• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên (2 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương 31: Không có văn hóa, thật đáng sợ

Không nhắc tới Thượng Quan phu tử còn đỡ, vừa nhắc đến hắn ta, sắc mặt của Đương Đương công chúa lại càng tệ hơn.

Cố Sơ Lan sốt ruột rồi, nếu như công chúa thật sự bỏ ra một trăm vạn lượng bạc vậy thì 20 vạn lượng bạc của nàng ta thế nào cũng phải đưa cho Cố Thanh Hy ư?

Nghĩ vậy, Cố Sơ Lan cười lạnh nói: "Ngươi cũng không phải dựa vào thực tài mà ghi danh vào ba vị trí đứng đầu, ván cược này không được tính".

"Thứ nữ đúng là thứ nữ, không có văn hóa đúng là đáng sợ".

"Ngươi mắng ai đó, sao ta lại không có văn hóa chứ?", nàng ta không có văn hóa thế nào cũng mạnh hơn nàng rất nhiều được chưa.

"Lúc chúng ta đặt cược đã từng nói qua ta không thể dựa vào may mắn để thắng sao? Hình như chỉ cược thắng thua thôi mà nhỉ?"

"Nhưng..."

"Công chúa, có vài kẻ tiểu nhân nào đó vì một chút lượng bạc cỏn con mà có thể vô lại như vậy, tin rằng cô thân là công chúa chắc chắn sẽ không chơi trò giở mặt vô lại như cô ta đâu nhỉ".

Đương Đương công chúa và Cố Sơ Lan tức đến suýt nữa thì vỡ lồng ngực.

Cố Thanh Hy rõ ràng là ép bọn họ phải giao bạc ra, nếu như không giao ra thì mặt mũi bọn họ cũng hoàn toàn mất sạch.

Đương Đương công chúa nghiến răng nghiến lợi nói: "Bổn công chúa có chơi có chịu, lát nữa sẽ có hạ nhân mang một trăm vạn lượng bạc tới cho ngươi", Đương Đương công chúa lúc nói ra câu này, hàm răng cũng run rẩy.

Đó là hẳn một trăm vạn lượng bạc đấy, chỉ sợ cả phủ công chúa cũng không có nổi một trăm vạn lượng bạc.

"Được thôi, công chúa đừng để ta đợi quá lâu, nếu không chúng bạn học đều cho rằng công chúa không trả tiền cho ta, truyền tới tai phu tử thì không hay lắm đâu".

Đương Đương công chúa hất đổ đồ trên mặt bàn, tức giận bỏ đi.

Cố Sơ Lan sững sờ.

Nàng ta là một công chúa mà lại chịu bị bắt bí gây khó dễ như vậy sao? Nếu như nàng ta không muốn đưa thì Cố Thanh Hy có thể làm gì được nàng ta?

"Ngũ muội, công chúa đã đưa rồi, vậy 20 vạn lượng bạc đó của muội không phải cũng nên trả chứ?"

"Ta..."

Cố Sơ Lan cầu cứu nhìn về phía Cố Sơ Vân.

20 vạn lượng bạc đó, nếu như đưa cho nàng thì sau khi về di nương không đánh chết nàng ta mới lạ.

Nếu như không đưa thì ở đây có nhiều công tử thế gia nhìn vào như thế, đến Trạch Vương cũng có mặt, mặt mũi của nàng ta biết giấu vào đâu? Rồi lại làm gì còn chỗ đứng trong thế gia quý tộc nữa?

Cố Sơ Vân không những xinh đẹp mà khí chất còn hiếm có, nàng ta khẽ mấp máy đôi môi đỏ thắm, giọng nói dễ nghe như chim hoàng anh: "Ngũ muội, tiền tài chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, giữa tỷ muội với nhau cá cược cũng chẳng có gì mà mất mặt cả, dù sao ngân lượng vẫn thuộc về Cố gia chúng ta mà".

Cố Sơ Vân mở lời cho nàng ta cũng là để bảo toàn thể diện của nàng ta, nhưng trong lòng Cố Sơ Lan vẫn có một ngàn một vạn lần không vui.

Mặc dù bọn họ là tỷ muội nhưng bạc lượng thì không còn là của nàng ta nữa.

20 vạn lượng bạc đó... đây là những 20 vạn lượng bạc đó...

Đó là chỗ dựa lớn nhất của nàng ta và di nương trong phủ, hiện giờ lại phải đưa cho ả đàn bà tiện nhân Cố Thanh Hy đó... bảo nàng ta làm sao cam tâm đây?

"Này, nếu như cô không chơi được thì còn học đòi người ta cá cược làm gì, mau về nhà thêu hoa là được rồi, tránh để mất mặt mất mũi", Tiêu Vũ Hiên khinh miệt cười nhạo.

Cố Sơ Lan hung hăng ném con dấu cho Cố Thanh Hy, tức giận nói: "Không phải chỉ là 20 vạn lượng bạc thôi sao, cho ngươi là được, nếu như ngươi có gan thì chúng ta cược thêm một trận nữa".

"Được thôi, lúc nào cũng sẵn sàng tiếp đón, có điều tỷ thí luôn phải có phần thưởng, ngươi cứ chuẩn bị tiền cược trước đã rồi tính".

Cố Sơ Lan siết chặt hai bàn tay, trong đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên vẻ âm ngoan, cuối cùng cắn răng rời đi.

Cố Sơ Vân và Trạch Vương tự có suy nghĩ sâu xa khác nhau nhìn Cố Thanh Hy đang thu tiền rồi lần lượt rời khỏi học đường.

Trong học đường, không ít công tử thế gia đều đen mặt lại, miệng không ngừng lẩm nhẩm chửi bới.

"Đúng là gặp quỷ rồi, các ngươi nói học viện của chúng ta đang yên ổn, tự nhiên lại ở đâu ra thêm một danh ngạch nữa? Điều đáng tức hơn là danh ngạnh này lại còn bị đồ ngốc kia chiếm mất, nếu không phải có chuyện này thì sao ta thua được".

"Còn không phải sao, ta đã thua 5 vạn lượng bạc cho Cố Thanh Hy rồi".

"Ta thua một ngàn năm trăm lượng đó".

"Các ngươi đã là gì, ta mất đúng ba ngàn lượng bạc đây này".

"Đúng là đen đủi, năm ngàn lượng bạc của ta".

"Không phải chứ, ngươi lấy đâu ra lắm bạc như vậy?"

"Còn không phải lấy trộm của cha ta sao, ta cho rằng thắng chắc, nào ngờ... về nhà chắc chắn sẽ bị cha ta đánh chết mất".

"..."

Mọi người hồn bay phách lạc bỏ đi, Tiêu Vũ Hiên lại cười ha hả, nhìn hết đống bạc này đến đống bạc khác bỏ xuống trước mặt, vui vẻ đến nỗi không khép miệng vào được.

Liễu Nguyệt và Vu Huy tinh thần chán nản, bộ dạng sống không còn gì lưu luyến.

Tiêu Vũ Hiên hẩy hẩy hai người bọn họ: "Nha đầu xấu xí thắng được nhiều tiền như vậy, sao hai người các ngươi còn không vui thế?"

"Vui, đương nhiên vui", chỉ là bọn họ cũng đã lén trộm tất cả gia sản trong nhà đặt cược Cố Thanh Hy thua, về nhà biết ăn nói thế nào với người nhà đây?

Nghĩ đến việc bọn họ thua nhiều tiền như vậy, thậm chí đã nghĩ đến cả cái chết rồi.

"Nha đầu xấu xí, hơn một trăm vạn lượng bạc, đây là hơn một trăm vạn lượng bạc đó, chúng ta kiếm được bộn tiền rồi, nhiều tiền thế này có tiêu cũng tiêu không hết", Tiêu Vũ Hiên nhét quạt ra sau lưng, đếm đi đếm lại số bạc.

Cố Thanh Hy lại ngậm một cọng rơm khô, lười biếng bắt chéo chân.

Nghe vậy, nàng cười nói: "Không phải chỉ là hơn một trăm vạn lạng bạc thôi sao, nhìn ngươi vui chưa kìa".

Mọi người suýt chút nữa là ngã quỵ.

Nàng nói cái gì vậy?

Chỉ có hơn một trăm vạn lượng bạc thôi ư?

"Nha đầu xấu xí, ta chẳng qua chỉ cược có một ngàn lượng bạc, cha ta đã suýt lấy mạng của ta rồi, cô có biết hơn một trăm vạn lượng bạc nghĩa là gì không?"

Cố Thanh Hy thuận tay vơ bừa, vơ đúng năm mươi vạn lượng bạc ném cho Tiêu Vũ Hiên: "Cho ngươi, ta không ngại ngươi dùng tiền đập ngất cha ngươi đâu".

Tiêu Vũ Hiên sững sờ nhìn đống bạc trong tay, suýt chút nữa là cứng đờ lưỡi: "Đây... đây là muốn làm gì?"

"Tặng cho ngươi thôi".

"Tặng ta? Nhiều tiền như vậy sao? Nha đầu xấu xí, không phải đầu óc cô có vấn đề đó chứ?"

"Sống không mang tới, chết không mang đi, đủ tiêu là được, cần nhiều tiền như vậy làm gì, ta ngại vướng bận lắm".
Chương 32: Tiểu thư nhà ta không có tiền đâu

Nói xong, hai bàn tay Cố Thanh Hy bốc thêm hai nắm, một nắm ném cho Liễu Nguyệt còn một nắm kia ném cho Vu Huy, lười biếng hét lên: “Cho các ngươi đấy, nếu không đủ thì tự mình lấy thêm”.

Nếu trước đây bọn họ gọi Cố Thanh Hy là lão đại vì nể mặt của Tiêu Vũ Hiên, thì bây giờ bọn họ thực sự cảm động rồi.

Số bạc này, người khác cầu còn không được nhưng nàng lại hào phóng cho bọn họ, hơn nữa còn cho đến 20 vạn lượng bạc, trên đời sao lại có người hào sảng như vậy chứ.

"Lão đại, nhiều quá rồi, chúng ta không công sao dám nhận lộc”.

"Các ngươi cũng góp tiền vốn mà?"

"Nhưng cũng không nhiều đến vậy”.

"Được rồi, ta buồn ngủ lắm. Các ngươi muốn làm gì thì làm đi, à đúng rồi, số bạc tối qua chúng ta thắng được ở tửu lâu nhớ lấy về đấy”.

"Đông Viên đã bắt đầu cuộc thi rồi, cô không đi xem sao?"

"Có gì đáng xem chứ, không phải ngày mai còn có một vòng chung kết sao?"

Cố Thanh Hy mệt mỏi ngáp dài nằm trên bàn, không bao lâu sau đã từ từ phát ra tiếng thở đều đều.

Mọi người đều chết lặng.

Tại sao Cố Thanh Hy lại bình tĩnh như vậy?

Thắng nhiều tiền như thế, lẽ nào không nên đi ăn mừng một chút sao?

Còn có, cô ấy là thần ngủ gật chuyển thế à? Sao có thể ngủ gà ngủ gật cả ngày như vậy chứ.

Liễu Nguyệt và Vu Huy đều nhìn Tiêu Vũ Hiên.

Tiêu Vũ Hiên trợn trắng mắt: “Cô ấy bảo các ngươi nhận thì các ngươi cứ nhận đi, nha đầu này trọng tình trọng nghĩa, sau này nếu cô ấy có chuyện gì thì chúng ta giúp đỡ cô ấy là được rồi”.

"Lão đại tốt bụng quá, thành thật mà nói, gia tộc ta gặp phải một số nguy cơ, đang cần bạc gấp. Cũng vì sốt ruột quá nên ta mới lấy hết số bạc tích cóp được đem đi cược, không ngờ lại thua hết sạch. Cũng may lão đại tốt bụng cho ta 20 vạn lượng bạc, nguy cơ của gia tộc ta có thể giải quyết được rồi”.

"Ta cũng vậy thôi, bề ngoài thì thấy gia tộc ta nở mày nở mặt, nhưng thực chất là một cái vỏ rỗng. Bây giờ có 20 vạn lượng bạc này, gia tộc chúng ta có thể khôi phục lại khí thế ngày trước rồi”.

Cố Thanh Hy không hề biết vì hành động tiện tay của mình lại khiến ba người Tiêu Vũ Hiên thành tâm thành ý thuần phục nàng.

Khi Cố Thanh Hy tỉnh dậy, cuộc thi đã kết thúc rồi, Cố Sơ Vân, Trạch Vương và một sĩ tử hàn môn đã giành chiến thắng, cùng nhau lọt vào top ba.

Liễu Nguyệt nói nhỏ bên tai nàng.

"Cô có biết đại hội đấu văn lần này cạnh tranh khốc liệt như thế nào không? Chậc chậc chậc, những tài tử tài nữ hàn môn kia thực sự đều là tài sắc vẹn toàn, xuất khẩu thành thơ, Trạch Vương suýt chút nữa đã bị đánh bại rồi”.

"Đặc biệt là người tên Diệp Phong kia, chậc chậc chậc, tài năng của hắn thực là có thể so sánh với Thượng Quan phu tử. Ta dám bảo đảm nếu Trạch Vương đụng phải hắn thì nhất định sẽ phải đấu tiếp, có thể ngay cả Cố Sơ Vân cũng phải đấu tiếp”.

"Ta nói các ngươi cứ lải nhải suốt, lải nhải xong chưa? Tiêu Vũ Hiên đâu?"

"À...vừa nãy vẫn ở đây mà, có lẽ là đến tửu lâu lấy tiền rồi”.

"Chuyện bảo các ngươi điều tra thế nào rồi?"

Liễu Nguyệt và Vu Huy mất một lúc mới phản ứng lại được, thì thầm: "Điều tra ra rồi, là Từ lão tử chạy đến phủ tướng quân, cáo trạng với Tiêu lão tướng quân, nói đại ca học chả hay cày chả biết, ngay cả Thử Ly cũng không hiểu. Sau đó Cố Sơ Lan sai người giấu tên đến cáo trạng với lão tướng quân, nói đại ca đánh cược với người trong tửu lâu, cược cô thắng nên lão tướng quân mới nổi giận đánh đại ca một trận nhừ tử”.

Khí tức của Cố Thanh Hy đột nhiên chùng xuống, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lùng.

Liễu Nguyệt và Vu Huy sững sờ trong giây lát.

Tại sao lão đại nhà bọn họ đột nhiên như biến thành một người khác vậy?

Cố Thanh Hy ngoắc tay, sau đó thì thầm vài câu vào tai bọn họ, cả hai không khỏi giật mình.

"Lão đại, như...như vậy có quá tàn nhẫn không?"

"Làm như lời ta nói, sáng mai sau khi thức dậy ta muốn cô ta thân bại danh liệt”.

Cố Thanh Hy cười khẩy.

Từ trước đến nay nàng không phải là một người nhân từ mềm lòng.

Nếu Tiêu Vũ Hiên là người mà nàng muốn bảo vệ, vậy thì trên đời này ngoài nàng ra, không ai có thể ức hiếp hắn ta.

Vốn dĩ, nàng không muốn bận tâm đến những nhân vật phụ như Cố Sơ Lan, nhưng thật không may, nàng ta không nên đụng đến Tiêu Vũ Hiên.

Vốn dĩ nàng muốn trực tiếp trở về phủ thừa tướng ngủ một giấc, nhưng Tiêu Vũ Hiên đã kéo nàng đến đệ nhất tửu lâu Vân Tuý Lâu để ăn mừng.

Vân Tuý Lâu là tửu lâu xa xỉ khí phái và đắt tiền nhất ở đế đô, người bình thường không thể vào đây, càng không có khả năng chi trả tiêu phí.

Vậy mà Tiêu Vũ Hiên lại mạnh tay gọi tất cả các món ăn nổi tiếng ở đây.

Thu Nhi suýt chút nữa ngất xỉu.

"Tiêu công tử, công tử có tiền nhưng tiểu thư nhà ta không có tiền đâu. Công tử gọi món thì tự mình trả tiền đi”.

"Hoảng gì chứ, tiểu thư nhà ngươi nhiều tiền lắm”.

“Đây rất có thể là của cải duy nhất của tiểu thư nhà ta đấy”, nếu không phải lần này có miếng bánh từ trên rơi xuống thì tiểu thư nhà nàng ta sao có thể có nhiều tiền như vậy chứ.

Chuyện buồn bực nhất là, tiểu thư vừa vung tay, liền cho người ta đến 95 vạn lượng bạc.

Khi biết chuyện, nàng ta suýt chút nữa bất tỉnh.

"Tiểu nha đầu ngươi cứ lo lắng không đâu, tiểu thư nhà ngươi quỷ quái lắm, chỉ hơn 100 vạn lượng bạc, cô ấy còn không thèm đếm xỉa đến”.

"Tiểu thư…"

Thu Nhi lo lắng nhìn Cố Thanh Hy.

Tiểu như toàn kết bạn với những người gì đây?

Tiêu công tử, Vu công tử, Liễu công tử, đều là những công tử nổi tiếng ăn chơi trác táng ở đế đô, ở cùng một chỗ với bọn họ, danh tiếng của tiểu thư nhất định sẽ bị hủy hoại.

Cố Thanh Hy đang ngậm cỏ đuôi chó trong miệng, hai tay đặt sau gáy, chân bắt chéo một cách nhàn nhã, không có một chút phong thái thục nữ nào.

Nàng cười một cách lười biếng: “Nhân sinh đắc ý tu tận hoan. Mạc sử kim tôn không đối nguyệt”.

Vừa nghe thấy hai câu thơ này, Tiêu Vũ Hiên và Thu Nhi đều choáng váng.

Động tác của tiểu nhị vừa bưng món ăn tới cũng chậm lại đôi chút, giương đôi mắt nghi ngờ liếc nhìn Cố Thanh Hy, một lúc sau mới tiếp tục dọn món.

"Xú nha đầu, câu thơ này nghe không tồi, cô học ở đâu ra thế?"

"Lão đại của ngươi là người rất có năng lực đấy”.

“Chờ chút”, Cố Thanh Hy đột nhiên gọi tiểu nhị lại.

Mặc dù tiểu nhị của tửu lâu này ăn mặc như người hầu, nhưng vẫn không thể giấu được phong thái tài hoa.

Toàn thân nam nhân này toát ra khí chất thư tịch, tuy rằng hơi thâm trầm nhưng lại có khí chất cao ngạo, lông mày lưỡi mác, ánh mắt sáng ngời, chắc chắn là một tuấn lãng.

"Khách quan có chuyện gì sao?"
Chương 33: Nha đầu háo sắc

“Tiểu nhị ca có tướng mạo khôi ngô quá, còn có phong thái tài hoa nữa, không biết năm nay bao nhiêu tuổi, quý tính là gì, nhà ở đâu?”, Cố Thanh Hy cười khì khì hỏi.

Tiêu Vũ Hiên suýt chút nữa ngã quỵ.

Mắt nhìn của Xú nha đầu bị sao vậy?

Tiêu Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn về phía tiểu nhị, kinh ngạc đến mức rơi đũa: “Diệp Phong, sao lại là ngươi?"

Diệp Phong?

Tại sao cái tên này lại quen thuộc đến vậy?

Nàng nhớ ra rồi.

Hình như là sĩ tử hàn môn vào vòng chung kết kia thì phải?

"Nếu khách quan không có việc gì khác, tiểu nhân xin được cáo lui”.

Mặc dù Diệp Phong đang làm công việc hạ đẳng, nói những lời thấp kém nhưng lưng vẫn thẳng tắp, ngữ khí đúng mực, phong thái điềm đạm tao nhã. Bất luận nhìn thế nào cũng đều không thể đặt hắn ta chung chỗ với một tiểu nhị khom lưng uốn gối.

"Ta cho ngươi đi rồi sao? Tiểu nhị ca, chúng ta hiện tại là khách quý của ngươi đấy”.

“Cô nương có gì phân phó?”, Diệp Phong khẽ nhíu mày.

"Ngồi xuống uống rượu với ta”.

Cố Thanh Hy chống cằm, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú không chớp mắt, trong mắt hiện lên ý cười xấu xa.

Tiêu Vũ Hiên sững người một lúc.

Nha đầu này, không phải nhìn trúng Diệp Phong rồi đấy chứ?

Cô ấy có nhớ mình là một nữ nhân không!

Hơn nữa, còn là vị hôn thê của chiến thần Dạ Vương.

Còn chưa thành thân, đã cắm sừng Dạ Vương rồi, cô ấy không sợ Dạ Vương bóp chết sao.

“Xin thứ lỗi, ta không uống rượu”, nói xong hắn ta xoay người rời đi.

Cố Thanh Hy đột nhiên hét lên: “Ông chủ”.

"Vâng, tới ngay đây tới ngay đây, khách quan có gì phân phó?"

Cố Thanh Hy thẳng tay đập một ngàn lượng bạc cho ông chủ, chỉ vào Diệp Phong: “Ta muốn hắn cùng ta uống vài chén”.

Ông chủ ngơ ngác nhìn một ngàn lượng bạc trong tay, hai mắt sáng lên, thái độ nịnh nọt: “Tiểu thư yên tâm, chỉ cần tiểu thư phân phó, tiểu điếm nhất định sẽ đáp ứng tất thảy, Diệp Phong, còn không mau ngồi xuống uống với vị tiểu thư này vài chén”.

Thái độ của Diệp Phong rất đúng mực, ánh mắt bình tĩnh đến mức không nhìn ra được ý tứ của hắn ta.

"Ta chỉ phụ trách phục vụ đồ ăn và rượu, không có nhiệm vụ uống rượu”.

"Khốn kiếp, ngươi còn muốn làm tiếp công việc vô tích sự này không? Nếu hôm nay ngươi không cùng vị tiểu thư này uống vài chén thì sau này Vân Tuý Lâu cũng sẽ không cần ngươi nữa ”.

Ông chủ sốt sắng rồi.

Chỉ là ngồi uống vài chén rượu cũng có thể kiếm một ngàn lượng bạc, chuyện tốt như thế này tìm ở đâu ra?

Sắc mặt Diệp Phong lạnh như băng, nhưng bàn tay giấu trong tay áo khẽ siết chặt, biểu thị trong lòng hắn ta đang không bình tĩnh.

Thu Nhi giật giật ống tay áo của Cố Thanh Hy, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, người là nữ nhân, làm gì có nữ nhân nào bảo nam nhân uống rượu cùng, nếu như chuyện này bị đồn ra ngoài thì mặt mũi người biết cất vào đâu?"

"Mặt mũi của ta không phải lúc nào cũng ở trên mặt ta sao, hơn nữa nếu như không có chuyện này thì thanh danh của ta cũng đâu có tốt đẹp gì”.

"Tiểu thư…"

Tiểu thư đánh Hạ Vũ đến nỗi bán sống bán chết, còn đắc tội với Cố ngũ tiểu thư và ngũ di nương, thậm chí cả đại phu nhân.

Vốn dĩ đã rất sóng gió rồi, không biết khi trở về phủ sẽ phải chịu hình phạt như thế nào, bây giờ lại ở trước mặt mọi người bảo nam nhân uống rượu cùng, đây…đây…đây là chuyện gì thế này, thực sự là quá mức hoang đường.

Cố Thanh Hy tỉ mỉ đánh giá Diệp Phong.

Đôi giày của hắn ta rách nát, cũ kỹ, thậm chí còn lộ ra một vài ngón chân, mặc dù cả người toát ra khí chất thư tịch nhưng bàn tay của hắn ta lại đầy vết chai, có lẽ là do làm việc nặng suốt nhiều năm.

Nam nhân này, e là có cuộc sống rất khó khăn.

Trừ phi là bị dồn vào thế bí, nếu không người như thế này sao lại cam tâm tình nguyện làm một tiểu nhị mặc người ta sỉ nhục.

"Được, ta đồng ý”.

Lời nói hơi lạnh lùng đột nhiên vang lên, ông chủ lập tức trở nên vui mừng, cười nịnh nọt nói: "Tiểu thư, Diệp Phong không chỉ đẹp trai mà còn rất có tài hoa đấy. Nghe nói y còn từng tham gia đại hội đấu văn, rất nhiều người muốn y uống rượu cùng nhưng y không đồng ý, bây giờ y lại đồng ý chứng tỏ y với tiểu thư rất có duyên phận”.

Ha, nếu như ông chủ biết hắn ta lọt vào vòng chung kết, còn dám dùng thái độ này đối xử với hắn ta?

Cố Thanh Hy ném thêm một trăm lượng bạc qua: “Mau mang rượu và đồ ăn còn lại lên đây”.

"Có ngay có ngay”.

Ngay sau đó, một tiểu nhị khác lại mang một bộ bát đũa đến.

Cố Thanh Hy chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, chớp chớp đôi mắt trong veo như nước, cười nói: "Tiểu nhị ca, ngồi đi, sợ cái gì, ta đâu có ăn thịt ngươi”.

Tiêu Vũ Hiên và Thu Nhi không biết nên nói gì.

Dù gì đi nữa thì cái nhìn mê mẩn lác mắt này cũng không giống một nữ nhân chút nào.

Diệp Phong tao nhã ngồi xuống, thấp giọng nói: "Phải uống mấy chén?"

"Uống ba chén trước”.

Diệp Phong rót cho mình một chén, một hơi uống cạn, sau đó lại uống thêm hai chén.

Mặc dù đang uống rượu, nhưng khi uống rượu, hắn ta đều che tay áo, động tác tao nhã, uyển chuyển như mây bay nước chảy.

"Trông động tác của ngươi rất điêu luyện, thường xuyên cùng người khác uống rượu?"

Diệp Phong sững lại vài giây, sau đó đặt chén rượu xuống, giống như đang chờ mệnh lệnh tiếp theo của nàng.

"Không phải ngươi vào vòng chung kết rồi sao? Sao vẫn đến tửu lâu làm việc?"

"Nếu như tiểu thư muốn Diệp Phong uống rượu, muốn uống mấy chén cứ việc phân phó”.

"Có ai nói với ngươi rằng ngươi rất không hiểu phong tình không?"

Diệp Phong ngồi thẳng lưng, im lặng không trả lời.

Không biết tại sao, Cố Thanh Hy luôn cảm thấy người này toát ra một vẻ u buồn nhàn nhạt, giống như tên của hắn ta, Diệp Phong, cảm giác âu sầu buồn bã của mùa thu.

Tiêu Vũ Hiên không khách khí trừng mắt nhìn qua: “Này, cô coi ta là người chết đấy à?"

"Dô, Tiểu Hiên Hiên ghen rồi sao, nào nào nào, để bổn tiểu thư yêu thương ngươi”.

Tiêu Vũ Hiên thô lỗ hất tay Cố Thanh Hy ra, tức giận nói với Diệp Phong: "Tốt xấu gì ngươi cũng là một sĩ tử đọc sách, ngồi uống rượu cùng với một nữ nhân thì ra thể thống gì, còn không mau rời đi”.

Diệp Phong tài hoa như vậy, sao có thể giống một tiểu nhị bình thường, bị Tiêu Vũ Hiên mắng mỏ sỉ nhục trước đám đông như thế, ai cũng nghĩ Diệp Phong sẽ nổi giận, nhưng không ngờ hắn ta chỉ đứng dậy, ôn tồn lễ độ chắp hai tay hành lễ rồi quay lưng bỏ đi, để lại một bóng lưng đầy kiêu hãnh.

"Này, đừng đi mà, ta còn chưa uống với ngươi được mấy chén”.

"Xú nha đầu, cô có phải là nữ nhân không vậy?"

"Tiểu Hiên Hiên, ta thấy ngươi càng ngày càng không đáng yêu nữa rồi”.

Tiêu Vũ Hiên cố gắng kiềm chế vuốt vuốt ngực, đỡ phải bị Cố Thanh Hy chọc tức chết.

Sau khi trải qua chuyện của Thượng Quan Sở và Diệp Phong, hắn ta xem như là hiểu rõ rồi, nữ nhân này chính là một nha đầu háo sắc.

Nhìn thấy người nào có tướng mạo anh tuấn, thiếu chút nữa thì bỏ bao vác về nhà.
Chương 34: Về phủ Thừa Tướng

"Tiểu thư, người việc gì phải sỉ nhục Diệp sĩ tử chứ?"

"Ngươi thì biết cái gì".

Cố Thanh Hy nhìn về phía Diệp Phong bỏ đi, khóe miệng hơi nhếch lên.

Từ không có tên tuổi gì lại có thể tiến vào vòng chung kết. Rõ ràng nổi danh thiên hạ, có cả danh lẫn lợi, rồi lại làm một tiểu nhị ở một quán rượu nhỏ bé.

Thú vị.

Người này chắc là có rất nhiều câu chuyện đây.

"Lão đại, đồ mà cô dặn chúng ta đã mua cả rồi, tốn mất 20 vạn lượng bạc, nhưng dược liệu đều là hàng thượng phẩm".

Liễu Nguyệt và Vu Huy bưng một cái hộp, vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy đầy một bàn cao lương mỹ vị lẫn rượu ngon thì sáng cả mắt, vội vàng cầm đũa gắp lấy gắp để.

"Nhiều đồ ăn ngon thế này chắc phải tốn không ít tiền nhỉ, đồ nhậu ở Vân Túy Lầu không rẻ đâu".

Cố Thanh Hy mở cái hộp ra, đếm một lượt dược liệu rồi cười nói: "Tốt lắm, đúng là dược liệu mà ta cần".

Thu Nhi xót ruột đến đỏ cả mắt: "Tiểu thư, người tiêu nhiều tiền như vậy để mua chỗ dược liệu này làm gì? Bây giờ kiếm tiền không dễ đâu, chúng ta phải tiết kiệm chút".

"Ta nói này Thu Nhi, ngươi lại bắt đầu lèm bèm rồi, ăn gì cứ ăn, uống gì cứ uống, ăn uống no say rồi chúng ta về nhà".

Thu Nhi buồn bực.

Nghĩ tới sau khi về phủ Thừa Tướng, lão gia và Ngũ di nương đều sẽ gây phiền phức cho tiểu thư là nàng ta không thể nuốt nổi, trong đầu nàng ta toàn là nghĩ xem làm thế nào để ứng phó với lão gia, thế mà tiểu thư của nàng ta thì lại cứ vừa ăn vừa uống với đám Tiêu công tử, hoàn toàn không quan tâm đến hậu quả.

Mãi đến giờ hợi, Cố Thanh Hy mới chịu về phủ Thừa Tướng.

Trên đường đi Thu Nhi sốt ruột tới nỗi cứ đi qua đi lại.

"Tiểu thư, tại sao người lại đuổi đám Tiêu công tử đi, có lẽ có bọn họ thì lão gia sẽ không xử lý thẳng thừng người trước mặt người ngoài đâu".

"Đợi bọn họ đi rồi, những gì xảy ra không phải vẫn thế sao?"

"Vậy... hay là chúng ta đi tìm Trạch Vương nhờ giúp đỡ đi, chỉ cần Trạch Vương chịu ra mặt cho chúng ta thì chắc chắn lão gia sẽ không làm khó chúng ta đâu".

Cố Thanh Hy cười khẩy.

Tìm hắn ta?

Chỉ sợ mặt cũng không được nhìn thấy.

"Sợ cái gì, vạn sự có tiểu thư nhà ngươi là ta đây rồi".

Mắt thấy phủ Thừa Tướng đã ở trước mắt, Thu Nhi run rẩy nói: "Tiểu thư, hay là chúng ta đi cửa sau được không?"

"Đi cửa chính, quang minh chính đại mà vào".

Bất luận là cửa nào e là cũng đầy người của bọn họ, nếu đã vậy thì việc gì không đàng hoàng mà vào chứ.

"Loảng xoảng" một tiếng, Cố Thanh Hy đẩy cửa chính ra, quả nhiên đèn đuốc trong phủ Thừa Tướng sáng chưng, Cố thừa tướng đứng đầu, Đại phu nhân, Tam di nương, Ngũ di nương và cả các tiểu thư đứng sau thành một tốp người.

Cố Thanh Hy nhướn đầu nhìn tới, hạ nhân của phủ Thừa Tướng cơ bản đều đứng ở đó cả.

Thu Nhi vốn đã sợ hãi, lúc này vừa nhìn thấy đội hình này thì sợ đến mức mặt mày tái mét, sắc mặt trắng bệch.

Nàng ta vội vàng quỳ phập xuống, Cố Thanh Hy trực tiếp kéo nàng ta lên, lười biếng nói: "Ngươi là người của ta, trừ ta ra, ngươi không cần phải quỳ với bất cứ ai".

"Lão gia, người nhìn thấy rồi chứ, Tam tiểu thư kiêu ngạo ngang ngược, vô pháp vô thiên, cô ta không những không coi người di nương này ra gì mà đến lão gia cô ta cũng không coi ra gì".

Ngũ di nương thút thít rên rỉ tố cáo, làm như Cố Thanh Hy đã phạm phải đại tội không thể tha thứ vậy.

Cố thừa tướng vốn đã đầy một bụng tức giận, lúc này nhìn thấy đứa con gái từ xưa đến nay luôn yếu ớt nhát gan lại dám coi thường ông ta thì lại càng tức giận hơn.

Cố Sơ Lan cười đắc ý, chỉ mong Cố thừa tướng càng tức giận càng tốt, tiện việc trút giận thay cho cô ta.

Đám người trong phủ đều chẳng phải chuyện của mình, đứng khoanh tay nhìn, đợi xem náo nhiệt.

"Cố Thanh Hy, trong mắt ngươi còn người cha này không?"

Ngũ di nương nói nàng tự dưng vô cớ đánh chết Hạ Vũ, còn đánh bà ta mấy gậy, ông ta không tin.

Lan Nhi nói nàng không những đánh phu tử mà còn cho công chúa mấy cái bạt tai, ông ta cũng không dám tin.

Hiện giờ...

Con gái thứ ba trước mắt đây làm gì còn vẻ khúm núm vâng vâng dạ dạ, yếu đuối dễ bị bắt nạt trước kia nữa.

Nàng bây giờ khí chất nổi bật, quanh người tản phát ra vẻ cuồng ngạo bề nghễ thiên hạ.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì có thế nào ông ta cũng không dám tin.

Cố thừa tướng chán ghét, bởi vì nàng bây giờ thực sự quá giống với người mẹ đã chết của nàng.

Cố Thanh Hy cười nhạo một tiếng, không hề sợ hãi nhìn thẳng tới: "Vậy trong mắt cha đã từng có đứa con gái này chưa? Từ khi con ra đời, cha đã không hỏi han gì tới, sau khi mẹ con qua đời cha lại càng để mặc cho hạ nhân ức hiếp con bằng mọi cách, lúc con ở trong phủ đói đến thoi thóp, lạnh đến toàn thân run rẩy thì cha đang làm gì? Cha còn đang bận ôm đám di nương của mình phong hoa tuyết nguyệt cơ mà".

"Tam tiểu thư, ngươi đánh ta cũng đành, dù sao ta cũng chỉ là một di nương nhỏ bé, nhưng sao ngươi có thể nói năng như vậy với cha mình, ông ấy là cha đẻ của ngươi đó", Ngũ di nương giả vờ tủi thân, không ngừng lấy tay lau nước mắt.

Cố Thanh Hy đến nhìn một cái cũng chẳng buồn nhìn bà ta, hoàn toàn coi như không thấy bà ta, dường như trong mắt nàng, Ngũ di nương còn chẳng bằng nổi một con kiến.

Cảm giác bị người khác coi thường này, lại còn là bị người mà mình coi thường nhất xem thường, trong lòng Ngũ di nương đã sụp đổ.

Con tiện tì nha đầu này tế bái cho người mẹ hạ tiện của nó một lần, tính tình liền thay đổi rồi sao?

"Tại sao ngươi lại đánh chết Hạ Vũ, tại sao lại đánh Ngũ di nương của ngươi?", Cố thừa tướng mặt mày tối sầm lại hỏi, chọn bỏ qua những lời Cố Thanh Hy vừa nói.

"Khi cha hỏi câu này thì có phải trước tiên nên hỏi Ngũ di nương mà cha yêu nhất mấy năm qua đã làm những gì với con không? Cũng phải, bất luận con có bị ức hiếp thế nào thì trong mắt cha, cũng chẳng có gì đáng bận tâm".

"Ngươi đang trách ta sao?"

"Trách? Trước đây có lẽ là trách, nhưng bây giờ thì cha không xứng".

Xôn xao...

Mọi người đều trợn tròn mắt.

Cố Thanh Hy điên rồi ư?

Lại dám trả treo như vậy trước mặt lão gia?

Thu Nhi toàn thân run rẩy, trong lòng lo lắng như ngồi trên đống lửa.

Xong rồi xong rồi, sự việc không thể kiểm soát nữa rồi.

Cố thừa tướng giận dữ cười nói: "Được, được được, rất được, ta đã sinh ra một đứa con gái rất tốt, đánh chết người hầu, đánh cả di nương, ức hiếp muội muội, tát cả công chúa, đánh cả phu tử, ra ngoài cả đêm không về, giờ lại dám trả treo cãi tay đôi với ta, ngươi giỏi lắm. Hôm nay nếu như ta không dạy dỗ ngươi tử tế thì ta không mang họ Cố, người đâu, dùng gia pháp".
Chương 35: Cắt đứa quan hệ cha con

Thu Nhi quỳ bụp xuống một tiếng, liên tiếp dập đầu.

"Lão gia khai ân, tiểu thư biết sai rồi, lần này tiểu thư về là để nhận lỗi với người, xin lão gia tha cho tiểu thư một lần này, tiểu thư nhất định sẽ không dám tái phạm nữa".

"Nó to gan lớn mật như vậy đều là do điêu nô như ngươi ở sau lưng bao che giúp đỡ, người đâu, lôi con ác nô này ra ngoài, đánh chết cho ta trước rồi sau đó phạt đánh Tam tiểu thư 50 trượng".

"Lão gia khai ân, người có thể đánh chết nô tỳ, nhưng tiểu thư là thiên kim, không chịu được 50 trượng đâu ạ, cô ấy không chịu nổi đâu ạ".

Cố Thanh Hy một tay kéo Thu Nhi đứng lên, phẫn nộ nói: "Không có tiền đồ gì cả, làm mất sạch mặt mũi của tiểu thư nhà ngươi rồi, ta không phải đã nói với ngươi ngoài ta ra thì ngươi không phải quỳ trước mặt bất cứ ai sao?"

"Tiểu thư..."

Thu Nhi khóc nức nở, giờ là lúc nào rồi mà tiểu thư vẫn còn làm chuyện ngu ngốc như vậy chứ.

"Còn ngây ra đấy làm gì, ra tay".

Cố thừa tướng tức giận, ông ta không tin hôm nay không xử lý được đứa con gái này của mình.

Đám người Cố Sơ Lan đều không giấu nổi vẻ vui sướng, cười trên nỗi đau của người khác, chờ đợi Cố Thanh Hy bị đánh cho phải quỳ xuống xin tha.

Đám hạ nhân khí thế hùng hổ đi tới, Cố Thanh Hy thong thả ung dung lấy ra một tấm lệnh bài mạ vàng trong ngực áo ra, bên trên khắc một chữ lệnh rất lớn.

Nhìn thấy miếng lệnh bài này, đám hạ nhân đều lũ lượt dừng lại.

Cố thừa tướng biến sắc.

Lệnh bài đó không phải là hoàng lệnh mà tiên hoàng đã ban cho Chiêu Lăng công chúa sao?

Tiên hoàng yêu thương Chiêu Lăng công chúa nhất, hận nỗi không thể giao cả thiên hạ vào tay bà, miếng lệnh bài này đương nhiên cũng có thể tới được tay Chiêu Lăng công chúa.

Sau khi Chiêu Lăng công chúa chết, ông ta vẫn luôn tìm kiếm miếng lệnh bài này nhưng tìm thế nào cũng không ra, giờ sao lại ở trong tay Cố Thanh Hy?

Cố Thanh Hy ung dung ngắm nghía tấm lệnh bài, thờ ơ nói: "Nếu như ta nhớ không nhầm thì tiên hoàng hình như đã từng nói, thấy lệnh bài này như thấy người. Mặc dù tiên hoàng đã qua đời nhưng ta nghĩ lệnh bài chắc vẫn còn hiệu lực nhỉ?"

Ngũ di nương hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Hôm nay vốn có thể trừng trị được nàng, nhưng bà ta không biết Cố Thanh Hy lại tìm đâu ra lệnh bài của tiên hoàng.

Cố Sơ Lan tuổi vẫn còn khá nhỏ nên không nhận ra ý nghĩa của tấm lệnh bài này, liền chửi bới: "Cố Thanh Hy, ngươi cầm một miếng lệnh bài nát là nghĩ có thể bắt bí được cha sao?"

"Hỗn xược, ngươi lại dám coi thường lệnh bài của tiên hoàng, dựa vào những gì ngươi vừa nói đã đủ để Cố gia chu di cả nhà rồi đấy"

Lệnh... lệnh bài của tiên đế?

Lẽ nào tấm lệnh bài này thật sự là do tiên hoàng ngự ban sao?

Cố Thanh Hy giơ cao lệnh bài lên, gương mặt lạnh lùng, nghiêm túc nói: "Lệnh bài tiên đế ở đây, các ngươi còn không mau quỳ xuống".

Cố thừa tướng sắc mặt càng lúc càng tái nhợt đi.

Trước mặt lệnh bài tiên đế, ông ta không dám làm trái lời.

Nhưng...

Ông ta là thừa tướng đương triều lại là cha ruột của nàng, làm gì có chuyện cha đẻ phải quỳ trước mặt con gái của mình? Còn ra thể thống gì chứ?

Đại phu nhân lại càng không thể quỳ trước một vãn bối của mình được.

Bà ta mỉm cười ngượng ngập: "Tam tiểu thư, đều là người nhà cả, hà tất phải mang lệnh bài ra".

"Nói như vậy, các ngươi không nhận hoàng lệnh của tiên đế phải không? Cũng đành, nếu như lệnh bài không có tác dụng thì giờ ta đi tìm hoàng thượng, để hoàng thượng hủy lệnh bài này đi vậy".

Nói rồi nàng quay người tiêu sái bỏ đi.

Đại phu nhân cuống cuồng vội vàng ngăn nàng lại, ngữ khí dịu xuống: "Tam tiểu thư đừng tức giận, không phải ta có ý đó, ý của ta là chúng ta đều là người một nhà, hà tất gì phải làm khó nhau như vậy".

"A... hay cho câu người một nhà, Cố Thanh Hy ta không với tới đám đại thần các người đâu".

Đột nhiên, Cố Thanh Hy nghiêm khắc quát lên, khí tức vương giả toàn thân chợt tản phát ra, trong giọng nói mang theo hàm ý không cho phép từ chối: "Quỳ hay không quỳ".

Mọi người bị tiếng quát của nàng dọa cho sợ giật mình.

Lại nhìn ánh mắt lạnh nhạt của nàng, mọi người không còn nghi ngờ gì nữa, một khi bọn họ từ chối thì Cố Thanh Hy tuyệt đối sẽ chạy tới hoàng cung làm lớn chuyện lên.

Cố thừa tướng tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng hoàng lệnh trước mặt ông ta không thể không lựa chọn khuất phục, chỉ đành quỳ xuống, không cam lòng hành đại lễ.

Cố thừa tướng đã quỳ rồi, mọi người sao có thể không quỳ được, vậy là tất cả chỉ có thể quỳ xuống.

Người tức giận nhất trong đó là đám di nương và tiểu thư.

Cố Thanh Hy là người mà bọn họ coi thường nhất, bọn họ chưa từng nghĩ tới có một ngày bọn họ lại phải quỳ trước mặt Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy lại cứ không cho bọn họ đứng dậy, mà buồn chán nghịch hoàng lệnh, miệng than thở: "Lệnh bài này chơi cũng vui đấy, sau này có phải mỗi ngày ta đều nên lấy ra một lần không nhỉ".

Mọi người tức đến suýt thì thổ huyết.

Mỗi ngày lấy ra một lần?

Vậy mà nàng cũng nói ra được ư?

Làm gì có ai tùy tiện lấy lệnh bài hoàng lệnh ra chứ?

Đám người Cố Sơ Lan và Ngũ di nương đều cắn chặt răng.

Đã quỳ lâu như vậy rồi mà Cố Thanh Hy mắt mù hay bị câm điếc rồi, còn không mau cho bọn họ đứng lên đi?

Lại đợi thêm một lúc nữa, Cố Thanh Hy vẫn chưa có bất cứ động tĩnh nào, Cố Sơ Tình không chịu được nữa, ả ta tức giận quát: "Rốt cuộc ngươi muốn chúng ta quỳ đến bao giờ?"

"Sao hả, ngươi không muốn quỳ trước hoàng lệnh à? Vậy hay là chúng ta cùng đi tìm hoàng thượng, bảo hoàng thượng ban đặc quyền cho ngươi đi".

"Cố Thanh Hy, ngươi chơi ta đúng không?"

"Kỳ cục, ta chơi ngươi cái gì? Bảo các ngươi quỳ là tiên hoàng chứ đâu phải ta".

Thổ huyết...

Tiên hoàng đã qua đời nhiều năm như vậy rồi, ông ấy làm sao có thể bắt bọn họ quỳ được?

Còn không phải là Cố Thanh Hy đang cáo mượn oai hùm sao.

Mặc dù Thu Nhi cũng ngạc nhiên vì tiểu thư của mình lấy đâu ra lệnh bài, nhưng nàng ta sợ làm to chuyện lên nên vội vàng khuyên ngăn.

"Tiểu thư, lão gia bọn họ vẫn còn đang quỳ đó, đêm khuya gió lạnh, hay là để lão gia đứng lên trước đã ạ".

"Được thôi, nể mặt ngươi, tiên hoàng tạm thời bỏ qua cho bọn họ, các người có thể đứng lên rồi".

Mọi người ói ra máu.

Cái gì mà tiên hoàng tạm thời bỏ qua cho bọn họ chứ.

"Ngươi bất hiếu", Cố thừa tướng phẫn nộ gào lên.

Trên đời này làm gì có ai dựa vào tiên hoàng mà ép cha ruột của chính mình quỳ xuống?

Nàng không sợ sẽ bị trời phạt sao.

Ông ta luôn cho rằng Cố Thanh Hy trở về là để quỳ xuống xin tha, nhưng có thế nào ông ta cũng không ngờ được, Cố Thanh Hy lại dám làm như vậy với ông ta.

"A, nếu như cha đã không coi con là con gái thì tại sao con phải coi cha là phụ thân, quan hệ của chúng ta giống như mảnh vải này, từ nay cắt đứt quan hệ".
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom