• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (1 Viewer)

  • Chương 143-144

Chương 143 Đi đón mấy đứa nhỏ

Nhìn xe của Giang Nguyễn Nguyễn rời đi, Tần Vũ Trì xoay người đi vào biệt thự.

Tần Vũ Phỉ đang ngồi trên ghế sofa uống trà với khuôn mặt trống rỗng, khi thấy anh ta đi vào, cô ta nâng mí mắt lên liếc nhìn một cái rồi lại thu hồi ánh mắt.

Nhìn thấy dáng vẻ của em gái, sắc mặt Tần Vũ Trì trầm xuống: "Em nhìn lại em đi. Rốt cục bác sĩ Giang đã đắc tội em lúc nào mà mỗi lần em nhìn thấy cô ấy đều phải giương cung bạt kiếm như vậy chứ? Cô ấy là ân nhân chữa bệnh cho ông nội đấy!"

Nghe vậy, Tần Vũ Phỉ nhìn anh trai mình một cách không tán thành: " n nhân? Không phải chúng ta cũng đã cho cô ta lợi ích mà cô ta muốn rồi sao, chuyện này chỉ là trao đổi đồng giá mà thôi."

Nói xong, cô ta lại bày vẻ mặt không vui chất vấn: "Anh hai, sao anh phải nói giúp cô ta chứ, không lẽ anh cũng bị cô ta lừa gạt rồi hả? Anh hỏi em cô ta đắc tội em lúc nào à, em cũng muốn hỏi ngược lại anh, cô ta đã cho anh uống bùa mê thuốc lú gì rồi đó?"

Tần Vũ Trì nghiêm mặt trừng mắt nhìn cô ta: "Em đừng nói nhảm! Chuyện giữa bác sĩ Giang và anh Thâm là chuyện riêng tư giữa hai người bọn họ, chúng ta không có quyền đào sâu vào, sau này em bớt nhắc lại chuyện đó đi!"

Tần Vũ Phỉ thấy anh trai tức giận nên mới miễn cưỡng ngậm miệng không nói nữa dù trong lòng vẫn không phục.

......

Giang Nguyễn Nguyễn thật sự không muốn để mấy lời nói của Tần Vũ Phỉ trong lòng, nhưng ít nhiều gì cô vẫn bị những lời này ảnh hưởng, mãi cho đến khi vào viện nghiên cứu, tâm trạng của cô vẫn có chút sa sút.

Sau khi đi quanh viện nghiên cứu một vòng và thấy không có chuyện gì quan trọng, cô quyết định trở về nghỉ ngơi để điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Ngay khi cô thu dọn đồ đạc để về thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Giang Nguyễn Nguyễn đi tới mở cửa thì thấy ngoài cửa là một bác sĩ có chút danh tiếng trong viện.

"Bác sĩ Giang, may mà cô có mặt ở đây. Nghiên cứu của chúng ta có một công thức xảy ra vấn đề, mọi người nghiên cứu cả buổi sáng vẫn không tìm ra nguyên nhân, phiền cô đến giúp chúng tôi xem thử một chút!"

Nghe vậy, sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn lập tức trở nên nghiêm túc, cô vội vàng trở về thay quần áo thí nghiệm rồi đi theo người đó vào khu vực thí nghiệm.

Sau khi đi vào xem xét mới phát hiện quả thật vấn đề này có chút nghiêm trọng, hơn nữa nó còn nằm trong một dự án tương đối quan trọng của viện, vì thế mà Giang Nguyễn Nguyễn phải tức tốc lao vào nghiên cứu cách giải quyết.

Ai ngờ cuộc nghiên cứu này lại kéo dài đến lúc chạng vạng tối, ngay cả thời gian đón bọn trẻ cũng bị cô quên sạch.

"Bác sĩ Giang, hình như điện thoại của cô đang đổ chuông kìa.” Có người thận trọng nhắc nhở cô.

Nghe vậy Giang Nguyễn Nguyễn mới hoàn hồn lại, lấy điện thoại di động từ trong túi áo thí nghiệm ra nhìn, đến khi nhìn thấy cái tên trên màn hình thì đôi mày của cô không khỏi khẽ chau lại.

Kể từ khi bắt đầu chăm sóc Tiểu Tinh Tinh, cô đã đưa số điện thoại của Lệ Bạc Thâm ra khỏi danh sách đen.

Nhưng mà lúc này hắn gọi đến làm gì?

"Có chuyện gì sao?" Sau khi do dự một lát Giang Nguyễn Nguyễn mới chậm rãi trả lời điện thoại.

Ở đầu bên kia, Lệ Bạc Thâm liếc nhìn thời gian rồi trầm giọng hỏi: "Bây giờ cô đang ở đâu?"

Giang Nguyễn Nguyễn nói: "Trong viện nghiên cứu có một dự án gặp trục trặc, tôi vẫn đang nghiên cứu, có chuyện gì sao?"

Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm nhíu chặt lông mày: "Được rồi, trường mẫu giáo vừa gọi điện thoại báo cho tôi là họ không liên lạc được với cô, ba đứa nhỏ vẫn đang chờ người đến đón, nếu cô đang bận thì tôi sẽ đi qua đó."

Đến đây Giang Nguyễn Nguyễn mới nhớ ra mấy đứa nhỏ vẫn còn ở trường.

Hai đứa nhỏ nhà mình thì không sao, vì chúng đã quen với công việc bận rộn của cô, thỉnh thoảng sẽ đến đón chúng muộn.

Vấn đề ở đây là Tiểu Tinh Tinh, con bé chỉ mới chuyển biến tốt thôi, cô sợ vì chuyện này mà con bé lại xảy ra chuyện nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn thầm cảm thấy vô cùng áy náy: "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi bận nghiên cứu nên không nghe thấy, hay là vẫn để tôi đến đón chúng đi?"

Lệ Bạc Thâm đã lấy áo khoác và bước vào thang máy: "Không cần, hai chúng ta ai đi cũng được, dù sao giờ cô cũng đang bận mà."

Giang Nguyễn Nguyễn vẫn muốn nói gì đó, nhưng hắn đã cúp điện thoại.
Chương 144 Tại sao chú lại đến đón bọn con?

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn cuộc gọi đã tắt máy, do dự một chút rồi mới cất điện thoại đi, tiếp tục nghiên cứu.

Vừa hay việc nghiên cứu của cô cũng cần thêm một chút thời gian nữa, nếu Lệ Bạc Thâm có thể đến đón thì tốt.

...

Trên sân chơi nhỏ của trường mẫu giáo, ba đứa nhỏ đang đeo cặp ngồi thành hàng trên ghế dài, từ lâu Triều Triều và Mộ Mộ đã quen với việc mẹ bận rộn việc nghiên cứu mà quên mất họ nên bọn chúng ngồi rất nghiêm chỉnh. Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên trò chuyện với cô Lý.

Tiểu Tinh Tinh bị hai người họ kẹp ở giữa, lúc đầu cô bé có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy hai anh trai cũng như thế này, lực chú ý cũng dần dần bị hấp dẫn lên trên người họ, cô bé ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình tập trung tinh thần lắng nghe cuộc trò chuyện của các anh trai một cách thích thú.

Thậm chí ngay cả lúc Lệ Bạc Thâm đến cũng chẳng có ai chú ý.

Lệ Bạc Thâm nhìn ba đứa nhỏ ngồi thành hàng, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp, không tự chủ được mà tăng nhanh tốc độ bước tới.

“Lệ tổng." Thấy hắn đến, cô Lý khách khí lên tiếng chào hỏi.

Lúc này ba đứa nhỏ mới ngước mắt nhìn sang, thấy người tới, ba đôi mắt nhỏ không hẹn mà cùng xẹt qua một vòng ghét bỏ.

Lệ Bạc Thâm nhìn thấy sự thay đổi cảm xúc trong mắt ba đứa nhỏ, lông mày cau lại không nói gì, chỉ nói với cô Lý: “Xin lỗi, công việc có hơi bận, tôi cũng đón cả Triều Triều và Mộ Mộ nữa."

Cô giáo Lý biết hai ngày nay ba đứa nhỏ đã ở cùng nhau nên cũng không hỏi thêm gì nữa, liền giao mấy đứa nhỏ cho hắn, tạm biệt rồi rời đi.

Nhưng ba đứa nhỏ vẫn ngồi trên ghế mà không thèm nhúc nhích.

Lệ Bạc Thâm buồn cười nhìn bọn họ: "Các con còn muốn ngồi ở đây thêm một lát nữa sao?"

Mộ Mộ theo bản năng lắc đầu, cậu bé không muốn ngồi ở chỗ này nữa, trời lạnh, ghế lại còn cứng, còn đói bụng nữa, với lại cặp sách thì nặng trĩu...

Triều Triều nghiêm túc nhìn hắn: "Mẹ con đâu? Tại sao chú lại đến đón bọn con?"

Tiểu Tinh Tinh dùng đôi mắt trông mong mà chờ đợi câu trả lời từ cha mình.

"Cô ấy còn chưa làm xong công việc, bây giờ vẫn đang ở viện nghiên cứu, tới đây sẽ rất muộn, chú dẫn bọn con đi ăn tối trước." Lệ Bạc Thâm dùng lời ít ý nhiều để giải thích: "Các con đã đói bụng chưa? Đi cùng chú nha.”

Nghe vậy, Triệu Triều vẫn còn chút do dự.

Mộ Mộ đã đói lả, hơn nữa hiếm khi mới được ở cùng cha nên cậu rất háo hức

Nhưng hồi lâu vẫn không nghe thấy câu trả lời từ anh trai, cậu bé vẫn trầm mặc không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh trai để diễn tả ý nguyện của bản thân.

Tiểu Tinh Tinh cũng đã quen với việc ăn cơm với cha, khi nghe cha muốn dẫn bọn họ đi ăn, cô bé cũng không chống cự, chỉ muốn ở cùng với hai anh trai của mình, thấy bọn họ không nhúc nhích, cô bé yên tĩnh ngồi yên tại chỗ.

Triều Triều phát giác được ánh mắt mong chờ của em trai mình, cậu do dự một lúc mới đồng ý, dẫn đầu bước xuống ghế.

Mộ Mộ và Tiểu Tinh Tinh giống như hai cái đuôi, đi theo phía sau cậu

Tuy rằng không lên tiếng, nhưng Lệ Bạc Thâm cũng biết ba đứa nhỏ này đã đồng ý đi ăn tối với hắn, nên quay người dẫn đường.

Bốn người lên xe, Lệ Bạc Thâm tự mình lái xe, ba đứa nhỏ ngồi ở ghế sau một cách trật tự.

“Chú không biết bọn con thích ăn cái gì, cho nên quyết định dẫn bọn con đi ăn ở nhà hàng mà trước đây Tiểu Tinh Tinh thích." Lệ Bạc Thâm trực tiếp đưa ra quyết định.

Mộ Mộ không cần nghĩ ngợi mà trực tiếp trả lời: “Con sao cũng được!”

Vừa nói xong đã bị Triều Triều kéo lại nên cậu bé cũng ngượng ngùng mà ngậm miệng lại.

Lệ Bạc Thâm cũng không nói thêm gì, trực tiếp dẫn ba đứa nhỏ đến nhà hàng.

Nội thất đều trang trí theo phong cách cổ xưa, nhìn qua rất cao cấp, từ nhỏ Triều Triều và Mộ Mộ đều sống ở nước ngoài nên rất hiếm khi nhìn thấy kiểu trang trí như vậy, sau khi ngồi xuống, họ vẫn tò mò mà nhìn xung quanh.

Lệ Bạc Thâm nhìn thấy bộ dạng tò mò của hai đứa nhỏ, trong mắt hiện lên vài phần ôn nhu: "Muốn ăn gì nào?"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom