• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (1 Viewer)

  • Chương 41-45

Chương 41 Hay nói chuyện trước rồi mới về

So với lúc châm thì quá trình rút châm đơn giản hơn rất nhiều, chỉ mười phút sau thì những cây kim trên người ông cụ đã được lấy xuống sạch sẽ.

Giang Nguyễn Nguyễn kiểm tra sơ qua mạch đập của ông rồi thản nhiên thu gom dụng cụ của mình.

Tần Vũ Trì và Tần Vũ Phỉ đứng bên giường bệnh với tâm trạng thấp thỏm. Trước đó họ đã tìm đến rất nhiều bác sĩ thầy thuốc giỏi, nhưng kết quả đều là uổng phí công sức. Lần này không biết ông nội có thể tỉnh lại hay không...

Dưới ánh mắt thiết tha của hai người, ngón tay của ông cụ Tần hơi co lại một chút. Một giây sau, ông cụ từ từ mở mắt ra, nhíu mày yếu ớt ho khan.

"Ông nội!" Tần Vũ Trì vội vàng ngồi xuống vuốt lưng cho ông, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ và mừng rỡ.

Tần Vũ Phỉ thì kinh hãi đến nói không nên lời, cô ta luôn không tin tưởng Giang Nguyễn Nguyễn, nhưng trải qua sự trị liệu của cô thì ông nội thật sự tỉnh lại!

"Ông nội, ông cảm thấy thế nào rồi ạ?" Chờ ông cụ ngừng ho khan thì Tần Vũ Trì quan tâm hỏi.

Ông cụ khẽ gật đầu rồi nói với giọng khàn đặc: “Ông đã... Ngủ bao lâu?"

Tần Vũ Trì đang muốn trả lời thì Giang Nguyễn Nguyễn đã dọn đồ xong đi tới: “Với tình trạng hiện tại thì ông cụ Tần không nên nói nhiều, để ông nghỉ ngơi thêm một chút đi."

Nghe vậy, Tần Vũ Trì khẽ gật đầu rồi cẩn thận đặt ông cụ nằm xuống.

Sau đó anh ta đứng dậy nói cảm ơn Giang Nguyễn Nguyễn: “Bác sĩ Giang, thật lòng cảm ơn cô, thế mà trước đó chúng tôi còn hoài nghi cô như vậy, tôi xin lỗi vì sự vô tri thiển và cận của mình, cô đúng là một bác sĩ rất xuất sắc."

Giang Nguyễn Nguyễn thản nhiên nhận lấy lời khen tặng, sau đó dặn dò: “Hiện tại ông cụ chỉ mới tỉnh lại thôi, còn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, muốn triệt để khoẻ lại thì chí ít còn phải trị liệu sáu đến bảy lần."

Tần Vũ Trì liên tục gật đầu.

"Mặt khác tôi sẽ kê chút thuốc cho ông cụ Tần để điều dưỡng sức khoẻ, hỗ trợ cho trị liệu, do sức khoẻ của ông cụ đã suy kiệt quá nghiêm trọng nên tôi sợ ông không kiên trì được, vì đợt trị liệu sau này cần có thể lực duy trì." Giang Nguyễn Nguyễn tiếp tục nói.

Tất nhiên Tần Vũ Trì không có dị nghị gì mà vội vàng gật đầu đáp: “Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp và nghe theo lời cô trong quá trình trị liệu tiếp theo của ông nội tôi!"

Giang Nguyễn Nguyễn khẽ gật đầu, quay người lấy một chai thuốc từ túi đựng y tế rồi đưa cho Tần Vũ Trì và dặn dò: "Uống thuốc này sau khi ăn ba bữa cơm mỗi ngày, mỗi lần hai viên."

Tiếp đó cô lại cầm giấy bút và viết một đơn thuốc cho anh ta: “Mua mười phần dựa theo liều lượng của đơn thuốc này, mỗi ngày bỏ vào canh hoặc cháo rồi nấu chín, làm thành dược thiện (1), cho ông cụ ăn đúng cữ sẽ giúp tăng tốc độ điều dưỡng sức khoẻ."

(1) Dược thiện là dùng các loại dược liệu hoặc kết hợp thực phẩm và dược liệu chế biến thành những món ăn.

Tần Vũ Trì đáp lại: “Được, chúng tôi nhất định sẽ tuân thủ nghiêm ngặt!"

Giang Nguyễn Nguyễn dặn dò thêm vài điều rồi đưa mắt nhìn thời gian, đã rất trễ rồi.

Nghĩ đến trong nhà còn có hai đứa nhóc đang chờ, cô đứng dậy tạm biệt: “Thời gian không còn sớm nên tôi về trước đây, ngày mai tôi sẽ tới, trong thời gian này ông cụ có khó chịu gì có thể liên lạc với tôi."

Nói xong, cô cầm túi thuốc y tế đi tới cửa.

Tần Vũ Trì nhìn bóng lưng Giang Nguyễn Nguyễn rời đi, đột nhiên lại cất giọng gọi: “Bác sĩ Giang, lần này cô tới trừ trị liệu cho ông nội tôi thì còn chuyện gì khác không?"

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn bỗng dừng bước, sực nhớ đến mục đích lần này mình tới nơi đây.

Nhưng ông cụ Tần còn chưa được trị khỏi hoàn toàn, Tần Vũ Trì nói vậy là...

Thấy cô dừng bước, Tần Vũ Trì cũng dịu giọng mà nói: "Hay chúng ta nói chuyện trước rồi cô mới về được chứ?"
Chương 42 Lời đề nghị thuyết phục

Hàm ý của Tần Vũ Trì rất rõ ràng.

Cho dù cô không chủ động đề cập đến chuyện cung ứng dược liệu, nhưng anh ta đã biết rõ ý đồ cô đến đây, thậm chí còn cố ý chủ động nhắc đến.

Giang Nguyễn Nguyễn lại hơi do dự vì chuyện chưa thành công không tiện nói đến thù lao.

Dù sao lúc trước nhà họ Tần đã công bố với bên ngoài là phải chữa khỏi cho ông cụ Tần thì họ mới bán dược liệu nửa giá.

Cô im lặng hồi lâu mà Tần Vũ Trì chỉ đứng đó mỉm cười nhìn cô.

Giang Nguyễn Nguyễn thấy thế cũng cười: “Không giấu giếm anh, tôi tới chữa bệnh cho ông cụ Tần là vì nghe một người bạn nói rằng nhà họ Tần bán dược liệu nửa giá cho bác sĩ trị khỏi cho ông cụ. Nhưng bây giờ ông cụ Tần mới tỉnh lại, tình trạng cụ thể thế nào còn chưa biết, tôi tự nhận vẫn chưa tới lúc bàn thù lao với nhà họ Tần, tối thiểu phải chờ tới lúc sức khoẻ của ông tốt lên đã."

Nghe thế, ý cười trên môi Tần Vũ Trì càng rõ ràng, cũng càng chân thành hơn: “Bác sĩ Giang, ông nội tỉnh lại được đã là chuyện đáng mừng đối với chúng tôi rồi, còn đợt trị liệu tiếp theo thì tôi tuyệt đối tin tưởng vào cô. Cho nên hiện tại cô đã có lý do bàn thù lao với tôi rồi."

Giang Nguyễn Nguyễn không ngờ anh ta lại tin tưởng mình như thế, cô hơi sững sờ một lát rồi mới trở lại ngồi xuống ghế sa lông.

"Cô là do bác sĩ Cố giới thiệu đến, lúc bác sĩ Cố đến xem bệnh cho ông tôi đã từng nhắc đến tình trạng của sở nghiên cứu, nhưng về sau anh ấy tỏ ý mình bất lực nên chỉ có thể gác lại chuyện này." Tần Vũ Trì giải thích: “Hiện tại anh ấy giới thiệu cô qua đây, chắc hẳn cũng có liên quan đến sở nghiên cứu, tôi đoán không sai chứ?"

Giang Nguyễn Nguyễn khẽ gật đầu, thản nhiên giới thiệu tình hình hiện tại của sở nghiên cứu cho anh ta nghe.

"Hiện tại Sở nghiên cứu có mấy hạng mục thiếu dược liệu nên tiến độ nghiên cứu bị trì hoãn, chúng tôi đang tìm kiếm nhà cung cấp dược liệu để hợp tác, nhưng lại bị hầu hết các nhà ứng ở Hải Thành từ chối, rơi vào đường cùng nên Cố Vân Xuyên mới nhớ tới tình huống của nhà họ Tần, cảm thấy tôi có thể tới thử xem."

Nói xong, Giang Nguyễn Nguyễn nghiêm mặt nhìn về phía Tần Vũ Trì, nghiêm túc giải thích: “Đương nhiên, với tình trạng của ông cụ Tần, cho dù không có thù lao của nhà họ Tần thì tôi cũng sẽ cố gắng trị liệu cho ông, thù lao chỉ là một cơ hội."

Thấy được cô chân thành như vậy, Tần Vũ Trì cảm thấy càng kính trọng nên cũng nói ra lời từ đáy lòng: "Một lần nữa, tôi cảm thấy thật có lỗi vì lời chất vấn trước đó, cô là một bác sĩ tốt."

Giang Nguyễn Nguyễn thản nhiên nhận lời khen rồi yên lặng nhìn Tần Vũ Trì, chờ anh ta nhắc đến chuyện liên quan đến dược liệu.

Tần Vũ Trì cũng không nói lời khách sáo nữa, sau khi hiểu tình hình thì anh ta trực tiếp đi vào vấn đề chính.

"Sau khi được cô trị liệu thì cuối cùng ông nội tôi cũng tỉnh lại, cho nên ngày sau phải nhờ cô giúp ông. Còn thù lao mà nhà họ Tần hứa hẹn trước đó thì tôi có thể làm chủ cung ứng miễn phí một đợt đầu cho sở nghiên cứu các cô, đợt này coi như món quà cảm ơn của chúng tôi, mặt khác nhà họ Tần sẽ ký hợp đồng dài hạn với sở nghiên cứu của các vị, về sau toàn bộ dược liệu được bán ra chỉ tính nửa giá."

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn đã hiểu ra, sau khi tận mắt nhìn thấy ông cụ tỉnh lại nhờ được cô trị liệu thì Tần Vũ Trì đã triệt để tin tưởng cô có thể trị khỏi cho ông.

Mà đợt dược liệu miễn phí do anh ta đưa tặng là quà cảm ơn, nhưng cũng có thể nói là liều thuốc an thần của Tần Vũ Trì giao cho cô.

Có số dược liệu này thì tình trạng khẩn cấp của sở nghiên cứu sẽ được giải quyết, trong khoảng thời gian đó cô cũng có thể yên lòng trị liệu cho ông cụ.

Không thể không nói đề nghị này của Tần Vũ Trì đã thuyết phục cô.

"Được, anh yên tâm, tôi nhất định cố hết sức trị liệu cho ông cụ."
Chương 43 Bầu không khí giữa hai người không đúng lắm

Tần Vũ Trì nghe được lời hứa của cô cũng yên lòng, sau đó anh ta cười nói: "Nếu cô đã nói như vậy thì tôi cũng yên tâm, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị kỹ hợp đồng, đến lúc đó chỉ cần ký tên là được."

Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu đáp ứng.

Sau khi thương lượng xong chuyện thù lao, Tần Vũ Trì đích thân đưa cô đến cổng rồi nhìn cô lái xe rời đi.

Thấy xe của cô đã chạy xa, Tần Vũ Trì quay người đi vào nhà rồi gọi điện thoại cho Lệ Bạc Thâm.

"Ông nội Tần thế nào rồi?" Điện thoại vừa kết nối thì giọng của Lệ Bạc Thâm đã vang lên, còn kèm theo tiếng nước chảy.

Tần Vũ Trì cười nói: "Đã tỉnh rồi, bác sĩ Giang đúng là có bản lĩnh."

Nói xong, anh ta lại nhớ tới sự dị thường vừa rồi giữa Lệ Bạc Thâm và Giang Nguyễn Nguyễn nên lập tức tò mò hỏi một câu: “Anh Thâm, anh và Bác sĩ Giang... Trước đó có quen biết à? Tôi cảm thấy bầu không khí giữa hai người không đúng lắm, hơn nữa tôi chưa từng thấy anh đối xử với người phụ nữ khác như thế."

Vừa làm khó dễ rồi lại đứng ra nói chuyện cho cô.

Ban đầu Tần Vũ Trì còn tưởng rằng Lệ Bạc Thâm cảm thấy Giang Nguyễn Nguyễn giở trò bịp bợm, nhưng khi thấy hắn tiến lên hỗ trợ, còn muốn Tần Vũ Phỉ xin lỗi Giang Nguyễn Nguyễn thì anh ta lại cảm thấy khó hiểu.

Anh ta mơ hồ cảm thấy trước đó hai người này có quen biết nhau, nhưng quan hệ như thế nào thì anh đoán không ra.

Lệ Bạc Thâm nghe điện thoại của anh ta chỉ vì quan tâm sức khoẻ của ông cụ Tần, thấy anh ta hỏi vấn đề này thì sắc mặt hơi trầm xuống: “Không quen, nếu trước đó có quen biết thì tôi đã sớm mời cô ta đi xem bệnh cho ông nội Tần rồi."

Tiếng nói vừa dứt, Tần Vũ Trì còn chưa kịp phản ứng thì đầu kia đã cúp điện thoại.

Nhìn vào chiếc điện thoại, Tần Vũ Trì càng cảm thấy kỳ quái.

Vừa rồi nghe giọng điệu của anh Thâm rất cứng ngắc, hai người họ thật sự không quen biết nhau?

...

Lúc Giang Nguyễn Nguyễn về đến nhà thì trời đã khuya.

Tịch Mộ Vi đang chơi ráp lego với hai đứa nhỏ trong phòng khách, nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn trở về thì ba người bỏ bộ lego trong tay xuống rồi nhau đứng dậy chào đón.

"Mẹ!" Hai đứa nhỏ thân mật nhào vào lòng cô, quan tâm hỏi: “Sao mẹ về muộn vậy ạ? Tụi con buồn ngủ quá."

Nói xong hai đứa nhỏ còn nheo mắt ngáp một cái.

Giang Nguyễn Nguyễn cười sờ sờ đầu tụi nó: “Xin lỗi hai con, để tụi con chờ lâu như thế."

Nói xong cô lại ngước lên muốn nói cảm ơn Tịch Mộ Vi.

Tịch Mộ Vi nhìn ra ý đồ của cô nên vội xua tay: “Đừng có khách sáo với tớ, hai đứa nó là con nuôi của tớ mà! Mà cậu về muộn như thế đã ăn cơm chưa?"

Giang Nguyễn Nguyễn lắc đầu: “Hơi bận nên chưa kịp ăn."

Vừa rồi cô vội trị liệu cho ông cụ Tần rồi thảo luận chuyện cung ứng dược liệu với Tần Vũ Trì nên không có cảm giác. Hiện tại nghe bạn thân nhắc nhở, Giang Nguyễn Nguyễn mới phát giác mình hơi đói.

Tịch Mộ Vi bất đắc dĩ nhìn cô một cái: “Biết ngay lúc cậu bận rộn thì sẽ quên ăn mà, mọi người có để lại một ít cơm tối cho cậu rồi này, mau đi ăn chút đi."

Hai đứa nhóc cũng thúc giục cô đi ăn.

Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy rất ấm áp, được hai đứa nhỏ đẩy đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống ăn qua loa một chút.

Tịch Mộ Vi và hai đứa nhỏ ngồi một bên xem.

Thấy cô ăn sắp xong, Tịch Mộ Vi quan tâm hỏi: “Hôm nay sao cậu trở về trễ thế, bộ tình trạng của bệnh nhân rất nghiêm trọng sao? Tiến triển thế nào?"

Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu cười: “Đúng là rất nghiêm trọng, nhưng tớ nắm chắc mình có thể trị khỏi."

Không chỉ như thế, cô còn thành công giải quyết vấn đề cung ứng dược liệu của sở nghiên cứu. Nghĩ được chuyện này, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức cảm thấy tâm tình khá tốt.

Tịch Mộ Vi nói rất chắc chắn: “Cậu nói nắm chắc thì nhất định có thể trị hết, tớ tin tưởng cậu!"
Chương 44 Sau khi lớn lên phải gả cho anh hai

Hai người trò chuyện thêm đôi ba câu, sau đó thấy thời gian đã không còn sớm nên Tịch Mộ Vi đứng dậy tạm biệt rồi rời đi.

Hai đứa nhóc như hai cái đuôi nhỏ đi theo Giang Nguyễn Nguyễn khắp căn phòng.

Giang Nguyễn Nguyễn thu dọn một lát mới có thời gian quay người lại hỏi han tụi nhỏ.

"Hôm nay đến nhà trẻ vui không hai con? Có đánh nhau với các bạn không?"

Hai đứa nhóc cẩn thận nhớ lại, sau đó dùng sức gật đầu: “Rất vui, hôm nay khi tan học mấy bạn còn nhét thật nhiều đồ ăn vặt cho tụi con nữa!"

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi bật cười: “Các con được hoan nghênh như thế sao?"

Mộ Mộ nghiêm trang gật đầu rồi quay qua nhìn Triều Triều, nói: "Hôm nay còn có một bạn nữ nói sau khi lớn lên phải gả cho anh hai nữa!"

"Thật sao?" Giang Nguyễn Nguyễn buồn cười nhìn hai đứa nhỏ nhà mình.

Triều Triều hơi sửng sốt, sau đó xụ mặt nhìn em trai một cái, bên tai hơi đỏ lên: “Có một bạn nói vậy, nhưng con không chịu."

Mộ Mộ nắm lỗ tai làm mặt xấu với anh mình.

Nhìn hai đứa nhỏ đùa giỡn với nhau, trên mặt Giang Nguyễn Nguyễn đều là ý cười.

Mặc dù thời gian đã không còn sớm, nhưng hai đứa nhỏ vẫn quấn lấy cô kể những chuyện lý thú trong nhà trẻ một hồi. Hầu hết đều là Mộ Mộ nói một hơi thật dài, sau đó Triều Triều đưa ra tổng kết.

Giang Nguyễn Nguyễn luôn lắng nghe, thỉnh thoảng còn bật cười vì dáng vẻ đáng yêu của tụi nhỏ.

Chờ đến khi cô sực tỉnh lại thì đã gần mười giờ.

"Mau ngủ đi, ngày mai còn phải đến nhà trẻ đấy!" Giang Nguyễn Nguyễn không cười nữa mà thúc giục hai đứa nhỏ đi lên lầu ngủ.

Hai cậu nhóc nghe lời dừng câu chuyện rồi chạy lên lầu.

Sáng sớm hôm sau, Giang Nguyễn Nguyễn đưa tụi nhỏ đến nhà trẻ rồi lái xe đi sở nghiên cứu.

Chờ kết thúc cuộc họp buổi sáng, Giang Nguyễn Nguyễn và Cố Vân Xuyên cùng đi ra khỏi phòng họp.

"Tình hình hôm qua ra sao? Cô có cách giải quyết bệnh tình của ông cụ Tần không?" Cố Vân Xuyên quan tâm hỏi.

Giang Nguyễn Nguyễn khẽ gật đầu: “Bệnh tình của ông cụ nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, cũng hơi khó giải quyết, nhưng không phải hết cách, chỉ là quá trình trị liệu sẽ hơi dài, mấy ngày nay tôi sẽ thường xuyên đi qua đó, ở bên này làm phiền anh coi sóc."

Nghe vậy, trong mắt Cố Vân Xuyên tràn đầy tán thưởng, anh mở miệng trêu chọc: "Không ngờ căn bệnh mà các bác sĩ nổi tiếng do nhà họ Tần mời đến đều bó tay chịu thua khi lọt vào tay cô lại biến thành ‘Không phải hết cách’. Bác sĩ Giang, lời này của cô làm chúng tôi tự ti mặc cảm lắm đấy!"

Anh nói như đang trêu chọc, nhưng cũng là sự thật. Dù sao trong những bác sĩ bó tay chịu thua kia cũng bao gồm cả anh.

Giang Nguyễn Nguyễn lơ đễnh cười cười: “Chỉ do trùng hợp thuộc về lĩnh vực tôi quen thuộc mà thôi."

Thấy được dáng vẻ nhẹ như mây gió của cô, Cố Vân Xuyên cảm thấy thật xao xuyến.

"Đúng rồi, mặc dù còn chưa trị khỏi cho ông cụ Tần, nhưng nhà họ Tần đã đồng ý cung cấp dược liệu cho chúng ta, chắc hôm nay có thể ký hợp đồng đấy. Hơn nữa đợt đầu tiên là cung ứng miễn phí, xem như giải quyết tình trạng khẩn cấp của chúng ta. Về sau chúng ta không cần lo lắng vì chuyện dược liệu nữa." Giang Nguyễn Nguyễn nhắc đến chuyện cung ứng dược liệu.

Nghĩ đến chuyện này, trên mặt cô liền tràn đầy ý cười.

Cố Vân Xuyên kinh ngạc nhướng mày lên: “Thật sao? Ông cụ Tần vừa tỉnh là nhà họ Tần đã chịu ký hợp đồng với chúng ta?"

Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu cười.

Thấy cô thừa nhận, Cố Vân Xuyên khen ngợi: "Xem ra họ đã bị y thuật của cô thuyết phục, vẫn là cô lợi hại."

Giang Nguyễn Nguyễn thản nhiên cười cười: “Tôi chỉ làm một chút chuyện trong khả năng của mình thôi, hi vọng bệnh tình của ông cụ đừng xảy ra biến cố gì."

"Có cô đích thân ra trận thì nhất định sẽ thuận lợi." Cố Vân Xuyên nói rất chắc chắn.
Chương 45 Không muốn gặp mặt anh ta

Nhớ đến người bạn thân đã chăm con giúp mình hai ngày liên tục, Giang Nguyễn Nguyễn xử lý xong công việc vào buổi sáng rồi buổi chiều chạy đến nhà họ Tần để tranh thủ ban đêm có thể tự đi đón hai đứa nhóc.

Cô chạy đến nhà họ Tần kiểm tra tình trạng của ông cụ Tần, xác nhận không có biến cố gì thì tiếp tục quá trình trị liệu châm cứu cho ông cụ.

Trong thời gian chờ rút châm, Tần Vũ Trì cầm một bộ hồ sơ rồi đi đến: “Bác sĩ Giang, đây là hợp đồng đã soạn xong, cô xem đi, nếu không có vấn đề thì có thể ký tên."

Đêm qua họ đã bàn xong chuyện này nên Giang Nguyễn Nguyễn cũng không cảm thấy bất ngờ, cô lấy hồ sơ qua cẩn thận xem một lượt rồi ký tên mình lên đó.

Ký xong hợp đồng, thái độ của Tần Vũ Trì đối với cô càng thân cận: “Bắt đầu từ bây giờ chúng ta đã là đối tác của nhau, nhưng chuyện của ông nội tôi vẫn phải làm phiền bác sĩ Giang bỏ công bỏ sức."

Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Đây là chuyện tôi phải làm."

Hai người trò chuyện một lát, sau đó Giang Nguyễn Nguyễn nhìn lên đồng hồ rồi rút châm cho ông cụ.

Cho dù cô đã cố gắng tranh thủ, nhưng đợi cô dọn đồ xong cũng đã qua thời gian nhà trẻ tan học.

Giang Nguyễn Nguyễn vội vàng đứng lên tạm biệt rồi lái xe đến nhà trẻ đón hai đứa nhóc.

Hôm nay cô không nói với tụi nhỏ sẽ đến trễ, không biết tụi nó có sốt ruột không.

Đợi đến lúc cô đến nhà trẻ thì trong sân đã trống không, các bạn nhỏ gần như đã về hết.

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn quanh bốn phía một vòng mới trông thấy bóng dáng hai đứa nhóc ngồi trên cái ghế nhỏ trong sân trường, nhưng không nhìn thấy có cô giáo ngồi cùng.

Thấy thế, Giang Nguyễn Nguyễn hơi lo lắng nên vội chạy tới.

"Mẹ!" Gặp cô xuất hiện, hai đứa nhóc vui mừng chạy về hướng cô.

Giang Nguyễn Nguyễn mỗi tay ôm một đứa, sờ lên mặt của tụi nhỏ rồi ngồi xổm xuống và nói: "Mẹ hơi bận nên lỡ đến trễ một chút, xin lỗi hai con."

Triều Triều hiểu chuyện lắc đầu: “Không sao, tụi con cũng chờ trong vườn trẻ, còn có cô giáo chờ với tụi con, mẹ đừng lo lắng."

Mộ Mộ cũng gật đầu theo.

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu mà nhìn tụi nhỏ: “Có cô giáo ngồi cùng sao?"

Triều Triều chỉ chỉ vào một góc trong sân.

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn theo hướng cậu bé chỉ thì mới nhìn thấy nơi đó còn có một bậc thang trơn bóng, cô giáo đang ngồi xổm ở đó thân thiết cười nói với một cô bé.

Cô bé kia mặc đồng phục nhà trẻ rất đáng yêu, ngồi ngay ngắn, gượng gạo đặt hai cánh tay lên đầu gối, đôi mắt lại trông mong nhìn chằm chằm về hướng họ.

Khi thấy rõ gương mặt của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn bỗng khẽ giật mình.

Nếu cô không nhận lầm thì đây rõ ràng... Là con gái của Lệ Bạc Thâm.

Cô bé cũng học ở nhà trẻ này sao?

Tiểu Tinh Tinh vốn chỉ đang nhìn chằm chằm vào Triều Triều và Mộ Mộ, nhưng đột nhiên nhìn thấy dì xinh đẹp thì đôi mắt lập tức sáng lên.

Thấy dì xinh đẹp cũng nhìn mình, cô bé còn vui vẻ nhếch khóe miệng lên, đang muốn chào hỏi thì một giây sau, dì xinh đẹp lại dời mắt đi chỗ khác.

Khóe miệng Tiểu Tinh Tinh lại trễ xuống, tủi thân mà nhìn họ.

Vừa rồi rõ ràng dì xinh đẹp đã nhận ra cô bé, nhưng lại không để ý tới cô.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Hôm nay làm việc mệt lắm sao?" Triều Triều thấy mẹ hơi mất tập trung thì quan tâm lắc lắc ngón tay cô.

Giang Nguyễn Nguyễn bỗng tỉnh táo lại, nhếch khóe miệng lên cười nói: "Mẹ không mệt."

Nghe vậy, Mộ Mộ vui vẻ nắm chặt tay cô rồi nhảy cẫng lên và nói: "Vậy chúng ta về nhà đi!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom