• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Đỉnh Cao Phú Quý (13 Viewers)

  • Chương 367-370

Edit: Vasterel
Chương 367: Giảm giá 50%
"Ai gù mẹ ơi, đó không phải là như những gì mẹ
nghĩ..."
"xùy xùy!"
Mục Tư Nhã muốn biện hộ, nhưng bị Tân Thiến
ngăn lại bằng động tác im lặng.
Sau đó Tân Thiến tới vén rèm một chút, rồi nhìn
ra bên ngoài.
Trong phòng khách, Mục Vệ Đông cùng Lý Túc và
Trình Uyên đang tán gẫu, có lẽ là bởi vì "có quen
biết" với Trình Uyên, cho nên hỏi Trình Uyên rất
nhiều.
"Tiểu Trình, cháu dạo gần đây có khỏe không?"
"gật đầu..."
"Uh ... Mọi chuyện ở nhà ổn chứ?"
"gật đầu..."
Edit: Vasterel
"cháu ... cháu không bị làm sao chứ Tiểu Trình?"
"gật đầu..."
Nhìn thấy cảnh này trước mắt, Tân Thiến liếc mắt
nhìn Mục Tư Nhã vẻ mặt hoảng sợ,và bực bội nói:
"con nha đầu này, con chia tay thằng đó là được rồi,
còn đem hắn đến đây làm gì, con xem Tiểu Trình
này tức giận đến mức thành đần ra rồi kìa."
"..." Mục Tư Nhã.
Nói lại viêc lúc trước, liên quan đến Trình Uyên,
Mục Tư Nhã cùng với cha mẹ cô ấy, cô đã giải thích
rằng họ đã chia tay, về việc ai là người đề nghị chia
tay, thì đối với kiểu khoe mẽ này,thì Mục Tư Nhã
đương nhiên sẽ là người vỗ ngực ta đây.
“Thật là một đứa trẻ tội nghiệp, còn nhỏ như vậy,
haiz, thật sự là đáng tiếc.” Tân Thiến vẻ mặt buồn
bực “con nói xem, hắn sau này có thể tìm được vợ
không?
Edit: Vasterel
Mục Tư Nhã đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Mình phải giải thích thế nào với mẹ đây?
“Mẹ, nếu con nói với mẹ rằng anh ấy là chồng của
An Tương, thì mẹ có tin không?” Mục Tư Nhã do dự
một chút rồi nói.
Tân Thiến thở dài "Tin hay không thì còn phải tùy
thuộc vào điều kiện..."
Đột nhiên bà ấy trừng mắt to, bà ấy sững sờ một
lúc rồi nói. "Ý con là ... hắn ta là ... là chồng của An
Tương?"
“Dạ.” Mục Tư Nhã ngượng ngùng cười gật đầu.
Tân Thiến lẩm bẩm, nói "Chồng của Bạch An
Tương không phải là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông
sao?"
"Ôi trời ơi!"
Edit: Vasterel
"con nha đầu ngốc này, còn ngẩn người ra đó làm
gì nữa, mau đi pha trà nhanh lên!"
...
...
Tại nhà của họ Mục , ăn buổi cơm trưa xong,
nhân vật chính của bữa cơm này đột nhiên trở
thành Trình Uyên, về phần Lý Túc ... là hai vợ chồng
già của nhà này cũng không quan tâm đến lắm.
Khi Mục Tư Nhã đưa bọn họ đi ra ngoài, cô ta
phàn nàn Trình Uyên với vẻ mặt u ám chua xót.nói
"ngươi nói xem ngươi đến đây làm cái gì? Ngươi
đến đây để quấy rầy chúng tôi đúng không?"
“tại sao, tôi làm gì mà quấy rầy?” Trình Uyên cũng
không có phục vôi lên giọng. “trong hoàn cảnh này
tôi đâu có nói một lời nào? Đây cũng gọi là làm quấy
rầy sao?
“sao ngươi không như bình thường nói một vài
câu đi, lúc nãy thì như thằng điên, cha mẹ tôi thậm
Edit: Vasterel
chí còn thắc mắc rằng An Tương có bị mù không
nữa ấy chứ.” Mục Tư Nhã quát mắng sa sả
"thôi đừng làm ồn nữa," Lý Túc nói, "anh xem
như vậy cũng khá tốt rồi."
Nghe vậy, Mục Tư Nhã liền xấu hổ gật đầu, rồi vô
cùng yểu điệu thục nữ nhẹ giọng nói: "dạ."
"..." hai con mắt Trình Uyên như sắp lồi ra ngoài.
Trong lòng anh cảm thấy chuyện gì đang xảy ra vậy,
và anh đang ở đâu. Con mẹ hắn đúng là vỏ quýt dày
có móng tay nhọn.
Trên đường trở về.
Lý Túc đưa cho Trình Uyên một điếu thuốc, rồi
cười nói "Cám ơn."
Trình Uyên châm điếu thuốc , ngây người nhìn
anh ta.rồi nói "Anh với em mà còn khách sáo gì
nữa? em coi anh như anh ruột của mình. Thì đương
nhiên phải giúp rồi."
Edit: Vasterel
Nghe vậy, Lý Túc trầm tư.
Anh ta cũng châm điếu thuốc cho mình, cười nói:
“Một mình quen rồi, tự dưng lại có thêm hai người
thân, có chút không quen lắm”.
Cái gọi là hai người thân, Trình Uyên đương nhiên
biết anh ta đang nói đến chính là Mục Tư Nhã,
người kia chính là mình.
Chuyện này mà nói thật ra, Trình Uyên cảm thấy
là một chuyện tốt.
Anh không có anh chị em từ khi còn nhỏ, thậm chí
không có cha của anh nữa.
Khi anh đã lớn khôn, một ngày nọ, mẹ và cha anh
đều nhảy ra rồi nhận lấy anh, khiến anh lúng túng
không biết phải làm gì.
Lúc này còn có một người em khác, nhưng đứa
em đó hết lần này đến lần khác lại là người muốn
Edit: Vasterel
giết anh, điều này khiến cho anh có chút mâu thuẫn
giữa tình cảm của hai anh em.
Lý Túc lại là người nhiều lần giúp anh, chẳng qua
lúc đầu là vì có người bên trên đứng sau chỉ điểm,
nhưng sau đó anh ta hoàn toàn là xuất phát từ tâm,
cho nên cái này Trình Uyên có thể nhìn ra được.
Vì vậy, gọi Lý Túc là một tiếng anh, Trình Uyên vẫn
là nguyện lòng.
Và người anh này có thể bù đắp những thiếu sót
giữa các mối tình cảm trong gia đình, và như vậy
củng đủ làm cho anh cảm thấy ấm lòng.
“rồi sẽ tốt.” Trình Uyên nói.
"Ừ," Lý Túc cũng là gật đầu tán thành, "cũng sẽ
tốt."
Sau đó, Trình Uyên dò xét Lý Túc từ trên xuống
dưới,rồi nhếch miệng nói. "mà đúng rồi, ai chọn bộ
quần áo này cho anh?"
"có chuyện gì sao?"
Edit: Vasterel
"bộ này không có hợp lắm, đi đi, em dẫn anh đi
mua vài bộ."
"thôi, không cần thiết đâu?"
"Tại sao không? Một tuần nữa sẽ kết hôn, chẳng
lẽ anh cứ ăn mặc như thế này sao?"
"Ờ..."
Dưới "áp lực" ép buộc của Trình Uyên, Lý Túc vẫn
lái xe đến "trung tâm mua sắm".
Nói cách khác, Trình Uyên không có yêu cầu gì
đặc biệt đối với ăn mặc, cũng không quan tâm lắm,
nhưng Lý Túc kết hôn là một chuyện trọng đại, nhất
định phải thận trọng chuẩn đến từng centimet.
Tuy rằng hai người đều là những người lạc hậu
trong mua quần áo hàng hiệu, nhưng Trình Uyên
khác với trước đây,ngược lại anh có cách của chính
mình.
Edit: Vasterel
Mua thứ đắt nhất, chắc chắn sẽ không tệ.
"đại ca, đến đây thử cái này đi."
"Ấy, không được không được."
"em cảm thấy nó ổn hơn đó, anh thử đi xem sao."
"quá đắt."
"thử đồ chứ đâu có mất tiền?"
Không lây chuyển được Trình Uyên, Lý Túc đành
cầm một bộ đồ ba vạn tệ tiến vào phòng thử đồ.
Nhưng mà nói gì đi nữa,quả thật ba mươi nghìn
nhân dân tệ một bộ quần áo ... thật là quá đắt.
Ngoại trừ bộ đồ mà Trình Uyên mặc khi đi làm và
tham gia các sự kiện lớn, quần áo còn lại của anh chỉ
có ba trăm tệ.
Nhân viên bán hàng là một người phụ nữ trang
điểm đậm.
Edit: Vasterel
Lúc Trình Uyên và Lý Túc đi vào, cô ta đang nghịch
điện thoại di động, không thèm ngẩng đầu nhìn bọn
họ.
Có lẽ theo ý kiến của cô, loại cửa hàng hàng hiệu
xa xỉ này không phải là thứ mà hai con gà bản địa
này có thể tiêu dùng được trước mặt cô.
Lý Túc vào phòng thử đồ, Trình Uyên đến quầy
hỏi "người đẹp, bộ quần áo vừa rồi có bớt không?"
Nhân viên bán hàng không thèm ngẩng đầu,
giọng đầy khinh thường nói: "hỏi để làm gì vậy? Cho
dù có bớt thì cũng giá của nó vẫn hơn 20.000 tệ."
"Hơn 20.000? vậy thì giảm bao nhiêu?" Trình
Uyên bối rối hỏi.
Cô nhân viên bán hàng trang điểm đậm này hình
như đang chơi game điện thoại, Trình Uyên vừa hỏi
đúng ngay cô ta không qua được màn, tức giận đập
điện thoại xuống quầy, mặt mày tối sầm, nói: "Này ,
ngươi có bị mù không? Ngươi có nhìn rõ không, cái
Edit: Vasterel
này là hàng chính hiệu! Giảm giá sao, ngươi có mua
được không mà giảm giá? "
“không phải tôi mua, mà là ngươi bên trong kia
mua.” Trình Uyên.
“là hai thằng nghèo kiết xác.” Nhân viên bán hàng
chế nhạo.
Trình Uyên nhìn xuống thứ mình đang mặc, cảm
giác cũng đâu đến nổi nghèo kiết xác, tại sao lại bị
khinh thường như vậy?
Từ một thằng khốn khổ trở thành người giàu nhất
Tân Dương.
Có thể phải mất một thời gian nữa mới thích ứng
được, Trình Uyên luôn cảm thấy bản thân vốn đã
rất kiêu ngạo rồi, nhưng thật ra trong mắt người
khác, anh vẫn ăn hại như xưa.
“Ngươi đánh giá chúng ta không có khả năng trả
nổi sao?” Trình Uyên hỏi với vẻ nghi ngờ.
Edit: Vasterel
"Haha," nữ nhân viên này cười chế nhạo. "Không
phải tôi xem thường ngươi, mà là nhìn ngươi ăn
mặc như những món vỉa hè này, trong người có thể
có được bao nhiêu tiền nơi á? Thôi vậy đi, cứ coi
như tôi giảm giá 50% cho ngươi đi, nếu như ngươi
trả được 50% giá của cái bộ quần áo này,. Thì tôi sẽ
làm như những gì ngươi nói. "
Nghe vậy, Trình Uyên liền rất vui mừng.
Đem cái thẻ đập cái bốp vào bàn rồi nói "quẹt
thẻ".
Từ hơn 30.000 xuống còn hơn 10.000, chuyện tốt
như vậy tìm đâu ra?
Nữ nhân viên này lập tức ngẩn ra.
Edit: Vasterel
Chương 368: Một cú đấm
Nữ nhân viên chậm rãi nhìn tấm thẻ của Trình
Uyên đập lên trên quầy , không khỏi phát cười.
"Ngươi có bị làm sao không hả? Cái này cũng gọi
là thẻ sao?"
Chẳng qua, phần lớn mọi người đều chưa từng
thấy qua cái thẻ đen này, Trình Uyên không trách
nữ nhân viên không có tầm nhìn này,rồi cười nói:
"quét đi."
Nghe vậy, nữ nhân viên tròn xoe mắt, lấy máy
POS ra, cài đặt số tiền rồi quẹt thẻ trên đó.
"Tích! Quét thẻ thành công!"
"..."
Nữ nhân viên này lập tức sửng sốt, hai mắt trợn
tròn.
Lúc này, Lý Túc bước ra khỏi phòng thử đồ, hỏi
Trình Uyên "Thế nào?"
Edit: Vasterel
Quả nhiên, dựa vào một bộ quần áo hàng hiệu,
khí chất của Lý Túc cũng khác hẳn lên.
"Được được!"
Cầm lại thẻ của mình, rồi vẫy tay ra hiệu với Lý
Túc nói "Đi thôi."
Lý Túc kinh ngạc, "Trả tiền chưa?"
Vừa thấy vậy, nữ nhân viên kia đột nhiên kịp phản
ứng lại,vội vàng chạy tới ngăn Trình Uyên lại.
"Chuyện này ... chuyện này, tôi thật sư không có
mắt, xin hãy tha thứ cho tôi."
"Thì sao? Hối hận rồi sao?" Trình Uyên hỏi.
Nữ nhân viên lắc đầu nguầy nguậy,nói "Không
thưa ngài, chỉ là..."
Vừa đảo mắt thoáng qua, nữ nhân viên chỉ vào
cửa hàng đối diện nói: “Thưa ngài, ngài có thấy cái
mày đo sức mạnh bên kia không?”.
Edit: Vasterel
Cửa hàng đối diện là người bán giày, cũng là
thương hiệu của Ashini, nghĩ đến giày hiệu Ashini đi
với bộ quần áo này có vẻ là hợp tình hợp lý.
"Ừm."
"là như vậy thưa ngài, chúng tôi có một sự kiện
diễn ra. Chỉ cần sức đánh vượt hơn 1 kg so với mức
cố định, thì sẽ được giảm ngay 10 NDT. ngài xem là
áo quần cũng đã có rồi. nhưng giày có nên ...?"
Trình Uyên nhìn thoáng qua giày của Lý Túc, cũng
thấy không hợp với quần áo cho lắm.
Bước tới máy đo sức mạnh này, Trình Uyên nhìn
lên rồi nhìn xuống, phát hiện sản phẩm này là máy
đo lực đấm thường thấy ở nhiều sảnh vui chơi giải
trí.
Anh cũng đã nhìn thấy nhiều hoạt động trong các
trung tâm mua sắm.
Edit: Vasterel
Ví dụ, đối với môn nhảy xa, nếu nhảy xa sẽ được
giảm giá khi nhảy vượt mốc được cố định.
Hoặc là, lấy hàng rào và để người ta bước qua, và
sẽ có các mốc giảm giá và đặc biệt nhất là miễn phí,
mỗi người bước qua mốc nào sẽ được hưởng mốc
đó.
Trong khi Trình Uyên đang dò xét máy đo sức
mạnh, nhân viên nữ kia chạy ra sau quầy và nói nhỏ
điều gì đó với nhân viên nam trong cửa hàng này.
Nam nhân viên là một người đàn ông lực lưỡng,
đội mũ lưỡi trai hợp thời trang. Hắn ta ước tính cao
1,8m, mặc áo ba lỗ đen và để lộ hoàn toàn cơ bắp
rắn chắc của cánh tay.
Nghe nữ nhân viên nói gì đó, nam nhân viên đội
mũ lưỡi trai đi tới gần họ, luồn một tay chống vào
bên cạnh máy đo sức mạnh này, rồi khinh khỉnh nói:
"sao vậy? Những người có tay ,bắp chân nhỏ như
vậy cũng muốn thử sao?"
Edit: Vasterel
Trình Uyên hỏi "cái này của các ngươi cố định
mức là bao nhiêu?"
Nghe vậy, nam nhân viên của hàng mỉm cười, nói
"250 kg, chỉ cần ngươi có thể vượt quá 250 kg, cứ
vượt qua 1kg, thì sản phẩm giày của bên tôi sẽ giảm
giá cho ngươi mười tệ, còn nếu ngươi vượt quá 100
kg thì giảm ngay 1.000 nhân dân tệ? "
“Nhưng không phải bên này có viết là 200kg
sao?” Trình Uyên đột nhiên chú ý tới bên cạnh có
một cái bảng quy định mức là 200 kg.
“Đó là trước đây, chứ giờ đã thay đổi từ lâu rồi.”
Người đàn ông cơ bắp nói.
Trình Uyên cười nói: "Ngươi đây không phải gian
lận sao? Lý Tiểu Long một đấm đánh tới 157 kg,
cũng chính là 314 kg. Người bình thường như chúng
ta làm sao có thể vượt quá 250 kg?"
Người đàn ông cơ bắp chế nhạo khinh thường,
“được thôi, nếu ngươi thực sự muốn chơi, vậy tôi
Edit: Vasterel
sẽ ngoại lệ cho ngươi với mức cố định 200kg thế
nào?
"Nhưng với một điều kiện. Nếu như ngươi không
vượt qua mức 200 kg, thì ngươi phải trả đủ tiền cho
bộ quần áo mà ngươi mới mua trong cửa hàng đó."
Cái này Trình Uyên là đâu có muốn, rõ ràng bên
kia là người làm ra như vậy, tại sao muốn chúng tôi
phải đủ chứ?
Anh lắc đầu nói "Không được!"
Nghe đến đây, người đàn ông lực lưỡng bỗng giật
mình.
Sau đó Trình Uyên kéo Lý Túc rồi nói: "Đi thôi."
Nam nhân vạm vỡ vội vàng nói: "như vậy mà
không được sao? Cái này cho dù là phụ nữ, cũng có
thể đánh tới 200kg, nhưng với đàn ông như ngươi
thì có lẽ không tồi như vậy chứ?"
Edit: Vasterel
Những lời này vừa nói ra, Lý Túc đột nhiên dừng
lại.
Trình Uyên vẻ mặt bối rối "định làm gì?"
Lý Túc nói: "Giày với quần áo không hợp cho lắm,
anh muốn mua một đôi giày khác."
nói xong, còn chưa kịp để Trình Uyên nói gì, liền
xoay người đi tới.
Người đàn ông vạm vỡ vui mừng khôn xiết khi
thấy điều này, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ khinh
thường "vị đại ca này, muốn thử không?"
thân hình Lý Túc hơi giống Trình Uyên, nhìn trên
người thấy cũng không có mạnh lắm, nam nhân
vạm vỡ này cùng người nữ nhân viên cửa hàng kia
trong lòng đều là mừng thầm.
Ngay cả nam nhân vạm vỡ cũng nhướng mày nhìn
nữ nhân viên, như muốn nói, nhìn ta có thông minh
không, dùng chiêu khích tướng thấy hiệu quả chưa.
Edit: Vasterel
Đứng trước máy đo sức mạnh này, Lý Túc chợt
nhíu mày.
Khi nhìn thấy điều này, người đàn ông cơ bắp
cười lạnh chế nhạo, "sao rồi, không dám sao?"
Trình Uyên cũng đi tới, kéo Lý Túc nói: "Đừng có
để bị lừa, bọn hắn nhất định đã đụng tay dụng chân
vào rồi."
Lý Túc lắc đầu nói: "không phải không dám, mà
tôi có một vấn đề cần hỏi ngươi trước."
“cứ hỏi.” Người đàn ông cơ bắp nói.
Lý Túc một mặt chân thành hỏi: "Nếu như đánh
nổ máy,thì như thế nào? Có phải trả thêm tiền cho
cái máy này không?"
Khi nghe thấy điều này, người đàn ông cơ bắp đã
phát lên cười.
Con gà này cười mà cong cả người.
Edit: Vasterel
“con mẹ mày ngươi đang đùa tôi sao?” Người
đàn ông lực lưỡng này vỗ quầy đôm đốp rồi nói:
“Lại đây,lại đây, mày đánh nổ cái máy này cho tôi
xem cái. Nếu quả thật ngươi đánh nổ,đừng nói là
máy móc không cần ngươi phải bồi thường, ở tiệm
giày của chúng tôi, ngươi cứ tùy ý chọn , và đó còn
được miễn phí nữa?”.
"Mấy người các ngươi chân yếu tay mềm đói
đánh cho nổ, các ngươi nghĩ mình là ông Hoàng
Boxing sao, thật sự là làm cho tôi cười đến chết
mất."
Nhưng mà, vừa nghe nói có thể tùy ý chọn giày
mà không cần trả tiền, Lý Túc liền đeo bao tay
vào,và không nói lời nào nữa.
Trình Uyên vẻ mặt bất lực, thở dài nói: "anh
không nghe lời đi, để xem anh bị người ta lừa như
thế nào, bọn họ rõ ràng đã giở trò ma quỷ."
Về phần này, Lý Túc trở mặt giả câm giả điếc làm
ngơ, chậm rãi hướng về phía máy đo sức mạnh.
Edit: Vasterel
Khi nhìn thấy điều này, người đàn ông cơ bắp đã
bí mật duỗi chân và dẫm lên mặt sau của chiếc máy.
Trình Uyên nhìn không ra cái này động tác nhỏ
này, Lý Túc cũng không có để ý tới, người phụ nữ
cửa hàng kia biết đã lâu, và lại biết rõ ràng nữa.
Thế là, tên cơ bắp cùng nữ nhân viên cửa hàng kia
nhìn nhau cười một tiếng.
“Bắt đầu đi.” Người đàn ông cơ bắp nhẹ nhàng
nói.
"Bùm!"
Vừa hạ giọng, Lý Túc đột nhiên dùng một quyền
đấm vào quả bòng được treo ở máy này.
Không hoa mỹ, cực nhanh, cực mạnh và cực lớn.
Người đàn ông lực lưỡng đưa tay đỡ chiếc máy bị
giật lùi lại.
"Xì xì xì ...!"
Edit: Vasterel
Với một âm thanh bất thường, máy đo sức mạnh
này phát ra một đám khói.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt
đều chết lặng.
Liền nhìn thấy miếng da bò của máy đo này đã bị
bể, ngay cả bộ phận đó cũng bị biến dạng, bao tay
đấm mà Lý Túc đeo trên tay cũng bị rách.
Sức mạnh gì đây?
Trình Uyên há mồm quên khép lại.
Chưa kể người đàn ông vạm vỡ và cô nhân viên
phụ nữ kia, cả hai người gần như nuốt một ngựm
nước miếng cùng một lúc.
Thời gian dường như đóng băng vào lúc này.
Lại dán mắt vào nhìn Lý Túc, thì ảnh đã nguây
nguẩy bước đi chọn giày.
Edit: Vasterel
Một lúc sau, Trình Uyên mới hoản hồn trở lại.
Cuối cùng anh cũng hiểu ra một sự thật.
“Đứng trước một sức mạnh tuyệt đối, mọi âm
mưu, thủ đoạn đều vô nghĩa”.
Trình Uyên mừng rỡ một tiếng, xoay người đi vào
trong tiệm. “đại ca, đại ca, anh dạy cho em một
chút đi.”
Nam nhân vạm vỡ và nữ nhân viên lại nhìn nhau.
“Lương tháng này có lẽ sẽ bị ông chủ trừ rồi.”
Một tiếng thê lương kêu lên!
Edit: Vasterel
Chương 369: Trình Nặc là người như thế nào
Bước ra từ trung tâm mua sắm, Lý Túc đã phũ lên
một diện mạo hoàn toàn mới.
Lái xe đưa Trình Uyên trở về, xuống xe, Lý Túc lại
nhấn mạnh, nói "Đến lúc đó đừng quên tới đấy."
“nhất đính sẽ đến.” Trình Uyên.
Trở lại Tập Đoàn Cẩm Đông, anh liền đụng mặt
với Vương Hinh Duyệt ở hành lang.
“Chủ tịch, có người tìm ngài.” Vương Hinh Duyệt
nói.
Trình Uyên tò mò hỏi "Ai?"
“Là một vị thiếu gia trong bữa yến tiệc tối hôm
đó.” Vương Hinh Duyệt nói.
Người đàn ông trẻ tuổi nào đây?
Hầu hết các bữa tiệc tối hôm đó đều là các cấp
bậc ông chủ lớn, người trẻ tuổi không có nhiều,
Edit: Vasterel
điều duy nhất khiến anh ấn tượng nhất, là Thẩm
Hoa, và Ngụy Tác.
Phương Thanh Yến hơn 30 tuổi, nhất định sẽ
không phải là hắn, Thẩm Hoa thì quá hiển nhiên
không cùng một đường với chính anh, và nhất định
không có khả năng đến tìm anh, vậy chỉ còn lại là
Ngụy Tác.
"Ở đâu?"
"Phòng khách."
“Được rồi.” Trình Uyên gật đầu, đi tới phòng tiếp
khách.
Nhưng anh đi được hai bước, thì dừng lại.
“Hinh Duyệt.” Nhìn lại thấy Vương Hinh Duyệt
vẫn đứng ở nơi đó, Trình Uyên hét lên.
Vương Hinh Duyệt rùng mình một cái, nhanh
chóng quay lại "vâng chủ tịch."
Edit: Vasterel
"cô …. Cô vẫn ổn đấy chứ?"
“Hả?” Nghe đến đây, Vương Hinh Duyệt đột
nhiên có chút chột dạ, vội vàng gật đầu “có.”
“ừ, vậy là được rồi.” Trình Uyên cười.
Thực ra, Trình Uyên có thể cảm nhận được rõ
ràng tâm trạng của Vương Hinh Duyệt mấy ngày nay
rất tệ,và không biết tại sao lại như vậy.
Nhưng khi cùng Lý Túc đến nhà Mục Tư Nhã, nhìn
thấy Mục Tư Nhã ở trước mặt Lý Túc, giống như là
lột xác một người mới.
Trong lòng Trình Uyên có chút cảm động, vốn dĩ
anh muốn nói rằng cô nên tìm một người bạn trai
đi.
Kết quả là cô ấy vẫn không nói ra, nguyên nhân có
thể là do cô ấy vẫn còn hình bóng trong mối quan
hệ lần trước.
Edit: Vasterel
Vốn dĩ chỉ là hành động vô tình, ai biết được
nhưng lại khiến trái tim Vương Hinh Duyệt gợn
sóng.
Nhìn thấy Trình Uyên vào phòng tiếp khách,
Vương Hinh Duyệt mím môi.
...
Sau khi nhìn thấy Ngụy Tác, Trình Uyên bắt tay với
anh ta, cười nói: "Hôm nay ngọn gió nào, đem Ngụy
đại thiếu gia đến đây vậy?"
Ngụy Tác cũng cười nói: "Trình đại ca, đừng trêu
em nữa, em lần này tới đây chủ yếu là để nói lời
tạm biệt."
"Tạm biệt?"
"Ừm, thật ra em cũng chỉ đi ngang qua đây thôi,
nhưng nghe nói ở Tân Dương này có chút sôi nổi,
nên ở lại xem thử, không ngờ ..."
Edit: Vasterel
Nói xong, Ngụy Tác đặt một xấp tiên lên bàn, nói
với Trình Uyên, "Đây là tiền bồi thường cho việc vừa
rồi đâm xe của mẹ vợ anh ngày hôm đó, Trình đại
ca, mong anh nhận lấy."
Nghe vậy, Trình Uyên đại khái liếc mắt nhìn, môt
xấp dày cộp, ước chừng có hơn một trăm vạn.
"Em muốn đánh vào mặt anh sao?"
"Trình đại ca, đừng hiểu lầm, em biết anh không
thích số tiền nhỏ này, nhưng mà em là người như
vậy, chuyện gì ra chuyện đó, em chỉ hi vọng chúng
ta vẫn luôn như thế này, em đụng hư xe của anh, thì
phải bồi thường thôi "
“em và anh đều là những người với số tiền nhỏ
này không đáng là bao, nhưng Trình đại ca, anh cứ
nhận đi cho em được thoải mái."
Lời nói của Ngụy Tác khiến Trình Uyên có chút
kinh ngạc.
Edit: Vasterel
Rõ ràng là anh ta ở độ tuổi hai mươi, nhưng anh
ta lại nói chuyện cứ đâu vào đó một một hai hai,
như một người già.
Lúc này Vương Hinh Duyệt bưng hai chén trà
thơm ngon đi vào, một chén đưa cho Trình Uyên,
một chén đưa cho Ngụy Tác.
Khi đưa tách trà đến trước mặt Ngụy Tác, mặt
Ngụy Tác đột nhiên đỏ bừng, hoảng sợ đứng dậy
dùng hai tay cầm lấy tách trà.
Đáy cốc có khay, không có thân cốc nên rất nóng,
vừa cầm trên tay anh đã bất lực làm đổ cốc xuống
bàn.
Nhìn thấy cảnh này, Vương Hinh Duyệt nhanh
chóng cúi người xuống thu dọn, Ngụy Tác cũng
không làm thế nào đành dùng tay áo lau nước trà
trên bàn.
Sau đó, Vương Hinh Duyệt xin lỗi Ngụy Tác, nói
"Xin lỗi, do tôi không cẩn thận..."
Edit: Vasterel
“Không,không, cái này không trách cô được, đều là
do chân tay tôi lóng ngóng, là tôi, tôi xin lỗi cô…”
Ngụy Tác nhanh chóng lắc đầu, sau đó cúi đầu
xuống, đỏ mặt như một quả cà chua biết nói.
Nhìn thấy cảnh này, Trình Uyên cũng vô cùng
ngạc nhiên.
anh nhớ tới lúc trên đường cao tốc bị Lý Tố Trân
mắng, đêm đó khi Trình Uyên nói đem gả Hồng Anh
cho anh ta, lại thêm bây giờ ...
Ai có thể ngờ rằng những đứa trẻ của tứ đại gia
tộc lớn ở kinh thành, với sự tồn tại vượt trội của họ,
lại phải hồi hộp khi nhìn thấy một người phụ nữ.
Và đó không phải là sự hồi hộp lo lắng bình
thường.
“Hinh Duyệt, cô đi xuống dưới trước đi.” Trình
Uyên nói với Vương Hinh Duyệt.
Sau khi Vương Hinh Duyệt gật đầu đi ra ngoài,
Trình Uyên có chút thích thú nhìn chằm chằm Ngụy
Edit: Vasterel
Tác, thấy anh ta vẫn cứ như cũ khăng khăng cúi đầu,
sắc mặt đỏ bừng.
"hey."
"há?"
"Đi rồi."
“phù!” Ngụy Tác thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Haha ..." Trình Uyên bật cười.
"anh cười cái gì ? Từ nhỏ da mặt em đã mỏng,
mỗi khi nói chuyện với các bạn nữ trong trường mặt
mũi em đều đỏ bừng. không phải rất nhiều người
đều như vậy sao?" Ngụy Tác hiển nhiên có chút bối
rối nên giải thích.
Trình Uyên xua cái tay, nhịn không được cười nói:
"Được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa, em
không phải tới chào tạm biệt anh sao? Bây giờ
Ngươi chuẩn bị trở về kinh thành sao?"
Edit: Vasterel
Ngụy Tác gật đầu.
"Được rồi, vậy anh hỏi em một ít chuyện."
"anh hỏi đi."
Trình Uyên suy nghĩ một chút, vẻ mặt đột nhiên
trở nên nghiêm túc. "Trình Nặc, hắn là người như
thế nào?"
Nghe đến đây, Ngụy Tác chợt giật mình.
"Đại ca, anh đây là ...?"
“hắn ta năm lần bảy lượt muốn giết chết anh, cho
nên anh phải biết hắn ta là loại người như thế nào?”
Trình Uyên nói, “em yên tâm đi, anh biết hai người
bọn em có quan hệ tốt, cho nên anh sẽ hỏi em
những câu hỏi không phải làm em quá mức khó xử,
và cũng không phải vì điều này, mà coi em như là kẻ
thù . "
Ngụy Tác gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói:
"Trình đại ca, trên thực tế, chỉ cần anh không đi kinh
Edit: Vasterel
thành, thì Trình Nặc không chỉ không đối đầu với
anh, mà ngược lại sẽ dốc hết sức lực để giúp anh."
“dốc hết toàn lực giúp anh?” Trình Uyên cười
lạnh một tiếng.
“Đây là sự thật, lần này em có thể xuất hiện trong
yến tiệc đó, là Trình Nặc thật sự để cho em đến.”
Ngụy Tác nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Trình Uyên không khỏi nhíu mày, quan
sát tỉ mỉ lấy Ngụy Tác, cảm thấy anh ta không có nói
dối.
"Trình Nặc nói, anh vẫn luôn luôn là anh ruột của
hắn, muốn giết anh, củng chỉ là ... mà lại anh là
thiếu gia của Trình gia, hắn sẽ không ngồi yên nhìn
anh bị Phương gia và Thẩm gia ức hiếp," Ngụy Tác
nói.
Khi anh ta nói, có lúc dừng lại và không có nói rõ,
nhưng Trình Uyên biết anh ta đã bỏ qua câu gì.
Edit: Vasterel
Đơn giản chính là, muốn giết anh , chỉ có Trình
Nặc mới làm được, người ngoài không thể được.
Nói như vậy, Trình Uyên không khỏi nhướng mày,
Trình Nặc này vẫn là có chút thú vị.
Có lẽ nếu làm được chuyện này, Trình Cẩm Đông
hẳn là rất hài lòng.
Trình Uyên trong lòng không khỏi cười chế nhạo,
nhưng là cũng phải khâm phục Trình Nặc vì trong sự
tưởng tượng của anh hắn vẫn thông minh hơn anh
nghĩ.
“Hắn quá thông minh ?” Trình Uyên hỏi.
Ngụy Tác vội vàng gật đầu. "Đúng vậy, danh xưng
tứ đại thiếu gia của tứ đại gia tộc, thông minh nhất,
Phương thanh yến cùng Thẩm Hoa đều không phải
là đối thủ của hắn."
Đây là điều khá bất ngờ với Trình Uyên.
“Cho nên, hiện tại anh rất khó hiểu.” Trình Uyên
trong lòng nói: “Vốn là hắn thông minh như vậy biết
Edit: Vasterel
rõ tổng thể như vậy, tại sao hắn lại sợ anh trở về
kinh thành như vậy? Tại sao hắn lại sợ anh đoạt đi
người kế vị của hắn như vậy?"
Nghe vậy, Ngụy Tác sắc mặt tối sầm lại, cười khổ
nói: "Đây là định mệnh."
Edit: Vasterel
Chương 370: em muốn thuê phòng
"sau khi Trình Nặc trải qua một vụ tai nạn xe cộ,
khiến hắn trở nên liệt nữa người dưới, và nghiêm
trọng hơn nữa là tuyệt đường sinh sản."
Ngụy Tác thở dài nói: "mà còn nữa Trình gia của
anh lại là gia tộc đặc biệt chú trọng đến việc kế
thừa. và mọi người cũng đã biết, thế hệ này của
Trình gia thì chỉ có một người con trai là Trình Nặc ."
“Cho nên, hắn không cam tâm?” Trình Uyên hỏi.
“Làm sao có thể cam tâm được?” Ngụy Tác cười
khổ nói.
Cũng đúng.
Không ai sẽ cam tâm, bằng lòng về vấn đề này.
“Nghe nói bây giờ Trình gia cũng đang suy nghĩ về
chuyện này.” Ngụy Tác đột nhiên cau mày nói, “Dù
sao năng lực của Trình Nặc cũng thể hiển ra đó, còn
anh… ở Trình gia, dường như không có ai coi trọng
đến anh. "
Edit: Vasterel
"cho nên, bọn họ đã đặt ra cho anh một mục tiêu
là đưa Tập Đoàn Cẩm Đông trở thành một doanh
nghiệp số một của toàn tỉnh. Nếu anh có thể hoàn
thành được mục tiêu này bằng chính sức lực của
mình, anh sẽ có được sự tin nhiệm của những người
còn lại trong gia tộc."
Trình Uyên cười lạnh một tiếng ,hỏi "Nếu không
được thì sao?"
Ngụy Tác cười cười không nói gì cả.
Trình Uyên biết rằng những gì Ngụy Tác nói có lẽ
là những gì Trình Nặc nói với anh ta.
Cho dù Trình Nặc rất thông minh, nhưng lại sai
một chuyện.
“anh không có ý định làm gia chủ, cũng không
muốn thừa kế tài sản của Trình gia.” Trình Uyên lắc
đầu, thản nhiên nói: “em về nói với Trình Nặc, nếu
như hắn ta không động anh trước, anh sẽ không đi
tìm hắn, cho từ bây giờ và về sau cũng như vậy"
Edit: Vasterel
"Nhưng nếu hắn ta vẫn không bỏ cuộc, thì anh
thật sự không ngại để chiến đấu cùng với hắn vì lẽ
phải."
Nghe vậy, Ngụy Tác sửng sốt một hồi, cuối cùng
cười khổ lắc đầu thở dài, "Phong thái của Trình đại
ca thật khiến em đây khâm phục, được rồi, không
nói nữa, em sẽ chuyển lời đến hắn."
Mà cùng lúc đó.
Bên ao cá của một biệt thự ở Tỉnh Giang Bắc
Mang theo kính râm, bắt chéo hai chân, Phương
Thanh Yến đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế tựa,
chính là đang nghe thủ hạ của mình báo cáo.
Hắn đang câu cá, cần câu khẽ lắc lư, Phương
Thanh Yến vui mừng khôn xiết, vội vàng ngồi thẳng
người, cầm cần câu lên, bắt đầu thu dây câu lại.
Bên cạnh hắn có năm sáu tên thuộc hạ, trong đó
có một mỹ nữ mặc một bộ đồ sexy Bikini siêu mỏng.
Edit: Vasterel
"nói như vậy, Trình Uyên gặp được họ Đông đó
cũng là ngẫu nhiên, và chiếu cố hắn một chút sao?"
"Vâng, đúng vậy."
Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu
trang đen, không nhìn thấy rõ tướng mạo của người
này, chỉ thấy gật đầu, rồi hỏi tiếp "Vậy chúng ta phải
làm gì tiếp theo?"
Phương Thanh Yến thu dây câu lại, rút con cá
trắm cỏ vừa câu được ném trở lại ao, sau đó thay
bằng mồi mới vào lưỡi câu rồi ném xuống ao.
"Chỉ khi ta ngồi vào chỗ của chủ tịch Thương
Minh Tỉnh Giang Bắc, gia gia mới cho phép ta trở về.
Hiện tại đây là cơ hội hiếm có."
Nghe vậy, người đàn ông đội mũ lưỡi trai dừng
lại, khom lưng chút rồi nói: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nghe
theo ngươi sắp xếp."
"Đi đi."
Edit: Vasterel
...
...
Tỉnh Giang Bắc , Văn phòng chủ tịch tập đoàn
Thẩm thị.
Nữ thư ký kể lại chuyện xảy ra ở trong biệt thự
của Phương Thanh Yến.
Thẩm Hoa nhẹ giọng nói: "Xem ra hắn đã đánh giá
thấp Trình Uyên này."
"Đúng vậy, theo kết quả điều tra của chúng ta,
bên người Trình Uyên có ít nhất ba vị cao thủ , một
chuyên gia tình báo, và hai người có chuyên môn y
thuật siêu việt."
"Vậy ngươi thử nói xem, chúng ta có nên nhắc
nhở cho Phương Thanh Yến một chút không?"
"nhắc nhở một chút, có thể có thú vị hơn."
Edit: Vasterel
"Tôi nhớ rồi ..." Thẩm Hoa đột nhiên cau mày, tựa
như đang suy nghĩ ra điều gì, trầm ngâm một lát rồi
nói: "hình như có người tên Tư Đồ Vân không phải
là đang đối phó với Trình Uyên sao. Hắn hiện tại
đang ẩn nấp ở Tân Dương đúng không?"
"Vâng, đúng vậy."
" Đi thăm dò một chút, rồi đem tin tức này cũng
cho hắn biết."
"vâng."
" có tin tức gì về Thẩm Lệ không?"
"vẫn chưa."
"Để Bệnh Đường Tử tiếp tục điều tra, chỉ cần điều
tra ra được, cho dù bất kể là ai, ta cũng sẽ đem hắn
rút gân lột da."
"vâng."
Edit: Vasterel
Sau đó, Thẩm Hoa khóe miệng nhếch lên, híp
mắt, tự lẩm bẩm một mình "Đông Tâm Tư, mệnh
lệnh là ngươi đề xuống, vậy thì ta giết hắn. Ngươi
cũng không thể trách ta."
...
...
Vài ngày sau.
Mục Tư Nhã gọi Bạch An Tương và Trình Uyên
cùng đi ăn tối.
Nhờ phúc của Mục Tư Nhã, Trình Uyên cuối cùng,
cũng được gặp lại vợ mình.
Kể từ khi Lý Tố Trân và Bạch Thiếu Lâm trở về, Bạch
An Tương viện cớ chăm sóc cho cha mẹ, rồi sống ở
Vịnh Ánh Trăng.
Tuy rằng biệt thự ở Vịnh Ánh Trăng rõ ràng là tiện
nghi hơn nhiều so với nhà ở Tam Thạch Thôn,
nhưng Trình Uyên đương nhiên biết Bạch An Tương
không phải loại phụ nữ chán ghét nhà nghèo, yêu
Edit: Vasterel
nhà giàu, ham hưởng thụ, lý do khiến cô bất đắc dĩ
không quay về, có lẽ ...
Chính vì thực sự nhìn thấy sự phong độ, sáng suốt
của Trình Uyên, khiến cô có chút không tự tin,
không biết nên đối mặt với người đàn ông trước
mặt như thế nào.
Dù đã là vợ chồng nhưng trí nhớ hai năm sau
cùng đã biến mất, nền tảng tình cảm của họ rất yếu.
Sau khi lái xe đến đón Bạch An Tương, Trình Uyên
tặng bó hoa đã chuẩn bị từ trước.
Bạch An Tương ban đầu còn vui mừng khôn xiết,
nhưng ngay sau đó vẻ mặt lại trở về vẻ thờ ơ, "anh
tặng hoa tiền này làm gì?"
Trình Uyên cười nói: "Chỉ cần vì em, anh nguyện
lòng bỏ ra bao nhiêu cũng được."
"Miệng mồm lươn lẹo."
Edit: Vasterel
Sau khi lên xe, Bạch An Tương nói: "Sau khi Tư
Nhã kết hôn xong, em sẽ chuyển về sống chung."
Nghe đến đây, Trình Uyên hơi giật mình.
Anh biết có lẽ cô vẫn quan tâm đến lời hứa với
anh, nhưng Trình Uyên cũng biết lúc đó Bạch An
Tương chủ yếu muốn an ủi anh.
“Nếu em không muốn, anh cũng không vội.” Anh
cười nhẹ một cái rồi nói.
Lần này Bạch An Tương hơi giật mình, sau đó
khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.
Lần này Mục Tư Nhã mời hai người đi ăn tối,
bởi vì cô ấy và Lý Túc đạt được công nhận,nên rất
vui vẻ, và muốn ăn mừng.
Khi ăn tối, Lý Túc hoàn toàn như trước đây vẫn
tiết kiếm lời như mọi khi.
Tuy nhiên, Mục Tư Nhã lại trở về tính tình trước
đây, nói chuyện vô lý hơn với Bạch An Tương ,và khi
Edit: Vasterel
nhìn thấy Trình Uyên nghe lén, liền trách móc quát
Trình Uyên như muốn điếc cả tai.
"Nhìn cái gì? Ngươi nhìn nữa chọc mù mắt bây
giờ, người tin không?" Mục Tư Nhã.
Trình Uyên giả vờ sợ hãi giơ tay đầu hàng, nhưng
trong lòng lại thầm nói: "cái con hâm này, một khi
đạt tới mục đích, quả nhiên lộ ra nguyên hình."
Thế là anh thương cảm liền vỗ vỗ vai Lý Túc, rồi
cười nói "đại ca, em thật lo lắng cho anh."
Lý Túc kinh ngạc " lo lắng về cái gì?"
Trình Uyên bên tai Lý Túc nói nhỏ vài câu, "Lo
lắng cho anh sau khi nhận lấy giấy chứng nhận kết
hôn, vợ của anh sẽ biến thành một con cọp cái."
Nghe vậy, Lý Túc ngượng ngùng cười nói: "thôi
xéo đi."
Một bữa ăn rất thú vị và vui vẻ.
Edit: Vasterel
Trước khi chia tay mọi người, Mục Tư Nhã vẫn
như cũ y như là chú chim non nép vào cánh tay của
Lý Túc khiến Trình Uyên thở dài, có lẽ lo lắng của
anh là không cần thiết.
“Ngày mốt là cử hành hôn lễ rồi, bọn em nhớ kỹ
tới sớm một chút nhá.” Lý Túc nhắc nhở.
“yên tâm đi, tối mai em sẽ tới.” Trình Uyên nói.
Bạch An Tương cũng nói với Mục Tư Nhã, "Tối
mai, tôi cũng đến nhà cô."
Sự việc đã được quyết định rất vui vẻ.
Sau khi Trình Uyên và Bạch An Tương lái xe rời đi,
Lý Túc đứng ở nơi đó nhìn hai người bọn họ rời đi,
Mục Tư Nhã thì khoác tay, tựa đầu vào vai anh.
Một cơn gió thổi đến.
Có thể cảm thấy gió thổi có chút hơi lạnh, Lý Túc
nói: "Để anh đưa em về."
Edit: Vasterel
Mục Tư Nhã đột nhiên nhắm mắt lại, khóe miệng
khẽ nhếch lên, lắc đầu.
Lý Túc nhíu mày nói: "Đã muộn như vậy rồi."
Mục Tư Nhã dường như cùng anh ta tận hưởng
sự cảm giác cả thế giới chỉ còn lại hai bọn họ, vì vậy
cô ấy chỉ đơn giản là im lặng.
Lý Túc không khỏi thở dài "thôi được rồi, anh ở lại
cùng em một chút vậy."
Vừa nghe lời này, đôi mắt đẹp của Mục Tư Nhã
bỗng nhiên hé mở ra "anh không sợ em bị lạnh cóng
sao?"
"Nhưng ... anh đã nói sẽ đưa em về mà."
"em không muốn về nhà."
"nếu không ở đây em sẽ bị lạnh cóng thì sao?"
"Anh..."
Edit: Vasterel
Mục Tư Nhã đành bất lực trước thanh niên
nghiêm túc này.
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Lý Túc, cô chợt nở
nụ cười,rồi lấy tờ giấy đăng ký kết hôn mới tinh từ
trong túi xách, lắc tới trước mặt Lý Túc.
"em muốn đi thuê phòng!"
"Há?"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom