• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hoa Hồng Và Anh (1 Viewer)

  • Chương 10

---

20.

Thực ra tôi vẫn luôn không biết gì về gia cảnh của Minh Huy, mẹ anh lao vào phòng bệnh, đau lòng nhìn anh, bà ấy cũng nhìn thấy tôi, nhưng bà lại không hề bất ngờ, còn gật đầu với tôi.

Tôi ngồi đó cả người run rẩy.

Cho đến khi nghe bác sĩ nói, anh bị chấn thương sọ não, không biết sau đó sẽ ra sao, có tỉnh lại hay không.

Hôm nay là ngày 11 tháng 5.

Tôi không xảy ra chuyện gì.

Làm thế nào mà mọi thứ lại thay đổi như vậy.

Thẩm Dữ vẫn dây dưa ngoài cửa, nóng lòng muốn nói chuyện với tôi, nói rằng Tùng Vi dùng một số bằng chứng xấu để uy hiếp hắn, yêu cầu hắn tiếp tục ở bên cạnh cô ta mấy ngày lễ, ở bên cạnh ông ngoại của cô ta trong khoảng thời gian trước khi qua đời, hắn nghĩ rằng, chờ hắn xử lý tốt những chuyện này, vẫn còn cơ hội giữ tôi lại.

Nhưng vừa rồi, đứng trước cửa phòng cấp cứu cùng Tùng Vi, trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh tôi bị xe đâm ch.ết, hắn đột nhiên thức tỉnh, trong lòng quặn đau.

Hắn cảm thấy nếu không đi thì không kịp nữa rồi.

Hắn bỗng dưng hối hận vì đã đồng ý với Tùng Vi tất cả mọi chuyện.

Rõ ràng từ buổi họp lớp, khi hắn định hôn tôi, tôi tránh đi, hắn đã hối hận rồi.

Khi đó ôm lấy Tùng Vi ở trước cổng khu nhà của tôi, chỉ bởi vì cô ta ngẩng đầu lên cười khẩy với hắn: “Anh không muốn để Tống Như Cảnh biết những chuyện dơ bẩn trên con đường thăng chức của anh phải không?”

Tôn nghiêm quan trọng với hắn như vậy, một khi đã có được, hắn không cho phép lại mất đi.

Hắn bế Tùng Vi lên, trong giây phút quay người lại, cảm thấy có thứ gì đó biến mất.

Hắn lại không thể túm lấy nó.

Tôi lười nghe hắn nói nhiều như vậy, rất nhiều đồng nghiệp đến cửa, tôi bảo bọn họ để cho Minh Huy nghỉ ngơi.

Mẹ Minh Huy là người thứ ba, cha của anh lại là một doanh nhân thành đạt, có một cuộc hôn nhân hoàn mỹ. Vì vậy Minh Huy mặc dù ưu tú nhưng lại rất khiêm tốn, từ nhỏ hiếm khi hưởng thụ phúc lợi do mẹ anh ấy mang lại, tính tình cố chấp lại cô độc.

Mẹ anh lau nước mắt: “Từ nhỏ nó đã là người có chủ ý, làm chuyện gì cũng không bàn bạc với dì.”

“Mấy ngày trước, nó đột nhiên tìm đến dì, cùng dì ăn cơm, đi dạo phố, mua quà cho dì.”

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp mỉm cười hạnh phúc.

“Nó nói, những chuyện dì làm, mặc dù trái với đạo đức, nhưng không làm gì có lỗi với nó, cho nên, nó xin lỗi vì những hành động trước đây của mình, sau này sẽ thường xuyên gặp dì hơn.”

“Cháu nhìn qua chính là một cô gái cởi mở, dì biết tài khoản của cháu, thường xuyên theo dõi các video của cháu, nó trở nên như thế này, dì tin tưởng rằng phần nào đấy là do cháu.”

“Dì không trách cháu, dì chỉ là có chút đau lòng.”

“Thật sự muốn nhìn thấy nó tỉnh lại.”

21.

Đúng vậy.

Người con trai đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, ai mà không muốn anh tỉnh lại.

Tôi thẫn thờ bước ra ngoài, đầu cảm thấy đau nhói, lúc này đã qua nửa đêm, tôi bình an vượt qua ngày ch.ết ở kiếp trước, nhưng lại cảm thấy mình bỏ sót tin tức quan trọng nào đó, tôi nghĩ không ra, tại sao vậy chứ?

Tại sao Viên Tử vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.

Nếu như Minh Huy là người xảy ra chuyện, tại sao nó không nhìn Minh Huy?

Tại sao nó lại đột nhiên chạy đi?

Bạn gái của Minh Huy… Bạn gái của anh… là ai???

Một màn sương mù đột nhiên tan ra trước mắt tôi, một vài hình ảnh bắt đầu lóe lên trong tâm trí tôi.

Hình ảnh đầu tiên là một căn phòng bệnh.

Trong phòng có hai người, Minh Huy và… tôi đang nằm trên giường bệnh.

22.

Minh Huy ở trong phòng bệnh nói với tôi:

“Em còn tỉnh không?”

“Tỉnh thì có thể động đậy đầu ngón tay hoặc mí mặt một chút được không, đau thì động đậy ngón tay, còn muốn nói yêu anh thì động đậy mí mắt.”

“Khó chịu lắm phải không?”

“A Cảnh, không thể thay thế em, anh cũng rất khó chịu.”

“Anh kiếm được rất nhiều tiền, nhưng không cứu được em, số tiền kia cũng chẳng có ý nghĩa gì, không phải em rất yêu tiền sao? Tốt thôi, dậy yêu nó đi, có được không?”

“Tôi” ở trên giường bệnh gần như hấp hối, trên người cắm chằng chịt ống, mí mắt khẽ giật.

Lại khẽ giật ngón tay.

Minh Huy đã hiểu.

Ngẩng đầu lên, gọi những người bên cạnh lại, lần lượt tháo những đường ống trên người tôi.

“A Cảnh, A Cảnh, đừng sợ… em yên tâm… anh sẽ đi tìm em…”

“A Cảnh, đừng đi, được không? Em đi rồi, anh thật sự không biết phải làm sao để sống hết những ngày tháng còn lại…”

Hóa ra có một người, bởi vì tôi biến mất mà thật sự đau lòng như vậy.

Chỉ là người kia, hóa ra không phải là Thẩm Dữ.

Có lẽ chấp niệm thực sự của tôi, cũng không phải hắn.

Là Minh Huy.

Đột nhiên, cảnh tượng trong phòng bệnh thay đổi.

Hình ảnh thứ hai là Minh Huy mặc chiếc áo khoác, bất chấp cái nóng mùa hè như lửa đốt, một bước quỳ, một bước đứng dậy, thành kính hướng về phía chùa.

Anh đến vào sáng sớm, 12 giờ trưa mới miệng đắng lưỡi khô quỳ xong bậc thang cuối cùng, vào đến cửa điện, anh ngã nhào xuống trước mặt một người.

“Tôi đã thử, tôi thật sự đã thử, mỗi một lần…”

Anh ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ thẫm, hỏi người kia: “Tại sao, tại sao mỗi lần đều là ngày 11 tháng 5? Cứ đến ngày đó là A Cảnh đều sẽ ch.ết đi? Tôi vào vòng tuần hoàn nhiều lần như vậy, tôi thay đổi nhiều cách như vậy, cô ấy vẫn ch.ết…”

“Bị bệnh, tai nạn xe cộ, rơi xuống vực…”

“Tôi chỉ không muốn cô ấy phải ch.ết, tôi chỉ muốn cứu cô ấy một lần mà thôi!”

“Cô ấy mới 25 tuổi, chúng tôi yêu nhau như vậy… Tại sao? Dựa vào cái gì chứ?”

“A Cảnh sống khổ cực như vậy?”

“… Nếu như tôi dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của cô ấy thì sao?”

Người kia quay người lại, mặt mũi có chút mơ hồ, nhưng tôi cảm thấy rất quen, anh ta nói một vài câu, nói sinh mạng không thể trao đổi được.

Mà cứu không được Tống Như Cảnh, cũng có nhiều loại nguyên nhân.

Nếu không cứ thử lại lần nữa, chờ đợi thời cơ.

… Thời cơ gì chứ?

Minh Huy lần lượt bước vào vòng tuần hoàn, anh nhìn tôi lần lượt chết đi, rồi lại tiếp tục tìm cách phá giải nó???

Anh vẫn luôn tìm kiếm tôi? Tìm biện pháp cứu tôi?

Anh nói rằng tôi đến một nơi mà anh không thể đến, là ám chỉ trong mỗi vòng tuần hoàn, bất kể thế nào, tôi cũng sẽ qua đời vào ngày 11 tháng 5 ở tuổi 25 này?

Anh cố gắng hết sức để thay đổi chuyện này rất nhiều lần, liều mạng tận dụng mọi cơ hội, nhưng vẫn chưa một lần thay đổi được chuyện này… trừ lần này.

Trừ vòng tuần hoàn này, trừ tôi ở vòng tuần hoàn này.

Kiếp trước bốn năm năm mà tôi ch.ết đi ấy, anh đã làm thế nào để vượt qua?
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Gió nam và hoa hồng
  • 5.00 star(s)
  • Tĩnh Hề
Chương 56
Hoa hồng trong tuyết
  • Dịch: Cố Bắc Như Sơ
Phần 5 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom