• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên (1 Viewer)

  • Chương 569-570

Chương 569: Độc

Tiêu lão tướng quân khá lịch sự, sai người dâng trà cho nàng xong mới chậm rãi lên tiếng.

Cố Thanh Hy cảm nhận hương trà, thấy tuy không phải loại trà thượng phẩm nhưng mùi hương cũng thơm dịu.

Có điều…

Vì là thầy thuốc nên nàng nhạy cảm nhận ra mùi trà của Tiêu lão tướng quân và nàng có điểm khác biệt, vả lại, trong trà mà ông ấy uống còn có trộn thêm mấy loại độc mạn tính.

Cố Thanh Hy lên tiếng: “Lão tướng quân, hình như trà của ông và vãn bối không giống nhau nhỉ?”

Tiêu lão tướng quân còn tưởng ý của Cố Thanh Hy là nói ông ấy tự giữ trà ngon cho mình mà đưa nàng loại trà cũ nên bèn giải thích: “Trà của ta chỉ là Thiết Quan Âm hạ phẩm, vì gần đây đầu óc khó tập trung, giấc ngủ kém nên mới cho thêm mấy loại thuốc vào trong trà. Trà của Dạ Vương phi là Thiết Quan Âm trung phẩm, cũng là loại trà tốt nhất của phủ tướng quân”.

Cố Thanh Hy tin lời ông ấy nói.

Đoán chừng lão tướng quân đã mang loại trà tốt nhất trong phủ ra tiếp khách rồi.

Nhà ông ấy không khá giả gì, chỉ e cũng không nỡ mua mấy loại trà ngon thượng phẩm.

“Không biết lão tướng quân đã bỏ thêm loại thảo dược nào trong trà vậy, vãn bối thấy khá thơm, cũng muốn pha vài ấm uống thử, coi như có chút lộc để ăn”.

Nàng mỉm cười, vẫn rất khiêm tốn lễ độ, có vẻ không giống muốn bới móc.

Thái độ lạnh lùng cứng nhắc của Tiêu lão tướng quân cũng nhẹ bớt phần nào: “Hình như có bỏ thêm chút chè dây, cỏ mạn và chu căn”.

“Sao ta còn cảm nhận được cả mùi của cỏ Khởi La nữa nhỉ?”

Tiêu lão tướng quân khựng lại.

Cỏ Khởi la hình như không giống một vị thuốc để bỏ thêm vào trà thì phải.

“Dạ Vương phi, người quang minh chính đại không ám chỉ bóng gió, cô muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng đi”.

“Có phải gần đây lão tướng quân thường xuyên mơ thấy ác mộng, lo lắng không yên, còn thấy hơi đau đầu, nhức xương không?”

Khóe mắt Tiêu lão tướng quân lóe lên chút sắc lạnh, bộc lộ rõ khí thế của một vị tướng quân lão luyện.

Cố Thanh Hy nói: “Không phải vãn bối cố tình gây sự, mà bởi trong mấy vị dược liệu được bỏ thêm vào trà cho lão tướng quân uống có thêm một loại độc mạn tính, nó sẽ ngấm vào cơ thể dần dần khiến lão tướng quân mất mạng lúc nào không hay, ảnh hưởng đến tâm trí”.

“Nói năng linh tinh”.

“Nếu lão tướng quân cho rằng ta nói linh tinh, vậy cứ mời ngự y kiểm nghiệm thử xem, tuy dược tính của mấy vị thuốc tương tự nhau, người bình thường rất khó nhận biết, nhưng chỉ cần có y thuật cao một chút kiểm tra cẩn thận thì vẫn nhận ra được”.

“Dạ Vương phi còn muốn nói gì nữa?”

“Chi bằng lão tướng quân mời ngự y kiểm nghiệm trà trước đi, chuyện vãn bối muốn thỉnh cầu cứ đợi kiểm tra xong rồi tính”.

Cố Thanh Hy vốn định nói thẳng về chuyện của Ngọc tộc.

Nhưng với thái độ hiện giờ của lão tướng quân, chắc chắn ông ấy sẽ không đồng ý với nàng.

Tiêu lão tướng quân còn đang do dự thì Cố Thanh Hy đã lên tiếng trước.

“Ông là lão tướng quân lão luyện chốn sa trường, ta tin chắc hẳn ông vẫn cảm nhận được đôi điều dù cho sự thay đổi trên cơ thể khá chậm nhỉ? Thử kiểm tra bã trà, nếu không có độc là tốt nhất, còn lỡ như có, chẳng phải cũng có thể chữa trị sớm đó sao?”

“Tuy không rõ tại sao ông ghét ta như vậy, nhưng ta tự nhận không hề có thù oán gì với ông, cũng chẳng có lý do gì để hại ông, nếu muốn hại thì ta cũng không bảo ông kiểm nghiệm trà làm gì”.

“Lão tướng quân có thể không tin ta, nhưng ông là rường cột của Dạ Quốc, dù sao cũng nên tự bảo trọng sức khỏe của bản thân vì Dạ Quốc mới phải”.

“Người đâu, mời Trần đại phu, Mã đại phu, đừng để kinh động đến bất cứ kẻ nào, cũng đừng lộ ra tin tức”.

“Vâng”.

Trần đại phu và Mã đại phu đi theo Tiêu lão tướng quân nhiều năm, là quân y mà ông ấy tin tưởng nhất, vì lão tướng quân thường xuyên bị thương trên chiến trường nên hai vị đại phu vẫn luôn sống trong phủ tướng quân, để có thể chữa trị cho ông ấy bất cứ lúc nào.

Chỉ lát sau, hai vị đại phu đã đến thư phòng, tự mình kiểm nghiệm bã trà ngay trước mặt Tiêu lão tướng quân và Cố Thanh Hy.

Chừng nửa nén hương sau, cả hai bỗng giật nảy mình.

“Thưa tướng quân, trong trà này có bỏ thêm mấy loại thảo dược tương khắc, là thuốc độc mạn tính”.

“Vâng, mấy loại dược liệu này có dược tính khá giống nhau, thuộc hạ cũng phải kiểm tra nhiều lần mới phát hiện ra. Tướng quân, gần đây sức khỏe của người gặp vấn đề, có lẽ là do loại trà này ảnh hưởng”.

“Các ngươi chắc chứ? Có phải kiểm tra nhầm rồi không?”

“Không thể nào! Thuộc hạ đã kiểm tra rất nhiều lần, đúng là độc mạn tính. Do bọn thuộc hạ kém cỏi nên không nhận ra trong trà có độc, nếu như… nếu như tướng quân uống thêm nửa tháng nữa, chỉ e… chỉ e độc sẽ ngấm thẳng vào tim”.

Cả hai vị đại phu cùng quỳ sụp xuống: “Tướng quân, tuy người trúng độc tương đối nặng nhưng vẫn có thể thử liều một lần, chỉ sợ võ công của người sẽ mất hết, hơn nữa… hơn nữa rất có thể còn bị liệt nửa người, thậm chí khó bảo toàn được tính mạng”.
Chương 570: Hi sinh

Sắc mặt Tiêu lão tướng quân lập tức trắng bệch, ánh mắt ngập tràn vẻ khó tin.

Không rõ là do lời mà hai vị đại phu kia nói hay do nguyên nhân nào khác.

Ông ấy vô lực phẩy tay ý bảo hai đại phu ra ngoài trước, chỉ nói đúng một câu: “Không được phép tiết lộ chuyện này với bất cứ ai”.

“Vâng…”

Cố Thanh Hy cất lời: “Lão tướng quân không cần lo lắng, ta có thể giải được loại độc này, cũng sẽ không để ông phải liệt nửa người, càng không khiến ông mất mạng”.

“Nhưng võ công của ta sẽ mất hết đúng không?”

Cố Thanh Hy không đáp.

Thời gian ông ấy trúng độc quá lâu, tuy loại độc này mạn tính nhưng lại có sức lan tràn mạnh mẽ trong cơ thể.

Tiêu lão tướng quân cười khổ, sau đó nghiêm túc nói: “Ta trúng độc bao lâu rồi?”

“Chắc cũng… hơn một năm rồi”.

“Hơn một năm… Sao… Sao lại là nàng ta…”

Ánh mắt Tiêu lão tướng quân như mất hồn, dường như sức lực trong cơ thể bị rút cạn, ông ấy vô lực ngã ngồi trên ghế như người bị hạ độc.

Có vẻ Cố Thanh Hy cũng đã nghĩ ra người nào hạ độc.

“Lão tướng quân chinh chiến sa trường mấy chục năm chắc hẳn cũng biết, ánh mắt của con người là thứ khó lừa dối nhất, chắc hẳn lão tướng quân cũng biết rõ hơn ta rằng Cố Sơ Vân là loại người thế nào, ta chỉ không hiểu tại sao ông vẫn tin tưởng nàng ta như vậy”.

Tiêu lão tướng quân im lặng không đáp, dường như chưa tin vào kết quả này.

“Vãn bối cả gan đoán thử, lão tướng quân coi trọng Cố Sơ Vân như vậy chắc hẳn vì nàng ta có thân phận đặc biệt nào đó, hơn nữa lão tướng quân rất tin tưởng thân phận này, bởi vậy mới chưa từng đề phòng”.

“Nàng ta còn trẻ, bất kể có thân phận gì thì cũng không đến mức để lão tướng quân tin tưởng vô điều kiện như thế. Bởi vậy chắc hẳn nguyên nhân nằm ở cha mẹ của nàng ta”.

“Ta cũng là tam tiểu thư của phủ Thừa tướng nhưng lão tướng quân lại xa cách ta, thế nên người khiến lão tướng quân tin tưởng chắc chắn không phải Cố Thừa tướng, khả năng duy nhất chính là mẹ ruột của Cố Sơ Vân”.

“Mẹ Cố Sơ Vân hiện giờ chỉ là di nương, bà ta không có bản lĩnh lớn như thế, ta đoán lão tướng quân đã cho rằng mẹ ruột Cố Sơ Vân là một người khác”.

Tiêu lão tướng quân như thể già đi mười tuổi trong chớp nhoáng, khóe mắt không còn ánh sáng, ông ấy chỉ thở dài một tiếng.

“Cô rất thông minh, thông minh đến mức khiến ta nhớ tới một vị cố nhân”.

“Chỉ không biết liệu lão tướng quân có từng nghĩ tới, nếu mẹ ruột Cố Sơ Vân là một người hoàn toàn khác thì sao nàng ta lại biết về thân thế của mình? Và vì sao nàng ta lại hạ độc ông?”

“Cô muốn nói tất cả đều là mưu kế của nàng ta sao?”

“Lẽ nào không nên nghĩ theo hướng đó ư?”

“Nhưng sao nàng ta lại muốn hại ta?”

“Vậy thì phải hỏi thử xem Tiêu lão tướng quân có bí mật gì rồi”.

Chỉ một từ “bí mật” đã khiến Tiêu lão tướng quân nâng cao cảnh giác, sau đó liên tưởng ngay tới mục đích khiến Cố Thanh Hy đến phủ tướng quân hai hôm nay.

“Tạm thời không nhắc tới mục đích của nàng ta. Nói về mục đích của cô trước đi, rốt cuộc là gì?”

“Ta muốn Long châu”.

Cạch…

Ống đựng bút trong tay Tiêu lão tướng quân rơi thẳng xuống đất, trong mắt ông ấy chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Nhưng sự kinh ngạc đó biến mất rất nhanh, nhanh đến mức như thể chưa từng xuất hiện vậy.

Vậy mà vẫn bị Cố Thanh Hy bắt được.

“Rốt cuộc cô là ai?”. Sát khí trên người Tiêu lão tướng quân cuồn cuộn muốn ập thẳng về phía Cố Thanh Hy, dường như chỉ cần ông ấy muốn giết thì sẽ khiến nàng mất mạng ngay lập tức vậy.

Cố Thanh Hy vén vạt áo rồi quỳ xuống, dập đầu ba cái liên tiếp. Viền mắt đỏ bừng, nàng nghẹn ngào cất lời: “Vãn bối là tộc trưởng Cố Thanh Hy của Ngọc tộc, tự biết chuyện mình muốn thỉnh cầu khiến trời đất khó dung thứ, nhưng vẫn khẩn cầu Tiêu lão tướng quân hãy cứu lấy hàng ngàn hàng vạn bách tính của Ngọc tộc”.

Cả người Tiêu lão tướng quân lảo đảo gần như đứng không vững, ông ấy mở to mắt nhìn Cố Thanh Hy với vẻ không dám tin.

“Cô… cô vừa nói gì?”

“Vãn bối là tộc trưởng Cố Thanh Hy của Ngọc tộc, khẩn cầu Tiêu lão tướng quân cứu lấy ngàn vạn bách tính Ngọc tộc, chỉ cần ông bằng lòng cứu thì bất kể là điều kiện gì vãn bối cũng đều đồng ý, cũng sẽ… lấy một mạng đổi một mạng, tự vẫn trước mộ ông”.

Nói xong, Cố Thanh Hy liền dập đầu liên tiếp ba cái.

Nàng không còn cách nào khác nữa.

Chỉ có thể khẩn cầu Tiêu lão tướng quân bằng lòng hi sinh tính mạng của bản thân.

Nếu có thể dùng mạng sống của nàng để cứu Ngọc tộc thì nàng sẽ không chút do dự hi sinh chính mình.

Thế nhưng trái ngang thay, người cần hi sinh mạng sống lại là Tiêu lão tướng quân.

Dù sao cũng là một mạng người, nàng có tư cách gì mà buộc ông ấy phải hi sinh mạng sống của mình vì Ngọc tộc đây?

“Cô nói cô là tộc trưởng Ngọc tộc, vậy cô có bằng chứng gì chứng minh?”

Cố Thanh Hy lấy một tấm lệnh bài từ trong ngực áo ra, lệnh bài được chế tác theo phong cách cổ xưa, mặt trước khắc một chữ “Lệnh” rất lớn, mặt sau khắc chữ “Ngọc”, còn có cả hoa văn hình hoa mai.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom