• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full GẢ CHO ANH RỂ (1 Viewer)

  • Phần 44

Gả Cho Anh Rể​





Phần 44


Nhà hàng A.
Lúc Thế Thịnh đến, Thái Phượng đã chờ sẵn từ khi nào. Trước cửa phòng bao có rất nhiều vệ sỹ canh chừng nhưng trong phòng lúc này cũng chỉ có hai người, tính thêm Thế Thịnh nữa là ba. Thế Thịnh nhìn quanh một vòng rồi mới bước vào trong, chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy giọng nói kệch cỡm của Thái Phượng cất lên.
– Ngồi xuống đi, tôi không có ý định ám sát cậu, không cần đề phòng cảnh giác như vậy đâu.
Thế Thịnh cười nhếch môi, anh ngồi xuống ghế, không mặn không nhạt cất tiếng:
– Cẩn tắc vô áy náy, đối diện với chú, tôi không thể không đề phòng.
Thái Phượng nhún vai:
– Tùy cậu, tôi không có ý kiến.
Không muốn làm phí phạm thời gian, Thế Thịnh vừa ngồi xuống đã vào ngay chủ đề chính.
– Chú, khi nào thì chú chịu thả Đồng Đồng?
Thái Phượng cười khẩy:
– Chà, đúng là cậu rất yêu cô ấy nhỉ, chưa gì đã nhắc đến Đồng Đồng rồi. Nhưng mà tôi có chút thắc mắc đấy, cậu làm sao biết chắc là tôi đang giữ Đồng Đồng? Rõ ràng là cô ấy tự ý bỏ đi, cậu xem đoạn ghi hình kia mà vẫn không thấy rõ à?
Thế Thịnh ngồi ung dung trên ghế, tay anh đặt trên mặt bàn, thi thoảng gõ cốc cốc vài nhịp.
– Đã gặp mặt nhau ở đây rồi thì cần gì phải nói những câu vô nghĩa như vậy. Chú nói đi, chú cần gì ở tôi?
Thái Phượng cũng không muốn dong dài, việc hẹn gặp Thế Thịnh hôm nay, anh cũng đã suy tính rất kỹ rồi. Có lẽ những gì mà Đồng Đồng nói với anh đã chạm được vào lòng anh, anh không muốn cứ phải vùng vẫy trong sự thù hận và lòng biết ơn. Anh muốn được giải thoát, muốn được làm chính mình, muốn sống cho tham vọng của mình, thay vì phải sống cho tham vọng của lão Ngọc. Anh không thể giết chết lão Ngọc nhưng cũng không muốn trở thành kẻ bất nhân bất nghĩa khi dửng dưng trước cái chết của bạn thân mình. Bởi vì trước khi gặp được lão Ngọc, trong lòng anh luôn xem cậu ấy là người thân nhất của mình. Thân thiết còn hơn cả anh và bác sĩ Tuần, thân như thể tay chân, thân như anh em ruột thịt…
Anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày anh phải đưa ra quyết định đáng khinh đến như thế này. Nhưng anh thật sự đã hết cách, anh không muốn tha cho lão Ngọc như vậy, không giết lão đã là sự trả ơn lớn nhất mà anh dành cho lão rồi. Hơn nửa cuộc đời làm trâu làm chó trả ơn cho lão Ngọc, để rồi cuối cùng nhận lại là sự dối trá cùng lừa gạt suốt bao nhiêu lâu qua. Sống mà mang trong lòng sự thù hận từng ấy năm trời, anh thật sự cảm thấy thương xót cho bản thân mình quá nhiều. Đã rất nhiều đêm, anh cứ luôn giật mình tỉnh giấc trong ác mộng vì cứ mãi ám ảnh về cái chết đầy đau thương của người bạn thân mình. Cậu ấy vì anh, là vì bảo vệ cho anh mà chết vậy mà anh lại khốn nạn đến mức chạy đi bảo vệ cho người đã giết chết người thân của mình. Khốn nạn, anh thật là quá khốn nạn, quá mức khốn nạn rồi!
Thái Phượng tự tay rót cho Thế Thịnh một ly rượu, sau khi bình tâm lại được, anh mới nhàn nhạt cất tiếng:
– Cậu uống với tôi một ly, đây là ly rượu cảm ơn cậu vì cậu đã cho tôi biết sự thật về người cha đáng kính của tôi. Thế Thịnh, tôi mời.
Thế Thịnh cũng không ngần ngại nâng ly rượu lên uống cạn, anh nói:
– Chú không cần khách sáo với tôi, cứ coi như đây là sự minh oan cho ba tôi đi. Dù gì thì từ đó đến giờ, chú luôn nghĩ là do ba tôi hãm hại chú còn gì.
Thái Phượng lại nói:
– Cậu rất thông minh nhưng tiếc là tôi và cậu không thể đi chung một con đường.
– Cũng không hẳn là không đi chung một con đường được. Chỉ cần mục đích cuối cùng của chú không phải là Phú Ấn của Hoàng tộc, vậy thì tôi và chú có thể ngồi xuống uống cùng nhau vài ly rượu mỗi khi rảnh rỗi… chú thấy thế nào?
Thái Phượng cười nhạt, anh ta khẽ gật đầu:
– Cũng được, hy vọng được như lời cậu nói.
Cả hai cùng uống thêm một ly rượu nữa, đến lúc này, Thái Phượng mới nói đến vấn đề chính:
– Thế Thịnh, nếu cậu đã điều tra được chuyện trước đây của tôi, vậy chắc cậu cũng biết tôi không phải là con ruột của ông chú cậu. Ông ấy là người nuôi dưỡng tôi nhưng những gì ông ấy đã làm với tôi, tôi có chết cũng không thể quên được. Tôi thừa nhận là tôi bắt giữ Đồng Đồng nhưng cậu yên tâm, cô ấy rất tốt, một sợi tóc cũng chưa từng bị rơi xuống, tôi đảm bảo. Một lát nữa, tôi sẽ đưa cậu đến gặp cô ấy, cậu thay tôi đưa cô ấy trở về, được chứ?
Thế Thịnh rất ngạc nhiên, mặc dù không biểu hiện thái độ ra mặt nhưng anh thật sự không ngờ được là Thái Phượng lại dễ dàng thỏa hiệp với anh như vậy. Anh và anh ta còn chưa lật bài, cũng chưa tung ra bằng chứng kìm chế lẫn nhau kia mà?
Thái Phượng biết Thế Thịnh đang suy nghĩ những gì, anh ta cũng không lấy làm ngạc nhiên, lại tiếp tục cất giọng:
– Nhưng tôi và cậu cũng là người làm ăn, có vài chuyện, chúng ta cần nên rõ ràng một chút…
Thế Thịnh cắt ngang lời của Thái Phượng:
– Khoan đã chú, chú trước tiên nên nói cho tôi biết.. lý do vì sao chú uy hiếp được Đồng Đồng? Đồng Đồng không phải là người dễ bị uy hiếp, tôi vẫn chưa rõ được lý do.
Thái Phượng cũng không muốn giấu giếm, anh thẳng thắn thừa nhận:
– Trong tay tôi có một đoạn ghi hình, trong đó có hình ảnh cậu bắn súng muốn giết chết một cô gái ở trong khách sạn. Tôi biết là do cô ta muốn trèo lên giường của cậu lúc cậu say, cũng may là cậu vẫn chưa làm gì có lỗi với Đồng Đồng cả. Tất nhiên, tôi không phải là kẻ chủ mưu, chẳng qua là tôi may mắn mà thôi, may mắn có được mối quan hệ rất tốt với ông chủ của khách sạn nơi cậu ở. Cậu cũng đừng bất mãn với tôi, tôi nghĩ nếu cậu là tôi, cậu cũng sẽ làm như vậy.
Thế Thịnh ngồi thẳng lưng, thái độ đúng là có vài phần bất mãn:
– Chú cũng hay thật đấy, tôi nhớ là A Nam đã xóa đoạn băng ghi hình đó rồi, không ngờ là chú cũng có được.
– Tôi chẳng những có được đoạn băng ghi hình đó mà tôi còn cứu được cô gái kia nữa, cô ả kia hiện tại vẫn còn trong tay tôi, chỉ chờ tôi ra lệnh để tố cáo cậu mà thôi đấy.
Thế Thịnh cười lớn, anh vỗ vỗ tay, giơ ngón cái lên trước mặt Thái Phượng, anh cảm thán:
– Chú cao tay thật, tôi phải công nhận điều này… rất tốt… rất tốt!
– Cậu không cần khen đểu tôi như vậy, tôi biết cậu chẳng ưa gì tôi đâu.
– Vậy bây giờ chú muốn gì?
Thái Phượng ra hiệu cho người của anh ta đem đến một sấp hồ sơ đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Thế Thịnh, đáy mắt sắc lạnh, anh ta nghiêm giọng, nói:
– Thế Thịnh, trong đây có tất cả những tội trạng của lão Ngọc, bao gồm cả những lần hãm hại ba cậu và bà nội cậu. Tôi cũng không phủ nhận việc tôi có góp sức trong một vài chuyện nhưng tất nhiên ở trong tập hồ sơ này, tôi cũng đã tự xóa vết tích của tôi để lại. Tôi đưa cho cậu tập hồ sơ này là muốn trao đổi với cậu một vài việc.
Thế Thịnh không nhận tập hồ sơ ngay, anh trầm giọng, hỏi:
– Chú muốn trao đổi chuyện gì?
Thái Phượng gằn giọng, đáy mắt rất sâu:
– Tôi muốn cậu và A Nam tiếp tục kế hoạch đang chuẩn bị với ĐK, tôi muốn ĐK phá sản, phá sản nhanh nhất có thể. Sau khi ĐK tuyên bố phá sản, tôi sẽ dùng thân phận khác để mua lại ĐK. Hy vọng cậu và A Nam để lại ĐK cho tôi vì đó là cả tâm huyết của tôi, là máu và nước mắt của tôi gầy dựng nên… tôi không muốn mất đi “đứa con” mà tôi luôn yêu thương và bảo vệ.
Thế Thịnh nhướn mày nhìn Thái Phượng:
– Chú biết tôi đang chuẩn bị đối phó với ĐK?
– Tôi tất nhiên biết, A Nam đến đây giúp cậu, xem như ĐK rất khó thoát được. Cũng do tôi sơ xuất, đánh giá quá thấp bản lĩnh của cậu. Chiêu tung quả mù này rất cao tay, tôi công nhận là tôi không đủ sức đấu lại cậu và A Nam. Mà thật ra tôi cũng đã thấy kỳ lạ khi nhìn thấy Hoàng Vương và T2 dễ dàng bị trúng bẫy như vậy… ai ngờ thì ra là kế sách mà cậu đã tính toán sẵn cả rồi.
Dừng vài giây, Thái Phượng lại tiếp tục lên tiếng:
– Còn về lão Ngọc, tôi muốn cậu làm cho lão thân bại danh liệt, không còn đường lui ở ở tộc họ Hoàng. Nếu lão biết ĐK không còn, tôi cũng chết, còn lão thì bị gạch tên khỏi gia phả của dòng tộc cùng với nhiêu đó những tội trạng mà lão đã làm, lão chắc chỉ có đường chết mà thôi. Tôi không thể giết lão ta nhưng tôi cũng không muốn nhìn thấy lão sống tốt.
Thế Thịnh gần như hiểu hết những gì mà Thái Phượng vừa nói, đây coi như là một vở kịch được lên kế hoạch vô cùng hoàn hảo. Đầu tiên là ĐK lên sàn, sau đó Thái Phượng giả chết, cuối cùng là lão Ngọc bị xử tội khai trừ khỏi họ tộc. Hoàn hảo, kế hoạch quả là hoàn hảo!
Thế Thịnh vẫn chưa đồng ý nhận lấy tập tài liệu, anh tiếp tục hỏi:
– Nếu tôi đồng ý với chú, chú sẽ đưa tôi đến gặp Đồng Đồng?
Thái Phượng đột nhiên lắc đầu, giọng anh ta dịu hơn rất nhiều:
– Đồng Đồng không phải là điều kiện tôi muốn trao đổi với cậu, đoạn băng ghi hình kia mới chính là điều kiện. Tôi biết, nếu tôi không trao đổi với cậu thì người thiệt thòi nhất vẫn sẽ là tôi. Tôi làm thế này cũng là vẹn cả đôi đường, vừa giúp tôi giải thoát mà cũng khiến cho lão Ngọc thân bại danh liệt không còn gì. Nhưng về Đồng Đồng, tôi không đem cô ấy ra làm điều kiện, tôi chỉ trả lại cho cô ấy sự tự do, coi như đây là lời xin lỗi muộn màng của tôi dành cho cô ấy. Đồng Đồng giúp tôi khá nhiều, tôi thật lòng không muốn làm hại đến cô ấy.
Thế Thịnh tập trung quan sát Thái Phượng, chỉ khi nhìn thấy được sự chân thành và tử tế trong ánh mắt của anh ta, anh mới cảm thấy yên tâm được phần nào. Cũng không phải Thái Phượng không đáng tin mà vì từ trước đến giờ cả anh và anh ta đều chưa từng ngồi xuống nói chuyện với nhau như thế này, không khỏi sinh ra cảm giác nghi ngờ và đề phòng.
Suy nghĩ thật kỹ, Thế Thịnh quyết định đồng ý với điều kiện trao đổi của Thái Phượng. Với anh, chỉ cần cứu được Đồng Đồng là được, anh không quan tâm lắm đến Hoàng Vương và T2, bởi vì việc của công ty luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh và Duy Hiển. Chiêu sập bẫy cũng chỉ là một cái kế để qua mặt Thái Phượng, Hoàng Vương và T2 vĩnh viễn sẽ không sụp đổ được, chắc chắn không thể nào được.
– Được, tôi đồng ý với chú. Tôi cũng không muốn đấu đá với người trong nhà, nếu chú đã lên sẵn một kế hoạch hoàn hảo như vậy, tôi cũng không ngại diễn cùng chú. Đối với tôi, chỉ cần đưa được Đồng Đồng trở về an toàn, dù có đổi T2 để cứu cô ấy, tôi cũng đồng ý.
Thái Phượng đột nhiên cười khẽ, anh ta vừa lắc đầu vừa cảm thán, nói:
– Cậu với Đồng Đồng rất giống nhau, đều dành hết tất cả những gì mình có cho đối phương. Thật ngưỡng mộ tình cảm của hai người, thật lòng ngưỡng mộ!
Cả hai đi đến thỏa thuận cuối cùng, Thái Phượng dùng tập hồ sơ tội trạng của lão Ngọc để trao đổi về kế hoạch thu mua lại ĐK. Ngoài ra, Thái Phượng sẽ đưa Đồng Đồng trở về bên cạnh Thế Thịnh, không kèm theo bất kỳ một điều kiện nào cả. Còn Thế Thịnh sẽ diễn cùng Thái Phượng một vở kịch, đóng vai trò chủ chốt để đưa lão Ngọc rớt đài.
Thỏa thuận này có lợi cho cả hai, nhìn chung thì Thế Thịnh sẽ lợi hơn về nhiều mặt. Chỉ là, Thái Phượng gần như không còn muốn tham vọng gì ở thành phố S này ngoài việc muốn khiến cho lão Ngọc mất hết tất cả. Đây cũng là kết quả mà không ai ngờ đến được, cả Thế Thịnh và Thái Phượng đều chưa từng nghĩ đến sẽ đi đến thống nhất có lợi và êm đẹp đến như thế này…
Nhưng thật ra mà nói, kết quả này xem như cũng là những gì mà Thế Thịnh và người nhà họ Hoàng mong muốn. Nếu đã không cần phải bỏ sức chiến đấu mà vẫn đem về kết quả mỹ mãn nhất, vậy thì ngu gì mà không đồng ý, đúng không?!
__________________________
Đồng Đồng dạo gần đây rất dễ ngủ, cô cứ nằm xuống là ngủ, có khi ngủ cả ngày cũng được. Ban nãy vừa ăn xong cơm, định bụng là xem phim một lát sẽ ngủ nhưng nằm xuống giường lại ngủ lúc nào luôn chẳng hay. Ấy vậy mà vừa mới chợp mắt lại nghe có tiếng người gõ cửa phòng. Bình thường ngoài giờ cơm ra, dì giúp việc rất ít khi làm phiền đến cô, không biết là có chuyện gì xảy ra hay không nữa?
Cô đứng dậy, bước xuống giường, giọng khàn khàn cất lên:
– Tôi mở cửa đây, đợi chút.
Đồng Đồng bước ra mở cửa phòng, cô còn chưa kịp nói gì thì đã có một cánh tay vươn đến ôm chặt lấy cô vào lòng. Ban đầu cô còn ngỡ ngàng định vùng ra nhưng khi ngửi thấy được mùi hương quen thuộc, hốc mắt cô đột nhiên đỏ ửng lên, cảm giác xa lạ mà quá đỗi chân thật khiến cô không cách nào bình tâm lại được. Tay cô run rẩy, đáy mắt long lanh ánh nước, cô nghẹn ngào, run run hỏi:
– Thịnh… có phải là anh không? Phải anh không?
Thế Thịnh buông cơ thể Đồng Đồng ra, anh giữ chặt hai bên vai cô, đôi mắt cũng đỏ lên vì xúc động mạnh. Tay anh nâng lên xoa xoa má cô, anh nghẹn ngào nói:
– Đồng Đồng, anh đến rồi… cho anh xin lỗi… xin lỗi vì làm em sợ… xin lỗi vì để em một mình trong suốt nửa tháng qua… xin lỗi… xin lỗi em!
Nước mắt rơi dài trên má, Đồng Đồng không kìm chế được cảm xúc kích động trong lòng mình. Cô đưa tay lau lau nước mắt, lại run run đưa tay sờ lên môi anh, cô khóc nấc nghẹn ngào:
– Anh… anh đến rồi à? Là anh đúng không? Em không nằm mơ… đúng không?
Thế Thịnh gật gật đầu, anh rơi nước mắt vì sự ngờ vực của cô. Chắc cô đã phải sợ hãi lắm mới sinh ra cảm giác không an toàn như thế này. Anh đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, gấp gáp xác nhận cho cô an tâm.
– Là anh, là anh… em không nằm mơ… không có nằm mơ. Đồng Đồng, có nhớ anh không? Có nhớ anh không em?
Đồng Đồng mếu máo gật gật:
– Nhớ, em nhớ anh… mà con… con cũng nhớ anh nữa…
Thế Thịnh đột nhiên sửng người, mắt anh mở to tròn nhìn cô, gần như không dám tin vào tai mình là anh vừa nghe được những gì. Phải mất mấy giây sau, như đã bình tâm lại được, anh mới run run hỏi cô:
– Em nói gì vậy Đồng Đồng? Con… con…
Đồng Đồng bật cười trong nước mắt, cô cắt ngang lời nói ngây ngô của anh, kéo tay anh đặt lên bụng mình.
– Ừ, con… là con của chúng ta đó. Bé ở đây trong bụng em, anh có cảm nhận được không? Bé con cũng nhớ anh, mẹ con em nhớ anh nhiều lắm… nhớ nhiều lắm.
Thế Thịnh giống như bị ai đó điểm huyệt, anh đứng yên bất động, tay run run đặt trên bụng Đồng Đồng, anh hỏi trong sự ngập ngừng đứt quãng:
– Con… con chúng ta?
– Phải, con của chúng ta.
Thế Thịnh ngây ngốc thêm vài giây, sau đó, anh đột nhiên xoay người sang bên cạnh, tay vịn vào bức tường, cơ thể run lên kịch liệt. Đồng Đồng nhìn thấy anh đang khóc, khóc ngon lành như một đứa trẻ. Vừa khóc anh vừa nghẹn ngào, lại giống như đang nói với bé con trong bụng.
– Con… con trở lại rồi đúng không? Cảm ơn con… cảm ơn con… thiên thần nhỏ… cảm ơn!
Đồng Đồng lại òa khóc theo anh, có lẽ với cô thì hình ảnh Thế Thịnh khóc nấc khi hay tin con đã đến bên cạnh anh và cô một lần nữa… sẽ là hình ảnh quý báu nhất trong suốt cuộc đời của cô. Dù cho sau này có bao nhiêu hình ảnh đẹp đi chăng nữa thì cô cũng không bao giờ quên được hình ảnh này… mãi mãi không bao giờ!
Dưới ánh đèn vàng nhạt, bầu trời trên cao vẫn còn chưa tối hẳn, một chiếc xe hơi đậu bên kia đường, người ngồi sau xe đang nhìn chằm chằm về phía cổng sau của biệt thự, dõi theo hình ảnh cô gái trong chiếc váy dài đang được người đàn ông tuấn mỹ bên cạnh cẩn thận dìu vào trong xe. Có lẽ với anh, Đồng Đồng là một người rất đặc biệt, đặc biệt đến mức, đã từng có một đoạn thời gian, anh muốn chiếm đoạt lấy cô, mặc dù biết trong lòng cô không hề có anh. Chỉ là, cô gái đáng quý như vậy thì không nên ở bên cạnh anh… anh không xứng!
– Ông chủ, xe đã rời đi.
Thái Phượng thở dài trong lòng, anh cho cửa kính đổi màu, nghiêm giọng ra lệnh.
– Ừm, theo như kế hoạch, cho phóng hỏa biệt thự, nhớ dặn kỹ bọn họ phải nói với lão Ngọc là tôi vì cứu Đồng Đồng mà chết trong đám cháy. Mọi thứ đã chuẩn bị xong cả chưa? Sắp xếp được người của mình vào lực lượng cảnh sát?
Người đàn ông bên cạnh gật đầu báo cáo:
– Đã sắp xếp ổn thỏa, chắc chắn sẽ không để lại sơ hở gì.
Thái Phượng rất yên tâm về cách làm việc của cấp dưới, anh cũng không quên dặn dò:
– Không cần nói sự thật với A Tuần, để cậu ấy diễn giúp tôi vở kịch, sau đó tôi sẽ tự thông báo cho cậu ấy sau.
– Dạ, tôi hiểu.
Thái Phượng gật đầu, anh nhìn ra cửa kính xe, dưới màn trời ngả tối, cảm giác của anh lúc này vô cùng nặng nề và khổ sở. Bắt tay với Thế Thịnh, rời khỏi thành phố S, tạo dựng một thân phận mới, một cái tên mới, một cuộc đời hoàn toàn mới dành riêng cho bản thân mình. Anh thật sự chưa từng hối hận về những gì mà anh đã quyết, chẳng qua là, anh đang tiếc nuối về những năm tháng đã qua, những năm tháng ngây dại làm trâu làm bò cho kẻ thù của mình. Đáng cười, đáng khinh, cũng thật là đáng xấu hổ!
_________________________
❌ TRÊN 350 SHARE UP LUÔN CHƯƠNG CUỐI Ạ ♥️


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom