• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Đỉnh Cao Phú Quý (11 Viewers)

  • Chương 361-366

Edit: Vasterel
Chương 361: chia thịt
Nhưng mà, Phương Thanh Yến lúc này đột nhiên
xua tay. "Này, tại sao phải bận tâm đến một tên nhà
quê như vậy, hắn thích nói cái gì thì cứ để cho hắn
nói ."
Hắn ta hoàn toàn không nhìn thẳng vào Trình
Uyên.
Rất rõ ràng, không truy cứu sự chống đối của
Trình Uyên, là không phải hắn rộng lượng, mà là bởi
vì hắn hoàn toàn không có coi Trình Uyên có ở trong
mắt.
Mọi người có thể suy nghĩ kỹ, thì sẽ hiểu, dù sao
thì Thương Minh cũng là người phụ trách huyết
mạch của tất cả các doanh nhân, và hắn có thể phá
hủy một công ty hay một tập đoàn bất cứ lúc nào
nếu hắn muốn.
"nếu hắn thích đứng đó để nghe, thì cứ để hắn
đứng đó nghe đi. Dù sao nhà quê từ trước đến nay
Edit: Vasterel
luôn không có phép tắc , và tôi sớm cũng đã quen
thuốc rồi." Phương Thanh Yến thản nhiên nói.
Thuộc hạ của hắn vội vàng cúi đầu "Vâng."
“được rồi,Tiếp theo, chúng ta hãy tiếp tục nói về
việc quy hoạch lại khu kinh doanh ở Tân Dương .”
Vội ho một tiếng,rồi hắng giọng, Phương Thanh Yến
cầm lấy phần tài liệu kia nghiêm túc nhìn thoáng
qua, tiếp tục nói.
Không để ý tới sao?
Điều này khiến Trình Uyên đột nhiên cảm thấy có
chút xấu hổ.
Điều này cũng khiến anh nhận ra sự khác biệt
giữa Phương Thanh Yến và Thẩm Lệ.
Nó tạo cho mọi người cảm giác được rằng bọn họ
không cùng đẳng cấp nào cả.
Mọi người không thể trêu đùa được.
Edit: Vasterel
"Như chúng ta đã biết, Chín Công Ty đã hết cách
xoay chuyển, vì vậy Thương Minh quyết định chia
thị trường của chín Công Ty này thành chín phần và
giao cho một số công ty tiếp theo tiếp quản. Đối với
phương thức của việc tiếp quản, đó là mua lại hoặc
rót vốn liên doanh, còn lại mọi người tự quyết định.
"
Rất chặt chẽ, Phương Thanh Yến đã nói ra chín
công ty sắp phải phá sản.
Những người muốn tiếp quản đầy niềm vui và
phấn khích.
Các công ty tập đoàn chưa đăng ký cũng đừng
vội, dù sao 20 công ty tập đoàn cũng đang chờ phân
chia, nếu không có sự cố nào xảy ra thì ai cũng có
thể có được một phần thịt ngon này.
Đương nhiên là ngoại trừ Tập Đoàn Cẩm Đông.
Hiển nhiên, người khởi xướng lần này Tập Đoàn
Cẩm Đông đã bị Thương Minh cố tình phớt lờ.
Edit: Vasterel
Rất nhiều người nhìn vào ánh mắt của Trình Uyên
với vẻ thương cảm.
Và trong số những người này, cũng có một số
người vì Cẩm Đông mà rung động.
"Trong số chín công ty của tôi đã được chia cổ
phần đó, có ai không đồng ý với phương pháp phân
chia này không, hoặc là nếu có bất kỳ phản đối nào
thì bây giờ có thể nói ra."
Sau khi phân chia thị trường của chín công ty này,
Phương Thanh Yến ngẩng đầu nhìn đám người bên
dưới.
Nhìn gương mặt ai cũng tấm tắc khen ngợi, hắn
thấy mãn nguyện vô cùng.
“Một bầy gà lôi sau khi cho ăn mấy hạt kê liền đã
cúi đầu khom lưng.” Trong lòng của hắn đối với
những người này rất khinh thường.
Chờ được một lúc.
Edit: Vasterel
Thấy không có ai phản đối, Phương Thanh Yến
khẽ cười nói: "Vì mọi người đều không có phản đối
cho nên chúng ta tiếp tục ..."
"Tôi có phản đối!"
Lúc này, Trình Uyên đột nhiên nói.
Nhưng mà, Phương Thanh Yến dường như không
có nghe thấy lời của Trình Uyên, tiếp tục nói "Tiếp
theo là cổ phần của tập đoàn, cổ phần của tập đoàn
cũng do tôi chia thành chín phần. Tiếp theo, tôi sẽ
thông báo chín công ty trên thị trường đã thu mua
được của Cổ phần Tập đoàn như sau. "
Hoàn toàn bị bơ nhẹ ...
Đây là một điều vô cùng xấu hổ.
Hắn ta yêu cầu mọi người góp ý, thì anh là người
muốn góp ý, nhưng hắn chỉ đơn giản là phớt lờ anh.
Edit: Vasterel
Dưới ánh mắt của mọi người, Trình Uyên không
khỏi có chút nóng bừng hai bên má, đồng thời trong
lòng nổi lên một cơn tức giận.
Trước đây anh thường bị khinh thường, chế giễu
và không quan tâm, vì anh vốn không quan tâm
điều đó, nhưng bây giờ thì khác.
“Cắt điện!” Trình Uyên tức giận hét lên.
Người của Tập Đoàn Cẩm Đông sau khi nghe xong
lập tức hiểu ra, rút phích cắm loa ra.
“Tít!” Sau một âm thanh xuyên thấu truyền đến
tai, micrô hoàn toàn im lặng.
Phương Thanh Yến quay đầu nhìn Trình Uyên.
“Dám phá rối làm việc của Thương Minh, ngươi
thật là gan to đấy.” Phương Thanh Yến ngữ khí mỉa
mai nói.
"Xin lỗi, hôm nay địa điểm này do Tập Đoàn Cẩm
Đông chúng ta nhận thầu,và hôm nay cũng là lễ kỷ
Edit: Vasterel
niệm Tập Đoàn Cẩm Đông của chúng tôi, mà những
người bạn này đều là đến để dự yến tiệc Cẩm Đông
của chúng tôi." Trình Uyên không khiêm tốn cũng
không hống hách nói “Cho nên, ngươi dựa vào cái
gì, mà ở đây khua tay múa chân? "
"chẳng lẽ Thương Minh còn không cho phép
người khác làm yến tiệc sao?"
"Hơn nữa, tôi cũng không có quen với người của
Thương Minh, cũng không có mời ngươi, cho nên
ngươi lại dựa vào cái gì mà mặt dày mày dạn chiếm
lấy sân khấu yến tiệc của tôi?"
Trình Uyên một phen nói có lý có cứ.
Phương Thanh Yến sắc mặt đột nhiên thay đổi,
sau đó nghiêm túc nhìn anh.
“Tốt nhất ngươi nên tính ra cân nặng của mình rồi
mới lại cùng ta nói chuyện, một cái Cẩm Đông nho
nhỏ,chẳng lẽ ngươi còn dám chống lại Thương Minh
sao?” Phương Thanh Yến lạnh lùng hỏi.
Edit: Vasterel
“Đúng đấy, chỉ cần một câu nói của Thương Minh
, Tập Đoàn Cẩm Đông của ngươi sẽ phải đóng cửa,
ngươi thật sự không biết thân biết phận?” Hồng
Anh bên cạnh Phương Thanh Yến cũng lạnh lùng
vang lên quát Trình Uyên.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một giọng nói khác bất
ngờ xuất hiện.
"khẩu khí thật là lớn?"
Khi âm thanh này vang lên, mọi người nhìn vào
nguồn phát ra âm thanh này.
Liền thấy một thanh niên đẹp trai chừng hai mươi
tuổi bước ra khỏi đám đông và đi thẳng lên bục cao
sân khấu.
Nhìn thấy người thanh niên này, Trình Uyên đột
nhiên giật mình.
Phương Thanh Yến cũng đột nhiên nheo mắt lại
"Ngụy Tác?"
Edit: Vasterel
Chàng trai trẻ tuổi bước tới gần trước mặt
Phương Thanh Yến nhàn nhạt cười một tiếng "Theo
như tôi được biết, cho dù là Thương Minh, cũng
không thể tùy tiện, muốn cấm chế ai thì cấm á?"
Phương Thanh Yến hừ lạnh một tiếng, đáp:
"Chuyện này không liên quan đến ngươi."
Thanh niên đó khẽ mỉm cười. " nếu như ngươi
không lấy thân phận của Thương Minh đứng ở đây,
đương nhiên không liên quan gì đến tôi, nhưng nếu
ngươi muốn đại diện cho Thương Minh, vậy thì tôi
không vui chút nào."
"Nếu ngươi đại diện cho Thương Minh và muốn
làm điều gì đó, thì ngươi có thể chọn một thời gian
và một địa điểm khác. Tại sao phải chiếm dụng địa
điểm tổ chức lễ kỷ niệm của người khác?"
" Phương Thanh Yến, ngươi Thật sự không biết
xấu hổ sao."
Lời nói của người thanh niên này khiến Trình
Uyên kinh ngạc.
Edit: Vasterel
Nói cách khác, người này thật sự có duyên đã
cùng Trình Uyên gặp qua một lần.
Buổi sáng lái xe đụng vào xe của Lý Tố Trân, bị Lý
Tố Trân quát mắng.
Anh ta khăng khăng muốn bồi thường tiền,
nhưng bị Trình Uyên từ chối.
Không ngờ lại gặp ở đây, và ... Xem ra thân phận
của con gà này không hề thấp?
"ngươi là... ?"
Thiếu niên quay đầu đối với Trình Uyên cười
nhẹ,rồi nói "Đại ca, lại gặp nhau rồi."
"Ờ..."
"Tôi tên Ngụy Tác, giống như Phương Thanh Yến,
tôi cũng là phó chủ tịch Thương Minh."
"..."
Edit: Vasterel
Bành Vĩ Phương Thanh Yến Ngụy Tác.
Thương Minh tổng cộng có ba phó chủ tịch, hiện
tại đều đã xuất hiện, từ cuộc nói chuyện giữa Ngụy
Tác và Phương Thanh Yến, Trình Uyên nhận thấy
bọn họ hẳn là đang tranh giành vị trí chủ tịch của
Thương minh.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là ở tuổi Ngụy Tác
lại làm phó chủ tịch Thương Minh, có thể thấy xuất
thân này không hề kém cạnh Phương Thanh Yến.
Nhớ lại những gì Hồng Anh nói lúc trước, bốn gia
tộc lớn của kinh thành Phương Thẩm Ngụy Trình,
Trình Uyên có thể đoán được lai lịch của Ngụy Tác
này.
Lúc này Phương Thanh Yến hừ lạnh một tiếng, lạnh
lùng nói "Ngụy Tác, ngươi tốt nhất đừng xen vào
chuyện này, nếu không sẽ rất mất mặt."
Ngụy Tác cũng không chút nhân nhượng nói: "Tôi
muốn xem Phương đại thiếu gia có thể khiến tôi
mất mặt như thế nào."
Edit: Vasterel
Phương Thanh Yến lạnh lùng nói: "Có người
muốn ăn trọn Tập Đoàn Cẩm Đông, ngươi cứu
không được."
“Ai mà một tay che trời vậy?” Vẫn là phản đối gay
gắt.
“Là tôi!” Đúng lúc này, một giọng nói khác lại vang
lên.
Edit: Vasterel
Chương 362: tụ hội
Bữa tiệc hôm nay thật đúng là náo nhiệt.
Nhìn thấy người tới, Trình Uyên ngoài sự cố
này , còn có chút hơi đau đầu.
Đúng vậy, anh cũng biết người này, hay nói
chính xác là từng có gặp mặt qua một lần.
Tỉnh Giang Bắc, Thẩm Hoa Chủ tịch tập
đoàn Thẩm thị đột nhiên bước vào đại sảnh,
Bệnh Đường Tử cũng đi theo sau.
Thẩm Hoa là con trai của Thẩm gia ở kinh
thành, là chủ tịch tập đoàn Thẩm thị ở tỉnh
Giang bắc, anh trai của Thẩm Lệ.
Lúc trước hắn đã gặp Trình Uyên, lúc đó tập
đoàn Thẩm thị có dự án hơn 10 tỷ NDT, muốn
chia lợi nhuận với Trình Uyên.
Khi gặp nhau, Thẩm Hoa dường như muốn
tạo dựng uy thế trước mặt Trình Uyên nên bắt
Vương Hinh Duyệt cởi quần áo, ngâm mình
trong suối nước nóng cùng với họ.
Edit: Vasterel
Nhưng hắn đã tính sai tính khí của Trình
Uyên.
Trong số những dự án hàng chục tỷ này,
giữa một người phụ nữ tầm thường với Thẩm
Hoa, không ngờ Trình Uyên chọn người phụ
nữ.
Nhìn thấy Thẩm Hoa, Ngụy Tác cũng sửng
sốt.
Nếu một đấu một với Phương Thanh Yến,
Ngụy Tác không có dè chừng kiêng sợ, nhưng
mà thêm Thẩm Hoa thì sẽ tạo nên sự khác
biệt.
Các tài năng trẻ của tứ đại gia tộc ở Bắc
Kinh cùng hội tụ tại đây.
Trình Uyên thuộc về phe kém cỏi nhất, cho
dù có thêm Ngụy Tác vào, hiển nhiên cũng
không đấu lại Phương Thanh Yến và Thẩm
Hoa nếu liên thủ.
Edit: Vasterel
Xét cho cùng, Thẩm Hoa là người mà Chu
Kiệt sợ đến nhất.
“Thẩm Hoa, ngươi tới đây làm cái gì?” Ngụy
Tác nghiêm mặt hỏi.
Thẩm Hoa liếc nhìn mọi người khẽ cười. "Thì
sao, ngươi Thiếu gia của Ngụy gia có thể đến
đây, tôi Thẩm Hoa của Thẩm gia chẳng lẽ
không đến được sao?"
Phương Thanh Yến chế nhạo nói với Ngụy
Tác, "Ngụy Tác, tôi không biết ngươi nhận
được ở tên tiểu tử này lợi ích gì, nhưng nếu
hôm nay ngươi muốn chống đỡ cho hắn, xem
ra có vẻ tệ hơn rồi đấy ."
"Các người ..." Ngụy Tác nheo mắt , chỉ chỉ
vào Thẩm Hoa và Phương Thanh Yến.
"Tôi hiểu rồi, thì ra hai người các ngươi hợp
tác liên minh với nhau?"
Phương Thanh Yến và Thẩm Hoa nhìn nhau
cười.
Edit: Vasterel
“tại sao, ngươi và Họ Trình kia cùng đồng
thuận với nhau, vậy thì chúng ta lại không được
phép hợp tác với nhau sao?” Phương Thanh
Yến vặn lại.
Tất cả đều là những nhân vật lớn ...!
Tất cả mọi người dưới bục sân khấu đều
chết lặng.
Trong số bốn người trẻ tuổi trên sân khấu có
một số người biết và một số người không biết,
vì vậy trong tích tắc đã có rất nhiều cuộc thảo
luận đến từ phía khán giả bên dưới.
"Lại là ai đây?"
"Đó là ai?"
"Làm sao lại có thêm một người nữa?"
"Trông có vẻ thấp kém nhỉ!"
Edit: Vasterel
"Vớ vẩn, ba người đó là thiếu gia của bốn đại
gia tộc ở Bắc Kinh."
"A?"
"WTF!"
"thật không vậy?"
"Phương Thẩm Nguy Trình, tứ đại gia tộc ở
kinh thành, Phương Thanh Yến là con trai của
Phương gia, Thẩm Hoa cũng là con trai của
Thẩm thị, và là chủ tịch tập đoàn Thẩm thị ở
tỉnh Giang bắc, còn Ngụy Tác ...... dường như
là Ngụy gia "
"Hừ, vậy thì Trình Uyên họ Trình, sẽ không
phải ...?"
"Không phải, Trình Uyên, Trình ... Trình gia
chứ?"
"Xem ra Tân Dương này sắp có biến."
Edit: Vasterel
"Ai nói không phải, đột nhiên bốn vị thiếu gia
của tứ đại gia tộc đều xuất hiện ở Tân Dương
này, cho dù không có chuyện gì xảy ra, Tân
Dương này của chúng ta cũng sắp bốc cháy
rồi."
Mà vào lúc này.
Đầu Trình Uyên vẫn đang cứ quay cuồng.
Ngụy Tác hung hăng nhìn chằm chằm
Phương Thanh Yến và Thẩm Hoa.
Thẩm Hoa và Phương Thanh Yến lại có vẻ
vô cùng bình tĩnh.
Rõ ràng ai cũng có thể thấy, Thẩm Hoa và
Phương Thanh Yến có thế thượng phong,
Ngụy Tác và Trình Uyên ... dường như đã hoàn
toàn bị áp chế.
“Mục đích của các ngươi là gì?” Ngụy Tác
hỏi.
Edit: Vasterel
Phương Thanh Yến khẽ mỉm cười, "Tôi
không ngại cho ngươi biết, cũng không sợ cho
cho các ngươi biết, tôi giúp Thẩm Hoa phá sập
Cẩm Đông, và hắn sẽ phụ trách giúp ta thu
mua lại."
“Thật là một âm mưu rất hay.” Ngụy Tác lạnh
lùng nói.
Phương Thanh Yến lắc đầu, "Sai rồi, tôi đã
nói ra hết kế hoạch rồi, cho nên đây không thể
nói là âm mưu được, cùng lắm chỉ có thể coi là
dương mưu thôi."
*** Note: dương mưu khác âm mưu. Âm mưu
là dùng bàn kế kế sách hẹn mọn đước dùng
trong bóng tối, còn dương mưu là dùng kế sách
chiến lược hay mưu sự được bàn ở thanh thiên
bạch nhật.
“Vậy cho nên, đây cũng được coi là đôi bên
có lợi, Thẩm Hoa sẽ giúp ngươi ngồi vào ghế
chủ tịch của Thương minh Tỉnh Giang Bắc?”
Ngụy Tác nói.
Edit: Vasterel
Phương Thanh Yến khẽ cười. ", tại sao Ngụy
gia lại có thể có một người tiểu nhân như vậy ?
Ngươi tuy tuổi không lớn, nhưng lại có dã tâm
như vậy, chưa kể nhìn xa trông rộng nữa chứ."
Nghe vậy, Ngụy Tác hít một hơi thật sâu.
Sau đó anh ta quay lại nhìn Trình Uyên.
Trình Uyên cũng nhìn Ngụy Tác.
Ánh mắt hai người trao đổi trong khoảnh
khắc, đồng thời, cả hai dường như đều nhìn
thấy ánh mắt bất lực của nhau.
Tàn cuộc!
Đây đơn giản chỉ là một tình huống tuyệt
vọng và không còn cách nào cứu vãng được.
Tập Đoàn Cẩm Đông, lần này xem ra, e rằng
thật sự sắp hết rồi.
Ngụy Tác áy náy nói, "Thực xin lỗi."
Edit: Vasterel
“anh không cần phải xin lỗi, chuyện này vốn
dĩ không có liên quan gì đến anh.” Trình Uyên
lắc đầu nói: “anh đã có ý giúp tôi rồi,cho nên tôi
sẽ ghi nhớ ân tình này, nếu không giúp tôi thì
đó cũng là điều bình thường, không sao đâu. "
Ngụy Tác nói, "Tôi cùng với em ấy có quan
hệ không tệ."
“Tôi với hắn quan hệ không được tốt.” Trình
Uyên lắc đầu.
Ngụy Tác cười nói: "Tôi biết, đó là lý do tôi
muốn giúp anh."
Nghe đến đây, Trình Uyên khẽ nhíu mày.
Thật khó cho anh để hiểu câu này.
Anh ta cùng Trình Nặc có quan hệ tốt, cũng
biết Trình Nặc là kẻ thù của chính mình, cho
nên muốn giúp anh là có ý gì?
Không đợi anh suy nghĩ xong, Phương
Thanh Yến đột nhiên cắt ngang lời bọn họ.
Edit: Vasterel
“Các ngươi nói xong rồi chưa, vậy tôi sẽ nói
tiếp?” Phương Thanh Yến nói.
Ngụy Tác thở dài, tỏ vẻ bất lực.
Mà Thẩm Hoa lúc này mới đột nhiên mở
miệng, "Chờ một chút."
Phương Thanh Yến sững sờ nhìn Thẩm
Hoa.
Thẩm Hoa đi đến phía Trình Uyên.
Hai người lần thứ hai gặp nhau và là lần thứ
hai đối mặt nhau.
“Em gái tôi đâu?” Thẩm Hoa rất bình tĩnh hỏi
Trình Uyên.
Trình Uyên cười nhạt, "Ngươi đều muốn giết
tôi, vậy thì dựa vào cái gì tôi phải trả lời cho
ngươi?"
Edit: Vasterel
“Có lẽ, tôi có thể để lại cho ngươi một cái
xưởng bảo đảm ngươi không phải ngủ đầu
đường xó chợ.” Thẩm Hoa ngây người nói.
Trình Uyên mỉm cười nói "Thật là hào
phóng."
“Tôi luôn luôn rất hào phóng.” Thẩm Hoa.
“Xin lỗi, tôi rất keo kiệt.” Trình Uyên.
“Vậy, ngươi sẽ không nói?” Thẩm Hoa.
Trình Uyên "Đừng nói không biết, cho dù biết
cũng sẽ không nói."
“Vậy e rằng hôm nay ngươi không thể bước
ra khỏi cửa này.” Thẩm Hoa hơi nheo mắt, lạnh
giọng nói.
Lời nói của hắn một lần nữa khơi dậy lòng
lửa giận không thể giải thích được trong lòng
Trình Uyên, khóe miệng của anh hiện lên một
nụ cười xấu xa. "ngươi đừng có mà hù dọa tôi,
tôi chỉ sợ rằng, tôi sẽ cắn chết ngươi."
Edit: Vasterel
Thẩm Hoa nhìn chằm chằm Trình Uyên một
hồi, trong mắt hiện lên vẻ xem thường cùng
khinh thường.
Hắn ta không để Trình Uyên vào trong mắt vì
hắn ta thực sự có át chủ bài, mặc dù thế lực
xung quanh Trình Uyên gần như bất khả chiến
bại ở Tân Dương này, nhưng theo lời nói của
Thẩm Hoa thì ... quá yếu!
Đương nhiên, tiền đề là hắn không biết Trình
Uyên đã nói cái gì, và nếu hắn ta vẫn cứ hù
dọa, thúc ép, hắn nhất định sẽ chết.
Nếu như ngày nào đó hắn biết Trình Uyên
thật sự cắn chết một vị cao thủ, có lẽ hắn sẽ
không thể bình tĩnh được như lúc này.
“Không sao nữa rồi, Phương huynh, tiếp tục
đi.” Thẩm Hoa nhìn Trình Uyên một hồi lâu, sau
đó đối với Phương Thanh Yến rồi nói.
Phương Thanh Yến nở nụ cười giễu cợt, ánh
mắt lườm qua Ngụy Tác đang bất lực ở đó, sau
Edit: Vasterel
đó nhìn về phía Trình Uyên vẻ mặt mất tự
nhiên trước khi quay đầu nhìn xuống bên dưới.
"Được rồi, chúng ta tiếp tục phân chia những
việc chưa hoàn thành,và tất cả đều rõ ràng..."
"Chờ một chút!"
Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói trong
trẻo và xinh đẹp vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Trình Uyên
thay đổi rõ rệt.
Edit: Vasterel
Chương 363: dâng tặng lễ vật
Đây là lần đầu tiên Bạch An Tương xuất hiện
trong sự kiện này.
Cô chưa từng thấy nhiều nhân vật lớn như vậy,
đặc biệt là trước đây có nhiều đại nhân vật không
thể nào với tới được, nhưng giay phút này lại hoàn
toàn thành bối cảnh đó.
Mà Trình Uyên, vào lúc này, đã trở thành người
gây được nhiều sự chú ý nhất.
Vội vàng đi lên sân khấu, Bạch An Tương cảm
nhân được vô số ánh mắt của các đại nhân vật tựa
như phun lửa hận vào người cô, khuôn mặt nhỏ
nhắn cũng nóng bừng bừng.
Cố gắng giữ bình tĩnh cho mình, cô vẫn ngẩng cao
đầu bước đi.
Đến bên cạnh Trình Uyên, mặc cho ánh mắt kỳ quái
của Trình Uyên, Bạch An Tương nở một nụ cười xa
xăm mà bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy.
Edit: Vasterel
“anh nhìn xem, em đã nói không có làm mất, buổi
sáng anh rửa mặt xong liền bỏ vào chậu rửa mặt .”
Bạch An Tương đưa cho Trình Uyên một chiếc nhẫn
hào quang đầy ánh xanh.
Thứ này được tặng cho anh từ một người phụ nữ
ngoài 30 tuổi ở bệnh viện trước đó, chủ yếu là vì
cảm kích Trình Uyên đã cứu anh của cô ấy.
Lúc ra khỏi bệnh viện, Bạch An Tương hỏi Trình
Uyên cái này, sau đó Trình Uyên tưởng rằng cô
thích, thế là đưa cho cô không chút suy nghĩ.
Trình Uyên nhìn có vẻ khó hiểu, nhưng mà, nhìn
dáng vẻ ngượng ngùng của Bạch An Tương, lại nghe
giọng điệu của cô, anh cảm thấy giống như một cặp
vợ chồng già.
Mặc dù không hiểu Bạch An Tương đang có ý gì,
nhưng Trình Uyên vẫn là nở nụ cười phối hợp rồi
nói "Chỉ là một chiếc nhẫn bình thường thôi mà.
Mất đi cũng không sao."
"bình thường ...?"
Edit: Vasterel
Lúc Bạch An Tương đưa chiếc nhẫn cho Trình
Uyên, mọi người đều không nhận ra, nhưng sắc mặt
của mấy người trên sân khấu lại thay đổi rõ rệt.
Ngụy Tác ngạc nhiên nói "Anh Trình, chiếc nhẫn
này là của anh sao?"
“Ừ.” Trình Uyên gật đầu.
“Không thể nào!” Phương Thanh Yến lúc này mới
trịnh trọng nói: “Trình Uyên, nói thật đi, ngươi trộm
chiếc nhẫn này hay là nhặt được?
Nghe được lời nói của Ngụy Tác và Phương Thanh
Yến, Trình Uyên lập tức hiểu được lai lịch của chiếc
nhẫn này có lẽ không hề nhỏ.
Thế nhưng là. . .
Anh ngập ngừng liếc nhìn Bạch An Tương một
chút.
Edit: Vasterel
Làm thế nào vợ mình biết rằng chiếc nhẫn này
không giống bình thường ta?
Bạch An Tương đứng về phía trước, giang tay bảo
vệ trước mặt Trình Uyên, giống như bảo vệ lãnh thổ
của mình, không để bị ai xâm phạm, khuôn mặt nhỏ
trầm xuống rồi nói. "Đây vốn là của chúng tôi, tại
sao lại nói là đi trộm cướp? cái nhẫn này là do một
người rất đặc biệt tặng cho cho chúng tôi. "
Nghe vậy, Phương Thanh Yến đột nhiên ngẩn
người.
Nhưng...
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Bạch An Tương,
hai mắt Phương Thanh Yến đột nhiên sáng lên.
“Thật là một người phụ nữ thuần khiết.” hắn ta
hét lên.
Quả thực, vẻ đẹp của Bạch An Tương là dù mặc gì
đi chăng nữa, cô cũng có thể tạo cho người đối diện
cảm giác thanh khiết và trong trắng.
Edit: Vasterel
Giống như lúc ban mai, đóa sen trắng vương tay
trong sáng, trắng nõn đến ngoạn mục, đồng thời có
những hạt sương bay lơ lửng, khiến người ta không
nỡ chạm vào, sợ rằng những giọt sương đó sẽ tạo
thành bụi bặm,và phá hủy vẻ đẹp của đóa hoa sen
này. .
Nghe được lời nói của Phương Thanh Yến, Trình
Uyên hơi nhíu mày, kéo Bạch An Tương ra phía sau
anh.
“Bà xã,anh chỉ sợ hôm nay tập đoàn chúng ta sẽ
bị người khác phá sập, em hãy nên trả lại chiếc nhẫn
này cho người đó đi.” Trình Uyên thở dài, giả vờ giả
vịt nói với Bạch An Tương.
Bạch An Tương nghe xong, vẻ mặt ảm đạm.
“Tôi nghĩ… đây có thể là hiểu lầm.” Nhưng mà,
Thẩm Hoa đột nhiên nói một cách không có chút
biểu cảm.
Edit: Vasterel
Phương Thanh Yến cũng hoàn hồn, vội vàng gật
đầu, nặng nề nói: "Ừm,đúng đúng, tôi nghĩ Thẩm
thiếu gia nói đúng. Đây vốn chỉ là hiểu lầm."
"Haha..."
Khi nghe điều này, Ngụy Tác rất vui cao hứng
cười.
"Hai người thật không biết xấu hổ. Vừa rồi ở
trước mặt bao nhiêu người như vậy, luôn mồm, cứ
nói một người sẽ phá Tập Đoàn Cẩm Đông, người
kia đi thu mua lại."
"sao rồi? biết phía sau anh Trình của tôi có quý
nhân, nên người lật bánh người bán bánh tráng
sao?"
"Đừng sợ vậy chứ, cứ tiếp tục đi chứ, thịt vẫn
chưa chia xong mà?"
Đối với sự hả hê của Ngụy Tác, Phương Thanh Yến
và Thẩm Hoa không khỏi nhíu mày, hai người nhìn
nhau.
Edit: Vasterel
Phương Thanh Yến hận nghiến răng,cũng không
dám lỗ mãng
Nhưng Thẩm Hoa nhàn nhạt nói: "Thật hiếm khi
thế hệ trẻ của tứ đại gia tộc chúng ta có được ngày
hôm nay. Tôi nghĩ mình không thể đùa giỡn quá
mức như vậy được nữa."
"sao vậy? Ngụy Tác, ngươi là người thông minh như
vậy, thật sự không biết đây là một trò đùa sao?"
Nghe vậy, Phương Thanh Yến đột nhiên hoàn
hồn, nhanh chóng vội vàng phụ họa nói " Đúng
đúng đúng, đây chỉ là một trò đùa mà thôi."
Ngụy Tác mỉm cười, vỗ đùi chỉ vào bọn họ cười
nói: "Nhìn hai cái bản mặt của các ngươi, haha ...
đến tột cùng thật là không biết xấu hổ!"
Thẩm Hoa Phương Thanh Yến lạnh lùng trừng
mắt Ngụy Tác.
một câu nói cổ diễn tả điều này, nếu như ánh mắt
có thể giết người, thì bây giờ Thẩm Hoa và Phương
Edit: Vasterel
Thanh Yến chắc chắn đã băm Ngụy Tác thành nhiều
mảnh.
"Một trò đùa?"
Trình Uyên vốn biết mình đang có bảo vật, không
hiểu sau lưng bảo vật này là ai, xem ra bây giờ
không phải là lúc quan tâm đến nó.
anh nhếch miệng lên hiện ra một vẻ đùa cợt cười
nói. "Chúng ta dường như không có quen nhau."
Phương Thanh Yến vẻ mặt ngưng trọng.
Thẩm Hoa cũng trừng lớn hai con mắt.
“Đương nhiên, nếu như là nói đùa, vậy tôi thật sự
không còn gì để nói.” Trình Uyên thở dài, vươn tay
đưa ra yêu cầu “Phương thiếu gia thịt vẫn còn chưa
chia xong, mọi người đừng chậm trễ thời gian nữa,
mời tiếp tục đi. "
"Tiếp tục ..." Phương Thanh Yến cười khổ, trong
lòng vẫn là ủ rũ.
Edit: Vasterel
Ngay cả Đại Thần cũng dọn ra rồi, còn dám tiếp
tục nữa sao?
Nở một nụ cười rất bất đắc dĩ, còn xấu hơn là
khóc. "Trình Uyên, ngươi thật là không biết đùa gì
cả,đây toàn là giả, haha ...là giả, chỉ là cùng với
ngươi đùa chơi thôi."
Sau đó, " roẹt ...roẹt" nguyên liệu để phân chia
thịt đã xé thành thành nhuyễn như bột.
Trình Uyên nhìn hắn cười không thành tiếng.
Đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên.
" tập đoàn Thẩm thị Thẩm Hoa, để chúc mừng lễ
kỷ niệm thành lập Tập đoàn Cẩm Đông, sẽ tặng một
khoản lợi nhuận nhỏ!"
Ngay sau đó, một nhóm người ăn mặc Âu phục
giày da bước vào đại sảnh, khí thế bừng bừng "Đây
là món quà mà chủ tịch chúng tôi đặc biệt tặng cho
tập đoàn của ngài, một cây nhân sâm ngàn năm".
Edit: Vasterel
Nhân sâm ngàn năm?
Người phụ nữ cười một tiếng, rồi giải thích:
"Nhân sâm ngàn năm lưu truyền trong thiên hạ là
giả, nhiều nhất là hàng trăm năm mà thôi, nhưng cái
này là nhân sâm ngàn năm chính hiệu hàng thật giá
thật, có giá trị Liên Thành,cho nên, chủ tịch của
chúng tôi thật tâm rất muốn kết bạn với Trình Đổng.
"
Nghe đến đây, trong lòng Trình Uyên run lên.
Người ta nói rằng nhân sâm có tuổi thọ rất cao,
nó có thế sống được bao lâu thì phụ thuộc chủ yếu
vào thời gian mà người ta hái nó, nhưng trên đời
này, không ai có thể đợi nhân sâm phát triển đến
một nghìn năm rồi mới hái được, cho nên, nói nó
vô giá đều không quá đáng.
Đương nhiên, Trình Uyên không có hứng thú với
loại nhân sâm này cho lắm, thứ khiến anh ghen tị
quả thực chính là "cơ bắp" do Thẩm Hoa thể hiện.
Edit: Vasterel
Từ lúc anh lấy chiếc nhẫn ra đã làm kinh động
đến Thẩm Hoa và Phương Thanh Yến cùng những
người khác, đến nay đã lên tới năm phút đồng hồ.
Trong năm phút đó, không cần Thẩm Hoa hướng
dẫn, người của hắn lập tức giúp hắn nghĩ ra cách
phá bầu không khí lúc này,tự tiện đưa ra phương án
trực tiếp dâng tặng vật lễ.
Thực tế là quá phóng đại.
Và những vị khách trong sảnh nhìn thấy cảnh này,
lập tức tin lời nói đùa trước đó của Thẩm Hoa.
Thẩm Hoa đã tặng quà và phá vỡ thế bế tắc này.
Còn Phương Thanh Yến đâu rồi?
Phương Thanh Yến lúc này mặt đỏ bừng bừng,
bất giác nghiến răng nghiến lợi đẩy Hồng Anh đến
bên cạnh Trình Uyên.
"Haha, Trình lão đệ đang tổ chức yến tiệc, làm
anh làm sao có thể không tặng vật lễ được? Thẩm
thiếu gia cũng đã tặng rồi, vậy thì Phương Thanh
Edit: Vasterel
Yến tôi đây sẽ gả cho ngươi người phụ nữ yêu quý
nhất của mình tặng cho ngươi."
"..." Mọi người có mặt đều sững sờ.
Còn Trình Uyên, đột nhiên từ sau lưng cảm thấy
ớn lạnh, giống như cánh cõng Địa Ngục lạnh lẽo
đang chào đón.
Edit: Vasterel
Chương 364: lễ vật quý
Hồng Anh một mặt cũng không biết phải làm sao.
Người phụ nữ 40 tuổi này cho người nhìn cảm
giác như một cô gái mười tám tuổi, cô ấy trắng trẻo
và dịu dàng, nếu không biết sự thật thì có lẽ sẽ bị cô
ấy sẽ làm cho mê muội.
Ngụy Tác cười lạnh một tiếng, hỏi: "Phương
Thanh Yến, ngươi cho rằng tặng nữ nhân trước mặt
vợ của người khác có thích hợp không?"
Phương Thanh Yến vỗ trán, giả bộ giống như đột
nhiên tỉnh ngộ ra. "Ai gù, đúng, đúng, việc này
Phương mỗ nghĩ chưa được thấu đáo. Nếu đã
vậy,hôm khác Phương mỗ tôi sẽ chuẩn bị một món
quà khác tặng cho Trình lão đệ vậy."
Tôi đã tặng cho ngươi, nhưng món quà không phù
hợp, cho nên tôi sẽ chuẩn bị rồi tặng một lần nữa.
Chuyện này, cho dù Đại Thần biết, cũng có thể giải
thích được, Phương Thanh Yến và Thẩm Hoa thật sự
Edit: Vasterel
chỉ là đang nói đùa với Trình Uyên, nhiều nhất chỉ là
quà không đúng mà thôi.
Hồng Anh vẻ mặt nhăn nhó thoáng nhìn Phương
Thanh Yến một chút, dường như không dám có gì
phàn nàn, giả bộ thở phào một hơi.
Tuy nhiên, điều mà mọi người không bao giờ ngờ
tới là ...
“Ừm, món quà này cũng không tệ lắm, nếu
Phương thiếu gia đã có lòng như vậy,vậy thì Trình
Uyên tôi đây bất chấp nhận vậy.” Trình Uyên cười
nhẹ, buột miệng nói ra.
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều sững sờ.
Muốn nhận sao?
Phương Thanh Yến càng là một mặt không dám
tin.
Edit: Vasterel
Hắn không ngờ vợ của Trình Uyên lại xinh đẹp
như vậy,mà lại dám nhận món quà này trước mặt
vợ của mình, thật là ...
Và khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch An Tương sau
lưng Trình Uyên nháy mắt liền tối đen mù mịt lại.
Ngụy Tác không khỏi nhíu mày, lộ ra vẻ kỳ quái.
Thẩm Hoa, cũng có vẻ hơi kinh ngạc.
Còn Hồng Anh hoảng hốt sợ hãi nhìn về phía
Phương Thanh Yến.
“Quà tặng, tôi nhận, mọi người cũng đều đói
bụng rồi, vừa rồi Phương thiếu gia nói đùa, vậy
chúng ta hiện tại mời ăn tiệc.” Trình Uyên nói.
Thẩm Hoa, liếc mắt Phương Thanh Yến một cái,
sau đó Phương Thanh Yến nói: "À, ở nhà còn có việc
chưa làm, Phương mỗ đi trước một bước."
“Thẩm Hoa đi cùng Phương huynh.” Thẩm Hoa.
Edit: Vasterel
“Không tiễn!” Trình Uyên.
“Còn tôi thì sao?” Hồng Anh kinh hãi hỏi.
Nghe vậy, Phương Thanh Yến do dự một hồi, nói
xong cũng không thèm quay lui nhìn Hồng Anh, hắn
liền cùng Thẩm Hoa nhanh chóng rời khỏi đây.
Hồng Anh ở lại với vẻ mặt đau khổ.
Tất nhiên, sự bất bình này chỉ là bề ngoài, nhưng
ẩn chứa một nụ cười bên trong.
Đến lúc này.
Trình Uyên cuối cùng cũng đạt được thứ thuộc về
mình chính là micro.
"Mọi người, vừa rồi đó chỉ là một trò hề mà thôi,
và bây giờ nó đã lắng xuống."
Mọi người dưới khán đài im lặng trong giây lát.
Edit: Vasterel
Nhìn vẻ mặt thận trọng trên từng gương mặt của
mọi người, Trình Uyên không khỏi thở phào nhẹ
nhõm.
Tuy rằng "trò hề" vừa rồi không hề dễ chịu chút
nào, nhưng chính vì trò hề này mà vị trí của Tập
Đoàn Cẩm Đông ở Tân Dương thị càng thêm vững
chắc, hiện tại ước chừng không có ai trong số những
người này có đủ dũng khí hay là khả năng để đối
đầu với Tập Đoàn Cẩm Đông nữa.
Sau đó, như đã thiết lập trước đó, đã hoàn thành
xuất sắc màn “phân thịt" này.
Mặc dù Tập Đoàn Cẩm Đông lần này có thu lợi lớn
nhất, nhưng về cơ bản tất cả các tập đoàn và công
ty có mặt ở đây cũng đều thu được không ít lợi
nhuận.
Vì vậy, tất cả mọi người rất vui vẻ trong bữa tiệc.
Đương nhiên, cũng có những trường hợp ngoại
lệ.
Edit: Vasterel
Chẳng qua, khi Trình Uyên đuổi tới cửa, liền ngăn
lại một cái mặt đen tối mù mịt đó chính là Bạch An
Tương.
“An Tương, đừng giận nữa mà, chẳng lẽ em nhìn
đoán không ra sao, anh đây chỉ là dùng kế tạm thời
thôi ?” Trình Uyên cười khổ nói.
Bạch An Tương cười lạnh một tiếng, hất cánh tay
Trình Uyên ra. "cha mẹ vừa mới trở về, mới gọi điện
gọi em qua. Em cũng đã lâu rồi không có gặp cha
mẹ , em muốn ở bên họ một chút. Vừa vặn thời
gian này cũng đủ cho anh ung dung tự tại. "
“Cái này gọi khi nào?” Trình Uyên.
“Đừng có đi theo em.” Bạch An Tương quay đầu
bước đi.
Trình Uyên vội vàng lần nữa ngăn lại "Chúng ta
đừng làm vậy nữa được không?"
“Tránh ra!” Đẩy Trình Uyên ra, Bạch An Tương
tiếp tục sải bước bươc đi.
Edit: Vasterel
Trình Uyên không còn cách nào,liền đánh liều, từ
phía sau nhào tới ôm lấy cô.
Bạch An Tương thân thể cứng đờ.
Trình Uyên ghé vào tai cô nói: “An Tương, anh biết
em không phải là người phụ nữ không lý trí như vậy,
hơn nữa em cũng biết rõ anh không phải là loại đàn
ông trăng hoa ghẹo nguyệt mà, vậy em còn có
chuyện gì nữa sao? Em muốn rời xa anh sao? "
Bạch An Tương im lặng.
Một hồi lâu, cô thoát khỏi vòng tay ôm ấp của
Trình Uyên, quay đầu lại nhìn Trình Uyên nói: "Em
rất kém cỏi."
Trình Uyên nhíu mày, khó hiểu.
"Hôm nay em có thể nhìn rõ được anh."
"Lúc mới lấy nhau, em luôn cho rằng anh không
xứng với em, nhưng bây giờ ... khi em bước lên sân
Edit: Vasterel
khấu, những người nhân vật lớn ở dưới đó đã từng
khiến em phải ngước nhìn, nhưng ngược lại bọn họ
lại đều ngẩng cổ nhìn em, em cảm thấy mình thật là
nhỏ bé và thật là buồn cười ".
" nhưng đối với anh, em có thể nhìn thấy được,
bọn họ đối với anh tràn ngập sự e ngại cùng sự kính
ngưỡng tuyệt đối."
"anh không còn là Trình Uyên mà em quen thuộc
trước kia nữa. anh bây giờ đã ở một vị trí khác rồi,
khiến em hụt hẫng."
"em không quen với điều này."
"chênh lệch của chúng ta quá lớn."
Nghe Bạch An Tương nói như vậy, Trình Uyên ôm
lấy bờ vai của cô, trầm mặc một lát sau rồi mới hỏi
"An Tương, chiếc nhẫn đó có chuyện gì xảy ra vậy?"
Bạch An Tương lắc đầu. "em không biết, nhưng
hôm nay trước khi ra khỏi bệnh viện, người phụ nữ
đó đã nói với em vài câu. Cô ấy nói, chiếc nhẫn này
Edit: Vasterel
tốt nhất nên giữ lại, phòng khi gặp chuyện khó
khăn. ., Nó sẽ làm việc kỳ diệu mà không thể biết
được. "
Trình Uyên gật đầu, “Vậy khẳng định là một đại
nhân vật."
“Ừm.” Bạch An Tương cũng gật đầu đồng ý.
“Tại sao chiếc nhẫn này của một đại nhân vật như
vậy lại muốn mình giữ lại, thật sự là không thể
tưởng tượng được?” Trình Uyên lại hỏi.
Bạch An Tương khẽ nhíu mày lắc đầu "em không
biết."
“Bởi vì ngay cả những người to gan kia đều cho
rằng em là vợ của anh, chúng ta rất xứng đôi vừa
lứa.” Trình Uyên cười nói.
Bạch An Tương thần sắc liền giật mình.
Trình Uyên thở dài nói: "cha mẹ mới trở về, em đi
gặp bọn họ cũng là chuyện đương nhiên,nhưng anh
Edit: Vasterel
hi vọng em không có nghĩ lung tung nữa. anh là
Trình Uyên và trên đời này chỉ có mỗi mình em, anh
thề!"
Khi gió thổi qua, mấy cây cổ thụ cao lớn "ngất
trời" ở cửa khách sạn xào xạc rung động, những
chiếc lá rơi theo trong gió, đung đưa trên không
trung.
Một luồng gió mát lạnh lướt nhẹ qua mặt.
thân thể Bạch An Tương có chút khẽ run lên.
Trình Uyên cởi áo khoác rồi khoác lên người cô,
nói: " em không để ý chút nào, mùa đông sắp đến
rồi."
Bạch An Tương yên lặng gật đầu.
Sau đó rất tự nhiên, cũng rất nhẹ nhàng đầu khẽ
chạm trên ngực Trình Uyên, Trình Uyên liền thuận
theo tự nhiên, ôm vào trong ngực.
giây phút này ...
Edit: Vasterel
Ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người
Bạch An Tương, Trình Uyên có chút say đắm, anh
ước gì thời gian cứ dừng vĩnh viễn như vậy.
Nếu như không có sự cố gì xảy ra, thật tuyệt nếu
anh và cô ôm nhau đến nồng nàng như vậy, thì tốt
biết bao.
"Ồ ồ ồ, hèn gì làm sao mãi cũng không tìm được
anh, hóa ra chạy ra ngoài này để dính nhau ôm ấp
như vậy, xem ra , hai vợ chồng son này không thể về
nhà để thể hiện tình cảm được?" "
Ngụy Tác không biết đã xuất hiện ở cửa khách sạn
từ lúc nào, cười nói: "anh có nên cân nhắc trước
một cẩu độc thân như tôi không?"
Đối với Ngụy Tác, Trình Uyên không quen, tuy
rằng thừa nhận anh ta cùng Trình Nặc có quan hệ
tốt, nhưng ít nhất, hôm nay chính anh ta cũng giúp
đỡ.
Edit: Vasterel
"Có muốn không? Tôi đem gả cô ta cho ngươi
nha."
Ngụy Tác theo sau là Hồng Anh.
Trình Uyên chỉ vào Hồng Anh nói với Ngụy Tác.
Nghe vậy, Ngụy Tác vô thức liếc nhìn Hồng Anh,
tình cờ là lúc này Hồng Anh cũng đang nhìn Ngụy
Tác.
"Teng" một chút.
khuôn mặt Ngụy Tác lập tức đỏ bừng như một
màu đỏ rực.
Đột nhiên, đầu anh ta cúi thấp xuống.
Edit: Vasterel
Chương 365: em nghe hết rồi
Hồng Anh một mặt thấp thỏm lo âu.
Nhìn thấy dáng vẻ Ngụy Tác trước đó, giờ nhìn
thấy anh ta bây giờ đột nhiên giống một cô con dâu
nhỏ thẹn thùng, đột nhiên khiến Trình Uyên nhớ tới
chuyện bị Lý Tố Trân quở trách trên đường cao tốc.
Và trước đó gần giống như bây giờ.
“Trình đại ca, anh đừng… đừng đùa như vậy.” anh
ta thậm chí còn bắt đầu lắp bắp.
Trình Uyên vỗ vỗ vai anh ta cười nói "Được rồi, có
dịp gặp lại thì nói chuyện sau. Anh đưa vợ về nhà
trước đã."
Nghe vậy, Ngụy Tác kinh ngạc, "anh không trở lại
khách sạn chủ trì đại cuộc sao?"
Trình Uyên lắc đầu.
Edit: Vasterel
Trong khách sạn đã có Vương Hinh Duyệt và Kim
Kiệt hai người này có thể làm chủ trì đại cuộc, còn
lại mọi chuyện cần nói thì cũng đã nói xong.
Từ đó về sau, ở Tân Dương này, sẽ không còn có
ai dám địch lại Cẩm Đông nữa.
Ngụy Tác suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy tôi cũng
đi trước luôn. Hôm nào đó anh mời tôi một bữa
nha."
...
Trình Uyên lái xe, Bạch An Tương ngồi vào bên
cạnh,nhưng có điều ngoài ý muốn là Hồng Anh vậy
mà cũng lên xe.
“cô đi lên làm gì?” Trình Uyên ngạc nhiên hỏi.
Bạch An Tương cau mày, vẻ mặt cảnh giác quay
đầu lại nhìn chằm chằm Hồng Anh.
Sau khi lên xe, Hồng Anh thay đổi so với lúc trước
ngượng ngùng nở một nụ cười ngọt ngào. "tôi bây
Edit: Vasterel
giờ là người của Trình Đổng, đương nhiên phải đi
theo Trình Đổng rồi."
Nói câu này trước mặt Bạch An Tương, sắc mặt
Trình Uyên lập tức liền trầm xuống.
Anh cười lạnh nói: "Hồng Anh, cô đừng tưởng
rằng tôi không biết cô đang nghĩ cái gì."
“Vậy thì Trình Đổng nói một chút đi, ngài nghĩ
như thế nào?” Hồng Anh quyến rũ hỏi.
"Lúc trước cô đã nói về Phương Thanh Yến với
tôi, lần sau nhắc nhở tôi cẩn thận với Phương Thanh
Yến, hai đầu đều là muốn lấy lòng, cho dù có va
chạm với Phương Thanh Yến, ai thắng ai bại, cô đều
là người có lợi,mà trong cuộc chiến đó cô không
những không bị liên lụy.ngược lại cô sẽ có được
những sự tin tưởng của kẻ chiến thắng. "
"Hồng Anh ơi là Hồng Anh, không hổ danh là cô ở
có thể cùng các ông chủ lớn có được sự tín nhiệm
mà không phí chút sức nào, quả thật không phải
người bình thường có thể so sánh được."
Edit: Vasterel
"Chỉ là..."
"Cô đã 40 rồi, còn tự xưng là người của người
khác, có phai là quá buồn nôn hay không?"
Câu nói của Trình Uyên khiến vẻ mặt của Hồng
Anh đột ngột cứng đờ lại.
Cô ta tròn mắt và mở miệng, nhưng cô ấy không
biết phải nói gì bây giờ.
Bởi vì phân tích của Trình Uyên quá là đúng, cho
nên ... cho dù Phương Thanh Yến nói đưa cô cho
Trình Uyên, thì Trình Uyên làm sao có thể không
đoán ra được đây có thể là cái màn hình giám sát
mà Phương Thanh Yến muốn đặt ở bên cạnh anh ?
Làm sao anh không đoán được Hồng Anh sẽ
nương tay hay là không nương tay với một bên nào,
và cái màn giám sát này vẫn như cũ vẫn là thuận
lợi?
“cút xuống đi!” Trình Uyên lạnh giọng nói.
Edit: Vasterel
thân thể mềm mại của Hồng Anh run lên, khóe
miệng nở nụ cười nhẹ, "được thôi."
Sau khi Hồng Anh xuống xe, Trình Uyên mới thở
phào nhẹ nhõm, cười nói với Bạch An Tương, " em
Bây giờ đã hiểu chưa?"
Bạch An Tương nhắm mắt lại, nép vào chiếc ghế
êm ái của mình, nhẹ giọng hỏi "anh có mệt không?"
Trình Uyên cười lắc đầu, sau đó khởi động xe lái
đi.
Mệt không?
Có thể không mệt mỏi sao?
Trong khoảng thời gian đen tối nhất của cuộc đời
Trình Uyên, Lý Quế Như đã cho anh một Tập Đoàn
Cẩm Đông.
Edit: Vasterel
Nhìn Bạch An Tương cả ngày làm việc chăm chỉ
bôn ba lo cho cuộc sống, Trình Uyên cảm thấy rất
khó chịu.
Anh muốn cho cô tất cả những gì cô muốn.
Đúng.
Lúc này anh mới biết rằng khả năng càng lớn thì
trách nhiệm càng lớn, đây là “món quà” cũng là một
mũi tên không quay đầu lại.
Đưa Bạch An Tương về nhà của cha mẹ cô, Trình
Uyên không vào, và lại lái xe đến Long Đàn Y Viện.
...
...
Mà cùng lúc đó. . .
Thẩm Hoa đang ngồi trên chiếc xe hơi hạng sang
trở về thành phố của mình và cũng nhận được một
cuộc gọi.
Edit: Vasterel
"Chủ tịch, tôi đã điều tra ra chiếc nhẫn của Trình
Uyên không phải là giả. Là họ Đông bị phát bệnh lúc
trên đường cao tốc, trùng hợp bị hắn ta gặp
được..."
"cho nên, để trả ơn, Đông Lương Đình cho anh ta
một cái nhẫn Lam Diễm."
Nghe vậy, Thẩm Hoa ném điện thoại cho nữ thư
ký bên cạnh, ngả người ra sau, toàn bộ dán lên ghế.
"Ha ha, còn tưởng rằng hắn ta thật sự ôm được
đùi Đông Tâm Tư. Hóa ra đưa chiếc nhẫn cho hắn là
chỉ để trả ơn cho hắn."
Thấy vậy, nữ thư ký tao nhã vội vàng quỳ xuống
chân dài trắng nõn dưới váy ngắn, duỗi ngón tay ra,
cúi người đánh vào chân cho Thẩm Hoa. "Chủ tịch,
vậy cái này có khác gì nhau chứ?"
“Khác chứ?” Thẩm Hoa chế nhạo. “Đông Lương
Đình đưa nhẫn cho hắn ta coi như là cám ơn. Sau
khi cảm ơn xong, không liên quan gì đến bọn họ
nữa.”
Edit: Vasterel
"Còn Đông Tâm Tư, không thể để một người vô
danh nào đó trở thành kẻ thù của Thẩm gia được."
Nữ thư ký trầm ngâm thật lâu rồi gật đầu.
“Vậy chúng ta bây giờ quay trở về sao?” Cô hỏi.
Nhưng Thẩm Hoa xua tay, "Lúc nào cũng phải cho
Đông Tâm Tư chút thể diện. Hôm nay làm chuyện
này trước đã. Tìm người đi điều tra tung tích của
Thẩm Lệ đi."
"Vâng."
...
...
Lầu năm tòa nhà Long Đàn Y Viện.
Gõ cửa xong, Trình Uyên bước vào.
Người mở cửa chính là Lý Hải Tân.
Edit: Vasterel
“Chị dâu đâu?” Sau khi vào nhà, Trình Uyên ngồi
ở trên sô pha hỏi.
Lý Hải Tân cầm ấm trà rót trà cho Trình Uyên rồi
nói "Ngủ rồi."
“ở đây Anh đã quen thuộc chưa?” Trình Uyên hỏi
lại.
Lý Hải Tân mỉm cười, " Muốn cái gì, đều có người
đưa tới, đương nhiên quen thuộc rồi."
“Chị dâu cũng có quen thuốc được không?” Trình
Uyên hỏi lại.
Lý Hải Tân khẽ cau mày "có."
“thế nhưng là tôi có chút không quen kìa.” Trình
Uyên đột nhiên nói.
Lý Hải Tân trầm mặc không nói.
Edit: Vasterel
“Lần trước tôi không giết ngươi, không có nghĩa là
tôi sẽ không giết ngươi.” Trình Uyên lạnh giọng nói,
“Trước mặt chị dâu, đừng để tôi phải kết thúc với
anh.”.
Lý Hải Tân nhẹ gật đầu.
"Tôi không quan tâm đến những món nợ phong
lưu của anh. anh có thể giữ nó cả đời và tính kế.
Nếu không muốn tôi kết thúc tất cả, tôi không muốn
chuyện của ngày hôm nay xảy ra lần thứ hai."
“Hiểu.” Lý Hải Tân lại gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Nói xong, Trình Uyên thở dài.
Anh cầm tách trà lên và nhấp một ngụm trà.
Sau đó đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
Khi anh đến đây, anh chỉ muốn nhắc nhở với Lý
Hải Tân.
Edit: Vasterel
“được rồi, anh không cần quá quan tâm đến
người phụ nữ đó, nếu thật sự anh chuyên tâm vào
giúp tôi làm việc, tôi hứa với anh trong một khoản
thời gian nữa, cô ấy sẽ thuộc về một mình anh.”
Trình Uyên nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, Lý Hải Tân đột nhiên ngẩng đầu lên,
trong mắt tràn ngập một loại không nói rõ được và
cũng không diễn tả được.
Bước ra khỏi bệnh viện, Trình Uyên rốt cục thở
phào nhẹ nhõm.
Đánh giá về màn trình diễn của Lý Hải Tân, đó gần
như là những gì anh đã suy nghĩ.
Thẩm Hoa Phương Thanh Yến và Ngụy Tác, đột
nhiên xuất hiện ở Tân Dương này, chuyện này, với
năng lực tình báo của Lý Hải Tân sẽ không biết,
Trình Uyên hoàn toàn không tin.
Sau đó tại sao anh ấy không nói với Trình Uyên?
Trình Uyên nghĩ, hẳn là có vấn đề.
Edit: Vasterel
Vấn đề duy nhất là Hồng Anh.
Hồng Anh là thiếp của Lý Hải Tân đồng thời cũng
là thiếp của Phương Thanh Yến, bởi vì cô ta muốn
trước mặt lấy lòng anh,cho nên không để cho Lý Hải
Tân tự mình thông báo, để cô lại tự tiết lộ cho anh,
mục đích của cô ta không cần nói cũng biết.
Cô giật dây Lý Hải Tân đứng ngoài lề, tiếp tục
quan sát.
Còn Lý Hải Tân bị một người phụ nữ xúi giục, đây
là điều cuối cùng mà Trình Uyên không muốn nhìn
thấy nhất.
Sau khi Trình Uyên rời đi, Lý Hải Tân mới thở dài,
ngồi xuống sô pha, cầm chén trà trên bàn lên, uống
cạn.
Ngay sau đó.
Cô gái mù xuất hiện trước mặt anh.
Edit: Vasterel
“Vợ?” Lý Hải Tân sửng sốt “Em… em không phải
ngủ rồi sao?
Nữ thần mù buồn bực, nhẹ giọng nói: "em đều
nghe thấy hết."
Edit: Vasterel
Chương 366: trở lại chốn cũ
Mọi thứ dường như đã trở lại yên bình tĩnh
lặng như ban đầu.
Chỉ là, Tập Đoàn Cẩm Đông những ngày sau
đều thuận buồm xuôi gió, có Vương Hinh Duyệt
phụ trách, Trình Uyên cũng dễ dàng hơn rất
nhiều.
Bạch An Tương thì ở lại Vịnh Ánh Trăng
cùng với cha mẹ, còn Trình Uyên thì lưu lạc ở
Tam Thạch Thôn cùng với mẹ nuôi của mình.
Mỗi ngày, ngoài trò chuyện với mẹ, anh còn
nhận được sự huấn luyện tàn nhẫn của Bạch
Long.
Nói cách khác, mẹ anh gần đây dường như
đã tìm thấy niềm vui của cuộc sống, và thường
xuyên ra ngoài đi chơi mạt chược với Phương
di nhà bên cạnh.
Về phương diện này, Trình Uyên rất vui mừng,
dù sao chơi mạt chược có thể kích hoạt não
Edit: Vasterel
nhiều hơn, điều này rất tốt cho tình trạng của
mẹ anh.
Thế nhưng là ngày này, Trình Uyên lại gặp
phải một chuyện phiền toái..
Đầu tiên, Lý Túc gọi điện thoại đến và rồi
muốn gặp anh.
Sau khi gặp Lý Túc ở cửa Tập Đoàn Cẩm
Đông, Trình Uyên rất kinh ngạc.
"Cái gì? anh muốn em cùng anh đi gặp cha
mẹ của Mục Tư Nhã?"
Lý Túc sắc mặt ửng hồng, lo lắng muốn bịt
miệng Trình Uyên "Đừng ồn, be bé cái mồm
thôi!"
Trình Uyên vung văng thoát khỏi ly Lý Túc,
hung hăng nhìn dò xét anh ta một lần nữa.
Lý Túc hôm nay không mặc đồng phục mà
thay vào đó là một bộ âu phục màu xám.
Edit: Vasterel
Nói cách khác, người thanh niên này dáng
dấp cũng khá không đến nổi nào, nhưng theo ý
của Trình Uyên, thì bộ đồ này không hợp với Lý
Túc chút nào, nhìn nó thấy sao sao không thích
hợp cho lắm.
Vừa rồi khi gọi điện thoại cho Trình Uyên,
trên trán của Lý Túc mồ hôi đổ rạo rạo.
“Không phải chứ, anh hai à, anh đi gặp cha
vợ tương lai, để nhờ em tính chuyện đó sao?”
Trình Uyên cười khổ.
Lý Túc vẻ mặt buồn bực nói: "anh cũng là lần
đầu tiên, anh sợ sẽ căng thẳng, cho nên..."
“Không được, không được, kiên quyết không
được, nếu là chuyện khác ,chỉ cần anh nói ra,
em nhất định sẽ giúp anh, còn chuyện này em
không bàn được.” Trình Uyên thẳng thừng từ
chối.
Đùa thật chứ, lúc trước anh đã giở trò làm
bạn trai của Mục Tư Nhã để lừa bố mẹ của cô
Edit: Vasterel
ấy, rồi nói chuyện phóng đại ở một cái tầm vũ
trụ, nghĩ lại anh cảm thấy sợ hãi.
“Nhưng anh không có việc gì khác để cho
em giúp.” Lý Túc vẻ mặt đau khổ nói.
“Không phải chứ đại ca, tụi anh đã định ngày
lành tháng tốt để cưới rồi, chẳng lẽ cha me hai
bên chưa từng gặp qua nhau sao?” Trình Uyên
không hiểu.
Nghe vậy, Lý Túc sắc mặt chợt tối sầm lại.
“Có lẽ… Trên đời này, em là người thân duy
nhất của anh.” Lý Túc bất đắc dĩ cười một cái
rồi nói.
Nụ cười này, lộ ra cực kì gượng ép.
Trình Uyên liền giật mình "anh có ý gì?"
“Cha mẹ anh sớm đã qua đời, cũng không có
người thân thích.” Lý Túc nói.
"..." Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Lý Túc thành thật nói hết, trên thế giới này,
anh là người thân duy nhất với anh ta, trong
lòng Trình Uyên bỗng nhiên thấy ấm áp vô
cùng.
Không nhịn được vỗ vỗ bờ vai Lý Túc, trong
lòng Trình Uyên đau khó nói thành lời, liền cười
nói: "thôi được rồi, dù sao anh củng là anh của
em ."
Lý Túc nhếch miệng cười rất ngốc, ít nhất
Trình Uyên còn tưởng rằng nụ cười này thật
ngốc.
“nhưng trước đó phải nói rõ đã, em thật sự
coi anh như là anh em ruột của mình như vậy
mới có thể giúp anh được.” Trình Uyên nhấn
mạnh.
Lý Túc nở nụ cười càng đắc ý hơn, "anh
cũng coi em như là anh em ruột."
sau đó.
Edit: Vasterel
Trình Uyên ngồi vào trong xe Jeep của Lý
Túc.
Hai người lái xe đến địa chỉ Mục Tư Nhã gửi.
"Anh hai, anh có mang quà đến không?"
"Ừm."
"từ từ, đừng lo lắng."
"ừm."
Lý Túc tuy nói không căng thẳng, nhưng
Trình Uyên rõ ràng cảm giác được anh ta quá
căng thẳng và quá lo lắng, sắc mặt chợt đỏ
bừng, thỉnh thoảng có dùng tay sờ sờ vào tay
cầm.
“anh hai, võ công của anh cũng không tệ đâu
nha.” Để giảm bớt căng thẳng, Trình Uyên
không nhịn được liền tắt đề tài.
Lý Túc mỉm cười "cũng tàm tạm."
Edit: Vasterel
"trong một cuộc chiến anh có bao giờ thua
chưa?"
"chưa."
"Vậy thì sẽ dễ dàng hơn rồi."
"Cái gì?"
"Một lát nữa, nếu cha của Mục Tư Nhã dám
làm khó anh, thì xử luôn."
"ta ..." Lý Túc.
Đến cửa nhà Mục Tư Nhã, Lý Túc đậu xe
vào, Mục Tư Nhã ra mở cửa chào hỏi.
Lý Túc xuống xe, Mục Tư Nhã nhảy vào ôm
lấy anh ta.
sắc mặt Lý Túc lập tức trở nên đỏ như trái cà
chua "Tư Nhã, đừng thế chứ, còn có..."
Mục Tư Nhã làm nũng trong vòng tay của
anh ta "Không sợ, người ta thích ôm anh đấy."
Edit: Vasterel
Cảnh tượng này khiến Trình Uyên bất giác
trợn tròn mắt.
Từ trên ghế phụ bước xuống anh liền đi
quanh một vòng giữa Lý Túc cùng Mục Tư
Nhã, và rồi anh cảm thấy được rằng đây hẳn là
Mục Tư Nhã giả.
Trong ấn tượng của anh, Mục Tư Nhã cực
kỳ dữ như cọp.
Mà đối với trước mắt này, y như là con chim
non nép vào người, trắng như sữa, trông như
mềm mại không xương, không khỏi khiến
người ta có một loại thương hại.
“Ư Hừ!” Trình Uyên ho khan một tiếng.
Nghe thấy một tiếng ho khan, Mục Tư Nhã
trong vòng tay của Lý Túc, cùng Lý Túc giật
mình một phát, cuống quít liền tách ra.
"sao ngươi lại ở đây?"
Edit: Vasterel
Chưa kịp nháy mắt đã biến thành người
khác, Mục Tư Nhã kinh ngạc hét chói tai,
"Ngươi tới đây làm cái gì?"
Trình Uyên không khỏi yên lòng, "Không sao
rồi, không sao rồi, vẫn đúng là Mục Tư Nhã mà
tôi biết."
“mau mau cút đi, hôm nay tôi không có rảnh
chơi với ngươi, ngươi tự chơi một mình đi.” Cô
đẩy Trình Uyên một cái thật mạnh.
Trình Uyên giang tay ra nói với Lý Túc. "anh
xem, không phải em không vào, mà là vợ của
anh không cho vào."
Khi Trình Uyên đặt tên cho Mục Tư Nhã
thành vợ của anh ta, mặt Lý Túc càng đỏ hơn
trước.
“Tư Nhã, để Trình Uyên đi vào với anh đi.”
Lý Túc nói với Mục Tư Nhã.
Mục Tư Nhã hung hăng trừng mắt nhìn Trình
Uyên, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười xinh đẹp
Edit: Vasterel
với Lý Túc,rồi nói nhỏ nhẹ "Được rồi, em sẽ
nghe theo anh."
"..." Trình Uyên có chút bối rối, anh không
biết mình đang lạc trôi nơi nào.
Lúc bước vào, Trình Uyên khẽ hỏi nhỏ với
Mục Tư Nhã, "Lần này có cần tôi phải khoác lác
nữa không?"
Mục Tư Nhã khó chịu,nói "Lần này liên quan
gì đến ngươi? Câm miệng đi, ngươi đừng nói
chuyện là được."
"Thật sự không nói lời nào sao?"
" Ngậm miệng lại."
"Được, được."
Không giống như lần trước nhìn thấy Trình
Uyên, lần này cha mẹ Mục Tư Nhã chào hỏi
tiếp đón sau khi vào cửa.
Edit: Vasterel
“Đến rồi sao?” Mẹ của Mục Tư Nhã là Tân
Thiến lên tiếng chào hỏi Lý Túc, nở nụ cười
chân thành.
Lý Túc vội vàng gật đầu, "Dạ, vâng."
“tới chơi được rồi, còn cầm theo quà cáp gì
nữa.” Nhìn thấy Lý Túc trong tay có quà vật, tân
Thiến liện vội nói.
Mục Vệ Đông nói: "đừng chặn bọn nhỏ ở
ngoài cửa, mau vào trong này ngồi đi."
" Đúng đúng đúng... mau vào trong ngồi đi."
Tân Thiến vội vàng kêu vào.
Lý Túc gật đầu, bị Mục Tư Nhã kéo vào
phòng khách.
Mà Trình Uyên cũng vội vàng đi theo.
Khi nhìn thấy Trình Uyên, Tân Thiến đột
nhiên khẽ giật mình, Mục Vệ Đông cũng sửng
sốt một chút.
Edit: Vasterel
Trình Uyên nhớ tới Mục Tư Nhã căn dặn,
không dám mở miệng nói chuyện, chỉ có thể là
gật đầu với Mục Vệ Đông và Tân Thiến.
“Ha ha… Tiểu Trình cũng tới hả” Tân Thiến
không được tự nhiên cho lắm liền cười một cái
rồi nói.
Trình Uyên lại cười rồi gật đầu với mẹ của cô
ấy.
Tân Thiến càng thêm bối rối.
“Vào ngồi đây đi.” Mục Vệ Đông nói.
Sau khi đi vào, Tân Thiến hỏi thầm Mục Tư
Nhã "Tại sao hắn ta lại tới đây?"
Lý Túc nghe vậy, Lý Túc không biết Trình
Uyên trước kia giả làm bạn trai của Mục Tư
Nhã, liền nhanh chóng giải thích với Trình
Uyên, "em ấy là em trai của cháu."
"..." Mục Vệ Đông cùng Tần Thiến.
Edit: Vasterel
Tân Thiến nhanh chóng kéo Mục Tư Nhã vào
phòng.
“Mẹ sao vậy?” Mục Tư Nhã thấy Tân Thiến
cư xử kỳ quái, liền hỏi.
Tân Thiến mặt tối sầm nói: "con nha đầu này,
có phải điên rồi không?"
"có chuyện gì vậy mẹ?"
"chuyện gì à? Tại sao tìm chồng, mà tìm
ngay người trong một gia đình vậy hả? Bạn trai
cũ và chồng hiện tại là hai anh em, vậy thì ...
tương lai sau này con không thấy xấu hổ sao?"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom