• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hoa Hồng Và Anh (1 Viewer)

  • Chương 1

1.

Tôi sững sờ một lúc.

1:30 Thẩm Dữ về nhà, giờ trên người hắn toàn là hương nước hoa Chanel No 5, cũng là mùi Tùng Vi xịt trong xe của cô ta.

Hắn nói chuyện vừa có ý lẩn tránh lại thiếu kiên nhẫn.

Tôi phớt lờ hắn, đi vào phòng ngủ, chợt thấy những bức ảnh cưới chúng tôi chụp ở đảo Bali mà cười nhạo ra tiếng.

Kiếp trước tôi mới ch.ết có một năm, bọn họ đã kết hôn sinh con, năm thứ nhất Thẩm Dữ đến mộ tôi chưa được mười phút đã bị Tùng Vi gọi về, nói đứa bé không chịu uống sữa, cô ta sốt ruột muốn ch.ế.t rồi.

Lúc Thẩm Dữ về nhà, bảo mẫu ôm đứa bé dỗ ngủ, còn Tùng Vi đang dùng dụng cụ chăm sóc sau sinh.

Trang điểm tinh tế, cười rất ngọt ngào.

Gia đình, công việc bộn bề, Thẩm Dữ rất nhanh đã quên.

Năm thứ hai, hắn lấy cớ đi họp, lại gặp mưa to nên phải quay về.

Năm thứ ba, đem tới một bó hoa, lại bị một cuộc gọi kêu đi.

Năm thứ tư, hắn không đến.

Tôi không biết tại sao tôi lại có chấp niệm lớn như vậy, nhất quyết không chịu đi đầu thai, nhưng ba năm bọn họ ân ái như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, tôi nhìn đến mệt mỏi rồi.

Rốt cuộc, lúc đón Tết, trong buổi họp lớp có một người bạn tốt của cả hai chúng tôi nhắc đến tôi, Tùng Vi đỏ mắt, chạy ra ngoài.

“Sau này đừng nhắc đến cái tên Tống Như Cảnh này nữa,” Thẩm Dữ mệt mỏi nói, “Tôi không muốn Tùng Vi hiểu lầm, người còn sống thì chính mình sống cho tốt là được.”

Người trong góc cười khẩy.

Pháo hoa chớp rồi lại tắt.

"Cô ấy là vì cứu anh mới c.h.ết, anh có cơ hội sống, người không có cơ hội sống là cô ấy."

2.

Căn nhà mà tôi và Thẩm Dữ cũng nhau đi mua sắm đã sửa sang lại quá nhiều, không thể nhận ra.

Tôi lục soát cả ngày cũng không tìm được dấu vết nào về sự tồn tại của mình. Hoa hồng trong sân đều bị đào đi, tráng xi măng, thay vào đó là những chậu cây xanh tốt dễ chăm sóc, nhưng cũng không phải Tùng Vu tự mình chăm sóc chúng.

Tôi thở dài, định trêu chọc đứa bé kia một chút, cuối cùng từ bỏ ý định.

Tôi nói: "Đưa tôi đi đi."

Lúc tôi ch.ết, tôi cảm giác được một lực đạo chỉ dẫn cho tôi đến một hướng tối tăm, dường như tôi biết rằng sau khi đến đó tôi sẽ không còn nhớ bất cứ chuyện gì nữa, vậy nên sống chết không chịu đi.

Toàn thân đau nhức, như thể Pháp Hải đang dùng cái bát vàng của mình hút máu tôi ra, tôi nhắm mắt lại, ý nghĩ đó rất mãnh liệt.

Cuối cùng tôi vẫn không rời đi.

Trôi nổi từng ngày, khi thì có ý thức, khi thì không, mỗi lần phải nhìn ngày tháng mới biết đã bốn năm trôi qua.

Lúc này, tôi muốn rời đi.

Một giọng nói vang nên trong đầu tôi, “Cô vẫn không thể buông bỏ, chấp niệm quá sâu.”

Tôi sửng sốt, “Tôi rõ ràng không hề có.”

"... Hận, cũng là chấp niệm. Tống Như Cảnh."

3

Khi tôi tỉnh lại, cảm nhận được trọng lực của trái đất.

Nói đến cũng thật buồn cười, bay tới bay lui mấy năm nay, mặc dù ý thức hỗn loạn, nhưng tôi đã dần thành thói quen, lúc chạm chân xuống đất lại có chút khó chịu.

Đêm khuya, một giờ rưỡi, Thẩm Dữ đột nhiên đẩy cửa đi vào, trong mắt hiện lên vẻ chán nản.

Thấy tôi chưa ngủ, hắn có vẻ rất ngạc nhiên, cảm thấy mình đã về muộn như vậy còn phải kiếm cớ để đối phó tôi, thậm chí còn không thể đợi đến sáng mai.

“Tùng Vi là trợ lý thư ký, gọi cô ấy đến là chuyện bình thường.”

“Muộn như vậy rồi, anh có xe, chẳng lẽ lại để cô ấy bắt taxi tự mình về à?”

“Anh và cô ấy không có gì cả, em có thể bình tĩnh lại được không? Tống Như Cảnh.”

Giọng điệu của Thẩm Dữ cuối cùng trở nên nghiêm túc.

Tốt rất ngạc nhiên, chuyện này rõ ràng đã xảy ra một tháng trước khi tôi qua đời.

Hơn nữa, tôi một chữ cũng chưa nói.

Tôi chỉ là quá bất ngờ khi được sống lại, cho nên trầm mặc nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, là chính hắn tự biên tự diễn.

Thật là vui vẻ.

Tôi sờ những ngón tay của mình, linh hoạt, mềm mại, không giống như lúc ch.ết, chiếc xe đ.âm nát mặt tôi.

Vẻ mặt của người chuyển xác vào quan tài phải gọi là vô cùng xuất sắc, nhịn nửa ngày mới không nôn ra.

Quả thực là rất khó coi.

Chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay giữa.

Tôi tháo xuống.

Thẩm Dữ tắm rửa xong nhìn thấy, cả giận nói: “Cô lại nổi điên cái gì? Không muốn kết hôn thì đừng kết hôn, ai mà chiều được cô! Tống Như Cảnh, đừng trách tôi không nể mặt cô!”

Chiếc nhẫn bị hắn nổi giận ném ra ngoài, căn nhà lớn như vậy, rất nhanh đã không nhìn thấy.

Tôi sửng sốt, dù sao chiếc nhẫn kim cương này cũng bán rất được giá, ném đi thật là uổng.

Còn cái mạng ở đây.

Tôi sợ cái gì chứ.

Hắn nói tôi không muốn kết hôn, được thôi, tôi chính là không muốn kết hôn đấy.

Tôi quay đầu nhìn hắn, nói: "Chia tay đi. Ngày mai tôi dọn ra ngoài."

Thẩm Dữ ngẩn người.

“Mang theo cả hoa và mèo của cô đi, nhìn đã thấy phiền phức, khắp nơi đều là lông lá, sâu bọ, nếu như cô không ở đây, cô nghĩ tôi sẽ chăm chúng chắc?”

“Đã sớm nhịn không nổi cô rồi Tống Như Cảnh!!”

Thẩm Dữ đóng sầm cửa lại.

Tôi cầm chiếc chăn dự phòng, nó có mùi hơi ẩm mốc, nhưng không sao, tôi nằm nghiêng ngủ một giấc đến sáng.

Tôi không ngủ thêm được nữa, thức dậy rất sớm.

Gọi công ty chuyển nhà đến, ngoại trừ phòng ngủ, đồ đạc rất nhanh được chuyển hết đi, tôi sẵn sàng chi tiền, chỉ dùng tiền, chứ không dùng chân tay.

Dọn ra ngoài xong mới nghĩ đến một chuyện, giờ tôi phải đi đâu???
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Gió nam và hoa hồng
  • 5.00 star(s)
  • Tĩnh Hề
Chương 56
Hoa hồng trong tuyết
  • Dịch: Cố Bắc Như Sơ
Phần 5 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom