• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Một chạm là say đắm, hai chạm là đấm ngay (1 Viewer)

  • Phần 3

7.

Sau khi tan học, Khuất Dã ra khỏi lớp, bạn nữ ngồi phía trước lén lút quay lại hỏi tôi: "Cậu ngồi cạnh Khuất Dã có sợ không?"

"Sao phải sợ?"

Bạn nữ kia tựa như rất sợ hãi: "Cậu ta dữ lắm á, nghe nói còn hay đánh nhau nữa, lớp mình nhiều người sợ cậu ta lắm, vậy mà cậu phải ngồi chung với cậu ta, tội cậu ghê á, mình mời cậu ăn sô-cô-la nha."

"Cám ơn cậu."

Thò tay nhón kẹo sô-cô-la trong tay bạn gái kia, lại nghe thấy suy nghĩ của cô ấy.

[A a a a a a hâm mộ quá đi mất! Mình cũng muốn ngồi cùng bàn với Khuất Dã, người gì đâu mà đẹp trai thế cơ chứ, ngặt nỗi trước giờ không cho ai ngồi cùng, mình chỉ biết ao ước trong vô vọng mà thôi...]

...

Nói chung là, năng lực nghe thấy suy nghĩ của người khác này thật là biến thái.

Mọi người đều trần truồng trước mặt tôi như thể không mặc áo quần vậy.

Họ không xấu hổ, nhưng mà tôi xấu hổ.

Còn vấn đề của cô bạn này thì...

Một anh đầu gấu giả hiệu suốt ngày không bắn pháo bông thì cũng hát Và con tim đã vui trở lại, thì có gì mà đáng sợ.

Huồng hồ, hồi năm tư đại học kiếp trước tôi từng gặp Khuất Dã một lần.

Lúc gần tốt nghiệp, ba mẹ tôi có gọi tôi về đi xem mắt, tôi đồng ý với điều kiện ba mẹ phải cho Trần Giang làm thực tập ở công ty.

Sau khi về đi xem mắt tôi mới biết đối tượng là Khuất Dã, mẹ tôi và mẹ cậu ấy là bạn thân từ thời mẫu giáo, vẫn giữ liên lạc đều, mới tác hợp cho hai đứa.

Nhưng khi đó trong mắt tôi chỉ thấy mỗi Trần Giang, lại nhớ thời cấp ba Khuất Dã kiêu căng càn quấy, cho nên hôm đó hẹn gặp ở nhà hàng u, tôi bối rối xin lỗi cậu ấy.

Tôi còn nhớ, hôm ấy Khuất Dã mặc một chiếc áo khoác nỉ phẳng phiu, đẹp trai lắm lắm. Cậu ấy thấy tôi xin lỗi thì sửng sốt, sau đó thờ ơ nhún vai nói: "Tôi cũng bị mẹ ép đi xem mắt thôi."

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ấy còn nói: "Xem ra cậu sống rất tốt."

Tôi không hiểu gì cả, chỉ đành gật đầu.

Khuất Dã: "Cậu sẽ sống tốt hơn nữa."

Tôi: "Hả?"

Cậu ấy nở nụ cười: "Đấy là lời chúc phúc của tôi."

...

Bây giờ nghĩ lại, sau này cậu ấy sẽ là một người vững vàng giỏi giang, chẳng qua thuở mười bảy mười tám này hơi ngông cuồng chút thôi.

Bản chất không phải người xấu, không có gì đáng sợ cả.

Tôi tới nhà vệ sinh rửa tay, lúc quay về lớp thấy có gì đó sai sai.

Bởi vì cái ghế tôi ngồi vốn bị cập kênh, nhưng giờ lại không bị nữa, tôi cúi xuống thì thấy chân ghế cập kênh đã được kê bằng một tờ giấy gấp gọn ghẽ, vừa khéo cân bằng với ba chân kia, không bị cập kênh nữa.

Mà góc giấy lộ ra bên ngoài lại là bài thi được tám mươi điểm của Khuất Dã.

Tôi liếc nhìn Khuất Dã, thấy cậu ấy cũng đang lén lút nhìn tôi, khi va phải ánh mắt của tôi thì cuống quít nhìn đi chỗ khác.

"Cám ơn cậu."

Cậu ấy vẫn xụ mặt nhăn nhó: "Tại thầy Trương kêu tôi làm thôi, phiền ghê á."

[Hừ, từ đầu buổi đã thấy cậu ngồi không thoải mái rồi, trừ tôi ra còn có ai để ý như vậy nữa chứ, mau khen đi mau khen đi!]

Tôi nhịn cười: "Cậu khéo ghê á."

[Bùm, chiu chiu bùm bùm chiu chiu bùm bùm bùm...]

Lại bắn pháo hoa.

8.

Nửa tháng tiếp theo tôi chật vật thích nghi với cuộc sống ở lớp mới.

Cuộc sống lại giáng cho tôi một đòn nặng nề.

Dì giúp việc nhà tôi trúng số xin nghỉ việc, nhất thời không tìm được ai đáng tin cậy, đến lúc ấy mẹ ruột mới nhớ ra tôi, gọi điện cho tôi: "Con gái của mẹ, ba mẹ không đành lòng để con ở nhà một mình."

Tiếng nhạc xập xình tiếng người dô dô trong quán bar át cả tiếng bà ấy nói.

Cho nên tôi không tin câu ấy.

"Vừa khéo dì Tô của con về nước, mẹ nhờ dì ấy chăm sóc con mấy ngày, tháng sau ba mẹ về rồi, con phải ngoan nhé..."

Mãi đến khi cúp điện thoại tôi mới nhớ ra, hình như mẹ tôi chỉ quen một dì họ Tô.

Bạn nối khố của mẹ tôi, đồng thời là mẹ Khuất Dã.

Tôi còn chưa kịp từ chối thì dì Tô đã tới nhà tôi đóng hành lý chở hết sang nhà dì ấy.

Lúc xuống xe, dì Tô nói: "Thằng nhóc Tiểu Dã chắc đang chơi game rồi, nào, mình vào trước đã."

Tôi xách va-li lúng túng đi theo sau lưng dì.

Dì Tô đứng dưới lầu kêu hai tiếng, thấy không ai trả lời, dì bèn dẫn tôi vào một gian phòng trên lầu:

"Đây là phòng dì chuẩn bị cho con, con xem thử có thích không?"

Phong cách đơn giản, tôi rất thích.

Dì Tô bảo tôi nghỉ ngơi rồi lát dọn đồ sau. Đợi dì ấy đi ra, tôi bèn vào nhà tắm định rửa mặt, chẳng ngờ vừa đưa tay định kéo cửa nhà tắm thì bỗng có người ở trong cũng vừa lúc đẩy cửa ra.

"Á!"

Tôi kinh hãi hét lên, cả người ngã ngửa ra sau.

Khuất Dã chụp tay tôi kéo lại, lúc ngã xuống vô thức đưa tay bảo vệ đầu tôi, nhưng do quán tính quá mạnh, bọn tôi đụng mặt vào nhau.

Thật hiếm thấy, trong đầu cậu ấy trống rỗng.

Lát sau...

[Mình đang nằm mơ sao...]

Khuất Dã ngây ngốc trợn mắt nhìn tôi chằm chằm.

Tôi bị nhìn lâu sinh xấu hổ, vội nhìn đi chỗ khác, nhưng vừa nhìn chỗ khác đã hết hồn.

Khuất Dã mới tắm xong không mặc gì chỉ quấn mỗi cái khăn tắm.

Lúc này Khuất Dã cũng chú ý tới ánh mắt của tôi, thế là cuống quít đứng lên túm chặt khăn tắm, nhanh như chuột lủi về phòng mặc quần thể thao vào: "E hèm, cậu... Sao cậu lại ở đây?"

"Tôi sang ở nhờ nhà cậu mấy bữa."

Khuất Dã giãn lông mày ra: "Người tới ở nhờ mà mẹ tôi nói, là cậu à?"

Tôi gật đầu thừa nhận, Khuất Dã vuốt vuốt mái tóc ướt nhẹp, lúng túng giải thích: "Vòi sen bên phòng tắm của tôi bị hư, tôi tưởng người mẹ tôi nói là con trai nên sang đây tắm đỡ, cửa nhà tôi cách âm tốt quá nên không nghe thấy tiếng cậu tới.

"À."

"Vậy thì tôi đi ra trước đây."

Lúc đi ngang qua, tay cậu ấy chạm nhẹ vào tôi.

[Cậu ấy thơm quá mềm quá đáng yêu quá...]

Tôi: "..."

Khuất Dã luống cuống tay chân chạy vội ra ngoài, còn tôi thì cảm thấy thế giới này quá thần kỳ.

Vừa mở cửa phòng tắm, mắt tôi đập ngay vào chiếc quần xì nam màu xanh vắt vẻo trên thành giỏ đồ dơ.

...

Khuất Dã đột nhiên xông vào, cầm quần xì chạy mất.

Lưu lại một cái bóng mờ.

9.

Đến lúc tôi ra ngoài, Khuất Dã đã mặc áo khoác, giày thể thao mới toanh, tóc ngắn cũng vuốt keo tạo kiểu cẩn thận.

Mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao chải chuốt đỏm dáng hết cỡ tạo dáng ngầu lòi như chụp hình tạp chí đứng dựa cầu thang.

"Cậu sắp đi chơi với bồ à?"

Khuất Dã sặc nước miếng ho khan mấy tiếng: "Ăn nói xà lơ!"

Tôi cạn lời: "Vậy sao cậu lại lên đồ nhìn đũy... à không, đẹp trai vậy?"

Mặt Khuất Dã lúc đỏ lúc trắng: "Ở nhà tôi toàn mặc vậy mà."

Lúc này dì Tô vừa đi từ dưới lầu lên, tay cầm một bộ đồ ở nhà in hình Hello Kitty lắc lắc: "Con trai, đồ mặc rồi đừng vứt lung tung, cái này..."

Khuất Dã nhanh như một cơn gió lao tới giật lấy bộ đồ Hello Kitty, lần thứ hai chạy trốn, chỉ để lại một cái bóng mờ.

Chỉ còn lại tôi với dì Tô hai dì cháu trợn mắt nhìn nhau ngơ ngác.

Sáng sớm hôm sau, lúc tôi ra khỏi phòng thì Khuất Dã đã ngồi trong phòng khách, gặm bánh mì nhanh như sóc ăn chuối, thấy tôi đi xuống lầu, cậu ấy giả bộ như đã ăn no nhét nốt mẩu bánh mì cuối cùng vào miệng nhồm nhoàm nói: "Con đi học đây mẹ."

Tôi đang định gọi hắn xin đi cùng, dì Tô đã nhét túi trứng gà sữa bò vào tay tôi: "Nhớ ăn sáng nha."

[Con dâu mình dễ thương quá, không thể để nó nhịn ăn giảm cân được, không biết thằng nhóc dở hơi cám lợn kia có thể nắm bắt cơ hội không nữa.]

...

Hóa ra nội tâm phong phú của Khuất Dã là di truyền từ mẹ.

Mặc dù ở chung nhà với Khuất Dã, nhưng lúc ở lớp bọn tôi vẫn giả vờ không quen biết.

Tới tận tối khi đã tan lớp, mọi người đang thu dọn sách vở, Khuất Dã đứng ngoài cửa nhìn động tác từ tốn thong thả của tôi thì nôn nóng giục: "Lâm Kiều Kiều, nhanh lên cái coi, về nhà trễ bây giờ."

Vừa nói xong, cả phòng học im phăng phắc.

Tôi: "..."

Tôi tên là Lâm Kiều, chỉ có Khuất Dã mới gọi tôi là Lâm Kiều Kiều thôi.

Bớ làng nước ơi ra mà xem này, kẻ ngày nào cũng cúp tiết đánh lộn lại giục tôi đi về đúng giờ kìa!

Đùa nhau à?

Với lại... sao cậu không cầm loa lên mà gọi cho cả trường nghe luôn đi!

Tôi tức tối lườm một cái, đi lướt qua người Khuất Dã, cậu ấy thuận tay cầm cặp sách giùm tôi, hân hoan nói:

"Về thôi!"

[Đưa Kiều Kiều về nhà.]
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom