• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (2 Viewers)

  • Chương 36-40

Chương 36 Tôi không thể nhìn thấu người đàn ông này

Lệ Bạc Thâm chỉ liếc nhìn cô một cái, sau đó nắm lấy cổ tay cô, quay sang một bên, lạnh lùng nhìn Tần Vũ Phỉ: "Xin lỗi."

Tần Vũ Phỉ đột nhiên nghe thấy Lệ Bạc Thâm nói như vậy thì nhất thời trợn mắt há hốc mồm: "Anh Thâm, anh, anh vừa nói cái gì vậy?"

Lệ Bạc Thâm nghiêm túc nhìn chằm chằm cô ta, cả người hắn tỏa ra cảm giác vô cùng áp bức: "Hiện tại ông cụ Tần đang nguy kịch, nếu thật sự có thể dễ dàng tìm ra người cứu được ông ấy thì hai người đã không cần mời đủ loại bác sĩ từ trong và ngoài nước như vậy rồi. Nếu có thì người đó đã sớm xuất hiện rồi, kết quả là tới giờ vẫn không có người nào."

Tần Vũ Phỉ bị khí thế của hắn làm khiếp sợ, cúi đầu không biết phải phản bác lại thể nào.

"Mà vị này..."

Lệ Bạc Thâm dừng một chút, đưa mắt ra hiệu về người phía sau rồi mới tiếp tục nói: "Giang tiểu thư này không có quan hệ gì với nhà họ Tần, đến đây chỉ để chữa bệnh cho ông cụ Tần. Cô có thể không tin cô ấy nhưng không thể ra tay với cô ấy như vậy được. Nhà họ Tần đã dạy cô hành xử như vậy sao? Lập tức xin lỗi cô ấy đi!"

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Vũ Trì cũng có chút há mồm, thậm chí không thể tin vào mắt mình.

Anh ta không nhìn lầm chứ, anh Thâm đang ra mặt nói thay cho người phụ nữ khác sao?

Nhưng mà, chuyện này thật sự là Tần Vũ Phỉ sai.

Dù sao, vừa mới bắt đầu em gái mình đã ồn ào muốn đuổi vị bác sĩ Giang này đi, thậm chí còn bất ngờ động thủ với cô ấy.

Tần Vũ Trì không ngờ hôm nay em gái mình lại bốc đồng như vậy.

Thấy tới Lệ Bạc Thâm cũng phải nhịn không được mở miệng dạy dỗ em gái mình thì mặt anh ta tối sầm lại, nghiêm túc nói với Tần Vũ Phỉ: "Vũ Phỉ, anh Thâm nói đúng. Hãy mau xin lỗi bác sĩ Giang đi! Cho dù em có lo lắng thế nào cũng không nên động thủ với người ta như vậy. Em thực sự quá bốc đồng rồi!"

Tần Vũ Phỉ nghiến răng nhìn những người trước mặt.

Lệ Bạc Thâm đưa người phụ nữ kia ra sau người để bảo vệ, đã vậy còn không do dự bảo cô ta xin lỗi. Anh trai cô ta cũng lên tiếng vì người phụ nữ kia, thậm chí Tiểu Tinh Tinh còn còn viết chữ lên sổ yêu cầu cô ta xin lỗi!

Lúc này cô ta không còn lựa chọn nào khác!

Nghiến răng lưỡng lự hồi lâu, Tần Vũ Phỉ cuối cùng cũng miễn cưỡng cúi đầu nói: "Xin lỗi bác sĩ Giang, tôi quả thực quá bốc đồng, xin lỗi cô, tôi không nên làm vậy với cô."

Dù xin lỗi nhưng giọng điệu của cô ta cứ như nói cho có lệ.

Căn bản là Giang Nguyễn Nguyễn cũng không muốn để ý tới, lúc này cô đang lơ đãng nhìn người đàn ông trước mặt.

Rốt cục là hắn muốn làm gì?

Tại sao bây giờ hắn lại giúp mình chứ?

Trước khi chữa trị cho ông cụ chính người đàn ông này đã làm khó cô, có điều tới khi cô bắt đầu chữa trị thì người đàn ông này lại đột nhiên đứng ra giúp đỡ. Hiện tại khi cô bị nghi ngờ cũng do hắn lên tiếng bảo vệ cô.

Giang Nguyễn Nguyễn nhận ra rằng bản thân mình thực sự không thể nhìn thấu hắn ...

"Bác sĩ Giang, Vũ Phỉ đã biết lỗi của mình. Tôi không mong đợi cô sẽ tha thứ cho em ấy nhanh như vậy, nhưng như cô đã nói, tình hình của ông tôi đã rất tệ, cô có thể chữa trị cho ông ấy trước được không, sau đó cô muốn chúng tôi tạ lỗi thế nào chúng ta có thể bàn bạc lại sau."

Giọng nói của Tần Vũ Trì vang lên bên tai cô.

Nghe anh ta nói xong, mặc dù trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn vẫn còn có chút không vui nhưng nghĩ đến tình hình của sở nghiên cứu, cuối cùng cô vẫn đè ép niềm không vui này xuống.

Hơn nữa, Tần Vũ Trì nói đúng, ông cụ vô tội, ông chỉ là một bệnh nhân cần được chữa trị khẩn cấp mà thôi.

Nghĩ đến đây, Giang Nguyễn Nguyễn bình tĩnh lại, liếc nhìn mọi người trong phòng, cô lạnh lùng nói: "Lần trị liệu tiếp theo, tôi không muốn những người không liên quan có mặt bên cạnh quấy rầy."

Tần Vũ Phi đang định muốn nói mình là người nhà, nhưng cô ra lại nghe Giang Nguyễn Nguyễn nói tiếp: "Trong đó có cả Tần tiểu thư."

Nghe vậy, sắc mặt Tần Vũ Phỉ lại khó coi.

Tần Vũ Trì đồng ý ngay lập tức, trực tiếp yêu cầu những người khác rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại anh ta, Lệ Bạc Thâm và Tiểu Tinh Tinh đang quấn lấy ba, Giang Nguyễn Nguyễn lại ngồi xuống cạnh giường bệnh.
Chương 37 Lần đầu tiên thân thiết với ai đó như vậy

Lần này, xung quanh không còn ai quấy rầy nữa, quá trình trị liệu của Giang Nguyễn Nguyễn cũng thuận lợi hơn nhiều.

Một lúc sau, hơn chục cây ngân châm được đâm vào ngực của ông cụ.

Trong quá trình đó, hầu như Giang Nguyễn Nguyễn không chớp mắt, tập trung toàn lực vào ông cụ.

Cô quá tập trung vào việc điều trị nên không chú ý tới Lệ Bạc Thâm đang chăm chú nhìn cô.

Lúc ở dưới lầu, Lệ Bạc Thâm đã xem lý lịch những năm qua của Giang Nguyễn Nguyễn. Hoàn hảo đến nỗi không thể bắt bẻ, đủ để người khác thấy được cô đã tuyệt vời như thế nào trong sáu năm qua.

Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy cô trông khác hẳn trước đây.

Cô chuyên tâm hành y và sự cứng cỏi của cô khi đề cập đến chuyên môn của mình.

Đây là điều hắn chưa từng thấy ở Giang Nguyễn Nguyễn.

Hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này, cảm xúc của Lệ Bạc Thâm có chút khó diễn tả.

Ở một bên, Tần Vũ Trì vẫn luôn quan sát tư thế châm cứu của Giang Nguyễn Nguyễn cũng như vẻ mặt của cô khi châm cứu.

Sau khi đâm hàng chục cây ngân châm, anh ta vô cùng ngạc nhiên khi biết rằng bác sĩ có thể cứu được ông cụ!

Khi cây ngân châm đầu tiên được đâm vào, Tần Vũ Trì cũng có cùng suy nghĩ với những người có mặt, đều cho rằng việc chữa trị thật hoang đường.

Nhưng nhớ lại vẻ mặt của Giang Nguyễn Nguyễn khi châm cứu, anh ta không hiểu sao bản thân lại cảm thấy có thể tin tưởng cô.

Vì thế, Tần Vũ Trì nhất quyết giữ người lại.

Bây giờ được chứng kiến quá trình châm cứu bình tĩnh và kỹ thuật châm cứu thành thạo của cô, anh ta càng tin chắc rằng cô là người có kỹ năng thực sự!

Hơn nữa, anh ta còn chú ý tới gần chục mũi ngân châm của Giang Nguyễn Nguyễn đều đâm vào những nơi rất nguy hiểm. Nếu chỉ sơ suất một chút thôi thì không những mọi nỗ lực trước đó đi tong mà thậm chí còn có thể khiến ông cụ mất mạng!

Anh ta tin rằng Giang Nguyễn Nguyễn không có gan dám mạo hiểm mạng sống của ông cụ.

Nói cách khác, cô đã dày công nghiên cứu về châm cứu và huyệt vị rất kỹ!

Nghĩ đến đây, Tần Vũ Trì cảm thấy vui mừng, đồng thời trong lòng anh ta rất khâm phục Giang Nguyễn Nguyễn.

Xem ra tuy người phụ nữ này trẻ hơn anh ta nhưng lại có năng lực vô cùng tuyệt vời, thật sự không thể đánh giá thấp được.

Cả căn phòng trở nên tĩnh lặng.

Khoảng 20 phút sau, trên trán của Giang Nguyễn Nguyễn chảy đầy mồ hôi lạnh đã đâm xong cây ngân châm cuối cùng. Vẻ mặt của cô cũng trở nên thoải mái hơn hẳn.

“Được rồi, cứ để ông cụ như thế này là được. Khoảng 1 tiếng sau, tôi sẽ rút ngân châm ra.”

Cô ngước mắt lên nhìn hai người đang đứng cạnh giường bệnh.

Tần Vũ Trì thở phào nhẹ nhõm, anh ta cẩn thận đỡ ông cụ tựa vào đầu giường, hỏi: “Khi nào ông nội tôi có thể tỉnh lại?”

“Sau khi rút ngân châm ra, chắc hẳn ông cụ sẽ tỉnh lại.”

Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy, cô muốn lấy khăn giấy lau mồ hôi.

Cô vừa đưa tay về phía hộp giấy, góc quần của cô đột nhiên bị kéo.

Giang Nguyễn Nguyễn dừng tay lại, cô cúi đầu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Tiểu Tinh Tinh.

Dù biết đây là con của Lệ Bạc Thâm và người khác nhưng Giang Nguyễn Nguyễn vẫn muốn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như thiên thần này.

Thấy cô nhìn sang, Tiểu Tinh Tinh cúi đầu lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay được gấp gọn gàng. Cô bé nhón chân giơ lên trước mặt cô, trong đôi mắt tràn ngập sự mong đợi.

Giang Nguyễn Nguyễn do dự vài giây nhưng vẫn mỉm cười với cô bé: “Cảm ơn con.”

Nói xong, cô lấy chiếc khăn tay từ cô bé.

Tiểu Tinh Tinh cười vui vẻ, sau đó quay người đi rót nước.

Lệ Bạc Thâm ở một bên im lặng nhìn Tiểu Tinh Tinh bước đi háo hức, ánh mắt của hắn tối sầm.

Đây là lần đầu tiên cô nhóc này chủ động đến gần gũi một người như thế.

Có điều…Nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người, Lệ Bạc Thâm cảm thấy đó là điều đương nhiên.

Tần Vũ Trì không biết nội tình, chỉ kinh ngạc nói: “Bác sĩ Giang, hình như Tiểu Tinh Tinh của chúng tôi rất thích cô đấy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tiểu Tinh Tinh gần gũi với ai đó như vậy!”
Chương 38 Người phụ nữ này đã kết hôn rồi?

Giang Nguyễn Nguyên hơi giật mình. Một lát sau, cô hơi lo lắng nhìn Lệ Bạc Thâm.

Lần trước khi Tiểu Tinh Tinh đi lạc, cô không thừa nhận nhưng vẫn không thể nào giấu được người đàn ông này.

Nghĩ đến đây, Giang Nguyễn Nguyễn hơi do dự nói: “Có lẽ là…Là vì trước kia tôi từng giúp cô bé. Lần trước cô bé đi lạc, tôi đã tìm thấy.”

Tần Vũ Trì không ngờ lại có chuyện này. Anh ta nhìn Tiểu Tinh Tinh rồi lại nhìn Giang Nguyễn Nguyễn và nói: “Hai người thật là có duyên.”

Có duyên sao?

Giang Nguyễn Nguyễn nghĩ tới thân phận của Tiểu Tinh Tinh, cô nhếch môi cười với vẻ tự giễu. Sau đó lại ngước mắt lên với vẻ bình tĩnh: “Có lẽ vậy.”

Tần Vũ Trì không nhận thấy cô có gì kỳ lạ, anh ta đứng dậy đề nghị: “Chờ ông nội tôi phải mất một tiếng nữa, chúng ta uống nước đợi ở dưới lầu nhé. Bác sĩ Giang, cô vất vả rồi.”

Thấy anh ta đổi chủ đề, không hiểu sao Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, lập tức đồng ý.

Lệ Bạc Thâm đi ra từ phía sau giường bệnh, dùng hành động đáp lại. Khi hắn đang định bế Tiểu Tinh Tinh, hắn phát hiện ra cô bé không có ý định tìm mình.

Sau khi Tiểu Tinh Tinh đưa khăn tay cho Giang Nguyễn Nguyễn, cô bé vẫn luôn ở bên cạnh. Nghe thấy cô định đi xuống lầu, cô bé liền đưa tay ra để nắm lấy tay của dì xinh đẹp.

Lần trước khi gặp nhau, dì xinh đẹp đã nắm tay cô bé như thế này.

Ngay khi bàn tay nhỏ bé của cô bé sắp chạm đến tay của Giang Nguyễn Nguyễn, đột nhiên có tiếng điện thoại di động vang lên.

Giang Nguyễn Nguyễn xoay người lấy điện thoại di động từ trong túi ra. Dường như đầu ngón tay của cô sắp chạm vào tay của Tiểu Tinh Tinh nhưng lại trượt qua nhau.

Khó khăn lắm Tiểu Tinh Tinh mới lấy hết can đảm đưa tay ra nhưng lại bị trượt mất. Cô bé hơi chớp mắt, trên mặt lộ vẻ thất vọng. Cô bé cụp mắt xuống chơi đùa với những ngón tay.

Khi thấy bàn tay của hai người lướt qua nhau, ánh mắt của Lệ Bạc Thâm tối sầm lại.

Giang Nguyễn Nguyễn cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên người gọi, là Tịch Mộ Vi.

Tối nay vì cuộc hẹn đến nhà họ Tần nên cô đã gửi hai đứa nhỏ cho cô bạn thân.

Nhìn thấy cuộc gọi của cô, Giang Nguyễn Nguyễn tưởng hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì nên vội nghe máy.

Khi vuốt màn hình điện thoại, đầu ngón tay của cô vô tình chạm vào loa ngoài.

Giang Nguyễn Nguyễn không để ý, vội alo một tiếng.

Giây tiếp theo, hai giọng nói nhẹ nhàng dễ thương vang lên: “Mẹ ơi, khi nào mẹ về ạ?”

Giang Nguyễn Nguyễn giật mình, cô vội bịt loa lại, đồng thời tắt loa ngoài.

Giọng nói của hai đứa nhỏ biến mất.

Mặc dù vậy nhưng tim của Giang Nguyễn Nguyễn vẫn đập mạnh, toàn thân bất an. Cô vô thức liếc nhìn sang Lệ Bạc Thâm đang đứng một bên.

Phản ứng đầu tiên của cô là sợ Lệ Bạc Thâm biết được sự tồn tại của hai đứa nhỏ.

Sắc mặt của Lệ Bạc Thâm đen như đít nồi, ánh mắt càng lạnh lùng hơn.

Hắn nghe rõ giọng nói ở đầu bên kia của điện thoại.

Là một cậu nhóc gọi Giang Nguyễn Nguyễn là mẹ.

Người phụ nữ này kết hôn rồi?

Nhận ra điều này, cơn thịnh nộ trào dâng trong lòng hắn.

Lệ Bạc Thâm nghiến răng nghiến lợi, ép bản thân bình tĩnh lại.

Chỉ có như vậy, hắn mới có thể kiềm chế ý muốn đẩy người phụ nữ này vào góc tường và tra hỏi cô!

Tần Vũ Trì không nhận ra sự kỳ lạ ngầm giữa hai người. Anh ta mỉm cười hỏi: “Bác sĩ Giang, cô kết hôn rồi sao?”

Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn có chút mơ hồ, tùy tiện gật đầu.

Thấy vậy, Tần Vũ Trì cười: “Còn có cả con rồi, thật sự không nhìn ra.”

Giang Nguyễn Nguyễn nói: “Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

Nói xong, cô không nhìn mặt Lệ Bạc Thâm nữa. Cô rời khỏi phòng mà không hề quay đầu lại.
Chương 39: Quan hệ của hai người không tầm thường

Giang Nguyễn Nguyễn đi ra khỏi phòng, cẩn thận nhỏ giọng nói với hai đứa nhỏ đầu bên kia điện thoại: "Ngoan, bây giờ mẹ đang chữa trị cho bệnh nhân, tối nay mới về, các con chơi với mẹ nuôi trước đi."

Hai đứa nhỏ đã quen chuyện mẹ về muộn vì công việc nên ngoan ngoãn dạ vâng.

Cùng lúc đó, trong phòng, vẻ mặt Lệ Bạc Thâm đã lạnh như muốn đóng băng, cảm thấy lửa giận dâng trào mãnh liệt.

Vừa rồi cái bắt hụt của Tiểu Tinh Tinh và tiếng gọi "Mẹ" trong điện thoại nhiều lần hiện ra trong đầu hắn.

Khó trách lúc cô nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh lại lạnh nhạt như vậy, thì ra người phụ nữ này đã kết hôn, thậm chí còn có con với người đàn ông khác! Cho nên năm đó mới bỏ lại con mình!

Hắn nhìn chằm chằm đứa con gái còn đứng ở đó, trên mặt con bé khó nén mất mát, nhưng nhìn thấy người phụ nữ kia ra ngoài thì vẫn ngước mắt trông mong nhìn chằm chằm cửa, chờ cô trở lại.

Cảnh này càng làm tim hắn nhói đau.

Chờ được thì đã sao, người phụ nữ kia vẫn sẽ không cần con!

Sắc mặt Lệ Bạc Thâm đen đến dọa người, sải bước đi đến bên cạnh Tiểu Tinh Tinh, khom lưng bế cô bé lên.

Tiểu Tinh Tinh mờ mịt nhìn ba mình, kéo cổ áo hắn, tỏ ý mình không muốn bị hắn ôm.

Lệ Bạc Thâm lại coi như không thấy, lạnh giọng nói với Tần Vũ Trì: "Thời gian không còn sớm, tôi dẫn Tiểu Tinh Tinh về trước, nếu cụ Tần tỉnh thì nói cho tôi một tiếng, hôm nào tôi lại đến thăm cụ."

Nói xong, không đợi Tần Vũ Trì phản ứng, hắn đã ôm Tiểu Tinh Tinh bước nhanh rời đi.

Giang Nguyễn Nguyễn nghe điện thoại xong thì chuẩn bị đi vào.

Vừa tới cổng liền nhìn thấy hắn mặt không cảm xúc đi ra từ bên trong.

Tim Giang Nguyễn Nguyễn siết chặt, đang nghĩ nên ứng phó thế nào thì người đàn ông kia lại như không nhìn thấy cô, nhanh chân đi ngang qua bên người.

Nhìn thấy hắn hờ hững rời đi, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi giật mình, khi tỉnh táo lại thì cảm thấy rất châm biếm.

Xem ra người đàn ông này căn bản không quan tâm đến cú điện thoại vừa rồi.

Đúng rồi, họ sớm đã là người của hai thế giới, cô đã sớm nhận thức được sự thật này.

Sáu năm trước, Lệ Bạc Thâm chưa từng đặt cô trong lòng, huống chi lúc cô rời đi, hắn còn làm ra chuyện như thế.

Hiện tại người đàn ông này càng không coi cô ra gì, hai đứa nhỏ cũng như vậy, đối với hắn mà nói, tụi nó chỉ là người xa lạ mà thôi.

Hiện tại nhớ lại những cảm xúc phập phồng vừa rồi của mình, Giang Nguyễn Nguyễn chỉ cảm thấy mình như một trò cười.

Đứng ngoài cửa một lúc lâu, Giang Nguyễn Nguyễn mới khẽ thở dài, chậm rãi điều chỉnh suy nghĩ của mình rồi nhấc chân đi vào.

Trong phòng chỉ còn một mình Tần Vũ Trì, phản ứng vừa rồi của hai người đều bị Tần Vũ Trì nhìn thấy cả.

Không biết tại sao, anh ta cứ cảm thấy quan hệ của họ không đơn giản.

Nhất là anh Thâm, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy anh Thâm lộ ra nhiều cảm xúc như vậy với một người phụ nữ.

Tần Vũ Trì cảm thấy rất hiếu kì, nhưng dù sao đó cũng là chuyện riêng của hai người, anh ta không tiện hỏi nhiều, lm như không bk gì mà bàn về bệnh tình của cụ ông với Giang Nguyễn Nguyễn.

Tiểu Tinh Tinh bị ba ôm thẳng ra khỏi biệt thự, sau khi ngồi vào xe, cô bé sốt ruột viết một câu dài trên quyển vở nhỏ, giật giật góc áo ba đưa cho hắn xem.

"Con còn chưa nói chuyện với dì, chúng ta đừng đi được không?"

Lệ Bạc Thâm cảm thấy rối bời, hơi cau mày lại.

Tiểu Tinh Tinh phát giác cảm xúc của ba hơi trầm thấp nên đáy mắt cũng toát ra mấy phần quan tâm, cô bé viết: Ba sao vậy ạ? Tại sao lại không vui?
Chương 40 Không muốn đi qua nhận nhau

Lệ Bạc Thâm nhìn thấy thì sắc mặt càng âm trầm: “Con với cô kia có gì để nói? Về sau gặp tốt nhất là coi như không quen, không được qua lại với cô ta."

Nếu người phụ nữ kia không có ý định nhận con gái, hắn sẽ làm theo ước muốn của cô!

Tiểu Tinh Tinh bị giọng điệu của ba làm hoảng sợ, sững sờ mấy giây mới không vui bĩu môi, viết lên trên quyển vở: Tại sao?

Không đợi Lệ Bạc Thâm trả lời, cô bé lại vội viết một câu: “Con rất thích dì, dì rất tốt với con, rất dịu dàng, con muốn ở chung với dì!"

Sự yêu thích ngay thẳng của con bé làm Lệ Bạc Thâm cảm thấy đau lòng, nhưng lại không thể không đối mặt với hiện thực, hắn không cảm xúc mà nói: "Bởi vì cô ta đã có con của mình, không cần thêm một đứa."

Nghe vậy, trong mắt Tiểu Tinh Tinh tràn đầy mờ mịt.

Cô bé biết hai anh trai đó, mà dì xinh đẹp vẫn rất tốt với cô.

Nhưng dường như ba rất ghét dì.

Tiểu Tinh Tinh không khỏi mất mát.

Thấy con bé chịu yên lặng, Lệ Bạc Thâm sai trợ lý đề máy, rời khỏi trang viên Tần gia.

Trên đường, góc áo hắn lại bị kéo hai lần.

Lệ Bạc Thâm cau mày nhìn sang.

"Vậy mẹ con đi đâu rồi?" Tiểu Tinh Tinh tủi thân nhìn hắn, trong đôi mắt to đầy vẻ hoang mang.

Dì xinh đẹp là mẹ của hai anh trai nhỏ, cho nên cô bé không thể thân cận với dì, vậy mẹ của cô đâu?

Hàng chữ này làm mắt Lệ Bạc Thâm nhói đau, hắn chật vật nhìn sang chỗ khác, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Tiểu Tinh Tinh đang hỏi hắn, mẹ con bé ở đâu.

Hắn biết đáp án này, nhưng sao có thể nói cho con bé biết sự thật tàn nhẫn đó?

Người phụ nữ kia đã có gia đình mới, dù con gái ruột gần ngay trước mắt, cô cũng không muốn đi qua nhận nhau...

Càng nghĩ, sắc mặt Lệ Bạc càng khó xem, nửa ngày sau vẫn không nói ra câu nào.

Hắn không nói gì, Tiểu Tinh Tinh vẫn dán mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Sau một lúc lâu, Lệ Bạc Thâm hung tợn nghiến răng, không vui mà nói: "Không biết, ba không biết cô ta ở đâu, con cũng đừng hỏi vấn đề này nữa! Con có ba là đủ rồi, không cần mẹ!"

Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Tinh Tinh nhìn chằm chằm ba mình mấy giây, sau đó mới chậm rãi cất quyển vở đi, cúi đầu không nói gì nữa.

Mãi đến khi về nhà, hai ba con đều không nói thêm câu nào.

...

Biệt thự Tần gia, sau khi Lệ Bạc Thâm rời đi, cảm xúc của Giang Nguyễn Nguyễn rõ ràng không đúng lắm.

Tần Vũ Trì nhìn ra, nhưng cũng không nói rõ, anh ta dẫn cô xuống lầu, vừa uống trà vừa tìm đủ loại chủ đề thiên nam địa bắc để trò chuyện.

Nhìn bầu không khí giữa hai người cũng không tệ.

Sau khi bị đuổi ra ngoài, Tần Vũ Phỉ liền về phòng mình, lúc này đi ra muốn xem tình hình như thế nào. Nhìn thấy anh mình ngồi nói chuyện với Giang Nguyễn Nguyễn trên sa lon, Tần Vũ Phỉ hừ một tiếng thật khẽ không dễ phát hiện.

Ngay từ đầu, cô ta đã không tin người phụ nữ này có bản lĩnh gì, hiện tại cũng như vậy.

Giang Nguyễn Nguyễn chú ý tới thái độ khinh thường của cô ta, lại không có tâm tình so đo, chỉ coi cô ta như không tồn tại.

Thấy một giờ đã đến, Giang Nguyễn Nguyễn dẫn đầu dừng chủ đề lại: “Thời gian đến, có thể lấy châm."

Nói xong, cô đứng dậy chạy lên lầu.

Tần Vũ Trì vội vàng đi theo.

Bên kia, Tần Vũ Phỉ cũng nghi ngờ đứng dậy rồi đi theo.

Cô ta không tin người phụ nữ này, nhưng chuyện này liên quan đến ông nội, cô vẫn rất quan tâm. Hơn nữa cô ta cũng muốn xem có phải người này thật sự có bản lĩnh như đã nói hay không!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom