Full Hoa hồng trong tuyết (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 5 END

Nỗi sợ nhấn chìm tôi.

Đợi đến khi đôi mắt thích ứng được với bóng tối, tôi nhận ra đây là một nhà máy bỏ hoang.

Tôi bỗng nhớ lại, trước đó Hứa Hạc Nhất đã từng cảnh báo tôi đừng lại gần nhà máy bỏ hoang…

23
Bên ngoài có tiếng nói khe khẽ vọng đến.

“Xe đâu rồi? Bao giờ mới đến? Nhân lúc đêm hôm khuya khoắt đưa đi sẽ tốt hơn.”

“Sắp đến rồi.”

“Có người bỏ t i ề n bảo chúng ta b ắ t c ó c cô ta, chúng ta b á n cô ta vào trong núi là có thể kiếm được hai lần tiền, sau này không biết còn chuyện tốt nào như này nữa không nhỉ.”

Mồ hôi lạnh trên người tôi túa ra.

Nhìn xung quanh.
Diễn đàn Vietwriter.vn

Cửa sổ rất cao, hai người đó đang canh chừng ở lối ra vào duy nhất.

Mọi con đường có thể chạy trốn đều đã bị bịt kín.

“Anh, em thấy cô nàng kia rất thông minh, có cần c ắ t l ư ỡ i cô ta trước không?”

“Cũng được, dù sao b á n vào đó làm vợ người ta cũng không cần biết nói chuyện.”

Bọn họ đi vào trong.

Chớp mắt, tôi nhớ lại quá khứ.

Thà c h ế t chứ tôi không muốn sống cuộc sống bị b ắ t c ó c thêm lần nào nữa.

Thế là, khi bọn họ đến gần, tôi đã dùng hết sức bình sinh đạp một trong hai kẻ đó.

Anh ta bất ngờ, bị tôi đạp ngã.

Tôi biết hiện giờ mình hung dữ y như một á c q u ỷ vậy.

Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ phải c h ế t, đâu còn bận tâm được nhiều đến thế.

Bọn chúng tức giận, cầm con d a o r ự a xông tới.

Tôi nhắm mắt, chuẩn bị chạy đến bức tường bằng đá xi măng ở bên cạnh.

Đúng lúc này, cánh cửa sắt bị người ta đá mở toang.

24
Là Từ Tiêu Du và Hứa Hạc Nhất.

Bọn họ đã đến c ứ u tôi.

Từ Tiêu Du từng làm c ảnh s át nên rất giỏi võ.

Còn một người được ngậm thìa vàng từ nhỏ như Hứa Hạc Nhất, đ ánh nhau hơi trầy trật.

Huống hồ, trong tay hai tên khốn này còn có d a o.

Từ Tiêu Du ra tay rất t àn nh ẫn.

Anh vẫn mặc vest và đi giày da, giẫm chân, một tên trong đó kêu gào thảm thiết.

Có vẻ như bị g ãy x ương rồi.

Tên còn lại sốt ruột, đột nhiên anh ta buông Hứa Hạc Nhất ra, xoay người lao về phía tôi.

Nhanh như bay, không kịp ngăn cản.

Nhưng Hứa Hạc Nhất như thể biết trước được mọi việc, anh lao nhanh về phía tôi.

Vung d a o.

M á u tươi ấm nóng bắn lên mặt tôi.

Anh đỡ cho tôi một nhát d a o, ngay chỗ hiểm.

Nhưng dường như Hứa Hạc Nhất không biết đau, anh chỉ nhìn tôi.

Ánh mắt của anh rất dịu dàng.

Trước khi ngã xuống, giống như tiếng thở dài, anh nói một câu cuối cùng với tôi.

“Sênh Sênh à.”

25
Lúc đưa Hứa Hạc Nhất đến b ệnh v iện, đã không còn kịp nữa.

Một người từng sống sờ sờ, nay lại nhắm nghiền mắt nằm trước mặt tôi.

Sạc điện thoại, trong đó có tin nhắn chưa được đọc tối hôm qua.

Là của Hứa Hạc Nhất.

“Sênh Sênh, anh đã giấu em một chuyện, thật ra anh đã đọc được hai kết thúc.”

“Kết thúc còn lại là em sống rất tốt, rất hạnh phúc, có người thương yêu em.”

“Biến cố duy nhất chính là ở nhà máy b ỏ h oang, nhưng tiếc là, trong sách không nói kỹ về chuyện đó, anh không biết là nhà máy cụ thể nào, cũng không biết biến cố sẽ xảy ra vào ngày nào.”

“Trong khoảng thời gian bị em từ chối, anh vẫn luôn ở lại Bắc Kinh để tìm nhà máy b ỏ h oang ở khắp thành phố, tất nhiên anh hy vọng biến cố sẽ không bao giờ xảy ra nên mới nhắc nhở em. Nhưng anh lại sợ dọa em sợ nên mới không dám nói quá rõ ràng…”

“Sênh Sênh, xin hãy hứa với anh, nếu như xảy ra chuyện gì em cũng đừng buồn.”

“Nữ phụ độc ác thân yêu của anh, kiếp sau, hãy để anh đến tìm em được không?”

Hứa Hạc Nhất thật gian xảo.

Anh đã dùng cách của mình để khiến tôi cả đời này cũng không thể quên được anh.

Tôi ngồi trên hành lang trong bệnh viện, khóc rất lâu.

Từ Tiêu Du băng bó khắp người ngồi bên cạnh tôi. Diễn đàn Vietwriter.vn

Tôi khóc bao lâu, anh ở bên tôi bấy lâu.

Về sau, c ảnh s át đã phá được v ụ á n này.

Kẻ b ắ t c ó c nói kẻ chủ mưu họ Đường.

Đường Hạ Văn là kẻ t ình ngh i lớn nhất, bị đưa đi điều tra.

Sau một thời gian, Từ Tiêu Du mới nói cho tôi biết, buổi tối hôm đó, Hứa Hạc Nhất đã nhắn nhủ anh một chuyện.

“Xin anh hãy c ứ u em thêm lần nữa.”

“Sau đó, chăm sóc em thật tốt.”

Dường như Hứa Hạc Nhất biết mình sẽ c h ế t.

Tôi không nói cho Từ Tiêu Du biết một bí mật trên đời này.

Cũng không nói với anh, Hứa Hạc Nhất, có lẽ anh nhìn thấy được kết cục nhất định phải c h ế t của mình.

Tôi không biết buổi tối hôm đó, anh đã đi vào nhà máy với tâm trạng gì.

Tôi bóc một cái kẹo vị nho.

Ngậm nó trong miệng, mãi lâu sau cũng không nuốt xuống.

26
Hai năm sau.

Tôi trở thành người mẫu hạng A, sự nghiệp lên như diều gặp gió.

Tôi làm từ thiện rất nhiều, cố gắng chống lại bọn b u ô n người.

Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định để lộ vết thương của mình ra cho mọi người thấy.

L ợ i dụng danh tiếng của mình để xã hội quan tâm nhiều hơn đến những v ụ b ắ t c ó c b u ô n người.

Tuy làm như thế, đợi chờ tôi sẽ là nghi ngờ và suy đoán vô tận…

Sự thật đúng là thế.

Nhưng cũng may, Từ Tiêu Du đã tiếp thêm cho tôi rất nhiều năng lượng.

Ngày tuyết rơi dày nhất.

Tôi chìm đắm trong giấc mơ của mình, tôi đã mơ thấy rất nhiều người.

Từ Tiêu Du tới gọi tôi dậy.

Anh mặc một chiếc tạp dề, mở cửa, gọi tôi theo thói quen: “Anh đã nấu xong bữa sáng rồi.”

Tôi mở mắt nhìn anh.

Giây phút đó, anh đứng ngược sáng, giơ tay về phía tôi.

Trùng khớp hoàn hảo với mười năm trước.

Tôi nói: “Từ Tiêu Du.”

“Hửm?”

“Anh có muốn kết hôn không?”

Anh đứng hình, sau đó mừng rỡ như đ i ê n nói.

“Em… bằng lòng không?”

“Em bằng lòng.”

“Anh đã mua nhẫn lâu lắm rồi, bây giờ anh sẽ đi chuẩn bị đám cưới! Em thích làm theo kiểu Trung hay Tây? Tổ chức ở trong nước hay nước ngoài, ngoài trời hay trong nhà? Mùa nào…”

Tôi biết anh đã đợi câu nói này của tôi hai năm rồi.

Ngoài trời, tuyết bay đầy trời.

Tôi đã đặt dấu chấm hết cho quá khứ của mình vào ngày tuyết rơi đầy này.

Và bắt đầu một cuộc sống mới.

***
Ngoại truyện: Góc nhìn của Hứa Hạc Nhất

Không từ nào có thể miêu tả được cảm giác của tôi khi đọc xong tình tiết trong truyện.

Đường Tuyết Sênh bị b ắ t c ó c.

Đường Tuyết Sênh bị bố mẹ xem nhẹ.

Đường Tuyết Sênh bị bạn bè b ắ t n ạ t.

Đường Tuyết Sênh… thích tôi.

Người trong cuốn sách đó, là tôi thật sao?

Tôi kh ốn n ạn như thế ư.

Vì một người phụ nữ khác, tôi đã tìm nhà báo, vạch trần t ộ i á c của Đường Tuyết Sênh khiến em bị b ạ o l ự c m ạ n g.

Ngay cả cái c h ế t của em cũng có liên quan đến tôi.

Tôi hẹn gặp em, chỉ cần tôi ngỏ lời, Đường Tuyết Sênh sẽ không bao giờ từ chối.

Nhưng tôi chỉ muốn nói rõ ràng với em, để sau này em đừng bám lấy tôi nữa.

Biết rõ vùng hoang vu ng uy h iểm nhưng tôi vẫn hẹn em ở đó. Không chỉ thế, tôi còn không muốn để ai nhìn thấy tôi nói chuyện với một cô gái độc ác như em.

Nhưng ngày hôm đó, Đường Hạ Văn đau bụng, tôi không thể ở bên em.

Tôi quên mất cuộc hẹn đó.

Đợi đến khi nhớ ra thì đã là chuyện của bốn ngày sau.

Tôi trong cuốn sách xem thường Đường Tuyết Sênh, càng không bận tâm đến cuộc hẹn với cô.

Đường Tuyết Sênh mất rồi.

Tôi cũng chẳng thèm đoái hoài, chớp mắt đã mặn nồng với Đường Hạ Văn.

Khi đọc được những tình tiết này, tôi vừa nghi ngờ vừa ghê tởm.

Về sau tôi mới biết, tâm trạng mâu thuẫn này là do tự tôi đã giác ngộ ra.

Đại diện cho việc tôi không muốn mọi chuyện đi theo nguyên tác.

Tuy rất có khả năng trong lúc vô hình nó đã trở thành một vòng lặp tuần hoàn.

Chỉ cần có người đọc được, câu chuyện giữa chúng tôi sẽ tiếp diễn như thế.

Nói một cách khác, Đường Tuyết Sênh sẽ bị b ắ t c ó c và lừa bán vô số lần.

Cũng bị tôi gián tiếp hại c h ế t vô số lần.

Ý thức được điều này, suýt chút nữa tôi phát đ i ê n.



Tôi đến Bắc Kinh tìm Đường Tuyết Sênh. Diễn đàn Vietwriter.vn

Có ý thức của mình thật tốt.

Hình như trước kia tôi không thích Đường Tuyết Sênh đến thế.

Nhưng hiện tại, nhìn thấy em, tôi luôn cảm thấy em vô cùng xinh đẹp.

Cái kiểu đẹp mang tính t ấn c ông, đá gu bạn gái ngày trước của tôi ra chuồng gà.

Đúng vậy, trước đây kiểu con gái thanh thuần như Đường Hạ Văn không phải là gu của tôi.

Chỉ có thể nói, nhân vật là nhân vật, không nói lý.

Tôi nhớ lại mọi chuyện từng xảy ra với Đường Tuyết Sênh.

Những lời trêu ghẹo giả dối của em cũng khiến tôi muốn ngừng nhưng không thể.

Tôi hận bản thân, sao trước đây lại không biết trân trọng.

Hàng đêm, tôi luôn đốt chút huân hương mùi nho.

Tôi đắm chìm, đợi đến lúc hửng sáng nhờ vào ký ức.



Sênh Sênh đã từ chối tôi rất nhiều lần.

Lần nào cũng khiến tôi đau x é lòng.

Cho đến ngày hôm ấy.

Tôi lại đọc được tình tiết trong truyện.

Nhưng lần này, tình tiết lại khác trước.

Xuất hiện hai kết thúc.

Trong câu chuyện này, Sênh Sênh dùng bản lĩnh của chính mình làm đảo lộn mọi thứ rồi đến Bắc Kinh.

Giống hệt như phát triển hiện tại giữa chúng tôi.

Tôi lập tức hiểu ra, đây là tình tiết đã bị cô sửa đổi.

Tôi nhanh chóng đọc đoạn cuối.

Sênh Sênh sẽ bị b ắ t rồi bị l ừ a b á n vào một đêm nào đó.

Tôi không dám tưởng tượng nếu chuyện này lại diễn ra lần nữa sẽ gây nên tổn thương thế nào với em.

Hơn nữa tình tiết này, giống như là cố tình vậy, không cho tôi biết thời gian và địa điểm.

Nhưng có một điều tôi rất chắc chắn.

Tôi sẽ c h ế t vì cứu em.

Tôi đã suy nghĩ rất lâu.

Giống như việc Sênh Sênh có thể thay đổi tình tiết trong truyện, liêu tôi cũng có thể làm như thế không?

Hoặc là tôi có thể tránh được một k iếp không?

Đầu tiên, tôi muốn biết rõ địa điểm, cố gắng tránh để chuyện này xảy ra.

Nhưng nó vẫn xảy ra.

Đây giống như trò đùa của ông trời, tôi đã nghĩ rất nhiều cách nhưng cuối cùng vẫn không thể thực hiện được, ví dụ như gọi người đến…

Run rủi thế nào, cuối cùng chỉ có tôi và Từ Tiêu Du đến tìm Sênh Sênh.

Vậy nên, có lẽ tôi vẫn sẽ c h ế t.

Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu tôi, tôi đã không chút do dự mà lao về phía em.

Tên b ắ t c ó c muốn giết c h ế t em.

Phản ứng của cơ thể nhanh hơn đầu óc một bước.

Khi con dao sắc bén chém xuống, trong mắt tôi chỉ có mỗi Sênh Sênh.

Đừng sợ, đây là lựa chọn của anh.

Nhưng tôi vẫn muốn gọi tên em.

Đã từng, khi tôi gọi em, em sẽ vui vẻ chạy đến bên tôi.

Thế nên tôi đã nói: “Sênh Sênh à.”

Mọi chuyện đều kết thúc rồi. Diễn đàn Vietwriter.vn

Chúc em một đời bình an, hạnh phúc và thuận buồm xuôi gió.



Khi mở mắt ra lần nữa, tôi vẫn chưa kịp thích ứng.

Đây đúng là nhà của tôi, căn nhà ở Giang Thành.

Nhưng cơ thể này…

Tôi nhìn đồng hồ, hết sức ngạc nhiên

Tôi sống lại rồi!

Tôi quay về cái năm tôi chín tuổi!

Năm ấy, Sênh Sênh bảy tuổi…

Bảy tuổi!

Tôi chạy như đ i ê n ra ngoài cửa.

Chỉ mong mọi chuyện vẫn chưa xảy ra.

Tôi chạy tìm xung quanh kho đồ ăn vặt, quả nhiên đã nhìn thấy Tiểu Sênh Sênh và Đường Hạ Văn.

Đường Hạ Văn kéo tay em: “Chị ơi, chúng ta vào trong xem đi.”

Sênh Sênh từ chối: “Chỗ này rất kỳ lạ, có thể sẽ có nguy hiểm, chúng ta mau về nhà thôi, đừng để bố mẹ lo lắng.”

“Ôi dào, chị ơi, chị xem kìa, chắc chắn trong đó sẽ có rất nhiều đồ ăn!”

Đường Hạ Văn mặc kệ Đường Tuyết Sênh khuyên bảo, kéo em đi vào trong.

“Đợi đã! Đừng vào trong!”

Tim tôi đập rất nhanh.

“Mau về nhà đi, mau lên, đi với anh.”

Tôi là một bé trai, khoẻ nên đã kéo hai cô bé rời đi.

Sau khi rời khỏi đó, Sênh Sênh hỏi tôi: “Anh là ai?”

Tôi nhìn em khi đó mới có bảy tuổi.

Chưa trải sự đời, ánh mắt vô cùng thuần khiết.

“Anh là Hứa Hạc Nhất, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ là bạn tốt nhất của nhau được không?”

“Bạn tốt nhất, tốt nhường nào?” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Tốt đến nỗi sau khi trưởng thành chúng ta sẽ bên nhau, bên nhau mãi mãi.”

“À, được ạ.”

Tôi đưa cho em một chiếc kẹo nho.

Lần này, cuối cùng tôi cũng bước trước em một bước

Hết.

***
Có thể đọc cmt này mọi người sẽ hiểu hơn, hoặc không:

Đời thứ nhất, cho dù nữ chính đã được c ứ u về nhà nhưng cô ấy vẫn không thoát khỏi tình tiết trong truyện, vẫn sẽ bị hại c h ế t. Đời thứ hai, sau khi nữ chính tỉnh ngộ, cô ấy được cảnh sát Từ c ứ u và yêu thương, cuối cùng Hứa Hạc Nhất c h ế t vì c ứ u cô ấy, coi như đây là bù đắp cho những tổn thương trước đó của cô ấy. Đời thứ ba, Hứa Hạc Nhất có được cơ hội sống lại, anh đã tìm cách c ứ u nữ chính trước, để cô không bị b ắ t c ó c bị bán, cô và anh sẽ ở bên nhau suốt quãng đời còn lại, cô sẽ không gặp nguy hiểm, cũng sẽ không gặp cảnh sát Từ, đây cũng coi như là anh giành cuộc đời của người khác ở kiếp trước chăng.

T nghĩ nó giống như một vòng lặp vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom