• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hoa Hồng Và Anh (2 Viewers)

  • Chương 2

---

4.

Cuối cùng tôi cũng nhớ ra mình còn có một căn phòng thuê chung, từ khi chuyển ra ngoài ở cùng Thẩm Dữ chưa từng trở lại, không biết người kia đã tìm được bạn cùng phòng mới chưa.

Ta bảo tài xế quay lại. Sáng sớm, người kia có vẻ như làm việc xuyên đêm, dưới đối mắt hẹp dài có quầng thâm, thấy tôi, ánh mắt anh sáng lên.

“Cãi nhau à?”

“À không, anh có bạn cùng phòng mới chưa? Nếu không có thì tôi dọn về.”

Tôi thấy anh, không hiểu sao đáy lòng lại nhảy nhót, đột nhiên nhìn thấy vật gì đó trong góc tường, nhảy cẫng lên chỉ chỏ, “Không có bạn cùng phòng, tôi thấy rồi, cây đàn của tôi.”

Minh Huy dừng một chút, liếm răng hàm, giống như đang lạnh lùng cân nhắc một điều gì đó.

Tôi tràn đầy tự tin.

Mơ hồ nhớ đến, khi tôi còn là một con ma, người ngồi trong góc kẹp điếu thuốc tại buổi họp lớp, hình như, chính là anh.

Nhưng mà anh có hút thuốc đâu.

Tôi còn đang nghi ngờ, Minh Huy đã tránh đường, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Vào đi, tùy cô.”

“Nhưng đừng có mà cãi nhau ở chỗ tôi, nếu anh ta dám tìm đến đây, đừng trách tôi đuổi anh ta đi.”

Tôi nhìn anh, “Vậy để tôi dặn bảo vệ cản xe của anh ta lại không cho vào.”

Minh Huy dường như không nghĩ đến tôi sẽ đưa ra giải pháp cụ thể như vậy, dừng bước, phiền muộn nói, “Làm gì thì làm.”

Buổi trưa.

Tôi sắp xếp xong đồ đạc.

Nằm trên giường, tâm trạng vô cùng tốt.

“Minh Huy, đi ăn cơm thôi.” Tôi bước đến phòng anh.

Bóng lưng Minh Huy cứng đờ, “Chờ một lát, lập tức ra.”

“Dưới lầu có một nhà hàng ếch mới mở, lúc tôi đến, bọn họ đang mua lân, tôi mời anh, muốn ăn món gì?”

Tôi hưng phấn gọi món, đang gọi dở thì phát hiện có bóng đen bao trùm lấy mình, ánh mắt của Minh Huy nhìn tôi có thâm ý khác.

“Nếu chỉ là ở tạm thời, có thể đi khách sạn, cô ở cùng một tên đàn ông độc thân như tôi, để Thẩm Dữ nhìn thấy không hay lắm.”

Anh kiên nhắn thuyết phục, có lẽ do thức đêm nên giọng nói khàn khàn, khiến người nghe cảm thấy hơi mất tập trung.

Tôi sửng sốt.

Tôi đột nhiên làm như vậy quả thật không phải lắm, dù sao tôi cũng từng là chú chó la liếm Thẩm Dữ, chính là ngoan ngoãn như một con cún.

“Tôi với anh ta chia tay rồi.” Cân nhắc một chút, tôi nói ra sự thật.

“Tôi nghiêm túc.”

Biết rằng sẽ không ai tin, tôi cũng không ôm hy vọng mà nói thêm câu nào.

Dọn đến khách sạn, phiền toái hơn rất nhiều.

Minh Huy nhìn tôi một lúc lâu, yết hầu lăn lên lăn xuống một cách khó khăn, cuối cùng nhượng bộ:

“Sân thượng rất rộng có thể trồng hoa, tôi mua đất dinh dưỡng cho cô.”

5.

Năng lực hành động của Minh Huy luôn rất mạnh, trước khi ăn cơm, đã lo xong cho mèo và hoa của tôi rồi.

Trên đường về, anh vô thức đưa tay ra, nắm lấy tay tôi.

Tôi cũng đưa tay ra, đột nhiên cảm thấy không ổn lắm, trợn mắt, kinh ngạc nhìn anh.

Bản thân Minh Huy cũng trong nháy mắt cứng đờ, nhìn xuống tay mình.

“Tôi, chuyện này…” Động tác này của anh rõ ràng là theo thói quen, tôi thật sự muốn xem anh sẽ giải thích như thế nào.

“Rất xin lỗi.” Minh Huy lại chỉ nói xin lỗi, một chữ cũng không giải thích.

“Động tác đó của anh giống như thường xuyên làm với tôi vậy.”

Tôi đi ra ngoài, đứng bên cạnh anh, cười nói, “Có phải anh nhân lúc tôi không có ở đây đã hẹn hò, cho nên nhầm tôi thành bạn gái của anh?”

Minh Huy cười, sửng sốt một hồi rồi nói: “Phải, tôi đúng là từng hẹn hò.”

“Quào, hiếm có khó tìm nha.”

Sự kinh ngạc của tôi không phải giả, dù sao khi còn đi học Minh Huy học giỏi như vậy, chưa một ai từng thấy anh đặt tâm tư vào chuyện tình cảm. Ở trường chúng tôi, từ hoa khôi trường học đến dì quản lý ký túc xá, đều từng tỏ tình với anh, nhưng anh căn bản không thèm quan tâm. Là ai vậy, lại có thể chiếm được trái tim của anh?

“Hôm nào gọi cô ấy đến gặp mặt một chút đi.”

Một chiếc xe chạy ngang qua, Minh Huy lại vô thức che chở cho tôi, còn tôi thì túm lấy phần áo sau lưng của anh.

May mắn nó chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Hai chúng tôi lập tức tách ra.

Giọng Minh Huy nặng nề: “Cô ấy vì một số chuyện mà phải rời đi, hiện tại tôi phải đi tìm cô ấy.”

“Đi đâu tìm?”

Anh cười, “Tôi cũng không biết phải đi đâu.”

Thật là kỳ lạ.

Tôi chỉ mới chuyển khỏi căn phòng thuê chung với anh chưa được nửa năm thôi.

Sao lại giống như đã trải qua một trận yêu hận tình thù đau đớn vật vã vậy.

Cuộc gọi của Thẩm Dữ đến là ở một tuần sau đó. Kiếp trước, sau khi tôi cãi nhau với hắn, hắn rời khỏi nhà, đến công ty tăng ca mấy ngày, sau đó nhắn tin nói phải đi công tác, cùng Tùng Vi đi công tác ba ngày.

Mấy ngày đó tôi không thể liên lạc được với hắn, vừa tự an ủi là hắn bận rộn, vừa tự hỏi liệu có phải bản thân mình sai rồi không.

Lúc hắn trở về, tôi chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn, hắn cảm động, cũng nói xin lỗi.

Nhưng đêm đó lại vì Tùng Vi gọi một cuộc điện thoại nói không tìm thấy đồ mà chạy đến chỗ cô ta.

Lúc này tôi đang thay chậu cho hoa, không tiện cầm điện thoại, nên đành bật loa ngoài.

“A lô?”

“Em đi đâu vậy? Dọn hết đồ đi rồi? Tống Như Cảnh, em không cảm thấy lần này mình đi quá xa rồi sao?” Thẩm Dữ ẩn nhẫn hỏi tôi.

“Chia tay đi, nhường chỗ cho Tùng Vi, các người không cảm kích tôi không vạch trần chuyện các người ngoại tình thì thôi, lại còn gọi điện thoại đến công kích tôi à?”

Tôi bình tĩnh nói hết câu.

Phủi đất trên tay, chuẩn bị lau tay, không hề để ý đến việc đầu dây bên kia dường như vì chưa từng nghe thấy tôi nói chuyện như vậy mà ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa, tôi đứng dậy, hướng về phía điện thoại nói:

“Cho nhau đường lui đi, sau này gặp lại còn nói được một câu xin chào, tôi đã bỏ qua cho anh rồi, anh đừng có mà không biết xấu hổ làm tôi chán ghét thêm, OK?”

6.

Thẩm Dữ có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ nói chuyện với hắn như vậy.

Hắn nén giận hỏi: “Em rốt cuộc làm sao thế?”

“Nếu như tức giận vì anh và Tùng Vi đi công tác, thì đều là công việc, anh đã giải thích vô số lần rồi, em còn làm loạn cái gì?”

Ồn ào.

Tôi không thèm để ý đến hắn, đặt điện thoại lên ghế, để mặc hắn lải nhải, đi cho mèo ăn, xúc phân, chụp ảnh, đang chụp thì Minh Huy quay lại, Viên Tử nhào vào người anh, kêu meo meo.

Minh Huy có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng vẫn ôm lấy con mèo lông nhỏ, vỗ vỗ cái mông của nó, “Để mẹ của mày biết được tao lén cho mày ăn đồ hộp, cô ấy lại cằn nhằn tao cả ngày, ở đấy mà meo meo.”

Tôi sửng sốt: “Anh cho nó ăn đồ hộp à?”

Chả trách mấy hôm nay nó phớt lờ tôi, tôi còn đang thắc mắc tại sao nó lại thích ngủ trong ổ, hóa ra thứ nó thích là cái ổ của Minh Huy.

Minh Huy hoảng hốt nhìn tôi, “Cô vẫn còn ở đây à.”

“Nói cái gì vậy?” Tôi giậm chân, “Đã thu nhận người rồi chẳng lẽ còn định hối hận sao?!”

Sau một hồi trầm mặc.

Giọng của Thẩm Dữ gầm lên ở trong điện thoại: “… Tống Như Cảnh, em đang nói chuyện với aiiiiiiii!!!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Gió nam và hoa hồng
  • 5.00 star(s)
  • Tĩnh Hề
Chương 56
Hoa hồng trong tuyết
  • Dịch: Cố Bắc Như Sơ
Phần 5 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom