• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (1 Viewer)

  • Chương 46-50

Chương 46 Đau lòng thay con bé

Giang Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ gật đầu, cầm tay hai đứa nhỏ đi tới trước mặt cô giáo chào hỏi một tiếng.

Vừa định rời đi, ánh mắt cô lại vô thức rơi lên người cô bé.

Tiểu Tinh Tinh nhìn thấy ba người bọn họ sắp sửa rời đi thì sốt ruột đứng dậy khỏi cầu trượt, ánh mắt nhìn chăm chú vào bọn họ.

Cô giáo đứng bên cạnh sợ cô bé ngã nên vội vàng đưa tay ra đỡ lấy cô bé.

"Cô bé này..."

Giang Nguyễn Nguyễn hơi do dự, nhưng vẫn nhịn không được mà lên tiếng quan tâm.

Hai đứa nhỏ đoán được cô muốn hỏi gì nên vội vàng cướp lời: “Mẹ ơi, bạn ấy cũng học ở trường này, hơn nữa còn học cùng lớp với bọn con nữa! Hôm nay cha mẹ bạn ấy không đến đón nên bạn ấy đã đi theo bọn con đến đây chờ."

Giang Nguyễn Nguyễn gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Cứ nhìn về phía cô bé trước mặt là trong lòng cô lại mềm nhũn, thế nhưng cô vẫn không có ý định ở lại.

Dù sao thì người lát nữa đến đón con bé rất có thể là Lệ Bạc Thâm hoặc Phó Vi Trữ.

Cô hoàn toàn không muốn gặp lại hai người này.

Nhưng mà rõ ràng là cô bé này sẽ không để cô rời đi.

Giang Nguyễn Nguyễn không muốn làm cô bé thất vọng nên đã mỉm cười sờ đầu cô bé: "Chắc là cha mẹ con sắp đến rồi, dì phải rời đi trước. Con ngoan ngoãn nghe lời cô giáo, ngồi ở đây đợi một chút nữa nhé, được không?

Nói xong, cô định đứng dậy rời đi thì bị cô bé dùng sức túm chặt lấy vạt áo.

Thấy vậy, Giang Nguyễn Nguyễn không thể không dừng lại, cúi đầu nhìn xuống.

Cô bé đang điên cuồng lắc đầu, hốc mắt cũng có chút phiếm hồng.

Nhìn thấy bộ dáng của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu sao có chút đau lòng, bàn chân cũng không thể nào bước tiếp được nữa.

Cô giáo đứng bên cạnh nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh nhất quyết không cho Giang Nguyễn Nguyễn rời đi thì bất lực mà thở dài, bước tới nói với Giang Nguyễn Nguyễn: "Gần đây bạn học Lệ Tinh Tình rất thân thiết với Triều Triều và Mộ Mộ. Hơn nữa cô bé này còn có chút tự kỷ, bình thường ở trường không có đứa trẻ nào nguyện ý chơi với con bé hết. Vậy mà ngày đầu tiên tới lớp, Triều Triều và Mộ Mộ đã ra tay bảo vệ con bé. Có lẽ vì điều này cho nên con bê vẫn luôn dựa dẫm vào hai người bọn họ. Hiện tại nhìn thấy bọn họ sắp sửa rời, có lẽ con bé có hơi hoảng sợ..."

Sau khi nghe thấy tình huống của cô bé, cảm giác khó chịu trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Không ngờ, cô bé này không những bị câm mà còn mắc chứng tự kỷ.

Chẳng trách sao cô giáo lại bảo hai đứa nhỏ nhà mình đợi ở chỗ khác.

Nhưng mà...

Nghĩ đến hai người sắp xuất hiện, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn vẫn có chút do dự.

Cô giáo đứng bên cạnh nhỏ giọng thuyết phục cô một lúc lâu, Tiểu Tinh Tinh cũng không chịu buông Giang Nguyễn Nguyễn ra.

Nói một hồi, cô giáo ngượng ngùng đề nghị Giang Nguyễn Nguyễn: "Mẹ Triều Triều à, giờ cô có vội việc gì không? Nếu không thì chúng ta nói chuyện một chút nhé? Từ khi Triều Triều và Mộ Mộ vào lớp đến giờ tôi vẫn chưa có dịp kể rõ tình huống của hai em ấy cho cô biết."

Tất nhiên Giang Nguyễn Nguyễn nhìn ra được, cô giáo chỉ muốn mượn tên của Triệu Triều và Mộ Mộ để cô ở lại đợi cùng cô bé này một lát nữa.

Cô bé cũng dùng vẻ mặt tha thiết nhìn cô.

Khi chạm tới ánh mắt của cô bé, lời từ chối đã đến bên môi Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu sao đột nhiên dừng lại, cuối cùng cô vẫn không nói ra mà im lặng nuốt trở vào bụng rồi gật đầu đáp ứng cô giáo.

Nhìn thấy cô đồng ý, đôi mắt của Tiểu Tinh Tinh lại sáng lên, nắm lấy góc áo của cô rồi thận trọng nhích lại gần.

Nhìn từ xa, cô bé như đang tựa vào trong vòng tay của Giang Nguyễn Nguyễn.

Sau khi phát hiện hành động nhỏ của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn không ngăn cản cũng không tỏ ra quan tâm mà chỉ xem như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó quay sang trò chuyện với cô giáo về tình hình của hai cậu nhóc nhà mình.
Chương 47 Không cho phép có hảo cảm với người đó

"Tôi nhớ cô mới từ nước ngoài trở về, Triều Triều và Mộ Mộ chắc cũng lớn lên ở nước ngoài phải không? Không ngờ hai đứa trẻ này có thể dùng tiếng quốc ngữ tốt như vậy."

Cô giáo chỉ kiếm cớ để giữ chân cô lại. Lúc trong lớp, Triều Triều và Mộ Mộ biểu hiện rất tốt cho nên lúc này cô ấy cũng không biết phải nói gì, cuối cùng đành lôi mấy chuyện vặt vãnh ra để tán gẫu.

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười gật đầu: “Bởi vì xung quanh chúng tôi vẫn có rất nhiều người bổn quốc*, bình thường chúng tôi vẫn giao tiếp với họ bằng tiếng phổ thông."

(*người bản xứ của đất nước của mình)

Hai đứa nhỏ không nói mà gì chỉ ngoan ngoãn mỉm cười, nghe mẹ nói đến đâu là chúng cứ gật đầu theo đến đó.

Nhìn thấy bọn nhóc ngoan ngoãn như vậy, cô giáo không khỏi có chút ghen tị: "Ngoài tiếng quốc ngữ và tiếng Anh ra, hình như bọn nhóc còn nói được cả tiếng Pháp nữa phải không?"

"Chà, có lẽ là bọn nhóc đã học được từ mấy đồng nghiệp ngoại quốc của tôi."

Giang Nguyễn Nguyễn xoa đầu hai đứa trẻ.

Nghe vậy, cô giáo không khỏi cảm thán một câu: "Nói như vậy là do bọn nhóc quá thông minh rồi, tuổi còn nhỏ đã thông thạo ba thứ tiếng, các môn học tiểu học đối bọn chúng cũng không thành vấn đề gì, hơn nữa lớn lên sẽ còn rất đẹp trai, cô thật biết sinh con mà!"

Được cô giáo khen nhiều như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi bật cười: "Cô giáo quá khen rồi, bọn trẻ chỉ ham học chút thôi."

Nói chuyện được một lúc, Giang Nguyễn Nguyễn lại nhớ đến sẽ có người đến đón cô bé bên cạnh.

Nhìn lại đồng hồ cũng thấy thời gian đã trôi qua một lúc rồi.

Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn thoáng căng thẳng, cô hỏi: "Đúng rồi, khi nào thì cha mẹ của bạn học này mới đến đón vậy?"

Cô giáo nhìn đồng hồ nói: "Chắc là sắp đến rồi."

Nghe vậy Giang Nguyễn Nguyễn khẽ gật đầu, cụp mắt xuống, liếc nhìn cô bé bên cạnh.

Cô bé ngoan ngoãn đứng bên cạnh cô, trong tay vẫn nắm chặt góc áo của Giang Nguyễn Nguyễn giống như sợ cô sẽ bỏ chạy đi mất.

Giang Nguyễn Nguyễn thấy vậy chỉ có thể chấp nhận sự thật là mình trốn không thoát, cô quay đầu nhìn về phía hai đứa nhỏ: "Các con có thể lên xe đợi mẹ trước được không?"

Hai đứa nhỏ gật đầu, ngoan ngoãn đi về phía cổng trường mẫu giáo.

Nhìn thấy bọn nhóc lên xe, Giang Nguyễn Nguyễn mới thở phào nhẹ nhõm thu hồi ánh mắt lại.

Nếu như cô không thể tránh khỏi việc gặp lại hai người kia thì để hai đứa nhỏ tránh đi trước cũng tốt.

Tại cổng trường mẫu giáo.

Triều Triều và Mộ Mộ mở cửa xe rồi lần lượt bước lên, ngồi cạnh cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.

"Anh nói thử xem, tại sao mẹ lại bảo chúng ta ra xe trước?"

Mộ Mộ nâng cằm, vẻ mặt khó hiểu.

Triệu Triều vùi đầu cất cặp đi học của hai người đi rồi đứng dậy ghé sát vào người cậu bé, dùng giọng chắc chắn nói: "Bởi vì cha sắp đến."

Không biết tại sao nhưng hình như mẹ không muốn bọn họ gặp mặt cha.

Tuy nhiên, chắc chắn là mẹ chưa biết bọn họ đã sớm tra ra danh tính thực sự của cha, đồng thời còn biết cha trông như thế nào nữa!

Hai cặp mắt nhỏ bắt đầu háo hức nhìn ra ngoài.

Một lúc sau, một chiếc Rolls-Royce cao cấp đỗ lại bên đường.

Một người đàn ông thân hình cao lớn, mặc áo sơ mi và quần tây bước xuống xe.

Kể từ khi chiếc xe xuất hiện Mộ Mộ đã chú ý tới, ngay lúc nhìn thấy người bước xuống, ánh mắt của cậu bé càng nhìn nhìn chằm chằm vào người đó, sau đó đưa tay chọc chọc Triều Triều bên cạnh: "Anh, anh nhìn kìa, đó không phải là cha sao?"

Nghe vậy, Triều Triều quay lại nhìn người đàn ông một cái rồi gật đầu chắc nịch.

Cậu bé nhớ không nhầm thì đây chính là khuôn mặt mà cậu đã tra ra trên mạng!

Sau khi nhận được sự khẳng định của anh trai, Mộ Mộ nhịn không được khen ngợi một câu: “Trông cha đẹp trai hơn ảnh trên mạng nhiều nhỉ.”

Vừa nói xong cậu liền bị anh trai trừng mắt một cái.

"Không phải lúc trước anh đã nói rồi sao? Không cho phép em có hảo cảm với người đó!"

Triều Triều ủ rũ nhìn người đàn ông đang đi bên ngoài như đang nhìn kẻ thù.

Đây chính là người đàn ông đã bỏ rơi mẹ và hai anh em họ!

Mộ Mộ vừa bị anh trai mắng cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Chương 48 Hai người đối chọi gay gắt

Lệ Bạc Thâm không để ý tới hai đứa nhỏ trong xe, hắn biết mình đã muộn nên đang vội vã bước nhanh vào trường.

Vừa bước vào hắn đã nhìn thấy hai người đứng cạnh cầu trượt, còn Tiểu Tinh Tinh thiếu chút nữa đã nằm trong vòng tay của Giang Nguyễn Nguyễn.

"Cha Tinh Tinh, anh đến rồi!"

Cô giáo vừa nhìn thấy người đến đã cung kính chào hỏi.

Lệ Bạc Thâm khẽ gật đầu, đi đến trước mặt ba người, quét mắt nhìn con gái mình, sau đó lạnh lùng nhìn Giang Nguyễn Nguyễn: "Sao cô lại ở đây?"

Cảm nhận được vẻ địch ý xung quanh người đàn ông, Giang Nguyễn Nguyễn vô thức cau mày.

Cô giáo bên cạnh cũng ngạc nhiên nhìn bọn họ: "Hai người… quen nhau à?"

Vừa rồi cô giáo còn tưởng Giang Nguyễn Nguyễn không biết Tiểu Tinh Tinh.

Nhưng lại nghĩ đến thái độ dựa dẫm của Tiểu Tinh Tinh đối với Giang Nguyễn Nguyễn, hình như chuyện hai người có quen biết nhau cũng không phải là chuyện không thể.

Giang Nguyễn Nguyễn lơ đãng gật đầu đáp lại cô giáo, lúc bắt gặp ánh mắt của người đàn ông kia, cô nói: "Tôi đến đón con trai tôi tan học nhưng con gái anh cứ giữ chặt lấy quần áo tôi không buông, cuối cùng tôi chỉ có thể đứng đây đợi chung với con bé."

Nghe được câu "con gái của anh" từ miệng cô, sắc mặt Lệ Bạc Thâm chợt tối sầm lại.

Người phụ nữ này thật là tàn nhẫn, không ngờ cô ta lại dám nói ra những lời như vậy trước mặt con gái của mình!

Giang Nguyễn Nguyễn không biết mình đã nói sai, cô chỉ thấy sắc mặt người đàn ông đó đột nhiên trầm xuống rồi nhìn về phía cô bé ở bên cạnh.

"Lại đây."

Lệ Bạc Thâm nghiêm túc đưa tay về phía Tiểu Tinh Tinh.

Tiểu Tinh Tinh liếc nhìn bàn tay dang rộng của cha, sau đó lại ngước mắt nhìn dì xinh đẹp bên cạnh, ánh mắt đầy vẻ không muốn cùng với một chút ủy khuất.

Không dễ dàng gì mới được ở bên cạnh dì xinh đẹp, vậy mà tại sao cha cứ hung dữ như vậy chứ...

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tiểu Tinh Tinh vẫn không chịu buông tay, sắc mặt Lệ Bạc Thâm cũng càng ngày càng khó coi.

Cuối cùng vẫn là Giang Nguyễn Nguyễn cụp mắt xuống, vừa cúi người sờ sờ lên đầu cô bé vừa an ủi: "Cha con đến đón con rồi, con mau về với ông ấy đi, dì cũng phải trở về nữa."

Nói xong cô lại đứng thẳng người dậy, định đợi Tiểu Tinh Tinh vừa buông tay cô sẽ rời đi ngay.

Thế nhưng Tiểu Tinh Tinh vẫn chậm chạp không chịu buông tay, cũng không chịu quan tâm sắc mặt Lệ Bạc Thâm bên cạnh đã khó coi đến cỡ nào, cô bé chỉ chăm chăm đưa đôi mắt trông mong nhìn Giang Nguyễn Nguyễn.

Cô bé không biết tại sao nhưng cô bé chỉ rất thích dì này thôi, thậm chí còn muốn về nhà với người dì xinh đẹp này nữa...

Bầu không khí bắt đầu căng thẳng.

Cô giáo vừa định nói gì đó để giảng hòa thì đột nhiên nhìn thấy Lệ Bạc Thâm vẫn luôn im lặng bỗng nhiên cử động.

"Lệ Tinh Tinh mau buông tay rồi về với cha."

Lệ Bạc Thâm sải bước đi tới trước mặt Tiểu Tinh Tinh, dùng giọng điệu nghiêm khắc nhất từ trước tớ

i giờ mà nói với cô bé một câu.

Tiểu Tinh Tinh bị giọng điệu của hắn dọa sợ, bàn tay đang nắm lấy của tay Giang Nguyễn Nguyễn siết lại thật chặt, vô thức di chuyển sát vào người Giang Nguyễn Nguyễn.

Cô bé vốn đang đứng bên mép cầu trượt, lúc cô vừa nhích chân một cái đã suýt nữa trượt từ trên cầu trượt xuống.

Trái tim Giang Nguyễn Nguyễn đột nhiên đập mạnh một cái, cô vội vàng vươn tay ra đỡ mới giúp cô bé đứng vững lại được.

Lúc này cô nhóc lại không chịu buông cô ra nữa, cuối cùng cô chỉ có thể ôm chặt cô bé lại để tránh cô bé ngã xuống lần nữa.

Tới lúc ổn định chỗ đứng cho cô bé xong, Giang Nguyễn Nguyễn lại nhịn không được nhíu mày: "Lệ Bạc Thâm, nếu anh có bất mãn gì với tôi thì anh có thể trực tiếp nói ra mà, tại sao phải nổi nóng với một đứa bé như vậy chứ?"

Lệ Bạc Thâm cũng nhìn thấy cảnh này nhưng hắn không kịp bước tới.

Lúc này lại nghe cô nói vậy thì hắn cũng dùng giọng điệu không mấy thân thiện tương tự đáp trả lại: "Tôi đối xử với con gái tôi như thế nào có liên quan gì đến cô Giang? Không phải là cô đang cho rằng con gái tôi thân thiết với cô một chút thì cô sẽ có tư cách để quản chuyện này sao?"

Bầu không khí giữa hai người cực kì căng thẳng.

Nghe giọng điệu mỉa mai của hắn, sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn cực kỳ khó coi, trong lòng cũng vô duyên vô cớ nổi lên lửa giận.
Chương 49: Cha đáng ghét nhất!

Nhưng mà tức giận xong cô lại đột nhiên thấy thật nực cười.

Cô không có tư cách.

Trong mắt hắn, cô chưa bao giờ có tư cách...

Cô rũ mắt tự giễu bản thân, cuối cùng vẫn không nói lời nào, dứt khoát đưa tay lên chậm rãi đẩy bàn tay nhỏ đang nắm lấy góc áo của mình ra.

Cô bé còn muốn vươn tay nắm lấy lần nữa, nhưng lúc đưa tay ra chỉ bắt trúng không khí.

"Triều Triều và Mộ Mộ vẫn đang chờ dì về, con về với cha đi, dì muốn đi tìm bọn họ."

Giang Nguyễn Nguyễn sờ sờ đầu cô bé, đẩy tay bé trở về chỗ cũ, vội vàng chào cô giáo rồi quay đầu bước đi không nhìn lại.

Lúc cô lên xe, hai nhóc con kia đã nghiêm chỉnh ngồi vào chỗ của mình. Vừa nhìn thấy cô, hai nhóc liền dùng khuôn mặt ngây thơ hỏi: "Mẹ ơi, mẹ bị sao vậy?"

Giang Nguyễn Nguyễn hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Không sao, chúng ta về nhà thôi."

Nói xong, cô lập tức khởi động và lái xe rời khỏi cổng trường mẫu giáo.

Bên kia, Lệ Bạc Thâm vẫn còn đứng im tại chỗ, ánh mắt nặng nề nhìn sang cô giáo bên cạnh: "Con trai của cô ấy cũng học ở đây?"

Cô giáo không biết giữa bọn họ có xích mích gì nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác áp bức đang tỏa ra từ người đàn ông này, cả người cô chợt căng thẳng: "Đúng vậy, cặp song sinh nhà cô Giang cũng đang học ở trường chúng ta..."

Không đợi cô ấy nói xong, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lại vang lên: "Bọn họ đến đây từ khi nào?"

"Từ... vài ngày trước."

Cô giáo trả lời một cách thận trọng.

"Thông báo cho hiệu trưởng, lập tức xóa tên hai đứa trẻ đó ra khỏi trường mẫu giáo này, nếu không thì học kỳ sau, Lệ thị sẽ không đầu tư một xu nào vào trường mẫu giáo của các người nữa!"

Vẻ mặt Lệ Bạc Thâm tối sầm xuống.

Nói xong, hắn còn không thèm cho giáo viên thời gian phản ứng, nắm lấy tay Tiểu Tinh Tinh sải bước rời đi.

Đến lúc hai người ra khỏi trường mẫu giáo, chiếc xe vừa đậu bên cạnh xe hắn đã không còn ở đó nữa.

Lệ Bạc Thâm liếc mắt nhìn một cái rồi lại quay đi, nắm tay Tiểu Tinh Tinh bước lên xe.

Vừa lên xe, Tiểu Tinh Tinh lập tức dẫy dụa thoát khỏi vòng tay của hắn.

Lệ Bạc Thâm cũng không ngăn cản cô bé, tùy ý để bé dùng cả tay lẫn chân bò ra chỗ khác.

Tiểu Tinh Tinh tức giận cầm lấy quyển sổ nhỏ của mình, thoăn thoắt viết chữ lên đó.

Cả nửa ngày sau, âm thanh bút viết lên giấy mới chịu ngừng lại.

Rõ ràng là Tiểu Tinh Tinh đang rất tức giận, không thèm kéo vạt áo của hắn như bình thường nữa mà chỉ ôm lấy quyển sổ nhỏ ngồi đối diện, trừng mắt nhìn hắn.

Lệ Bạc Thâm nhíu mày, thầm thở dài một tiếng rồi quay đầu nhìn thoáng qua quyển sổ.

Chỉ thấy trên quyển sổ viết dòng chữ:

"Tại sao cha không cho anh trai nhỏ đến trường!"

Thấy cha đã nhìn qua, Tiểu Tinh Tinh tức giận giơ cao quyển sổ lên trước mắt hắn.

Lệ Bạc Thâm khẽ cau mày rồi thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nói: "Không tại sao cả, nếu con cứ phải hỏi thì, do cha thích vậy đấy."

Ngay khi giọng nói vừa dứt, hắn lập tức cảm thấy chỗ ngồi bên cạnh hơi chuyển động.

Quay đầu lại nhìn thì thấy cô bé đã tức giận ném quyển sổ sang một bên, di chuyển đến vị trí gần cửa sổ, đầu cũng đã quay hẳn về phía cửa sổ, mặc dù cô bé không nói gì nhưng toàn thân cô bé đã viết rõ hiện giờ bé không muốn nhìn thấy cha.

Lệ Bạc Thâm nhíu mày thật sâu: "Dù con có tức giận thì cha cũng không thay đổi quyết định đâu."

Tiểu Tinh Tinh liền quay đầu lại về phía hắn mà trừng mắt một cái.

Cha xấu, cha đáng ghét nhất!

Cô bé chỉ thích dì xinh đẹp cùng với hai anh trai nhỏ kia thôi.

Vậy mà cha còn cãi nhau với dì xinh đẹp, nói với cô giáo không cho hai anh trai đến trường mẫu giáo!

Mỗi lần nghĩ đến sau này không thể gặp hai anh trai ở trường nữa là Tiểu Tinh Tinh lại cảm thấy buồn.

Cha thật vô lý!

Bé không muốn thích cha nữa...
Chương 50: Giận hắn

Suốt quãng đường về nhà, Tiểu Tinh Tinh vẫn không thôi giận dỗi.

Không thèm để ý cha đang đi theo sau lưng mình, cô bé buồn bực đi thẳng lên lầu, vừa vào phòng đã giận dữ khóa trái cửa lại.

Dì Trương đứng ở cửa ra vào chứng kiến dáng vẻ tức giận của tiểu tiểu thư, sau đó lại chứng kiến vẻ mặt vô cảm của thiếu gia đi theo sau lưng cô bé. Dì biết hai người này lại giận dỗi nhau rồi.

"Thiếu gia, tiểu tiểu thư đang tức giận chuyện gì vậy?"

Nghe được tiếng khóa cửa trên lầu, dì Trương lo lắng nhìn về phía Lệ Bạc Thâm.

Lệ Bạc Thâm nghĩ đến nguyên nhân cô bé giận mình thì giọng điệu lại lạnh băng: "Không có gì, con bé chỉ cáu kỉnh chút thôi, dì lên xem con bé đi."

Dì Trương quen thuộc gật đầu đáp ứng: "Được."

Không biết tại sao, tiểu tiểu thử rất ít khi tỏ ra nóng nảy nhưng cô bé rất hay cáu kỉnh với thiếu gia.

Tính tình của thiếu gia cũng không phải là loại biết dỗ dành người khác.

Nói đến cùng thì trong nhà vẫn cần có một nữ chủ nhân...

Tiểu Tinh Tinh chỉ giận dỗi Lệ Bạc Thâm, lúc dì Trương tới gõ cửa, cô bé vẫn ngoan ngoãn mở cửa.

"Tiểu tiểu thư, đến đây ăn chút gì đi."

Dì Trương bưng thức ăn vào rồi bày biện tất cả lên bàn, mấy món này đều là món Tiểu Tinh Tinh yêu thích.

Vậy mà Tiểu Tinh Tinh lại không muốn ăn gì cả, cô bé uể oải ngồi xuống ăn vài miếng rồi lại đẩy mấy món đó đi.

Thấy vậy, dì Trương đau lòng không thôi.

Nhưng mà đây là chuyện của hai cha con bọn họ, bà ấy cũng không tiện khuyên giải gì, bà đành dọn mấy món đó xuống rồi đưa Tiểu Tinh Tinh đi tắm.

Tới lúc bà ấy chuẩn bị phòng tắm xong đi ra đã thấy cô bé đang ngồi bên mép giường, trước mặt là chiếc laptop đang mở, khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc căng ra trông vô cùng nghiêm túc gõ gõ trên bàn phím, không biết nhóc đang làm gì.

Dì Trương đã quen với việc nhìn thấy tiểu tiểu thư gõ gõ bấm bấm laptop cho nên bà ấy cũng không hỏi gì nhiều, chuẩn bị xong phòng tắm bà liền rời phòng.

......

Bên kia, Giang Nguyễn Nguyễn cùng với hai đứa nhỏ vẫn còn mắc kẹt trên đường về nhà.

Triều Triều và Mộ Mộ yên tĩnh ngồi ở đằng sau, hai nhóc thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau rồi lại liếc nhìn biểu cảm của mẹ thông qua gương chiếu hậu.

Hai nhóc không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì ở trường mẫu giáo, mặc dù mẹ đã nói là mẹ vẫn ổn nhưng cả hai có thể nhìn ra được tâm trạng của mẹ không ổn xíu nào.

"Mẹ ơi, hôm nay trường mẫu giáo của bọn con có tổ chức làm thiệp giấy! Cô giáo yêu cầu bọn con làm thiệp gửi tặng người bọn con yêu quý nhất, cho nên cả con và anh hai mỗi người đã làm tặng mẹ một cái thiệp đấy!"

Mộ Mộ lén lút đưa mắt ra hiệu với anh hai.

Triều Triều hiểu ý nên cũng gật đầu hùa theo: "Mẹ muốn biết bọn con đã viết gì không?"

Giang Nguyễn Nguyễn biết hai nhóc này lại cố gắng làm mình vui vẻ cho nên cô cũng hợp tác mà gật đầu nói: "Các con đã viết cái gì vậy?"

Lời vừa dứt, cô đã nghe thấy tiếng phía sau lật giấy, tiếp theo là tiếng đọc đầy cảm xúc của Mộ Mộ.

"Người con thích nhất là mẹ! Mẹ con là một bác sĩ rất rất rất tài giỏi! Mặc dù mẹ vẫn luôn bận rộn với công việc nhưng con và anh trai đều biết rằng mẹ yêu bọn con nhất! Mỗi ngày mẹ đều bận rộn chăm sóc người bị thương, bọn con cảm thấy mẹ thật vĩ đại! Đồng thời bọn con cũng rất đau lòng cho mẹ, hy vọng mẹ sẽ không mệt mỏi quá, nếu mẹ mệt mỏi thì chúng con sẽ rất là đau lòng! Con hy vọng mẹ vĩnh viễn là người xinh đẹp nhất!"

Giang Nguyễn Nguyễn nghe xong cũng không nhịn được bật cười: "Dài như vậy sao, chẳng trách cô giáo nói quốc ngữ của con rất tốt, còn Triều Triều thì sao, con đã viết cái gì?"

Triều Triều nghiêm túc ngồi thẳng dậy, chân thành nói: "Mẹ là một bác sĩ rất giỏi, vừa vất vả điều trị cho bệnh nhân, vừa vất vả chăm sóc anh em con. Sau này con muốn trở thành người tài giỏi như mẹ! Con hy vọng mình có thể mau mau lớn lên, có thể kiếm tiền nuôi gia đình để mẹ không phải vất vả như vậy nữa."

Nghe được lời nói của hai đứa nhỏ, trái tim Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy vô cùng ấm áp, chuyện vừa xảy ra ở trường mẫu giáo cũng bị cô quăng sang một bên: "Cảm ơn hai cục cưng nhé!"

Hai cậu nhóc liếc nhìn nhau, nhận thấy tâm trạng của mẹ đã tốt hơn thì hai đứa lại không hẹn mà cùng nhau thở phào một cái.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom