• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên (1 Viewer)

  • Chương 26-29

Chương 26: Giải độc

"Này, ngươi đừng trừng ta mãi thế, ngươi trừng làm lòng ta hoảng".

"Thực ra, chuyện xảy ra lúc trước giữa hai ta, ta là con gái nên người chịu thiệt là ta mới đúng".

Vù...

Nhiệt độ không khí lại giảm xuống vài độ, rõ ràng là tháng ba mùa xuân, Cố Thanh Hy lại cảm thấy như là mùa đông khắc nghiệt.

Nàng rụt cổ, chớp chớp đôi mắt vô tội, rặn nửa ngày mới rặn ra một câu: "Hay là, ta cho ngươi đè lại, coi như huề nhau".

Dạ Mặc Uyên gân xanh gồ lên, tức điên người, đầy bụng tức giận như sắp không nhịn nổi nữa.

Nàng còn là phụ nữ sao? Nói ra câu đó mà cũng không thấy xấu hổ à?

Cố Thanh Hy sợ hãi lùi ra sau một bước.

Sao khí thế trên người đàn ông kia lại mạnh vậy?

Chắc sẽ không lại tức giận nữa đó chứ?

"Bồi thường cho ngươi thì ngươi không cần, cho ngươi đè lại cũng không chịu. Vậy ngươi muốn làm sao?"

"Ta muốn mạng cô".

Cưỡng hiếp hắn hết lần này đến lần khác, không giết nàng thì khó mà hả cơn giận trong lòng.

Cố Thanh Hy bĩu môi: "Giờ người đang trúng độc, không thể nhúc nhích là ngươi chứ chẳng phải ta. Ta mà muốn làm gì ngươi nữa thì tại vùng núi hoang vu như này cũng chẳng ai có thể cứu ngươi".

"Ngươi khỏi phải lo ta sẽ làm thế tiếp với ngươi, dù sao trình độ của ngươi còn phải học hỏi thêm nhiều".

Nàng nói có sách có mách có chứng, câu nào câu nấy rõ ràng đều có lý, lại chọc Dạ Mặc Uyên máu xông lên đầu, phun ra một ngụm máu tươi, người cũng bị chọc tức đến ngất xỉu.

Ặc...

Ngất rồi?

Vậy vừa hay nàng cũng tiện chuồn đi.

Cố Thanh Hy định chạy, nhưng thấy gương mặt đẹp trai như thần tiên kia hơi trắng bệch, lại nhìn thấy các loài hoa nở rộ xinh đẹp dưới đất cũng bị dính máu hắn, chân nàng như rót chì, chẳng thể nào nhúc nhích nổi.

Máu huyết chảy ngược, độc dẫn thẳng vào tim, nếu không cứu thì hắn chắc chắn phải chết.

"Cũng không biết kiếp trước gây ra nghiệt gì, kiếp này lại gặp ngươi hoài. Thôi, cứu ngươi một lần vậy, coi như là vì đã trót ‘ăn’ ngươi".

Cố Thanh Hy nói xong bèn ngồi xổm xuống, đặt tay lên mạch hắn, vừa sờ sắc mặt nàng lập tức thay đổi.

Không ngờ lại trúng hai loại độc, mà cả hai đều là loại độc bá đạo và độc ác nhất trên đời.

Một loại là Hàn độc, hẳn là có từ lúc còn ở trong bụng mẹ nên sau khi sinh ra cứ đến ngày 15 hằng tháng đều sẽ phải chịu đựng cơn đau đớn mà người thường khó có thể chịu nổi.

Hàn độc mà phát ra thì sẽ len lỏi khắp tim gan phèo phổi trong cơ thể mãi đến khi máu đông thành băng, có thể làm người ta lạnh đến nỗi sống không bằng chết, nhưng lại không thể chết đi.

Một loại khác là Huyết Diệp Tà Độc, có thể dồn người ta vào chỗ chết, khi phát độc thì đau đớn tận xương, cả người như bị hàng ngàn con kiến gặm cắn hay bị chém ngàn đao.

Chắc hắn định lợi dùng Hàn độc và ngàn hoa để kiềm chế Huyết Diệp Tà Độc nhằm bảo vệ tính mạng.

Nhưng hai loại độc ấy khắc nhau nên cơn đau hắn phải chịu ít nhất là gấp mười lần so với một loại.

Bất kể là Hàn độc hay Huyết Diệp tà Độc, quá trình hạ độc ít nhất cũng hơn 10 năm, còn phải dùng 500 loại độc phối hợp với nhau.

Rốt cuộc thì tên này đắc tội với người nào mà đáng để kẻ thù dốc hết vốn liếng hại hắn vậy?

Lại nhìn đôi chân tàn phế của hắn, Cố Thanh Hy không khỏi thở dài.

Không thể ép độc ra ngoài cơ thể nên chỉ có thể dồn nó vào hai chân, trơ mắt nhìn hai chân tàn phế, cảm giác ấy quả thật rất khó chịu.

Cố Thanh Hy lấy kim châm ra, thành thạo ghim vào huyệt Bách Hội, huyệt Dũng Tuyền, cố gắng giúp hắn giảm bớt đau đớn và ép độc ra.

Nếu là trước đây, nàng sẽ chỉ coi hắn như một người râu ria, xa lạ.

Nhưng lúc này, nàng lại thật sự cảm thấy hơi đau lòng.

Là một người thầy thuốc, nàng biết rất rõ mấy năm nay Dạ Mặc Uyên có thể sống sót là khó khăn cỡ nào. Người thường, e rằng một ngày thôi cũng không chịu nổi.

Bệnh tình hóc búa, mãi đến khi tia nắng ban mai dâng lên, Cố Thanh Hy mới cất kim châm đi, cởi áo của mình ra đắp lên người hắn.

"Vì giữ được mạng ngươi đã khiến bà đây mệt chết đi được, ngươi tỉnh lại thì đừng có tìm ta gây chuyện đó".

Cố Thanh Hy mệt mỏi duỗi lưng, tìm được Yên La Thảo giữa rừng hoa. Sau đó quay đầu liếc nhìn Dạ Mặc Uyên vẫn đang mê man với ánh mắt đầy thâm ý, cả người giống như một con báo vèo một cái biến mất.

Trong một góc của học viện Hoàng gia.

Thu Nhi sốt ruột đến nỗi xoay quanh tại chỗ, đôi khi lại rướn cổ lên nhìn ra xa, cả nửa ngày sau, nàng ta mới nhìn thấy tiểu thư nhà mình mặc đồ nhà nông, ngáp lên ngáp xuống, lắc lư lết tới.

Thu Nhi vui vẻ, vội vàng tiếp đón: "Tiểu thư, người đi đâu cả buổi tối vậy, nô tỳ sắp lo lắng muốn chết rồi này".

"Lo cái gì, ta cũng chẳng mất miếng thịt nào".

"Hạ Vũ đã chết, ngũ di nương muốn chết muốn sống méc lão gia. Ngài ấy đã nổi trận lôi đình, nô tỳ thấy sự việc không hay định báo cho tiểu thư. Ai ngờ người lại một đêm không về. Cuối cùng, nô tỳ chỉ đành đến học viện Hoàng gia đợi".

"Ta còn tưởng là chuyện gì, tên nô tài gian xảo kia chết thì chết thôi".

Cố Thanh Hy uể oải cười, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Thu Nhi, khen: "Rất rốt, có tiến bộ, biết chuyện không hay bèn chuồn đi".

Thu Nhi sắp lo lắng muốn chết, cố tình tiểu thư nhà mình vẫn là cái dáng vẻ chẳng thèm để ý bèn giậm chân nói: "Tiểu thư, lão gia và ngũ di nương chắc chắn sẽ không tha cho người. Sau này, chúng ta phải làm sao đây? Cũng không thể núp trong học viện Hoàng gia mãi được".

Không phải nàng ta lo cho mình mà là lo cho tiểu thư mới liều lĩnh chuồn ra khỏi phủ, định tìm tiểu thư và báo cho nàng mọi chuyện xảy ra trong phủ được không.

"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, binh tới tướng chặn, nước lên đập ngăn", Cố Thanh Hy chẳng hề để ý nói, nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ sắc lạnh.

Theo tính toán của nàng, ít nhất thì đến chiều hôm nay Hạ Vũ mới chết, sao lại chết vào tối qua được, chắc là trong phủ có người nào đó sốt ruột muốn diệt trừ ngũ di nương làm rồi.

May mà Thu Nhi lo cho nàng chạy đến đây, không thì nàng không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả như thế nào.

Đã sắp đến lúc vào học, bọn học sinh tốp năm tốp ba đi đến học viện, Cố Thanh Hy lạnh nhạt nói: "Hôm nay ngươi cứ ở trong học viện Hoàng gia, không được đi đâu hết".

Thu Nhi đau khổ xụ mặt.
Chương 27: Cá cược

Ban ngày các nàng có thể núp trong học viện, nhưng quan trọng là buổi tối thì sao?

Thu Nhi còn định hỏi tiếp, Cố Thanh Hy đã nhấc chân đi vào nội viện.

Học viện chia làm nội viện và ngoại viện, những người hầu như nàng ta chỉ có thể chờ tiểu thư nhà mình ở ngoại viện.

Trên đường Cố Thanh Hy đi ngang qua, tất cả mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ.

Liễu Nguyệt và mấy người tinh mắt phát hiện ra nàng bèn chạy chậm tới.

"Lão đại, sao ngươi lại mặc cái bộ đồ tồi tàn thế kia? Phủ Thừa Tướng keo như vậy luôn hả?"

Cố Thanh Hy không nhịn được đỡ trán.

Chưa nói quần áo của nàng đều làm mền đắp cho vị chiến thần Dạ Vương kia, không thì nàng cũng không dám mặc bộ đồ đó, lỡ bị hắn nhận ra thì sao?

"Thỉnh thoảng thay đổi phong cách".

"Nhưng chất vải của bộ đồ này cũng tệ quá rồi, mặc vào không cộm da à?"

"Nếu ngươi thương ta, còn không bằng cho ta ít tiền, ta đi mua một bộ mới".

Liễu Nguyệt ngại ngùng cười: "Phủ Thừa Tướng của ngươi còn thiếu chút tiền ấy sao? Đúng rồi, ngươi biết không, có rất nhiều người đều đang cá xem ai có thể tiến vào chung kết đó. Mọi người đều cược ngươi thua, đúng là không có mắt nhìn người gì hết".

Vu Huy đi cùng không nhịn được chen mồm: "Nhị ca, chẳng phải ngươi cũng cược lão đại thua à?"

Liễu Nguyệt gõ trán hắn ta một cái, nháy mắt ra hiệu: "Ngươi biết cái gì, ta là thấy họ đáng thương nên cho họ ít bạc xài".

Cố Thanh Hy trông thấy hết vẻ mặt của họ, bĩu môi, vươn tay hỏi: "Tiền ta bảo các ngươi chuẩn bị ngày hôm qua đâu?"

"Đều ở đây".

Mọi người tốp năm tốp ba lấy bạc ra, nhưng lại chỉ có mấy trăm lượng bạc.

Cố Thanh Hy đen mặt: "Chỉ có nhiêu đó?"

"Cái này... lúc trước xài nhiều quá, trong nhà cũng không cho, có nhiêu đó đã rất tốt rồi".

Bọn họ nào dám nói cho nàng, sáng sớm đến học viện đã bỏ một số tiền lớn cược Cố Thanh Hy thua như những người khác chứ.

Có thể giữ lại mấy trăm lượng bạc đã là nể mặt Tiêu Vũ Hiên rồi.

Đằng trước cách đó không xa, mấy thế gia công tử cũng đang đánh cược, lớn tiếng rêu rao chỉ cần cược Cố tam tiểu thư thắng là có thể nhận lại được gấp 200 lần. Nhưng mà vẫn chẳng có ai cược nàng thắng, tất cả đều cược nàng thua.

Cố Thanh Hy ngậm một cọng cỏ đuôi cáo, nghênh ngang bước tới, bịch một tiếng, cược hết bạc trong tay vào mình.

"1200 lượng bạc, cược ta thắng".

Mọi người có mặt ở đây không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Cố Thanh Hy thế mà lại cược chính mình thắng?

Nàng là sợ thua quá mất mặt à?

Ngày hôm qua, ai trong học viện mà chưa thấy nàng mất mặt như thế nào?

Đám người Liễu Nguyệt lập tức sốt ruột: "Lão đại, lẽ nào hôm qua ngươi nói với chúng ta cách kiếm món tiền lớn chính là cái này?"

"Ha ha... kiếm món tiền lớn? Ta không nghe nhầm đó chứ? Chẳng lẽ Cố Thanh Hy nghĩ mình có thể tiến vào chung kết chắc?"

"Nếu nàng có thể tiến vào chung kết thì ta sẽ gọi nàng là bà nội".

Sắp đến giờ vào học, trong học viện lục tục có không ít người xúm lại, đều đồng loạt cười to, nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ.

Đương Đương công chúa được người bủa vây bước tới, đằng sau còn có đám Cố Sơ Lan, Cố Sơ Vân.

Nàng ta mỉa mai: "Người nào đó cũng không nhìn lại mình xem, còn tưởng rằng mình sẽ thắng nữa chứ, đúng là không biết tự lượng sức mình".

"Ơ, đây không phải là cháu gái của ta sao, chào buổi sáng, cô đến cược thẩm thẩm thẳng hả?"

"Thẩm gì chứ, ngươi mà cũng xứng làm thẩm ta sao?"

"Lạ ghê, lẽ nào chiến thần không phải hoàng thúc của cô sao? Được rồi, nếu chiến thần không xứng làm hoàng thúc cô vậy coi như ta chưa nói gì".

Đương Đương công chúa tức muốn bể phổi: "Ta rõ ràng là nói ngươi, liên quan gì đến hoàng thúc ta?"

"Ta cũng là vợ chưa cưới của hắn, cả hai là một thể với nhau. Nếu ta không xứng thì sao hắn xứng? Ngươi yên tâm, chờ ta gặp hắn chắc chắn sẽ kể kỹ càng cho hắn nghe, bảo Đương Đương công chúa nói hắn không xứng làm hoàng thúc của mình trước mặt mọi người".

Đương Đương công chúa tức ói máu, sao không ai nói cho nàng ta biết miệng lưỡi của Cố Thanh Hy lại lợi hại như vậy?

Ngày hôm qua, Đương Đương công chúa bị nàng vả mặt trước bàn dân thiên hạ đã khiến nàng ta cực kỳ xấu hổ. Giờ lại sỉ nhục nàng trước mặt mọi người, cơn tức này nếu còn nhịn được thì nàng ta không phải là Đương Đương công chúa.

Nàng ta đang định nổi giận thì thấy Cố Thanh Hy cười hì hì nói:

"Công chúa, hay là chúng ta cá đi, nếu ta thua thì mặc cho cô giải quyết ta thế nào cũng được".

Con ngươi Đương Đương công chúa đảo một vòng, tức giận hỏi: "Cá cái gì?"

"Ừ, cá ta có thể tiến vào chung kết hay không".

"Ngươi muốn cược mình thua?"

"Đương nhiên là thắng".

"Được, ta cược với ngươi. Nếu ngươi thua thì ngươi phải làm nô lệ cho ta cả đời, mặc ta sử dụng, còn không thể cãi lại", Đương Đương công chúa cười đắc ý nói.

Hoàng huynh giúp nàng, mẫu hậu cũng giúp nàng, còn cảnh cáo nàng ta đừng có chọc Cố Thanh Hy. Đương Đương công chúa đang lo không tìm được cách dạy cho Cố Thanh Hy một bài học, giờ nàng lại tự dâng lên tận cửa. Bất kể thế nào, nàng ta đều không thể bỏ qua cơ hội này.

Cố Thanh Hy vứt cỏ đuổi cáo ở trong miệng đi, không chút do dự đáp: "Được, vậy nếu cô thua, cô phải cho ta 100 vạn lượng bạc".

Hít...

100 vạn lượng bạc...

Vậy mà nàng cũng mở miệng cho được, sao không đi cướp luôn đi?

Sắc mặt Đương Đương công chúa có chút khó coi, Cố Thanh Hy rõ ràng là muốn ăn cướp.

Đám người Liễu Nguyệt kéo ống tay áo của nàng, nhỏ giọng nói: "Lão đại, chúng ta có thể đừng quậy được không? Đương Đương công chúa nổi tiếng chanh chua, ngươi mà rơi vào trong tay nàng ta thì chắc chắn sẽ sống không bằng chết đó".

"Đúng vậy, tuy 100 vạn lượng bạc rất mê người, nhưng ta cũng không xài hết nhiều như vậy".

Đương Đương công chúa đen mặt, nổi giận nói: "Nè, ngươi nói ai chanh chua hả? Để bổn công chúa dạy cho ngươi một bài học".

Cố Thanh Hy chắn trước mặt Liễu Nguyệt, thay đổi đề tài, cười như không cười nói: "Sao... hay là công chúa không dám cược?"

"Bổn công chúa có gì mà không dám cược, ngươi muốn tự tìm lấy cái chết thì ta đây tiếp thôi. Bổn công chúa cá với ngươi".

"Được, nói miệng không bằng chứng, viết giấy làm chứng đi".

Cố Sơ Lan tức cái lồng ngực, hận Cố Thanh Hy đến nghiến răng nghiến lợi.

Giờ có cơ hội dạy cho nàng một bài học nên nàng ta là người đầu tiên đi lấy giấy và bút.

Cố Sơ Vân nhíu hàng mày xinh đẹp lại, khuyên: "Công chúa, xin hãy cẩn thận, 100 vạn lượng bạc rất nhiều, lỡ mà..."

Nàng ta còn chưa nói xong, Cố Sơ Lan đã cãi lại liền.

"Nhị tỷ, lời ấy của tỷ sai rồi. Lẽ nào tỷ cho rằng chỉ với đồ ngốc như Cố Thanh Hy là có thể tiến vào chung kết sao? Nếu muốn tiến vào chung kết thì phải thắng hết tuấn nam tài nữ của cả nước mới có thể lọt vào top 3".
Chương 28: Giả heo ăn thịt hổ

"Nhưng mà..."

"Ta cảm thấy Cố ngũ tiểu thư nói rất có lý, ván cược này, bổn công chúa thắng chắc rồi, sợ gì chứ".

Nàng ta nói xong bèn nhấc bút ký tên mình vào.

Cố Sơ Lan sợ Cố Thanh Hy hối hận, vội vàng bảo nàng ký tên.

Cố Thanh Hy nhìn chằm chằm vào cây bút mà nàng ta đưa tới một lúc lâu, cuối cùng chọn cách ấn dấu tay.

Mọi người lại cười ầm lên.

"Ngay cả tên mình nàng cũng không biết viết, còn định tiến vào chung kết? Nằm mơ giữa ban ngày à?"

"Haiz, rơi vào tay Đương Đương công chúa thì thà chết đi cho rồi, đỡ phải chịu khổ".

Đám người Liễu Nguyệt cũng khuyên nhưng không khuyên được, chỉ đành lo lắng suông. Cố tình chẳng biết tại sao hôm nay đại ca Tiêu Vũ Hiên nhà họ vẫn chậm chạp chưa đến.

Tất cả mọi người cho rằng Cố Thanh Hy chắc chắn sẽ thua, chỉ có Cố Sơ Vân là trong lòng còn hơi nghi ngờ.

Nàng ta cũng không phải là thật sự khuyên Đương Đương công chúa mà chỉ là nói cho có thôi.

Đương Đương công chúa đắc ý cười: "Nếu ngươi thua, ta muốn ngươi tự tát mình 500 cái bạt tai ở cổng học viện Hoàng gia. Ta còn muốn nhốt ngươi vào trường đấu thú để chơi với đám dã thú, ta còn muốn..."

"Công chúa, có thể đợi cô thắng rồi nói mấy lời mạnh miệng đó được không? Nếu cô thua, coi chừng mất hết mặt mũi nha".

"Sao bổn công chúa có thể thua được".

"Ngoan, gọi một tiếng thẩm nghe thử coi, có khi ta sẽ lấy ít bạc lại chút".

Đương Đương công chúa lớn tiếng cả giận hét: "Cố Thanh Hy".

"Ta đây".

"Ngươi... hừ, đợi bổn công chúa thắng ngươi để xem ta tra tấn ngươi như thế nào!"

Đương Đương công chúa nghẹn một cục tức, hầm hừ đi về phía phòng học.

Cố Sơ Lan cười lạnh: "Tự làm tự chịu, đáng đời".

Cố Thanh Hy cản nàng ta lại, xoa cằm cười nói: "Có vẻ như ngũ muội rất ghét ta nhỉ".

Nói nhảm, nàng ta không ghét mà được sao?

Nếu không phải nàng thì nàng ta cũng không mất tâm thân trong sạch, trợ thủ đắc lực của di nương là Hạ Vũ cũng sẽ không chết. Cố Sơn Lan có rất nhiều món nợ muốn tính sổ với Cố Thanh Hy là khác.

"Hay là, chúng ta cược một ván?"

"Cược cái gì?"

"Ngươi chẳng qua chỉ là một thứ nữ, chắc cũng không có bao nhiêu tiền. Vậy cược 20 vạn lượng bạc đi! Nếu ngươi thua thì cho ta 20 vạn lượng bạc".

Cố Sơ Lan suýt nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.

Mặc dù nàng ta là thứ nữ, nhưng địa vị trong phủ lại cao hơn dòng chính là nàng không biết bao nhiêu lần.

Nhưng 20 vạn lượng bạc...

Cả phủ Thừa Tướng cộng lại chắc cũng không có nổi 20 vạn lượng bạc nữa là.

Đây chẳng phải là định làm nàng ta khó xử sao?

Hay là, Cố Thanh Hy biết ông ngoại đã đưa toàn bộ sản nghiệp đứng tên mình cho nàng ta quản lý nên mới cố ý nói là 20 vạn lượng bạc?

Cố Sơ Lan càng nghĩ càng cảm thấy là vậy, chứ không một thứ nữ như nàng ta dù được yêu thương đến mấy cũng không lấy ra được 20 vạn lượng bạc.

Mọi người cảm thấy Cố Thanh Hy điên rồi.

Một thứ nữ thì lấy đâu ra 20 vạn lượng bạc, đừng nói là Cố Sơ Lan, bất kể người nào có mặt ở đây cũng chẳng thể nào lấy ra được một số tiền lớn như vậy.

Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt đầy vô tội: "Không dám cược với ta à, vậy thì thôi, ta cũng chẳng thèm thi với đồ con hoang".

"Ngươi nói ai con hoang?"

"Ai không dám cược thì chính là người đó".

"Vậy nếu ngươi thua thì sao? Cũng cho ta 20 vạn lượng bạc hả?"

"Ta sẽ không thua".

"Hừ, nếu ngươi thua, ta muốn chặt bỏ hai tay hai chân của ngươi".

"Được thôi, nói miệng không bằng chứng, viết giấy chứng nhận đi, để tránh ngươi không trả cho ta20 vạn lượng bạc. À đúng rồi, lúc viết giấy chứng nhận nhớ viết là cược với Dạ Vương Phi nha".

Cố Sơ Lan trừng nàng một cái.

Còn chưa bước vào cửa đã mở miệng ra là Dạ Vương Phi rồi.

Ai không biết chiến thần tàn nhẫn độc ác, gả sang thật thì có sống nổi hay không còn chưa biết được đâu.

Đám người Liễu Nguyệt lo đến sốt cả ruột: "Lão đại, cược hai tay hai chân của ngươi đó, chúng ta có thể không cược không?"

"20 vạn lượng bạc đấy, tại sao không cược?"

"Nàng ta chỉ là một thứ nữ, lấy đâu ra 20 vạn lượng bạc? Thắng, ngươi không lấy được tiền, thua lại bị chặt bỏ chân tay".

Cố Thanh Hy nhếch mép nở một nụ cười tao nhã: "Ngũ muội, Liễu Nguyệt nói cũng có lý, lỡ ngươi không có 20 vạn lượng bạc, vậy... nếu ta thắng mà không nhận được tiền thì sao? Theo ta, trận cá cược này hay là thôi bỏ đi".

Ban nãy, Cố Sơ Lan còn đang nghi ngờ có âm mưa gì hay không. Giờ, thấy nàng chùn bước nghĩ chắc sợ thua, trong lòng không khỏi tự tin hơn chút.

Nàng ta có chút không nỡ lấy một con dấu từ trong lòng ra đặt lên bàn: "Đây là ông ngoại để lại cho ta, dựa vào con dấu này có thể có được hơn mười cửa hàng dưới tên ông ấy, chắc cũng đủ trị giá 20 vạn lượng chứ hả?"

Cố Thanh Hy gian trá nở nụ cười.

Đang chờ câu nói đấy của ngươi đó.

"Được, vậy viết giấy chứng nhận đi".

Cố Thanh Hy và Cố Sơ Lan lập giấy tờ xong, mọi người còn chưa hoàn hồn lại.

"Trời ơi, ta nhìn thấy cái gì vậy... Chẳng phải Cố Sơ Lan là thứ nữ à? Sao nàng ta có thể có nhiều tiền như vậy?"

"Hồi xưa, ông ngoại nàng ta hình như là thương lái giàu nhất thành Thước. Ông ta cũng chỉ có một trai một gái, con trai mất sớm, gia sản không để lại cho con gái với cháu gái thì để cho ai?"

"Sao chúng ta lại không có ông ngoại tốt như vậy nhỉ?"

"Haiz, chúng ta đây còn là con trai trưởng trong nhà nhưng lại không bằng một thứ nữ".

Cố Sơ Lan đắc ý cười: "Đợi ta chặt đứt chân tay ngươi để chôn cùng với Hạ Vũ đi".

Tiêu Vũ Hiên thong dong đến muộn, trông có vẻ bơ phờ hơi uể oải, không còn năng động như xưa nữa.

Đám Liễu Nguyệt thấy Tiêu Vũ Hiên đến, mỗi người một câu ríu rít kể chuyện xảy ra ban nãy cho hắn ta nghe.

Khóe miệng Tiêu Vũ Hiên giật giật, tức giận đến suýt nữa thì nhồi máu cơ tim.

Cố Thanh Hy còn chán sống sáp tới, vươn tay nói: "Tiểu Hiên Hiên, hôm nay ngươi mang bao nhiêu tiền lại đây thế?"

"Cố Thanh Hy, chính cô muốn tìm đường chết thì có thể chết xa một chút không vậy!", Tiêu Vũ Hiên hét lên, cả học viện Hoàng gia đều có thể nghe thấy tiếng hét đầy tức giận của hắn ta.

Cố Thanh Hy gãi gãi lỗ tai.

Đàn ông ở đây bị gì vậy, giọng nói tên này còn to hơn tên kia, chấn cho lỗ tai nàng kêu ong ong.

"Mới sáng sớm, ăn thuốc nổ hả?"

"Cố Thanh Hy, cô không tự tìm đường chết là không vui đúng không?"

"Ta đây là vì kiếm tiền cho các ngươi xài ấy chứ".
Chương 29: Đánh trống truyền hoa

"Thôi dẹp đi, ai cần chút tiền rách đó của cô".

"Vậy ngươi mang đi bao nhiêu tiền?"

Tiêu Vũ Hiên tức giận quát: "Không tiền, một văn cũng không có".

"Sao thế, vẫn còn tức tối thế à, ai chọc ngươi vậy?"

"Cô vẫn còn nói được à, cô đem tiền của ta đi cá cược hết rồi, còn đem ngọc bội gia truyền nhà ta đi thế chấp, cha ta suýt chút nữa đã đánh gãy chân ta đó".

Nhắc đến chuyện này, Tiêu Vũ Hiên lại giận sôi lên.

Nếu không phải hôm nay học viện phải chọn ra ba người đứng đầu toàn quốc vào vòng chung kết thì e là hôm nay hắn ta còn chẳng tới nổi học viện.

Điều bực mình hơn là Từ phu tử còn nói hết tất cả chuyện xảy ra ở học đường hôm qua cho cha hắn, hại hắn lại bị mắng một trận, còn ra lệnh cưỡng chế từ nay về sau không được có bất cứ quan hệ nào với Cố Thanh Hy.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Tiêu Vũ Hiên, nụ cười trên mặt Cố Thanh Hy dần dần tắt ngấm, một tia sáng lạnh sắc bén như lưỡi đao lóe lên.

Nàng vẫy vẫy tay, nhỏ giọng nói với Liễu Nguyệt: "Đi điều tra xem là ai đã mách lẻo đâm thọc với Tiêu lão tướng quân".

"Được, cứ để việc đó cho ta".

Trên học đường, Cố Thanh Hy vừa ngồi vào chỗ đã bắt đầu ngáp ngủ.

Tiết học này có rất nhiều phu tử tới, người giảng chính là Từ phu tử, nghe ông ta lải nhải liên miên, Cố Thanh Hy ngáp dài, bò ra trên mặt bàn ngủ gục.

"Ầm..."

Đột nhiên có người tới bàn của nàng dùng lực vỗ mạnh một cái khiến nàng tỉnh giấc.

"Ai mà thiếu ý thức đập bàn của ta vậy?", Cố Thanh Hy vươn vai đánh ra một cú đấm.

"Bốp..."

Cú đấm này đánh trúng lên mắt phải của Từ phu tử, đau đến mức khiến ông ta kêu oai oái, con mắt lập tức thâm tím.

"Cố Thanh Hy, ngươi vô liêm sỉ, đến phu tử mà cũng dám đánh, ta... ta phải bẩm báo thánh thượng để thánh thượng trừng phạt ngươi".

"Ôi trời, hóa ra là Từ phu tử, thầy nói xem thầy không yên ổn ở trên giảng bài lại chạy tới đập bàn của ta làm gì, vừa nãy ta ngủ mơ gặp phải bọn cướp ngựa, còn tưởng là cướp ngựa muốn bắt nạt ta, không phải là do tưởng nhầm thầy là cướp ngựa nên mới vậy sao?"

Từ phu tử tức đến đến nỗi lồng ngực phập phồng: "Lên lớp thì ngủ, ngươi vẫn còn cãi được à".

"Hôm qua không phải thầy đã đồng ý cho phép ta ngủ trên lớp sao? Nếu như thầy muốn bẩm báo với thánh thượng thì con cũng không ngại, dù sao hôm qua thầy cũng là vì ta đọc được câu cuối cùng trong ‘Thử Ly’ nên mới cho phép ta ngủ trong giờ học, tất cả học trò cả lớp đều nghe thấy, thầy trốn cũng không trốn được".

Tất cả phu thử đều nhất loạt nhìn về phía Từ phu tử, Từ phu tử có chút không nén được giận, chỉ đành gào lên: "Trẻ nhỏ mà khó dạy, trẻ nhỏ mà khó dạy..."

Đương Đương công chúa và Cố Sơ Lan khinh miệt cười khẩy.

Bộ dạng ngu ngốc thế này mà còn muốn thắng trận đấu, đúng là ăn nói viển vông.

Mọi người trong học đường lũ lượt bàn tán: "Cố Thanh Hy lấy đâu ra cái gan dám đánh cả phu tử".

"Cô ta dám lấy cả sinh mạng mình ra để cược bản thân có thể thắng thì còn việc gì mà không dám làm chứ".

"Ta thấy cô ta là không biết trời cao đất dày, ha ha ha, dù sao cũng không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta cứ chờ xem náo nhiệt đi".

Đám người Liễu Nguyệt cạn lời.

Lão đại buổi tối không ngủ sao? Ngày nào trên lớp cũng ngủ gật, đây có lẽ là người đầu tiên trong lịch sử học viện Hoàng gia từ trước tới nay.

Cố Thanh Hy bĩu môi với Tiêu Vũ Hiên, ra ý nói: "Phu tử tới sao ngươi không gọi ta dậy?"

Tiêu Vũ Hiên lườm nàng một cái, bảo nàng tự mình từ từ lĩnh hội.

Hắn ta đã gọi nàng mấy lần rồi còn kéo tay áo nàng đến mấy lần, rõ ràng là nàng ngủ như chết được chưa.

Cố Thanh Hy dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ, nói: "Phu tử, thầy cũng biết ta không dễ dạy còn dạy ta làm gì, thầy nên làm gì thì cứ làm đi, đừng để ý đến ta là được".

Một câu nói ra, đừng nói đến Từ phu tử, có mặt ở đó trừ Thượng Quan phu tử ra thì tất cả phu tử đều nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Rất nhiều người ngóng trông được tới học viện Hoàng gia học tập, nàng có thể vào đây đã là may mắn trời ban rồi mà lại dám nói ra những lời như vậy.

"Ngươi... ngươi còn dám ngủ gật thì phạt ra ngoài chạy 50 vòng quanh học viện Hoàng gia cho ta".

Từ phu tử chưa từng gặp phải học trò nào mặt dày như vậy.

Nếu không phải là thánh thượng ra lệnh thế nào cũng phải giữ nàng lại học viện Hoàng gia thì ông ta sớm đã tống cổ nàng đi rồi.

Thượng Quan phu tử khẽ mỉm cười, giọng nói như gió xuân, khiến người nghe toàn thân thư thái: "Báo cho mọi người một tin tốt, hôm nay hoàng thượng đặc biệt ban ân, học viện Hoàng gia của chúng ta có thể chọn thêm một người nữa không cần thi cũng có thể trực tiếp bước vào vòng chung kết".

Xôn xao.

Một câu nói tựa như tảng đá được ném xuống đáy hồ yên tĩnh làm dậy lên từng lớp sóng.

Không cần so tài cũng có thể tiến vào vòng chung kết, sao lại có chuyện tốt như vậy chứ?

Vào được vòng chung kết là có thể vang danh thiên hạ rồi.

"Thượng Quan phu tử, như vậy có nghĩa là năm nay có tới bốn người được vào vòng chung kết đúng không ạ?"

"Đúng vậy".

"Phu tử, vậy chúng ta phải lựa chọn thế nào?"

Mọi người xoa tay soàn soạt, chỉ mong vận may sẽ rơi lên đầu mình.

"Đánh trống truyền hoa, các ngươi lần lượt truyền hoa xuống, tiếng trống dừng lại hoa đến chỗ ai thì người đó có thể được vào vòng chung kết".

"Vậy chẳng phải là dựa vào may mắn sao?"

Đám Liễu Nguyệt và Tiêu Vũ Hiên đều hào hứng.

"Đại ca, nếu như hoa được truyền tới tay chúng ta thì chúng ta cũng có thể rạng danh rồi".

Tiêu Vũ Hiên cũng mỉm cười.

Nếu như có được danh ngạch thì có lẽ sau này cha sẽ không đánh chửi hắn ta nữa.

Không... người cần danh ngạch nhất nên là Cố Thanh Hy.

Nếu như nàng thua vậy thì... thì thứ nàng mất có thể chính là tính mạng.

Trong lòng Tiêu Vũ Hiên đã hạ quyết tâm, bất luận thế nào cũng phải cướp được hoa thay cho nàng.

Tiếng gõ trống truyền hoa bắt đầu, bàn tay trắng nõn của Thượng Quan Sở lấy ra một đóa cầu hoa đỏ tươi, mỉm cười nho nhã nói: "Truyền theo thứ tự lần lượt, bất luận là ai cũng không được dừng cầu hoa lại, bằng không sẽ bị hủy bỏ tư cách".

Nói xong, hắn ta tùy tay ném đi, Cố Sơ Vân tiếp được, gương mặt đẹp đến cực hạn đó toát lên một tia đáng ngờ.

Cùng lúc đó, hạ nhân cũng bắt đầu đánh trống, tiếng trống tùng tùng, mặc dù Cố Sơ Vân không nỡ nhưng vẫn phải truyền đi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom