• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Đỉnh Cao Phú Quý (10 Viewers)

  • Chương 355-359

Edit: Vasterel
Chương 355: Đồng thời kết hôn?
"Chú."
Trình Uyên quay đầu lại, nhìn thấy Bạch
Thiếu Thần vẻ mặt hơi suy sụp.
Bạch Thiếu Thần đi tới gần anh , mím môi
thở dài,rồi nói "Trình Uyên, chuyện trước đây,
Ngạn Bân làm không đúng, cho chú thay hắn
xin lỗi cháu."
Nói như vậy xong, người chú liền cúi đầu
trước Trình Uyên.
Ở Bạch gia, tuy rằng có thể thấy được Bạch
Thiếu Thần không thích Trình Uyên, nhưng
cũng không có chế nhạo mỉa mai Trình Uyên
với Bạch An Tương giống như Bạch Ngạn Bân.
Cho nên, Trình Uyên nhanh chóng giơ cánh
tay ra đỡ, "Chú, đây là tổn thọ ạ."
“Cha của chú ở bên trong đúng không?”
Bạch Thiếu Thần chua xót nói. “hồi nãy chú có
bấm chuông cửa một hồi lâu, nếu không phải
Edit: Vasterel
thấy xe của cháu đậu trước cửa, chú thật sự
cho rằng bên trong không có người rồi.”
Trình Uyên nói: "Không ai cùng ông nói
chuyện cả, ngoại trừ ở nhà, ông còn có thể có
chỗ nào để đi? Nhất là Đặc biệt vào buổi tối,
ông cứ mãi ở trong nhà."
Nghe xong lời của Trình Uyên, Bạch Thiếu
Thần mặt ửng đỏ, bất giác không khỏi cúi đầu
xuống.
“Chú, chú còn muốn cầu xin cho Bạch Ngạn
Bân không?” Trình Uyên hỏi anh.
Bạch Thiếu Thần cười khổ một tiếng, tự giễu
cười,rồi nói "cháu nói như vậy, chú nơi nào còn
có mặt mũi mà cầu xin cho hắn."
Lúc nói chuyện, quay người hướng mặt vào
biệt thự, trong ánh mắt lộ vẻ áy náy.
“Làm hậu bối thì bất hiếu, làm trưởng bối thì
không xứng đáng.” Người chú lại thở dài, lắc
đầu nói: “Không còn mặt mũi nào nữa”.
Edit: Vasterel
Trình Uyên cũng quay đầu lại nhìn biệt thự,
liền đưa chìa khóa cho người chú.
Bạch Thiếu Thần hơi giật mình.
Trình Uyên nói "chú vào đi."
Bạch Thiếu Thần do dự một hồi lâu, nhưng
vẫn cầm lấy chìa khóa.
“Chú ơi, ông già rồi, tuy rằng ông không nói
nhưng trong lòng ông rất mong mỏi có người
bên cạnh”.
Nghe vậy, thân thể Bạch Thiếu Thần chấn
động, quầng mắt có chút đỏ lên.
"Ông nói rằng ông có sáu người con và mười
sáu đứa cháu."
"thế nhưng là cho đến bây giờ chưa từng có
ai đến thăm ông bao giờ."
Edit: Vasterel
"cháu thực sự đã ở trong nhà vừa rồi. cháu
không làm cái gì hết và cũng không có nói lời
nào với ông . Ông rất thích xem tuồng, vì vậy
cháu đã cùng ngồi xem tv với ông . Mặc dù
cháu không có hứng thú xem cho lắm, nhưng
cháu có để ý thấy rằng ông rất kích động. "
"chú Vào đi, đừng xin lỗi. ông đã già rồi
thường sẽ sợ người khác mặc cảm.từ đó sẽ
tạo khoảng cách rất xa. cháu nhớ mẹ cháu đã
nói khi cháu còn nhỏ rằng dù con có lớn đến
mấy có phạm phải sai lầm nào, con vẫn là con
của mẹ, và không có một người mẹ nào trong
lòng đi ghét con của mình cả. "
Bạch Thiếu Thần quay đầu lại nhìn Trình
Uyên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Ngạn Bân, nếu như có một nửa hiểu chuyện
như cháu, thì làm sao đến mức như hôm nay
được?” người chú chua xót nói.
Chỉ vào cái chìa khóa, Trình Uyên cười nhẹ
rồi nói "thôi chú vào đi."
Edit: Vasterel
Bạch Thiếu Thần gật đầu, cầm lấy chìa khóa
rồi mở cửa, hai tay phát run.
“À mà Chú ơi.” Trình Uyên gọi.
Bạch Thiếu Thần nhìn lại.
“Sau khi chú về, thì nói với Bạch Ngạn Bân,
gắng sửa đổi cho tốt.” Trình Uyên.
Nghe vậy, Bạch Thiếu Thần đột nhiên giật
mình "Trình Uyên, cháu..."
“cháu sẽ đem tập đoàn Trái cây Bạch thị giao
lại cho hắn.” Trình Uyên nói.
Bạch Thiếu Thần kích động xoay người lại,
muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói
cái gì.
"cảm ơn cháu... !"
Trình Uyên lắc đầu "Không, cần cám ơn
đâu."
Edit: Vasterel
Nói xong lên xe.
Nhìn bóng lưng Bạch Thiếu Thần qua cửa sổ
xe, anh đột nhiên chú ý tới bóng lưng của Bạch
Thiếu Thần cũng có chút còng xuống.
Ngẫm về điều đó, cũng là hơn năm mươi rồi.
Trình Uyên không nói ra ,chứ quả thật nếu
như vừa rồi Bạch Thiếu Thần không cầm chìa
khóa, anh nhất định sẽ không để cho Bạch
Ngạn Bân một con đường sống sót khác.
Đương nhiên, cho dù là để lại tập đoàn trái
cây Bạch thị giao cho hắn, dựa vào công ty Trái
cây này, với khả năng của Bạch Ngạn Bân, chỉ
có thể đủ cơm ăn áo mặc, còn muốn phát triển
hơn ... Cơ bản không có khả năng.
Sau khi lái xe về nhà, Trình Uyên cảm thấy
rất thoải mái.
Khi nhìn thấy Bạch An Tương, anh cảm thấy
nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Edit: Vasterel
Mẹ anh dọn một bàn đầy đồ ăn.
Sau bữa tối, anh trò chuyện với mẹ về việc
nấu nướng trong phòng khách một lúc , và sau
đó mẹ anh đi ngủ.
Có thể thấy, bởi vì Bạch An Tương gần đây ở
cùng mẹ nên tình trạng của bà ấy không có tiến
triển nghiêm trọng hơn, điều này khiến Trình
Uyên rất hài lòng.
Sau khi trở về phòng, Trình Uyên nói "cảm
ơn" với Bạch An Tương.
Bạch An Tương ngây người nói: "Đây là việc
em nên làm."
“Đừng như vậy, nhìn thấy yêu lắm.” Trình
Uyên cười nhạt.
Bạch An Tương khẽ giật mình, sau đó cau
mày nói: "anh xoay người đi, em muốn thay
quần áo."
Trình Uyên xoay người đi chỗ khác.
Edit: Vasterel
Bạch An Tương bắt đầu thay quần áo, vừa
thay vừa nói "Tư Nhã chuẩn bị kết hôn, nửa
tháng nữa đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi."
Nghe vậy, Trình Uyên sửng sốt, quay đầu lại
ngạc nhiên nói: "Thật sao? Đây thật là trùng
hợp. Lý Túc cũng vừa nói với anh là anh ấy
cũng sắp kết hôn. Còn gần nửa tháng nữa,mà
đừng bảo rằng bọn họ sẽ cùng kết hôn trong
một ngày nha? "
Sau đó...
Một cái gối bay tới, Bạch An Tương tức giận
nói: "Ai bảo anh quay như vậy"
Trình Uyên có hơi bị hoa mắt, vừa mãi mê
vào nói chuyện, đến khi cái gối bay qua, mới
nhớ tới, quả thật trước mắt trắng bóng một
mảnh.
Nhìn thấy Bạch An Tương tức giận, Trình
Uyên sửng sốt quay đầu lại .
Edit: Vasterel
“Mục Tư Nhã không có nói cô ấy kết hôn với
ai sao, mà chúng ta có biết người đó không?”
Trình Uyên yếu ớt hỏi.
Bạch An Tương tức giận đáp: "em không
biết, cô ấy không có nói, chỉ nói là đến lúc đó sẽ
biết."
Trình Uyên thắc mắc,rồi tự hỏi, người ta bây
giờ có chuyện gì vậy? Kết hôn cũng bí mật,
Mục Tư Nhã cũng vậy,mà Lý Túc cũng vậy,
thật sự là rất kỳ quái.
"À mà, anh nhớ em đã từng nói, đợi anh ..."
Trình Uyên đột nhiên nhớ tới một chuyện rất
đẹp trước đó.
Tuy nhiên,không thấy Bạch An Tương trả lời
lại.
Anh bỗng Quay đầu lại, liền thấy thấy Bạch
An Tương đã đi tắm.
Nở nụ cười gượng gạo lắc đầu, Trình Uyên
thở dài, "Xem ra em còn chưa chuẩn bị xong."
Edit: Vasterel
...
...
Ngày hôm sau, lúc rạng sáng, rất nhiều
người đã đến nhà Tam Thạch Thôn gặp Trình
Uyên.
"các ngươi đang làm cái gì vậy?"
Nhìn thấy những người này, mẹ anh không
khỏi chạy ra ngoài, vội vàng ngăn lại và hỏi.
Trình Uyên nhanh chóng đỡ lấy mẹ, cười
nói: "Mẹ, chúng ta phải dọn nhà."
“Con chuyển đi đâu vậy? Mẹ thấy ở đây
cũng khá tốt mà.” Mẹ anh ngạc nhiên và hỏi.
Dù sao đây cũng là nông thôn, mẹ anh ở
nông thôn lâu nay cũng quen rồi, lên thành phố
sống sẽ cảm thấy không quen.
Edit: Vasterel
Trình Uyên giật mình, hỏi: "mẹ cảm thấy nơi
này tốt sao?"
" Ừ.Tốt, con xem, sát bên cạnh có một người
phụ nữ cỡ trạc tuổi bằng mẹ . Con mới gặp
ngày hôm qua ấy. Hôm qua bà ấy còn dẫn con
đi chơi bài." Mẹ nói, "việc này con nói đi là đi.
Thằng nhóc này, đừng nói trước với mẹ,cũng
không nói trước một tiếng với mẹ, để mẹ còn
gặp người ta nói một lời tạm biệt. "
Trình Uyên im lặng.
“Chủ tịch, tất cả những thứ này có chuyển đi
không?” Một nhân viên hỏi, chỉ vào một vài
nông cụ bên cạnh bãi trồng rau trong sân.
“Không, bây giờ khoan dời đi đã.” Trình Uyên
vẫy vẫy tay, rồi gọi những người khác dừng lại,
“Mọi người dừng lại, bỏ mọi thứ trở lại chỗ cũ
đi.”
“Không dời đi nữa sao?” người Mẹ ngạc
nhiên hỏi.
Edit: Vasterel
Trình Uyên mỉm cười rồi nói: "quả thật con
cũng cảm thấy ở đây rất tốt,mà không khí cũng
trong lành nữa."
"nhưng mà, con có những việc cần phải làm
mà, còn làm đại sự nữa. Nếu con muốn chuyển
đi thì chuyển thôi, quả thật. Mẹ cũng chính là
vừa mới quen thuộc ….. con đừng để ý đến
mẹ, con đi đâu, mẹ đi theo đó? ”Mẹ nói.
Trình Uyên lắc đầu, "Không có đâu, con thật
sự thấy ở đây rất tốt, không có việc gì trì hoãn
đâu, mẹ đừng lo."
Mẹ anh muốn nói điều gì nữa.
Đúng lúc này, điện thoại của Trình Uyên
vang lên.
"Này, Chủ tịch, không hay ..."
Edit: Vasterel
Chương 356: Xử lý sự cố
Có một vụ tai nạn xe hơi nhỏ trên đường cao
tốc cách Tân Dương năm mươi km.
Sau khi nhận được điện thoại của Vương
Hinh Duyệt, Trình Uyên vội vàng lái xe tới.
Anh đi cùng Vương Hinh Duyệt và Trần
Đông, anh không có nói cho Bạch An Tương
biết, bởi vì chủ yếu là sợ Bạch An Tương lo
lắng.
Khi đến hiện trường xảy ra vụ việc, anh
xuống xe thì thấy Lý Tố Trân đang tức giận, chỉ
vào mặt một người thanh niên, ngay cả cảnh
sát giao thông cao tốc đứng bên cạnh cũng
không nói được lời nào.
"không biết lái xe thì đừng có chạy nhanh
trên cao tốc. ngươi có biết nó nguy hiểm như
thế nào không hả? Thực là, tôi chưa bao giờ
thấy qua hạng người như ngươi. Tôi nói cho
ngươi biết, đụng xe là chuyện nhỏ,nếu làm tổn
thương người khác thì phải làm sao hả? ngươi
Edit: Vasterel
đi ra ngoài không có mang theo não sao?
ngươi mua bằng lái sao? "
"xin lỗi ,thật sự xin lỗi..."
Chiếc xe va chạm với Lý Tố Trân là chiếc
Volkswagen Magotan, người cầm lái là một
chàng trai trẻ ngoài đôi mươi.
Khi Lý Tố Trân chỉ tay vào mặt vào người đó,
anh chàng này liên tục cúi đầu xin lỗi, thái độ
vẫn rất lễ phép.
Nhìn thấy Trình Uyên đi tới, sự kiêu ngạo
của Lý Tố Trân dần dần tan biến, trong nháy
mắt liền lật mặt khác. "Này, con rể tôi đến rồi,
tôi nói cho ngươi biết, con rể của tôi ở Tân
Dương này, là một nhân vật có một mặt mũi rất
lớn, ngươi tưởng tưởng rằng ngươi nói đến
khoản tiền bồi thường đó, chúng tôi sẽ vừa ý
sao? "
“Trình Uyên, ngươi lại đây!” Vừa gào thét
thiếu niên vừa quay đầu lại bắt đầu mắng Trình
Uyên. “Mấy giờ rồi? ngươi xem đây là mấy giờ
rồi? Ngươi có phải là ngâm cái suối nước nóng
Edit: Vasterel
xong ngủ một giấc rồi mới tới phải không hả?
trong mắt ngươi không coi chúng ta ra gì nữa
phải không? "
"Mỗi ngày, không có gì là không lo lắng cả."
Trình Uyên nhéo mũi, quá bất lực.
Lý Tố Trân chính là cái này tính tình này, đối
với Trình Uyên đặc biệt là chưa từng có thay
đổi, cho dù biết Trình Uyên là chủ tịchTập Đoàn
Cẩm Đông , cũng vẫn như cũ, dường như
Trình Uyên ở cái trạng thái bình thường trước
đó hình như đã khắc sâu vào trong xương
trong máu.
Mà thân là hậu bối, biết Lý Tố Trân lâu nay
vẫn một mực mắng nhiết Trình Uyên cả ngày,
cho nên anh vẫn không chấp nhặt với bà ta.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Trình Uyên hỏi.
"Hả, sao trăng gì? Ngươi ước rằng chúng ta
có gì phải không?" Lý Tố Trân.
Edit: Vasterel
Trình Uyên cười khổ một tiếng, "không có gì
là tốt rồi, mọi người về lại xe đi, ở đây con xử lý
cho."
Nghe Trình Uyên nói xong, Lý Tố Trân khịt
mũi, quay người trở lại xe.
Trình Uyên bất lực thở dài, hỏi cảnh sát giao
thông chuyện gì đang xảy ra.
Cảnh sát giao thông kể lại sự việc.
Hóa ra đây là lối ra của đường cao tốc, có
thể chàng trai chưa quen đường, nên đến gần
thì nhận ra anh ta muốn nhập từ làn giữa để rẽ
phải xuống đường cao tốc, không cẩn thận, kết
quả là xe anh ta cùng xe Bạch Thiếu Lâm va
vào nhau.
Dù chỉ xây xát một chút nhưng tốc độ trên
cao tốc này là chạy rất nhanh, nên lần này,
phần trước của xe bị rạch lớp sơn.
Edit: Vasterel
Nghe xong, CSGT hỏi: “Anh quyết định
chuyện mất mát này là giải quyết riêng, hay là
để chúng tôi xử lý?”.
“Mẹ tôi đã nói gì rồi?” Trình Uyên hỏi.
Cảnh sát giao thông cũng rất bất lực nói "Cô
ta ở đây quở trách người ta hơn một tiếng đồng
hồ rồi, còn người ta không nói gì."
"..." Trình Uyên.
Nhìn thoáng qua có vẻ thông cảm,liền thấy
người thiếu niên đó rõ ràng là đang sợ hãi,
Trình Uyên đối với cảnh sát giao thông cười
nói: "Không sao đâu, để chúng tôi tự lo đi."
Sau đó, Trình Uyên đi tới người thiếu niên,
cười khổ lắc đầu.
Người thanh niên rất thận trọng, nhìn thấy
Trình Uyên thì cúi đầu thật thấp, nhỏ giọng nói:
"Thực sự xin lỗi anh, anh muốn bao nhiêu, anh
nói đi, tôi sẽ bồi thường . "
Edit: Vasterel
Trình Uyên thở dài, "mẹ tôi vừa rồi không có
đề cập với ngươi về số tiền bồi thường sao?"
Thiếu niên liếc nhìn Trình Uyên, thận trọng
nói: "Tôi muốn nói tới vấn đề đó, nhưng không
chen vào được."
Anh đồng cảm vỗ vỗ vai người thiếu niên,
Trình Uyên cười cười nói: "Được rồi, ngươi đi
đi."
Nghe vậy người thiếu niên đột nhiên giật
mình, "Đại ca, anh không cần tôi bồi thường
sao?"
"Không cần."
"Nhưng..."
Trình Uyên đẩy hắn một cái, "Đi thôi,đi thôi,
chúng tôi cũng không có thiếu tiền."
“Như vậy sẽ không được đâu anh ơi, nếu
không thì anh để lại điện thoại cho tôi, có thời
Edit: Vasterel
gian tôi sẽ bồi thường lại cho anh.” Chàng trai
nài nỉ.
Trình Uyên vốn là muốn nói, ngươi sao lại
cứng đầu như vậy, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt
thành khẩn của con gà này, Trình Uyên cũng
còn cách nào,liền nói "Được rồi."
Sau khi để lại số điện thoại cho anh chàng này,
Trình Uyên nói: "Đi thôi."
Thanh niên không hiểu "Đại ca, tại sao anh
không cần bồi thường?"
“xem ra ngươi chịu đựng hơn một tiếng đồng
hồ rồi mà vẫn chịu đựng được.” Trình Uyên bí
mật chỉ vào sau lưng chiếc xe, nói nhỏ với
người thanh niên, “mẹ vợ tôi có võ miệng,
người anh em, đã chịu khổ rồi. "
Thanh niên vẻ mặt khó hiểu, cuối cùng chậm
rãi chuyển thành vẻ mặt đồng cảm "Đại ca, anh
... thật không dễ dàng nào."
Edit: Vasterel
Trình Uyên khẽ giật mình, sau khi hiểu được
ý tứ của còn gà này, đắng chát cười một tiếng:
"Quen rồi."
“vậy tôi đi thật nha?” Thanh niên gật đầu.
“Đi đi.” Trình Uyên.
Sau đó, Trình Uyên bước lên xe, nhìn thấy
Bạch Thiếu Lâm ngồi ở hàng ghế sau, lên tiếng
chào hỏi: "cha ,vết thương của cha ...?"
“Tốt hơn nhiều.” Bạch Thiếu Lâm mỉm cười
trả lời..
“Tốt cái gì tốt, đứng lên cũng không nổi còn
tốt?” Lý Tố Trân ngồi ở bên cạnh không khỏi
khó chịu. “Tôi xem, nửa đời sau, ông sẽ có thể.
sống nổi trên xe lăn không. Cuối cùng, tôi là
người tận lực hầu hạ cho ông. Thử hoi xem ai
mới là người hưởng phúc, ai mới là người chịu
thống khổ? "
Edit: Vasterel
Bạch Thiếu Lâm yếu ớt nói: "Không phải bác
sĩ nói, không đứng dậy được chỉ là tạm thời thôi
sao?"
"thì sao? ông thật muốn cả đời không đứng
lên được để cho tôi hầu hạ hả?" Lý Tố Trân
trừng mắt..
Bạch Thiếu Lâm lập tức thức thời ngậm
miệng không nói nên lời.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Trình Uyên
âm thầm lộ ra vẻ an tâm.
“xử lý việc hồi nãy sao rồi?” Lý Tố Trân đột
nhiên quay đầu hỏi Trình Uyên.
Trình Uyên gật đầu, "dạ, Xong rồi."
"bồi thường bao nhiêu?"
"Một ngàn..."
“Chỉ có một ngàn?” Lý Tố Trân sắc mặt lập
tức thay đổi khi nghe được lời này.
Edit: Vasterel
Thấy có gì đó không đúng, Trình Uyên lập
tức đổi miệng "một vạn!"
“một vạn?” Nghe vậy, Lý Tố Trân sững sờ
một chút, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm “Cái
này còn tạm được.”
Bạch Thiếu Lâm lại đột nhiên xen vào, "Đứa
nhỏ không có cố ý,một mực đòi bồi thường cho
được, ngoài ra không phải là xe xịn, cũng
không có cáo giá 10.000 tệ, như vậy? với lại số
tiền đó chúng ta cũng không có thiếu."
“Câm miệng!” Lý Tố Trân lập tức tức giận
nói. “Chuyện này có liên quan gì đến xe tốt hay
xe xấu? Có liên quan gì đến việc nhà chúng ta
thiếu hay không thiếu hả? Tự mình xem đi, bởi
vì chuyện này. Đã làm chúng ta chậm trễ bao
nhiêu thời gian rồi? "
Bạch Thiếu Lâm đột nhiên không dám nói
nữa.
Edit: Vasterel
Trình Uyên nháy mắt điên cuồng với Bạch
Thiếu Lâm, nhưng lại an ủi, "cha, mẹ nói đúng,
chuyện này không phải chúng ta thiếu tiền, làm
hỏng đồ của người khác, lẽ ra chúng ta phải
được bồi thường. chẳng qua vì để Bố mẹ
nhanh chóng gặp An Tương, nếu không, con
không thể để hắn đi với cái giá một vạn tệ như
vậy được. "
“Đúng vậy!” Lý Tố Trân vô cùng tán thành.
Sau đó, cô chợt nhận ra "An Tương có biết
hôm nay chúng ta trở về không?"
Trình Uyên cười nói: "Theo lời mẹ dặn, con
không có nói với em ấy, đến lúc đó sẽ cho em
ấy một niềm vui bất ngờ."
“giỏi.” Lý Tố Trân vui mừng nói, sau đó đối
với tài xế nói “Tiểu Lý, mau lái xe, về nhà thôi.”
Tiểu Lý, tài xế của Tập Đoàn Cẩm Đông,
trước đó đã được Trình Uyên phái đến đón bọn
họ ở Bắc Kinh.
Tiểu Lý trả lời lại ,rồi vội vàng lái xe đi.
Edit: Vasterel
Đúng lúc này, một chiếc Audi lao tới, đột
nhiên phanh gấp dừng lại bên cạnh xe của bọn
họ.
Edit: Vasterel
Chương 357: giam cầm
Đây là cao tốc, trong hoàn cảnh bình thường sẽ
không có ai dừng lại, cho dù dừng lại cũng dừng ở
khu vực dịch vụ, bởi vậy, chiếc xe màu đen phía
trước nhìn có chút kỳ quái.
Trình Uyên liếc nhìn lại, trong lòng khẽ chấn động,
nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nói với Lý Tố Trân và
Bạch Thiếu Lâm, "được rồi,cha mẹ, xe của chúng
con ở phía trước, vậy mọi người đi trước đi nha ?"
“Đi đi.” Lý Tố Trân không kiên nhẫn phất phất tay.
Trình Uyên xuống xe, lại liếc nhìn chiếc xe đang
đậu phía sau bọn họ.
Từ kính chắn gió bên trong, Trình Uyên không
nhìn thấy người.
Cái quái gì thế này?
Không người lái sao?
Edit: Vasterel
Bước chân hơi ngừng lại, Trình Uyên vẫy vẫy tay
Trần Đông trong xe, Trần Đông liền nhanh chóng
xuống xe.
Sau đó liền cùng Trần Đông đi đến trước mặt
chiếc xe, phát hiện cửa sổ bên hông mở.
Nhìn vào.
Một người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi
đang nằm nghiêng trên ghế, mặt mày tím tái, môi
khô và mí mắt sụp xuống.
Cả hai người đều ngạc nhiên.
Dường như nhận thấy có người đến gặp hắn,
người đàn ông trung niên khẽ nhướng mi. cái này
giống như là ra sức để bú sữa như trẻ sơ sinh vậy.
"Cứu. . . Cứu tôi!"
Trần Đông liếc Trình Uyên, Trình Uyên liếc mắt
nhìn ở ghế sau, trên xe toàn bộ chỉ có một mình
người đàn ông trung niên này.
Edit: Vasterel
“Hình như là đột quỵ.” Trình Uyên gật đầu, đối
với Trần Đông nói: “Gọi cho Từ Xuyên,rồi nhờ anh
ấy cử bác sĩ theo xe cứu thương chạy đến đây gấp
đi.”
Trần Đông gật đầu, lấy điện thoại ra.
"Chúng ta hãy quay đầu lại trước và rồi lúc đó hai
đầu sẽ gặp nhau, khi đó có thể rút ngắn thời gian
cứu hộ hơn."
Nói rồi Trình Uyên mở cửa ghế lái xe, giúp người
đàn ông trung niên ngồi vào ghế sau,sau đó anh lên
lái xe , vàTrần Đông cũng ngồi vào trong xe.
Chiếc xe phóng nhanh.
xe cấp cứu của bệnh viện cũng đến nơi trên
đường cao tốc, Từ Xuyên đích thân đi theo.
Tình trạng của người đàn ông trung niên không
được tốt lắm, Trình Uyên vội vàng xuống xe kêu bác
Edit: Vasterel
sĩ và y tá khiêng người đàn ông trung niên lên xe
cứu thương.
Anh nhìn thấy Từ Xuyên nhét vài viên thuốc vào
miệng người đàn ông trung niên.
“Tình hình sao rồi?” Trình Uyên hỏi.
Từ Xuyên vội la lên: "Tôi không có thời gian giải
thích cho ngươi, nghe ngươi miêu tả thì tôi nghi là
vấn đề về tim, đi trước đây."
Sau khi xe cấp cứu lái đi, Trình Uyên mới thở
phào nhẹ nhõm.
Như có câu nói, cứu một mạng người sẽ tích phúc
cho các thế hệ mai sau.
Trình Uyên không nghĩ tới việc tích phúc cho thế
hệ tương lai, nhưng cảm thấy nếu nhìn thấy người
ta sắp chết,mà không cứu thì lương tâm của mình
sẽ cảm thấy rất áy náy ray rứt.
Edit: Vasterel
Cuối cùng cũng đuổi kịp, Trình Uyên thở phào nhẹ
nhõm, nghĩ rằng hắn cũng thật là may mắn.
Vốn dĩ Trình Uyên không để tâm chuyện này,
cũng không hỏi danh tính của người đàn ông trung
niên kia, nhưng anh không ngờ phúc khí lại đến
nhanh như vậy.
Bởi vì tối nay có yến tiệc, trên danh nghĩa là kỷ
niệm 10 năm thành lập Tập Đoàn Cẩm Đông, nhưng
là Trình Uyên muốn tái hòa nhập lại giới doanh
nhân ở Tân Dương này,và từ đó thiết lập lại địa vị
thống lĩnh ở Tân Dương.
Vì vậy, sau khi tiễn bố vợ trở về biệt thự, Trình
Uyên gọi điện thoại cho Bạch An Tương rồi rời đi.
Trước khi đi, anh rất ngạc nhiên.
Bởi vì khi trở về nhà, anh phát hiện Bạch Thiếu
Thần và Bạch Thiếu Đường đều ở đó ngoại trừ lão
thái gia ở nhà Bạch Thiếu Lâm.
Edit: Vasterel
Nhìn thấy Bạch Thiếu Lâm trở lại, các huynh đệ
cũng không có cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại
tỏ ra rất tự nhiên.
Điều này làm cho Trình Uyên an tâm một chút.
Suy cho cùng, đây giống như một gia đình,và đây
giống như những người thân.
Có vẻ như những gì anh nói với Bạch Thiếu Thần
tối hôm qua đã có tác dụng.
Trình Uyên không vội trở về Tập Đoàn Cẩm Đông,
mà bắt taxi đến căn cứ bí mật mới đó là Long Đàn Y
Viện.
Bí mật tiến vào nhà xác dưới lòng đất của bệnh
viện, đương nhiên bệnh viện còn chưa mở cửa, nhà
xác dưới lòng đất hoàn toàn không có thi thể, nhiệt
độ không lạnh, mà là rất ấm áp.
Tại đây, anh gặp lại Hoàng Đại Cường.
Edit: Vasterel
Hoàng Đại Cường chạy ra khỏi phòng, một bên
cuống quít kéo quần lên, vừa lấy tay túm lấy mái tóc
bù xù nhưng ít ỏi của hắn vuốt cho ngăn nấp.
"Trình ... đổng."
Trình Uyên liếc hắn một cái, hỏi "Cô gái này cảm
thấy thế nào?"
Nghe đến đây, Hoàng Đại Cường sợ hãi rùng mình
một cái, "Chủ tịch, tôi ... Tôi thề không có động vào
cô ấy."
"Đi mở cửa."
"vâng."
Trình Uyên thật ra khá khó hiểu, "ngươi không
phải đặc biệt thích cô ấy sao?"
Hoàng Đại Cường vội lắc đầu "Không ... không có
chuyện đó."
Edit: Vasterel
Đối với cái này, Trình Uyên trong lòng cười lạnh
một tiếng.
Hoàng Đại Cường ham mê nữ sắc, sớm đã thèm
nhỏ dãi trước thân thể của Thẩm Lệ, nhưng mà
trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, không có vòng
nguyệt quế của chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông,cho
nên bây giờ Hoàng Đại Cường căn bản không có can
đảm để dây vào Thẩm Lệ.
Bởi vì Thẩm Lệ có thân phận đặc biệt, một khi
Trình Uyên đổi ý, thả Thẩm Lệ ra thì Hoàng Đại
Cường chắc chắn sẽ chết.
Thay vì ham sảng khoái nhất thời mà mất đi cái
mạng,thì không bằng nên kiếm một số tiền chuẩn bị
sẵn cho an toàn, vì vậy, hắn đối với Thẩm Lệ hầu hạ
đồ ăn thức uống ngon lành, nhưng hắn không dám
để cô đi.
Mở cửa ra, Trình Uyên bước vào một căn phòng
kín mít, cánh cửa chỉ rộng một mét, còn lại căn
phòng rất rộng,và có đủ mọi thứ, ngoại trừ internet,
Edit: Vasterel
những thứ khác đều có, trông giống như một căn
biệt thự bình thường.
Thẩm Lệ mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, lười biếng nằm
trên sô pha, hai chân dài của trắng bóc đan chó lên
nhau đặt trên bàn trà, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm
chằm trong một chương trình trên TV.
"chà nhìn qua có vẻ dễ chịu nha."
Trình Uyên ngồi bên cạnh châm điếu thuốc.
Thẩm Lệ giễu cợt, "ngươi thật sự dam cầm ta đến
khi nào?"
Trình Uyên nhìn xung quanh, cười nói: "ở đây tốt
như vậy, cơm ăn áo mặc không lo, anh sẽ nuôi em
miễn phí thành như con chim hoàng yến. Đây chính
là điều mà bao nhiêu phụ nữ tha thiết mơ ước mà
không được."
" em muốn ăn cái gì muốn mua cái gì cứ mở
miệng là sẽ có. Chỉ là tiêu thêm vài đồng mà thôi.
Edit: Vasterel
Dù sao tốt hơn là để em ra ngoài rồi lại đối đầu với
anh lần nữa."
Nghe vậy, Thẩm Lệ khẽ cắn môi, thay đổi nụ cười
mỉa mai trước đó, cô đột nhiên tỏ ra ngại ngùng với
Trình Uyên, thu lại đôi chân dài trắng nõn và mềm
mại trên bàn trà, đặt lên sô pha, toàn bộ thân thể
thì hướng đến Trình Uyên . Dựa vào.
" Đã để người ta nuôi thành chim hoàng yến,thì
dù sao cũng phải làm chút gì đó chứ?"
Trình Uyên không ngờ lúc này nữ nhân này còn có
cái loại ý nghĩ thế này, không khỏi giật nảy mình, vội
vàng đứng người lên né tránh.
“xem ra cô không có chút hoảng sợ nào cả.” Trình
Uyên kinh ngạc nói.
Thẩm Lệ cười thầm "Tại sao tôi phải hoảng sợ?"
“Ngươi không lo lắng tôi sẽ giam cầm cô đến chết
sao?” Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Thẩm Lệ lắc đầu, nói vẻ nghiêm túc: "không lo
lắng, bởi vì khi anh bắt được tôi, Bệnh Đường Tử
không có ở bên cạnh tôi."
Bệnh Đường Tử, chính là người đã theo Thẩm Lệ từ
trước, cũng là sư đệ của Trần Đông.
"anh có Trần Đông, tôi có Bệnh Đường Tử, nếu
như là ám sát, Bệnh Đường Tử của tôi nhất định
không bằng Trần Đông , muốn truy sát, thì chấp
Trần Đông mấy đường, vì vậy, bất kể anh giấu tôi ở
đâu, hắn ta cũng sẽ tìm thấy, Và ... "
"Còn nếu Thẩm gia biết ngươi đã giam cầm tôi,
thì nhất định sẽ dùng sức mạnh của cả gia tộc giết
chết ngươi."
Thẩm Lệ nháy mắt như tơ, khẽ cắn đôi môi mỏng
" Cho nên, không bằng thừa dịp khi anh còn sống,
thì chúng ta cùng Làm A làm A với em đây như thế
nào?"
Trình Uyên nhìn chằm chằm Thẩm Lệ cười như
không cười, sau đó dùng ngón trỏ khiêu khích cái
cằm trắng nõn của cô ta "ý kiến hay."
Edit: Vasterel
Chương 358: Kiểm tra
Ánh mắt Thẩm Lệ phảng phất, trong đôi mắt đẹp
hiện lên vẻ dịu dàng vô tận, nhưng một tia lạnh lẽo
chợt lóe lên.
Trong lúc Trình Uyên không để ý, cô giơ tay lên,
nhưng ngay sau đó, một bàn tay khác của Trình
Uyên đã nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô.
Trên tay phải của cô ấy, thình lình cầm một cây
kéo rất ấn tượng.
“tôi thật sự không nghĩ ra được, cô đang suy nghĩ
cái gì nữa?” Trình Uyên chế nhạo.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Lệ đột nhiên chìm
xuống, cổ tay của cô bị Trình Uyên nắm chặt, giống
như bị một đôi kẹp sắt kẹp chặt, rốt cuộc không
nhúc nhích được, và lại truyền đến một sự đau nhói
nhẹ.
Cô nhìn chằm chằm Trình Uyên bằng ánh mắt đầy
ác ý, bướng bỉnh mím chặt môi.
Edit: Vasterel
“Không cần biết là ai có thể phát hiện ra cô ở đây,
nhưng tôi vẫn có chút trách nhiệm để nói cho cô
biết.” Trình Uyên giật lấy cây kéo trên tay cô, bình
tĩnh nói: “Không ai có thể xông vào cứu cô.”
Trình Uyên cũng không có nói chuyện giật gân,
bởi vì đây là căn cứ của anh.
Ngoài cô gái mập và Vương Mỹ Lệ còn có chuyên
gia tình báo Lý Hải Tân ngồi trấn cửa, muốn vũ lực
hạng nặng có vũ lực hạng nặng, muốn thiên nhãn có
thiên nhãn, ai có thể bước vào được?
“bằng không ngươi giết ta đi!” Thẩm Lệ kiên định
nói.
Liếc nhìn cô, Trình Uyên cười không nói lời nào.
“đến cuối cùng ngươi muốn thế nào?” Thẩm Lệ
vội la lên.
Đứng dậy, rời đi, Hoàng Đại Cường nhanh chóng
đi theo.
Edit: Vasterel
"Trình Uyên, trở lại đây cho tôi, ngươi nói đi,
muốn tôi như thế nào thì ngươi mới bằng lòng thả
cho tôi ra?"
sau lưng truyền đến tiếng gầm đầy lo lắng và tức
giận của Thẩm Lệ.
Ra khỏi căn phòng này, Trình Uyên châm một
điếu thuốc hỏi Hoàng Đại Cường "Đoán xem tại sao
tôi lại giữ cô ấy ở đây?"
Nghe vậy, Hoàng Đại Cường đột nhiên run lên, vội
vàng nói "Tôi ... Tôi không biết."
Trình Uyên nhìn Hoàng Đại Cường một lúc,rồi
nhàn nhạt nói: "tôi luôn luôn dùng người thì không
nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng
người, cho nên. . .”
Trong nháy mắt.
Hoàng Đại Cường trên trán liền thoát ra một tầng
mồ hôi mịn.
Edit: Vasterel
Hắn đột nhiên cảm thấy mình đang ở trong bể
băng ngàn năm, sống lưng toát mồ hôi lạnh.
"Vâng vâng..."
“Nói đi.” Hít sâu một hơi điếu thuốc, rồi Trình
Uyên nói.
Hoàng Đại Cường do dự một chút rồi cũng nói:
"Diệt trừ Thẩm Lệ, ngài tại Tân Dương này sẽ không
còn có đối thủ, kế tiếp ... có thể phải đối đầu với ...
tập đoàn Thẩm thị, cho nên Thẩm Lệ là một con bài
để mặc cả." "
Phân tích của Hoàng Đại Cường khiến Trình Uyên
ngạc nhiên.
Anh lại phải nhìn kỹ Hoàng Đại Cường.
Kỳ thật Hoàng Đại Cường còn có đầu óc, nhưng là
trước kia tuổi tác quá lớn, nhất thời chìm đắm trong
sự xa hoa lãng phí không thể tự thoát ra được.
Edit: Vasterel
Sau khi sửa lại tư thế đứng thẳng, hắn liền bình
tĩnh lại, hắn lập tức cũng đoán ra được vị trí của
mình, đầu óc cũng quay trở lại đại não.
“Tôi thật tò mò, trước kia ngươi làm cái gì?” Trình
Uyên hỏi.
Hoàng Đại Cường cũng không nghĩ tới, nhanh
chóng nói " Xem bói."
"..." Trình Uyên.
Nghe vậy, Trình Uyên sửng sốt một chút, sau đó
đột nhiên có hứng thú "À? Thế à, vậy ngươi bói cho
tôi đi."
Hoàng Đại Cường ngay cả cũng không ngẩng đầu
liền bịa chuyện nói, "Chủ tịch là rồng là phượng."
“Quả nhiên, xem bói đều là lừa gạt.” Trình Uyên
thở dài.
“Tuyệt đối không phải.” Ngay khi Trình Uyên thở
dài, Hoàng Đại Cường đột nhiên giật mình, vội vàng
Edit: Vasterel
vỗ bộ ngực, đắc ý nói: “Vừa nhìn dáng dấp của chủ
tịch, tôi liền biết ngài là một người phi thường siêu
phàm, phú quý đong đầy. Và, tôi cũng đoán ra gần
đây chủ tịch hội đồng quản trị sẽ có quý nhân giúp
đỡ, sự nghiệp nhất định sẽ thăng tiến vượt bậc, nếu
như không phải như vậy, tôi lại nguyện lòng bên
cạnh ngài như thế này sao? "
Những gì hắn nói cũng có lý và có cơ sở, xem boi
như đồ chơi này, Trình Uyên thật sự chỉ muốn ha ha
một tiếng.
Lắc đầu, Trình Uyên lấy một cái để tai để nói
"Ngươi nói sai một câu,ở Tân Dương này , và ngay
tại Tân Dương này, co lẽ còn có một đối thủ khó
đụng đến."
Hoàng Đại Cường bối rối.
Trình Uyên xua tay "Ngươi không hiểu."
Nói xong anh rời khỏi tầng hầm.
Edit: Vasterel
Hoàng Đại Cường, người chịu trách nhiệm giam
giữ Thẩm Lệ, đương nhiên không thể rời đi, hắn chỉ
đứng yên nhíu mày thở dài.
"Tôi thực sự không có nói láo."
...
...
Vốn dĩ Trình Uyên muốn tìm Lý Hải Tân liên lạc
một chút quan hệ, nhưng vừa ra khỏi tầng hầm liền
nhận được điện thoại của Lý Túc.
"Trình Uyên, anh ... vị hôn thê của anh muốn mời
em và em dâu dùng một bữa cơm."
Nghe vậy, Trình Uyên lập tức vui mừng. "Được
rồi, khi nào?"
“Hiện tại có rảnh không?” Lý Túc.
"Có!"
Edit: Vasterel
"Được rồi, vậy hẹn gặp nhau ở sảnh nhà hàng Fast
food nha."
" Fast food... nhà hàng? Ờ ... ok, em sẽ đến ngay."
Sau nửa giờ, nhà hàng Fast food.
Trình Uyên vẻ mặt ngơ ngác ngồi nhìn ở đối diện,
Bạch An Tương cũng vẻ mặt ngây ngơ, hai người
một hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Sốc!
Mà người đàn ông ngồi bên cạnh giống như hai
cô con dâu trẻ tuổi ngượng ngùng cúi đầu xuống,
một bộ dạng xấu hổ nhìn người khác.
Một lúc lâu sau, Trình Uyên mới hoàn hồn trở lại.
"WTF, làm sao hai người lại dính với nhau rồi?"
Dưới gầm bàn, Bạch An Tương hung hăng đá
Trình Uyên một cước. "nói kiểu gì vậy? thật là khó
nghe."
Edit: Vasterel
Trình Uyên rụt cổ một cái..
Sau đó Bạch An Tương nhàn nhạt cười một tiếng
hỏi Mục Tư Nhã "Tư Nhã, nói thật đi, hai người là
thế nào mà lại dính với nhau rồi?"
"..." Trình Uyên.
“Ờ … Ờ.” Mục Tư Nhã đỏ mặt vì xấu hổ, chỉ vào
Trình Uyên chửi bới, “Trình Uyên Ngươi đi chết đi,
ngươi không còn từ nào để nói sao, tin hay không
lão nương xé miệng ngươi ngay.”.
Trình Uyên vẻ mặt vô tội, "cái này đâu có liên
quan đến tôi, vợ tôi hỏi cô mà."
"Cô ấy là vợ ngươi, ngươi không biết thay cho vợ
ngươi sao?"
"..."
“Tôi đi toilet.” Bạch An Tương đứng dậy, sau đó
điên cuồng nháy mắt với Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Trình Uyên vẫn như cũ cứ ngồi vững như núi.
“Anh không đi sao?” Bạch An Tương khó chịu.
Trình Uyên lắc đầu "khi anh tới anh đi rồi."
Bạch An Tương hung hăng trừng mắt nhìn Trình
Uyên.
Trình Uyên chưa từng thấy cô như thế này, trong
lòng run lên, trong nháy mắt nhìn ra.
"Ha ha, tôi thường đi tiểu nhiều lần."
Sau đó,anh ngoan ngoãn đi theo Bạch An Tương
vào "toilet".
Bồn rửa tay là unisex mà nam nữ thông dụng hay
dùng, Bạch An Tương kéo Trình Uyên đến bồn rửa
mặt, nghiêm túc hỏi anh "Lý Túc người này có đáng
tin không?"
“một người đàn ông tuyệt vời.” Trình Uyên giơ
ngón tay cái lên.
Edit: Vasterel
"Nhưng mà anh ấy lớn hơn Tư Nhã rất nhiều."
"hơn có chín tuổi."
"cái gì hơn chín tuổi?"
"..."
"Được rồi, được rồi, anh có chắc chắn rằng người
này đáng tin cậy không? Và đáng tin cậy như thế
nào?"
"một triệu người có một."
"vậy là tốt rồi."
"ừm, đúng rồi."
"Nhưng anh ấy lớn hơn Tư Nhã rất nhiều!"
"..." Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Sau đó một bữa cơm quá tẻ nhạt, chủ yếu là Bạch
An Tương không phải phụ nữ nói nhiều, Trình Uyên
cũng không phải là người giữ được bí mật, trùng
hợp hơn nũa là Lý Túc lại ít lời nữa.
Chỉ có một Mục Tư Nhã có thể đốt cháy bầu
không khí , nhưng hôm nay lại dị thường giống như
cây xấu hổ.
Trình Uyên không khỏi thở dài, phụ nữ đúng là bậc
thầy trong cao thủ giỏi ngụy trang, vì Mục Tư Nhã
tính tình có chút nóng nảy, ở trước mặt Lý Túc, còn
có thể giả làm một cô nương thục nữ hiền dịu như
vậy.
Cơm nước xong xuôi, ai về nhà nấy.
Trình Uyên lái xe đưa Bạch An Tương về nhà,
nhưng đúng lúc này, có một cuộc gọi từ bệnh viện.
Từ Xuyên "Trình Uyên, có người muốn gặp anh."
“Ai?” Trình Uyên hỏi.
Edit: Vasterel
Chương 359: Hãy ghen tị
"Cảm ơn anh đã cứu anh của tôi."
Sau khi nhìn thấy Trình Uyên, một người phụ nữ
ba mươi tuổi khuôn mặt đầy đặn cúi người cảm ơn
anh với nụ cười trên môi.
Lúc nhận được điện thoại của Từ Xuyên, tình cờ
đi ăn tối với Mục Tư Nhã và Lý Túc, Trình Uyên thì đi
cùng Bạch An Tương.
Người phụ nữ quyến rũ khoảng ba mươi tuổi
trước mặt dường như là em gái của người đàn ông
lái chiếc Audi và ngất xỉu trên đường cao tốc.
Lông mày cũng có phần giống nhau nhưng ở độ
tuổi này thì có vẻ chênh lệch nhau hơi nhiều thì
phải?
Đương nhiên, đây không phải là điều mà Trình Uyên
nên quan tâm.
“do tôi gặp phải như vậy thì cũng không thể thấy
chết mà không cứu được?” Trình Uyên vẫy vẫy tay,
Edit: Vasterel
cười nói “mà cũng thuận đường nữa, cho nên
không cần khách khí đâu.”
Người phụ nữ đưa một chiếc nhẫn và khẽ mỉm
cười. "Dù sao thì Trình tiên sinh cũng đã cứu mạng
anh của tôi. Đây là sự thật không thể phũ phàng
được. Vì vậy, xin Trình tiên sinh đừng từ chối lời
cảm ơn của tôi."
Nhìn vẻ sang trọng quý phái, Trình Uyên biết bọn
họ không tiếc tiền, đối với những người như thế
này, nếu từ chối, trong lòng cô ấy có thể cảm thấy
có chút khó chịu áy náy, luôn cảm thấy mình nợ ai
đó một thứ.
Nhưng nếu anh chấp nhận món quà của cô ấy,
bản chất của vấn đề sẽ thay đổi, giống như một
cuộc giao dịch.
Trình Uyên cũng không muốn người khác cảm
thấy mắc nợ mình bất cứ thứ gì, nhìn chất liệu kim
loại màu lam pha lê óng ánh của chiếc nhẫn này
cũng không có gì đặc biệt, nghĩ đến giá trị thì cũng
có hạn.
Edit: Vasterel
Vì vậy, anh đưa tay ra đón lấy, "nếu đã như vậy,
vậy thì …. cung kính không bằng tuân mệnh."
Anh vui vẻ nhận quà cảm ơn này, người phụ nữ
kia chợt nở nụ cười xinh đẹp, sau đó ánh mắt của cô
ấy rơi vào trên người Bạch An Tương.
Đôi mắt sáng lên ngay lập tức.
"Vị này là... ?"
“Vợ tôi.” Trình Uyên.
Bạch An Tương không biết phát tiết cái gì, nhưng
thấy hai bên đều rất thân thiện, lịch sự mỉm cười
với người phụ nữ rồi gật đầu "Xin chào."
Người phụ nữ này ngạc nhiên nói, "Trình tiên sinh
thật là có phúc lớn."
Trình Uyên dịu dàng khẽ liếc nhìn vào Bạch An
Tương.
Edit: Vasterel
Từ Xuyên cho biết người đàn ông này bị nhồi máu
cơ tim, may mà đến kịp thời, nếu không ...
Lúc này, người đàn ông đó vẫn đang được tiến
hành mổ để nới lỏng động mạch vành trong phòng
phẫu thuật, Trình Uyên cảm thấy mình không tốt
không nên quấy rầy,và hiện tại cũng đã gặp người
nhà giải thích rõ ràng sự việc,cho nên không cần ở
lại đây nữa.
Sau khi chào tạm biệt người phụ nữ.
Trong xe, Bạch An Tương đột nhiên nói: "Cái này
là chuyện anh làm việc tốt đúng không?"
“Thôi thôi!” Nghe xong lời này, Trình Uyên kinh
ngạc, nhanh chóng nói: “Anh không có làm việc tốt
gì cả.”
Bạch An Tương nhàn nhạt liếc anh một cái.
Trình Uyên thở ra một hơi nói: "Đêm nay mời em
ăn một bữa thịnh soạn."
Edit: Vasterel
"ừm?"
...
...
Vào buổi tối, đèn được thắp sáng lên.
Khách sạn Tân Dương Grand vẫn là sôi động như
ngày hôm qua, những chiếc xe ô tô hạng sang đậu
kín cả bãi đậu xe.
Yến tiệc tối này là mừng lễ kỷ niệm Tập Đoàn Cẩm
Đông,và quy tụ hầu hết các chủ doanh nghiệp ở Tân
Dương này.
Vẻ bề ngoài có vẻ là buổi lễ thịnh trọng, nhưng nó
chỉ là một lễ kỷ niệm, trên thực tế, nhiều người biết
rằng đây giống như một bữa tiệc hơn.
Và đêm nay, định mệnh sẽ thay đổi cơ cấu của
toàn bộ khu kinh doanh Tân Dương này, Tập Đoàn
Cẩm Đông sẽ tiếp tục là đầu tàu, sẽ vững vàng hơn
Edit: Vasterel
và có chỗ đứng vững chắc hơn trên cương vị là
“super boss”.
Sảnh tiệc được thiết kế theo phong cách phương
Tây, tức là tất cả đồ ăn và rượu đều được bay ra đại
sảnh, có thể tùy ý chọn và ăn uống mình thích, như
vậy sẽ sinh động, náo nhiệt hơn.
"Này, ai cho ngươi vào đây, cút ngay!"
Lúc này, ở cửa, một cô gái trang điểm tô son trét
phấn, mặc quần jean rách đã bị một số nhân viên
bảo vệ chặn lại.
"Này, các ngươi nói cái gì?" nghe vậy Cô gái rõ
ràng không được vui, không khỏi khó chịu nói. "Tôi
muốn đi vào. Còn cần phải sự đồng ý của các ngươi
sao?"
“Nói nhảm, hôm nay nơi này đã được Tập Đoàn
Cẩm Đông thuê trọn, ngươi không thể đi vào.” Bảo
vệ kiên quyết nói.
Edit: Vasterel
Cô gái vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, chủ tịch Tập
Đoàn Cẩm Đông là đại ca của tôi."
Nghe vậy, nhân viên bảo vệ có vẻ hơi giật mình,
cẩn thận dò xét những gì trước mắt lại một lần nũa,
nhìn thấy ăn mặc giống đầu đường xó chợ, không
khỏi chế nhạo. " chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông. Là
đại ca của ngươi ? ngươi đừng có mà nói đùa, nếu
ngươi nói như vậy, thì tôi đây cũng là anh họ của
chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông có được không. "
Giọng người bảo vệ vừa rơi xuống.
"Tôi không có một người anh họ như ngươi."
Trình Uyên cùng Bạch An Tương đi vào, không
ngừng ra hiệu với cô gái vẫy vẫy tay, "Đi thôi, đại ca
dẫn ngươi đi ăn đồ ăn ngon."
Cô gái ấy không phải ai khác, chính là em gái của
Đầu từ trọc, người phụ nữ có sợ mì trên người Từ
Lệ.
Nhìn thấy Trình Uyên, Em gái Đầu Từ trọc lập tức
mặt mày hớn hở, liền vội vàng gật đầu đi theo.
Edit: Vasterel
Mà lại vẫn không quên quay đầu lại hướng bảo an
chọc tức người đó.
Người bảo vệ vẻ mặt bối rối.
Khách sạn Tân Dương Grand vốn là công ty thuộc
sở hữu của Cẩm Đông, lúc trước nhân viên bảo vệ
không biết Trình Uyên, nhưng tại buổi đấu giá đó,
bọn họ đều có vẻ quen thuộc đến anh.
Cho nên, hắn ta cảm thấy tồi tệ sắp đến với hắn.
Người bảo vệ bên cạnh vỗ vai an ủi nói: "Không
sao đâu, chủ tịch của chúng ta không phải loại
người bụng dạ hẹp hòi, sẽ không nhớ tới ngươi là
anh họ của ngài ấy đâu."
Nhân viên bảo vệ vẻ mặt buồn bực, "Tại sao lại
thế này? Chủ tịch của chúng ta rốt cuộc là người
như thế nào? Làm sao ngay cả loại người phụ nữ
thế này đều cũng biết?"
...
Edit: Vasterel
Em gái Từ trọc đi theo Trình Uyên, rồi cười hỏi:
"đại ca, đây là chị dâu sao? Nhìn thật xinh đẹp như
vậy, thảo nào anh lại từ chối ngủ với em."
Nghe vậy, Trình Uyên vuốt trán, vừa đi vừa nói:
"Đừng nói nhảm, cẩn thận không ta lại nói những lời
ngươi vừa nói cho anh trai ngươi đấy."
“thôi đi, đại ca của em không quan tâm đâu.” Em
gái Từ trọc phản bác nói.
“Thôi đi đi, tự mình đi chơi đi, ta còn có việc.”
Trình Uyên.
Em gái Từ trọc một mét sáu thấp thua hơn cả cái
đầu, có chút không theo kịp Trình Uyên, nghe vậy
gật đầu cười, "Đại ca, lát gặp lại."
Nói xong xoay người chạy tới đại sảnh đầy đồ ăn.
Ngay khi cô ta rời đi, Bạch An Tương lập tức dừng
lại.
Edit: Vasterel
“Làm sao vậy?” Trình Uyên nhìn thấy Bạch An
Tương không có đi tiếp, liền dừng lại hỏi.
Bạch An Tương lạnh lùng nhìn anh chằm chằm,
hỏi "Anh không định giải thích cho em sao?"
Trình Uyên một vẻ mặt khó hiểu ,"Giải thích cái
gì?"
“Hứ!” Khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, trong
mắt lộ ra vẻ hung tợn.
Trong nháy mắt, Trình Uyên kịp phản ứng lại "À,
cô ấy, con nha đầu này, là em gái của một người
bạn của anh."
“Cô ấy có vẻ thích anh ha.” Bạch An Tương.
Khi Trình Uyên nhìn thấy cô tức giận, anh không
khỏi vui mừng nói "Em ghen à?"
“Đừng có nói nhảm, ai mà ghen với anh.” Bạch An
Tương nổi nóng nói: “anh có đi hay không?
Edit: Vasterel
Trình Uyên cười cười, không có nói gì nữa.
Đối với Em gái Từ đầu trọc, anh thật sự không có
tâm tư.
Tuy rằng anh và Từ trọc chỉ là quan hệ giao dịch
làm ăn, nhưng trong quan hệ làm ăn vẫn vui vẻ với
nhau, đương nhiên sẽ trở thành "bạn" ,và Trình
Uyên thực sự coi em gái từ trọc như em gái mưa, ấy
nhầm em gái kết nghĩa.
Hơn nữa, khi Long Học Viễn cấu kết với Miêu Địa chi
Vương, chính là Trình Uyên được em gái Từ trọc
thông báo trước.
Còn Bạch An Tương thì rõ ràng là đang lên cơn
ghen.
Thật ra đây cũng là điều kiện tiên quyết, Bạch An
Tương vốn tưởng rằng Mục Tư Nhã cũng đã tìm
được hạnh phúc cho riêng mình, vậy mình đối với
Trình Uyên có nên tốt hơn không, ngay cả giữa
những người bạn gái cũng sẽ có những so sánh vô
hình.
Edit: Vasterel
Đẩy cửa phòng tiệc ở hậu trường khách sạn Tân
Dương Grand ra, Trình Uyên vừa bước vào, đột
nhiên, một người phụ nữ với dáng người ưu nhã.
Dung mạo tuyệt mỹ, lao nhào vào ôm chặt lấy anh.
Bạch An Tương phía sau Trình Uyên nháy mắt
ngẩn người ra.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom