• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Một chạm là say đắm, hai chạm là đấm ngay (1 Viewer)

  • Phần 2

Khuất Dã chạy xe đã nhanh còn vững nữa, chở tôi về nhà xong thì đi luôn.

Tôi sốt ruột sốt gan chạy vào nhà, không nói câu nào lôi ba mẹ tôi khỏi bàn mạt chược, bắt vào bệnh viện kiểm tra một lượt.

Cầm kết quả kiểm tra không có bệnh tật gì tôi mới thở phào nhẹ hõm.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác ngây ngẩn của ba mẹ, trong lòng tôi bao điều muốn nói mà không thể mở lời, bèn nói: "Con có đứa bạn, ba mẹ nó đang yên đang lành tự nhiên đổ bệnh rồi mất. Con mới nhận ra là cái c.h.ết gần mình tới vậy, ba mẹ, từ giờ cứ nửa năm đi khám định kỳ một lần đi ạ."

Hôm ấy mắt họ đỏ hoe, vuốt tóc tôi cảm khái rằng tôi đã lớn rồi.

Sáng hôm sau tôi ngủ dậy, đi quanh một vòng không thấy ai trong nhà.

Trên bàn có một mảnh giấy: Con gái của ba mẹ, con nói đúng, đời người ngắn ngủi, mẹ và ba con suy nghĩ suốt đêm qua, cuối cùng cũng hiểu được. Nên ba mẹ quyết định sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới nhân lúc mình còn trẻ khỏe, con ở nhà cố gắng học hành. Yêu con. Ký tên: Ba mẹ của con.

Tôi cầm tờ giấy, đứng trong phòng khách, lòng ngổn ngang trăm mối.

Sao tự nhiên giác ngộ thế cơ chứ.

Hai người thì sướng rồi, chỉ có đứa con này khổ thôi.

Điện thoại trong túi reo, là mẹ tôi gọi, tôi biết ngay họ vẫn còn thương tôi lắm mà.

Tôi bấm nghe máy chưa kịp nói câu nói đã thấy mẹ tôi xổ một tràng như sú.ng liên thanh: "Ba mẹ sắp check-in rồi, lúc nãy chủ nhiệm lớp con gọi mẹ, bảo là hôm qua con tát bạn cùng lớp trước mặt cả lớp, bảo con tới trường liền."

"Con..."

"Ba mẹ chống lưng cho con, con không phải là đứa vô cớ gây sự, nếu có đứa nào bắt nạt con, tứ táng dzô mỏ cho mẹ, nhà mình không thiếu tiền!"

Nói xong, không đợi tôi trả lời đã cúp máy.

Lòng tôi cảm thấy ấm áp, lại nhớ tới tên sở khanh Trần Giang.

Đúng là phải tới trường thật.

Lần này tôi phải cắt bỏ khối u ác tính này một lần cho sạch sẽ luôn.

5.

Lúc tôi sửa soạn sách vở đi tới trường thì cũng vừa tới giờ tự học.

Khi tôi đi ngang qua hành lang tầng một, một cuốn sách bay vèo từ trong lớp ra.

Suýt chút nữa đập trúng tôi!

Ai mà không có đức thế này không biết.

Tôi nhặt cuốn sách nằm dưới chân lên, nhắm thẳng ô cửa sổ mím môi mím lợi ném vào.

Sách vừa mới rời tay, tôi đã nghe thấy một giọng con trai vô cùng nghiêm túc: "Khuất Dã em mà đòi đậu đại học ấy à, trừ phi cuốn sách kia tự bay về."

Ngay sau khi lời ấy vừa dứt, là tiếng sách rơi xuống bục giảng.

Trong phòng lặng ngắt như tờ.

Sau đó, phá lên cười.

...

Qua cửa sổ, ánh mắt của tôi và Khuất Dã va vào nhau, khóe mắt hắn cong cong ẩn hiện ý cười.

Chỉ nghe có người gào lên: "Ai hả? Ai ném sách hả?"

Tôi hết hồn ngồi thụp xuống, thừa dịp thầy giáo lớp họ chưa ra tới, khom lưng lét lút chuồn lẹ.

Vừa tới cửa lớp đã đụng phải Trần Giang đang ôm chồng vở bài tập, mặt hắn còn một dấu tay mờ mờ.

Nhìn thấy tôi, hắn sửng sốt một thoáng, sau đó cau mày: "Lâm Kiều, chuyện hôm qua cậu không muốn giải thích gì với tôi à?"

"Tôi giàu chứ không có n.g.u." Tôi lạnh lùng nhìn hắn, "Từ giờ trở đi, đừng có chọc tôi, nếu không tôi cũng không ngại giúp cậu chỉnh mặt cho cân đối hai bên đâu."

Tôi vừa dợm chân muốn vào lớp, Trần Giang đã kéo tay tôi lại: "Có gì cậu nói rõ ra đi."

Cùng lúc đó, tiếng lòng của hắn vang lên trong đầu tôi:

[Hôm trước còn một lòng một dạ với mình cơ mà, Lâm Kiều bị gì thế này, chẳng lẽ cô ta biết người cõng cô ta tới phòng cấp cứu không phải mình, hay cô ta phát hiện ra mình trộm tiền trong ví của cô ta, hay vụ hôm trước mình ném phao xuống bàn cô ta nhỉ, chuyện mình dùng nick clone chửi cô ta trên blog chắc không lộ ra đâu nhỉ...]

Tôi: "..."

Cái đồ trời đánh thánh vật này!

Tôi thấy người ta thú tội rồi, nhưng chưa thấy ai thú tội liên hoàn như này.

Tôi run tay chỉ vào mặt Trần Giang, mãi không nói nên lời, giờ tôi cũng không thể phân biệt rõ loại người này với đống c.ứ.t ch.ó có gì khác nhau nữa.

Tôi xoay người đi thẳng tới văn phòng.

"Em muốn chuyển lớp à?"

Chủ nhiệm nghe yêu cầu của tôi thì phụt cả nước: "Lý do?"

Tôi: "Bắt nạt."

Chủ nhiệm lớp: "Ai bắt nạt em? Lớp mình sao lại có chuyện như vậy được chứ?"

Tôi: "À không, em mới là đứa bắt nạt đó thầy, thầy không cho em chuyển lớp, em sợ đến lúc nào đó em không kiềm chế được lại đánh bạn tơi bời á."

Chủ nhiệm lớp: "..."

Một vị chủ nhiệm khác ngồi cạnh hớp một ngụm trà, cảm khái: "Cô bé này biết đùa ghê, nhìn mặt mũi em thế này mà đòi bắt nạt ai? Em chưa thấy thằng nhóc cứng đầu Khuất Dã lớp tôi đấy thôi, học sinh lớp tôi chỉ có xin chuyển đi chứ không có ai dám xin chuyển tới, làm sĩ số lớp tôi cứ giảm dần đều..."

Tôi tha thiết năn nỉ: "Thầy thấy em thế nào?"

"Hả?"

"Thành tích của em đứng top mười toàn khối, một lòng hướng Phật, thầy thấy em chuyển vào lớp thầy được không ạ?"

...

6.

Sau khi ba mẹ tôi nói chuyện với nhà trường, thủ tục chuyển tôi từ lớp chọn sang lớp đội sổ được thực hiện rất nhanh.

Chiều hôm ấy tôi tới lớp cũ dọn dẹp sách vở đồ đạc, lúc đi ngang qua chỗ Trần Giang, tôi bỗng nhớ lại tiếng lòng tự thú của hắn.

Thế là tôi lùi lại đứng ngang chỗ hắn.

Tôi nhìn thẳng hắn: "Hồi lớp mười, tôi bị đau dạ dày ngất xỉu ngoài hành lang, người cõng tôi lên phòng y tế cấp cứu không phải cậu."

Trần Giang sững người, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên.

Dù sao đó cũng là sự kiện khiến tôi bắt đầu nảy sinh tình cảm với hắn.

"Đó là ai?"

Trần Giang né ánh mắt tôi: "Tôi không biết cậu đang nói gì cả."

Tôi đè lên tay hắn.

[Quả nhiên cô ta biết chuyện này rồi, nhưng mà loại người như Khuất Dã, cho dù cô ta biết người cõng mình tới phòng y tế là cậu ta thì sao chứ...]

Không ngờ lại là Khuất Dã.

...

Lúc tôi mang cặp sách đứng trước cửa lớp 12/13, trong lớp đang ồn ào huyên náo lộn tùng phèo hết cả.

Khuất Dã đang ngồi bàn cuối cạnh cửa sổ, đang nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 12/13 vỗ vai tôi: "Nào, đi vào lớp thôi."

Thầy vừa dứt lời, học sinh trong lớp nhất loạt quay đầu sang nhìn tôi, Khuất Dã hững hờ liếc mắt nhìn về phía bên này, sau đó té cái ình từ trên bàn xuống.

Trong lớp vang lên một tràng cười vui vẻ.

Mà Khuất Dã thì cứ nhìn tôi chằm chằm.

Thầy chủ nhiệm nhìn quanh một lượt, sau đó chỉ chỗ bên cạnh Khuất Dã: "Tạm thời lớp mình chỉ có chỗ kia là còn trống, em ngồi tạm đó đã nhé, chờ thi học kỳ xong rồi sắp xếp chỗ ngồi lại sau."

Khuất Dã đột nhiên cúi xuống, như thể đang buộc dây giày.

"Được ạ."

Tôi đi xuyên qua phòng học, đứng bên cạnh Khuất Dã, thấy cậu ấy đang lau ghế cho tôi.

Lúc đối mặt với tôi, Khuất Dã hơi xấu hổ, còn giả vờ giả vịt cầm khăn ướt quẹt quẹt hai phát lên mũi giày, không biết nghĩ gì lại nói: "Tôi... đang lau giày, tiện tay lau ghế cho cậu luôn ấy mà."

Tôi: "À..."

Thầy chủ nhiệm cau mày hăm dọa: "Lâm Kiều là học sinh tốp đầu, mới chuyển đến lớp mình, Khuất Dã, em đừng có mà bắt nạt bạn mới đấy biết không?"

Khuất Dã quay mặt đi, hừ một tiếng: "Cậu ấy không chọc em là em mừng lắm rồi."

Tiết tiếp theo là tiết Ngữ văn, vừa vào tiết Khuất Dã đã bắt đầu vẽ bậy vào sách Ngữ văn.

Tôi đẩy sang một mẩu giấy: Hồi lớp mười cậu cõng mình lên phòng y tế nhỉ, cám ơn nhé.

Khuất Dã sửng sốt mất một lúc, mặt không đồi sắc, viết gì đó rồi đẩy sang lại.

Lúc tôi lấy tờ giấy về, ngón tay vô tình chạm phải tay cậu ấy.

[Và con tim đã vui trở lại, tình yêu đến cho tôi ngày mai, tình yêu chiếu ánh sáng vào đời, tôi hy vọng được ơn cứu rỗi...]

...

Phải, hắn đang hát trong lòng đó.

Trên tờ giấy đẩy về có viết: Chuyện nhỏ thôi, cậu làm tốt lắm.

Tôi viết lại: Chuyện gì cơ?

Khuất Dã viết: Hồi sáng ném sách về lại.

Lại lỡ chạm tay cậu ấy.

[Thích quá đi à, nói chuyện tiếp đi mà!]

...

Tôi có thể khẳng định, đại ca đầu gấu này là kẻ nghĩ một đằng nói một nẻo.

Sau đó, cậu ấy quay gáy về phía tôi gối tay ngủ, tôi len lén liếc mắt nhìn ra cửa sổ, vừa nhìn đã giật mình.

Từ chỗ này nhìn ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy phòng học lớp cũ của tôi.

Mà vị trí bên cạnh cửa sổ phòng ấy cũng là chỗ ngồi của tôi.

Cũng thật khéo.

Tôi cố ý chạm nhẹ cánh tay Khuất dã.

[Không thể nào ngủ được!]

[Vui muốn ch.ết đi được!]

[Tiêu rồi, tiêu rồi, biết vậy hồi sáng đừng chơi bóng rổ, tóc tai bù xù hết cả lên rồi.]

[Khoan, người mình đầy mồ hôi, có thúi không ta...]

Cậu ấy giả vờ đổi tư thế ngủ, lặng lẽ dịch ra xa tôi một chút, tôi không chạm được cánh tay cậu ấy nữa, không nén nổi nở nụ cười.

Khuất Dã ngẩng đầu nhíu mày: "Cười cục kí.t á."

Tôi gật đầu: "Ừ, thì cười cục kí.t ó."

Khuất Dã: "..."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom