• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Đông Phong Ác (1 Viewer)

  • Chương 79+80

Chương 79: Tân hôn

Mộ Dung Lệ ở Ngọc Hầu quan tổng cộng ba cái nửa tháng, bảy lần đưa thư. Trước đây cũng không gửi nhiều lần như thế, Hương Hương quả thật không biết, hắn cố ý chọn riêng một người đưa tin, đúng hẹn nửa tháng tới lại một lần, một ngày cũng không chậm trễ.



Quách Điền và Quách Trần Trhij nhìn ra thì vừa bực mình vừa buồn cười, mỗi lần Quách Dương vừa hỏi: “Nhị tỷ đâu rồi?”



Vợ chồng hai người đều nhịn cười: “Đang làm bài tập.”



Hương Hương vốn không đọc được bao nhiêu sách, chút chữ nghĩa trong đầu viết được mấy câu đã là miễn cưỡng lắm rồi. Hắn còn yêu cầu mỗi phong thư năm trăm chữ, khiến cho hiện tại nàng vừa nhìn thấy người đưa tin đã thấy da đầu tê rần.



Sau này Mộ Dung Lệ cũng không thường chép thơ tình nữa, chỉ viết một ít phong nguyệt nơi biên quan, có một lần còn gửi một bộ đồ cho nàng. Có điều vì không tiết lộ quân tình, trên thư không ghi địa hình cụ thể, thậm chí cả đường nét núi non, chỉ viết Bạch Lang hà đóng băng, hung ưng bay cao trên trời rộng.



Hương Hương cả đời cũng chưa từng thấy một trời biên tái như thế, đọc thư suốt một hồi lâu. Nói không ngóng trông, đương nhiên là giả. Có điều vì nữ tắc (chuẩn mực đạo đức phụ nữ), sinh trong thế đạo như vậy, muốn đi ngắm nhìn một chút cũng là chuyện không thể.



Dường như không có cánh ưng, chỉ có hùng tâm.



Cũng không phải không tiếc nuối.



Ba cái nữa tháng sau, vào đúng ngày mười lăm tháng ba. Hương Hương vốn đang trốn trong nhà.



Quách gia hiện tại có thể nói là nóng đến bỏng tay, người người đều biết ơi này sắp sửa ra một vị Vương phi. Đồng thời cũng đều biết Tốn Vương gia đối với Vương phi quả thực là tình thấm ý nặng. Mỗi tháng đều đặn hai phong thư tới lui.



Ngày mười ba tháng ba, chợ đèn lồng đổi nơi tổ chức thành bên ngoài phủ Bình Liễu Bá. Các thiếu nữ cả huyện thành hầu như đều đến dự, nói là muốn dính chút quý khí của Vương phi. Tiểu Huyên Huyên còn lén chạy ra ngoài chơi, khi trở về mang cho Hương Hương một chiếc đèn hoa sen.



Chiều hôm đó, Hương Hương lại như chờ một chiếc giày rơi nốt xuống đất, thấp thỏm bất an chờ người đưa tin.



Nhưng mà lần này người đưa tin không đến, Hương Hương hơi ngờ vực, chuyện này không giống tác phong của Mộ Dung Lệ. Hắn là loại người mà ngươi nói khoai tây ăn rất ngon, hắn liền có thể cho ngươi ăn khoai tây cả đời.



Một đêm ngủ không ngon, ngày thứ hai, Hương Hương còn chưa dậy, bên ngoài đã ó người gõ cửa, Quách Trần Thị đi vào, trước tiên giúp nàng mặc quần áo cho con trai. Hương Hương thì tự giúp tiểu Huyên Huyên mặc. Tiểu Huyên Huyên muốn mặc trước, nó không ngồi yên một chỗ được, mặc quần áo tử tế lại muốn chạy ngay đi chơi.



So sánh với đó, đệ đệ thì yên tĩnh rất nhiều, bình thường ngay cả khóc cũng không khóc.



Hương Hương vừa mặc quần áo vừa hỏi: “Nương, bên ngoài ai gõ cửa thế? Mới sáng sớm.”



Quách Trần Thị nói: “Vương gia đưa sinh lễ đến, con mau mau mặc quần áo tử tế qua xem một chút đi.”



Hương Hương há miệng, Quách Trần Thị nhìn nàng, khẽ nói: “Con à, mấy năm nay con ở vương phủ, coi như mặt ngoài phong quang, nhưng bên trong cũng ngầm chịu không ít oan ức. Cha mẹ biết con là đứa hiểu chuyện. Vương phủ này dù gì cũng đã bước vào, bây giờ con cũng có hai đứa rồi…”



“Nương, con hiểu. Con không có gì ủy khuất.” Hương Hương không cho bà nói tiếp, trước tiên thả Huyên Huyên xuống giường, để nhũ mẫu dẫn nó đi rửa mặt. Tự mình mặc quần áo chỉnh tề rồi bước đến gian ngoài. Huyện Lệnh Chi chỉ là một huyện thành nhỏ, thế nên đội ngũ đưa sính lễ của Mộ Dung Lệ có vẻ rất dài dòng.



Từng hòm từng hòm nối đuôi nhau như nước chảy.



Quách Điền đi ra ngoài, nói chuyện với bà mối. Này được xem như tam môi lục sính đứng đắn, đương nhiên phức tạp hơn lần trước nhiều lắm. May mắn những ngày qua Quách Điền và Quách Trần Thị cũng đang cực lực chuẩn bị gia cụ, của hồi môn cho Hương Hương. Trước đây có chuẩn bị, nhưng lúc đó Hương Hương làm thiếp, nên cũng không dùng tới.



Lần này có thể sử dụng, nhưng những thứ đó cũng không xứng với thân phận của Vương phi. Đương nhiên đành phải đặt gấp một bộ khác.



Những chuyện này nếu phải chuẩn bị gấp, ba cái nửa tháng cũng coi như vội vàng. Cũng may là Mộ Dung Lệ tới Ngọc Hầu quan, nếu như hắn không đi, phỏng chừng với tính tình của hắn, sữ muốn đón dâu ngay lập tức.



Những chiếc rương được bao phủ bằng vải đỏ, từng hòm từng hòm khiêng vào Quách gia. Một phần là triều đình ra, sính lễ cơ bản để sính thú Vương phi. Một phần khác là Tốn Vương phủ ra, do Quản Giác chuẩn bị, có ý tứ thêm hoa thêm gấm. Bất quá lần này thêm hoa hơi nhiều.



Hương Hương mở hòm xiểng ra, bên trong có xiêm y được cắt may riêng theo số đo của nàng, từng cái từng cái, tất cả đều là chính phục của Vương phi. Đồ trang sức lại càng nhiều vô số kể.



Hương Hương thở dài, nghĩ người này, cũng không biết hiện tại đang ở đâu rồi.



Mộ Dung Lệ ngay lập tức trở về Tấn Dương thành, chính thức nghênh đón vương phi là một quá trình cực kỳ phức tạp. Không phải hắn cứ chạy đến huyện Lệnh Chi đón người vào trong phủ là xong việc. Mộ Dung Lệ tuy rằng thiếu kiên nhẫn làm những việc vụn vặt thế này, nhưng nếu đã đồng ý cưới hỏi đàng hoàng, đương nhiên là phải làm đúng lễ nghĩa mới được.



Hắn báo cáo tình huống của Ngọc Hầu quan cho Mộ Dung Bác, hai người lại chọn ra các tướng lĩnh trẻ tuổi, thương lượng với Chu Ức thay đổi chút máu mới. Tuy răng trước đây Chu ức đứng sai đội hình thế nhưng ông ta có một đứa con trai kiên trung không đổi. Hơn nữa sau khi người Hồ xâm lấn, ông ta ngay lập tức bảo vệ Yến vương, Mộ Dung Lệ và Thu Phi trốn trong thành Ngư Dương. Phần nào công lao vẫn không nhỏ. Cho nên ông ta thân là ngự tiền Thái úy, không hề bị liên lụy.



Trong Tốn vương phủ giăng đền kết hoa, Mộ Dung Lệ cũng không chê phiền phức, để tùy Quản Giác xử lý. Đoan Mộc Chính Dương còn ở trong phủ, Mộ Dung Lệ không muốn dính líu đến chuyện giữa hắn và Lam Dụ. Đoan Mộc không phải là người yêu thích làm khách lâu dài, như bây giờ…hắn cũng tính toán muốn mang mẹ con Lam Dụ rời khỏi đây.



Lam Dụ vẫn không muốn con trai mình mỗi ngày luyện kiếm suốt chín canh giờ, sau đó đi khắp thế giới tìm người so kiếm. Dưới cái nhìn của nàng chuyện này đúng là đồ thần kinh. Trượng phu thần kinh thì thôi, con trai tuyệt đối không thể thần kinh được.



Đoan Mộc Chính Dương cảm thấy đó mới là cuộc sống của gia tộc Đoan Mộc, bản thân hắn cũng cứ thế từ nhỏ tới lớn, thần kinh chỗ nào chứ?!



Mộ Dung Lệ cũng mặc kệ bọn họ nháo loạn, hắn đào một vò rượu dưới gốc ngô đồng ở Tẩy Kiếm các. Là rượu mơ, rượu đã cực kỳ hương thuần.



Người cất rượu, cũng lập tức có thể trở về.



Gió lướt qua ngọn ngô đồng, chân thành báo tin xuân. Rượu nguyên chất chảy vào yết hầu, có một loại cảm giác mỹ mãn dài lâu.



Rượu và thức ăn trong tửu lâu, mới thì mới, lạ cũng lạ, nhưng dù sao vẫn thiếu cảm giác của gia đình.



Mộ Dung Lệ không biết Đoan Mộc Chính Dương mang mẹ con Lam Dụ đi lúc nào, hắn tới Thính Phong Uyển chỗ mẹ con nàng ta ở, tìm được một cái hộp gấm, một phong thư, đó là bút tích của Lam Dụ. Hắn chầm chậm mở hộp gấm ra, bên trong chỉ có một đôi vòng tay ngọc. Là ngọc Hào Điền thượng hạng, chất ngọc ôn hòa nhẵn nhụi, màu nhũ bạch thuần khiết. Mộ Dung Lệ mở lá thư, Lam Dụ chỉ viết hai hàng chữ ít ỏi – chúng ta đi đây, không uống rượu mừng của huynh.



Mộ Dung lệ gấp phẳng lá thư, nhớ lại mười một năm trước, hắn đồng ý với nữ tử kia – sau này nàng chính là Vương phi của ta.



Mười một năm sau, nàng đã có phu quân. Vận mệnh giống như mớ tơ rối, duyên phận xa ngàn dặm.



Ai biết chuyện sau này sẽ ra sao?



Ngày 22 tháng 3, đội ngũ đón dâu đi tới huyện Lệnh Chi, một đường diễn tấu sáo và trống, đón Tốn Vương phi lên kiệu hoa. Huyện Lệnh Chi mở tiệc suốt ba ngày, Mộ Dung Lệ cưỡi ngựa lớn, thân mang mãng bào Tốn Vương, dong ngựa đi đầu đội ngũ. Phía sau không chỉ có của hồi môn của Hương Hương, còn có hai chiếc xe đẩy, bên trong là tiểu quận chúa và Tiểu vương gia.



Những của hồi môn khác đểu không đáng hắn nhìn một chút, chỉ có hai đứa nhóc này, xem như giá trị liên thành chứ?



Xung quanh không ngừng có người chúc mừng, đội ngũ một đường vung bánh kẹo cưới, tiền mừng. Pháo đốt liên thanh, có chiêng đồng mở đường Hương Hương mặc một thân áo thêu phượng, khăn trùm đầu ngồi bên trong kiệu, cổ kiệu từng bước lay động, tua khăn hỉ cũng nương theo bước đi mà rung nhẹ.



Cẩm tú vinh hoa như một giấc mộng.



Trở lại thành Tấn Dương, trong vương phủ tất nhiên có một phen náo nhiệt. Hương Hương bái thiên địa xong thì bị đưa vào động phòng, vẫn không yên lòng hai đứa nhóc. May mà nhũ mẫu Thôi thị vẫn còn ở đây, có thể giúp chăm sóc bọn chúng.



Mộ Dung Lệ không uống bao nhiêu rượu, lão tử bày trò phức tạp như thế để làm cái gì? Vì các ngươi hả?!



Hận không thể đuổi một phủ khách khứa cút hết đi.



Mọi người biết tính tình của hắn, cũng không dám quấn lấy hắn, sớm đã đuổi hắn vào động phòng, tự mình uống với nhau là được.



Thái tử cầm đầu, người khác cũng cùng vui. Trận tiệc cưới này có thể nói là vô cùng náo nhiệt.



Mộ Dung Lệ đi vào động phòng, y lễ vén khăn voan đỏ lên. Ngày ấy Hương Hương mặc lễ phục Vương phi, trân châu trên đầu tôn lên khuôn mặt trơn bóng rực rỡ. Mộ Dung Lệ và nàng cùng uống rượu giao bôi, chỉ cảm thấy rượu chưa xuống bụng, người đã say trước rồi.



Đợi được tất cả hỉ nương lui ra, Mộ Dung Lệ tự mình tháo đồ trang sức xuống cho nàng. Châu sai cài đầu phức tạp hoa lệ, tay của hăn lại vụng về. Hương Hương bị kéo tóc đau đớn nhiều lần, rốt cục không nhịn được nói: “Ta tự mình làm.”



Tháo được đồ trang sức xuống, cơ thể dường như nhẹ nhàng hẳn.



Mộ Dung Lệ ôm nàng lên giường, đêm động phòng, Hương Hương cũng chỉ có thể để mặc hắn làm bừa.



Mộ Dung Lệ điên cuồng đến hơn nửa đêm, Hương Hương gần như tan vỡ rồi, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, moi trong ngăn kéo ra một cái hộp hình chữ nhật, đưa cho Hương Hương. Hương Hương không rõ, mở ra xem, thấy là hai cái ngọc…Ngọc gì đây?



Nàng cầm lên xem mọt chút, ngọc này tuyệt đối là ngọc tốt hiếm có. Mộ Dung Lệ nói: “Lão già Lục Kính Hi kia nói, trượng phu đi xa trở về, bình thường sẽ mang quà tặng cho thê tử. Ngọc ở Ngọc hầu quan cũng không tệ, bản vương đặc biệt tự mình lấy ngọc Côn Luân, có thích không?”



Hương Hương dịu dàng nói: “Thích…Ta thích…” Chỉ là hình dạng của đồ vật này, sao nàng càng nhìn càng thấy xấu hổ…Nàng xoa xoa đánh giá nữa ngày, rốt cục vẫn không nhịn được hỏi: “Vương gia, cái này…Đây rốt cuộc là cái gì…Sao trông nó…”



Mộ Dung Lệ nói: “Ngọc hành* đó, lão tử quanh năm không ở nhà, khi nào nàng nhớ lão tử mà không nhịn được nữa, thì lấy ra dùng tạm.” Hai lão già kia nói tặng đồ gì vừa thực dụng vừa được ưa chuộng, vừa săn sóc lại vừa chu đáo. Thứ này cũng cem như thực dụng chứ?



Tay Hương Hương run lên, suýt chút nữa ném thứ trong tay xuống đất!!



…Quên đi, ai, quên đi thôi.



Hương HƯơng lần đầu tiên làm Vương phi, trong phủ vừa không có trưởng bối, hầu như có thể nói là một chữ cũng không biết. Mộ Dung lệ thì không đếm xỉa - - nữ nhân của lão tử, thích thủ lễ thì thủ, không biết lễ thì làm sao nào?!



Nhưng không lâu sau tân hôn, Hương Hương tới phủ Thái tử thăm hỏi Thái tử phi Tô Tinh. Tô Tinh cảm thấy rất kỳ quái, bình thường ấn tượng của nàng đối với nữ tử này luôn là dáng vẻ hận không thể đào hố tự chôn mình vào, không để cho người khác chú ý tới.



Thế nhưng thật ra nàng không hề có một chút ác cảm nào với Hương Hương, trái lại còn rất yêu thích.



Lúc này liền đón người vào, Hương Hương đỏ mặt, thì ra là muốn thỉnh giáo nàng những lễ nhi mà Vương phi phải học tập. Thường ngày phải làm những gì. Tô Tinh cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn dạy cho nàng từng tí một.



Nàng thông minh, học tập cũng nhanh. Tô Tinh lại nhàn rỗi vô vị, trong phủ cơ thiếp tuy nhiều, nhưng lúc nào cũng nói chuyện khúm núm cẩn thận? Nàng thường tới đây, bản thân cũng có người tán gẫu cho bớt cô quạnh.



Hương Hương thì thật sự muốn học tập, trước đây vì không để kẻ khác ghé mắt, bởi nàng chỉ là một tiểu thiếp. Nàng không cần lóa mắt, chỉ cần yên phận vì phu quân sinh con dưỡng cái là tốt rồi. Nhưng hiện tại, bản thân nàng đã là Vương phi, cho dù có quản gia, không cần phải tự quản lý gia nghiệp, những vẫn phải có dáng vẻ của một Vương phi chứ?



Đầu tháng năm, Yến vương Mộ Dung Tuyên lấy lí do tuổi già nhiều bệnh để thoái vị, truyền ngôi cho trưởng tử Mộ Dung Bác. Sau khi Mộ Dung Bác lên ngôi, chuyện thứ nhất chính là phong Ngũ đệ Mộ Dung Lệ làm nhất phẩm Tịnh Kiên vươn, từ đó vào triều không cần quỳ vái, đeo kiếm lên điện.



Lại phong Quách Điền làm Lệnh quốc công, tứ ruộng tốt trăm ngàn mẫu, vàng bạc vải vóc vô sô. Phong thưởng Quách Trần Thị làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Quách gia Lệnh Chi, phút chốc cực vinh hiển.



Mộ Dung Lệ đối với việc phong bản thân là Tịnh Kiên Vương không có phản ứng gì, đối với phong thưởng phía sau lại vô cùng cảm kịch, mang theo Hương Hương vào cung tạ ân.



Hương Hương không quá thích ở trong cung, đặt biệt lại một mình nói chuyện với Thư thái hậu, vương hậu. Nhưng nàng biết hiện tại đã khác xa dĩ vãng. Trước đây nàng chỉ là một tiểu thiếp, không cần giao thiệp với những người như Vương phi, Yến vương phi. Giờ bản thân nàng cũng là Vương phi, những chuyện xã giao này khó lòng tránh khỏi.



Nếu là không học giao tiếp, chỉ sợ sẽ biến thành trò cười. Vì thế nàng cũng cố gắng lui tới cùng các vương công quý nữ xung quanh, có lúc tham gia hội hoa xuân, hội thơ của các nàng. Có lúc cũng thiết yến ở vương phủ chiêu đãi bọn họ.



Các quý gia phu nhân, thiên kiêm ở Tấn Dương thành, không ai không lấy việc tham gia tư yến của Tốn Vương phi tư yến làm vinh dự. Tốn Vương phi không tinh thi thư, cũng không quá thông hiểu âm luật, thế nhưng lại thiện việc bếp núc, làm người khiêm tốn. Danh vọng lan truyền, trở thành tiếng thơm.



Hương Hương đều sắp quyên mất, mình thích cuộc sống như thế nào, thế nhưng một người bước đến địa vị nào, thì phải thích ứng với cuộc sống như thế.



Đây là…Bản năng sinh tồn.



Lúc này đi vào trong điện của Thư thái hậu, nàng buông tay Mộ Dung Lệ ra, chuẩn bị một mình đối mặt với Thư thái hậu. Nhưng Mộ Dung Lệ không hề rời đi, hắn chỉ ngồi xuống bên cạnh, xem hai nữ nhân nói chút chuyện nhà.



Thư thái hậu cũng phát hiện, thiếu nữ này thân mặc lễ phục của Vương phi, đã thay đổi tự nhiên hao phong đến như vậy. Có thể đây không phải là cuộc sống mà mình mong muốn, thế nhưng không có một loại cuộc sống nào sẽ chủ động thích ứng với lòng người.



Nàng trốn không thoát được vòng tròn này, liền chủ động hòa nhập vào nó. Thư thái hậu đột nhiên thấy yêu thích nàng, mạnh mẽ nhất chính là cỏ dại, vĩnh viễn biết thế nào là tốt đẹp nhất đối với bản thân.



Đời người ta, sầu khổ cũng là cả đời, vui sướng cũng là cả đời. Mấy chục năm nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng nếu nhất định phải xoắn xuýt mọi chuyện như ý, nó cũng có thể khiến người xoắn xuýt cả đời.



Thư thái hậu vỗ vỗ tay của Hương Hương, gỡ tram phượng cài trên tóc xuống thưởng cho nàng. Hương Hương cung kính dịu ngoan tạ ân, Thú thái hậu mỉm cười, cài trâm phượng vào búi tóc đen như mây của nàng.



Mộ Dung Lệ ngồi cùng hai nữ nhân đến tần quán ngọ, Hương Hương đứng dậy cáo từ, hắn mới cùng rời đi. Thư thái hậu tiễn hai người ra cửa, thấy Mộ Dung Lệ nắm tay của Hương Hương, hai người khẽ thì thầm gì đó, Mộ Dung Lệ hơi thấp người xuống lắng nghe.



Nữ nhân đã phí hết trọn một đời người trong chốn thâm cung khẽ vuốt làn tóc mai đã hiển hoa râm của mình, đột nhiên hai mắt mông lung.

--------------------------

Chương 80: Con ruột

Tháng năm là tháng dễ chịu, khí trời hờ hững, hoa cỏ dưới đất nở rộ. Tiểu Huyên Huyên đòi ra khỏi thành chơi, Mộ Dung Lệ liền mệnh Quản Giác chuẩn bị xe ngựa, mang theo toàn gia xuất môn đạp thanh.



Bên ngoài Tấn Dương thành có Bàn Long cốc, có núi có nước, có thể ngắm cảnh cũng có thể săn thú. Là một địa điểm không tệ.



Hương Hương biết hai đứa bé cũng đi cùng, liền chuẩn bị thêm chút đồ ăn ngon.



Ngày xuất môn, thời tiết rất đẹp. Hương Hương ôm Mộ Dung Kiệt ra khỏi cửa, liền nhìn thấy tiểu Huyên Huyên đang một mình cưỡi trên con ngựa lớn lông đỏ thẫm. Con bé mới bốn tuổi mà! Ngay cả bàn đạp cũng không dẫm tới!



Hương Hương kinh hộ một tiếng: “Vương gia, mau nhìn nữ nhi chàng kìa!!”



Mộ Dung Lệ quay đầu liếc mắt nhìn, nói: “Không hổ là nữ nhi của lão tử, ha ha ha ha, đi!”



Cha và con gái giơ roi đánh ngựa, móng ngựa như mưa, chạy như bay. Hương Hương tức giận: “Huyên Huyên! Mau xuống cho nương!!”



Đương nhiên là con bế khôn nghe thấy, đáp lại nàng chỉ là một làn bụi mù mịt. Hương Hương ôm con trai lên xe ngựa, trong lòng rất lo lắng. Nhưng biết có nói cũng vô dụng, nên không mở miệng. Cúi đầu liếc mắt nhìn trong đứa con trong lồng ngực, Mộ Dung Kiệt cũng yên tĩnh nhìn nàng. Nàng thở dài, đặt con xuống để nó tập đi. Thằng bé vịn thành xe, giống như người sợ ngã, cẩn thận từng li từng tí một đi mấy bước.



Ngoài xe lại nổi lên một trận tiếng vó ngựa, Hương Hương nhấc màn xe, thấy Mộ Dung Lệ đi rồi lại quay lại. Phía sau tiểu Huyên Huyên theo sát hắn, vừa chạy một vừa cười: “Cha! Con muốn bán con hồ ly làm áo choàng cho nương.”



Hương Hương tự nhủ, cô nãi nãi con tha cho ta đi!



Mộ Dung Lệ giục ngựa tới, đưa tay về phía nàng, nói: “Cung!”



Hương Hương lúc này mới phát hiện bên trong xe không biết khi nào đã có một bộ cung tí hon. Mộ Dung Lệ ném cung nhỏ cho tiểu Huyên Huyên, tiểu Huyên Huyên hoan hô một tiếng, lại giục ngựa phi về phía trước. Hương Hương nhìn vậy trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài, Mộ Dung Lệ nói: “Không cần lo lắng.:



Hương Hương nói: “Huyên Huyên mới bốn tuổi, Vương gia chàng lại để con bé ngày ngày múa đao lộng thương.”



Mộ Dung Lệ không để ý chút nào: “Nữ nhi của lão tử, múa đao lộng thương là bản năng.” Lại đi đến nhìn, thấy Mộ Dung Kiệt đang vịn thành xe cẩn thận bước từng bước một, nhất thời trợn mắt: “Hỗn trường, thế này thì cả đời có học được đi lại không?!” Nam tử hán đại trượng phu, hơn một tuổi rồi, đi đường cũng phải để vịn tường! Lão tử xem ngươi là muốn ăn đòn!



Mộ Dung Kiệt bị dọa sợ hết hồn, nhanh chóng buông thành xe, lập tức ngã quỳ trên mặt đất. Nhất thời nước mắt lưng tròng, Mộ Dung Lệ cả giận nói: “Ngươi khóc đi, hôm nay dám khóc cho lảo tử xem!”



Mộ Dung Kiệt muốn khóc lại nhịn xuống, đưa tay về phía Hương Hương. Muốn xin trợ giúp, nhìn sang Mộ Dung Lệ, lại không dám. Hương Hương tức giận đến mức tóc cũng dựng thẳng lên. Lập tức thả rèm cửa sổ xe ngựa xuống, đứng dậy ôm con trai.



Mộ Dung Lệ giận dữ, tự mình vén rèm xe lên, tức giận mắng: “Không cho ôm, tự mình bò dậy cho lão tử! Nam nhân mà không có dáng vẻ của nam nhân, nhát gan như thỏ đế! Sao người không đầu thai thành nữ nhân thế! Không đúng, tỷ tỷ ngươi còn có dáng vẻ đàn ông hơn ngươi!”



Hương Hương tức giận đến không nhịn được nữa, cứ ôm con trai vào trong lồng ngực, Mộ Dung Lệ còn ở bên ngoài hét, như một con hồ ly đang tỏ vẻ ta đây: “Lăn ra đây, lão tử dạy ngươi cưỡi ngựa!”



Mộ Dung Kiệt nức nở không dám khóc thành tiếng, Hương Hương thực sự là phật tổ cũng có lúc phát hỏa, lập tức cũng không nhịn được nữa: “Mộ Dung Lệ! Con vẫn chưa tới một tuổi, bước đi đương nhiên phải từ từ học! Chàng vừa sinh ra thì cái gì cũng biết làm à!!”



Mộ Dung Lệ bị rống đến choáng váng, hết thảy thị vệ xung quanh đều nhìn sang—oác, Vương gia bị người ta rống vào mặt?



Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Mộ Dung Lệ sửng sốt một chút, sau đó liếc mắt nhìn một lượt bốn phía. Đám thị vệ tôi tớ cấp tốc thu hồi ánh mắt, đàng hoàng trịnh trọng giả câm vờ điếc, việc ai nấy làm. Mộ Dung Lệ lúc này mới trừng Hương Hương, cả giận nói: “Nam nhân nói chuyện, lúc nào đến phiên nữ nhân xen mồm hả!”



Hương Hương cúi đầu dỗ nhi tử, căn bản không thèm để ý đến hắn. Hắn lắc mình đi vào trong xe, Hương Hương vẫn sợ hết hồn, ôm nhi tử hơi rụt về phía sau. Mộ Dung Lệ vừa duỗi tay ra lại rút về, ngồi xuống bên người nàng.



Hương Hương cũng biết không nên rống giận với hắn, dù sao hắn cũng là Vương gia, làm sao có thể khiến hắn lúng túng ngay trước mặt thuộc hạ được? Nhưng nàng thực sự không nhịn được. Có thể bởi vì tiểu Huyên Huyên là nữ nhi, hắn dung túng con bé đến đáng sợ. Làm gì cũng đúng. Tiểu Kiệt là nhi tử, hắn lại ghét bỏ đủ điều, cái gì cũng thấy ngứa mắt. Thằng bé chậm nói, hắn mắng. Thằng bé đi chậm, hắn cũng mắng.



Khiến cho con bây giờ nhìn thấy hắn liền trốn, như chuột thấy mèo vậy.



Thế mà hắn vẫn không cảm giác được, mỗi ngày vẫn bới lông tìm vết.



Hương Hương vẫn có biện pháp đối phó hắn, lúc này thấy vẻ mặt hắn đầy tức giận, khẽ nói: “Ta biết chàng ghét bỏ nó.”



Mộ Dung Lệ vốn đang trưng bộ mặt tức giận, lúc này lại đần ra – lão tử ghét bỏ nó cái gì chứ?



Hương Hương nói: “Lúc thằng bé sinh ra chàng có biết không? Những tháng ngày sống trong ngọn núi có bao nhiêu kham khổ chàng có biết không? Chàng thân làm cha, có lúc nào từng xem qua một chút, hỏi qua một tiếng…”



Mộ Dung Lệ vừa nghe liền đầu hàng, nỗi tức giận như quả bóng hơi bị đâm xẹp, hắn nói: “Ta…” Tại sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này chứ? Hai việc này co quan hệ gì sao?!



Hương Hương nói: “Con ta tự sinh, chàng ghét bỏ nhưng ra không chê. Một mình ta nuôi là được rồi!”



Mộ Dung Lệ bất tri bất giác nhỏ giọng, nói: “Lão tử ôm con trai mình một cái còn không được à?” Dứt lời liền nhấc Mộ Dung Kiệt từ trong lòng Hương Hương ra, để hắn ngồi trên đầu gối của mình. Thấy ánhmắt của thằng bé hơi rưng rưng, không khỏi lại nổi giận hơn. Vừa nhìn Hương Hương bên cạnh, khẽ cắn rang, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt nó: “Nhi tử ngoan!” Đồ hỗn trướng nhà ngươi, ngồi cũng không thể ngồi à?! Rụt đầu rụt cổ như thế, người là vương bát à?



Hắn hít sâu một hơi, cố gắng ôn hòa nói: “Lão tử dẫn thằng bé đi cưỡi ngựa.”



Hương Hương thấy hắn thật sự tiêu hòa khí, mới nói: “Hừm, Vương gia cẩn thận chút.”



Mộ Dung Lệ đem nhi tử ôm đi ra ngoài, bên ngoài gió ấm phất qua. Mộ Dung Kiệt ngồi ở trên ngựa, bị dọa sợ đến mức tóm chặt lấy yên ngựa, nhúc nhích cũng không dám. Mộ Dung Lệ quả thực giận mà không có chỗ phát tiết: “Đồ vô dụng! Ngươi sợ cái gì!” Tỷ tỷ của người ở trên lưng ngựa thì vui vẻ nhảy tưng nhảy loạn đó!



Tiểu Kiệt nắm chặt lấy yên ngựa, thấy đã cách mẫu thân rất xa, liền khóc cũng không dám. Không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, nhìn cũng không dám nhìn.



Mộ Dung Lệ tức giận – ngựa còn chưa bắt đầu chạy đâu! Mới đi có mấy bước! Thằng nhóc hỗn trướng này!



Hắn đơn giản giơ roi đánh ngựa, tuấn mã vung hai chân trước lên, hí dài một tiếng, nhanh chân lao đi. Sắc mặt Mộ Dung Kiệt trắng bệch, cuối cùng quay đầu, oa địa một tiếng, ói ra đầy người Mộ Dung lệ.



Mộ Dung Lệ: “…”



Chuyện này…Thằng nhãi này thực sự là con ruột của lão tử sao?!



Hắn vào trong xe ngựa thay quần áo, Hương Howng thấy tiểu Kiệt sắc mặt trắng bệch, vội vàng lấy nước cho nó súc miệng, rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ. Thấy hai cha con này toàn thân bốc mùi chưa thối, Mộ Dung Lệ lại sắc mặt tái xanh, cũng không dám hỏi chuyện gì xảy ra.



Tiểu Kiệt lại ói ra một hồi lâu, rốt cục từ từ ngủ trong lòng Hương Hương. Mộ Dung Lệ phiền muộn, cái thứ này, đâu chỉ hỗn trướng, quả thực là vô cùng hỗn trướng!



Thật vất vả đến được Bàn Long cốc, xe ngựa dừng lại. Hương Hương ôm tiểu Kiệt xuống xe, thấy tiểu Huyên Huyên đã bận rộn cùng mấy thị vệ. Ngựa được cột ở bên dòng suối cho ăn cỏ, một vùng đã được dọn dẹp ra đến, trái chiếu trúc sạch sẽ lên.



Hương Hương thấy tiểu Kiệt ngủ ngon, liền thả nói lên chiếu, đắp cho nó một cái chăn nhỏ.



Mộ Dung Lệ đi tới dạy nữ nhi đắp bếp, tiểu Huyên Huyên nghịch đến mức hai tay đầy bùn, vô cùng thích thú.



Tâm tình của Hương Hương cũng không tê, trong suối có cá bơi. Hương Hương đưa tay tóm lấy, con cá kia quẫy đuôi, uốn thân chạy thoát khỏi tay nàng, đuôi cá bắn lên một vốc bọt nước. Nàng xoa mặt, lại đi bắt một con khác. Đột nhiên bên cạnh có một cây xoa nhọn đâm tới, lập tức xiên trúng một con cá.



Hương Hương quay đầu, nhìn thấy Mộ Dung Lệ đã xắn hết ống quần và tay áo lên, hắn cũng loijt xuống nhặt lấy cây xoa. Bên trên còn ghim một con cá trắm đen béo mập. Hương Hương ném cá vào trong thùng, hắn lại phòng xoa xuốn, lần này là một hòn đá hạ hai con chim, xiên trúng hai con.



Tiếng cười như chuông bạc của tiểu Huyên Huyên từ xa xa truyền tới. Khóe miệng Hương Hương cũng mang theo nét cười, bắt mấy lần cũng không bắt được ca, bèn không bắt nữa, nàng đẩy tảng đá ra, thấy bên trong có một con cua lớn màu đỏ tía! Nàng vui mừng kêu lên, giơ con cua lớn gọi tiểu Huyên Huyên, hai mẹ con đều mừng rỡ.



Mộ Dung Lệ ở bên cạnh nàng xiên cá, có lúc quay đầu, nhìn thấy nàng nhấc gấu quần tìm cua trốn trong đống đã vụn. Nụ cười trên mặt đơn thuần mà tốt đẹp, giống như con trẻ.



Tiểu Huyên Huyên cũng phái hiện chỗ mẫu thân chơi rất vui, liền chạy tới cùng nàng bắt con cua.Chỉ chốc lát sau, trong thùng liền nhiều hơn mấy con cua cá. Cuối cùng tiểu Huyên Huyên bắt được một con lương, to như ba ngón tay.



Con bé hớn hở giơ lên trước mặt Hương Hương, Hương Hương sợ quá ngã đùng vào trong nước. Tiểu Huyên Huyên cười đến chết đi sống lại, bị Mộ Dung Lệ đạp một cước vào mông, nhất thời ôi chao một tiếng, cũng lao xuống nước, giống như chó con nhúng nước.



Mắt thấy cá trong thùng đã gần đủ rồi, Mộ Dung Lệ ném câu xoa lên trên bờ: “Lão tử đi săn thú.”



Tiều Huyên Huyên cũng vội vã ném con lươn xuống: “Con cũng đi, con cũng đi!”



Mộ Dung Lệ nói: “Đi!”



Hương Hương đuổi tóm chặt lấy hai cha con: “Sao được! Thay quần áo trước đã!”



Hai người đi vào trong xe ngựa thay quần áo, Hương Hương liếc mắt nhìn tiểu Kiệt đang ngủ say, cũng cảm thấy tính cách của đứa con trai này thực sự khác biệt một trời một vực với tỷ tỷ nó. Chờ Mộ Dung Lệ mang theo tiểu Huyên Huyên đi ra ngoài săn thú, Hương Hương để thị vệ dựng giá nướng lên, lửa đốt đỏ rực, tiểu Kiệt mới tỉnh ngủ.



Hương Hương dắt nó đi vài bước bên cạnh dòng suối nhỏ, nó rất cẩn thận không giẫm vào bùn nhão, tránh làm bẩn giầy. Hương Hương dụ nó nghịch nước, nó cũng không đi, chỉ sợ sẽ ngã xuống.



Nhìn dáng vẻ cẩn trọng của thằng bé, Hương Hương dùng sức nhịn cười—Nhóc con, con nên vui mừng là cha lên núi săn thú rồi đi. Nếu để cho hắn nhìn thấy, còn không tức chết sao.



Nàng ngồi bên cạnh tiểu Kiệt, mình thì chậm rãi mổ ca. Tiểu Kiệt dùng tay nhỏ nghịch cá trong thùng gỗ trước, đám cá đó đã bị xiên chết rồi, cũng không nhúc nhích. Nó cảm thấy hiếu kỳ, lại chọc chọc một con khác. Hương Hương cảm thấy nên để lá gan của nó lớn hơn một chút, cũng không ngăn cản. Cuối cùng nó chọc vào một con cua, nhất thời oa một tiếng, khóc lớn – bị kẹp vào tay rồi!



Hương Hương vội vàng gỡ càng của ra: “Đừng khóc, đừng khóc…” Vừa dỗ dành vừa thổi thổi, thấy không chảy máu, chỉ hơi hồng hồng, lại dỗ nửa ngày.



Tiểu Kiệt bị dọa một lần, không dám tiếp tục thò tay vào thùng mò cá nữa.



Hương Hương làm hết đám ca, rồi mới rửa sạch tay, ôm nó tới bên mép nước. Thằng nhóc vung vẩy tứ chi. làm sao cũng không dám chạm nước. Hương Hương nhỏ giọng dỗ: “Tiếu Kiệt ngoan, đừng sợ. Con sờ thử xem, nước không biết cắn người đâu…”



Mộ Dung Kiệt vẫn gắt gao dán vào nàng như bạch tuộc, há mồm khóc lớn, không chịu xuống nước. Hương Hương hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là ôm nó đặt lên một tảng đá khô ráo nhô lên giữa dòng nước. Từ từ vẩy nước chơi với nó.



Cứ thế không biết qua bao lâu, rốt cục tiểu Huyên Huyên cũng đi về cũng Mộ Dung Lệ. Mang theo nữ nhi, Mộ Dung Lệ cũng không dám đi vào trong núi sâu săn gấu, săn hổ gì. Hai người chỉ săn chút gà rừng, thỏ rừng, còn có một con nai con.



Tiểu Huyên Huyên la hét gọi mẫu thân lại đây xẻ thịt hươu, Hương Hương cười đáp một tiếng, đang nói chuyện với nhi tử, Mộ Dung Lệ đã đi nhanh tới. Tiểu Kiệt vừa thấy hắn lại đây liền rúc vào lòng Hương Hương, Hương Hương vội vã nói: “Chớ sợ, chớ sợ, chúng ta đi lên bờ nhé.”



Đang muốn ôm nó lên, Mộ Dung Lệ nói: “Nàng lên trước đi, ta chơi cùng nhi tử một chút.”



Hương Hương vẫn không quá yên tâm, Mộ Dung Lệ nhíu mày—lão tử trông con, nàng không yên lòng cái gì?



Hương Hương đành phải đáp một tiếng, xoay người lên bờ đi theo tiểu Huyên Huyên xẻ thịt nai con. Mộ Dung Lệ nghiêng người nhìn một chút, thấy nàng thật sự đi rồi. Lập tức dùng thân thể che chắn tầm mắt của nàng, nhấc chân đá một cước, đùng một tiếng, Mộ Dung Kiệt vẫn ngồi trên tảng đá giữa dòng nước bị cha nó đạp vào trong nước.



 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom