• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full GẢ CHO ANH RỂ (2 Viewers)

  • Phần 38

Gả Cho Anh Rể​





Phần 38


Đồng Đồng tan ca về sớm, hôm nay Thế Thịnh chắc sẽ về muộn, anh bảo là có việc gấp cần phải giải quyết nên không về nhà ăn cơm tối cùng mọi người. Bữa cơm tối của nhà họ Hoàng dạo gần đây cũng khá vắng vẻ, có khi thiếu người này, có hôm lại thiếu người kia, cũng không còn náo nhiệt như trước nữa.
Đồng Đồng sau khi trò chuyện cùng dì Miên xong, cô lên phòng, pha một ly trà ấm, vừa đọc sách vừa đợi Thế Thịnh về.
Khoảng hơn 9 giờ tối, cửa phòng mới được mở ra, Thế Thịnh bước vào phòng, nhìn thấy Đồng Đồng đang nở nụ cười rực rỡ nhìn anh, bao nhiêu mệt mỏi muộn phiền đều như tan biến hết. Anh đặt áo khoác sang một bên, sau đó đi đến bên giường ngồi xuống, khẽ hôn nhẹ lên trán cô, anh hỏi:
– Đi làm cả ngày rồi, tối về vẫn đọc sách à? Có đau mắt không?
Đồng Đồng lắc đầu, cô trả lời:
– Em đang tìm thêm tư liệu để làm việc, càng đọc càng cuốn, không thấy mệt chút nào. À anh ăn cơm chưa? Hay là tắm trước đi, em nói phòng bếp đem cơm lên cho anh nha?
Thế Thịnh ngồi thẳng lưng, anh kéo áo sơ mi vẫn còn đang sơ vin ra ngoài, tay từ tốn cởi từng chiếc cúc áo, thấp thoáng nhìn thấy được cơ thịt chắc nịch, anh nói:
– Anh ăn ở công ty rồi, mà Đồng Đồng này…
Cô nhìn anh:
– Dạ?
Giọng của anh đột nhiên trầm xuống:
– Anh vừa ở phòng của ba lên, về chuyện của Kim Trúc… anh sẽ giao quyền giải quyết lại cho Duy Hiển…
Đồng Đồng có chút ngạc nhiên, cô hỏi:
– Đã điều tra ra được rồi?
Thế Thịnh nhìn cô, anh gật đầu:
– Ừm, anh vừa nhận được kết quả điều tra lúc tối.
– Vậy, Kim Trúc… có thai thật hay là?
Thế Thịnh gật gật đầu, giọng nói rất trầm nhưng lại có thể nghe ra được là anh đang rất không vui.
– Cô ta đã từng có thai, nhưng mà đứa bé trong bụng đã mất cách lúc cô ta ngã cầu thang khoảng chừng một tuần. Cô ta cố ý dùng thuốc giữ lại đứa bé trong bụng, mục đích là muốn đổ tội cho em. Ngã cầu thang chắc chắn là do mẹ con cô ta đã lên kế hoạch từ trước. Nhưng mà anh không rõ… không biết là bà Sương có góp phần gì trong âm mưu này của Kim Trúc hay là không?
Tinh thần đang tốt của Đồng Đồng bỗng dưng tụt dốc thảm hại, cô ngồi nhìn Thế Thịnh, phải mất mấy giây sau mới định thần lại được. Cô và anh đã đoán trước là do Kim Trúc bày trò nhưng khi biết được kết quả chính xác, cô vẫn không ngăn được cảm xúc khó chịu cùng phẫn nộ trong lòng mình xuống. Nói thế nào bây giờ nhỉ, cô tức giận việc Kim Trúc hại cô thì ít nhưng cô lại tức giận việc cô ta dùng con của mình để bày mưu hãm hại người lại nhiều hơn. Đứa bé m.ất từ trong bụng mẹ đã đáng thương lắm rồi, sao cô ta là mẹ mà cô ta lại nỡ lòng làm như thế với con của mình?
Lợi dụng cả một đứa bé đã ch.ết… thật sự quá mức xấu xa rồi!
Thế Thịnh biết Đồng Đồng rất nhạy cảm với chuyện đứa bé của Kim Trúc, giờ nhìn thấy cô thất thần như vậy, anh thật sự rất lo lắng cho cô. Lúc tối khi nhận được kết quả từ tay A Nam, anh có gọi cho bác sĩ Tân, anh muốn trao đổi với anh ta một vài chuyện về Đồng Đồng. Bác sĩ Tân cũng đã biết là anh biết hết về chuyện trước kia của Đồng Đồng, anh ta cũng không có ý giấu giếm, hẹn anh hai tuần sau gặp mặt để trao đổi kỹ hơn. Bác sĩ Tân cũng có nói với anh, Đồng Đồng bây giờ rất tốt, bệnh tình gần như đã khỏi hẳn, anh ta khuyên anh không cần quá lo, cũng đừng hỏi gì đến Đồng Đồng, tránh làm cho cô cảm thấy áp lực. Mà anh thật ra cũng không muốn hỏi cô về những gì mà cô đã từng trải qua. Vì anh sợ làm cho cô nhớ lại, lại sợ nhất là việc anh hỏi cô, có thể làm cho cô một lần nữa trở nên tổn thương…
Thế Thịnh vươn tay xoa xoa tóc cô, anh dịu giọng gọi tên cô:
– Đồng Đồng…
Đồng Đồng ngẩn mặt lên nhìn anh, biểu cảm gắng gượng của cô làm anh xót xa vô cùng. Đang định khuyên nhủ cô thì đã nghe cô cất giọng trong trẻo:
– Thịnh, Kim Trúc xấu xa quá, đúng không anh?
Anh quan sát sắc mặt của cô, lại gật đầu trả lời cô:
– Ừm, xấu xa thật.
Đồng Đồng thở dài một hơi:
– Vậy… ý của ba là như thế nào?
Thế Thịnh trầm giọng:
– Ba muốn anh giao lại cho Duy Hiển tự giải quyết, ba không muốn vì chuyện của Kim Trúc mà làm ảnh hưởng đến anh. Hơn nữa, Kim Trúc cũng không gây ảnh hưởng gì đến sức khỏe của em, có làm lớn chuyện thì cũng chỉ nhận lại lời xin lỗi từ cô ta mà thôi. Chuyện của Kim Trúc chỉ có toà án lương tâm mới trị tội được cô ta, còn luật pháp hiện hành… không thể giải quyết được chuyện này.
Đồng Đồng im lặng một lát, vài giây sau, cô khẽ lên tiếng nói với anh:
– Kim Trúc cô ta cũng nhận đủ hậu quả rồi, sau này không thể mang thai được nữa… chắc đây là quả báo nặng nhất mà cô ta phải gánh lấy trong suốt cuộc đời của mình. Anh nghe lời ba đi Thịnh, giao chuyện này lại cho Duy Hiển, em cũng không muốn truy cứu đến chuyện của Kim Trúc nữa… không muốn nghĩ đến thêm một lần nào nữa.
Thế Thịnh kéo cô vào lòng, anh nói:
– Ừm, em muốn thế nào thì sẽ là thế đó. Miễn sao em đừng buồn, đừng suy nghĩ, đừng khó chịu là được… nhớ chưa?
– Em biết mà, em cũng không khó chịu gì đâu. Chẳng qua em thương cho đứa bé của Kim Trúc, đứa nhỏ bất hạnh khi có người mẹ thủ đoạn như cô ta. Ngày mai anh giao lại cho Duy Hiển việc này, tùy anh ta giải quyết thế nào thì giải quyết, miễn sao anh ta phải có câu trả lời thỏa đáng cho các vị bô lão trong tộc họ là được. Ngoài ra, em không cần bọn họ phải đến xin lỗi em, chỉ cần bọn họ đừng nhắc đến em, đừng xuất hiện trước mặt em… chỉ cần như vậy là đủ.
Thế Thịnh đồng ý với cô:
– Ừ, anh hiểu rồi, chuyện này sẽ được giải quyết ổn thỏa nhất… em yên tâm.
Ôm siết lấy cô vào lòng, anh nỉ non, thâm tình nói với cô:
– Ngoan… đừng nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện đã có anh lo, ngoan!
Đồng Đồng khẽ gật gật đầu, cô dụi gương mặt của mình vào người anh, cảm nhận được sự che chở của anh, lòng cô mới trở nên tĩnh lặng hơn rất nhiều. Cô biết, cảm xúc của cô như thế này là rất không tốt, chẳng qua là… cô thật sự xót xa cho đứa bé… thật sự rất xót… rất xót!
________________________
Đúng như những gì Thế Thịnh đã hứa với cô, chuyện của Kim Trúc được giải quyết gọn gàng, nhanh chóng, và đặc biệt là không làm phiền một chút nào đến cô, dù chỉ là một giây.
Kim Trúc và Duy Hiển có phần giải trình trước các vị bô lão trong tộc. Mẹ của Kim Trúc lấy lý do rằng do Kim Trúc vừa mất đi con, tinh thần hoảng loạn không được ổn định nên lời nói và suy nghĩ không kiểm soát được. Mà đúng là tinh thần của Kim Trúc rất không ổn định thật, kể từ khi biết cô ta khó có thể mang thai lại được, Kim Trúc gần như biến thành con người khác, ít nói và trầm tính hơn rất nhiều. Nghe dì Đào kể lại, lúc đến giải trình ở nhà khách họ Hoàng, Kim Trúc không nói quá mười câu. Hết thảy là do bà Kim và Duy Hiển lên tiếng, Kim Trúc lâu lâu gật đầu phụ họa cho có, sắc mặt nhợt nhạt cực kỳ.
Bác Nghĩa muốn giấu nhẹm chuyện xấu của Kim Trúc, cũng muốn cho nhà của Kim Trúc một con đường lui, vậy nên chuyện này chỉ cần giải trình như thế là được. Riêng Đồng Đồng, mặc dù cô rất không hiểu lý do vì sao ngày hôm đó lại có máu chảy dính ở chân cô, nhưng khi suy nghĩ kỹ, cô đoán chắc đó là chiêu trò của Kim Trúc tạo ra. Cô ta đã muốn đổ nước bẩn lên đầu cô, vậy chắc chắn cô ta đã có chuẩn bị từ trước. Cố tình gặp cô ở dưới cầu thang, cố tình bưng bê nặng cho cô thấy, cố tình đi sau cô, lại cố tình giả vờ ngã xuống rồi kéo áo cô. Tất cả đều được mẹ con Kim Trúc tính toán từ trước, vậy nên có thêm máu chảy ra cũng là việc nằm trong sự sắp xếp của bọn họ.
Chẳng qua, Đồng Đồng đã từng một lần mất con, cô rất nhạy cảm với đứa trẻ ở trong bụng mẹ. Vậy nên ngày hôm đó, khi cảm nhận được có máu dính ở chân mình, cô đột nhiên hồi tưởng lại quá khứ và có phần lầm tưởng, máu của Kim Trúc… chính là máu của bản thân cô. Đồng Đồng vẫn chưa quên được chuyện của đứa bé, chỉ cần gặp phải chuyện tương tự, cô chắc chắn sẽ nhớ lại, chắc chắn sẽ đau buồn… chắc chắn!
Bà Kim và Kim Trúc muốn đến xin lỗi Đồng Đồng nhưng Thế Thịnh không đồng ý. Bọn họ gọi điện thoại cho cô, cô nghe đến tên họ liền tắt máy ngang. Không gặp cô được, cũng không gọi được cho cô, bọn họ cũng từ bỏ ý định xin lỗi.
Mà nghe nói, Duy Hiển kiên quyết muốn cắt đứt với Kim Trúc, cả bà Sương cũng ủng hộ ý định của con trai mình. Mới ngày hôm qua bà Kim có đến nhà họ Hoàng muốn gặp mặt bà Sương nhưng bà Sương lại thẳng thừng từ chối không chịu gặp mặt. Thái độ này biểu hiện cho việc muốn cắt đứt hoàn toàn tình cảm với Kim Trúc và gia đình của cô ta. Mà cũng không trách bà Sương được, là do mẹ con Kim Trúc tính toán sai một nước cờ. Bọn họ muốn một mũi tên trúng hai con nhạn nhưng kết quả cuối cùng lại mất cả nhạn cả tên. Cái này gọi là gì nhỉ? Có phải gọi là… gậy ông đập lưng ông hay không?!
_______________________
Xe của ông chủ Hoàng dừng trước một con hẻm nhỏ nằm sâu trong một thôn nghèo vắng người. Ông bước xuống xe, đi bộ một quãng khá xa mới đến được ngôi nhà mái lá nằm tận cùng trong con hẻm. Đến trước ngôi nhà nhỏ ọp ẹp, ông không gõ cửa mà cứ thế mở cửa bước vào. Mà người bên trong cũng không quá ngạc nhiên khi thấy ông chủ Hoàng xuất hiện ở trong nhà.
Đại Trường đại sư đang quét nhà, nhìn thấy ông chủ Hoàng đến, ông không có biểu cảm gì ngạc nhiên, giống như đã đoán được từ trước, ông nhàn nhạt nói với ông chủ Hoàng.
– Phú Lục đến rồi à? Không bận gì thì ngồi đợi tôi một chút, tôi quét xong nhà sẽ ra tiếp chuyện với ông.
Ông chủ Hoàng cũng không câu nệ khách sáo, ông đi đến chiếc bàn cũ kỹ, tự tay kéo ghế, tự mình ngồi xuống.
– Đại sư bận gì thì cứ làm, tôi cũng không gấp.
Đại sư cười cười, sau đó ông tiếp tục quét nhà, quét xong nhà lại pha trà châm nước, xong xuôi hết mọi việc mới ngồi xuống đón tiếp ông chủ Hoàng.
– Tôi không nghĩ là ông lại đến gặp tôi sớm như vậy. Sao? Có chuyện gì rồi à?
Ông chủ Hoàng uống vào một hớp trà, ông lúc này mới từ tốn nói với đại sư.
– Đại sư, hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi về chuyện của nhà họ Lê.
– Ồ, ông hỏi đi?
– Đại sư có thể nói rõ cho tôi biết về chuyện của hai đứa nhỏ Lê Mộc, Lê Đồng được không? Ngày trước là chính đại sư nói với tôi, con gái của nhà họ Lê…
Đại Trường đại sư cười khẽ, ông cắt ngang lời của ông chủ Hoàng.
– Đúng vậy, chính tôi nói với Phú Lục về việc con gái của nhà họ Lê có phúc tướng rất quý. Nếu con trai ông cưới được con gái nhà họ Lê thì cháu nội ông sinh ra sau này là sẽ là người mang mệnh quý, được trời cao dung dưỡng, là bậc hiền tài hiếm có trong dân gian.
Ông chủ Hoàng lấy làm khó hiểu:
– Vậy… kết quả cuối cùng sao lại thành ra như thế này hả đại sư?
Đại sư không lấy làm khó chịu, ông từ tốn trả lời:
– Chắc Phú Lục cũng đã quên, tôi đã từng nói với ông… để xem nhà họ Hoàng ông… thật sự có duyên với đứa bé mang mệnh quý đó hay là không?
– Ý của đại sư là…?
Đại sư tiếp tục nói:
– Phú Lục, lúc tôi nói cho ông biết chuyện này, tôi không có ý để cậu Hai nhà ông cưới Lê Mộc, vì tôi nhìn ra được hai người này không có duyên vợ chồng. Một phần nữa, tôi tiết lộ chuyện mệnh quý của nhà họ Lê, chẳng qua là muốn trả ơn cho ông vì tổ tiên nhà ông đã từng cứu giúp Sư Thầy của tôi. Trước kia tôi cũng có nói như vậy, chỉ là do ông hy vọng quá nhiều, thành ra bây giờ ông không cảm thấy cam lòng mà thôi. Ông Nghĩa… mỗi người sinh ra đều có số mệnh cả, nhân duyên cũng giống như vậy, không thể nói muốn gán ghép ai cho ai là có thể gán ghép. Việc đổi duyên cũng khó như việc đổi mệnh vậy, tốt nhất đừng nên cưỡng cầu.
Dừng một đoạn, đại sư lại nói:
– Thật ra tôi cũng từng hy vọng cô bé Lê Mộc có thể kết duyên được với một trong ba cậu nhà ông. Tộc nhà họ Hoàng của ông tính đến thời điểm hiện tại cũng chưa làm việc gì phạm vào đại kỵ. Nếu đứa nhỏ từ bụng của nữ tử Lê gia có thể mang dòng máu nhà họ Hoàng ông được thì là việc rất tốt. Mà nếu không được, vậy thì cũng chẳng sao. Phúc đức tổ tiên có, con người hiện tại lại không làm ra lỗi lầm gì… ông còn sợ cái gì nữa hả Phú Lục? Tộc của ông một hai trăm năm nữa vẫn trường tồn, ông không nên ôm quá nhiều tham vọng vào người, sẽ không tốt.
Ông chủ Hoàng không phải là người cố chấp, ông nghe được một vài câu từ miệng của đại sư, ông cũng đã hiểu là do bản thân ông ôm quá nhiều hy vọng về đứa cháu tương lai của nhà họ Hoàng. Thật ra thì những gì đại sư vừa nói là hoàn toàn đúng, chỉ là do ông không cam lòng, không cam lòng khi m.ất đi đứa cháu nội xuất chúng mà thôi.
Thở dài một hơi, ông chủ Hoàng lại hỏi:
– Vậy còn Lê Đồng thì sao hả đại sư? Con bé từng mang thai con của Thế Thịnh, nhưng mà…
Đại Trường đại sư nhẹ lắc đầu, giọng của ông không nhanh không chậm, rất dễ nghe và vô cùng từ tốn.
– Quý thì chỉ có một, mất đi rồi coi như là không có duyên.
Mặc dù đã biết trước kết quả nhưng ông chủ Hoàng vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng. Ông nâng tách trà lên, uống vào một ngụm, cảm giác khó chịu như vừa mất đi một cái gì đó cực kỳ quan trọng mà ông đã chờ mong từ rất lâu…
Đại sư không định nói thêm nhưng khi nhìn thấy ông chủ Hoàng thất vọng như vậy, ông cũng không nhịn được mà cất giọng khuyên nhủ.
– Phú Lục, có câu này tôi vẫn muốn nói lại cho ông nhớ… duyên số là việc không nên cưỡng cầu. Tôi là người tu đạo, có thể tôi không hiểu được những mong muốn từ người nắm giữ cả một tộc lớn quyền lực như ông nhưng tôi coi như cũng là bạn của ông… vẫn muốn khuyên ông một vài câu như thế này…
– Đại sư cứ nói tự nhiên, tôi không sao.
Đại sư vừa rót trà vừa nhàn nhã nói với ông chủ Hoàng:
– Thật ra ông Trời rất công bằng, chỉ cần ông sống hướng thiện, không phạm vào đại kỵ, ắt ngài sẽ không để cho ông chịu khổ. Cũng giống như việc của nữ tử nhà họ Lê, nếu đã không có duyên, vậy cũng không cần phải gượng ép cố chấp làm gì. Tôi cũng đã từng nhắc nhở ông nên đối xử tốt với cô bé Lê Đồng, bù đắp lại những lỗi lầm mà nữ quyến nhà ông đã đem lại cho cô bé. Lê Mộc quả thật là không có duyên với nhà họ Hoàng nhưng cô bé Lê Đồng này thì có. Có một số việc, ông vẫn nên tin tôi… Lê Đồng sẽ giúp ông giải quyết được nỗi lo đang chất chứa trong lòng ông đấy Phú Lục.
Ông chủ Hoàng khẽ chau mày nhìn đại sư, ông vội hỏi:
– Ý của đại sư là gì? Đồng Đồng giúp được tôi chuyện gì?
Đại sư cười trả lời:
– Việc gì mà ông đang lo lắng, từ từ về sau, cô bé sẽ giúp ông giải quyết từng chuyện một. Tôi cũng có xem cho ông một quẻ, trong quẻ có nói đến việc sẽ có quý nhân giúp cho tộc nhà ông vượt qua kiếp nạn lớn lần này… ông cứ đợi rồi nghiệm thử xem lời tôi nói có đúng không. Chỉ là, ông cũng đừng hỏi tôi là kiếp nạn gì, ông cần phải làm gì, tôi thật sự không thể nói cho ông biết được. Mà đúng ra là tôi cũng không biết, tài sức của tôi chỉ nhìn được đến đó, xem như là tôi vô dụng đi.
Ông chủ Hoàng trầm ngâm nhìn đại sư hồi lâu, ông cũng hiểu quá rõ tính tình vị đại sư này, ông ấy đã có ý không muốn nói, vậy thì có giết ông ấy chết, ông ấy cũng sẽ không mở miệng nói thêm một câu nào. Nhưng mà, người đứng đầu một tộc như ông không thể không lo, nhất là nghe những việc liên quan đến kiếp nạn lớn gì đó…
Vẫn cố nài nỉ đại sư thêm một lần nữa:
– Đại sư, biết là thiên cơ không thể tiết lộ nhưng ông… có thể nói cho tôi thêm vài câu nữa được không?
Đại sư lắc đầu kiên quyết:
– Phú Lục, cái gì gọi là không nên cưỡng cầu… tôi nghĩ là ông biết rất rõ.
– Nhưng tôi…
Nhìn thấy gương mặt gấp gáp như gặp hoả hoạn của ông chủ Hoàng, đại sư ngao ngán lắc đầu cười thầm. Hai người cũng đã hiểu rõ quá về tính tình của nhau, một người giữ lệnh không dám tiết lộ, một người lại cố chấp không nghe được sẽ không chịu buông…
Cuối cùng, đại sư vẫn là không nhịn được mà tiết lộ cho ông chủ Hoàng một việc:
– Được rồi ông Nghĩa, ông tốt nhất đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, quá mức đáng sợ đi. Thôi, xem như tôi giúp ông thêm một lần nữa, và cũng chỉ một lần này nữa thôi đấy.
Ông chủ Hoàng gấp gáp mừng rỡ:
– Được, cảm ơn đại sư, tôi cảm ơn ông.
Đại sư xua tay, giọng ông vẫn rất trầm tĩnh, một chút khác lạ cũng không có:
– Khoan hãy cảm ơn, đợi sau này khi mọi việc tốt đẹp, có muốn cảm ơn tôi cũng không muộn. Phú Lục, ông phải nhớ… nếu một ngày đột nhiên có chuyện gì đó xảy ra và nằm ngoài sự khống chế của ông. Thay vì hung hăng giải quyết, tôi khuyên ông nên bình tĩnh nhìn về hướng đi của cô bé Lê Đồng. Không hẳn là ông, mà tôi muốn ông nên khuyên cậu Hai nhà ông… tức là thằng bé Thế Thịnh. Muốn phá giải oán nghiệp nên chọn người có đủ duyên và phúc đức. Và đến một ngày nào đó, ông sẽ hiểu, sự xuất hiện của Lê Đồng… không phải là tự nhiên. Tin tôi!
_______________________
Buổi họp mặt thường niên của nhà họ Hoàng, tất cả con cháu trong nhánh chính, nhánh nhỏ, chi lớn, chi bé đều tề tựu về nhà khách để dự tiệc. Hơn nữa, sang năm sẽ có sự kiện lớn diễn ra, mọi người cũng muốn đến nhìn xem “Phú Thất” tương lai của nhà họ Hoàng là người như thế nào.
Thế Thịnh có mặt từ sớm, anh phải tiếp khách đến giờ cũng đã thấm mệt, vốn định tìm một góc gọi cho Đồng Đồng hỏi xem cô đi công tác đã chuẩn bị về chưa. Điện thoại vừa mới kết nối, Đồng Đồng còn chưa kịp bắt máy thì Duy Kiên đã chạy đến gấp gáp chỉ tay về phía màn hình lớn, cậu ta nói với Thế Thịnh bằng giọng đầy hoang mang.
– Anh Hai… anh nhìn xem… đó có phải là… Đồng Đồng không?
Thế Thịnh sửng người, anh quay nhanh nhìn về phía màn hình lớn. Màn hình lúc này đang chiếu một đoạn video, trong đó ghi lại cảnh tượng…
Đồng Đồng đang được cảnh sát Pháp dẫn đi… thân hình cô gầy gò… gương mặt thẫn thờ xanh xao… xung quanh có rất nhiều người đang bàn tán chỉ trỏ về phía cô… trông cô thảm hại và đáng thương biết nhường nào.
Ngay khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì từ trong góc phòng, một cô gái với gương mặt thanh tú bước ra. Cô ta đứng dưới màn hình lớn, ánh mắt chứa đựng sự phẫn hận nhìn chằm chằm về những vị đang có mặt trong phòng khách lớn. Cô ta đột nhiên quỳ xuống, giọng nghẹn ngào uất ức vô cùng đáng thương:
– Xin các vị phân xử giúp tôi, giúp tôi đòi lại công bằng… chính là vợ tương lai của cậu Hai Thế Thịnh đã hại tôi. Cô ta hành hung tôi, muốn giết tôi… xin mọi người cứu tôi… cứu tôi!
Vừa nói cô ta vừa dập đầu, từng tiếng “bịch bịch” vang lên, vừa chát chúa vừa khiến cho con người ta không nhịn được mà cảm thấy xót xa dùm. Ai nấy đều cảm thấy hoang mang và sững sờ, mọi người hết nhìn về phía cô gái, lại đưa mắt nhìn về phía Thế Thịnh…
Ngay lúc mọi người còn đang ngơ ngác thì giọng nói run rẩy hoảng loạn của cô gái kia lại vang lên một lần nữa:
– Lê Đồng, cô ta là kẻ giết người, cô ta có bệnh tâm thần, cô ta không xứng đáng làm dâu nhà họ Hoàng. Xin các vị cứu tôi, cứu tôi khỏi Lê Đồng, cứu tôi khỏi sự trả thù của… cậu Hai Thế Thịnh… cứu tôi!


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom