• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Đông Phong Ác (1 Viewer)

  • Chương 67+68

Chương 67: Dựa vào



Hương Hương nghĩ rất rõ ràng, mua chó về, dùng bồn gỗ hứng máu. Nấu chín thịt cho chó ăn, xương thì làm thành củi đốt thành tro.



Nhưng đến khi thực sự đem thi thể bỏ vào trong bồn, lúc nàng dùng dao mổ xuống, tay đều run cầm cập. Máu trên thi thể đã biến thành màu tím đen, tay nàng mềm nhũn, dao cũng bị rơi vào trong bồn.



Không, vốn đã là không thể rồi. Nghĩ là một chuyện, còn thực sự làm lại là một chuyện khác, cách biệt quá nhiều, nàng không cócách nào mà cứ thản nhiên cắt thi thể thành khối ra như vậy được. Máu bắn tung tóe lên mặt, cả người nàng run hết lên.



Lúc trước giết người là do phẫn nộ, hiện tại dũng khí và căm phẫn đều đã bộc phát hết ra ngoài, cả người không còn chút khí lực nào. Lại dùng dao thử chém xuống, che miệng, vội vàng chạy ra mấy bước, oẹ một tiếng phun ra.



Không thể báo quan, là nàng giết người, cho dù quan phủ có nhận định Dương Thuận Phát tự ý xông vào nhà dân, có ý đồ quấy rồi, thì nàng cũng bị xử đi sung quân lưu đày mà thôi. Cũng không thể mang vứt đi được, như vậy rất dễ bị người khác chú ý, một cô gái yếu đuối như nàng mà khiêng ra, chắc chắn sẽ bị hàng xóm phát hiện. Nhưng bây giờ, ngay cả xác chết nàng cũng không xử lý được! Hương Hương ngồi dưới đất, vẻ mặt tuyệt vọng.



Hàn Tục không đi gặp Hương Hương, trực tiếp sai người đi bẩm báo cho Mộ Dung Lệ. Trước đó Mộ Dung Lệ đã nhận được mật báo của Phù Phong, nói là đã tìm được người. Sau lại nhận được mật tín của Nhiễm Vân Chu. Biết được ngọn nguồn, hắn liền phân phó Quản Giác, “Bố trí đi, bổn vương phải đi đến thành Tiểu Kế một chuyến.”



Quản Giác rất là ngoài ý muốn, “Vương gia, độc trong người ngài còn chưa hết, chỉ sợ không đủ sức đi lại…”



Mộ Dung Lệ nói: “Dù sao cũng phải chờ giải dược, cũng không khác gì nhiều. Cứ đi chuẩn bị đi.”



Quản Giác cũng không dám làm trái ý hắn, lập tức đi chuẩn bị.



Lúc Mộ Dung Lệ đi tới trấn Ích Thủy đã là xế chiều. Hô hấp của hắn vẫn chưa được ổn định lắm, không dám mệt mỏi quá sức, một đường ngồi xe ngựa đến. Hành động bất tiện, nên cũng không làm long trọng gì, chỉ mặc thường phục đi. Xe ngựa không quá thu hút, dừng lại trước nhà nhỏ, có người đi đến gõ cửa.



Hương Hương hơi hé cửa ra, đã nhìn thấy Mộ Dung Lệ đứng ở trước cửa. Ánh mắt nàng có chút dại ra, mặt trắng như ngọc. Nhìn thấy Mộ Dung Lệ cũng không phản ứng thái quá gì. Mộ Dung Lệ giơ tay lên, tùy tùng đi theo phía sau tự động lui ra. Hắn đi vào trong phòng, Hương Hương có chút ngơ ngác ngây ngốc.



Mộ Dung Lệ đi tới phòng bếp nhìn thoáng qua, thi thể kia cũng đã bị cắt hai lỗ nhỏ. Hắn quay lại liếc nhìn hai con chó, người cầm binh đánh giặc, mạng người cũng không tính là gì, sát khí nặng. Hai con chó núp ở trong xó nhà, ư ử sủa. Mộ Dung Lệ hỏi: “Sao còn chưa động thủ?”



Giọng nói của Hương Hương cũng cứng nhắc, “Không chém được.”



Mộ Dung Lệ ngồi xuống, nhìn một chút, nói: “Đầu tiên phải gỡ từ các đốt ngón tay, lấy hết máu từ trong người ra, sau đó lột da thịt từ các đốt ngón tay đấy ra, lấy gân ra. Sau đó cầm dao chậm rãi xẻ dọc theo các khớp ấy ra.”



Hắn vừa nói chuyện, thấy Hương Hương ở phía sau không có chút phản ứng nào, hỏi: “Sao vậy?”



Ánh mắt Hương Hương di động từng chút chút một, Mộ Dung Lệ nói: “Lão tử đang dạy nàng đấy, chỉ có điều cách này không được hay lắm. Một ngày hai con chó này ăn được bao nhiêu thịt, hơi mười mấy cân sao? Mà ăn lại còn phải gặm nữa. Mấy cái xương không phải nàng cứ đốt là nó sẽ thành tro được. Hơn nữa khắp nơi lại là thịt vụn, nếu nàng không xử lý cẩn thận, gặp phải bộ khoái có kinh nghiệm một chút, liếc mắt một cái liền phá ra án ngay. Nàng không cảm thấy còn cách khác đơn giản hơn sao?”



Hương Hương mở to mắt nhìn hắn, hắn nói: “Nàng đi tìm quan phủ, nói ái thiếp của lão tử, giết lưu manh. Bọn họ sẽ tự biết làm gì với xác chết, muốn xử lý sạch sẽ bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Không phải đơn giản hơn sao?”



Hương Hương đứng ngây như thân gỗ, Mộ Dung Lệ hỏi: “Còn học nữa hay không hả?” Hương Hương bất động, hắn nói: “Nếu nàng không làm, cầm cái ghế ra đây lão tử làm cho nàng xem. Nếu không thì cứ để lại dấu vết cũng được, chỉ có điều ta thấy thật phiền a.”



Hương Hương liếc nhìn thi thể trong chậu, lại nhìn mắt hắn, đột nhiên nhào qua, ôm lấy hông hắn, giống như sụp đổ, khóc lớn lên. Mộ Dung Lệ mặc cho nàng ôm, khuôn mặt nhỏ nhắn kia cọ cọ ở trong ngực hắn, y phục tinh sảo bị ướt một mảng lớn. Mộ Dung Lệ nói: “Khóc cái gì? Còn học nữa hay không?”



Hiếm khi mới thấy được nàng có hứng thú với sở trường của lão tử, nàng khóc cái gì? (mèn ơi =)))))))



Hương Hương gắt gao chôn chặt trong ngực hắn, khóc nói: “Ta tưởng hắn giết Lục nương rồi, ta cứ tưởng hắn giết Lục nương rồi…”



Mộ Dung Lệ nói: “Ừm, nàng không học nữa sao, vậy để cho người ta đem cái thứ này đi đi. Để ở chỗ này làm gì nữa?”



Hương Hương khóc đến nỗi nói không nên lời, Mộ Dung Lệ nghĩ, ừm, lần này gặp mặt thật là nhiệt tình nha. Hắn ra dấu tay, phu xe đi vào, lôi thi thể ra. Nỗi sợ hãi suốt hai ngày nay của Hương Hương như dây cung căng. Lúc này rốt cuộc cũng tìm được một lối ra, Mộ Dung Lệ cũng đứng đó chờ nàng khóc.



Nước mắt có nhiều hơn nữa thì đến một lúc nào đó cũng phải xong thôi. Hương Hương khóc đến khi ngay cả thanh âm nức nở cũng không còn. Mộ Dung Lệ giơ tay lên, chạm vào hai gò má đẫm lệ của nàng, nghĩ thầm nước mắt nữ nhân thật nhiều, thảo nào đôi mắt kia lúc nào cũng ngân ngấn nước.



Thầy nàng khóc đủ rồi, nói: “Có gì ăn không?”



Hương Hương khẽ run, nói: “Có.” Xoay người đi lấy bánh bã đậu, lại lấy thêm một chén sữa đậu nành, lúc này đã nguội. Hương Hương muốn hâm lại cho nóng, nhưng Mộ Dung Lệ đã cầm lên ăn. Hương Hương cũng cảm thấy thật kỳ lạ, hai ngày nay chỉ có một mình nàng, thực sự cảm giác một ngày mà dài như một năm vậy. Mỗi một khắc đều là dằn vặt.



Nhưng mà bên cạnh có người, nhất là người này lại chẳng coi việc này là việc to tát gì, tâm tự nhiên lại thấy bình yên hơn rất nhiều.



Mộ Dung Lệ ăn một ít, nói: “Ngủ cùng ta một chút.”



Hươn g Hương hầu hạ hắn lên giường. Mặc dù chăn nệm đã được thay, nhưng Mộ Dung Lệ là người đã quen cảnh giết chóc, vẫn mơ hồ ngửi được mùi máu tanh. Mùi này phần nào lại khiến hắn thấy an lòng, hắn ôm Hương Hương, mấy tháng rồi không được thân cận, lần trước khó khăn lắm mới được gần gũi chút lại bị Lam Dụ phá rối. Hắn muốn làm chuyện xấu, nhưng vừa mới ôm hôn mấy cái, vẫn cảm thấy trong phổi còn khó chịu, không muốn để cho nữ nhân của mình nhìn thấy mình bị suyễn, liền không tiếp tục nữa.



Hai ngày nay, Hương Hương lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng tột độ, không thể nào ngủ được ngon giấc. Lúc này nằm bên cạnh hắn, tốt xấu gì cũng ngủ được một lúc. Hô hấp của Mộ Dung Lệ có chút bất ổn, nàng cũng không phát giác, tựa đầu lên ngực hắn. Mộ Dung Lệ nhẹ nhàng nâng đầu nàng đến tựa vào cánh tay mình, thấy nàng ngủ ngon, không khỏi lấy tay khẽ vuốt nhẹ mặt nàng.



Không phải nói bồi lão tử ngủ sao? Đã tự ngủ trước nhanh vậy.



Nghĩ như vậy, cũng là cầm lấy tay nàng. Nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại kia ở trong lòng bàn tay to thô của hắn, phát hiện ra trên ngón tay đã có vài vết chai. Ngón tay hắn xoa xoa những chỗ chai sần trên tay nàng, hài tử đáng thương, bị dọa sợ rồi phải không? Kỳ thực thì có cái gì đáng sợ, cứ ghi hết trên người lão tử là được rồi. Hắn nhắm mắt lại, cũng từ từ đi vào mộng đẹp.



Phu xe canh giữ ở trên nóc nhà, hai ngày nay, đối với nữ nhân này, hắn cuối cùng vẫn thực lòng tin phục. Đừng nghĩ nàng sợ đến muốn chết muốn điên lên được, nhưng hai ngày nay sáng nào nàng cũng ra ngoài bán đậu hoa.



Người như hắn, ngay cả mặt mũi còn không có, huống hồ lại là nữ nhân. Hắn chỉ cảm thấy nữ nhân thật là một loài động vật kỳ quái, có đôi khi mang hình dáng nhu nhược cảm giác như không thể nào sống nổi, nhưng lại hết lần này đến lần khác kiên cường không chết, như loài cỏ dại ném vào nơi đất hoang, vẫn có thể tự mình đâm chồi nảy lộc.



Phận bồ liễu như tơ tóc, bất quá cũng chỉ như vậy.



Hương Hương giật mình thức giấc nhiều lần, mỗi lần tỉnh dậy, nhìn qua Mộ Dung Lệ lại tiếp tục ngủ. Lần cuối cùng tỉnh dậy mới đến nửa đêm, thấy Mộ Dung Lệ còn đang ngủ, nàng rón rén xuống giường. Đậu nành ngày hôm qua đã được ngâm nước kỹ, nàng múc vào trong cái cối đá, cho thêm nước vào từ từ nghiền.



Mộ Dung Lệ tỉnh dậy đi ra ngoài, sau khi nhìn vào trong viện, liền đi đốt một ngọn đèn nhỏ lên. Gió nhẹ khẽ thổi, cành cây khẽ đung đưa. Nàng chỉ mặc một bộ sam y mỏng, cố hết sức đẩy đá mài. Cối đá mài ma sát với bệ, phát ra thanh âm rất có tiết tấu.



Mộ Dung Lệ cảm thấy rất an tĩnh. Rõ ràng có tiếng, nhưng lại an tĩnh lạ thường, như cảnh trong tranh vậy.



Hương Hương làm xong óc đậu, liền múc cho Mộ Dung Lệ một chén đậu hoa trước, cho tương liêu lên trên, lại múc thêm một chén sữa đậu nành. Nàng lại đi nấu cơm, thái nhỏ bánh bã đậu còn dư lại hôm qua ra, trộn với cơm, rồi cho thêm ít mỡ lên, cho hai con chó lớn ăn, lúc này mới ra khỏi cửa.



Mộ Dung Lệ chờ nàng đi rồi, mới nói: “Phu xe!”



Phù Phong nhảy từ trên nóc nhà xuống, nghiêng mình tiến đến, quỳ trước mặt hắn, “Dạ vương gia!”



Mộ Dung Lệ đạp một cước tới, “Lão tử để ngươi bảo vệ nàng, ngươi bảo vệ nàng như vậy sao hả?” Hỗn trướng, thiếu chút nữa là nàng bị dọa đến điên luôn rồi!



Phù Phong cúi đầu, không nói lời nào. Mộ Dung Lệ nói: “Trở về vương phủ đi.”



Phù Phong cả kinh, “Vương gia, thuộc hạ có tội, nhưng xin vương gia hãy đợi đẩy được hết độc tố ra khỏi cơ thể đã rồi trách mắng thuộc hạ sau ạ!”



Mộ Dung Lệ nói: “Lệnh của bổn vương, khi nào lại thành loại mặc cả được như thế hả? Tất cả các ngươi, hết tên này đến tên khác, lá gan càng ngày càng lớn rồi phải không!” Phù Phong dập đầu chạm đất, Mộ Dung Lệ nói: “Cút, về dạy cho tốt tiểu tử Quách Dương kia đi. Đừng để đến khi lão tử hồi phủ lại thấy một cậu em vợ hèn nhát suốt ngày yếu bóng yếu vía nữa đấy.”



Lúc này Phù Phong mới nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.”



Sau khi hắn đi, Mộ Dung Lệ ngồi xuống bên cạnh bàn, bắt đầu ăn sáng. Bên ngoài đã có đại phu chờ sẵn, sau khi Mộ Dung Lệ ăn sáng xong, mới mặc cho hắn vào bắt mạch. Phấn độc này bị hút vào, rất khó diệt trừ tận gốc. Hắn cũng không muốn làm một con quỷ ho lao, cứ đi vài bước lại phải dừng lại ho một trận.



Lần này đại phu cũng dùng thử thuốc khói có tính hút vào để giải độc, cuối cùng cũng tốt hơn một chút, chỉ là tổn thương trong phổi phải điều dưỡng từ từ mới khỏi được.



Hương Hương dọn hàng ở đầu đường xong, thư sinh và Trần bá bên cạnh đang nói chuyện, “Hôm nay Dương Thuận Phát cũng không tới, người không biết đã đi đâu rồi.”



Nhưng bạn già của Trần bá đã qua giúp Hương Hương dọn hàng, nói: “Mấy ngày nay nhìn con tiều tụy, ta còn đang lo lắng đây. Thần sắc hôm nay đã khá hơn chút rồi. Mặc dù con còn trẻ nhưng cũng phải biết giữ gìn sức khỏe một chút.”



Hương Hương cười cảm kích với bà, vừa liếc nhìn qua quầy bán trái cây của Dương Thuận Phát, trong lòng vẫn hơi có chút hoảng sợ.



Đang đưa cho khách đĩa đậu hoa, đầu đường lại có người đi đến, chính là Mộ Dung Lệ.



Hương Hương khẽ run, sợ hắn cảm thấy chuyện nữ nhân mình ra mặt như thế này là rất mất mặt, đành phải nhắm mắt nghênh đón hắn. Nhưng thật ra Mộ Dung Lệ cũng không nói gì—— chỉ là bán đậu hoa thôi mà, cũng không phải là bán rẻ tiếng cười, có gì đâu mà mất mặt cơ chứ. Hắn không cảm thấy Hương Hương làm cái này là vì mưu sinh, nàng có nhiều đồ trang sức như vậy, vàng bạc châu báu còn thiếu thứ nào sao?



Không phải vì mưu sinh, chính là sở thích của nàng. Nếu nàng đã thích, bày sạp thì cứ bày đi.



Hắn ngồi xuống một cái bàn nhỏ bên cạnh, vóc người to lớn, bước đi mang theo gió, rất thu hút ánh mắt người khác. Hương Hương do dự đứng bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi: “Phải…phải đi về sao?”



Mộ Dung Lệ nói: “Tùy nàng.”



Hương Hương thấy hắn cũng không có vẻ gì là đang tức giận, không khỏi cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy đợi ta bán xong đậu hoa rồi về có được không? Trong thùng cũng không còn dư nhiều lắm đâu.”



Mộ Dung Lệ vẫn nói: “Tùy nàng!”



Hương Hương thấy hắn nói như vậy, lại cũng không có ý bắt nàng phải đi, cũng không tiện nói thêm gì nữa, nghĩ đến điểm tâm để lại lúc sáng cho hắn chắc là đủ rồi, đành phải qua chỗ Trần bá lấy ít trà về, lại bưng ra cho hắn mấy đĩa trái cây tươi.



Mộ Dung Lệ một mình chiếm một cái bàn nhỏ, những khách nhân khác cũng đặc biệt có ánh mắt, không ai muốn cùng hắn ngồi chung một bàn. Hắn uống trà, nhìn Hương Hương bưng đậu hoa cho từng bàn, từng bàn một. Đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên hắn đi đến phường đậu hũ của Quách gia ở huyện Lệnh Chi. Hắn không phải là một người tỉ mỉ, nhưng vẫn nhớ rõ bóng hình nàng ngày đó, mặc một bộ bố y màu cỏ tươi, váy trắng, trên đầu cài một đóa hoa quyên màu vàng nhạt.



Thực ra hắn không thích trà, nhưng với trà này, hắn lại ngồi suốt một canh giờ. Đã muốn gần trưa, rốt cuộc Hương Hương cũng bán xong đậu hoa, lúc này mới thu dọn bàn ghế để vào trong quầy trà của Trần bá.



Mộ Dung Lệ không đến giúp nàng, hắn vốn mang tính tình đại gia, lấy đâu ra cái ý thức kia. Đợi đến khi Hương Hương gánh thùng gỗ chuẩn bị về nhà, hắn mới đi qua, nhíu mày nói: “Mỗi ngày nàng đều làm những chuyện này sao?”



Hương Hương thấy đám người Trần bá và thư sinh đều đang nhìn mình, nhất thời có chút xấu hổ, vội vàng đi trước vài bước, đáp lời: “Dạ”. Bày sạp buôn bán, cũng đâu phải cứ như vậy?



Mộ Dung Lệ nhíu mày, “Rất thú vị sao?”



Hương Hương nhìn nhìn hắn, trong lòng nói có gì mà thú vị, phải kiếm tiền ăn cơm chứ sao.



Mộ Dung Lệ sánh bước cùng nàng, nhìn nàng gánh thùng gỗ trên vai thực sự rất kỳ quặc, không khỏi nhận lấy. Cũng không phải chưa từng gánh qua, lúc ở Trường thành, cát đá bùn đất còn không phải do hắn gánh sao? Mặc dù hắn không phải tự mình động thủ, nhưng thỉnh thoảng vẫn cũng các tướng sĩ gánh bùn cát.



Hương Hương thấy hắn trực tiếp gánh trên vai như vậy, động tác cũng thành thạo, cũng có chút kinh ngạc, hỏi: “Trước đây vương gia từng gánh qua rồi sao?”



Những bậc vương tôn công tử này, không phải nên là mười ngón tay không dính nước đó sao?



Mộ Dung Lệ nói: “Trong quân doanh, công việc đầy ra đấy, nào là đào hầm sửa kênh, xây cầu lót đường, chuyện gì lại không làm? Có khi ở đâu có nạn châu chấu, hạn hán, quân sĩ đang trong lúc không chiến, có mặt ở đó cũng là chuyện thường thấy.” Gánh một cái quang gánh thôi mà, có gì đâu mà ngạc nhiên?



Hương Hương bật cười, Mộ Dung Lệ nói: “Năm đó, lúc huyện Lệnh Chi sửa tường thành, lão tử còn đến lót từng cục gạch đây!”



Hương Hương đột nhiên nhớ tới, nói: “Chuyện mấy năm trước phải không? Ta còn nhớ rõ lúc huyện lý sửa thành ta mới mười một tuổi. Ngày đầu tiên khởi công còn dùng tam sinh tế thiên! Cha ta đã dẫn ta và đệ đệ đến xem.”



Mộ Dung Lệ ừ một tiếng, lúc đó hắn không muốn sống trong thành Tấn Dương nữa, Yến Vương liền đưa hắn chạy tới huyện Lệnh Chi, chủ yếu là vì tế thiên. Sau khi có mặt để tế thiên, liền tự tay dùng xẻng động thổ đầu tiên, quả thật cũng từng đặt gạch lên. Nhưng mà người ta là thân phận gì, ngươi còn mong người ta làm thợ gạch nữa sao. Đương nhiên cũng chỉ là hứng thú nhất thời, cũng không ở quá mấy ngày.



Hắn hiếm khi nói về chuyện cũ, Hương Hương nghe hắn nói nạn châu chấu ở Ngư Dương, lại nghe đến dịch bệnh ở Liêu Tây. Những thứ kia đều là một thế giới hoàn toàn xa lạ nàng chưa từng được tiếp xúc qua, Mộ Dung Lệ thấy nàng nghe hứng khởi, cũng liền nói nhiều một chút: “Trước đây nghe đồn ở Huyện Dương Nhạc xuất hiện cương thi hút máu, lúc đó lão tử cùng với mấy thái y cũng đã đi đến đó a. Nhưng thực ra mấy cương thi đó là do thôn dân ở đó bị chó cắn, mắt chuyển đỏ, sợ sáng, sợ nước, gặp người liền cắn….”



Hắn nói nhiều chuyện, bất tri bất giác đã về gần đến nhà. Lần đầu tiên Hương Hương cảm thấy thì ra con đường này lại ngắn như vậy. Sau đó nàng nói: “Lục nương bị thương, ta đi làm chút thuốc cho bà.”



Mộ Dung Lệ hỏi: “Không để hạ nhân đi cho?”



Hương Hương nói: “Bà là vì ta mới bị thương, nên ta muốn tự mình làm chút gì đó cho bà…”



Mộ Dung Lệ nói: “Đi đi.” Chỉ là một chén thuốc thôi mà, ai đi lấy thì cũng có gì khác biệt đâu? Nàng đi không chừng còn lấy phải thuốc giả ấy chứ…



Hương Hương lấy thuốc, tự mình sắc lấy rồi đưa qua cho Lục nương. Vừa giúp bà đổi thuốc, vừa chăm sóc bà tắm rửa, còn mua cơm trưa cho bà. Mộ Dung Lệ cảm thấy nữ nhân này từ sáng đến tối bận hơn mình nhiều. Chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng đủ làm cho nàng bận rộn một hồi. Ví như làm cơm cho hai con chó, nàng cũng có thể làm đến gần nửa canh giờ.



Cả một đời như vậy, thật không coi là sống uổng phí sao?



Hương Hương trở lại trong phòng, thấy Mộ Dung Lệ đang cầm một hũ thuốc bột trong tay, nàng chưa từng thấy qua, không khỏi nhìn nhiều hơn. Mộ Dung Lệ cũng không nói đến, chỉ là hỏi: “Tắm ở đâu vậy?”



Hương Hương đun nước nóng cho hắn, lại đến chà lưng cho hắn. Tay trắng chuyển động trên tấm lưng dày rộng của hắn, Mộ Dung Lệ cũng cảm thấy, lần gặp mặt này coi như là vui vẻ, biết rõ cơ thể mình không khỏe, vẫn nói: “Nếu như nàng muốn, tự mình tới đi.” Nếu chính nữ nhân của mình có ý này, cho dù có chết cũng phải làm một lần. Cái khó chịu nho nhỏ này thì nhằm nhò gì.



Hương Hương nghĩ nghĩ mãi mới hiểu được ý của hắn, sắc mặt lấp tức ửng đỏ, “Không, ta…” Nói còn chưa hết câu, đã nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.



Hương Hương đang luống cuống, vội vàng đứng dậy đi mở cửa. Bên ngoài là Dương Lục nương đang đi vào, nói: “Quách nương tử, có chuyện này, bà già này đã muốn hỏi từ hôm qua rồi.”



Thực ra Hương Hương không muốn để cho bà vào cửa, Mộ Dung Lệ còn đang ở trong phòng đây! Nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác, đánh phải nhắm mắt hỏi: “Lục nương có chuyện gì vậy ạ? Bà cứ nói đi đừng ngại.”



Lục nương nói: “Trấn trên có gia đình họ Lý, con trai mở một cửa hàng bán vải. Con có ấn tượng gì không?”



Hương Hương mù mờ, “Con…con không biết ạ. Ngoại trừ những lúc cần mua đồ, chứ con chưa qua trấn trên bao giờ ạ.



Lục nương nói: “Mấy ngày trước hắn có đến quán của con ăn đậu hoa, lúc về khen không dứt miệng. Quách nương tử, hắn nguyện ý không so đo tính toán chuyện con là góa phụ, muốn lấy con làm chính thất. Đây là cơ hội khó có được nha. Mặc dù nhà hắn còn có một tiểu thiếp, bất quá đó chỉ là nha đầu thông phòng mà thôi, trở ngại không lớn. Lại còn chưa có con nối dõi…”



Sắc mặt Hương Hương cũng thay đổi, Dương Lục nương còn đang nói chuyện, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn ông to lớn từ trong phòng đi ra, trên người chỉ khoác một cái áo trắng mỏng, đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn bà.



“Quách, Quách nương tử….” Bà cả kinh chết đứng người, đây là…



Lại thấy nam nhân kia đi đến trước mặt Hương Hương, cười lạnh nói: “Góa phụ sao?” Hắn lại chuyển hướng sang Dương Lục nương, hỏi: “Nàng nói nàng là góa phụ sao?!”



Tiện nhân! Lão tử thả nàng ra cho nàng chơi đùa một chút, con mẹ nó nàng thật lại dám nói lão tử chết rồi?! Thảo nào mật thám của vương phủ hơn mười ngày mới tìm được người——ai lại dám nghĩ thiếp của vương gia trốn đi lại dám tuyên bố rằng mình là một góa phụ đâu chứ!!



Dương Lục nương cũng bối rối, hơn nửa ngày mới hỏi: “Quách nương tử, hắn là ai vậy?”



Hương Hương nhất thời cũng bị nói lắp: “Hắn…”



Mộ Dung Lệ lạnh như băng nói: “Lão tử chính là trượng phu đã chết của nàng đây!”



Dương Lục nương gần như là chạy trốn đi ra ngoài, người đàn ông này so với Dương Thuận Phát còn đáng sợ hơn nhiều. Dương Thuận Phát chỉ là con chó, suốt ngày đi sủa bậy mà thôi. Còn hắn là còn hổ, không nói tiếng nào, nhưng một cái tát thôi lại có thể bay đi nửa mặt….



Chờ đến khi Dương Lục nương đã chạy đến không còn thấy bóng dáng đâu, lúc này Mộ Dung Lệ mới áp sát đến Hương Hương, Hương Hương liên tiếp lui về phía sau. Nàng chỉ là lời nói vô tâm, thuận miệng mà nói thôi. Thật sự không hề có ý muốn rủa hắn chết. Mộ Dung Lệ xách nàng đi, ném lên trên giường, đồ hỗn trướng, hôm nay lão tử không cho nàng nếm chút lợi hại thì không được!



Hắn đè lên người nàng, Hương Hương chết đi sống lại nhiều lần, sau lại phát hiện ra hô hấp của Mộ Dung Lệ có chút không đúng lắm. Đôi khi hắn phải dừng lại, hít thật sâu cái hũ thuốc ở trong tay, hít xong lại tiếp tục trở lại. Hương Hương có chút hoảng hốt, hỏi: “Vương gia, ngài bị sao vậy? Đang bị thương phải không?”



Mộ Dung Lệ cả giận nói: “Câm miệng!”



Nàng hỏi lão tử thế nào, cho dù không chết cũng sẽ bị nàng làm tức chết!



Ban đêm, Mộ Dung Lệ liền bắt đầu cảm thấy không tốt, trong phổi giống như một cái ống bễ cũ kỹ, tạp âm càng ngày càng nhiều. Ngực bắt đầu đau nhức khó chịu, hô hấp càng lúc càng chật vật, hắn vẫn mạnh mẽ chống đỡ, đến hơn nửa đêm, rốt cuộc cũng thức dậy. Hương Hương đang ngủ, hắn không muốn đánh thức nàng, trực tiếp đi ra ngoài.



Đầu đường nửa đêm một mảnh yên tĩnh, hắn vịn lấy tường đá, thở gấp một hồi. Đêm khuya sương năng, lại hít phải chút gió lạnh, hắn bắt đầu ho khan. Thị vệ nằm vùng bí mặt mắt thầy tình huống không ổn, cũng không dám tiến lên đỡ lấy hắn, vội chạy đi tìm đại phu.



Lần này đi cùng tới tổng cộng có ba đại phu, hai người là thái y, một người là thánh thủ giải độc dân gian, Lâm Hạnh Chi. Lúc này ba người đỡ hắn lên xe ngựa, Mộ Dung Lệ vừa ho khan, vừa thở gấp, chỉ cảm thấy đầu óc căng ra đau nhức, giống như muốn nổ ra luôn vậy. Hai thái y vừa giúp hắn thuận khí, vừa thêm bớt thuốc, lại phối với hũ thuốc hít.



Thánh thủ giải độc Lâm Hạnh Chi: “Vương gia, độc này của ngài vô cùng ngang ngược, bọn ta đã lấy ít máu của Quách tiểu công tử xem có thể điều chế ra thuốc giải hay không. Trước mắt thì thuốc hít này mặc dù có thể làm giảm các triệu chứng, nhưng nếu dùng nhiều e rằng sẽ khiến cho chất độc bị biến tính, nếu cứ để tích tụ ở trong phổi, chỉ sợ càng phức tạp khó giải. Trong lúc này, ngài tuyệt đối không được để kiệt sức!”



Mộ Dung Lệ qua hơn nửa ngày thở dốc, rốt cuộc cũng từ từ bình tĩnh lại, nói: “Khói độc cũng phải nghĩ cách chế ra. Sớm muộn gì bổn vương cũng phải mời nhị ca ngửi thử một chút.” Bây giờ phụ vương còn sống, cho dù thế lực phân tranh, nhưng sao nhẫn tâm để ông thấy cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh đây?



Trong lòng cho dù có tức giận thế nào, cũng phải kìm nén xuống.



Hắn nghỉ ngơi ở trong xe một hồi, Lâm Hạnh Chi ở một bên vẫn khuyên: “Nơi này dù sao y dược cũng không tiện, không bằng vương gia và Hương phu nhân dọn đến dịch quán ở tạm đi ạ. Nếu bệnh trở nặng, thảo dân cũng có thể kịp thời đi qua chữa trị.”



Mộ Dung Lệ suy nghĩ một chút, nói: “Quên đi, các ngươi cứ tìm một chỗ ở gần đây là được.”



Ba người nhất tề đáp ứng, Mộ Dung Lệ cảm giác mình có thể động được rồi, liền đứng dậy, lai đỗi hũ thuốc hít mới, lần nữa đi vào cửa.



Hương Hương ngày đêm mệt mỏi, cư nhiên vẫn chưa tỉnh lại. Mộ Dung Lệ nằm xuống bên cạnh nàng, lại ôm nàng vào trong ngực. Đầu nhỏ Hương Hương hơi lệch, cọ cọ trong khuỷu tay hắn tìm một vị trí thoải mái, phát ra tiếng mơ hồ nhỏ.



Mộ Dung Lệ không ngủ được, vén tóc trên trán nàng lên, chỉ cảm thấy lông mày, lông mi, rồi còn cả cái mũi kia, tại sao lại dễ nhìn như vậy? Nhìn một chút, nhẹ nhàng dùng môi đóng dấu lên chóp mũi nàng.

------------------------

Chương 68: Lễ vật



Hương Hương ngủ rất ngon giấc, khi nàng tỉnh dậy, sắc trời đã hơi sáng, không còn kịp làm đậu hũ nữa rồi. Nàng thở dài, nhưng cũng không vội, ngước nhìn lên thấy mình đang nằm ngủ trong ngực Mộ Dung Lệ. Cánh tay khỏe mạnh của hắn ôm lấy nàng, cơ bắp gồ lên, gân xanh lúc ẩn lúc hiện, dường như ẩn giấu sức mạnh không gì không làm được.



Hương Hương nhìn lên, Mộ Dung Lệ vẫn còn đang ngủ. Bản mặt lúc nào cũng nghiêm túc, đến cả khi ngủ cũng một bộ lạnh lùng, Hương Hương khẽ vươn tay ra sờ sờ mặt hắn. Mộ Dung Lệ trầm giọng nói: “Nàng đưa tay ra thử lần nữa xem, coi chừng ta chặt tay bây giờ!”



Hương Hương giật mình, tay giống như bị bỏng vội vàng rụt về. Mộ Dung Lệ hơi dùng lực nắm lấy cánh tay nàng, đè bàn tay nàng lại trong lồng ngực mình. Nàng muốn nghịch cái khác thì cũng thôi đi, mặt của lão tử là thứ mà đồ chết tiệt nhà nàng có thể tùy ý sờ loạn sao?



Hắn hừ một tiếng, sau đó nghĩ ra, a, tự nhiên lại chủ động đi trêu chọc lão tử như vậy, chẳng lẽ tối qua còn chưa ăn no sao? Trước đây nàng chưa bao giờ như vậy. Hắn mở mắt, thấy gò má Hương Hương nép sát vào trong ngực hắn, nàng nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ điều gì. Hắn cầm lấy tay nàng, có lòng lại muốn ăn ăn một chút, nhưng nghĩ ngợi, vẫn cảm thấy hơi rắc rối.



Bệnh phổi không phải chuyện đùa, ngộ nhỡ mầm bệnh lại tái phát, quả thực là đòi mạng.



Nhưng mà thân là nam nhân, ngay cả nữ nhân của mình cũng không thỏa mãn được, thì coi sao được? Hắn đưa tay cởi y phục của Hương Hương, Hương Hương không biết hắn muốn làm gì, hắn vẫn không có vấn đề gì, con nhãi này, nàng còn dám tham ăn à. Một ngón tay của lão tử thôi cũng đủ khiến nàng chết vì sung sướng!



Đến khi mặt trời lên cao, Hương Hương thật sự muốn khóc, cuối cùng hắn cũng chịu dừng tay. Hương Hương không dám ngủ nữa, liền rời giường. Vừa mới mở cửa phòng, đã thấy có ba người đang đứng bên ngoài. Nàng không biết ai, nhưng ba người này lại lập tức cúi xuống hành lễ, “Hương phu nhân.”



Hương Hương khó hiểu: “Các vị là…”



Người đứng đầu mặc bố y trường sam, chắp tay nói: “Tại hạ là Lâm Hạnh Chi, là đại phu ạ. Xin hỏi Hương phu nhân, vương gia đã dậy chưa vậy ạ?”



Hương Hương lập tức hiểu ra, do dự hỏi: “Vương gia… đang bị thương sao ạ?”



Ba người Lâm Hạnh Chi nhìn nhau, cũng không dám để cho nàng biết nhiều, chỉ nói qua loa: “Vương gia bị trúng độc, đã trị được hơn nửa rồi ạ. Chỉ là cần phải uống thêm thuốc bồi bổ thôi.”



Hương Hương vội vàng đi dân trà mời ba người, đang muốn quay lại phòng hầu hạ Mộ Dung Lệ rời giường, Lâm Hạnh Chi khẽ nói: “Phu nhân, bệnh này của vương gia…. mặc dù là bệnh nhẹ, nhưng cũng không được làm việc quá sức. Xin phu nhân khuyên nhủ vương gia một chút.”



Hương Hương vừa nghe lời này, mặt đột nhiên ửng hồng, bối rối lên tiếng. Mặc dù hơi xấu hổ, nhưng vẫn hỏi: “Vương gia trúng độc gì vậy? Có bắt được hung thủ chưa?” Lúc mình rời đi còn rất tốt mà.



Lâm Hạnh Chi khom người, “Bình thường bọn tiểu nhân đều không ở trong phủ nên chuyện vương gia bị trúng độc cũng không biết tường tận lắm. Chỉ có điều loại độc này bị nhiễm qua đường hít thở, bị tổn hại nhiều nhất là phổi. Mặc dù trước đây than thể vương gia khỏe mạnh, nhưng phu nhân cũng tuyệt đối không được xem nhẹ.” Thuốc bình thường nấu ngài ấy có chịu uống đâu, mà ngài ấy không uống, cũng không ai dám cạy miệng đổ vào!



Hương Hương biết rõ tính tình của hắn, khẽ hỏi: “Ngài ấy không chịu uống thuốc đúng hạn sao?” Đã bị bệnh còn không ở trong phủ nghỉ ngơi đi, chạy đến chỗ này làm cái gì, rõ ràng tính khí lại tái phát đây mà.



Lâm Hạnh Chi thở dài, nói: “Tính tình của vương gia, ai…. Bọn tiểu nhân là thầy thuốc, cho dù có lòng, nhưng mà cũng không thể nào khuyên được.”



Hương Hương nói: “Tiên sinh có thể ghi rõ đơn thuốc ra được không, mỗi ngày ta sẽ sắc cho ngài ấy dùng.”



Lâm Hạnh Chi hơi khó xử, loại chuyện này, dù sao cũng là việc nên để hạ nhân làm. Một thái y bên cạnh kéo kéo tay áo hắn, khẽ nói vào tai hắn: “Được đấy, được đấy, lúc trước vương gia bị thương, thái y Chương Văn Hiển là người chăm sóc có nói, mấy loại thuốc cho vương gia đều là do vị phu nhân này sắc cả. Vương gia không thể không uống.”



Lâm Hạnh Chi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Như vậy thì, đa tạ phu nhân.”



Hương Hương đáp lễ, biết bọn họ cũng đã rất vất vả, liền nói: “Làm phiền mấy vị tiên sinh vậy.”



Nàng xoay người đi vào trong, Mộ Dung Lệ đã sớm nghe thấy tiếng ba người này tới, lúc này đã ăn mặc chỉnh tề. Hương Hương đưa giày tới, ngồi xuống giúp hắn mang vào. Mộ Dung Lệ đi ra ngoài gặp đám người Lâm Hạnh Chi, còn nàng đi vào bếp làm điểm tâm.



Đám người Lâm Hạnh Chi ở trong một tiểu viện cách chỗ này một phố, chỗ của Mộ Dung Lệ đơn sơ như vậy, bọn họ cũng không dám chọn thuê nơi tốt quá. Chỉ là miễn cưỡng ở tạm mà thôi.



Mộ Dung Lệ thử thuốc khói mới được điều chế, Lâm Hạnh Chi còn phối thêm mấy loại thảo dược giải trừ độc tố cần phải uống vào.



Lông mày Mộ Dung Lệ nhíu lại, hắn ghét nhất là mấy loại thuốc đắng như thế này, uống mỗi ngày mà cũng có hiệu quả đâu. Đang muốn kêu ca, Hương Hương nói: “Lâm tiên sinh, ngài cứ để ta hầu hạ vương gia uống thuốc đi.”



Lâm Hạnh Chi vội vàng cầm chén thuốc đưa cho nàng, Mộ Dung Lệ vừa nhìn, nữ nhân đã bưng qua, muốn chửi cũng không được. Vẫn là uống một hơi cạn sạch. Lâm Hạnh Chi và hai vị thái y bên cạnh liếc nhìn nhau, mẹ nó, hữu hiệu, quả nhiên hữu hiệu!



Thời khắc mấu chốt, vẫn là nữ nhân có tác dụng nhất!



Lâm Hạnh Chi bắt mạch cho Mộ Dung Lệ, lại kê thêm một đơn thuốc thật dài nữa, bắt đầu điều chế lại thuốc khói. Hương Hương ở bên cạnh nhìn thấy mà sợ, trong đơn thuốc kia, có rất nhiều loại thuốc hiếm. Nàng biết rõ tính tình Mộ Dung Lệ, nếu không phải thực sự nghiêm trọng, hắn tuyệt đối sẽ không để cho người khác làm quá lên như vậy. Đợi Mộ Dung Lệ uống thuốc xong, Hương Hương khẽ hỏi: “Vương gia, nếu thân thể ngài khó chịu, sao không ở trong vương phủ mà nghỉ ngơi đi? Lại còn chạy đến nơi hẻo lánh như thế này làm…”



Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghĩ đến việc Mộ Dung Lệ đến đây làm gì, liền không nói nữa. Cái đó… thực sự là đặc biệt đến vì mình sao?



Mộ Dung Lệ trừng mắt nhìn nàng, toàn bộ hỏa khí trong lòng liền bốc lên, “Đồ khốn kiếp, lão tử để nàng ở ngoại trạch mấy ngày, có cái gì còn không an bài thỏa đáng chứ hả? Thiếu nàng mặc hay thiếu nàng ăn hả? Nàng còn thấy ủy khuất! Nàng lại còn dám chạy!”



Thanh âm vô cùng lớn, mắng Hương Hương đến nỗi nàng muốn rụt đầu lại! Lâm Hạnh Chi bên cạnh vội vã khuyên: “Vương gia, vương gia! Tức giận hại gan!”



Đầu ngón tay Mộ Dung Lệ thiếu chút nữa đâm đến mũi Hương Hương, “Nữ nhi của mình thì không tự nuôi, lại để đồ khốn Bệ Cẩm Bình kia nuôi cho ư? Lão tử thấy lỗ tai này của nàng thật vô dụng rồi, lời lão tử nói lại xem thành nói láo!”



Hương Hương cũng nhớ tới chuyện lần trước, vành mắt cũng đỏ lên. Đôi mắt trắng đen rõ ràng lại bắt đầu lấp lánh nước, Mộ Dung Lệ vừa nhìn, liền nghĩ thôi bỏ đi, mắng thật lại khóc lên bây giờ. Vì vậy nói: “Còn dám chạy loạn nữa, ta sẽ chặt đứt chân chó của nàng!”



Lâm Hạnh Chi ở bên cạnh vẫn nỗ lực khuyên: “Vương gia, không được tức giận, không được tức giận!”



Mộ Dung Lệ hừ một tiếng, lại nghĩ tới một chuyện, càng nổi cơn tam bành lên, “Con mẹ nó, nàng lại còn dám nói mình là quả phụ!” Mẹ nó, thực sự là muốn đánh chết đồ khốn kiếp này mà….



Ba vị đại phu bên cạnh muốn cười nhưng không dám cười, nhịn đến khuôn mặt cũng muốn biến dạng. Hương Hương giống như một chú cún con bị quở trách, cúi đầu, đột nhiên nước mắt rơi lã chã xuống đất. Thanh âm Mộ Dung Lệ tự động nhỏ lại, nhưng vẫn tức giận mắng: “Khóc! Nàng còn mặt mũi mà khóc sao!”



Ba người vừa nghe, trong lời nói của hắn vẫn là trách cứ, nhưng cơn giận đã vơi được hơn nửa. Không khỏi liếc nhìn nhau, lập tức xin cáo lui. Mộ Dung Lệ chờ đám người đi hết, mới hừ một tiếng, nói: “Lại khóc nữa!! Làm cơm đi, lão tử đói bụng rồi!”



Hương Hương khóc thút thít, xoay người đi vào trong phòng bếp. Mộ Dung Lệ đi hai bước liền đuổi kịp, nói: “Lau nước mắt nước mũi đi, nàng còn tính để lão tử ăn cơm chan nước mắt sao!” Khóc cái rắm ý, lão tử còn chưa đánh nàng mà.



Hương Hương vội vàng dùng khăn ướt lau mặt. Quay đầu lại, chỉ thấy hắn đang đứng trước cửa phòng bếp. Thân hình to lớn của hắn bỗng chốc khiến cái cửa trở nên nhỏ xíu. Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngẩn ra. Bầu không khí có chút lúng túng, Hương Hương nói: “Trong bếp toàn mùi dầu khói, Vương gia ra gian trước chờ đi.”



Mộ Dung Lệ hỏi: “Khi nào thì trở về?”



Hương Hương cúi đầu, trầm mặc. Mộ Dung Lệ phất tay, nói: “Lăn đi nấu cơm đi.” Chưa suy nghĩ ra thì suy nghĩ cẩn thận đi. Chẳng lẽ còn muốn lão tử xin lỗi nàng sao? Nghĩ đến việc lôi kéo tay nữ nhân, nói xin lỗi với nàng. Trong lòng liền sục sôi, không được, thực sự quá mắc ói. Với lại, lão tử đã làm gì sai cơ chứ?



Nói xin lỗi với nàng, nàng có thể diện quá nhỉ?



Hương Hương làm đồ ăn ở trong bếp, Mộ Dung Lệ lôi hai con chó ra, chơi đùa với chúng. Hai con chó lại cứ nhắm thẳng chân tường mà trốn, Mộ Dung Lệ đùa mấy cái liền không cảm thấy có ý nghĩa gì nữa. Nghĩ thầm, nữ nhân chính là nữ nhân, mua chó cũng không biết mua. Hai con chó này vừa nhìn, lông thì hỗn tạp, mắt thì vô thần, ừm, cả vuốt cũng vô lực, chẳng có chút xíu dữ dằn nào, cũng chính là chỉ nuôi khổ người mà thôi!



Mua chó nhìn tướng, sao nàng không đi mua con bò luôn đi?



Vô dụng, trời ạ, thật sự là quá vô dụng!



Nghĩ nghĩ một chút, liền kêu thị vệ đi chọn hai con chó thật tốt, còn hai con này cứ tùy tiện tặng cho ai đó đi.



Hương Hương làm mì xào trứng gà cho Mộ Dung Lệ, chính là cà rốt thái hạt lựu, hành băm nhỏ, giá đỗ rửa sạch, trứng gà chiên vàng đều hai mặt. Mì thì cho vào nồi luộc gần sôi thì vớt ra, cho qua nước lạnh rồi để ráo nước.



Khi dầu sôi thì cho hành và cà rốt vào xào, tiếp đó lại cho thêm giá đỗ, và cuối cùng là mì vào xào đến khi chín. Cho thêm ít tương, ít muối. Sau khi cho ra đĩa thì thêm hai muỗng tương đậu thịt bò lên, rồi cho trứng lên trên cùng.



Cuối cùng mang thêm một tô sữa đậu nành nữa.



Mộ Dung Lệ vùi đầu ăn, Hương Hương cũng múc ra một đĩa nhỏ, thấy hắn ăn nhanh, nàng từ từ đẩy đĩa của mình sang cho hắn. Hắn cau mày, “Nàng tự ăn đi!” Chẳng lẽ lão tử tệ đến mức đi giành đồ ăn với nữ nhân của mình sao? Mẹ nó, thơm thật, không làm nhiều hơn một chút được sao?!



Hương Hương vâng một tiếng, thấy bộ dáng hắn hình như ăn chưa được no, liền nói: “Trong bếp ta còn giữ lại một phần cho Lục nương, vương gia cứ ăn trước đi, ta đi ra ngoài mua cho bà ít bánh là được.”



Mộ Dung Lệ hừ một tiếng, Hương Hương bưng phần của Lục nương ra cho hắn, một mình đi ra ngoài.



Đưa điểm tâm cho Lục nương xong, lúc Hương Hương về đến nhà, Mộ Dung Lệ đã không ở đó nữa rồi. Đi đâu cũng không nói, nhưng hắn ra ngoài cũng là chuyện bình thường.



Mặt trời bên ngoài vẫn đang chiếu, nhưng không thể nào soi sáng nổi bóng tối trong phòng. Hương Hương vẫn cứ nghĩ mình đã không còn sợ nữa, nhưng lúc hắn không có ở đây, căn phòng thật vắng lặng. Nghĩ tới bộ dáng lúc chết của Dương Thuận Phát, lông tơ trên người nàng đều dựng hết cả lên.



Ngăn cách giữa phòng ngủ và phòng bếp là một khoảng đất nhỏ, bình thường đá mài được đặt ở đây. Muốn vào trong phòng bếp cũng phải đi ngang qua nơi này. Hương Hương run run dè dặt mở cửa, mới vừa bước một chân vào, bên trong liền vang lên tiếng sủa, một bóng đen lao thẳng ra ngoài.



Hương Hương bị bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức kêu thảm thiết một tiếng, bịch một tiếng, quỳ rạp xuống cửa. Đầu gối đau giống như bị đập nát ra vậy, nước mắt nàng lập tức chảy đầy mặt. Lại nhìn vào trong sân, hai con chó lúc trước, một con màu vàng, một con màu tro, sao giờ lại biến thành hai con chó mực!!



Hương Hương ôm đầu gối, ngay cả miệng cũng không khép lại được! Nhưng nhìn hai con chó kia cơ thể to lớn như hai con trâu nhỏ, ánh mắt hung dữ, bộ dáng như muốn ăn thịt người đến nơi. Bên miệng lộ ra mấy cái răng dài trắng hếu, trên đó còn dính chút máu tươi. Trên cổ hai con chó còn đeo sợi xích to bằng cánh tay, lúc này đang nhìn Hương Hương sủa điên cuồng.



Hương Hương ôm đầu gối, vừa đau lại vừa sợ, làm thế nào cũng không nghĩ ra hai con chó của mình tại sao lại biến thành như vậy. Chẳng lẽ là hồn của Dương Thuận Phát về lấy mạng nàng sao?!



Lại nghĩ tới thi thể trong chậu gỗ lần trước, trong bụng nàng lại sôi lên sùng sục, mặt cắt không còn giọt máu. Đột nhiên có tiếng người sau lưng, “Hương phu nhân, người không sao chứ ạ?”



Hương Hương ngẩn ra, khi biết hắn là thị vệ của Mộ Dung Lệ, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm. Lúc này có người dù sao cũng tốt hơn là không có ai. Nàng chỉ vào hai con chó đang bừng bừng sát khí trong sân, đôi môi đóng mở hồi lâu, mới nói: “Nó, chúng nó…”



Thị vệ ở sau lưng mặc dù lo lắng cho nàng, nhưng cũng không dám tiến lên. Dù sao cũng là ái thiếp của vương gia, bình thường chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng đã là chuyện thất lễ rồi. Hắn cúi thấp đầu, cung kính nói: “Vương gia nói hai con chó kia quá hiền, nên đã đặc biệt lệnh cho thuộc hạ chọn ra hai con chó tốt nhất trong biệt uyển ra mang đến cho Hương phu nhân ạ. Hai con chó này thuộc chủng chó dữ chuyên dùng để đi săn, vương gia từng dẫn chúng đến khu Trung Nam Sơn, để săn sói bắt gấu đấy ạ…”



Hắn còn đang khoe khoang dương dương đắc ý, người hiền như Hương Hương còn muốn nhảy dựng lên tát cho hắn hai cái nữa kìa. Đúng rồi, còn có tên chủ nhân vô tâm vô phế của hắn kia nữa!



Cả người nàng xụi lơ, cơn đau nơi đầu gối đã vơi bớt, chắc có lẽ chỉ bị bầm một chút. Nàng vịn lấy cánh cửa đứng lên, thiếu chút nữa bị dọa sợ thót tim. Hai con chó vẫn đang sủa điên cuồng, Hương Hương đoán chừng bọn chúng bất cứ lúc nào cũng có thể giằng xích ra mà cắn người được.



Nàng run run hỏi: “Bọn nó, bọn nó bình thường ăn gì vậy?” Nhìn hai con này cũng không giống như loại sẽ ăn cơm với bánh bã đậu!!



Thị vệ phía sau cũng rất nghiêm chỉnh, mà lại còn rất trẻ nữa. Mộ Dung Lệ thích thu lưu những đứa trẻ có tư chất ưu tú một chút, tự nuôi ở trong phủ mình, biết gốc biết rễ. Lúc nhỏ thì làm thân vệ, lớn lớn một chút cho đến quân doanh. Những người tạo dựng được sự nghiệp không phải là số ít.



Thị vệ nói: “Hồi phu nhân, chúng rất dễ nuôi ạ!”



Dứt lời liền bắt lấy hai con gà Hương Hương nuôi ở trong lồng tre đặt phía sau viện ném qua. Trong nháy mắt chỉ còn dư lại lông gà vấy máu. Hương Hương chỉ cảm thấy tim muốn nhảy ra ngoài, vô lực phất tay, nói: “Ta biết rồi, đi xuống đi.”



Thị vệ cung kính hành lễ, “Dạ, phu nhân”



Thân ảnh nhoáng một cái, người đã không thấy đâu nữa. Hương Hương cơ hồ là dán chặt người vào tường phòng bếp, hai con chó kia kéo xích kêu loảng xoảng, chân trước to khỏe rắn chắc cào cào đất, hai mắt đỏ máu nhìn chằm chằm sủa nàng.



Hương Hương cảm thấy cuối cùng mình cũng không còn sợ quỷ hồn của Dương Thuận Phát nữa rồi.



Mình quả nhiên là chọn sai chó, lúc xử lý thi thể mà dùng được hai con chó này, có khi nấu cũng không cần nấu, cứ trực tiếp cho ăn như vậy là được rồi… Nghĩ đến thật muốn ói…



Lúc Mộ Dung Lệ trở lại, Hương Hương vẫn còn đang ở trong phòng bếp. Hắn đi qua tìm nàng, liếc mắt liền thấy hai con chó. Lập tức gật gật đầu, ừm, không sai. Này, nữ nhân, thấy chó lão tử đưa cho nàng thế nào?



Hắn đi vào phòng bếp, thấy Hương Hương đang đứng trước cửa, không khỏi nhíu mày, “Sao vậy?”



Hương Hương chỉ chỉ vào hai con chó, may là sợi dây xích không dài, nàng còn có thể dán chân tường mà đi. Hai con chó rất dữ, kéo cả tảng đá buộc xích lại đây, lúc này nàng thật sự là không qua được nữa.



Nàng đã đứng ở cửa suốt một canh giờ rồi, thật sự rất muốn khóc. Chưa bao giờ lại mong Mộ Dung Lệ quay lại như vậy!



Mộ Dung Lệ đi tới, tháo hai cái xích sắt ra. Hai con chó nhìn thấy hắn, vẫy vẫy đuôi liếm tay hắn. Mộ Dung Lệ lại lấy thêm hai con gà cho chúng ăn. Hai con chó ngay lập tức lại đi tranh thức ăn, Hương Hương vừa thấy liền nhấc chân chạy ra ngoài. Nghĩ thừa dịp hai con chó đang tranh thức ăn thì chạy ra, ai biết hai con chó đó đã quen săn thú rồi, động tác của nàng có thể so với chúng được sao?



Vừa thấy nàng chạy, hai con chó đột nhiên phóng lên chạy tới, đập một phát, chân trước duỗi ra liền trực tiếp cho nàng gặm bùn. Hương Hương hét lên, nhắm mắt lại còn tưởng sẽ bị cắn chết như vậy, đột nhiên một con chó cứ mải miết liếm mặt nàng, máu gà đầu lưỡi làm mặt nàng dính đầy máu gà.



Mộ Dung Lệ nói: “Chạy cái gì chứ?” Nàng có thể chạy qua được chúng sao? Ngốc.



Hương Hương đứng dậy, hai con chó mực, một trái, một phải, đứng bên cạnh Mộ Dung Lệ. Mộ Dung Lệ thấy nàng ngơ ngác, liền cúi xuống ôm nàng, nói: “Không cắn nàng đâu, bọn nó nhận mùi mà. Sau này không cần xích tụi nó lại nữa, cứ để ở trong nhà, cho dù có ba hay năm tiểu tặc bình thường đến thì cũng không cần phải sợ.” Trên người nàng có mùi của hắn.



Hương Hương nghĩ thầm, đúng là không cần sợ, còn không cần cho ăn đây.



Mà ở trong ngực hắn, lại cảm thấy được an định không ít. Hương Hương vô cùng xấu hổ phát hiện ra, sau khi trải qua chuyện của Dương Thuận Phát, nàng cư nhiên lại vô cùng tham luyến cái cảm giác an bình, mạnh mẽ này của hắn.



Lúc nàng cho thi thể vào trong bồn gỗ, nàng đã nghĩ thôi xong rồi, cả đời này sẽ chẳng bao giờ quên được cảnh này nữa. Vĩnh viễn không bao giờ quên được, khuôn mặt của người này, tử trạng cũng như thanh âm của hắn.



Dù cho có đốt xương thành tro, dù cho biết rõ trên đời này không có cái gì gọi là thần quỷ, mà hắn vĩnh viễn cũng không thể nào sống lại, nhưng mà hắn sẽ mãi mãi chảy máu, đôi môi bầm đen, vết dao trên ngực bị đổi màu, cứ luôn hiện hữu trong đầu nàng như vậy. Chỉ chờ lúc đêm khuya vắng người, hay lúc nàng cô đơn lẻ bóng, thình lình cười gằn xuất hiện trước mặt nàng.



Mặc dù dứt khoát, nhưng không có nghĩa là không nghĩ không sợ.



Chuyện và người tốt, sẽ nở hoa trong trí nhớ mình. Nhưng chỉ cần có chút xíu kinh tởm nào đó, liền cắt vào đó một vết thương.



Nàng không có cách nào hình dung lại hai cái ngày đáng sợ đó, nhìn thi thể hay không nhìn nó, cũng chẳng có gì khác biệt lắm. Mà điều càng làm cho người ta kinh hãi muốn chết đó là, hình dạng cỗ thi thể này sẽ làm bạn cả đời với nàng, thình lình xuất hiện trong giấc mơ của nàng, mãi cho đến khi nàng chết mới thôi.



Nhưng Mộ Dung Lệ cứ như vậy xuất hiện ở trước cửa nhà nàng, thản nhiên nói với nàng rằng, nàng không biết lão tử sẽ dạy nàng.



Hắn không hề an ủi nàng, bởi vì hắn thấy, chuyện nhỏ như vậy, có gì mà phải an ủi? Hương Hương phát hiện ra, cái cảm giác sợ hãi nặng nề luôn đè nén trong tim nàng, khiến nàng hít thở không thông do cỗ thi thể kia đem lại bỗng chốc tan biến.



Rõ ràng hắn không hề nói gì, cũng chẳng làm gì, chỉ nhàn nhã cùng nàng đi qua bóng tối, cứ như thế gió nhẹ mây bay, ánh mặt trời lộ ra.



Nàng cho rằng nỗi sợ hãi sẽ đi theo cả đời, bất quá cũng chỉ là một trận mưa dầm mà thôi.



Mưa qua, trời trong.



Hương Hương không muốn nghĩ nhiều, nhưng dường như nàng bắt đầu thích cái tính cách kiên định cường đại này. Nàng cũng không phải là một người kiểu cách, nàng sẵn lòng đối mặt với nội tâm của mình, trực tiếp xem tâm tình của mình.



Mặc dù bị hai con chó dọa sợ không ít, nhưng ít nhất khi bọn chúng ở đây, nàng sẽ không còn phải sợ ác quỷ bất thình lình nhô ra nữa.



Thế gian này có lẽ thực sự không hề có ác quỷ, nhưng mà nỗi sợ hãi không cách nào trốn tránh được, có lẽ là do lòng người mà ra.



Mộ Dung Lệ ôm nàng đi vào phòng ngủ, bế nàng lên giường, hỏi: “Có bị ngã ở đâu không?”



Hương Hương khẽ nói: “Cảm ơn.”



“Ừm?” Mộ Dung Lệ nhìn lên nàng, nàng nói: “Hai con chó của vương gia, rất…” tìm không được từ để miêu tả, nghĩ nghĩ một chút, liền nói: “Ừm, rất tốt.”



Mộ Dung Lệ nói: “Nói thừa.” Lão tử có thể đem đồ không tốt mà tặng cho nữ nhân của mình sao?



Hắn lại hỏi lần nữa, “Có bị ngã chỗ nào không?” Mặc dù người nàng lấm lem bùn đất, nhưng nhìn qua không bị thương nặng ở đâu. Hương Hương nói: “Đầu gối, lúc đi vào bị đụng phải cửa.”



Lần đầu tiên nàng nói cho hắn biết, mình bị thương ở đâu. Nếu như là trước kia, nàng sẽ luôn chịu đựng không nói.



Mộ Dung Lệ vén ống quần của nàng lên, trên đầu gối thực sự bị bầm một mảng lớn, cũng bị rách cả da. Không khỏi nhíu mày, liền cho người gọi hai vị thái y đến. Hương Hương kinh hãi, vội nói: “Không cần phải phiền toái vậy đâu ạ.”



Nhưng mà thái y vẫn tới, nhìn qua vết thương, xác định chỉ là bị thương ngoài da, không hề tổn thương đến khớp gối bên trong, liền lấy ra hai thuốc cao dán, thoa lên vết thương. Mộ Dung Lệ bệ vệ ngồi bên cạnh bàn, trong tay nắm một chuỗi hạt trân châu màu ngọc bích không biết ai đưa cho, cứ gảy tới gảy lui.



Hương Hương bỗng nhiên cảm thấy, ừm, thật là tốt, trong lòng có một loại cảm giác ấm áp miễn cưỡng ôn hòa.



Bình thường Mộ Dung Lệ không có ở nhà, hắn không thể ngày nào cũng yên phận ở trong phòng nhỏ được. Hai con chó mực nuôi rất ngoan, bình thường không vào trong phòng ngủ, cũng không động đến thức ăn của chủ nhân. Chỗ này rất nhỏ, bọn chúng mà vào phòng, đến cả cái đuôi cũng không vẫy được.



Cũng may loại chó dữ này, cũng không thích vẫy đuôi nhiều lắm.



Lúc Hương Hương mài đậu, bọn chúng thường đến nằm bên cạnh, tập trung nhìn nàng, giống như là muốn học. Hương Hương dần dần cũng không sợ chúng nữa, thỉnh thoảng còn đưa tay sờ sờ đầu chúng, có khi bọn chúng còn liếm tay của nàng.



Cho dù Mộ Dung Lệ không có ở đây, ngôi nhà này cũng không còn tĩnh lặng khiến người ta thấy sợ nữa.



Sáng sớm, Hương Hương vẫn tiếp tục đi ra ngoài bán đậu hoa, nàng thích cuộc sống tự kiếm tiền nuôi thân của mình, khiến cho người ta có cảm giác rất an toàn.



Hai con chó cũng một đường đi theo nàng, bộ dáng rất hung dữ, sáng sớm vừa đứng ở trước sạp, hơn nửa khách nhân đều không dám tới. Hương Hương không thể làm gì khác hơn đành phải để bọn chúng nằm cạnh bên thùng gỗ, bọn chúng cũng rất biết điều, không hề đi quấy rối khách nhân.



Thư sinh và Trần bá bên cạnh thấy hai con chó này, không phải không khen, đương nhiên cũng nói bóng nói gió hỏi tới nam nhân ngày đó, Hương Hương không còn cách nào khác, chỉ đành phải nói đó là đại ca của mình. Lúc trước nàng nói mình là quả phụ, giờ không còn cách nào làm tròn, càng giải thích lại càng phức tạp.



Một ngày nàng không bày sạp, việc buôn bán lại càng khá hơn. Chẳng bao lâu đã bán xong đậu hoa. Hương Hương gánh thùng gỗ đi về nhà, dọc đường mua mấy con gà cho hai con chó——một ngày hai con này ăn ít nhất phải sáu con gà.



Hai con chó, một trái, một phải, đi theo nàng, nàng cảm thấy không khác gì có Mộ Dung Lệ ở bên cạnh. Vừa nghĩ tới hắn, lại nhìn lại hai con chó này, khóe miệng khẽ nhếch lên, cư nhiên không tự chủ lại lộ ra một nụ cười.



Ngươi đã bao giờ thử, một ngày nào đó, lơ đãng nghĩ đến người kia, không hề có lí do, lại cảm thấy vui vẻ hạnh phúc chưa?

* * *
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom