• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Đỉnh Cao Phú Quý (10 Viewers)

  • Chương 371-375

Edit: Vasterel
Chương 371: Dưới gầm cầu
Thời gian trôi nhanh, đã đến vào chiều hôm sau,
một đêm trước khi cử hành hôn lễ của Lý Túc và
Mục Tư Nhã.
Lúc Trình Uyên đến nhà Lý Túc, trong nhà Lý Túc
đã có rất nhiều người.
Bởi vì hầu hết đây đều là đồng nghiệp của Lý Túc,
điều này làm cho Trình Uyên có vẻ hơi bất ngờ và
không được tự nhiên cho lắm.
Sau khi trò chuyện với mọi người, anh ra ban
công hóng gió một mình.
Nhà của Lý Túc là một ngôi nhà nhỏ, có hai phòng
ngủ và một phòng khách, bởi vì tối hôm nay rất
nhiều người, phòng nào cũng chật cứng người, cho
nên nơi duy nhất có không khí trong lành nhất có lẽ
cũng chỉ có ban công.
Nhìn những tòa nhà cao tầng bên ngoài qua từ ban
công, Trình Uyên cảm thấy như một thế giới xa
vắng.
Edit: Vasterel
Nhớ hồi đó anh chỉ là một tên nhà quê nghèo
khó, không ngờ có ngày anh lại cưới được một cô
vợ xinh đẹp như vậy, lại còn có được một tập đoàn
lớn nhất thành phố nữa chứ.
Tất nhiên, anh cũng đã gặp qua rất nhiều bạn bè
đủ mọi tầng lớp, chẳng hạn như chuyên gia Tây y Từ
Xuyên, như Đông y cao thủ Lý Tịnh Trúc, chẳng hạn
như Lý Túc đang làm đội trưởng đội cảnh sát.
"Sao em không vào trong ngồi?"
không biết từ lúc nào Lý Túc đã xuất hiện sau lưng
Trình Uyên, và đưa cho anh một điếu thuốc.
Châm điếu thuốc xong, Trình Uyên mỉm cười rồi
nói "Không khí ở đây thật tốt."
“ừm, sao em không vào trong ngồi cùng đồng
nghiệp của anh trò chuyện cho vui.” Lý Túc gật đầu
rồi nói, “nếu trách thì cũng trách anh nữa. bình
thường anh ít kết bạn, ngoại trừ đồng nghiệp ra,
Edit: Vasterel
bạn bè ở các ngành nghề khác cũng không có
nhiều.”
Trình Uyên lấy ra một cái hộp dài và nhỏ từ trong
người ra "Quà cho anh."
Lý Túc sững sờ, "Đây là?"
"Đồng hồ ấy, áo quần của anh thì không sao
rồi,nhưng với chiếc đồng hồ này nữa,thì có vẻ hoàn
hảo hơn."
"kết hôn mà có tặng đồng hồ sao?"
"Ai gù, đừng quan tâm đến chi tiết nhỏ này."
Đồng hồ Longines mấy chục vạn, khi đến đây
Trình Uyên đặc biệt mua đem tới.
Lý Túc suy nghĩ một lúc, sau đó từ trên cổ lấy ra
một sợi dây chuyền, đưa cho Trình Uyên.
Edit: Vasterel
“em không nhận đâu đại ca, em không phải tặng
đi để rồi nhận lại đâu.” Trình Uyên sửng sốt, sau đó
nở nụ cười.
Lý Túc vỗ mạnh trên sợi dây chuyền trên tay rồi
nói: "Hồi nhỏ cha anh tặng cho anh, ổng nói đây là
vật phong thủy có thể đem lại sự may mắn và bình
an, nhưng mà sau khi giao cho anh không được bao
lâu ổng ngủm củ tỏi "
"..." Trình Uyên.
"Bây giờ nghĩ lại, anh đúng là ngu thật. cùng
không có mấy bạn bè. Người duy nhất có thể hiểu
được anh thì chỉ có mỗi mình em, cho nên anh hy
vọng em có thể được bình an", Lý Túc mỉm cười nói.
“nếu em có mệnh hề gì xảy ra, thì anh đây không
còn có ai là người thân nữa "
"anh mà còn tin mấy cái này?"
"Tin hay không là một chuyện."
"đó là sự thật mà."
Edit: Vasterel
Trình Uyên cùng Lý Túc đều là những kẻ không tin
vào tâm linh, Phong thủy hay không không quan
trọng, điều này đối với bọn họ không có chút ý
nghĩa nào cả.
Nhưng có một điều có ý nghĩa đó là tình anh em
chứa đựng trong chính sợi dây chuyền này.
Đây là một sợi dây chuyền rất bình thường, và
mặt dây chuyền là một bức tượng linh thiêng không
biết thần thánh phương nào.
Sau khi nhận được quà của Lý Túc, Trình Uyên
liền lập tức nhân cơ hội còn nóng hổi vừa thổi vừa
đớp đeo ngay vào cổ .
...
...
Sáng sớm ngày hôm sau.
Edit: Vasterel
Các đồng nghiệp của Lý Túc, vui vẻ cười toe toét
bắt đầu đốt pháo dưới nhà.
Còn Lý Túc ở trong phòng nhìn có vẻ có chút khẩn
trương .
“đại ca, em đi trước.” Trình Uyên vỗ vỗ bờ vai của
anh ta.
Tân Dương này có tục lệ là trước khi kết hôn
thường có xe đi thăm dò đường trước, bình thường
xe đi thăm dò đường này phải là người tri kỷ, cho
nên cái nghi thức này rơi ngay vào đầu của Trình
Uyên.
Lễ cưới của Lý Túc rất xa hoa, vì Trình Uyên sắp
xếp ngay cho anh một chiếc xe hơi rất sang trọng,
một chiếc Bentley,nói về độ xa hoa này, thì không
biết bao nhiêu người đang đứng xem.
Nhiều người còn thở dài,nói "làm cảnh sát bây giờ
kiếm được nhiều tiền như vậy sao?"
Edit: Vasterel
"tôi không biết ? Nghe nói chuyện này là do em
của Lý Túc tổ chức ra á." Một người trong đám hóng
hớt giải thích.
“WTF, tại sao ta lại không gặp được loại anh em
này ta?” Có người thở dài.
Bên tai Lý Túc nghe được những lời này, tuy rằng
trên mặt núi có chút không vui tí nào, nhưng trong
lòng rất vui vẻ.
Chuyện này, đang trong ngày vui không nên gắt
được.
Ngồi trong xe Bentley, Trình Uyên nói với tài xế là
Bạch Long : "dò đường thôi nào."
Ngoài Bạch Long và Trần Đông ra, trên xe còn có
đồng nghiệp của Lý Túc.
Hai người nói chuyện phiếm với nhau, và hướng
nhà của Mục Tư Nhãc đi đến.
Edit: Vasterel
Xe đi được nửa đường, điện thoại di động của
Trình Uyên đột nhiên vang lên.
“Này, Trình Đổng, có người theo dõi xe của anh.”
Cuộc gọi này Là của Lý Hải Tân gọi.
Nghe vậy, Trình Uyên rất bình tĩnh nhìn ra gương
chiếu hậu.
Liền nhìn thấy hai chiếc xe địa hình phía sau.
“lai lịch của những chiếc xe này là gì?” Trình Uyên
hỏi.
Lý Hải Tân đáp: "Là do tôi trinh thám biết được.
Tối hôm qua xe này tiến vào Tân Dương . Về phần
lai lịch của đối phương, tôi vẫn chưa điều tra ra
được."
Về vấn đề này, Trình Uyên cũng không lo lắng
lắm, bởi vì đã có Bạch Long và Trần Đông, cho dù có
người muốn giết anh, cũng không phải dễ dàng làm
được.
Edit: Vasterel
Bên cạnh Bạch An Tương còn có cô gái mập ,
được đích thân bảo vệ.
Mẹ anh thì đã có Vương Mỹ Lệ ẩn nấp canh gác ở
nhà.
Nhà Bạch Thiếu Lâm ở vịnh Ánh Trăng,thì cũng có
hệ thống an ninh cũng rất tốt.
An ninh không phải là một vấn đề.
Nghĩ đến những điều này, xe của anh phóng vào
dưới gầm cầu..
Đoạn này có đường rộng, có nhiều xí nghiệp,
nhưng ít người qua lại, cũng là đoạn yên tĩnh nhất
giữa con đường của Mục Tư Nhã và Lý Túc.
Nhưng.
Chiếc xe dừng lại ngay sau khi đi vào gầm cầu.
Edit: Vasterel
Bởi vì phía trước có bốn chiếc ô tô đậu dưới gầm
cầu từ trước, dàn hàng ngang ngược chiều với xe
của anh.
Ngay sau đó, hai xe ô tô phía sau cũng chặn lại
đường tẩu thoát của anh.
Sắc mặt đồng nghiệp của Lý Túc đột nhiên thay
đổi rồi nói "Tình huống gì đây?"
Trình Uyên cau mày nói "Có lẽ, có chút phiền
phức."
"..." Đồng nghiệp của Lý Túc.
Trình Uyên hỏi: "Vừa rồi tôi với anh trò chuyện
nhiều như vậy, còn chưa thỉnh giáo được tên của
anh."
“Trình Nguyệt Lôi.” Đồng nghiệp của Lý Túc kinh
ngạc trả lời.
Trình Uyên nhẹ gật đầu, rồi nói "Thì ra cùng họ
với tôi, đồng chí Nguyệt lôi, tôi muốn hỏi anh
Edit: Vasterel
chuyện này, nếu biết được người đối diện phía
trước và ở phía sau sẽ giết chúng ta, thì chúng ta
thực hiện đánh phủ đầu, nó có được xem là một
hành động phòng vệ chính đáng không? "
“Ờ… nếu chúng ta động thủ trước, nhất định sẽ
không tính.” Trình Nguyệt Lôi sững sờ trả lời.
Và hắn rất tò mò, tại sao hai người đi cùng Trình
Uyên rất yên lặng không nói lời nào ở trong xe cả
nhưng mà lại rất bình tĩnh đến như vậy?
Vốn dĩ mình nên bình tĩnh nhất trong chiếc xe này
chứ.
Trong ý thức của hắn đã đoán được những người
bạn này của Lý Túc không đơn giản.
Trình Uyên trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, nhắc
nhở với Bạch Long cùng Trần Đông "cứ như vậy đi,
chờ bọn hắn ra tay trước."
Bạch Long cùng Trần Đông bốn ánh mắt nhìn
nhau, ám chỉ đã hiểu với nhau.
Edit: Vasterel
“Anh dường như không sợ chút nào thì phải?”
Trình Nguyệt Lôi rốt cục cũng hỏi ra những nghi ngờ
trong lòng.
Trình Uyên nở nụ cười,rồi nói "trải qua những loại
chuyện này thì sẽ không còn cảm giác đó nữa."
"vậy Trước kia có rất nhiều người muốn giết anh
sao?"
"Không chỉ trước đây, mà bây giờ cũng thế."
"Không sao, tôi sẽ gọi cảnh sát."
“E rằng quá muộn rồi.” Trình Uyên nhẹ giọng nói.
Đúng lúc này, cửa xe đối diện mở ra, và cửa của
hai chiếc xe phía sau cũng mở theo.
Từ sáu chiếc xe này,thoáng qua hơn hai mươi
người đàn ông cùng với gậy, tuýp, dao và mã tấu
bước xuống.
Edit: Vasterel
Những người này, với dáng người cao to và khuôn
mặt dữ tợn, thoạt nhìn không phải là những kẻ lưu
manh bình thường, mà từ khí chất trên người của
hắn có thể phán đoán ...
“Những người này đã từng đi lính, và đã giết qua
người.” Bạch Long đột nhiên nói.
Đúng vậy, trên thân những người này toàn đằng
đằng sát khí.
cuối cùng Trình Uyên cũng nhìn ra được sự tình
này có thể nghiêm trọng hơn anh tưởng.
“vậy anh xử lý được không?” Trình Uyên hỏi.
“Chắc không có vấn đề gì đâu.” Bạch Long.
"Vậy là tốt rồi."
Một nhóm người vây quanh chiếc xe của họ, một
người trong số họ liếc nhìn qua cửa kính xe, sau đó
họ lấy điện thoại di động ra để kiểm tra.
"Kiligulu ..." đéo biết ngôn ngữ nào mới nói ra.
Edit: Vasterel
Nói xong, những người này liền giơ vũ khí lên bắt
đầu đập phá ô tô.
Edit: Vasterel
Chương 372: Bị thương
Hiện tại ở nhà Mục Tư Nhã cũng vui mừng
hớn hở.
Một đám chị em tốt quây quần bên Mục Tư
Nhã cười nói vui vẻ.
Căn phòng được trang trí bằng bóng bay và
hoa rực rỡ.
Mục Vệ Đông và Tân Thiến cũng vui vẻ cười
như không ngậm được miệng, nhưng có trời
mới biết được, thời điểm Mục Tư Nhã đi ra
ngoài, hai vợ chồng mới có thể cười ra tiếng.
Xét cho cùng, hai người đều là có một cô con
gái như vậy.
Sau khi chụp ảnh cùng nhóm bạn thân, bạn
học và những người khác, Mục Tư Nhã mặc
váy cưới màu trắng đột nhiên lấy tay che mắt
một cái.
Bạch An Tương nhìn thấy sự lỳ lạ này liền
hỏi "Sao vậy Tư Nhã?"
Edit: Vasterel
“Không biết, mắt phải của tớ luôn nháy, trong
lòng có chút nôn nao giống như lửa đốt vậy, An
Tương, cậu nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra
ngoài ý muốn phải không?” Mục Tư Nhã lo lắng
nói.
“phủi cái mồm của cậu,ngày đại hỷ, cậu nói
cái quái gì vậy?” Bạch An Tương siết chặt
khuôn mặt nhỏ nhắn, hằn giọng nói.
"Nhưng..."
“Không nhưng nhị gì cả, chẳng qua tối hôm
qua cậu quá hưng phấn, nên ngủ không ngon
thôi.” Bạch An Tương an ủi nói, “Tớ tối hôm
qua cũng ngủ không ngon, mí mắt cũng giật
giật đây. Cái này đều là bình thường cả.”
Nghe vậy, Mục Tư Nhã khẽ hừ một tiếng.
"Này, đã gần 8 giờ rồi, sao 'xe dò đường' của
bọn họ còn chưa tới ta?" Tân Thiến chạy đến
phòng của Mục Tư Nhã, nói với Mục Tư Nhã,
"Tư Nhã, con gọi Lý Túc thử xem sao."
Edit: Vasterel
Mục Tư Nhã lẩm bẩm nói: "Mẹ, sao mẹ lại
vội vàng đuổi con ra khỏi nhà vậy, mẹ có phải
mà mẹ ruột của con không đấy?"
“Không phải, con giống như một món bảo vật
quý giá như vậy làm sao nói gả có thể gả ngay
được.” Tân Thiến nói tiếp, “Nuôi con khôn lớn
nhiều năm như vậy, đợi Lý Túc đến đây mẹ
phải đòi lại tiền bù những năm qua.”
"Mẹ ...!"
Cuộc trò chuyện của hai mẹ con khiến
những người khác trong phòng đều bật cười.
Những thời gian đầy hạnh phúc.
...
...
Tuy nhiên, vào lúc này, một trận chiến khốc
liệt đã được tổ chức tại dưới hầm cầu cách xa
nhà của Mục Tư Nhã khoản mười dặm.
Edit: Vasterel
"Bầm , bầm ... choang!"
Xe Bentley bị một chiếc gậy, tuýp, dao và mã
tấu phan lên lúc ẩn lúc hiện, khiến cho kính cửa
sổ đều vỡ vụn.
Ở thời điểm mấu chốt này, Trình Uyên hỏi
Trình Nguyệt Lôi, "Nhìn tình hình này, hành
động của chúng ta có được coi là phòng vệ
chính đáng không?"
Trình Nguyệt Lôi hoảng sợ, nghe thấy lời hỏi
của Trình Uyên, sững người một lúc, rồi vội
vàng gật đầu, "có, có."
"Vậy là tốt rồi!"
Trình Uyên cười khổ một tiếng rồi hét lên Với
Bạch Long và Trần Đông “ giết !"
Bạch Long và Trần Đông sớm đã kìm nén từ
lâu, nghe được tiếng hét của Trình Uyên, liền
mở cửa bên cạnh của mình, cùng nhau lao ra
ngoài.
Edit: Vasterel
Bạch Long một quyền đấm bay hai tên lên
không trung, rồi xông vào đám người trước
mặt, thật giống như cái tên gọi của mình, giống
như một con gấu bắc cực, tả xung hữu đột,
đánh cho bọn người đó đều phải nằm trái nằm
phải.
Những con dao và tuýp đó không thể nào
đụng được vào người Bạch Long.
Và từ khi Trần Đông nhảy xuống xe, từng
"vầng trăng ai oán" rất đặc biệt khiến cho mọi
người dưới gầm cầu đều phải chói mắt.
Trình Uyên chưa bao giờ hiểu được con dao
của Trần Đông giấu ở đâu.
Một cây loan đao liên tiếp chặt đứt hai cái
cánh tay của người nào đó.
Sau đó Trình Uyên nói với Trình Nguyệt Lôi,
"Đừng đi ra ngoài."
Sau đó, anh cũng phi thân nhảy ra khỏi xe.
Edit: Vasterel
Lúc đầu nhìn tình huống này,chỉ cần Bạch
Long cùng Trần Đông đã đủ rồi, mà Trình Uyên
cũng bắt đầu ngứa răng nên cũng không ngại
lao ra.
Cũng giống như người mới học lái xe muốn
sờ vào xe.
Trình Uyên được Bạch Long huấn luyện
trong một thời gian và huấn luyện một cách rất
khắc nghiệt Như trong Địa ngục vậy, cho nên
nhân tiện cũng muốn thử, hiện tại năng lực như
thế nào.
Một người lao về phía anh, giơ mã tấu lên
định chém.
Trình Uyên nheo mắt lại, hơi cúi đầu, đâm
sầm vào người rồi ra quyền, giống như Bạch
Long vậy.
"Bùm!"
Edit: Vasterel
Người cầm dao bị Trình Uyên hất ngã xuống
đất.
Trình Uyên hơi sững sờ, thầm nghĩ, cái này
rõ ràng quá chênh lệch, một người như Bạch
Long có thể hất văng người ta cách xa năm sáu
thước, mà mình thì chỉ có làm người ta ngã.
Nhìn thấy ba người này có thể đánh nhau tốt
như vậy, Trình Nguyệt Lôi ngẩn người ra.
Nói cách khác, trong chiếc xe này, xét về nghề
nghiệp, anh ta không phải là người chiến đấu
giỏi nhất sao?
Sau khi hoàn hồn, Trình Nguyệt Lôi nhanh
chóng lấy điện thoại di động ra rồi gọi điện.
"Này, Lý đội trưởng, chúng tôi đã bị bọn
người nào đó tập kích ở dưới gầm cầu trên
đường đến nhà của Mục Tư Nhã, mà nhìn qua
bọn người này trông không giống người Trung
Quốc lắm."
...
Edit: Vasterel
Trình Uyên vẫn đánh giá thấp thực lực của
đối phương.
Chân anh một cước đi vào hạ bộ người kia ,
nhưng người đau thì lại là mình, truyền đến một
cơn đau thốn người.
"CMN!"
Anh không ngờ rằng bên kia còn mặc đồ bảo
hộ, có vẻ rất chuyên nghiệp.
Trình Uyên trong cơn đau đớn chưa kịp thu
chân lại thì đã gặp phải gã đối diện nở một nụ
cười xấu xa.
“Phập!” Sau đó, một con dao đã cắm vào vai
Trình Uyên.
Trình Uyên rút lui liền đụng vào trên
xe,nhưng vẫn lại bị người đàn ông đó dùng dao
chém tiếp.
Nhìn thấy điều này, Bạch Long trong tích tắt
liền lao tới Trình Uyên rất nhanh, vươn tay bóp
Edit: Vasterel
lấy tay người đàn ông đang cầm dao này, đột
nhiên bóp một cái.
"Rắc rắc!"
"A!"
Người đàn ông bị Bạch Long bóp cho đến
gãy tay.
Những người này tuy rằng đã trải qua quá
trình huấn luyện nghiêm ngặt, nhưng họ vẫn
không thể chịu nổi trước Trần Đông và Bạch
Long được.
Không mất nhiều thời gian trước khi tất cả
nhóm này bị tiêu diệt.
Trần Đông Bạch Long và Trình Nguyệt Lôi
đều vây quanh hỏi Trình Uyên "sao rồi?"
Vết đâm không quá sâu nhưng máu vẫn
không ngừng chảy.
Edit: Vasterel
Trình Uyên cười khổ lắc đầu, nói: "Tôi bị
thương cũng không sao, nhưng mà chậm trễ
việc kết hôn của anh tôi thì sẽ rất phiền phức."
"Hôm nay là ngày để mọi người cùng vui vẻ
và hạnh phúc, việc này có lẽ đã phá hỏng
khung cảnh đó mất."
Bạch Long đề nghị, "Tôi cùng ngươi đi đến
bệnh viện trước, còn lại cứ để cho Trần Đông
và vị này đi đến bên kia."
Trình Uyên gật đầu, "Chỉ có thể như vậy."
Trần Đông phản đối, "nên để tôi đi cùng
ngươi đến bệnh viện,còn lại để cho Bạch Long
đi với người bạn này."
Nghe được lời này của Trần Đông, Trình
Uyên suy nghĩ một lúc, rồi cũng đồng ý, dù sao
Trần Đông cao gần hai thước, vẻ mặt đầy sát
khí, như vậy không thích hợp xuất hiện vào
khung cảnh đại hỷ đó.
Edit: Vasterel
Còn Bạch Long, tuy cũng rất khỏe, nhưng có
vẻ soái ca hơn Trần Đông.
"Cũng được..."
"Nếu không, để tôi đi với anh đến bệnh viện
đi, còn lại để cho hai vị huynh đệ này ..." Trình
Nguyệt Lôi đột nhiên nói.
Tuy nhiên, Không nói hết câu cũng chỉ nói
được phân nửa, bỗng ngượng ngùng cười rồi
nói tiếp. “Thôi quên đi, vẫn là tôi đến nhà gái thì
tốt hơn.”
Xe Bentley đã bị phá hủy, dù sao cũng phải
có một chiếc xe để đi.
Trình Uyên ôm bả vai của mình, cùng Bạch
Long với bọn họ đi tới đầu gầm cầu, nhìn thấy
cách đó không xa có một chiếc xe lớn đậu ở
siêu thị.
Trình Uyên đưa thẻ cho Bạch Long. "Thuê xe
đó đi, tùy ý trả bao nhiêu cũng được, nếu
không được thì cứ trả giá mua xe giá gấp đôi
Edit: Vasterel
cũng được, đừng chậm trễ hôn sự của người ta
là được. . "
Nghe vậy, Trình Nguyệt Lôi ngẩn người ra
rồi thầm nghỉ, Đội trưởng Lý lấy đâu ra một
người em trai, sao mà ... đáng nể như vậy?
Bạch Long cầm thẻ rồi bước vào siêu thị
cùng Trình Nguyệt Lôi.
Trần Đông và Trình Uyên lại cùng nhau đi
đến đầu gầm cầu bên kia.
bọn anh nghĩ sẽ đi qua đầu gầm cầu bên này,
rồi bắt taxi chạy thẳng đển bệnh viện của Từ
Xuyên.
Về phần bọn “sát thủ” trong gầm cầu này,
đây không còn là điều đáng để bàn nữa.
Trên thực tế, đối với ai muốn giết Trình
Uyên, Trình Uyên hiện tại cũng có chút suy
đoán được, chỉ cần đếm trên đầu ngón cũng
biết được có mấy ai sẽ giết mình.
Nghĩ là nghĩ như vậy, thế nhưng là ...
Edit: Vasterel
Cả hai vừa mới nghĩ như vậy, vừa bước ra
khỏi gầm cầu thì cầu sập ...
Edit: Vasterel
Chương 373: thái độ Trần Đông
Một đoạn gầm cầu này không dài lắm nhưng đi
bộ từ đầu này đến đầu kia phải mất ít nhất năm
phút.
Để không làm đám cưới của Lý Túc bị trì hoãn,
Bạch Long và Trình Nguyệt Lôi nhanh chóng thương
lượng với ông chủ xe lớn đó, ông chủ xe Mercedes
cũng đồng ý rồi chở bọn họ đến nhà của Mục Tư
Nhã.
Không lâu sau xe của Bạch Long rời đi.
“ẦM!” Với một âm thanh lớn, cây cầu sụp đổ.
Phần giữa và phía sau sụp đổ, chôn vùi những kẻ
sát thủ phía sau Trình Uyên.
Trình Uyên và Trần Đông sững sờ.
Cầu sập, bụi bay mù mịt khắp trời.
Sau đó rồi từ từ tan.
Edit: Vasterel
Đúng lúc này, trước mặt lại xuất hiện thêm hai
người.
Một người là Bệnh Đường Tử đang cúi người vì
ho khan,và người còn lại là Tư Đồ Vân, Miêu Địa chi
vương đã biến mất một thời gian.
Sắc mặt của Trình Uyên liền thay đổi rõ rệt.
“Đừng hiểu lầm , tôi không phải đến để giết
ngươi.” Bệnh Đường Tử rốt cục ho khan cũng
xong,liền đứng thẳng lưng lên cười tủm tỉm rồi nói
với Trình Uyên.
“Ta là!” Tư Đồ Vân đột nhiên hét lên một tiếng,
liền hướng Trình Uyên lao tới.
Thấy vậy, Trần Đông rút loan đao ra lao về phía
trước, và một vầng trăng non cắt xuyên qua bóng
tối.
Tuy nhiên, đúng lúc này, Bệnh Viện Tử bất ngờ
cũng lao tới, dùng một thanh kiểu dáng giống như
đao,liền tiếp được nhát đao kia của Trần Đông.
Edit: Vasterel
Trình Uyên rốt cục cũng hiểu được.
Bệnh Đường Tử thật sự không tới giết chính anh,
hắn chỉ là tới để ngăn cản Trần Đông.
Tư Đồ Vân bỏ qua Trần Đông và Bệnh Đường
đang giao đấu nhau, liền một chưởng hướng tới
Trình Uyên.
Trình Uyên vội vàng liền cúi người né, và đồng
thời nhặt được một con dao lúc nãy bọn sát thủ kia
đánh rơi trên mặt đất, thuận tay vung lên.
Trình Uyên biết thực lực Tư Đồ Vân, nếu dùng tay
đơn mã độc đấu, hoàn toàn không phải là đối thủ
của hắn.
Vì vậy, anh muốn phá vỡ thế trận này bằng một
con dao.
Tuy nhiên, thân thủ Tư Đồ Vân lại là rất mạnh, xét
về thực lực vẫn hơn Trần Đông và Bạch Long.
Edit: Vasterel
Một nhát dao kia, cũng không thể nào uy hiếp gì
được hắn, hắn khẽ chạm vào tay cầm dao của Trình
Uyên, rồi lật cổ tay của anh, rồi đánh vào tay cầm
dao này.
Đánh trúng bàn tay cầm dao này.
Trình Uyên liền cảm nhận được một nguồn sức
mạnh cực lớn,khiến cổ tay run rẩy tê dại lên, con
dao hoàn toàn rớt khỏi tay.
Ngay sau đó, Tư Đồ Vân một cước đã vào ngực
anh.
“Phụt!” Phun ra một ngụm máu, Trình Uyên văng
ra và va phải vào đống gạch.
anh chỉ cảm thấy ngực và bụng rất khó chịu, đau
không chịu nổi.
Tư Đồ Vân trong mắt tràn đầy lửa giận và phẫn
nộ.
Edit: Vasterel
"Đồ chó, ngươi giết đệ tử của ta, ta muốn tôm
giết ngươi!"
Hắn lần nữa lao đến Trình Uyên.
Khi Trần Đông thấy vậy, dưới tình thế cấp bách,
mặc kệ Bệnh Đường Tử trước mặt, sửng sốt thông
suốt lấy lưỡng bại đao thương đấu pháp, vung ra
một đao, tạm thời bức lui Bệnh Đường Tử.
Sau đó anh ta xoay người tấn công vào lưng của
Tư Đồ Vân.
Tư Đồ Vân cảm giác được sau lưng có tiếng gió,
cúi người tránh đi, quay đầu lại một chưởng hướng
vào Trần Đông .
Trần Đông trở lại ngang cán đao.
"Bùm!" Một tiếng, anh bị dính trọn một chưởng
của Tư Đồ Vân, liền bị văng lui về phía sau mấy
bước.
Edit: Vasterel
Lợi dụng kẽ hở này, Tư Đồ Vân quay người lại lao
tới Trình Uyên.
"Vút vút..."
Một trận Gió đến!
Tư Đồ Vân giật mình, nhanh chóng né sang một
bên.
Ba cây phi châm bay đến, tránh được hai cái,
nhưng một cái vẫn không thể né được liền găm trên
người của hắn.
Lực quán tính cực lớn khiến Tư Đồ Vân lui về phía
sau hai bước.
Áo len rộng thùng thình cùng quần jean bó, tóc
dài bồng bềnh, dáng người thướt tha dung mạo lại
đẹp đến mức không có gì có thể so sánh được,liền
xuất hiện bên cạnh Trình Uyên và Tư Đồ Vân.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế ném phi châm.
Edit: Vasterel
"Miêu Địa Nhất Chi Hoa!"
"Nhất Chi Hoa!"
Tư Đồ Vân kêu lên gần như cùng lúc với Trình
Uyên.
“Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn báo thù cho Bôn
Lôi sao?” Tư Đồ Vân chất vấn Miêu Địa Nhất Chi
Hoa Tùng Hân Hân.
Đúng vậy, thứ xuất hiện trước mặt anh chính là
Miêu Địa Nhất Chi Hoa, Tùng Hân Hân, được mệnh
danh là đệ nhất mỹ nhân của Miêu Địa!
Hình như Tư Đồ Vân có chút sợ người phụ nữ
này, vừa chất vấn Tùng Hân Hân vừa nhanh chóng
cho một viên thuốc vào miệng.
Như vậy, Có thể thấy được, kim châm của Tùng
Hân Hân là có kịch độc.
Tùng Hân Hân bình tĩnh liếc nhìn Trình Uyên đang
nằm trong đống đỗ nát, sau đó nhìn Tư Đồ Vân vẻ
mặt rất tức giận.
Edit: Vasterel
“Là ngươi gọi chúng ta Từ Miêu Địa tới để giúp
ngươi giết người.” cô ta lạnh lùng nói, “Tuy nhiên
trong lúc nguy cấp, ngươi vì chính bản thân của
mình muốn tẩu thoát, bất chấp sự sống chết của
bọn ta, đã vậy ngươi còn giết chồng của ta"
"Trình Uyên nói đúng, nếu có báo thù, hẳn là tìm
ngươi mới đúng."
Nghe được lời nói này của Tùng Hân Hân, Tư Đồ
Vân hơi giật mình, sau đó tức giận nói: "Ngươi điên
rồi sao? Chúng ta đều là người của Miêu Địa,Huống
chi chồng của ngươi chết cũng là vì thằng nhãi này,
nếu không có hắn, Bôn Lôi nhất định sẽ không chết.,
giết hắn mới là trả thù cho Bôn Lôi ”.
Tùng Hân Hân mặc kệ Tư Đồ Vân, ngược lại quay
sang Trình Uyên nói: "Lần này ta cứu ngươi là để trả
ơn ngươi lần trước không giết ta. Từ đây về sau, coi
như chúng ta không ai nợ ai."
“Không thành vấn đề.” Trình Uyên chịu đựng cơn
đau nhói ở ngực và bụng, mỉm cười nói.
Edit: Vasterel
Tình hình thay đổi rõ rệt.
Trình Uyên tuy rằng bị thương, vẫn là có may
mắn, cũng coi như giữ được một mạng.
Bên này, Tùng Hân Hân cùng Trần Đông và có cả
Trình Uyên.
Bên kia, Bệnh Đường Tử và Tư Đồ Vân.
Mà Bệnh Đường Tử dường như đã nhận được
lệnh đặc biệt, chỉ cho phép hắn ngăn chặn Trần
Đông, nhưng không cho phép hắn tiến lên giết Trình
Uyên, cho nên khẳng định bó tay toàn tập.
Sức mạnh của cả hai bên, trong tích tắc, đã đảo
ngược.
Tư Đồ Vân trừng mắt nhìn Trình Uyên, hiển nhiên
là không cam tâm.
Trần Đông cầm loan đao của mình đứng trước
mặt Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Nhưng vào lúc này, Bệnh Đường Tử lại đột nhiên
ho khan.
Sau cơn ho dữ dội, Bệnh Đường Tử chậm rãi
đứng thẳng người, cười nói với Trần Đông: "Sư
huynh, hôm trước có gặp đạo trưởng không?"
Hai chữ Đạo trưởng đối với Trình Uyên rất xa lạ.
Đối với Tư Đồ Vân và Tùng Hân Hân có vẻ không
quen nên ba người này vẻ mặt đều ngơ ngác.
Nhưng mà, nghe được những lời này bên tai ,Trần
Đông chấn động tâm can, thân thể đột nhiên run
lên.
“huynh vẫn chưa hiểu ý của Đạo trưởng sao?”
Bệnh viện Tử hỏi lại.
Cây loan đao Trần Đông cầm trên tay dần buông
xuống.
Edit: Vasterel
Trình Uyên vốn không biết là điều gì đã xảy ra,
vừa nhìn thấy cảnh này liền sửng sốt.
"Trần Đông, hắn nói lời này là có ý gì? Đạo trưởng
là ai?"
Nhưng Trần Đông lại giả câm giả điếc làm ngơ.
“Tính mạng của hắn là quan trọng, hay là tung
tích của em gái, huynh… đã nghĩ kỹ chưa?” Bệnh
Viện Tử khóe miệng nở nụ cười xấu xa.
Trần Đông hai tay bắt đầu run lên.
“Ý của ngươi là?” Thấy Trần Đông do dự, Trình
Uyên vội vàng hỏi.
Nhưng mà lúc này, Trần Đông một bên thân ảnh
lui về phía sau hai bước, vô thanh vô tức, tránh ra
một bên.
Cảnh tượng này khiến Trình Uyên sửng sốt.
Edit: Vasterel
Tùng Hân Hân hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi
không hiểu sao? Hắn ta đã nắm điểm yếu của Trần
Đông , cho nên..."
“Cho nên, hiện tại sư huynh chỉ có thể đứng xem,
người duy nhất có thể bảo vệ hắn chính là cô nương
xinh đẹp trước mặt.” Bệnh Đường Tử tiếp tục nở nụ
cười xấu xa nói.
Trần Đông cúi thấp đầu xuống, cây loan đao trong
nắm thật chặt, chặt đến mức run lên.
Trình Uyên nhắm mắt lại.
anh nghĩ lại sự thay đổi kể từ khi gặp Trần Đông, lúc
đầu là rất lạnh lùng, sau đó anh ta thay đổi thường
thích đấu võ mồm với Trình Uyên.
Nó làm cho Trình Uyên nghĩ trong giây lát rằng họ
đã là bạn.
anh không ngờ ...
Edit: Vasterel
Tư Đồ Vân mỉm cười, nói với Bệnh Đường Tử,
"Ngươi cầm chân người phụ này, ta sẽ giết tên khốn
đó!"
"không thành vấn đề."
Edit: Vasterel
Chương 374: một lần nữa
"Trần Đông..."
Trình Uyên trong lòng rất khó chịu nhìn thoáng
qua Trần Đông, vừa gọi tên anh ta xong, cảm giác cổ
họng như đắng chát.
Trần Đông cúi đầu, hai mắt đỏ hoe,anh đang cật
lực đấu tranh tư tưởng trong bản thân mình.
Trong nhà máy bỏ hoang, trên người anh gắn một
quả bom, lúc lâm nguy mới biết ai là người thật lòng
với mình, Trình Uyên không ngại nguy hiểm lùi bước
bỏ chạy, mà ngược lại là xông pha tới cứu.
Sau đó, có một cuộc vây hãm và Trần Đông đã
cứu được Trình Uyên, lúc đó Trần Đông mới nói
rằng giữa họ coi như hòa nhau không ai nợ ai nữa.
nhưng thực sự có hòa nhau không?
Nếu nó thực sự là hòa nhau,thì đã không có nhiều
thứ để theo dõi tiếp như vậy.
Edit: Vasterel
Anh ấy sẽ không phải cố gắng thay đổi từ từ như
vậy.
Nếu như lúc đó Trình Uyên mà trốn đi bỏ qua
Trần Đông, thì sinh mệnh của Trần Đông đã thuộc
về Diêm Vương, chứ không phải của Trình Uyên
nữa. cho nên bên nặng bên nhẹ dễ hiểu.
Thế nhưng là. . .
Được tin của em gái thì khiến anh ta phải phũ
phàng đối mặt với câu hỏi trắc nghiệm khó khắn
này.
Bệnh Đường Tử đối đầu với Tùng Hân Hân.
Tư Đồ Vân đi về phía Trình Uyên với ánh mắt
đằng đằng sát khí.
Mọi thứ dường như không thể cứu vãn được nữa.
Trình Uyên thở dài.
Edit: Vasterel
" Miêu Địa chi vương ta đây, nghĩ giết ai thì nhất
định người đó phải chết. cho tới bây giờ chưa từng
có ai thoát, nhưng lần này thế mà ngươi lại giết mấy
tên đệ tử của ta."
"Nếu lão phu không giết ngươi, thì ta còn mặt
mũi nào ở Miêu địa nữa."
Trong mắt Tư Đồ Vân tràn ngập lửa hận vô tận.
Hắn nâng lòng bàn tay lên, trong lòng bàn tay đen
mịt, rõ ràng là vừa mới bôi kịch độc vào lòng bàn
tay.
"Hơn nữa, ta sẽ khiến cái chết của ngươi vô cùng
đau đớn!"
"Đây là chất kịch độc mà ta yêu thích nhất. Nó
được gọi là kiến tâm. Nó thực sự là một loại cổ độc.
Khi bị dính một chưởng này của ta, nó sẽ khiến
ngươi cảm thấy đau đớn như hàng vạn con kiến đốt
thấu tận tim can, và những con kiến này sẽ từ từ
gặm nát hết trái tim của ngươi.. "
Edit: Vasterel
Về những thứ này, vẻ mặt Trình Uyên ngưng
trọng, trong đầu điên cuồng tìm kiếm, tựa như đang
suy nghĩ, còn có cách nào để giải quyết tình huống
này không.
Thế nhưng là. . .
Có vẻ thực sự như là không còn cách nào.
Tùng Hân Hân vung tay lên nói với Trình Uyên:
"Xin lỗi, trong trường hợp này, ta nghĩ không nên
mạo hiểm vì ngươi, dù sao chúng ta cũng không
phải là người thân của nhau."
“Hiểu.” Trình Uyên chua xót nói, “Ta hiểu.”
Nói đến Tùng Hân Hân, anh cũng để cô ta lựa
chọn con đường của mình.
Cảnh tượng này khiến cho Bệnh Đường Tử có
phần kinh ngạc, sau đó hắn chậm rãi cất con dao đi,
cười nói: "nếu đã như vậy, ngược lại ta lại bớt việc,
đứng xem cũng tốt."
Edit: Vasterel
Tư Đồ Vân vẻ mặt cũng cười không ngậm được
mồm.
"Ta nghĩ lần này, còn có ai có thể cứu được
ngươi."
Nói xong, hắn đến trước mặt Trình Uyên, giơ lên
lòng bàn tay lên liền chưởng.
thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này.
Tùng Hân Hân đột nhiên xuất thủ, một thanh phi
châm phóng ra ở cự ly rất gần, khiến Tư Đồ Vân
không ngờ đến không kịp trở tay.
Làm cho Tư Đồ Vân nhanh chóng dừng lại vì kinh
ngạc.
Hắn không ngờ người phụ nữ này vậy mà lật lọng.
Tuy nhiên, vào lúc này, một vầng trăng non sáng
chói cắt qua bóng tối.
Edit: Vasterel
trong tiềm thức của Tư Đồ Vân chỉ có thể giơ tay
cản lại.
thế là Ba ngón tay liền bị chặt đứt trong tích tắc.
“A!” Một tiếng hét lên, Tư Đồ Vân lui về phía sau,
suýt chút nữa bị ngã xấp xuống.
Đúng vậy, không chỉ có Tùng Hân Hân lật lọng, mà
vào thời khắc mấu chốt này, Trần Đông cũng đột
nhiên đưa ra lựa chọn của mình.
Trình Uyên cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Có trời mới biết bao nhiêu niềm vui được chôn
vùi trong nụ cười mãn nguyện này.
Trong thời gian ngàn cân treo sợi tóc này Trần
Đông liền xuất thủ, cái hành động này, đã giải thích
cho anh biết được anh ấy không phản bội.
“Nhân vật phản diện thường chết vì nói quá
nhiều.” Trình Uyên bật cười.
Edit: Vasterel
“Tại sao?” Bệnh Đường Tử hỏi Trần Đông rất khó
hiểu.
Còn Tư Đồ Vân thì nắm chặt bàn tay ba ngón đã
bị đứt của chính mình, trừng mắt nhìn Tùng Hân
Hân, dường như ra vẻ cũng hỏi tại sao.
Trần Đông lại nâng loan đao lên đứng ở trước
mặt Trình Uyên, chậm rãi ngẩng đầu, kiên định nhìn
về phía Bệnh Đường Tử.
" Kể từ khi tôi bắt đầu nhận thức ra được, cái thế
giới này đối với tôi, tôi đã không còn quyến luyến
đến bất cứ thứ gì nữa."
"Tôi không biết tôi đang sống vì cái gì nữa, và cho
tới bây giờ cũng không hề biết được.."
"mà loại người như tôi, cho dù có chết cũng không
lên Thiên Đàng được, dù sao thì đã có rất nhiều
người chết dưới tay tôi"
"cho tới bây giờ chưa từng có ai hỏi tôi về ý nghĩa
cuộc sống của tôi là gì? Nếu có Hỏi, thì tôi cũng
không biết."
Edit: Vasterel
"Trên thực tế, không ai có thể hỏi tôi được, bởi vì
chưa từng có ai coi tôi là bạn. Họ sử dụng tôi như
một công cụ giết người hoặc một con quỷ khủng
khiếp."
"Hắn nói đúng, nên thay đổi cách sống của mình."
"Mà sau khi thay đổi cách sống này, tôi dường
như đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống của chính
mình."
"Khoảng thời gian này là khoảng thời gian viên
mãn nhất, chân thật nhất và thoải mái nhất trong
cuộc đời tôi."
"Tôi nghĩ, nếu em gái tôi biết được, thì nó sẽ
không trách, đôi khi nó sẽ hy vọng tôi sống như vậy
nữa."
Bệnh Đường Tử im lặng.
Edit: Vasterel
Cuối cùng, hắn thở dài rồi nói: "huynh à, nói thật,
tuy chúng ta là vì chủ nhân của chính mình, nhưng
em vẫn rất mừng cho anh."
Trần Đông cười.
Đôi mắt của Bệnh Viện Tử dần dần dịu đi.
Quả thật hắn rất ít khi thấy đượcTrần Đông cười,
còn nhớ lần trước hắn khi còn bé không chịu uống
thuốc, bị sư phụ đánh cho đến phải khóc,đượcTrần
Đông chọc cười rồi an ủi hắn, và đưa cho hắn thuốc
mình tự điều chế là mứt lê.
Thuốc này không đắng, khiến hắn rất vui mừng.
Kể từ đó trở đi, món mứt lê tự làm của Trần Đông
đã trở thành lý do lớn nhất khiến anh được đàn em
kính trọng.
Tuy rằng rất muốn giết Trình Uyên, nhưng hắn
vẫn là rất vui vẻ khi nhìn thấy Trần Đông như thế
này.
Edit: Vasterel
Còn Tùng Hân Hân lạnh giọng đáp lại với Tư Đồ
Vân: "Người đàn ông của tôi rất xấu và lùn,và ai
cũng nói tôi gả cho hắn như là một đóa hoa nhài
cắm bãi cứt trâu. "
"Nhưng không ai biết được người đàn ông của tôi
tốt đến mức nào."
"Anh ấy là một người tốt, tốt với tôi đến nổi khiến
tôi không còn cảm giác chán ghét anh ấy nữa ."
Nói đến đây, Tùng Hân Hân nở một nụ cười trong
hoài niệm, nhưng ngay sau đó, cô lại lộ ra vẻ buồn
bã, đau thương.
"Tôi không thể nào tưởng tượng được, anh ấy đã
chết, trong tương lai tôi biết phải làm gì đây."
"Cho tới bây giờ tôi vẫn không biết được."
"Tuy nhiên, tôi lại biết một chút."
"Tôi không phải là người tốt, nhưng theo Trình
Uyên mấy ngày nay, tôi biết được hắn là một người
Edit: Vasterel
tốt giống như người đàn ông của tôi vậy, một người
tốt đến mức sẵn sàng hy sinh tất cả cho người phụ
nữ của mình, thậm chí ngay cả tính mạng cũng
không cần." . "
"Kít kít!"
Một chiếc ô tô chạy với tốc độ cực nhanh và dừng
lại theo hướng lối vào của gầm cầu , vì cây cầu hầu
như sập gần hết nên có lẽ không còn gọi là hầm cầu
nữa.
Lý Túc mặc một bộ đồ mới tinh, tóc tai bóng
loáng.
Bước xuống xe chạy tới mấy người này, thấy
Trình Uyên như vậy liền đi tới đỡ anh dậy.
"em sao rồi? có bị thương nặng lắm không?"
Trình Uyên sửng sốt một chút, "Hôm nay là ngày
đại hỷ, tại sao anh lại chạy đến đây?"
Edit: Vasterel
“em không sao là tốt rồi.” Lý Túc thở phào nhẹ
nhõm..
Sau đó anh ta quay lại nhìn Tư Đồ Vân.
Thời điểm Tư Đồ Vân nhìn thậy Lý Túc, hắn hoàn
toàn tuyệt vọng.
Hắn biết rằng ,hắn bây giờ ngay cả cơ hội chạy
trốn đều không có.
bên cạnh Trình Uyên có Trần Đông, Bạch Long,
thậm chí có cả Tùng Hân Hân nữa, thì trình độ của
những người này đều kém thua Lý Túc ít nhất một
bậc.
Đêm đó tại quê nhà của Trình Uyên, Lý Túc thể
hiện sức mạnh đáng sợ của mình khiến Tư Đồ Vân
sợ hãi.
Nhưng mà, cũng đúng lúc này.
Một chiếc xe địa hình khác phóng tới và dừng lại
bên đường.
Edit: Vasterel
“Anh còn đưa đồng nghiệp đến đây nữa sao?”
Trình Uyên ngạc nhiên “Hôm nay là ngày lành tháng
tốt, là ngày trọng đại của anh. Tại Sao anh lại bỏ việc
trọng đại cả đời của mình chạy đến đây vậy?”
Nghe vậy, Lý Túc khẽ giật mình, "anh ... đâu có nói
với ai đâu."
"Hả? vậy đây là cái gì?"
Vài người quay đầu nhìn chiếc xe địa hình này.
Cửa kính của chiếc xe địa hình này từ từ hạ
xuống, rồi bốn nòng súng tiểu liên nhô ra khỏi đó.
"Nguy hiểm!"
Edit: Vasterel
Chương 375: Giúp tôi nói láo
"Bằng bằng bằng..."
Những viên đạn như những hạt mưa, chúng bắn
bừa bãi vào vào dưới gầm cầu.
Lý Túc lôi Trình Uyên, nhanh chóng santo vài vòng
tới chỗ trốn ở sau xe của anh.
"Bằng bằng..."
Khi bị bắn vào xe, tiếng vỡ vụn của kim loại thô bạo
và chói tai khiến Trình Uyên hoảng sợ.
Trước đây anh chưa từng gặp phải loại ám sát
này, nhiều nhất là một hai khẩu súng, ở Tân Dương
này vốn đã rất răn đe, ai ngờ đối phương lại có
mánh khóe này.
" hãy cẩn thận!"
Bệnh Viện Tử cũng hét lên, xông lên trên người
Trần Đông.
"bằng bằng..."
Edit: Vasterel
Cơ thể của Bệnh Đường Tử run rẩy bất thường
theo tần số âm thanh bắn ra, sau lưng dày đặc lỗ
đạn.
Nhưng mà, cho dù như vậy, hắn hai tay vẫn là ôm
Trần Đông thật chặt, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở
một nụ cười rực rỡ nhìn Trần Đông, sau đó máu từ
khóe miệng chảy ra, và các lỗ được tạo từ những
viện đạn cũng bắt đầu chảy xuống nhỏ giọt.
hai mắt Trần Đông đột nhiên mở to, không thể tin
được trước màn ảnh này.
Tư Đồ Vân ngay lập tức liền bị bắn thành như
cái bia.
Tiếng súng ngừng đột ngột.
Nghĩ đến điều này, có lẽ đã hết đạn.
Một băng đạn thì được 30 viên, sau khi xả đạn
xong thì phải thay băng đạn.
Edit: Vasterel
Chỉ cần lợi dụng sơ hở này, L{ Túc đã lộn vài vòng,
nhảy ra khỏi boong-ke, rút súng lục ra, nổ súng vào
xe đó “ bang bang”.
Khẩu súng của anh , dưới vùa bắn ra, trông cực kz
yếu ớt.
Tuy nhiên, Lý Túc tỏ vẻ không nản lòng chút nào,
vừa đi vừa bắn về phía xe.
Có thể tưởng tượng được rằng, chỉ cần những tên
đó thay băng đạn xong, sau một khắc, Lý Túc sẽ trở
thành tổ ong vò vẽ.
"Bang bang bang ..." Mười hai viên đạn bắn ra,
xem ra không có trúng một ai, Lý Túc vẫn là vẻ mặt
không hề nao núng mà sải bước đi về phía đối
phương.
Nhìn thấy, đối phương trong chiếc xe đó đã thay
băng đạn, và đã có một cái nồng súng đen lộ ra qua
cửa kính xe.
Edit: Vasterel
Trình Uyên nhìn thấy cảnh này, lo lắng nói "mau
quay lại!"
Tuy nhiên...
“Bùm!” Có một tiếng động lớn.
Một quả cầu lửa bốc lên bầu trời, và chiếc xe địa
hình nổ tung, giống như một quả bóng, đột ngột bật
ra khỏi mặt đất, rồi rơi xuống.
Trong bối cảnh ngọn lửa, dáng đứng của Lý Túc
trở nên vàng rực.
Trình Uyên ngẩn người.
“Cmn, quá mạnh." Trong lòng không khỏi thầm
hen nói.
thực sự quá khốc liệt.
Bình xăng của chiếc xe địa hình do nằm ở bên trái
nên lọt vào tầm mắt của Lý Túc.
Edit: Vasterel
Trường hợp này, Lý Túc không có bắn vào trong
xe, bởi vì anh biết hỏa lực trong tay của mình rất
nhỏ bé không thể so với đối phương được, cho nên
anh lựa chọn bắn vào bình xăng.
Sức lửa thiêu đốt đập vào mặt, Trình Uyên ho
khan một tiếng.
Khi anh đang cúi xuống và ho, anh nhìn thấy một
đôi chân dài có hình dáng rất thon rất đẹp.
Anh kinh ngạc ngước nhìn lên.
Tùng Hân Hân đứng ở trước mặt anh, khóe miệng
nở nụ cười, cùng vợi những dải màu, rồi nói: " cuộc
sống của ngươi thật tốt!"
Trình Uyên sững sốt.
Tùng Hân Hân nói: "Có rất nhiều người vì ngươi
hông màn đến sinh tử . Cuộc sống của ngươi thật
tốt."
Sau đó, chậm rãi ngã trên mặt đất.
Edit: Vasterel
Trình Uyên ngẩn người nhìn cô ấy.
Tùng Hân Hân chết rồi, trên thân lít nha lít nhít
đếm không hết lỗ đạn.
Một người phụ nữ đẹp đến nghẹt thở, lại chết
một cách thật tiếc.
Trình Uyên cũng chưa ịp nói lời cảm ơn.
Đột nhiên, anh như nghĩ ra điều gì đó, vội quay
đầu lại nhìn.
Chỉ thấy.
Trần Đông bị Bệnh Đường Tử ôm chặt, lưng của
Bệnh Đường cũng đầy lỗ đạn, máu nhuộm đỏ cả
người.
Còn Trần Đông hai mắt sắp lồi ra ngoài.
Trình Uyên bị cảnh này làm cho sửng sốt.
Edit: Vasterel
Anh chỉ nhìn thấy cảnh này trong các bộ phim
điện ảnh và truyền hình, và chưa bao giờ nghĩ mình
sẽ chứng kiến nó thực tế sinh động đến như vậy.
Bất kể là Bệnh Đường Tử có hướng tới chính mình
hay không, trong lòng Trình Uyên lúc này nổi lên vẻ
tôn kính.
Điều này xảy ra quá nhanh, quá nguy hiểm khiến
mọi người không kịp trở tay.
“huynh à, hôm nay… hôm nay, cuối cùng em cũng…
lại… được nhìn thấy anh cười… cười rồi.” Bệnh
Đường Tử nói vẻ yếu ớt.
"những tay súng này, không phải ... không phải
của Thẩm Hoa."
Sau đó, mắt hắn ta nhắm lại, đầu rụt xuống.
Trần Đông ôm thân thể của hắn ngồi dậy, hai con
mắt đỏ hoe như hai ngọn lửa như quỷ satan.
Sát khí, khắp người.
Edit: Vasterel
"Bất kể là ai, ta ... sẽ báo thù cho ngươi!"
Lúc này, Trình Uyên không biết nên nói cái gì.
L{ Túc đi tới, nói: "Lên xe trước đi đã."
Trình Uyên gật gật đầu,rồi vỗ vỗ Trần Đông bả vai.
"Đi thôi, thù hẳng định là phải báo, nhưng lúc này
ở lại chỗ này, e rằng sau này sẽ hông có cơ hội báo
thù."
Trần Đông ôm Bệnh Tử bước lên xe.
Xe của L{ Túc tuy đầy lỗ đạn nhưng hông bị hư
hỏng gì, có thể lái được.
Vụ nổ ở đây rất lớn và thu hút rất nhiều người
cùng một lúc.
Dần dần bị vây chặt như iến hóng đồ ngọt.
Lúc này, Lý Túc lái xe rời đi hỏi nơi này.
Edit: Vasterel
Vừa đi ra ngoài một lát, Trần Đông liền nói "dừng
xe."
Xe dừng bên đường, Trần Đông xuống xe.
Trình Uyên lo lắng nói "anh làm sao vậy?"
Trần Đông trầm giọng nói: "Hôm nay là ngày các
ngươi đại hỷ. Tôi và sư đệ không thích hợp xuất
hiện trong dịp này."
Trình Uyên cùng L{ Túc nhìn chăm chú một
chút,rồi thở dài, biết anh ta nói rất đúng, Trình
Uyên nói: "anh hãy Cẩn thận."
Trần Đông hông nói gì nũa, ôm sư đệ bước đi.
Xe tiếp tục đi.
“anh, quay đầu giúp em một việc, đem thi thể
Nhất Chi Hoa về cho em. em muốn lo hậu táng cho
cô ấy, dù sao cô ta cũng vì em mà chết.” Trình Uyên
buồn bực nói.
Edit: Vasterel
Lý Túc trầm mặc không nói.
Trình Uyên sờ sờ cánh tay Lý Túc, "có phải không
vậy, kết hôn mà anh cũng mang theo súng sao. từ
xưa đến nay anh là người đầu tiên đấy."
Anh hông động vào Lý Túc thì tốt biết mấy, đụng
một cái, nháy mắt xe mất khống chế, lập tức lao vào
hai bên đất hoang bên trong.
Sự rung chuyển dữ dội khiến Trình Uyên lắc lư từ
bên này sang bên ia như một viên xúc xắc trong
cốc xúc xắc.
Sau khi xe dừng lại, miệng vết thương đau quá
khiến anh dùng sức co người lên.
“what, anh lái chiếc xe kiểu gì vậy.” Anh hông
thể không phàn nàn.
"Khụ khụ khụ ..." L{ Túc đột nhiên bắt đầu ho một
trận kịch liệt.
Edit: Vasterel
rốt cuộc Trình Uyên cũng nhận ra được có gì đó
hông đúng, anh quan sát tỉ mỉ Lý Túc.
Trên trán mồ hôi lạnh như giọt sương mai phủ
đầy mặt.
Mặt anh ta tái nhợt như một tờ giấy trắng, và đôi
môi khô ráp không màu.
Mà ở giữa ngực anh ta, có một vũng máu, đang
không ngừng chảy ra.
Trình Uyên ngẩn người.
anh nhớ tới lúc trước khi bọn hắn nổ súng, Lý Túc
ôm anh lăn hỏi chỗ đó, lúc này Trình Uyên liền trốn
sau lưng.
“Anh, anh bị thương rồi?” Trình Uyên ngạc nhiên.
Cuối cùng, cơn ho cũng ngừng.
L{ Túc cười nhạt "Giúp anh một việc."
Edit: Vasterel
"việc gì?"
“Nói với Tư Nhã… cứ nói trong cục có nhiệm vụ
khẩn cấp, điều anh đi công tác gấp, khả năng trong
thời gian ngắn sẽ về hông được.” L{ Túc nói.
“Không… hông được, cái này hông được.” Trình
Uyên lắc đầu nguầy nguậy “Anh hông được nói dối
điều này. Anh vừa bị bắn chỉ cần lấy đạn ra là sẽ tốt
ngay. Chắc chắn anh sẽ hông sao đâu. Bây giờ
chúng ta đi bệnh viện ngay."
"Lái xe, không, em sẽ lại!"
Nói xong Trình Uyên vội vàng mở cửa xe.
Sau đó,bị Lý Túc nắm lấy cánh tay của anh.
Trình Uyên hơi giật mình.
L{ Túc cười nhạt rồi mở vạt áo ra.
Ba lỗ súng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom