• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Đông Phong Ác (1 Viewer)

  • Chương 83+84 HOÀN

Chương 83: Công chúa

Sau khi tin tức truyền ra, trong khoảng thời gian ngắn, tấu chương tham tấu Mộ Dung Lệ trong triều đang nhiều như tuyết rơi đột nhiên ngừng lại.



Các triều thần hai mặt nhìn nhau, đều không hiểu nổi chuyện gì xảy ra – tại sao lại như vậy? Đây không phải là hiệu quả chúng ta muốn mà!



Ngươi nghỉ thử xem, ngươi ép chó cắn người, chắc chắn phải chậm rãi đánh. Bằng không ngươi nói với chủ nhân của con chó đó nói rằng chó của ngươi cắn người. Chủ nhân con chó không tin, ngươi đánh một gậy xuống, đánh chết lão bà hoặc con của người ta. Ngươi xem chủ nhân con chó có thể làm hòa với ngươi không!



Lại nói, việc này còn nguy hiểm hơn đánh chó nhiều!



Lúc trước, bách tính vốn không dám bàn luận gì, bởi Mộ Dung Lệ chỉ bị giải trừ quân chức, tước vị tài sản vẫn còn ở đó. Hơn nữa cũng vẫn không có động tĩnh gì khác, đại đa số mọi người còn đang quan sát. Thế nhưng ngươi lại bức chết chính thê duy nhất của người ta, tính chất sự việc đã không giống nhau.



Trong nháy mặt, toàn bộ ánh mắt bách tính Đại Yến đều nhìn chằm chằm vào truyện này.



Không ai dám mở miệng, thế đạo bây giờ, có đôi khi đúng và sai không dễ dàng phân biệt rạch ròi ra được. Bách tính làm sao có thể nhìn ra đúng sai được? Huống hồ những quan viên này tham tấu, tuy có khuyếch đại, nhưng cũng không phải là không có lửa mà lại có khói. Nếu thật sự phải biện bạch, Mộ Dung Lệ cũng rất khó lau sạch sẽ.



Nhưng bây giờ thì khác hoàn toàn, ai đúng ai sai mọi người không quá hiểu. Nhưng ai thê thảm hơn thì liếc mắt một cái là nhìn ra được. Mộ Dung Lệ thân là nhất phẩm Tịnh Kiên vương, cuối cùng vẫn cưới một nữ tử bình dân làm chính phi, đồng thời còn toàn tâm toàn ý, không nạp thiếp thất. Đây là tình sâu ý nặng đến nhường nào chứ?



Nhưng giờ đây, vẻn vẹn chỉ bằng lời nói phiến diện của một tên thư sinh, thê tử của hắn đã chết.



Ai thê thảm hơn thì kẻ đó có lý, cuộc đời này vĩnh viễn là như vậy.



Các đại thần không ai dám lên tiếng, mỗi người đều hận không thể trộm lại những tấu chương lúc trước đưa tới chỗ Mộ Dung Bác.



Mà vào lúc này, dân chúng bắt đầu nhớ tới điểm tốt của Mộ Dung Lệ. Hắn mười lăm tuổi đã tòng quân, bây giờ hai mươi chín tuổi. Mười bốn năm sống trong quân doanh, to to nhỏ nhỏ đánh trắng bao nhiêu trận?



Sự thương cảm của dân chúng là tình cảm vô cùng đáng sợ. Rất nhanh sau đó có một tổ chức thương hội dân gian tự quyên góp tiền bạc, tập hợp một nhóm người đi đến Liêu Tây, tự xưng là muốn điều tra rõ chân tướng cho dân chúng, trả lại sự trong sạch cho Tốn vương.



Sự thật về quân khởi nghĩa Liêu tây nhanh chóng bị vạch trần, việc Tạ Hoài Phi kích động dân chúng cướp đoạt lương thảo quân doanh, thậm chí không tiếc giết chết bách tính của chính mình giá họa cho Yến quân đều bị lộ ra.



Cả một triều đinh lúc trước vốn phối hợp chặt chẽ, đội nhiên đồng loạt á khẩu không trả lời được.



Danh tiếng Mộ Dung Bác đố hiền kỵ tài lại càng âm thầm lan truyền ra, bị mắng nhiếc đến mức không ngóc đầu dạy nổi.



Thế nhưng Mộ Dung Bác không lo nổi chuyện này, hắn ngay lập tức chạy tới Tốn Vương phủ, gần như đem toàn bộ thái y viện tới. Hương Hương nằm ở trên giường, người đã trúng độc, cháo nước không lọt một giọt. Lòng bàn tay Mộ Dung Bác ướt đẫm mồ hôi, nếu như nàng thật sự xảy ra chuyện, khi lão ngũ trở về làm sao mình ăn nói với đệ ấy được!!



Mấy vị thái y luân phiên trị liệu, Mộ Dung Bác mắng Quản Giác đên máu chó đầy đầu. Nhưng cho dù có mắng ông ta cũng vô dụng, hắn chỉ có lệnh Vương hậu tới tự mình chăm sóc.



Mọi chuyện lập tức xoay ngược hoàn toàn, Mộ Dung Bác chỉ có thể đứng ra làm sáng tỏ, tuyên bố Tốn Vương phi vẫn chưa chết, thái y viện đang cực lực cứu trị.



Cho tới chuyện Tốn Vương bị vu cáo, đương nhiên nhất định phải có người chịu trách nhiệm. Đám triều thần đã không tiếp tục nói nữa, kẻ duy nhất phải chịu trách nhiệm, tất nhiên chính là thư sinh Tạ Hoài Chi! Đám triều thần cũng cảm thấy đây là nhân tuyển tốt nhất, phút chốc lại có chung mục tiêu với nhau. Đúng vậy, tất cả là tịa người này, nếu không vì hắn ta, sao lại làm cho Tốn Vương phi uống thuốc độc chứ.



Hết thảy đều là lỗi của hắn!



Người người đều có học vấn sâu rộng trong thân, đã quen múa bút văn chương, giờ lại lấy ngòi bút thay đao sắc, mạnh mẽ lên án kẻ ngày một hồi. Sau đó đẩy lên ngõ Thái Thị, chém đầu thị chúng để răn đe!



Tạ Hoài Chi bàng hoàng cả người, không phải Tốn Vương đã bị cách chức sao? Không phải nói rằng sẽ đối chất sao? Sao người còn chưa thấy đâu, ta lại bị chém đầu?!



Lần này từ phán quyết đến lúc hành hình, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn. Sau ba ngày, Tạ Hoài Chi bị xe chở tù giải đến ngõ Thái thị, lấy tội danh vu hại công thần, lường gạt bách tính, kích động khởi nghĩa, lăng trì xử tử. Khi hắn sắp chết, còn gắng nhắc lại những mớ văn chương cẩm tú đã chuẩn bị sẵn để bác bỏ Tốn Vương..



Bách tính cáu giận, dồn dạp tiến lên xé thịt, uống máu, hắn trợn tròn mắt, không thể hiểu nổi thói đời.



Cũng vĩnh viễn không thể hiểu được



Thế giới này, chung quy không có kẻ nào thừa nhận tài hoa của hắn.



Sự phẫn nộ của nhân dân tạm thời lắng lại, tuy rằng Mộ Dung Lệ vẫn không xuất hiện, nhưng đám người Hàn Tục đương nhiên sẽ không có dị động. Chỉ có Chu Trách lấy lí do mừng thọ mẫu thân để trở lại Tấn Dương, việc đầu tiên đương nhiên là vào phủ thăm viếng Hương Hương. Trong phủ đã có vài vị thái y ngày đêm chăm sóc, lại nghe thái y nói đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, hắn cũng thoáng yên tâm, bấy giờ mới hồi phủ, cùng phụ thân tìm hiểu tin tức của Mộ Dung Lệ.



Mộ Dung Lệ vẫn chưa từng xuất hiện, tuy rằng sau khi chém đầu Tạ Hoài Chi, dân chúng phẩn nộ tạm thời lắng lại. Thế nhưng mọi người đều đang đồn đại, có phải Yến vương đã âm thầm sát hại Tốn Vương hay không. Sức nóng của chuyện này vẫn không hề hạ xuống.



Đương nhiên Mộ Dung Bác cũng có nỗi khổ không nói ra được, quả thật hắn cũng không có cách nào để Mộ Dung Lệ đứng ra.



Mộ Dung Lệ không có mặt ở Tấn Dương.



Lúc trước hắn trở lại Tấn Dương thành, vốn định lập tức trở về phủ gặp Hương Hương. Nhưng Mộ Dung Bác phái người nghênh đón hắn ở cửa thành, lệnh cho hắn lập tức tiến cung. Mộ Dung Lệ không chút do dự đi theo nội thị vào Yến vương cung.



Lúc đó là bam đêm, Mộ Dung Bác chờ hắn ở hậu hoa viên, còn chuẩn bị rượu. Mộ Dung Lệ đứng trước bàn đá trong đình, đứng mà không quỳ, trực thiếp hỏi: “Có chuyện gì?”



Mộ Dung Bác tức giận: “Ngồi xuống uống rượu! Vội vã chạy về, còn chưa ăn cơm tối đúng không?”



Mộ Dung Lệ ngồi xuống, không động đũa. Mộ Dung bác nói: “Làm sao? Còn sợ đại ca hạ độc à?”



Mộ Dung Lệ đạp lại lạnh như băng: “Khó nói.”



Mộ Dung Bác bị hắn làm tức giận, tự mình cầm bầu rượu uống một hớp rượu lớn, lại gắp lung tung mấy đũa món ăn, mới mắng: “Không phải chỉ giải trừ quân vụ của ngươi thôi sao, ngươi còn định sỉ vả đại ca đến chết mới thôi à!”



Mộ Dung Lệ nói: “Huynh sẽ dọa vợ con ta sợ hãi.”



Mộ Dung Bác hơi run run, sau đó nói: “Còn có chuyện khác.”



Lúc này Mộ Dung Lệ mới vùi đầu ăn cơm, Mộ Dung Bác nói tiếp: “Thám tử ẩn núp ở Tây Tĩnh của chúng ta gửi tới tin tức, nói rằng Tây Tĩnh sắp gả một vị công chúa cho Tây Lương vương Tiêu Dịch, ít ngày nữa sẽ xuất giá.”



Mộ Dung Lệ cau mày: “Tây Tĩnh và Tây Lương đã trở mặt hơn mười năm, giờ lại muốn liên hôn ư?”



Mộ Dung Bác gật đầu: “Rất có thể, hơn nữa một thời gian trước, người Tây Lương mới nuôi được một giống ngựa tốt, hiện tại hai bên lại liên hôn, mưu đồ của Tây Tĩnh vô cùng rõ ràng. Nếu như Tây Lương buôn bán ngựa cho Tây Tĩnh, chỉ sợ không phải chuyện tốt.”



Mộ Dung Lệ nói: “Ý của huynh là phá hủy liên hôn?”



Mộ Dung Bác gật đầu: “Tây Tĩnh mặc dù hiếu chiến, nhưng nói cho cùng không hợp với các nước láng giềng, bọn họ không thể không tìm đường lui. Chiến kỵ của Tây Lương vốn rất xuất sắc, một khi hai nước thật sự giao hảo, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng.”



Mộ Dung Lệ nói: “Đã biết.” Vùi đầu tiếp tụ và cơm.”



Mộ Dung bác nói: “Tốt nhất là khi đội ngũ đưa dâu của công chúa vừa rời khỏi biên giới Tây Tĩnh, người của chúng ta âm thầm tới ám sát. Đệ xem bao nhiêu người thì thích hợp?”



Mộ Dung Lệ và miếng cơm cuối cùng, lại uống một hớp rượu mới nói: “Càng ít càng tốt, chọn một trăm tên Ngự lâm quân là được.”



Mộ Dung Bác lập tức dặn dò nội thị chọn lựa một trăm tên Ngự lâm quân tinh anh, ngay đêm đó thay quần áo, lặng lẽ rời khỏi hoàng thành, đi về phía biên giới giao nhau giữa Tây Lương và Tây Tĩnh.



Mộ Dung Lệ đi quá vội vàng, cũng sợ bị tiết lộ tin tức, tất nhiên không thông báo cho bất cứ người nào. Mộ Dung Bác để mặc các đại thần nháo loạn, cũng là để Tây Tĩnh và Tây Lương đều cảm thấy Đại yến xảy ra nội loạn, bản thân Yến vương khó lòng phân tâm, từ đó thả lỏng cảnh giác.



Ai biết sự dung túng này không chỉ làm các triều thần hiểu sai ý, tấu chương tham tấu bay tới như tuyết rơi. Càng làm cho Hương Hương đến mức nuốt độc tự vẫn. Khi hắn nhận được tin tức thì lập tức bị dọa hồn phi phách tán.



Mộ Dung Bác trở về từ Tốn Vương phủ, vừa vặn gặp phải thái thượng hoàng Mộ Dung Tuyên đang đùa chim ở Ngự Hoa Viên. Mộ Dung Bác vội hành lễ: “Phụ vương.”



Mộ Dung Tuyên gật dù, hỏi: “Đứa nhỏ kia thế nào rồi?”



Mộ Dung Bác ngẩn ra, cung kính nói: “Thái y nói không có nguy hiểm đến tính mạng, hài nhi lệnh cho bọn họ ở lại Vương phủ để thuận tiện chăm sóc.:



Mộ Dung Tuyên cũng không ngoài ý muốn, vẻ mặt tựa như tất cả đều trong dự tính. Mộ Dung Bác đứng ở một bên, một lúc lâu sau mới hỏi: “Phụ vương, có phải nhi tử đã làm sai rồi không?”



Mộ Dung Tuyên đùa với con chim lông trắng mỏ hồng trong lồng tre, nói: “Ngươi sợ hãi?”



Mộ Dung Bác ngẩn ra, chẫm rãi cúi đầu. Ngay trong giây phúc nhận được bẩm báo của cung nhân, hắn quả thực sợ hãi. Bởi vì có khoảnh khắc, hắn ý thức được nếu như nữ nhân này thật sự chết đi, Mộ Dung Lệ muốn phản lại hắn cũng không phải chuyện không thể. Hơn nữa một khi Mộ Dung Lệ giương cờ tạo phản, phân nửa nhân mã binh lực nhất định sẽ hưởng ứng theo. Hắn phải dựa vào ai để chống lại đây?



Mộ Dung Tuyên nhìn thấy vẻ mặt của hắn, khẽ mỉm cười: “Ngươi biết rõ, nhân duyên của hắn vốn không tốt. Trò diễn này vừa mở màn, là vô tâm thuần túy, hay là tương kế tựu kế đây?”



Mộ Dung bác choáng váng, một lúc lâu, khẽ nói: “Nhi thần cũng không có ý tứ trách phạt Ngũ đệ, đệ ấy là đệ đệ ruột thịt của nhi thần. Chỉ là…Chỉ là…”



“Chỉ là thăm dò.” Mộ Dung Tuyên đi về phía trước, lạnh nhạt nói. Mộ Dung Bác cũng bước theo sau lưng ông.



Hoàng hôn đã hết, tà dương dần đậm.



Mộ Dung Tuyên nói: “Tiên vương Mộ Dung Viêm, lúc trước cũng không phải kẻ chính thống. Vì chiếm đoạt ngôi vị Yến vương mà trục xuất cha đẻ, truy sát Thái tử, nhưng lại làm cho cả Đại yến thoát khỏi sự thống trị của Tây Tĩnh, mạnh mẽ như vậy. Tuy có hung ác, nhưng cũng có thể nói là một thế hệ minh chủ. Ban đầu Cô vẫn không hiểu, người đã là Yến vương, hà tất còn phải đuổi tận giết tuyệt với huynh trưởng? Sau đó, Cô cũng trở thành Yến vương.”



Ông im lặng, Mộ Dung Bác cũng không tiếp tiếp truy hỏi. Những chuyện sau khi ông trở thành Yến vương, bọn họ đương nhiên cũng đã từng nghe nói chút ít. Ngay ở đêm Mộ Dung Viêm băng hà, ông lĩnh quân vây quanh Đông cung, giết chết Thái tử. Sau đó lại ban cái chết cho hai vị huynh trưởng đã vị giáng thành thứ dân.



Mộ Dung Tuyên hít sau một hơi, nói: “Khi ngồi tọa đến chỗ quá cao, thì càng dễ dàng sợ sệt. Đặc biệt là với người giống như lão ngũ, lộ hết ra sự sắc bén, hung hăng dã man.”



Mộ Dung Bác khẽ nói: “Không, con…” Thật sự không sợ hãi sao?



Khi các tướng lĩnh tỏng quân không có người nào chịu im lặng chờ đợi, dồn dập dâng tấu cầu xin. Bản thân hắn vẫn giữ yên lặng, đến cùng là bởi vì đệ ấy có việc ra ngoài, cần giữ bí mật, hay tột cùng là vì phá hoại hình ảnh của đệ ấy ở trong lòng dân chúng?



Nếu như chính phi của đệ ấy không việc gì, bản thân sẽ vẫn cứ im lặng, cuối cùng mọi chuyện sẽ đi đến bước đường nào?



Lẽ nào rốt cuộc ta cũng không tránh khỏi bước lên con đường cũ của một đế vương hay sao?



Hắn cúi đầu im lặng, Mộ Dung Tuyên nói: “Cứ thử thăm dò như thế hai, ba lần, ngươi sẽ phát hiện ra, tình nghĩa huynh đệ của các ngươi không bền chắc đến mức không gì phá nổi. Mà hắn, hắn cũng sẽ sợ hãi. Nếu là lúc trước hắn cô độc một mình, ngươi muốn lấy cái đầu của hắn, hắn cũng chưa chắc sẽ tạo phản. Thế nhưng giờ đã không giống lúc trước, hắn có thê nhi, hắn không thể việc nghĩa chẳng từ nan mà đem đầu giao cho ngươi. Mặc kệ vì cái gì đi nữa.”



Mộ Dung Bác đứng lại, nói: “Từ đầu tới cuối, nhi thần chưa hề nghĩ tới chuyện lấy tính mạng của đệ ấy. Đó là đệ đê ruột thịt của nhi thần, nhi thần vẫn nhớ kỹ. Nhưng…Chuyện lần này, chỉ sợ sau khi đệ ấy trở về, sẽ không dễ dàng bỏ qua. Phụ vương, nhi thần nên làm gì đây?”



Mộ Dung Tuyên nói: “Cho hắn đất phong, để hắn tới đất phong làm mưa làm gió đi thôi. Bình Độ quan vốn là vùng trời của hắn, quân tâm, dân tâm từ lâu đã hướng về hắn, vậy thì cắt một vùng Bình Độ quan cho hắn. Hắn sẽ vì ngươi bảo vệ Tây Cương.”



Dứt lời, ông phất tay một cái, ra hiệu Mộ Dung Bác không đi theo nữa. Mộ Dung Bác nhìn theo bóng lưng rời đi của ông, kính cẩn vái chào.



Chạng vạng hôm ấy, Hương Hương rời giường đi lại một chút. Độc dược nàng uống là do Quản Giác đưa cho, bệnh trạng trông thì đáng sợ, kỳ thực không nguy hiểm đến tính mạng, hiểu quả chính là khiến sự tình huyên náo lớn hơn. Bây giờ được các thái y dốc lòng chăm sóc mấy ngày, nàng kỳ thực đã không còn đáng ngại.



Một đôi trai gái đã bị đưa đến Bình Độ quan, không biết ây giờ thể nào. Nàng vừa lo lắng cho bọn chúng, vừa lo lắng cho Mộ Dung Lệ. Nhiều ngày như vậy, hắn còn không xuất hiện, đến cugnf là đang nơi nào…



Khi nàng đang ngồi thẫn thờ ở bên ao Tẩy Kiếm, đột nhiên thấy một ông lão quắc thước đứng trước cửa viện. Trên mặt tuy có chút nếp nhăn, thế nhưng dáng người thẳng tắp.



Hương Hương hơi nghi hoặc: “Ông là?”



Ông lão hơi sửng sốt, mỉm cười: “Con không biết ta?”



Hương Hương không biết, nhưng cảm thấy khá quen. Ông cười nói: “Ta có thể vào xem một chút không?”



Hương Hương nói: “A?Mời vào.” Sau đó dặn dò nha đầu Bích Châu rót một chén rượu hoa quả cho lão nhân. Lão nhân bưng rượu, đi tới bên cạnh ao Tẩy Kiếm.



Nước ao Tẩy Kiếm thủy vẫn có màu hồng nhàn nhạt, mặt hồ bay lên một tầng hơi nước mỏng manh như lụa. Lão nhân cúi người xuống, nhẹ nhàng đựng vào nước ao. Giống như vị tướng quân tuổi già đang chạm lên đồ vật xưa cũ, trong ánh mắt ông ta ánh lên một nỗi tang thương.



Hương Hương hơi kỳ quái, người này là ai, nhìn dáng dấp không giống tôi tớ. Quản Giác và Triệu Vũ lại không thông báo gì cả, có thể thấy được hắn là người vô cùng quen thuộc.



Ông lão lại đột nhiên nói: “Tốn Vương bố trí nói này rất tốt. Trước đây khi hắn xuất cung kiến phủ, một mực đòi xây phủ đệ ở đây. Nói là yêu thích nước ao Tẩy Kiếm.”



Hương Hương đột nhiên biết ông ấy là ai, vội quỳ xuống thưa: “Thái tượng hoàng!” Điều này cũng không thể trách nàng, trước đây khi thiết yến đã gặp qua Yến vương mấy lần, nhưng dù sao cũng ngồi quá xa, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng. Sau đó gia yến cũng đã gặp, thế nhưng lần nào ông cũng ngồi cao cao tại thượng, Hương Hương nào dám nhìn kỹ>



Lần này nhìn lại, đúng là rõ ràng hơn lúc trước rất nhiều.



Mộ Dung Tuyên phất tay: “Đứng lên đi. Trước đây mẫu thân của Cô, cũng yêu thích nơi này.”



Hương Hương mê hoặc: “Tiên Thái hậu ạ?”



Mộ Dung Tuyên lắc đầu: “Nghĩa mẫu.” Nước ao kia man mát, phút chốc hoảng hốt lại nghĩ tới chuyện năm đó người kia kéo tay của ông, vốc nước ao rửa mặt cho ông, hơi mang cười nói: “Toàn bộ thành Tấn Dương, chỉ có nơi này là chỗ tốt.”



Ông vươn người đứng dạy, thấy Hương Hương ở phía sau, mỉm cười: “Huyên Huyên không ở trong phủ à?”



Hương Hương cúi đầu, cung kính mà đáp: “Con bé nháo loạn muốn ra ngoài chơi, đã đi về Bình Độ quan rồi ạ.”



Mộ Dung Tuyên gật đầu, Hương Hương lại hỏi: “Thái thượng hoàng, thần tức có một chuyện không rõ.:



Mộ Dung tuyên nói: “Hỏi.”



Hương Hương nói: “Trong tên Thái thượng hoàng tên có một chữ Tuyên, vì sao lại ban tên cho con bé một chữ Huyên? Vậy chẳng phải là phạm vào kiêng kỵ sao?”



Mộ Dung Tuyên cười: “Chỉ là một chữ, người trong thiên hạ ai cũng dùng đến, có cái gì mà phải kiêng ky.”



Lần thứ hai quay đầu sang nhìn làn nước trong veo, ông đột nhiên nhớ lại năm đó, người kia nói: “Vốn nghỉ rằng nếu có nữ nhi, liền đặt tên là Huyên. Đáng tiếc đời này cũng không thể có. Có còn trai cũng không tệ, liền miễn cưỡng đặt theo âm thảo, gọi Mộ Dung Tuyên.”



Thiếu niên nắm lấy tay nàng, nói: “ Nếu sau này nhi thần có nữ nhi, sẽ đặt tên là Huyên. Mẫu thân không có nữ nhi, có tôn nữ cũng giống như vậy.”



Kết quả lại sinh sáu đưa con trai, không có một nữ nhi nào.



Chuyện cũ bay theo gió, ông nhạt nhẽo nở nụ cười, nói: “Đã làm Vương phi rồi, vì sao còn ở cái địa phương nhỏ này?” Nơi này đã không xứng với thân phận Tốn Vương phi.



Hương Hương thấy rượu hoa quả trong bát của ông đã thấy đáy, lại rót thêm cho ông, nói: “Thần tức yêu thích nơi này.”



Gió lướt qua ngọn ngô đồng, vài chiếc lá rựng xoay tròn bay xuống mặt nước, Mộ Dung Tuyên mỉm cười: “ Người tâm không tĩnh, sẽ không thích một nơi như thế.”



Hai người đón gió đứng một lúc, Mộ Dung Tuyên nhắm mặt lại, tựa hồ năm đó người vừa quay đầu người đã đi mất. A, chỉ chớp mắt đã rất nhiều năm trôi qua, người có khỏe hay không.



Ông xoay người ra khỏi Tẩy Kiếm các, tóc mai đã nhiễm sương.



Năm tháng phai nhòa, há có thể không có việc gì.



Ông đặt bát rượu xuống, nói: “Cảm tạ rượu của con.” Nói đoạn xoay người rời đi.



Hương Hương vén áo thi lễ, ông xoay người ra khỏi Tẩy Kiếm các. Hương Hương không biết tại sao, liền cảm thấy chắc chắn Mộ Dung Lệ không có chuyện gì.



Mộ Dung Lệ vì bắt Ngọc Nhu công chúa của Tây Tĩnh lại, một đường đi về phía tây tới Bình Độ quan. Đoàn người đổi quần áo bình thường, che dấu thân phận, đi thẳng tới tòa thành mà con đường từ Tây Tấn đến Tây Lương chắc chắn phải đi qua. Đội ngũ đưa dâu của công chúa cực kỳ phô trương, đương nhiên cũng dễ dàng tìm được.



Hắn đã sớm mai phục dọc đường, hạ lệnh bắt sống công chúa. Nhưng mà thị vệ Tây Tĩnh cũng không phải hạng người ăn cơm trắng. Song phương ác chiến hơn nữa canh giờ, mắt thấy người tới vô cùng hung hãn, bọn chúng không bảo vệ nổi công chúa. Tướng quân đi theo hộ tống dùng một mũi tên trực tiếp bắn về phía kiệu hoa, định bắn chết công chúa tại chỗ.



Người Tây Tĩnh cũng không ngốc, đã sớm đồng ý gả công chúa cho Tây Lương vương. Chết rồi cũng không quan trọng lắm, có thể tuyển một người khác tái giá. Thế nhưng người bị bắt đi rồi. Ai biết là người phương nào đến cướp? Đến lúc tới nước người ta, làm sao giải thích với Tây Lương vương đây?



Vì vậy ban đầu hoàng đế Tây Tĩnh đã hạ lệnh, nếu công chúa chết, mọi người đi theo đều bị phạ. Nhưng nếu công chúa mất tích, mọi người đi theo đều chịu tội chết!



Ngọc Nhu mặc một thân giá y đỏ như lửa, ngồi ngay ngắn trong kiệu hoa. Âm thanh đánh giết bên ngoài, không phải nàng không nghe thấy. Nhưng nàng không biết nên làm gì. Tuy rằng cũng không phải công chúa được hoàng đế Tây Tĩnh sung ái nhất, nhưng thưở nhỏ cũng sống trong cẩm y ngọc thực. Nàng đã bao giờ trải qua loại hiểm cảnh này?



Một mũi tên bay thẳng đến giữa mặt, nàng kêu lên một tiếng sợ hãi, đột nhiên mũi tên chợt dừng lại. Một bàn tay lôi nàng ra khỏi kiệu hoa, khăn voan bay xuống, nàng ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua mành ngọc tinh tế, nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãnh kiên nghị của một nam nhân.



Nàng run run, nhưng ngay lập tức, lại có một mũi tên bắn tới. Là...Là mũi tên Tây Tĩnh ư?



Nàng quay đầu, thấy vị tướng quân vẫn một đường hộ tống bản thân đang kéo căng dây cung, mũi tên nào cũng đều nhắm thẳng vào chính mình.



Vì sao…Vì sao?



Tuy rằng cuộc hôn nhân này cũng không phải do nàng tình nguyện, nhưng nàng cũng biết đây là số mệnh và trách nhiệm của một công chúa. Nàng cũng chưa từng oán trách. Nhưng hiện tại, vì sao phải giết ta?



Châu quan rơi xuống đất, ngọc vỡ châu rơi. Tóc dài của nàng phủ lên bả vai nam nhân nok, nửa cánh tay hắn ôm lấy nàng, chỉ mấy cái lên xuống đã nhảy ra rất xa. Hắn khẽ huyet sáo, một con ngựa chạy đến, hai người lên ngựa, chạy như bay.



Xiêm y của Ngọc Nhu tán loạn, tóc mây như ngọc. Nàng quay đầu, thấy nam nhân phía sau đánh ngựa phi nhanh, gió quất lên vạt áo bào màu đen của hắn, quần áo còn đẫm vết máu.



Hệt như Tu La, vừa lãnh khốc, vừa anh tuấn.

--------------------------

Chương 84: Chương cuối

Mộ Dung Lệ đánh ngựa, vội vã phi ngựa từ biên cảnh Tĩnh Lương trở về Bình Độ quan. Nhất định phải trốn thoát trước khi Tây tĩnh còn chưa kịp phản ứng lại, bằng không với lượng nhân thủ mỏng manh của hắn, cũng không thể cứng đối cứng với Tây Tĩnh được.



Nhiều người lắm miệng, dễ làm hành tung bại lộ. Bản thân hắn mang theo công chúa trốn đi trước. Những ngự lâm quân còn lại đã sớm chuẩn bị kỹ càng thân phận, ban đầu ẩn nấp ở dân gian. Chờ tiếng gió yếu đi, mới từ từ trở về.



Ngựa phi nhanh như bay, Mộ Dung Lệ cũng muốn trở lại sớm một chút, nữ nhân trong nhà vốn có là gan nhỏ xíu, đừng có suy nghĩ lung tung mới được.



Bởi vậy tiểu công chúa đang suy nghĩ điều gì, hắn cũng không có thời gian để quan tâm.Trên đường cũng biết mua cho nàng chút đồ ăn, bản thân thì gặm lương khô cho qua chuyện. Ngọc Nhu ăn bánh bao thịt, không nhịn được lén nhìn hắn. Điều này vẫn vì trước đây Hương Hương từng nói, không chờ nàng cơm nước xong đã chạy đi là không tốt. Hiện tại Vương gia it nhất biết nữ nhân ăn cơm rất chậm, hiểu rằng phải đợi người ta chốc lát. Nhưng nét mặt tràn đầy thiếu kiên nhẫn cũng không giấu được.



Ngọc Nhu cơm nước xong, lần thứ hai lên ngựa, ngồi chung một còn ngựa với hắn. Nàng cũng rất dịu ngoan, còn hỏi: “Người là người Yến ư?”



Mộ Dung Lệ không nói lời nào, nàng ngẩng khuôn mặt phúng phính nhìn hắn: “Ngươi muốn dẫn ta tới nơi nào?”



Mộ Dung Lệ trả lời bằng hai chữ: “Câm miệng!”



Không biết tại sao, Ngọc Nhu cung không quá sợ hắn. Có thể là bởi vì dọc đường hắn đều ôm mình cưỡi ngựa. Hoặc là bởi vì dáng vẻ hắn mồ hôi đầm đìa, quần áo đều ướt rất khiên lòng người rung động. Lần đầu tiên trong đời nàng tiếp xúc với một nam nhân gần như thế, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là đỏ mặt.



Mà nam nhân này dọc đường cũng không có nửa điểm phi lễ, dù cho ngủ đêm ngoài dã ngoại, hắn cũng không nhìn thêm nàng một chút.



Nàng tự dưng cảm thấy rất an tâm, có lòng nói nhiều mấy câu với hắn. Mặt hắn tối sầm lại, đều không trả lời.



Đêm nay lại phải ngủ bên ngoài. Mộ Dung Lệ muốn chạy trốn ra khỏi biên cảnh Tây Tĩnh, đương nhiên phải chọn những đường nhỏ thưa thớt mà đi. Giờ cũng chỉ đốt một đống lửa, ném lương khô và nước cho Ngọc Nhu, mình thì dựa vào gốc cây ngủ gật. Không biết tại sao, mỗi lần Ngọc Nhu liếc hắn một cái, tim liền đập nhanh hơn mấy phần.



Nàng cũng không quá vì tương lai của mình lo lắng—so với việc gả tới Tây Lương, đi chỗ nào cũng không đáng kể. Dù sao hiện tại nàng có trở lại Tây Tĩnh đi chăng nữa, cũng chỉ là một công chúa đã mất thuần khiết. Trở thành trò cười của hoàng thất Tây Tĩnh, trở lại thì phải làm gì chứ?



Rất nhiều nữ nhân trên đời này, vận mệnh do trời chứ không phải do người. Công chúa thì sao.



Lấy lại bình tĩnh vốn có, nàng nuốt chút thịt khô, lại uống một chút nước. Nàng liếc mặt nhìn Mộ Dung Lệ đang nhắm mắt dưỡng thần, khẽ nói: “Ngươi muốn dẫn ta trở về Yến đô sao?”



Mộ Dung Lệ nói: “Lão tử độc câm ngươi thì ngươi mới có thể im lặng được đúng không?”



Ngọc Nhu rụt cổ lại, lúc này mới yên tĩnh.



Hai người đồng hành đến ngày thứ tư, rốt cục tiến vào địa phận nước Yến. Mộ Dung Lệ cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa giảm chậm hành trình. Ngược lại, gần như là cả ngày lẫn đêm chạy tới Tấn Dương. Tín tức Mộ Dung Lệ trở về thành, rất nhanh truyền khắp thành Tấn Dương. Hắn vẫn cứ phi ngựa trên phố, liều mạng về thẳng vương phủ.



Ngọc Nhu chỉ cảm thấy con ngựa kia phi như gió lốc, nàng gắt gao nằm ngoài trên lưng ngựa, cảm giác thân thể tinh tráng của người phía sau nhẹ nhàng sát qua da thịt của mình.



Ngựa dừng lại trước cửa vương phủ, đám người Quản Giác vội vàng ra nghênh tiếp. Trước đâu cũng không nhận được tin tức, làm sao biết hắn nói trở về thì trở về. Mộ Dung Lệ ném roi ngựa cho Quản Giác, tung người xuống ngựa, thuận lợi xách luôn Ngọc Nhu công chúa xuống.



Trong phủ hạ nhân đều ở đây, hắn nhìn quét một vòng, hỏi: “Vương phi đâu?”



Quản Giác trong lòng bộp một tiếng, thì ra ngài ấy còn chưa biết chuyện của Vương phi sao? Cũng không dám nhiều lời, vội đáp: “Người ở trong phủ ạ, phỏng chừng cũng đang đi ra đây. Vương gia trở về vội vàng, bên tiểu nhân cũng mới vừa nhận được tin tức…” Vừa nói chuyện vừa đánh giá Ngọc Nhu—gia, ngài đây là…



• Page: Eb00kngôntìnhmiễnphí



Đang nói chuyện, liền thấy Hương Hương từ bên trong đi ra, vài ngày không gặp, nàng lại gầy hơn một chút. Mộ Dung Lệ nhanh chân tiến lên, lập tức ôm người vào trong ngực. Hương Hương thấy hắn bình yên vô sự, trái tim vẫn căng thẳng thoáng chốc liền thả lỏng hơn nữa.



Giờ đây lại bị hắn ôm chặt vào lòng, thâm tâm nảy lên một tia ngọt ngào vui sướng. Nàng hơi thẹn thùng đẩy hắn một cái, sẵn giọng: “Nhiều người đang nhìn đây này.”



Mộ Dung Lệ sao thèm để ý những chuyện này? Tay khẽ sờ soạng trên lưng nàng, cau mày: “Lão tử nhét nàng nuôi trong phủ, không béo mập thì thôi, còn gầy đi nữa! Đám hạ nhân cũng thật đáng chết, chăm sóc kiểu gì thế!”



Mấy tên hạ nhân, nha đầu sợ đến mức một tiếng cũng không dám ho he. Chỉ lo hắn nóng giận xách tất cả đi đánh cho một trận.



Mộ Dung Lệ ôm Hương Hương, hỏi: “Có nhớ lão tử không?”



Hương Hương xấu hổ đến mức đỏ chót, Mộ Dung Lệ thấy khuôn mặt nhỏ kia như quả táo chín, không nhịn được ôm người vào nhà—ngược lại cũng không vội vã tiến cung, làm một trận rồi đi.



Hương Hương giẫy giụa muốn xuống, hắn không buông, bọ hạ nhân đều đang nhìn, nàng cũng không nháo loạn được, chỉ đành để mặc hắn ôm. Bất thình lình quay đầu lại, nhìn thấy cửa phủ còn một cô nương khác đang đứng thẳng cười tươi rói. Hương Hương hơi run, cô nương kia cũng đang nhìn nàng, trên người còn mặc giá y đỏ như lửa.



Hương Hương cúi đầu, lại…Lại nạp người vào phủ sao?



Trong lòng nàng ngũ vị tạp trần. Thật ra giờ nàng cũng đã thấy thỏa mãn rồi, dù sao toàn bộ Đại Yến này, có vương công quý tộc nào mà không tam thê tứ thiếp? Hắn đường đường nhất phẩm Tịnh Kiên vương, mang nữ nhân về phủ là chuyện không thể nào bình thương hơn.



Chỉ là không biết tại sao, trong phút chốc niềm vui sướng vì nhìn thấy hắn đều phai nhạt. Hương Hương chán nản nghĩ, có thể chính mình vốn không phải là vợ hiền. Thống trị hậu cung giống như vương hậu Tô Tinh, nàng không làm được.



Mộ Dung Lệ hai ba bước đã ôm nàng vào thư phòng của mình, rồi buông nàng xuống chiếc giường nhỏ phía trong. Sau đó đưa tay cởi y phục của nàng. Hương Hương nào ngờ được hắn lại muốn làm chuyện như vậy giữa ban ngày ban mặt, vội vàng đưa hai tay cản lại. Giọng Mộ Dung Lệ hơi ấm ách: “Ngăn cái gì, thời gian không nhiều, để cho lão tử làm một lần trước đã.”



Nói xong liền cởi quần, Hương Hương cuống lên: “Chí ít phải đi tắm trước đã, người chàng toàn là mồ hôi này…”



Mộ Dung Lệ quả thực nhớ nàng đến điên rồi, làm sao quan tâm được nhiều như vậy, chỉ đè người lên: “Không còn thời gian đâu, lát nữa còn phải tiến cung.” Hắn còn phải giao nữ nhân kia cho hoàng huynh. Không chừng còn biến thành hoàng tẩu đấy, chậc. Điểm này đúng là không thể không khâm phục huynh ấy, lão tử mới nuôi một người mà đã ngày đêm lo lắng, huynh ấy nuôi một đống, cũng không sợ chết no nữa.



Hương Hương còn muốn nói thêm gì, hắn đã cầm thương lên ngựa. Nàng ôm cổ hắn, Mộ Dung Lệ cho nàng một cái hôn sâu. Trong lòng nàng cũng không nói lên được là cảm giác gì, ngay cả thân thể cũng tràn đầy ham muốn.



Mồ hôi Mộ Dung Lệ tuôn như nước, nhưng cảm giác vô cùng tốt đẹp, cúi đầu nhìn thấy dáng vẻ đăm chiêu của nàng, nhất thời giận dữ-- đồ hỗn trướng! Nàng lại dám thất thần!



Con mẹ nó, nàng lại dám thất thần vào lúc này hả!



Hương Hương không biết tại sao hắn đột nhiên nổi điên, Quản Giác vốn đang sai hạ nhân chuẩn bị nước tắm, kết quả vừa đến thư phòng, liền nghe thấy động tĩnh bên trong. Suy nghĩ một chút, vẫn nên an bài chỗ ở cho tân phu nhân trước đi.



Tuy rằng Mộ Dung Lệ không nói gì, nhưng có bao giờ hắn mang người về phủ lại thèm thông báo cho kẻ khác chứ.



Hừm, Mê Điệt hiên không tệ, tân phu nhân có thể ở chỗ ấy.



Hắn sai người mang Ngọc Nhu đến Mê Điệt hiên nghỉ ngơi, đang chuẩn bị để người đi chọn mua đồ dùng hằng ngày của tân phu nhân, liền thấy Mộ Dung Lệ nổi giận đùng đùng đi ra từ thư phòng. Quản giác chợt cảm thấy không ổn, Vương phi còn chưa đủ dập lửa sao?



Mộ Dung Lệ nhìn quanh một vòng, giận dữ hỏi: “Nữ nhân kia đâu?!”



Quản Giác mau mau nói: “Đã an bài tân phu nhân ở Mê Điệt hiên ạ. Có điều tất cả đồ dùng vẫn phải chọn mua…”



Chưa nói xong, Mộ Dung Lệ đã nổi trận lôi đình! Nhấc chân đã một cước qua, khiến Quản Giác ngã lăn xuống đất: “Phu nhân cái rắm! Người đâu!’



Đi Mê Điệt hiên tìm vị Ngọc Nhu công chúa kia, kéo nàng ta trực tiếp tiến cung. Ngọc Nhu ngửi được trên người hắn một loại mùi vị rất ám muội, tự nhiên là khí tức sau khi hoan hảo. Nàng chưa gả cho người ta, cũng không hiểu, chẳng qua chỉ cảm thấy đặc biệt kỳ dị.



Mộ Dung Bác nghe nói hắn trở về thành, biết hắn đi tới vương phủ trước tiên, ngược lại yên tâm. Độc của Hương Hương có thuốc giải, không xem như chuyện lớn, hắn trở lại thấy người không có việc gì, nên không đến nổi nổi trận lôi đình. Mộ Dung Lệ vẫn đang suy nghĩ chuyện khác, mẹ nó, thật vất vả lão tử mới trở về một chuyến, kẻ hỗn trướng này thậm chí ngay cả lúc cá nước thân mật cũng thất thần được!



Đến cùng là đang suy nghĩ chuyện gì?



Chẳng lẽ còn đang nhớ nhưng tên cẩu vật Hàn Tục kia?!”



Tên cẩu vật Hàn Tục cũng đúng là đáng cheests, nhiều năm như vậy rồi mà không cưới vợ nạp thiếp, chẳng lẽ còn tơ tưởng nữ nhân của lão tử?



Càng nghĩ càng thấy đáng chết!



Đến lúc cho hắn lấy vợ rồi, nếu không cứ như cóc nhếch miệng thê, lão tử không an lòng. Có điều thuộc hạ của lão tử, cũng không thể vơ bừa chỉ cần là nữ nhân thì lấy, làm sao cũng phải tìm một người xứng đôi.



Chớp mắt, nhìn thấy nữ nhân đang đi theo phía sau mình.



Ồ…Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu. (Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đắc được chẳng tốn công)



Tiến vào cung, Mộ Dung Bác đã sớm chờ hắn. Lúc này thấy hắn đi vào, phía sau còn mang theo một nữ nhân, không khỏi ngẩn ra, sau đó hiểu được, hỏi: “Đây chính là Ngọc Nhu công chúa của Tây Tĩnh sao?”



Ngọc Như đương nhiên cũng rõ ràng vị trước mắt này là ai, người ở dưới mái hiên, lúc này cũng chỉ phải hành lễ nói: “Yến vương thánh an.”



Mộ Dung Bác ra hiệu cho nàng ngẩng đầu lên, thấy tướng mạo cũng không tệ lắm, hỏi Mộ Dung Lệ: “Trong phủ đệ còn chưa lập trắc phi, nếu không liền…”



Mộ Dung Lệ đạp: “Không.” Gọn gang nhanh chóng.



Lão tử mới nuôi một người, đến giờ vẫn còn nháo loạn, không rõ trong đầu kẻ hỗn trướng này đang suy nghĩ gì. Còn muốn thêm một kẻ nữa? Lão tử có bệnh à!



Mộ Dung Bác cau mày, Mộ Dung Lệ còn nói: “Có điều thần đệ có một bộ ha, tuổi đã không nhỏ, chưa cưới vợ. Nếu hoàng huynh thật sự có ý đinh, không bằng gả nàng ta cho hắn.”



Mộ Dung Bác hỏi: “Là ai? Nàng dù sao cũng là công chúa Tây Tĩnh, bão mã không nên phối với yên nát mới được.”



Mộ Dung Lệ nói: “Hàn Tục.”



Mộ Dung Bác ngẫm lại, gật đầu: “Hàn tướng quân cũng là nhân tuyển tốt.”



Mộ Dung Lệ cũng tán thành, là không tệ, trước tiên nhét nữ nhân cho hắn, miễn cho hắn cứ tơ tưởng nữ nhân của lão tử.



Đáng thương Ngọc Ngu công chúa, một câu cũng nói không nên lời, người xa lạ trước mặt đã định đoạt chuyện đại sự cả đời cho nàng.



Mộ Dung Lệ vẫn ở trong cung, trời cũng tối rồi, còn không thấy hắn hồi phủ. Đám hạ nhân trong vương phủ sôi nổi bàn tán—chủ tử mình lần này dẫn cái vị công chúa gì gì đó vào cung, không phải là muốn thỉnh phong trắc phi chứ?



Đương nhiên, những câu nói này không dám lọt vào tai Hương Hương. Cho dù phong trắc phu thì như thế nào, người ta là chính phi, ngày cả tiểu quận chúa, tiểu vương gia cũng có. Cũng không uy hiếp được địa vị của nàng. Sọ là sau này trong phủ sẽ náo nhiệt hơn một ít.



Kỳ thực Hương Hương có nghe được, vốn biết rõ ràng chính mình không nên suy nghĩ nhiều. Nhưng không biết tại sao, vẫn thấy khổ sở.



Mãi đến khi thời gian cơm tối qua đi, Mộ Dung Lệ rốt cục hồi phủ. Ngay lập tức đi đến Tẩy Kiếm các, phát hiện hai đứa nhỏ đều không ở đâu. Hỏi Quản Giác, mới biết Hương Hương đã đưa người đến chỗ Nhiễm Vân Chu. Hắn hơi run: “Đưa tới làm gì?”



Quản Giác cẩn thận từng li từng tí một nói tất cả những chuyện phát sinh ở Tấn Dương mấy ngày qua, Mộ Dung Lệ nổi trận lôi đình: “Nàng uống thuốc độc? Mẹ nhà nó uống độc làm cái gì!”



Lập tức nhanh chân đi vào trong vườn, Hương Hương đang thêu hoa lên một cái áo ngắn, Mộ Dung Lệ đã đến đay, giật đồ quăng xuống đất. Hương Hương lấy làm kinh hãi, hắn cả giận nói: “Lão tử là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, cần nàng uống thuốc độc tranh thủ sự đồng tình của kẻ khác à? Có phải đầu óc nàng hỏng rồi không?!”



Hương Hương bị mắng ngẩn ra, sau đó phản ứng lại, Mộ Dung Lệ chưa tiêu cơn giận: “Nếu nàng thật sự có chuyện gì, còn hi vọng người khác tới chăm sóc đám nhãi con nàng bỏ lại hay sao?”



Hương Hương mắt thấy hắn thật sự giận điên rồi, đám hạ nhân cũng không có một kẻ dám nói chuyện. Nhất thời nói: “Chàng muốn đánh thì đánh đi, có phải chàng sớm nghĩ muốn đánh chết ta, để chàng mang người mới về làm chính phi phải không!”



Trái lại Mộ Dung Lệ sửng sốt, cái gì thế này?



Nước mắt Hương Hương rơi xuống: “Ta chỉ là một tiểu dân, trứng chọi đá. Chàng đánh chết ta là được rồi!”



Mộ Dung Lệ thả tay xuống, cả giận nói: “Nói bậy cái gì đó!” Lão tử có động đến đầu ngón tay nàng sao?



Hương Hương khóc nói: “Chàng đi bao nhiêu ngày, ngay cả thư cũng không gửi một lá về nhà. Thật vất vả về đến nơi liền muốn đánh muốn giết, không phải là có người mới, nhìn ta không thuận mắt nữa sao!”



Mộ Dung Lệ bị học tức, nói thêm gì nữa chứ, cãi nhau cùng nữ nhân rất vô vị. Hắn cả giận nói: “Không phải lão tử đã sai người gửi còn gì? Câm miệng!”



Hương Hương không để ý tới hắn, chỉ ngồi khóc. Lửa giận trên đầu Mộ Dung Lệ chậm rãi nhỏ dần, vẫn cứ cả giận nói: “Khóc cái rắm mà khóc!” Giọng nói vẫn nhỏ hơn.



Bọn hạ nhân mắt thấy hắn nổi trận lôi đình vọt vào, chỉ lo đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ vừa nhìn điệu bộ này, chà chà, đúng là con cọp giấy mà. Khẽ hừ một tiếng, đều tản đi, ai làm việc nấy.



Mộ Dung Lệ ôm nàng, Hương Hương quay đầu không để ý tới hắn. Cái áo kia vẫn còn vứt trên đất, Mộ Dung Lệ thầy người đều đi hết, cũng không giữ cái giá của Vương gia nữa, coi như không co chuyện gì xảy ra nhặt lên, ngay ngắn đặt lên bàn. Hương Hương lúc này mới lau lau nước mắt, hỏi: “Khát không?”



Mộ Dung Lệ nói: “Phí lời!”



Hương Hương liền rót rượu trái cây cho hắn, rồi cắt hoa quả ướp lạnh. Sau đó để hạn nhân chuẩn bị nước nóng.



Mộ Dung Lệ nằm ở trong bồn tắm, gia nhân dùng đôi tay nhỏ xoa bóp cho hắn. Hắn thoải mái thở ra một hơi dài, Hương Hương hỏi: “Muội muội mới tới…Tên gì, được phong vị gì?”



Quên đi, không khổ sở nữa. Hắn muốn nạp người thì tùy hắn đi. Ta có tiểu Kiệt và Huyên Huyên, làm sao mà không phải sống. Nàng coi như nghĩ rõ ràng.



Mộ Dung Lệ nói: “Cái gì phong vị chứ, hoàng huynh vô ý, vừa vặn Hàn Tục còn chưa cưới vợ bèn thưởng cho hắn.”



Hương Hương hơi run, Mộ Dung Lệ mởi mắt ra nhìn nàng, đột nhiên hiểu được: “Nàng cho rằng là cái gì?”



Hương Hương cúi đầu, không lên tiếng. Mộ Dung Lệ nổi giận, mẹ nó lão tử mặc dù là một đường mang về, nhưng một đầu ngón tay cũng không chạm qua! Cái dáng vẻ cá chết này của nàng là có ý gì!!



Hương Hương thấy hắn nghiến răng nghiến lợi, mặt nổi vẻ giận dữ, khóe miệng hơi cong, không biết tại sao lại bật cười.



Mộ Dung Lệ đang muốn phát hỏa, Hương Hương cúi đầu, môi mềm nhẹ nhàng phủ lên môi hắn. Lửa giận vô tận cảu Mộ Dung Lệ đột nhiên toàn bộ bị ép xuống



Nàng hôn hắn. Mộ Dung Lệ khẽ vuốt lưng nàng, thầm nghĩ, quên đi, lão tử là nam nhân, có thể tính toán với nữ nhân của mình chứ?



Quên đi.



Hương Hương nhẹ nhàng bóp vai cho hắn, thấy trên eo một vết máu, không khỏi nói: “Nơi này…Bị thương?”



Mộ Dung Lệ xem đều chẳng muốn xem: “Cắt một chút da ấy mà.” Chút xíu này cũng gọi là bị thương? Không có kiến thức.



Hương Hương tắm cho hắn xong, chờ thay quần áo, mới cầm thuốc mỡ bôi cho hắn. Mộ Dung Lệ miễn cưỡng ôm nàng, nói: “Vương huynh lấy ba quận quanh Bình Độ quan làm đất phong phân cho ta, nàng có nguyện rời khỏi Tấn Dương, tới sống ở biên thành không?”



Hương Hương tựa trong lồng ngực của hắn, bàn tay thon dài mềm mại như hành non nhẹ nhàng vẽ lên những vết sẹo đan xen trên người hắn, nói: “Vương gia và bọn nhỏ ở nơi nào, ta đương nhiên cũng ở chỗ đó.”



Mộ Dung Lệ ừ một tiếng, cũng không nghe ra được đây chính là lời tâm tình. Chỉ nói: “Sau này nàng sẽ không phải lo lắng đề phòng nữa.”



Thì ra, hắn cũng biết nàng ở Tấn Dương không an lòng sao? Hương Hương kề sát gò má vào ngực hắn, trong lòng nảy lên một loại bình tĩnh và hạnh phúc nhàn nhạt. Nàng nói: “Ta chỉ sợ hãi, sợ Vương gia vì đại nghĩa quốc gia, ngay cả đầu lâu cũng hiến dâng.”



Mộ Dung Lệ ôm con người mềm mại khong xương vào trong lồng ngực, hừ lạnh: “Nói láo.” Lão tử vì đại nghĩa hiến thân, để nàng đi vụng trộm với tiểu bạch kiểm à? Lão tử có bệnh chắc! Suy nghĩ một chút, còn nói, “Nàng sau này đừng tiếp tục đầu mày cuối mắt cùng cái tên cẩu vật Hàn Tục kia đó.”



Hương Hương giẫy giụa lên, cả giận nói: “Ta nào có!”



Mộ Dung Lệ lại ôm nàng vào lồng ngực, một lúc lâu sau mới nói: “Đừng tiếp tục gặp hắn.”



Hương Hương ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên mặt hắn, vẻ mặt đặc biệt thật lòng. Mộ Dung Lệ cảm giác được ánh mắt của nàng, cúi đầu, khẽ nói: “Đừng tiếp tục gặp hắn.” Âm thanh rất nhỏ, chăm chú, cũng dẫn theo một tia khẩn cầu.



Hương Hương không khỏi đáp: “Ừm.”



Mộ Dung Lệ lại ghì nàng vào trong lồng ngực, ừ, nữ nhân của lão tử, từ đầu đến chân, từ trong đến ngoài, mỗi một sợi tóc, đều là của lão tử…Phải bảo vệ cả đời. Hắn nhắm mắt lại, từ từ ngủ giữa mùi hương nhàn nhạt trên tóc nàng.



Lòng bàn tay Hương Hương vuốt nhẹ lên vết thương trên người hắn, một lúc lâu sau, tựa đầu lên hõm vai hắn, ngủ.



Tháng sau, Tốn Vương phủ dời đến Mã Ấp thành ở Bình Độ quan. Hàn Tục phái binh sĩ xây phủ, Hương Hương mang theo bọn nhỏ tạm thời sống trong quân.



Ngày đó, Mộ Dung Lệ xuất môn, Hương Hương dỗ bọn nhỏ đi ngủ, nàng ra Bạch Lang hà giặt quần áo. Lúc đi qua đồng cỏ lau, nghe thấy có tiếng bước chân. Nàng dừng lại, khẽ nói: “Hàn tướng quân.”



Cách cỏ lau rậm rạp, giọng nói của Hàn tục vẫn trong sáng như trước: “Vương phi nương nương.”



Hương Hương cười yếu ớt: “Tướng quân gần đây vẫn khỏe chứ? Nghe Văn tướng quân nói ít ngày ngươi sẽ thành thân với Ngọc Nhu công chúa, vẫn chưa chúc mừng tướng quân.”



Giọng của Hàn Tục âm truyền đến từu bên kia cỏ lau: “Tạ vương phi nhớ đến, thuộc hạ tất cả đều tốt.:



Hương Hương gật đầu, nói: “Tướng quân, bảo trọng.”



Hàn Tục nhẹ giọng nói: “Nhất định.” Nàng cũng phải bảo trọng.



Hai người cách bụi lau sậy, đi ngược chiều, bước chân xa dần. Hương Hương bưng quần áo đi tới Bạch Lang hà, Hàn Tục trở lại quân doanh.



Hắn lập lời thề độc trước mặt Mộ Dung Lệ, đời này sẽ không gặp mặt Hương Hương nữa. Từ lúc phát hạ lời thề, hai người nữa đời sau nếu có gặp nhau, hoặc cách bức rèm che, hoặc do hạ nhân truyền lời.



Chưa từng gặp lại.



Có lần Hương Hương tình cờ đi ngang qua chợ Ngư Ma ở Mã Ấp thành, sẽ nhớ tới lúc trước khi nàng giơ lên một viên ngọc thạch trong suốt màu đỏ, bên trong xuyên thấu ra, là thiếu niên ngọc thụ lâm phong kia.



Chim én bay về chốn cũ, người có khỏe hay không.



Đáng tiếc năm tháng phai nhòa bể dâu, há có thể không có việc gì? Hàn Tục và Hương Hương của năm đó, từ lâu đã biến mất. Đương nhiên sẽ có tiếc nuối, đương nhiên sẽ có người hoài niệm từ bỏ đương cũ bước nhầm vào phong quang.



Nhưng một đời người, cũng không phải mỗi đoạn tình cảm đều có kết quả.



Ngày mùa thu đầy rẫy trái ngọt cùng ngày xuân muôn hoa rực rỡ, đều không uổng công sống một lần. Kẻ trí giả sẽ bỏ qua nỗi tiếc nuối văn chương, mà lưu lại những vẻ đẹp đơn thuần mà nhỏ bé kia, ấp ủ thành niềm nhớ nhưng, ghi khắc suốt một đời người.



Cảm tạ vì đã từng gặp ngươi, với ánh thiều quang rực rỡ nhất.





END
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom