• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full GẢ CHO ANH RỂ (1 Viewer)

  • Phần 41

Gả Cho Anh Rể​





Phần 41


Bác sĩ Tuần vừa từ phòng của Đồng Đồng đi ra, anh bước xuống cầu thang, nhẹ nhàng đi đến ghế sô pha ngồi xuống. Mắt nhìn chằm chằm về Thái Phượng, giọng anh có hơi nặng nề:
– Có thai khoảng 4 tuần.
Thái Phượng day day thái dương, giọng anh khàn khàn, khẽ hỏi:
– Sức khỏe cô ấy ổn chứ?
Bác sĩ Tuần nheo mày nhìn Thái Phượng:
– Này, cậu đừng có nói với tôi là cậu muốn tôi… Không được nhé, tôi không đồng ý, có chết cũng không đồng ý. Mặc dù tôi là bạn của cậu nhưng những việc làm vô đạo đức như vậy, tôi không bao giờ đồng ý.
Thái Phượng nhướn mày nhìn bác sĩ Tuần, anh hỏi:
– Cậu nói điên cái gì vậy? Cái gì mà những việc làm vô đạo đức?
– Chứ không phải ý cậu muốn… đứa bé…
Thái Phượng như hiểu ý, anh ngắt ngang lời của bác sĩ Tuần, thái độ đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết:
– Tôi chỉ hỏi cậu sức khỏe của cô ấy thế nào, tôi chưa từng nói là muốn làm hại đến con của cô ấy.
– Nếu vậy… bây giờ cậu định thế nào? Cô ấy có thai con của Thế Thịnh, cậu giữ cô ấy lại bên cạnh có ích lợi gì? Thế Thịnh bây giờ như rắn bị thương, cậu ta đang điên lên vì đi tìm Đồng Đồng… cậu muốn ra tay với công ty của cậu ta… quá dễ mà? Hay là… cậu muốn lấy Đồng Đồng làm điều kiện trao đổi với Thế Thịnh?
Thái Phượng trầm ngâm vài giây, lát sau, anh mới trầm giọng lên tiếng:
– Thế Thịnh rất yêu Đồng Đồng, tôi giữ Đồng Đồng lại bên cạnh, đợi thời cơ chín mùi trao đổi với Thế Thịnh về quyền thừa kế Phú Ấn… chắc chắn nó sẽ đồng ý vô điều kiện. Chẳng qua… tôi lại không muốn giao lại Đồng Đồng cho Thế Thịnh. Làm như thế vừa không đáng mặt quân tử, vừa khiến bản thân tôi không vui.
Bác sĩ Tuần ngờ vực nhìn anh:
– Này, cậu đừng có nói với tôi… là cậu yêu Đồng Đồng?
Thái Phượng cười nhạt, anh khẽ lắc đầu:
– Yêu thì không yêu, chẳng qua tôi rất thích cô gái có tính cách mạnh mẽ quyết đoán như Đồng Đồng. Phải chi cô ấy không có thai… nhưng mà cũng chẳng sao, tôi cũng không thiếu tiền để nuôi một đứa bé.
– Cậu nói vậy… là muốn nuôi con của Thế Thịnh?
Thái Phượng ngả người ra ghế sô pha, chân anh vắt chéo, khoé môi hơi nhếch lên:
– Thì sao? Đồng Đồng cũng đâu phải chỉ sinh được một đứa, sau này còn sinh được nữa mà. Vả lại con của cô ấy và Thế Thịnh cũng là cháu của tôi, tôi coi như nuôi một đứa cháu thôi mà.
– Vậy cậu đối phó với Thế Thịnh bằng cách nào? Cậu đừng quên sau lưng cậu ta còn A Nam, còn Duy Hiển và Duy Kiên, cả bọn anh Kha nữa… không đùa được đâu Thái Phượng.
Nhắc đến việc tranh giành quyền lực, Thái Phượng có chút phấn khích, chân mày cũng nhếch lên đầy ngạo nghễ:
– Thì dùng cách cũ mà tôi đã dùng với Đồng Đồng, cái đoạn ghi hình đó đủ để làm cha con Thế Thịnh phải điêu đứng. Lão Nghĩa rất thương Thế Thịnh, lão chắc chắn sẽ không để tương lai của Thế Thịnh bị hủy hoại như vậy. Dùng cách này vẹn cả đôi đường, vừa không cần giao lại Đồng Đồng, cũng vừa lấy được quyền thừa kế Phú Ấn. Nói chung tôi chỉ cảm thấy khó chịu khi đột nhiên nghe tin Đồng Đồng có thai thôi, còn ngoài ra… những chuyện khác tôi tính hết cả rồi.
Bác sĩ Tuần thả cho Thái Phượng một ánh nhìn khinh bỉ.
– Đúng là cái đồ tham lam nhà cậu, vừa muốn có cá, vừa muốn có tay gấu à?
Thái Phượng nhún vai cười trừ:
– Chịu thôi, tính của tôi là như vậy. Không tham lam không phải là Thái Phượng.
– Được rồi, tùy cậu, tôi không biết cậu muốn làm những gì nhưng tôi khuyên cậu nên cẩn thận trước Thế Thịnh. Cái loại người âm hiểm như cậu ta còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương, chưa chắc cậu dùng đoạn ghi hình đó mà có thể nắm thóp được Thế Thịnh. Vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Thái Phượng cười cười:
– Cậu yên tâm, tôi tự lo được. À mà này, cậu mua giúp tôi những đồ dùng cho thai phụ… thuốc bổ hoặc là cái gì đó rồi gửi người đem đến cho Đồng Đồng. Dù là con của người ta thì vẫn nên chăm sóc chu đáo, biết đâu sau này là con của tôi thì sao.
– Tôi biết rồi, không cần cậu nhắc.
Bác sĩ Tuần rời đi, Thái Phượng mới lên phòng thăm Đồng Đồng. Lúc anh bước vào phòng vừa vặn nhìn thấy cô đang ngủ gật, đầu ngả ra sau tựa vào vách tường. Anh thấy cô ngủ cũng không có ý định làm phiền cô nhưng cô đột nhiên lại tỉnh dậy. Ban đầu là mơ màng mở mắt, sau đó khi nhìn thấy anh, cô liền mở to mắt quật cường nhìn anh chăm chăm, ánh nhìn vô cùng cảnh giác. Không đợi anh kịp nói gì, cô đã vội lên tiếng:
– Thái Phượng, video đó đâu? Anh chịu đưa cho tôi chưa?
Thái Phượng hết cách nói với cô, anh tất nhiên là đồng ý thỏa hiệp:
– Được rồi, ngày mai tôi sẽ đem đến cho em, được chưa? Em có thai, sau này yên ổn mà dưỡng thai, tôi sẽ không bạc đãi mẹ con em, có thể yên tâm ở bên cạnh tôi.
Đồng Đồng ngồi yên trên ghế, cô không phản kháng cũng không chọc cho Thái Phượng tức giận. Cô muốn lấy được đoạn ghi hình gốc, chỉ cần lấy được đoạn ghi hình đó là được. Còn ngoài ra, cô biết trước sau gì Thế Thịnh cũng sẽ phát hiện ra là cô đang bị Thái Phượng giam giữ, anh nhất định sẽ có cách cứu mẹ con cô ra ngoài. Hoặc nếu Thái Phượng có giở trò thì cũng không thể làm khó Thể Thịnh được, có thể bây giờ anh đang rất khổ sở và suy sụp nhưng rồi anh sẽ bình tâm lại nhanh thôi. Thế Thịnh là người rất bản lĩnh, cô tin chắc là như vậy.
Còn về chuyện cô đồng ý nghe theo sự sắp xếp của Thái Phượng, âu cũng là điều bất đắc dĩ. Nếu cô không nghe theo lời anh ta, nhỡ đâu anh ta điên lên rồi tung đoạn băng ghi hình ấy ra thì tương lai của Thế Thịnh coi như mất sạch. Đồng Đồng cô không ngại bước vào hang cọp, cô chỉ sợ cho Thịnh của cô mà thôi. Để bảo vệ được anh, có muốn cô chết cô cũng đồng ý, hy sinh một chút như thế này thì có là gì đâu.
Thấy Đồng Đồng không trả lời, Thái Phượng tương đối hài lòng, người độc tài ngạo mạn như anh rất thích nhìn người khác phục tùng nghe lời mình. Anh bước đến trước mặt Đồng Đồng, ngón tay thon dài sờ lên gương mặt láng mịn của cô, anh dịu giọng hơn rất nhiều.
– Đồng Đồng, em phải ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi… tôi sẽ cố gắng đem những gì tốt đẹp nhất đến cho em. Em… nên quên Thế Thịnh đi, hiểu không?
Đồng Đồng né tránh cử chỉ thân mật của Thái Phượng, mí mắt cô chẳng buồn nhìn lên, chỉ nhàn nhạt đáp lại lời anh:
– Quên Thế Thịnh còn khó hơn lên trời, đừng ép tôi làm những việc mà tôi không làm được.
Thái Phượng cũng không tỏ ra khó chịu, anh hơi nhíu mày, cười khẽ nói với cô:
– Đồng Đồng, trước sau gì em cũng quên thôi, hiện tại tập dần đi là vừa. À, đôi bông tai này em đừng tháo xuống, trước khi em sinh đứa bé, tôi vẫn sẽ theo dõi em mỗi ngày. Hiểu ý tôi chứ?
Đồng Đồng siết chặt tay, chưa bao giờ cô cảm thấy đàn ông đẹp trai lại đáng ghét đến thế này. Đôi bông tai pha lê này là Thái Phượng ép cô đeo, anh ta muốn quản lý cô, muốn nghe từng lời nói của cô, muốn biết cô đang ở đâu và làm gì. Nham hiểm thật sự, đối với thủ đoạn của người đàn ông này, cô không thể nào kháng cự lại được…
Đồng Đồng không trả lời, mà Thái Phượng cũng không muốn làm khó cô, sau khi dặn dò cô vài câu, anh liền xoay người rời đi, cũng không cấm cô không được ra ngoài. Đồng Đồng ngồi trên ghế, mãi đến khi bóng dáng của Thái Phượng khuất sau cánh cửa, cô mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đến lúc này, khi tất cả sự kiên cường đã qua đi, những giọt nước mắt khổ sở cất giữ đã lâu mới bắt đầu rơi xuống.
Cô nhớ Thế Thịnh quá, lại lo cho anh quá đi mất. Không biết bây giờ anh đang thế nào, có phải đang rất khổ sở và đau lòng hay không? Không biết anh có ghét bỏ cô không, có hận cô không, có đang nhớ về cô không?
Cô thật sự hết cách rồi, nếu không làm như thế này thì tương lai của anh sẽ bị uy hiếp. Thái Phượng nắm giữ đoạn ghi hình của anh, cô không thể mở to mắt ngồi nhìn anh mất hết tất cả như vậy được. Cô biết, cô biết là Thái Phượng sẽ không làm hại cô, chẳng cần biết hắn ta có yêu thương gì cô hay không, chỉ cần biết một điều, hắn ta còn cần cô để khống chế Thế Thịnh là được…
Cô cũng đã từng nghĩ đến việc sẽ báo cho Thế Thịnh biết, rồi cùng anh tương kế tựu kế, nhưng mà… Thái Phượng là một con cáo già, hắn ta chắc chắn sẽ dễ dàng nhìn ra được sơ hở. Hơn nữa nếu nói ra chuyện này, Thế Thịnh chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô mạo hiểm, anh thà mất tất cả chứ tuyệt đối không để cho cô vì anh mà chịu thiệt thòi. Để đưa ra được quyết định này, cô cũng đã suy nghĩ rất lâu, suy nghĩ rất khổ sở. Mặc dù biết khi rời xa Thế Thịnh sẽ có lúc đau lòng đến mức không thể chịu được nhưng chỉ có thể làm như thế này thì cô mới bảo vệ toàn vẹn được tương lai của anh. Cô chẳng có gì cho anh ngoài tấm chân tình và cuộc đời này, hy sinh vì anh, cô không ngại.
Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trong phòng, ngước nhìn lên trời cao, trong lòng cô thầm cầu nguyện. Mong Trời cao có thể thương cho số phận bất hạnh của cô, xin ngài soi sáng giúp đỡ cho Thế Thịnh, để anh có thể mau mau nhìn ra được những ẩn ý mà cô cố tình ghi lại cho anh…
Cầu xin… Đồng Đồng cô thật lòng cầu xin!
_______________________
Một tuần trôi qua, tại biệt thự nhà họ Hoàng.
Thế Thịnh ngồi trên ghế sô pha, đèn trong phòng không bật, xung quanh anh tối om một màu. Dưới ánh sáng hắt lên từ màn hình tivi, gương mặt gầy om thẩn thờ của Thế Thịnh nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối hòa cùng làn khói thuốc mông lung huyền ảo. Đã một tuần kể từ khi Đồng Đồng bỏ đi, chưa đêm nào anh không ngồi như thế này để nhung nhớ về cô. Anh không biết rằng lúc này cô đang ở đâu? Đã ăn uống gì hay chưa? Có thấy đau lòng khi rời xa anh hay không?
Sao cô lại ngốc như vậy, sao lại chọn cách rời xa anh? Anh có thể không cần quyền thừa kế của nhà họ Hoàng nhưng anh không thể không có cô….
Đến bây giờ thì anh cũng đã hiểu cái cảm giác bị bỏ rơi là như thế nào. Là thống khổ, là đau lòng, là uất ức, là nhớ mong. Anh gần như không thể tập trung vào chuyện gì, đến cả giải quyết chuyện của công ty mà anh cũng không thể giải quyết nổi. Trong đầu cứ luôn nhớ về cô, nhớ đến nụ cười của cô, nhớ ánh mắt, nhớ cả đôi môi cô. Cảm giác vừa thương vừa giận, thương cô thì không hết nhưng lại giận cô vì sao lại ngốc nghếch rời bỏ anh như vậy?
Cũng chỉ là mang án nhỏ thôi mà, đối với anh có là gì quan trọng đâu, tại sao cô lại ngốc nghếch chọn phần thiệt thòi về mình như vậy? Cô bảo vệ anh từng ấy năm chưa đủ sao? Chưa đủ hay sao hả Đồng Đồng?
Cô rời đi, chỉ để lại một đoạn ghi hình, một đoạn ghi hình ngắn gọn trong mấy phút. Đến sự dũng cảm đứng trước mặt anh để nói lời từ biệt mà cô cũng chẳng dám, vậy mà lại tuyệt tình chọn cách rời xa anh…
Anh cười khẽ, một nụ cười cay đắng đến tan nát cõi lòng. Thế Thịnh anh vậy mà… cuối cùng lại không thể bảo vệ được người anh yêu. Cay đắng thật sự!
Anh rít vào một hơi thuốc, làn khói trắng từ miệng anh phả ra, mang theo một mùi hương nhàn nhạt nơi chóp mũi. Anh ngả người, tay nâng ly rượu uống cạn một hơi, cảm giác nóng rực của rượu như lan tràn cả khoan bụng. Ánh mắt anh vẫn dõi về phía màn hình tivi, dõi theo từng câu từng chữ của Đồng Đồng trong đoạn ghi hình mà cô đã để lại. Đúng là ngốc, ghi hình trước một ngày thế này… thật là ngốc… ngốc quá đi mất!
“… Thế Thịnh anh giúp em, nếu các vị ở đây vẫn còn tin là em cố ý muốn giết người, vậy anh giúp em nói với bác sĩ Tân và luật sư, nhờ bọn họ giúp em minh oan nỗi oan ức này…”
“… Cảm ơn anh đã luôn yêu thương và bảo vệ em, nhưng em không thể mặt dày bám dính lấy anh, em cũng không thể nhẫn tâm hủy hoại tương lai của anh như vậy. Nói ra những lời này em đã suy nghĩ rất kỹ, em sẽ rời xa anh, không để cho anh vì vết nhơ của em mà tương lai bị khống chế…”
“Thịnh… em rời đi… công việc của em hiện tại, xin anh hãy giúp em nói với ông chủ của ĐK…”
Thế Thịnh nghe đến đây, anh đột nhiên ngẩn người, nhanh tay bấm dừng lại đoạn ghi hình đang chiếu. Anh cứ bấm phát lại, sau đó tua nhanh, đến một số đoạn nào đó, anh lại gấp gáp bấm dừng. Lập đi lập lại như vậy hơn chục lần, anh đột nhiên phát hiện ra được, Đồng Đồng dường như có vài điểm khác lạ…
Gấp gáp cầm điện thoại trên tay, anh ấn gọi ngay cho bác sĩ Tân, giọng anh vừa khàn vừa đặc quánh:
– Tân… anh mau mở đoạn ghi hình của Đồng Đồng lên xem, mau đi, mau!
Dừng vài giây, anh lại run run cất tiếng, vừa nói vừa bấm remote điều chỉnh đoạn ghi hình trước mặt.
– Đúng, anh để ý khúc cô ấy nói những chữ… “Thế Thịnh”, “giết người”, rồi là “khống chế” và “ông chủ của ĐK”. Anh xem thử có phải những đoạn cô ấy nói ra những từ ấy… cô ấy lại xoa xoa chiếc nhẫn trên tay mình hay không?
Lần đầu tiên trong một tuần qua, Thế Thịnh như tìm ra được ánh sáng trong đường hầm tối đen như mực. Anh kích động đến mức nói năng lung tung:
– Tân… có phải không? Có phải là khác thường không? Anh nói thử xem… có phải đây là ký hiệu mà Đồng Đồng muốn nói cho tôi biết hay không? Cô ấy trước giờ là người tự tin, chưa bao giờ tôi thấy cô ấy có thói quen xấu khi thuyết trình… phải không… anh thấy đúng không?
Cũng không biết ở đầu dây bên kia bác sĩ Tân nói gì mà Thế Thịnh lại đứng bật dậy, anh gần như muốn nhảy cẩng lên, vừa tắt máy đã vội vàng gọi ngay cho A Nam, nghẹn ngào cùng gấp gáp thông báo vài việc. Mãi đến khi tắt điện thoại, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm được một hơi. Anh ngước mắt nhìn vào màn hình tivi, nhìn hình ảnh cô gái nhỏ nhắn với đôi mắt sâu hút đang uyển chuyển nói từng câu từng chữ rõ ràng, lòng anh thương cô đến nhói hết cả tâm can…
Đồng Đồng… có phải em đang để lại lời nhắn với anh không? Có phải không em?!


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom