn lắm ạ."

Lúc đến chỗ Khuất Dã hẹn trước, mới phát hiện rất nhiều bạn mà cậu ấy nói chính là đám đàn em tới góp đủ số.

Mà một đám đực rựa tên nào cũng cảm động rưng rưng.

"Lần đầu tiên trong đời anh Dã mời bọn em tới dự sinh nhật."

"Anh Dã thật lòng coi bọn mình là anh em rồi!"

"Hu hu hu cảm động quá đi thôi..."

"Hôm nay anh Dã vui lắm đây, khóe miệng cách mang tai còn có nửa lóng tay."

...

Tôi nhìn Khuất Dã im lặng nhìn tôi cười, thở dài ôm trán.

Sau khi cơm nước xong, tôi lấy con thú bông hình cún con trong túi ra, lần trước nói chuyện với dì Tô mới biết, hồi nhỏ Khuất Dã từng làm mất con cún bông đồ chơi mà cậu ấy thích nhất, nhiều năm sau vẫn còn luyến tiếc.

Tôi xem hình chụp ngày xưa mà tìm, tìm rất lâu mới ra được em cún bông đồ chơi giống con của cậu ấy.

Tôi đưa em cún bông cho Khuất Dã, cậu ấy lập tức tròn mắt.

Tôi cười: "Món đồ chơi này rất giống cậu, sinh nhật vui vẻ nhé, Dã cún con."

Khuất Dã bị đánh úp bất ngờ, hai lỗ tai đỏ bừng.

Đám lâu la ngồi cạnh thì trợn mắt há mồm, ông nào ông nấy hàm rớt bộp bộp xuống đất hết cả.

"Lúc nãy bọn mình tặng quà, anh Dã còn chẳng thèm liếc, nhưng mà anh Dã rất thích con thú bông này."

"Chẳng lẽ của cho không bằng cách gọi, gọi chưa đúng mật khẩu à?"

"Nhưng mà bọn mình gọi Dã cún con có phải hơi phạm thượng không, hay bọn mình gọi anh Dã là..."

Mấy ông lâu la liếc mắt nhìn nhau, thăm dò: "À vậy thì... chúc anh sinh nhật vui vẻ, anh Dã... ch.ó hoang?"

Khuất Dã: "..."

"Anh... anh cẩu?"

...

Lúc đi về, tay Khuất Dã đã đỏ bừng cả lên.

Ai bảo có nhiều người ngứa đòn quá mà.

16.

Đầu tháng sau, hoa dạ hợp trổ bông, chúng tôi bắt đầu bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học.

Tôi làm bài thi khá tốt, thi đậu vào trường lớn giống như đời trước, còn Khuất Dã thì đậu trường ngay sát vách cùng thành phố.

Còn Trần Giang thì tôi không để ý, hình như thi rớt phải học lại, nhưng cũng không quan trọng, tôi không có quan hệ gì với hắn nữa cả.

Hôm tới trường điền nguyện vọng, tôi nhận được thư tỏ tình của một bạn nam.

Lúc đó cậu ta đứng trong hành lang đưa thư cho tôi, mặt đỏ tận mang tai: "Bạn Lâm Kiều, mình để ý bạn từ rất lâu rồi, hi vọng bạn có thể cho mình cơ hội."

"Từ rất lâu là từ lúc nào?"

Bạn nam kia sững sờ: "À, từ... hai tháng trước, mình thường thấy bạn ngồi học ở phòng tự học."

Hai tháng cũng đua đòi.

Tôi biết có người luôn để ý tôi từ lúc tôi còn béo ú, từ lúc tôi vẫn còn là đứa bình thường không có gì nổi bật cơ.

Tôi mỉm cười: "Nhưng cậu phải xếp hàng rồi."

"Xếp hàng á?"

Tôi chỉ vào Khuất Dã đang khoanh tay dựa tường sau lưng cậu ta, ánh mắt bốc lửa đầu bốc khói, tựa như sắp đánh người tới nơi.

Tôi không thèm che giấu ý cười trong mắt: "Tôi mà để cậu chen ngang thì cậu ấy không vui đâu."

Bạn nam kia nào dám nói thêm gì nữa, bỏ chạy nhanh như một cơn gió.

Khuất Dã bước tới, lạnh lùng nhìn thư tình trong tay tôi: "Nhận một lá thư tình mà vui thế à?"

Tôi không thèm để ý tới cậu ấy, quay đầu bỏ đi, cậu ấy hốt hoảng níu tay tôi lại, tỏ vẻ đáng thương: "Đừng xem lá thư này, lát về mình viết một lá thư khác ngon nghẻ hơn cho cậu."

"Một lá thôi à?"

"Mỗi năm một lá."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom