• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Đông ngung dĩ thệ, tang du phi vãn (东隅已逝,桑榆非晚) (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2

“Tang Du, năm mới rồi, cậu có ước nguyện gì không? Nói không chừng mình có thể giúp cậu thực hiện đấy.”

Tôi không trả lời, bởi ước nguyện của tôi đã được thực hiện rồi —-- đến gần Cố Thanh một chút.

5
Kỳ nghỉ đông nhanh chóng kết thúc, tôi ôm niềm mong đợi bước vào một học kỳ mới.

Học kỳ này vẫn căn cứ vào thành tích để xếp chỗ ngồi, song điều khác biệt là, lần này, tôi được xếp ngồi chéo phía sau Cố Thanh.

Những lúc nghe giảng không hiểu, tôi vẫn quen ngây ngốc chống cằm nhìn góc nghiêng của Cố Thanh, song tôi không dám viết tên cậu ấy vào vở nháp nữa.

Bởi khoảng cách của chúng tôi gần đến mức, cậu ấy có thể nhìn thấy ngay khi quay đầu lại.

Một hôm, trong giờ tự học, khi tôi đang giải câu cuối cùng trong tờ đề, dạng bài này, tôi đã làm rất nhiều lần trước đây, vậy mà bây giờ tôi vẫn không thể làm được.

Thử vài lần vẫn không ra, tôi vô cớ cảm thấy bực mình, thế là tôi gạt tờ đề sang một bên.

Có lẽ do tiếng động quá lớn nên Cố Thanh nghe thấy, cậu quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào tờ giấy nháp của tôi một lúc lâu.

"Làm phiền cậu học bài à? Xin lỗi nhé?"

Tôi khẽ xin lỗi cậu.

"Câu này là một dạng biến đổi của câu ví dụ trong sách giáo khoa, nguyên tắc làm đều như nhau."

Cố Thanh sát lại gần tôi và hạ thấp giọng. Cây bút chì trong tay cậu di đi di lại trên giấy.

Cậu gần tôi đến mức tôi có thể nhìn kĩ hàng lông mi của cậu.

Cố Thanh rất thông minh, phương pháp của cậu ấy ngắn gọn hơn cả thầy dạy trên lớp.

“Cậu cũng có thể làm theo cách thầy dạy trên lớp, nhưng sẽ hơi mất thời gian và dễ mắc lỗi tính toán.”

Sau đó, cậu ấy nghiêm túc giảng cho tôi một hướng tư duy khác.

"Cậu hiểu chưa?"

Cố Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, hai chúng tôi chạm mắt nhau, tôi sợ tới mức vội nhìn đi chỗ khác, theo bản năng gật gật đầu.

"Hiểu rồi, hiểu rồi."

Lúc cầm giấy nháp, tay tôi vô tình chạm vào tay Cố Thanh, tim cũng bắt đầu đập loạn.

“Xin, xin lỗi, mình, mình không phải..."

Cố Thanh cười nói.

"Tang Du, mỗi lần cậu căng thẳng đều sẽ nói lắp à?"

Cố Thanh nghiêng đầu nhìn tôi cười rạng rỡ.

Lúc này, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tôi sợ chút tâm tư của mình sẽ bị nhìn thấu, càng sợ Cố Thanh cảm thấy mình ngốc nghếch.

Nhưng giây tiếp theo, cậu bỗng nói.

"Tang Du ơi, cậu đáng yêu quá, mình có thể gọi cậu là Tiểu Cà Lăm không?"

Mình có thể gọi cậu là Tiểu Cà Lăm không?

Khi tôi còn học cấp hai, có người đã từng đặt biệt danh cho tôi, nhưng tất cả đều ác ý, nghe ngữ khí của bọn họ, tôi căn bản không có cơ hội từ chối.

Chỉ có Cố Thanh mới hỏi tôi một cách nhẹ nhàng và lịch sự.

"Tang Du ơi, mình có thể gọi cậu là Tiểu Cà Lăm không?"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, tôi quên mất trả lời.

"Tang Du, mình không có ác ý gì đâu, mình chỉ là cảm thấy gọi cậu như vậy rất đáng yêu."

Giọng Cố Thanh có chút lo lắng.

Tôi vội gật đầu.

"Ừ, cậu muốn gọi là gì cũng được."

Cố Thanh quay đầu đi, trong lòng tôi thật lâu không thể bình tĩnh lại, nửa tiết học còn lại, tôi không giải thêm một bài tập nào.

Buổi tối, lúc đi qua một cửa hàng văn phòng phẩm, tôi đã dùng tiền tiêu vặt hai ngày, mua một cuốn sổ tinh xảo có mật mã.

Tôi xé mảnh giấy nháp mà Cố Thanh đã viết ngày hôm nay, dán nó vào trang đầu tiên của cuốn sổ, lại cẩn thận cắt tờ giấy nháp viết đầy tên cậu ra ra, dán bên cạnh.

Giống như, chúng tôi đang kết nối với nhau.

Cố Thanh, cậu bảo, đây liệu có phải là lần gần nhất chúng mình không?

6
Không biết có phải do mỗi lần không giải được bài, tôi thở ngắn thở dài, phát ra tiếng động quá lớn hay không mà chỉ một giây sau Cố Thanh đã quay đầu lại.

Cậu cầm chiếc bút nắp hình con thỏ, viết vài ba bước cách giải bài.

“Cậu hiểu chưa?”

Cố Thanh gõ nhẹ vào trán tôi.

Tôi có chút nghi ngờ nhân sinh, tư duy của Cố Thanh nhạy bén quá, không giống như tôi. Thật ra cũng còn một vài chỗ tôi không hiểu lắm, nhưng tôi ngại hỏi lại cậu, tôi không muốn cậu chê tôi phiền.

“Cảm ơn cậu, mình đọc lại thêm vài lần nữa.”

Tôi rút lại tờ nháp trong tay cậu, lại đọc thêm vài lần nữa, nhưng vẫn còn một vài chỗ mông lung.

Tại sao Cố Thanh thì thông minh còn tôi lại ngốc vậy nhỉ?

Hết tiết học, tôi tìm một bạn nam học tốt trong lớp nhờ giảng bài, cậu ấy đeo kính đen, cũng hay ngượng ngùng. Phải giảng thêm hai lần, tôi mới hiểu hết.

“Mình hiểu rồi, cám ơn Lâm đại thần!”

Tiếng chuông vào lớp vang lên, tôi vui mừng đi về chỗ cũ, vừa quay người lại liền nhìn thấy Cố Thanh.

Cậu nhìn tôi không chớp mắt, có vẻ không vui cho lắm.

Tại sao lại không vui nhỉ?

Cứ thế cả một ngày, tâm trạng của Cố Thanh không tốt chút nào. Giữa giờ nghỉ, các bạn nam rủ đi chơi bóng cậu cũng không đi, cả giờ chỉ nằm ra bàn, viết gì đó lên giấy nhớ.

Tôi không kiềm được nghĩ, người lợi hại như Cố Thanh cũng có lúc gặp bài khó không giải được ư?

Về đến nhà, tôi vừa sắp xếp lại sách vở, vừa nghĩ ngợi lí do khiến Cố Thanh không vui hôm nay.

Bỗng QQ hiện lên một dòng thông báo, là tin nhắn của Cố Thanh gửi đến.

“Tiểu Cà Lăm, mở vở nháp ra đi.”

Không biết từ bao giờ, vở nháp của tôi đã chi chít đầy những tờ giấy nhớ mà Cố Thanh viết.

Nội dung là bài tập mà Cố Thanh giảng cho tôi hôm nay. Có ba cách giải, mỗi cách đều giải rất cụ thể và tỉ mỉ, thậm chí dùng định lý nào, nằm ở trang bao nhiêu, cậu đều dùng bút nhớ màu lam vạch ra rõ ràng.

Hóa ra, cả giờ ra chơi cậu đều “bận” làm cái này.

“Còn có mặt sau nữa, đừng quên đọc.”

Cố Thanh lại nhắn tiếp.

Tôi lật lại xem, mặt sau của tờ giấy nhớ là nét chữ viết bằng bút máy của cậu.
“Sau này cậu có thể hỏi mình, hỏi bao nhiêu lần cũng không sao.”

“Cho nên, Tiểu Cà Lăm, cậu có thể nào, chỉ hỏi một mình mình được không?”

7
Cậu có thể nào, chỉ hỏi một mình mình được không?

Hốc mắt tôi ươn ướt, trong lòng đầy xúc động.

Cố Thanh không hề cảm thấy tôi phiền, dù chỉ một chút.

Tôi dán những tờ giấy nhớ ngay ngắn trong quyển sổ, thừa lại dòng cuối cùng viết:

“Cố lên, lại tiến gần đến Cố Thanh thêm một bước rồi.”

Tối hôm ấy, tôi không nhớ mình lên giường và chìm vào giấc ngủ như thế nào.

Kết quả của sự kích động là sáng ra, tôi phiền não mang hai chiếc quầng thâm đen sì ở mắt, bước vào lớp học.

Đi học gần được một tháng rồi, tháng sau chúng tôi lại có bài kiểm tra.

Lần này, liệu tôi có thể danh chính ngôn thuận trở thành bạn cùng bàn của Cố Thanh hay không?

Ngày thi, tôi căng thẳng hơn bất cứ lúc nào, trước khi bước vào điểm thi còn kiểm tra lại hộp bút vài lần.

Tôi hít thở sâu, nhắc nhở bản thân. Đừng căng thẳng, mày có thể mà Tang Du ơi.

Tôi và Cố Thanh đều thi cùng một phòng, có điều cậu số đầu tiên, tôi số cuối cùng, cũng tức là hai đứa chúng tôi mỗi người ngồi một góc.

Trước giờ thi mười phút, Cố Thanh đi đến trước bàn tôi, dừng lại nói:
“Tiểu Cà Lăm, cố lên nhé.”

Nhận được hai chữ “cố lên” của Cố Thanh, tôi cảm thấy tốt hơn bất cứ thứ gì.

Kỳ thi kết thúc, tôi nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Môn xã hội là môn sở trường của tôi, chỉ có Toán học và Vật Lý là hai môn kéo điểm, song đề thi đều vào những dạng biến hình mà Cố Thanh từng giảng cho tôi.

Lần này, có lẽ tôi có thể đạt được thành tích tốt nhỉ?

Thời gian chờ đợi dày vò mà dài đằng đẵng, cuối cùng, một tuần sau cũng có kết quả.

Thầy chủ nhiệm dán bảng thành tích vào tường sau lớp học, vừa tan học cái, các bạn trong lớp đã chen chúc đến xem.

Tôi vừa mong đợi, lại vừa lo sợ.

Ngộ nhỡ, lần này tôi không thể trở thành bạn cùng bàn của Cố Thanh. Ngộ nhỡ, thành tích của tôi còn không đủ để ngồi đằng sau Cố Thanh. Ngộ nhỡ, sẽ có một bạn nữ khác tìm Cố Thanh hỏi bài.

Liệu cậu có dịu dàng giảng bài cho bạn cùng bàn mới hay không? Liệu có vừa cười vừa gọi bạn nữ khác là Tiểu Cà Lăm không?

Tôi nghĩ đến đủ loại khả năng, cuối cùng thở dài nằm bò ra bàn.

Hình như, tôi cũng không muốn biết kết quả đến thế.

Mặt bàn vang lên tiếng gõ, tôi vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cố Thanh đang mỉm cười trước mặt.

“Tiểu Cà Lăm, trong tay mình còn một tờ bảng thành tích nữa đấy, có muốn xem không?”

Hai mắt tôi sáng lên, tôi nhanh chóng gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu.

Cuối cùng, trái tim tôi nhẹ bẫng khi nghe thấy cậu nói.

“Cậu thi tốt lắm.”

Cố Thanh đưa bảng thành tích ra trước mặt tôi.

“Tiểu Cà Lăm, cậu giỏi thật, sắp đuổi kịp mình đến nơi rồi.”

Cố Thanh chỉ lên tên tôi, tôi nhìn theo, trước tên tôi là số 2 rất rõ ràng.

Cố Thanh: Hạng nhất cả lớp, hạng hai toàn khối.

Tang Du: Hạng hai cả lớp, hạng mười toàn khối.

Tôi lén lấy thêm vài tờ bảng thành tiếc giấu đi.

Ở một góc mà không ai nhìn thấy, tôi cắt riêng hai dòng tên của tôi và Cố Thanh, dán đầy vào quyển sổ nhật ký bí mật.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mùa đông ấm áp
  • Dịch: Mộng không thường.
Phần 4 END
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
Đông Túy Hạ Hàm
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom