• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full GẢ CHO ANH RỂ (1 Viewer)

  • Phần 39

Gả Cho Anh Rể​





Phần 39


Ngày họp mặt thường niên vốn đang vui vẻ náo nhiệt bỗng chốc không khí trở nên ngưng trọng cùng nặng nề vô cùng. Thế Thịnh gần như mất bình tĩnh khi nhìn thấy hình ảnh Đồng Đồng bị cảnh sát dẫn đi. May là có anh em Duy Hiển cùng ông chủ Hoàng ngăn anh lại, anh mới không đi đến túm cổ Rose để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện. Anh cũng biết Rose này là ai, cô ta chính là em gái họ của Tiểu Nguyệt…
Mẹ kiếp, đúng là âm hồn bất tán, bọn họ chắc là ngại mình sống quá lâu nên muốn chui đầu vào chỗ chết đây mà!
Rose đang tường thuật lại chuyện của cô ta và Đồng Đồng trước kia, tất nhiên những gì cô ta nói đều có lợi cho cô ta rồi.
Thế Thịnh nghe đến lúc Đồng Đồng bị bắt đưa đi, anh đã không nhịn được mà hỏi lớn:
– Nói như cô… thì tự dưng Đồng Đồng chạy đến hành hung cô à? Cô nghĩ là trên đời này còn có chuyện phi lý như vậy hả?
Rose thoáng run run:
– Anh Thịnh… những gì tôi nói đều là sự thật… Lê Đồng cố ý giết người… anh đừng có mà…
Duy Kiên ở phía sau kéo áo Thế Thịnh, anh cũng thấy rất bất bình cho Đồng Đồng nhưng lúc này không thể để Thế Thịnh làm ra chuyện gì bất lợi cho Đồng Đồng được. Nghĩ nghĩ, anh liền kề tai Thế Thịnh nhắc nhở:
– Anh Hai… cẩn thận coi chừng cái bẫy.
Thế Thịnh là người biết chừng mực, lại có anh em Duy Kiên ở bên cạnh, anh có muốn đến gần Rose cũng không được. Nhưng mà anh thật sự không cam lòng, nhìn cô ta bêu rếu tố cáo Đồng Đồng, anh không thể nào nhịn được. Hít vào một hơi thật sâu, cố dằn cảm xúc trong lòng mình xuống, thanh âm phát ra từng chữ nặng nề.
– Được thôi, tôi đồng ý với cô là Đồng Đồng hành hung cô. Nhưng cô cho tôi hỏi, không có lửa làm sao có khói? Làm gì có chuyện một cô gái tương lai rộng mở đang du học ở Pháp lại đột nhiên nổi hứng đánh người cho mang tội vậy?
Rose không phải đối thủ của Thế Thịnh, dưới khí thế cùng lời lẽ sắc bén của anh, cô ta không nhịn được mà run rẩy trong lòng. Vừa nãy kể tội Đồng Đồng vẫn rất hùng hồn, bây giờ cơ mặt như muốn co rúm lại, mắt liếc ngang nhìn sang Thái Phượng, giống như là đang cầu cứu.
Chẳng qua Thái Phượng lại không hề nhìn lấy cô ta một lần nào, anh ta lúc này đang nhàn nhã lướt điện thoại, cứ như chuyện đang diễn ra không hề liên quan gì đến anh ta vậy.
Thế Thịnh quan sát từng hành vi cử chỉ của Rose, vừa nhìn thấy cô ta liếc mắt nhìn sang Thái Phượng, anh đã cảm thấy toàn thân nóng ran như lửa đốt. Người chú này của anh đúng là lòng dạ thâm độc, đến một cô gái yếu đuối như Đồng Đồng mà hắn ta cũng không chịu buông tha. Nhưng lúc này anh không có bằng chứng, không thể kéo người chú thâm hiểm này ra mặt được.
Ông chủ Hoàng cũng cất giọng nghiêm nghị hỏi Rose, ông muốn kéo sự chú ý của mọi người sang một vấn đề khác.
– Cô Rose, cô muốn tố cáo con trai tôi thì cô cũng nên có bằng chứng rõ ràng. Từ nãy đến giờ, tôi chỉ nghe cô kể tội Đồng Đồng, ngoài ra chưa có một bằng chứng nào chứng minh cho việc con trai và con dâu tương lai của tôi muốn hãm hại cô. Mà hình như… cô là em gái của Tiểu Nguyệt… cháu gái bà lão Hà… có phải vậy không?
Một vị bên phe của ông chủ Hoàng hiểu ý, liền phụ họa:
– À, hóa ra đây là em của cô gái dựng chuyện Tiểu Nguyệt gì đó ấy hả? Sao tôi trước giờ không biết đến cô gái này nhỉ? Ở đâu mà chạy được vào đây kể lể hay vậy? Vệ sỹ cho cô vào bằng cách nào?
Rose lúng túng ra mặt, cô ta không giỏi ứng phó, cũng không có kinh nghiệm nhiều trong giao tiếp với các vị trưởng bối. Lúc này đối mặt với nhiều vị “lão tướng” như vậy, Rose gần như không biết phải trả lời bọn họ như thế nào.
– Tôi… tôi… tôi không…
Có người ghét thì cũng sẽ có người bênh, một vị nào đó luôn đối đầu với ông chủ Hoàng liền lên tiếng giải vây cho Rose.
– Ây chà, ông Nghĩa đây đâu cần bắt bẻ một cô gái như vậy, cô ấy cũng đang nói sự thật thôi mà. Nhìn sắc mặt của ông và cậu Hai… tôi đoán là hai người chắc chưa biết chuyện “tốt” trước kia của cô gái Lê Đồng gì đó phải không? Nếu vậy thì hai người phải cảm ơn cô Rose đây còn gì nữa, nhờ cô ấy mà các người mới không còn bị người ta lừa gạt đấy thôi?
Thế Thịnh không có quá nhiều kiên nhẫn với các vị lão bối, anh không ngần ngại gì mà đáp trả lại ngay.
– Cảm ơn chú đã quan tâm, chẳng qua tôi không thấy vợ tôi lừa gạt gì tôi cả. Chuyện này các vị còn chưa nghe vợ tôi nói thế nào, không thể chỉ dựa vào lời của cô Rose mà định tội cho vợ tôi được. Muốn định tội ai đó thì cũng nên nghe từ hai phía… chứ từ khi nào mà chỉ cần nghe một phía là có thể buộc tội được một người vậy?
Vị kia cũng không vừa gì, liền lên tiếng đáp lại:
– Thì chú cũng chỉ muốn tốt cho con thôi mà Thế Thịnh, con sau này sẽ là người kế thừa Phú Ấn của Hoàng tộc, tuyệt nhiên không thể để người ngoài làm ảnh hưởng xấu đến con được. Nói gì thì nói, cô gái Lê Đồng cũng là người mang tội… dù con có cố chấp bỏ qua thì các vị trưởng bối cũng chưa chắc đồng ý. Con nên nhìn ví dụ từ ba của con Thế Thịnh à, không bướng như trẻ con được đâu.
Thế Thịnh cười nhạt, giọng lạnh tanh:
– Chú thật là tốt với tôi, tôi không nghĩ là chú lại quan tâm đến tương lai của tôi như thế… vinh hạnh… vinh hạnh quá.
Vị kia cười cười, cũng không có ý đáp trả lại anh. Nói thì nói là như vậy, nhưng ai không biết vị trước mặt là người cùng phe với Thái Phượng. Mà Thái Phượng với ông chủ Hoàng trước giờ luôn ở thế đối lập đè ép lẫn nhau. Nhìn thì thấy mặt hồ yên tĩnh nhưng sóng ngầm ở phía dưới thế nào… có là kẻ ngốc thì cũng dễ dàng nhìn ra được.
Lại nhìn về phía Rose, Thế Thịnh nói từng chữ rõ ràng mà uy vũ:
– Cô Rose, tôi không phủ nhận những gì cô vừa nói về Đồng Đồng vợ tôi, nhưng con người tôi vốn dĩ là kiểu luôn bao che khuyết điểm cho người nhà. Vậy nên… tôi muốn đợi vợ tôi về, nhiều mặt một lời, không làm khó cho cô, cũng không gây oan uổng cho vợ tôi. Hơn nữa, nếu cô đã chắc chắn là vợ tôi hãm hại cô, vậy tôi cũng muốn một lần nữa đem chuyện của hai người ra ánh sáng. Đúng sai thế nào, đợi lúc đó mọi người cùng nhau sáng tỏ.
Rose gần như nghẹn họng trước những gì mà Thế Thịnh vừa nói. Đâu ra cái kiểu bao che trắng trợn như vậy? Đã vậy còn nói rõ ràng là luôn bao che khuyết điểm cho người nhà nữa? Thế Thịnh là người ngang ngược như vậy sao?
Rose run run, cô ta ấp úng lên tiếng:
– Nhưng chuyện đã qua từ 3,4 năm trước, anh nói đem chuyện này ra ánh sáng lần nữa… tôi nghĩ là không thể vì nơi xảy ra vụ án là ở Pháp mà…
Thế Thịnh nhếch môi cười, anh nói chắc nịch:
– Thế Thịnh tôi có cách, cô Rose không cần lo. Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không đụng tay đụng chân gì vào vụ án này của cô. Tôi sẽ công bằng cho cả cô và cho cả vợ tôi, được chứ?
Rose nghẹn cả người, cô ta không biết nên đồng ý hay là không đồng ý. Rõ ràng chị Tiểu Nguyệt nói chỉ cần cô ta tố cáo Đồng Đồng là được. Còn chuyện lôi lại vụ án… cô ta đâu muốn như thế… vụ án này… thật ra…
Thái Phượng nhìn thấy Rose như muốn lung lây ý chí, anh có hơi thất vọng về cô ta, đúng là loại vô tích sự chỉ biết ức hiếp người khác là giỏi. Nếu không phải vì cần cô ta ra mặt, anh đã gông cổ cô ta lại vì cái tội ức hiếp Đồng Đồng rồi. Chỉ có chút xíu việc mà cũng không làm được, nhút nhát như vậy mà lại có gan hại Đồng Đồng, đúng là bất tài vô dụng!
Mặc dù rất không vui vì biểu hiện của Rose nhưng anh lại không thể mặc kệ cô ta bị Thế Thịnh áp bức được. Kế hoạch của anh vô cùng hoàn hảo, không thể để Rose làm hỏng việc lớn của anh như vậy. Nghĩ nghĩ, anh liền đứng dậy, cất giọng khàn khàn nói với Thế Thịnh, cũng như là nói cho mọi người cùng nghe.
– Được rồi, Thế Thịnh đã nói như thế thì cứ quyết định như thế đi. Dù sao cũng không thể nghe một phía mà bỏ một phía được. Tôi và mọi người cùng đứng giữa phân xử đúng sai, mọi người thấy thế nào?
Tất cả đều đồng ý với ý kiến của Thái Phượng, mà ý kiến của anh ta lúc này gần như là ý kiến chung của tất cả mọi người. Cũng không hẳn tất cả đều muốn bênh vực Đồng Đồng, chẳng qua là bọn họ muốn xem kịch hay, trong lòng tò mò không biết chuyện của Đồng Đồng rốt cuộc là như thế nào?
Thế Thịnh không nói gì, hai tay anh đút vào túi quần, mắt phượng khẽ híp, tầm mắt anh nhìn chằm chằm về phía Thái Phượng, một chút cảm kích cũng không có. Đúng thật là buồn cười, hôm nay còn giả vờ đóng vai chính nghĩa… để xem… hắn ta rốt cuộc là muốn giở trò gì?!
_____________________
Đồng Đồng cũng đã biết chuyện của Rose từ chỗ Lami, thay vì phải ở lại dự tiệc, cô đặc biệt xin phép phó tổng đón chuyến bay sớm nhất trở về thành phố S.
Gần 8 giờ tối, xe của cô mới dừng trước cổng biệt thự nhà họ Hoàng, Đồng Đồng bước xuống xe với tâm trạng rối bời, trong lòng nóng còn hơn lửa đốt…
Thế Thịnh biết cô về đến, anh đã ra chờ sẵn cô từ lúc nào. Vừa thấy bóng dáng quen thuộc của cô bước vào sân, anh thật sự không nhịn được mà đi nhanh đến ôm chầm lấy cô, bao nhiêu lo lắng tích tụ từ sáng đến giờ, cuối cùng cũng có thể giảm xuống một nửa. Ôm siết lấy cô, anh khẽ hỏi:
– Đi xa về có mệt không? Đói không? Anh nấu mì cho em nhé?
Đồng Đồng rất muốn khóc, phải cố lắm cô mới ngăn không cho nước mắt chảy ra. Ôm chặt lấy Thế Thịnh, cô khịt khịt mũi, trả lời anh:
– Bát mì trứng xúc xích, cho một ít sa tế cay… được không?
Thế Thịnh gật gật đầu:
– Ừm, một ít sa tế thôi đấy nhé.
– Vâng ạ.
Mười lăm phút sau, một bát mì nóng hổi có trứng có xúc xích có cả rau ăn kèm được bưng lên phòng. Đồng Đồng vẫn chưa tắm, cô nhìn thấy bát mì liền nôn nóng ngồi xuống ăn. Cũng không biết có phải vì sa tế quá cay hay là vì tâm trạng của cô quá tệ mà nước mắt cô lại vô thức chảy ra, lau thế nào cũng không hết.
Thế Thịnh nhìn thấy cô khóc mà đau lòng, anh giúp cô lau nước mắt, lại dịu giọng hỏi cô:
– Cay lắm phải không? Anh xin lỗi, anh bỏ sa tế hơi quá tay. Đừng ăn nữa, anh làm cho em bát mì khác, nhé?
Đồng Đồng cúi đầu, cô khịt khịt mũi, nghẹn ngào nói:
– Cay quá… sau này anh đừng bỏ cay như thế nữa nhé… em không chịu được.
Thế Thịnh nhìn cô rơi nước mắt, anh cũng không nhịn được mà vành mắt đỏ hoen. Anh đã biết tất cả mọi chuyện của Đồng Đồng khi cô ở Pháp từ chỗ bác sĩ Tân. Anh biết cô bị Rose ăn cắp bài thi học bổng thế nào, anh cũng biết cô bị đám bạn của Rose bắt nạt ra sao. Anh còn biết… cô gái nhỏ của anh đã phải sợ hãi và hoảng loạn như thế nào khi bị cảnh sát bắt giữ. Những gì mà cô từng trải qua, anh thật sự không thể tưởng tượng nổi, lại không có cái gan tưởng tượng đến… dù chỉ là một chút…
Làm sao… làm sao cô có thể một mình chống chọi lại được tất cả mọi chuyện như vậy? Ở nơi xứ người không ai thân thiết, sao tất cả mọi người đều được hạnh phúc mà chỉ có một mình cô… một mình cô lại chịu đựng cảnh đáng thương đến như vậy? Tại sao lại như vậy? Tại sao vậy?
Anh cứ tưởng rằng, khi cô rời xa anh, cuộc sống của cô sẽ rất tốt. Anh nào có ngờ, khổ đau lại bủa vây cô nhiều đến như vậy. Từng chuyện từng chuyện cứ ập đến cô, cố tình vùi dập cô gái nhỏ của anh, vùi dập không hề thương tiếc. Anh không dám nghĩ đến những gì mà cô đã từng chịu đựng, anh sợ, anh thật sự sợ một khi anh nghĩ đến… anh sẽ gục ngã mất!
Đồng Đồng đột nhiên nhớ lại quãng thời gian khó khăn trước kia, cô không nhịn được mà òa lên khóc nức nở. Từ trước đến giờ, cô luôn cố tự nhủ với lòng mình rằng cô phải mạnh mẽ, phải sống thật tốt, không được gục ngã, không được yếu đuối. Nhưng sao hôm nay cô thấy mệt mỏi quá, thấy uất ức quá, thấy đau lòng cho bản thân mình quá. Có phải cô sinh ra là để trả tội hay không, sao cuộc sống của cô lại chưa bao giờ được yên ổn như vậy… tại sao vậy?
Thế Thịnh kéo Đồng Đồng vào lòng, anh run run ôm lấy cô, cảm nhận được nước mắt của cô đang thấm ướt vào áo anh, lại giống như là thấm ướt cả vào lòng anh vậy. Một cái ôm đúng là không thể diễn tả hết chân tình của anh dành cho cô, nhưng ngoài ôm cô ra, anh lại không biết phải làm gì để giúp cô lúc này nữa. Cô gái nhỏ của anh… sao lại chịu khổ đến như vậy?
– Đồng Đồng, có anh ở đây, sẽ không ai đụng đến em được, sẽ không ai đâu, không một ai đâu.
Đồng Đồng òa lên trong nức nở:
– Thịnh… em không cố ý… vì cô ta ăn cắp bài thi của em… cô ta nhốt em vào phòng kho… cô ta không muốn em được sống tốt. Em không cố ý… em nào muốn đánh người thành ra như vậy. Em sợ lắm… em chỉ muốn cho Rose một bài học… em không cố ý… em không cố ý mà…
Thế Thịnh vỗ lên lưng cô, anh khàn giọng trấn an cô:
– Ừ anh biết mà, em không cố ý… Đồng Đồng của anh rất nhân hậu… em không phải người xấu… không phải đâu. Là do Rose hại em, cô ta đáng bị như vậy, không phải lỗi do em, vạn lần cũng không phải do em.
Đồng Đồng gật gù như một đứa trẻ bị lỗi oan, cô mếu máo kể với anh.
– Thịnh, anh biết không… em rời xa anh… cuộc sống của em không hề tốt đẹp gì cả. Em mất anh, mất con, tâm lý không ổn. Vốn dĩ em muốn sang Pháp để có thể quên được anh, bắt đầu cuộc sống mới thật tốt. Mọi thứ đang dần tốt lên thì Rose lại đột nhiên xuất hiện. Cô ta ghét em, nhà cô ta giàu hơn nhà em, cô ta không ưa em vì em cũng là du học sinh người Việt. Cô ta ăn cắp bài thi giành học bổng của em, em không có bằng chứng, không tố cáo được cô ta. Đã vậy, cô ta còn bày trò cố tình nhốt em vào trong nhà kho… em thật sự rất sợ… một mình em trong phòng kho không đèn không có người… em sợ lắm… thật sự sợ lắm…
Nói đến đây, cô lại cuống lên:
– Nhưng em… em không cố ý làm tay của Rose bị liệt suốt đời. Em chỉ muốn cho cô ta một bài học, em tát cô ta hai cái, cô ta cũng đánh em mà… cô ta đánh em đau lắm… nhưng… nhưng…
Thế Thịnh nắm lấy đôi tay run rẩy kịch liệt của Đồng Đồng, anh hoảng loạn còn hơn cả cô.
– Được rồi Đồng Đồng, anh hiểu, anh hiểu mà. Em không sai, chỉ là do sự cố mà thôi, sự cố thôi…
Đồng Đồng lại mếu máo kể tiếp:
– Rose ngã… cô ta ngã xuống… vô tình ngã trúng tủ đồ… nó… nó đè trúng tay cô ta. Thịnh… em không cố ý… em không cố ý hành hung người… không có… em không có…
Cô nhìn anh, nói trong bất lực:
– Mọi người bảo là em hành hung người, nhưng mà… em không có… em bị Rose ức hiếp… sao bọn họ không tin em? Có phải vì vẻ ngoài của em nên bọn họ ghét em không? Hay tại vì em quá đáng ghét… hay tại vì em đáng bị như thế? Anh ơi… anh có tin em không? Em không muốn giết Rose… em không có… em không có mà…
Thế Thịnh nhìn thấy Đồng Đồng thế này, lòng anh đau như bị ai đó bóp nghẹn vậy. Bác sĩ Tân đã kể cho anh nghe hết mọi chuyện nhưng khi nghe Đồng Đồng tự mình kể lại… anh dù mạnh mẽ đến đâu cũng không kìm được lòng mình mà rơi nước mắt. Anh biết cô bị mọi người cô lập, một cô gái nhỏ nhắn hòa đồng thân thiện như cô vậy mà lại bị bạn học cô lập một mình. Rose thật sự rất ngang ngược và độc ác, cô ta xúi giục mọi người, nói xấu Đồng Đồng với bạn học trong trường… khiến tất cả mọi người nghe theo lời cô ta, dần dần ghét bỏ và cô lập Đồng Đồng một mình. Quãng thời gian du học ở Pháp, Đồng Đồng đã rất vất vả, vừa đi học vừa đi làm, tâm lý bị tổn thương nặng nề từ mọi phía. Anh chỉ là nghe kể lại thôi mà đã không thể chịu được, anh không dám tưởng tượng… Đồng Đồng đã phải trải qua những chuyện như vậy bằng cách nào?
Nếu đã không thể xóa bỏ được ký ức đáng sợ ra khỏi đầu cô, vậy thì anh sẽ khóc cùng cô, sẽ sợ cùng với cô, sẽ cùng cô một lần nữa trải qua cảm giác sợ hãi tột cùng này…
Ôm chầm lấy Đồng Đồng, Thế Thịnh siết cô vào lòng, anh nghẹn ngào, nỉ non nói với cô:
– Đồng Đồng, anh xin lỗi… xin lỗi vì đã không xuất hiện lúc em cần đến anh nhất. Nếu muốn khóc, vậy cứ khóc đi em, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, cùng em khóc, cùng em cười, cùng em sợ hãi, cùng em lo lắng. Kể từ bây giờ, nếu em đau thì anh cũng sẽ đau, nếu em buồn thì anh cũng sẽ buồn. Anh sẽ không để em một mình nữa… anh hứa… anh hứa!
Đồng Đồng nức nở trong lòng anh, cô khẽ gật gật, khóc đến long trời lở đất, khóc đến tê tâm liệt phổi. Giống như tất cả những uất ức, tất cả những bất hạnh từ trước đến giờ mà cô đã chịu đựng sẽ hòa theo nước mắt của cô mà trôi hết ra bên ngoài vậy…
Cuối cùng thì cô cũng có thể nói ra hết những gì chất chứa trong lòng mình bấy lâu nay. Không biết là khi nói ra thế này thì có giúp mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa hay không nhưng chí ít, nó giúp cô cảm thấy nhẹ lòng, nhẹ lòng hơn rất nhiều. Chắc chỉ có những ai đã từng trải qua cảm xúc giống như cô mới có thể hiểu được cảm giác nhẹ nhõm… của một cái thở phào!


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom