• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Một chạm là say đắm, hai chạm là đấm ngay (1 Viewer)

  • Phần 4

10.

Chiều hôm ấy tan học, chẳng hiểu vì sao Khuất Dã không gọi tôi, mà chỉ dặn tôi tự về, rồi hùng hổ đi mất.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định ra con hẻm sau trường tìm.

Tan học đã lâu, quanh hẻm đều không có ai, tôi còn chưa đi vào hẻm đã nghe thấy tiếng Khuất Dã:

"Tốt nhất mày nên an phận vào cho tao..."

Tôi tiến vào gần hơn chút nữa, thấy Khuất Dã quay lưng về phía tôi, cạnh cậu ấy có năm sáu người, và thấy cả người bị họ vây lại.

Trần Giang.

Hắn quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy phức tạp: "Lâm Kiều."

Khuất Dã quay sang nhìn tôi, vẻ mặt hoảng loạn: "Sao cậu lại ra đây?"

Tôi cau mày nhìn cậu ấy: "Cậu làm trò gì đây?"

"Tôi..."

"Sao không chịu về?"

Khuất Dã sửng sốt: "Gì cơ?"

"Tôi hỏi, cậu có chịu về nhà không?"

"Về!"

Đám đàn em kinh ngạc há mỏ: "Anh Dã, vậy... có dạy dỗ nữa không?"

Khuất Dã khoát tay, hùng hổ đi theo tôi ra khỏi con hẻm: "Hôm nay dừng ở đây, anh phải về rồi."

Trên đường đi ra, tôi hỏi Khuất Dã vì sao lại muốn gây sự với Trần Giang.

Khuất Dã nhìn tôi hỏi: "Xót à?"

Ọe.

Tôi: "Nói sao nhỉ, nếu cậu ta bị đánh bầm dập thì tôi sẽ là người vỗ tay đầu tiên."

"Cậu không thích cậu ta à?"

Khuất Dã dừng bước, tôi quay đầu nghi hoặc nhìn cậu ấy: "Không phải rất hiển nhiên à? Với cả... cậu cười cái gì?"

"Cười cục k.ít á, xưa nay tôi chẳng cười bao giờ cả. Chỉ trừ lúc lên Facebook đọc truyện ở Ổ Ẩm Ương thôi."

Khuất Dã vội vàng bước nhanh hơn.

Tôi không biết phải nói gì nữa, này bạn gì ơi, tốt xấu gì cũng che bớt mấy cái răng đi đã rồi phủ nhận chứ, thấy cả mười bốn cái răng luôn rồi á.

11.

Thành tích thi tháng rồi đã có, Trần Giang rớt từ tốp 10 tới hạng 50.

Trong lớp bỗng có lời đồn, bảo rằng tôi suốt ngày đeo bám lớp phó học tập Trần Giang, tán không đổ tức quá đánh hắn, cho nên thành tích của hắn mới bị ảnh hưởng, nên kết quả của hắn mới rớt nhiều như vậy.

Tôi suy đoán, chắc là lần này Trần Giang thi không tốt cho nên mới tìm lý do bào chữa cho mình.

Hắn quen thói cũ tính đổ lên đầu tôi.

Chắc là Khuất Dã biết được gì đó nên hôm trước mới cảnh cáo như vậy.

Nhưng lần này Trần Giang chọc nhầm tổ kiến lửa rồi, tối đó tôi chặn hắn ngay trước cầu thang, tặng hắn một câu đầy cao thâm khó dò: "Những việc cậu làm, tôi đều biết hết rồi."

Hắn kinh hãi, bắt đầu tự kiểm điểm một lượt đủ việc xấu từng làm từ mẫu giáo đến giờ, thậm chí hắn còn hoài nghi liệu tôi có biết việc hắn ăn tr.ộm đồ hồi tiểu học hay không, liệu hắn trộm truyện trên Ổ Ẩm Ương đăng web kiếm tiền có bị phát hiện không."

Tôi liệt kê tất cả những chuyện xấu này thành một tờ sớ, gửi cho hắn, hôm sau Trần Giang vội vàng giải thích rõ những lời đồn kia, cũng nói rõ luôn tôi và hắn không có quan hệ gì cả.

Cũng có đầu óc đấy, nhưng cứ nhất quyết phải dùng đầu óc vào những chuyện không đứng đắn cơ.

Lớp bọn tôi bắt đầu sắp xếp lại.

Lần này điểm thi của tôi nằm trong top năm của lớp, nên tôi có quyền chọn chỗ ngồi.

Khuất Dã không được chọn, cả lớp đều tự giác chừa ghế sát cửa sổ hàng cuối cho cậu ấy.

Cho nên cậu ấy không cần ra khỏi lớp, chỉ việc ngồi yên ở đó.

Bốn bạn trước tôi lục tục chọn chỗ, đại khái đều ngồi ở mấy bàn đầu. Đến lượt tôi, vừa vào lớp đã thấy Khuất Dã ngồi ở bàn cuối cùng, giả bộ hờ hững ngồi đọc truyện tranh, nhưng ánh mắt cứ liếc về phía tôi liên tục.

Tôi cầm cặp ngồi xuống cạnh cậu ấy, giả bộ hờ hững hỏi: "Cho tôi ngồi cạnh cậu tiếp được không?"

Cậu ấy hếch mặt giả bộ không quan tâm: "Tùy cậu."

Nhưng ngay sau đó đã hỏi tôi: "Sao không ngồi bàn đầu?"

"Chỗ này nhiều nắng."

Sau đó tôi thấy hắn lặng lẽ vén rèm cửa sổ hết cỡ.

[Cho Kiều Kiều tha hồ tắm nắng!]

...

12.

Đột nhiên, Khuất Dã bắt đầu cố gắng học.

Việc này chẳng khác gì mặt trời mọc đằng Tây, cho nên khi cậu ấy ném vở bài tập toán cái xoạch trước mặt tôi hỏi bài, tôi nghệt mặt ra: "Làm gì vậy?"

Cậu ấy hếch cằm lên: "Thi cuối kỳ tôi muốn xếp cao hơn mấy đứa lớp chọn.

"Nhưng cậu làm đề quá chương trình học rồi."

...

"Lại còn làm sai nữa."

...

Khuất Dã thẹn đỏ mặt, cất vở bài tập đi, vứt lại cho tôi một câu: "Tôi sẽ đuổi kịp cho mà xem."

Cậu ấy báo danh lớp học thêm buổi tối, ngày nào học xong cũng đi học thêm buổi tối, học đến tối muộn mới về.

Tôi bắt đầu đi học về một mình, tự nhiên thấy không quen cho lắm.

Thứ sáu tuần này là giao thừa, trước khi đi học thêm buổi tối, Khuất Dã xách cặp lượn qua chỗ tôi vài vòng: "Vậy... tối nay cậu đừng ngủ sớm nhé, chờ tôi đi học về, tôi sang tìm cậu có việc."

Tôi: "Ồ."

Khuất Dã: "Coi như cậu đồng ý rồi nhé, tối về mà cậu ngủ trước là tôi..."

"Cậu định làm sao?"

"Sáng mai không chờ cậu đi học nữa!"

"Nhưng mai nghỉ mà!"

Khuất Dã: "..."

Cậu ấy nổi giận đùng đùng bỏ đi mất.

Tôi nhìn theo bóng lưng của cậu ấy, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Cậu ấy thích tôi. Tôi biết.

Tôi không biết cậu ấy thích tôi ở điểm nào, chỉ biết là cậu ấy thích tôi nhiều như vậy, khiến tôi hơi hoảng.

Trong thế giới kia, tôi bị Trần Giang làm tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần, nên tôi sợ ai cũng thế, đều giấu kín con người thật của mình.

Tôi sợ Khuất Dã cũng vậy.

Hôm nay vừa đến phiên tôi trực nhật, tôi dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ xong bèn đi sang phòng rửa tay.

Vừa giặt cây lau nhà, chuẩn bị rửa tay thì đột nhiên nghe tiếng khóa cửa ngoài phòng rửa tay, tôi phát hiện có chuyện, bèn lao tới đẩy cửa, lập tức nhận ra cửa đã bị chặn.

Ngoài cửa vang lên giọng nữ the thé: "Tại mày hết! Mấy hôm nay Trần Giang cứ buồn bã mãi. Rõ ràng cậu ấy không thích mày, sao lần trước lại còn nói đỡ cho mày chứ? Nhất định là mày lại bám lấy cậu ấy nữa rồi! Lâm Kiều, lần này cho mày một bài học, mày tránh xa cậu ấy ra."

Tôi cạn lời: "Cậu bị điên à!"

Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa.

Tôi lùi vài bước, lấy đà lao tới đạp cửa, nhưng cửa không nhúc nhích, tôi thử không biết bao nhiêu lần nhưng mãi vẫn không thể mở được cửa, cho đến khi kiệt sức vẫn không ăn thua.

Quả thực Trần Giang rất ưu tú, người ngưỡng mộ xếp cả hàng dài, tôi của đời trước cũng thế còn gì.

Nhưng không ngờ lại có người cuồng đến mức này luôn.

Tôi thở hổn hền ngồi dựa tưởng, đèn không bật được, chắc bị cúp cầu dao ngoài rồi.

Tôi nhìn mặt trăng trên cao chiếu qua cửa kính, đột nhiên nghĩ tới Khuất Dã.

Nếu có cậu ấy ở đây thì tốt biết mấy.

Lỡ đâu tối nay cậu ấy về nhà tưởng tôi ngủ rồi thì sao, có nên giận không nhỉ?

Tôi cứ thế ngồi một mình nghĩ linh tinh dây cà ra dây muống, không biết bao lâu sau, đột nhiên nghe thấy tiếng Khuất Dã.

"Lâm Kiều Kiều!"

Tôi giật mình tỉnh táo lại, lao tới sát cửa: "Tôi ở đây!"

Khuất Dã vội vàng chạy tới, cậu ấy thử phá khóa nhưng không được.

Cậu ấy lầm bầm chửi thề mấy tiếng, đạp mạnh cửa phòng, sau đó chạy ra ngoài.

Rất nhanh, bệ cửa sổ trên cao xuất hiện một bàn tay, Khuất Dã thò người chui vào, nhảy xuống khỏi cửa sổ.

Hắn thở hổn hển nhìn tôi: "Có sao không?"

Tôi lắc đầu.

Khuất Dã xác định không thể đi ra ngoài qua đằng cửa chính, thế là quyết định giúp tôi chui ra đằng cửa sổ, cậu ấy chui ra trước, lầu hai không cao lắm, ở giữa còn có chỗ đặt chân.

Khuất Dã đưa tay cho tôi: "Lại đây."

Tôi chuẩn bị tâm lý xong, vươn tay nắm tay cậu ấy.

[Mình sai rồi.]

Gì cơ?

[Đáng lẽ mình phải bảo vệ cô ấy cho tốt chứ.]

Tôi nhìn gương mặt không cảm xúc của Hồ Quang Hiếu, à nhầm, của Khuất Dã, nhất thời ngây người.

Sau đó...

Tôi té cái uỵch.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom