• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên (1 Viewer)

  • Chương 21-25

Chương 21: Vẻ tuấn tú che lấp sự xấu xa

Mọi người lại nở nụ cười, suýt chút nữa đã tự làm mình cười đến nỗi sốc hông.

“Nói Cố tam tiểu thư là đồ ngốc cũng đã đánh giá cao nàng ta lắm rồi, ngươi xem, nàng cầm quân đen, lại đặt vào địa bàn của quân trắng, trước mặt sau lưng đều là địch, nay nàng ta lại tự tìm đường chết, nước cờ này hạ xuống đúng là tự đào hố chôn mình mà”.

“Lại chả thế. Ta thấy Cố tam tiểu thư này hoàn toàn không biết chơi cờ, nàng ta chỉ tùy tiện đi bừa thế thôi".

“Haiz, ngu ngốc thế này, dù có vào được trận chung kết, cũng hoàn toàn không thể đi đến cuối cùng đâu”.

“Phu tử, ta thấy hay là từ bỏ nàng ta đi, đỡ phải phí công phí sức làm gì”.

Cố Thanh Hy gật đầu.

Câu này rất có lý, cứ để nàng tự sinh tự diệt đi, lên lớp chỉ cần ngủ một giấc ngon là được.

“Sao mà làm thế được, nếu đã bước vào lớp của ta thì ta phải có trách nhiệm dạy dỗ nàng. Tam tiểu thư, không biết trước kia cô học thi, họa, thư thế nào rồi?”

“À… Cũng tạm”.

“Thế thì mời tam tiểu thư vẽ một bức tranh, thêm một vài câu thư pháp”.

Cô Thanh Hy chẳng hề đáp lời.

Thượng Quan Sở tính toán hay thật, bảo nàng vẽ một bức tranh, lại thêm một vài câu thơ, chẳng phải là kiểm tra được cả thi, thư, họa của nàng rồi ư.

“Phu tử, ta vẽ tranh rất đẹp, sợ các người mặc cảm tự ti, hay là thôi ta không vẽ nữa”.

Mọi người tức ói ra máu.

Cái gì mà vẽ rất đẹp, sợ bọn họ mặc cảm?

Bằng chứng đâu.

Có trời mới tin.

Nhóm Liễu Nguyệt nhìn về phía Tiêu Vũ Hiên.

Rốt cuộc lão đại của bọn họ có được hay không vậy, sao cứ có cảm giác không đáng tin lắm ấy.

Tiêu Vũ Hiên che mặt mình.

Khỏi phải hỏi cũng biết lão đại nhà hắn lại “nổi tiếng” khắp học viện Hoàng gia rồi.

“Không sao, mọi người cần tam tiểu thư khuyến khích cổ vũ nhiều hơn”.

Thượng Quan Sở cười hiền lành vô hại, là một phu tử đủ tiêu chuẩn, mọi người trong học viện lại phải ca ngợi một phen, chắc chỉ có mình Thượng Quan phu tử đủ kiên nhẫn thế này.

Chỉ có mình Cố Thanh Hy là thầm mắng hắn ta trăm ngàn lần.

Cô cầm bút lông lên, chấm thật nhiều mực, vẽ lên tờ giấy tuyên thành, mỗi một nét mực hạ xuống vừa dày lại thô, còn thấm đẫm mực.

Mọi người ngơ ngác.

Nàng chỉ vẽ một vòng tròn, sau đó tô hết màu đen vào vòng tròn đó, để làm cái gì thế?

Nhìn lại cách nàng cầm bút, sao lại cầm cả hai tay?

Rốt cuộc nàng có biết dùng bút không vậy?

Cố Sơ Lan cười đắc ý.

Từ nhỏ đến lớn Cố Thanh Hy chưa từng cầm bút bao giờ, cũng chưa từng đọc sách, nàng có thể làm ra bài thơ thế nào?

“Xong rồi”.

“Xong rồi hả? Đây là cái gì thế?"

“Quân cờ đó, quân cờ màu đen, ấy, nó giống hệt quân cờ kia như đúc còn gì?”

Mọi người ôm trán.

Thế mà cũng được nữa hả?

“Mời tam tiểu thư ghi thêm vài câu thơ”, Thượng Quan phu tử vẫn rất hiền lành, không hề trách cứ gì nàng.

Cố Thanh Hy viết ra một chữ Thanh nghiêng ngả xiêu vẹo, có vẻ nàng không biết chữ Cố và chữ Hy, bèn nghiêng đầu nhìn Tiêu Vũ Hiên, nhỏ giọng hỏi: “Chữ Cố với chữ Hy viết thế nào?”

Tiêu Vũ Hiên vội vàng lùi về phía sau.

Hắn tuyệt đối không quen biết nữ nhân này.

Hoàn toàn không hề quen biết.

Dù giọng của Cố Thanh Hy có nhỏ cách mấy thì mọi người cũng đều nghe thấy, không khỏi ôm bụng cười to.

Người ta hay bảo Cố tam tiểu thư chỉ là kẻ vô dụng, nay gặp mặt ngoài đời, quả thật danh xứng với thực.

Cố Sơ Lan đứng bên cạnh Trạch Vương, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Tài văn chương của tỷ tỷ vẫn như thế từ trước tới nay, momg Trạch Vương chớ ghét bỏ”.

Trạch Vương cười lạnh, ánh mắt nhìn Cố Thanh Hy chỉ có sự chán ghét: “Tài năng của nàng thế nào thì liên quan gì đến ta, ta với nàng đã giải trừ hôn ước từ lâu rồi”.

Đôi mắt trong veo của Cố Thanh Hy chợt hiện lên vẻ sắc bén lạnh lùng đầy khác lạ, nhưng lại nhanh chóng biến thành vẻ ngây ngô bình thường.

“Phu tử, cho hỏi ta đã vượt qua kiểm tra chưa?”

“Cố tam tiểu thư vẽ được một bức tranh rất đẹp, viết chữ cũng rất tốt, đáng để khen ngợi, ta sẽ treo tranh của tam tiểu thư giữa học đường, để các đệ tử khác học hỏi thêm”.

Lại là những lời đó.

Thượng Quan Sở, ngoài mặt thì tươi cười rung động lòng người, thật ra trong đầu toàn những suy nghĩ xấu xa, đúng là phí phạm gương mặt tuấn tú như thần tiên đó mà.

Nàng cười đến mức nịnh nọt: “Phu tử, thế không được tốt lắm đâu”.

“Ta thấy rất tốt”.

Cố Thanh Hy nghẹn cả cục tức quay trở về chỗ ngồi của mình, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình đầy vẻ nhạo báng.

Tiêu Vũ Hiên kề sát vào, an ủi: “Không sao đâu, cũng có mất miếng thịt nào đâu mà, ít nhất ta sẽ không cười nhạo cô”.

Cố Thanh Hy cười hà hà, cười đến mức chẳng thấy điều gì tốt lành.

“Ta thấy mà, Tiểu Hiên Hiên, ngươi nói rất đúng, hai ta rất hữu duyên, ta thấy chúng ta hợp thành một đôi ổn lắm đấy”.

“Má ơi”.

Tiêu Vũ Hiên sợ đến mức ngã quỵ ngay tại chỗ.

Hắn lấy lại lời an ủi vừa rồi của mình.

Nữ nhân này làm bằng sắt, đao thương không thể làm gì nàng, hắn an ủi nàng cũng chỉ tự chuốc lấy đau khổ mà thôi.

“Được rồi, hôm nay chỉ học đến đây thôi, sáng mai dậy sớm một chút, chiều mai sẽ bắt đầu tiến vào trận chung kết, giữ vững tinh thần, đừng để học viện Hoàng Gia mất mặt”.

“Đã hiểu, thưa phu tử”.

“Cố tam tiểu thư, năm mươi lần đấy, nhớ đàn cho hết. Tiêu công tử, công tử ở lại để giám sát, nếu đàn không đủ năm mươi lần thì công tử hãy đàn thay nàng”.

Cái định mệnh.

Thượng Quan Sở này bị thần kinh hay sao ấy.

Phạt nàng thì thôi đi, lại còn tìm người giám sát nữa.

Sắc mặt Tiêu Vũ Hiên ngày càng đen.

Tiếng đàn của Cố Thanh Hy là dành cho người nghe ư? Nghe hết năm mươi lần chắc chắn kiểu gì hắn cũng thất khiếu chảy máu chết.

Người trong học viện đang muốn ở lại xem náo nhiệt, nhưng tiếng đàn của Cố Thanh Hy thật sự quá chói tai, bọn họ nghe đến nỗi tai bắt đầu ù ù cả lên, thật sự không dám ở lại nữa nên đều tản ra chạy mất.

Tiêu Vũ Hiên cầm hai chiếc nút, trực tiếp nhét vào lỗ tai, ngậm miệng bĩu môi.

“Boong boong boong…”

Trong học viện Hoàng Gia vang lên tiếng đàn chói tai, khiến cả bọn thị vệ cũng không nhịn được muốn rời khỏi nơi chấp hành nhiệm vụ của mình.

Chói tai.

Thật sự quá chói tai.

Trong một căn phòng thanh nhã của học viện Hoàng Gia.

Dạ Mặc Uyên đã xem hết tất cả những gì diễn ra chiều nay, bất giác nảy sinh cảm giác tò mò với Cố Thanh Hy.

Nữ nhân này là đồ ngốc thật, hay chỉ giả heo ăn thịt hổ?

Đồ ngốc mà cũng biết thơ cổ ‘Thử Ly’ ư?

Thượng Quan Sở…

Hôm nay tất cả những gì hắn ta làm với Cố Thanh Hy hoàn toàn trái ngược với tính cách không ham quyền thế, nghĩa khí không sờn của hắn ta trước kia.
Chương 22: Đặt cược

Hay là, Thượng Quan Sở cũng cảm thấy hứng thú với Cố Thanh Hy.

Dạ Mặc Uyên ngẩng đầu lên, thấy trời chiều đã xuống núi, đôi môi mỏng thản nhiên thốt ra một chữ: “Đi”.

Thanh Phong hiểu ý, đẩy xe lăn rời khỏi học viện Hoàng Gia.

“Boong…”

Cố Thanh Hy ném cầm cho Tiêu Vũ Hiên: “Còn bốn mươi lần nữa, ngươi đàn đi”.

“Tại sao lại là ta?"

“Thứ nhất, Thượng Quan phu tử nói nếu ta không đàn hết thì ngươi đàn. Thứ hai, ngươi là tiểu đệ của ta. Thứ ba, ta bảo ngươi đàn thì ngươi cứ đàn, hỏi lắm thế làm gì”.

“Cái định mệnh, nha đầu xấu xa này, cô làm thế hơi quá đáng nha, ít nhiều gì ta cũng giúp cô mà”.

“Giúp ta cái gì?”

Ặc…

Hình như… Là chưa giúp đỡ gì.

Nhưng cũng là bạn bè với nhau cơ mà?

Dường như biết rõ trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, Cố Thanh Hy ném cho hắn một ánh mắt khinh thường: “Là bạn bè thì mau đàn đi, nếu không hai ta phải qua đêm ở nơi này đấy, ta thì không sao cả, đằng nào ta cũng xấu, muốn gả cho gia đình tốt là quá khó, nếu có thể gả cho ngươi, ít nhiều gì cũng hợp nhau chút đỉnh”.

Lực sát thương của những lời đó quá mạnh mẽ, Tiêu Vũ Hiên đành phải ngoan ngoãn đàn.

Cố Thanh Hy đàn cái khúc nhạc quỷ quái gì đó, hắn không biết nên chỉ có thể gảy linh tinh, đàn bừa.

Cố Thanh Hy thở dài.

Ngày đầu tiên đi học, cảm giác thật sự không tốt một chút nào, bị phạt từ sáng đến chiều tối, chắc chẳng có ai ngoài nàng.

Nàng chống cằm, lại bắt đầu nhớ tới chuyện được liệu và bạc.

Nay nàng đã biết phải làm sao để có tám vạn hai, nhưng hai vị thuốc kia, nàng lại không biết phải đi đâu tìm.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng nhấc bút lên, viết mấy chữ cỏ Địa Ngục và hoa Yên La xuống, đau khổ nhíu mày.

“Này, chữ của cô xấu lắm cơ mà? Ai viết tên hai vị thuốc này ở đây thế? Lúc nãy cô cố tình đúng không?”

Cố Thanh Hy vội vàng cất mảnh giấy ghi chú của mình đi.

“Cố tình cái gì, ta vốn không biết chữ Cố với chữ Hy, nếu không ta cần gì phải để các đệ tử khác cười chê?”

“Nói bậy, rõ ràng chữ Hy lúc nãy cô viết chẳng khác gì chó gặm, còn mấy chữ này vừa cứng cáp lại có lực, như rồng bay phượng múa, cô chẳng những biết viết mà thư pháp còn rất tốt”.

Cố Thanh Hy che miệng hắn lại.

“Ngươi nói nhỏ thôi, ta nói cho ngươi biết, đó không phải là chữ ta viết, người khác viết ra rồi ta lấy trộm về, ngươi đừng ầm ĩ linh tinh nữa, nếu không sẽ hại chết ta đấy”.

“Thật không vậy?”

Tiêu Vũ Hiên không tin.

Ở đây ngoài hai người bọn họ thì làm gì có ai, nàng lấy trộm ở đâu mới được?

“Tất nhiên là thật rồi, lừa ngươi ta được thêm cái gì đâu?”

“A, Cố Thanh Hy, cô xem ta là tên ngốc đúng không, nét mực đó còn chưa khô kia kìa”.

Cái định mệnh, cặp mắt đó sáng còn hơn hỏa nhãn kim tinh, thế mà cũng nhìn thấy được.

Cô yếu ớt than thở một câu: “Lúc nãy đông người quá, phong độ của ta không được tốt lắm, bây giờ không có người, nên ta có thể phát huy được thôi mà”.

Mấy câu đó mang đi lừa con nít thì được, muốn lừa hắn? Hơi non đấy.

Tiêu Vũ Hiên không băn khoăn chuyện đó nữa, mà chuyển sang một đề tài khác.

“Hai loại thảo dược đó rất khó tìm, e là trên đời này chỉ có mấy cây mà thôi. Nhưng hoa Yên La thì ta có biết một chỗ có”.

Hai mắt Cố Thanh Hy sáng lên, cảm thấy hứng thú: “Ngươi nói cái gì, ngươi biết chỗ có hoa Yên La ư?”

“Biết thì cũng thế mà thôi, cô không cách nào hái được đâu”.

“Ngươi cứ nói thử ta nghe xem nào”.

“Nha đầu đáng ghét này, cô cần hoa Yên La làm gì, đó là loại thảo dược chí độc”.

Nếu nó không độc thì nàng đã chẳng thèm rồi đấy.

Độc trên mặt nàng cần lấy độc trị độc.

“Cùng là bạn bè với nhau, ngươi nói ta nghe xem, rốt cuộc nơi nào có hoa Yên La thế?”

Tiêu Vũ Hiên vẫn không chịu nói, Cố Thanh Hy phải dỗ rất lâu mới moi được lời từ miệng hắn.

“Dưới vách núi đằng sau biệt viện Thu Phong của phủ chiến thần Dạ vương, nhưng người bình thường không được phép vào biệt viện Thu Phong, Dạ Vương thường đến đó nghỉ ngơi nên thủ vệ sâm nghiêm lắm, quan trọng nhất là, vách núi đen đó sâu không thấy đáy, người bình thường hoàn toàn không thể xuống được”.

“Cảm ơn ngươi nha Tiểu Hiên Hiên, ngươi đàn xong chưa? Đàn xong rồi thì ta đi trước”.

“Nha đầu không biết trời cao đất rộng này, đừng nói cô định đến biệt viện Thu Phong thật nha”, Tiêu Vũ Hiên nóng nảy.

Dạ Vương tính tình nắng mưa thất thường, giết người như ngóe, dù nàng có là Dạ Vương phi do hoàng thượng sắc phong chỉ định, nhưng mà hắn muốn giết thì cũng trực tiếp giết chết thôi.

Đặt chân đến biệt viện Thu Phong thì có khác gì tự tìm đường chết đâu?

“Yên tâm, ta có mượn gan hùm mật gấu cũng không dám đi nữa là”.

Tiêu Vũ Hiên hoàn toàn không tin. Trong ấn tượng của hắn, lá gan của nữ nhân này rất lớn.

“Ngươi có rành đường xá đế đô không?”, Cố Thanh Hy đột nhiên hỏi.

Lòng Tiêu Vũ Hiên chợt có linh cảm chẳng lành: “Cô lại định làm gì?”

“Trông cái dáng vẻ sợ hãi thế giới của ngươi kìa, ta có thể làm gì được ngươi đâu, dẫn ta đi thăm thú các tửu lâu lớn đi”.

Tiêu Vũ Hiên vẫn còn nghi ngờ không biết nàng muốn làm gì thì đã bị Cố Thanh Hy tóm đi rồi.

Trong tửu lâu Bình An ở Đế Đô.

Thu Nhi hoảng hốt, vội vàng kéo tay áo Cố Thanh Hy: “Tiểu thư, trời không còn sớm, chúng ta mau về Tướng phủ thôi, lão gia mà biết thì kiểu nào cũng sẽ đánh gãy chân chó của chúng ta mới thôi ấy”.

“Có gì phải sợ, cứ nói thẳng là Thượng Quan phu tử giữ lại trường, làm chậm trễ thời gian, muốn về cũng không được, dù sao chuyện ta bị giữ lại cũng bị cả học viện biết hết rồi”.

“Giữ lại trường cũng không thể giữ lâu như vậy được, lần trước người không về nhà cả đêm, lão gia đã tức giận lắm rồi, nếu lại… Lão gia nhất định sẽ tức giận”.

Cố Thanh Hy hối hận.

Lẽ ra nàng không nên dẫn Thu Nhi theo, Thu Nhi cứ như lão quản gia già, lải nhải suốt ngày.

Tiểu Vũ Hiên phe phẩy cây quạt cười trộm.

Nha đầu xấu xa này không sợ trời không sợ đất, ai ngờ lại sợ tiểu nha đầu bên cạnh mình đến thế, xem ra hắn ta nên tạo quan hệ tốt với Thu Nhi.

Còn chuyện tam tiểu thư Cố gia ở học đường thì đã dùng tốc độ tên lửa lan truyền khắp nơi, lan khắp Đế Đô, thậm chí là cả Dạ Quốc, nhất thời, Cố Thanh Hy đã trở thành trò cười của cả Dạ Quốc.

Cùng lúc đó, hầu như tất cả các tửu lâu, sòng bạc và thanh lâu đều đang cá cược, đoán xem ai trong học viện Hoàng Gia có thể tiến vào đại hội đấu văn chung kết.

Hầu như nơi nào cũng có cái tên Cố Thanh Hy.
Chương 23: Ngọc bội vạn năm

Thân phận đồ ngốc vô dụng của Cố Thanh Hy là thứ mọi người đều biết, phần lớn người đến cược đều đặt cho Trạch Vương và Cố Sơ Vân thắng, dù sao danh tiếng tài năng của Trạch Vương và Cố Sơ Vân cũng đã lan xa khắp Dạ Quốc rồi.

Những lời bàn tán về chuyện nhảm nhí của Cố Thanh Hy quá khó nghe, Thu Nhi nghe đến nỗi hơi nóng bốc đầy đầu, sắc mặt Tiêu Vũ Hiên cũng không tươi đẹp gì cho cam.

Tiêu Vũ Hiên nhăn mặt, ném cho nàng một ánh mắt ngu ngốc: “Thật sự không biết cô đang nghĩ cái gì, tất cả mọi người đều sợ thanh danh của mình bị bôi nhọ, cô thì ngược lại, tiêu một số tiền lớn để mọi người bôi nhọ thanh danh của mình, như thể đang sợ mọi người không biết cái tên đồ ngốc của mình vậy”.

“Đúng đó, đúng đó”.

Thu Nhi vốn đang tức giận, tiểu thư có gương mặt xấu xí thế này đã rất khó lập gia đình rồi, nay thanh danh lại bị nàng cố tình bôi nhọ như thế thì còn ai dám thú nàng nữa?

E là cả chiến thần cũng phải tức giận đến mức giết chết nàng thôi.

“Ngươi thì biết cái gì”.

Cố Thanh Hy dương dương tự đắc, nhàn nhã nhấm nháp rượu ngon của tửu lâu Bình An, như thể người bị mọi người cười nhạo kia không phải nàng vậy.

“Tiểu thư, muội thật sự không hiểu, người nói thử muội nghe xem tại sao người phải làm thế?”

“Còn vì sao được nữa, để kiếm tiền chứ sao”.

Thu Nhi chán nản.

Rốt cuộc chuyện này liên quan gì đến việc kiếm tiền?

Hơn nữa, vì chút bạc mà biến thanh danh của mình thành như thế, có lời không?

“Ngày mai đại hội đấu văn sẽ tiến vào trận quyết đấu, ai chưa đặt cược thì mau đặt đi, lỡ mất lần này rồi phải chờ thêm năm năm nữa mới có lần sau đấy”.

Chính giữa tửu lâu, một nam tử trung niên đang bày bàn cược, không ngừng la hét mời gọi mọi người đặt cược.

Đôi mắt phượng hẹp dài của Cố Thanh Hy hiện lên chút ý cười, thỉnh thoảng lại nhìn về phía chiếu bạc.

Tiêu Vũ Hiên chợt suy nghĩ ra, bỗng nhiên vỗ dùi: “Trời đất mẹ ơi, ta còn đang buồn bực không biết tại sao cô phải cho nhiều người đi bày bàn cược như thế, cô muốn làm cái gì? Đặt cho Trạch Vương với Cố Sơ Vân thắng hả? Cô đừng làm điều thừa nữa được không, ai chẳng biết Cố Sơ Vân và Trạch Vương là người có phần thắng cao nhất, dù cô có mua nhiều hơn nữa thì cũng chẳng kiếm chác được bao nhiêu, nhỡ đâu thua, đó sẽ là một số tiền rất lớn”.

Cố Thanh Hy cười lạnh: “Ta có nhàn rỗi đến thế ư?”

“Chẳng lẽ… Cô muốn cược cho mình thắng?”

Tiêu Vũ Hiên trợn trừng mắt.

Nàng không biết tự lượng sức mình như thế ư?

Bản thân mình nặng bao nhiêu cân, chẳng lẽ nàng không biết? Lại còn dám cược cho bản thân mình thắng?

Tửu lâu kín người hết chỗ, ai cũng bàn tán xem nên cược cho ai, cuối cùng đều bỏ cho Trạch Vương và Cố Sơ Vân.

Nhà cái bất giác nhíu mày: “Tại sao các ngươi không mua Cố tam tiểu thư, cả đám đều mua Trạch Vương và Cố nhị tiểu thư, ván này không dễ chơi nha”.

“Ngươi tự tin vào Cố tam tiểu thư như thế thì tại sao không cược cho nàng”.

“Đúng đó. Ai mà không biết Cố tam tiểu thư nổi tiếng vô dụng lại còn ngu ngốc, nếu nàng thắng được, ta chặt đầu xuống cho các ngươi làm quả cầu đá”.

Nhà cái giương cao giọng nói: “Đặt cho Cố tam tiểu thư, một được năm mươi, đặt không?”

“Ngu ngốc mới đi đặt cho Cố tam tiểu thư, bọn ta cũng đâu phải lắm tiền nhiều của đem đi đốt”.

“Một được một trăm thì sao? Chỉ cần các ngươi cược Cố tam tiểu thư có thể tiến vào quyết đấu chung cuộc thì có thể thắng gấp trăm lần tiền”.

Bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Chơi lớn vậy?

Một được một trăm?

Chơi thế có hơi mạnh tay quá rồi đó?

“Ta bảo này ông chủ, lòng dạ ông cũng xấu xa quá chứ, biết rõ Cố tam tiểu thư không thể tiến vào trận quyết đấu cuối cùng mà vẫn cố nhả miếng bánh lớn ở đây, nếu có chuyện tốt như thế thì ông mau cược tiền mình vào đi”.

“Đúng đó, dù có tăng lên một được một ngàn thì cũng không có ai dám cược Cố đồ ngốc thắng”.

“Cái định mệnh, ai cũng nói cô như thế rồi mà cô vẫn không thèm quan tâm hả?”, Tiêu Vũ Hiên tức đến nổi phe phẩy cây quạt thật mạnh.

Cố Thanh Hy cười nói: “Thứ ta muốn chính là hiệu quả này đấy, quan tâm làm gì. Đi, chúng ta cũng cược vài ván”.

Cố Thanh Hy mang một ngàn lượng bạc duy nhất mình có ra đặt hết vào ô có Cố Thanh Hy, chẳng mấy chốc đã có người hít khí lạnh.

“Nữ nhân này điên rồi hả, lại dám đặt Cố tam tiểu thư thắng”.

“Chắc chắn là điên rồi, người bình thường ai lại đặt cho Cố tam tiểu thư”.

Tiêu Vũ Hiên ôm trán.

Lá gan của nàng lớn thật.

Đó là một ngàn lượng bạc đấy, thoải mái đặt vào như thế, lại còn đặt cho bản thân mình, rốt cuộc nàng lấy đâu ra sự tự tin đó.

Thu Nhi lập tức đỏ mắt.

Vất vả lắm mới có một ngàn lượng bạc, lần này thì hay rồi, tất cả đều mất hết rồi… Tất cả đều mất cả rồi…

“Vị cô nương này, đặt rồi sẽ không trả lại, bây giờ cô không còn cơ hội đổi ý nào nữa đâu”, nhà cái cười hà hà như thể đang sợ nàng đổi ý vậy.

“Yên tâm đi, chỉ cần ông không hối hận là được”.

Cố Thanh Hy nhìn về phía Tiêu Vũ Hiên, giơ bàn tay trắng noãn của mình ra.

“Trên người ngươi còn bao nhiêu tiền, lấy ra đây hết đi”.

“Trước đó ngươi lừa từ chỗ ta một ngàn lượng bạc, sau đó lại lấy đi mất một trăm lượng duy nhất của ta, bây giờ trên người ta không còn đồng bạc nào cả, đào đâu ra tiền?”

“Thật hả?”

“Hỏi thế cũng hỏi, giả được chắc”.

Cố Thanh Hy trực tiếp soát người, khiến Tiêu Vũ Hiên tức giận không thôi.

“Nữ nhân này, có biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất tương thân không, cô lại còn mò… Trời ơi, con gái nhà nào thế không biết, mau tha cho ta đi”.

“Không phải chứ, thật sự không có bạc”, Cố Thanh Hy hơi thất vọng, đứt khoát giật ngọc bội trên người hắn xuống, đặt vào Cố Thanh Hy.

“Đó là cổ ngọc vạn năm, quý báu lắm đấy, á cái định mệnh, đó là ngọc bội gia truyền của ta, sao cô đặt cả vào đó rồi”.

Tiêu Vũ Hiên thề, nếu còn đi cùng nàng nữa thì hắn sẽ không mang họ Tiêu.

“Mượn đặt một đêm thôi, dù sao ngày mai cả vốn cả lời đều là của ngươi cả mà”.

“Thế nhỡ thua thì sao”.

“Yên tâm đi, không có cái ngày đó đâu”.

“Ta tin ngươi ta chết liền á".

Tiêu Vũ Hiên giơ tay muốn giật lại ngọc bội của mình thì mọi người vội vàng ngăn cản: “Cược rồi không trả lại, đây là nguyên tắc của sòng bạc, nếu đã đặt rồi, trừ khi thắng, không thì dù là ai cũng không được lấy lại”.

“Đó là ngọc bội của ta, nhưng không phải do ta đặt”.

“Bọn ta không cần biết, nói chung là các ngươi đã cược rồi”.

Tiêu Vũ Hiên tức giận đến nỗi cây quạt bị vỗ bộp bộp, nhưng gió lạnh vẫn không thể dập tắt ngọn lửa trong lòng hắn.

Hắn tức giận.

Là ngọn lửa giận không cách nào dập tắt được ấy.
Chương 24: Sơn trang Thu Phong

Ra khỏi tửu lâu, Tiêu Vũ Hiên đang nghẹn một bụng lửa giận, nhưng vẫn đưa bọn họ về đến cửa sau phủ Thừa Tướng an toàn.

“Thật sự không hiểu nổi cô, cửa chính thì không đi, cứ thích đi cửa sau, còn chưa chịu vào nữa, gặp phải biến thái ‘hái hoa’ thì ta mặc kệ đấy”.

“Đêm hôm khuya khoắt, nếu ta vào bằng cửa chính thì sẽ đánh động đến mọi người trong phủ”.

“Cũng đúng”, lát nữa hắn cũng về nhà, có nên lẻn vào bằng cửa sau không nhỉ?

“Tiểu Hiên Hiên, hẹn mai gặp nhé”.

Tiêu Vũ Hiên lảo đảo, đang muốn nổi giận thì trước mắt nào còn bóng dáng Cố Thanh Hy nữa.

Nha đầu xấu xa này, tốc độ cũng nhanh ra phết.

Trong phủ Thừa Tướng, Thu Nhi thấp thỏm bất an.

“Tiểu thư, hôm nay người đánh Hạ Vũ bị thương nặng, còn đánh ngũ di nương mấy gậy, liệu ngũ di nương có mách lại với lão gia không, liệu bọn họ có làm khó dễ gì người không?”

“Có, nhưng chắc chắn sẽ không đến tìm chúng ta gây chuyện vào hôm nay. Hạ Vũ bị thương nặng như thế, có lẽ sẽ không sống nổi, xưa nay đại phu nhân và ngũ di nương như nước với lửa, bà ta sẽ không bỏ qua cơ hội giết đi trợ thủ đắc lực của ngũ di nương”.

“Tiểu thư… Muội không hiểu người đang nói cái gì cho lắm”.

“Đơn giản chỉ là chuyện đại phu nhân và ngũ di nương đấu đá nhau, còn đấu thế nào thì không liên quan đến chúng ta, dù sao trước khi Hạ Vũ chết, bọn họ sẽ không rảnh đến tìm chúng ta gây chuyện đâu”.

Cố Thanh Hy dỗ Thu Nhi trở về phòng rồi lục tung tủ quần áo của mình lên, tìm ra một bộ đồ cũ nát mặc lên người, đeo thêm cái khăn che mặt, cơ thể nhanh nhẹn nhảy lên, trực tiếp vượt qua bức tường rào.

Sau khi nhảy lên lướt đi, Cố Thanh Hy dựa vào chút kí ức nhỏ nhoi về sơn trang Thu Phong của mình, chạy tới đó.

Dáng người cô mảnh mai, động tác lại nhẹ nhàng như chim yến, chẳng mấy chốc đã nhẹ nhàng biến mất trong bóng đêm, có thể thấy trước đó nàng từng luyện võ.

Cố Thanh Hy hơi kinh ngạc, hình như cơ thể này còn tài giỏi hơn những gì nàng tưởng rất nhiều.

Đừng nói là nguyên chủ biết võ công nha?

Nhưng tại sao… Nàng lại không thể cảm nhận được chút nội lực nào trong đan điền?

Sơn trang Thu Phong là một nơi yên tĩnh ở thành đông, mọi người đều biết đó là hành cung của chiến thần Dạ Vương.

Nơi này trồng đầy cây lá phong, vì thế nên mới gọi là sơn trang Thu Phong.

Tìm kiếm suốt một đêm, cuối cùng Cố Thanh Hy cũng nhìn thấy bốn chữ sơn trang Thu Phong cứng cáp hữu lực.

Nơi này chiếm một diện tích rất lớn, Cố Thanh Hy nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở trong không khí.

Kiếp trước, nàng là đặc công giỏi nhất thế giới, am hiểu tác chiến trong đêm, lẻn vào một nơi nào đó, với nàng mà nói cũng không phải là việc gì khó.

Nhưng…

Cố Thanh Hy bỗng nhiên mở đôi mắt sắc bén ra.

Không khí có những dao động khác lạ, nếu nàng không đoán sai, thì cửa chính chẳng những có rất nhiều cao thủ mai phục, mà còn có rất nhiều trận địa tuyệt thế, tuy trận pháp đã bị ẩn giấu nhưng dòng khí của nó vẫn tỏa ra.

Chỉ là một sơn trang thôi mà, có cần phải chơi ác vậy không?

Cố Thanh Hy biết mình không thể đi vào bằng cửa lớn, lại dùng tốc độ như tên lửa lướt quanh sơn trang Thu Phong một vòng, tìm kiếm chỗ yếu ớt nhất để ra tay.

Sau khi đi hết một vòng, Cố Thanh Hy mới biết tại sao Tiêu Vũ Hiên lại nói tự tiện xông vào sơn trang Thu Phong thì chỉ có một con đường chết.

Cả tòa sơn trang lớn như thế… Lại không thể tìm thấy một chỗ nào để ra tay, nơi này ngoài sáng trong tối đều có rất nhiều cao thủ trấn giữ.

Chẳng lẽ chỉ có thể xông vào đó ư?

Cố Thanh Hy lại dạo thêm một vòng, cuối cùng dừng lại ở phía tây sơn trang, nở nụ cười ranh ma.

Nàng nhặt mấy cục đá lên, ném vào trong, trong nháy mắt, bên trong đã có người xuất hiện soàn soạt.

Sau khi dẫn người đi, cơ thể nàng lại như một bóng ma lách vào trong, đi thẳng đến vách núi đen.

“Ai, kẻ nào dám lẻn vào sơn trang?”

Cái định mệnh…

Nàng đã cẩn thận thế rồi mà vẫn bị phát hiện, trong tay chiến thần có bao nhiêu người vậy.

“Soạt soạt soạt…”

Nguyệt Nha hiên ngang lẫm liệt, lại đầy lạnh lẽo lướt qua khoảng không bay đến, nếu Cố Thanh Hy không nhanh nhẹn, xoay người né đi thì chắc đã bị bắn chết ngay tại chỗ.

Trận pháp cũng khởi động, một cái trận bát quái bao vây nàng ngay giữa sân.

Soạt soạt soạt…

Hộ vệ động tác nhanh lẹ, bao vây lấy nàng.

“Nha đầu ở đâu ra, lại dám xông vào sơn trang Thu Phong, cô có biết đây là đâu không?”

“Nghe nói nơi này có phong cảnh rất đẹp, nên ta đến đây ngắm lá phong”, Cố Thanh Hy cười kiêu ngạo, hoàn toàn không sợ, lại còn tỏa ra khí phách phượng lâm thiên hạ, duy ngã độc tôn.

“Ngông cuồng thật, thế thì cô cứ ở đó thong thả mà xem”.

Dứt lời, trận bát quái bắt đầu biến thành sát trận, sát khí lạnh thấu xương ập thẳng vào người Cố Thanh Hy.

Ánh mắt Cố Thanh Hy lạnh lùng.

Trận bát quái này có chứa khí độc, khi nó bắt đầu tấn công, khí độc cũng phóng ra, người bình thường ngửi vào, không chết cũng tàn phế.

Bọn họ… Hoàn toàn không muốn giữ người sống.

Trong trận pháp này ngoài độc ra vẫn còn ẩn chứa lực càn khôn, bị tia sáng trắng đó chạm trúng cũng sẽ chết.

Nhìn lại bên ngoài đầy cung tiễn thủ vây quanh, chỉ cần nàng phá trận bay ra thì những mũi tên đó cũng sẽ đáp vào người.

Khóe môi Cố Thanh Hy hiện lên nụ cười khát máu.

Dùng độc với nàng ư?

Vừa hay, nàng là y độc song tu, trên đời này chẳng có loại độc nào làm khó được nàng.

Về phần trận pháp…

Cũng vô cùng trùng hợp, vì là đặc công nên kiếp trước cũng nghiên cứu khá nhiều trận pháp cổ.

Cố Thanh Hy giẫm lên khảm vị, lại chuyển sang cách vị, lướt qua tốn vị, tay ngưng tụ kí lực đánh thẳng vào càn vị.

Ầm một tiếng, trận bát quái không chê vào đâu được lại nổ tung, khí độc bắn ngược ra ngoài, lao về phía mọi người.

Sắc mặt bọn họ chợt thay đổi, nhanh chóng lùi về phía sau.

Cố Thanh Hy cũng tranh thủ lúc này, nhón chân, như cơn gió nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

“Ầm…”

Một chưởng lực kéo theo ngàn vạn lôi hỏa cuồn cuộn ập đến.

Cố Thanh Hy rùng mình.

Tuy thể lực của cơ thể này không tệ, nhưng nó lại chẳng có chút nội lực nào, còn chẳng bằng nàng ở kiếp trước.

Cứng đối cứng là không được, Cố Thanh Hy chỉ có thể giơ chân ra, lăn một vòng dưới đất, vất vả né tránh.

Soạt soạt soạt…

Hết người này đến người khác đuổi theo không ngừng, lướt đi trong màn đêm như một con báo săn.
Chương 25: Rơi xuống vách núi

Thấy trước mặt viết hai chữ cấm địa.

Đôi mắt lạnh lẽo của Cố Thanh Hy híp lại, đi thẳng vào trong đó.

Quả nhiên, người của sơn trang Thu Phong đều dừng lại ở ngay cấm địa, dường như có điều gì đó kiêng kị nơi này.

“Người bên trong mau quay lại đây, xông vào cấm địa chỉ có một con đường chết, nếu ngươi ra đây, ta có thể cho ngươi được chết toàn thây”.

Cố Thanh Hy cười kiêu ngạo: “Nếu cùng là chết, tại sao ta phải ra đó nhận lấy cái chết, ở trong này thưởng thức cảnh đẹp chẳng phải tốt hơn nhiều sao?”

“Nếu ngươi dám tiếp tục xông vào trong, có tin bọn ta diệt cửu tộc nhà ngươi không”.

“Thích giết cứ giết”, dù sao nàng cũng chẳng có cảm tình gì với người trong phủ Thừa Tướng.

Cố Thanh Hy quan sát cấm địa.

Cấm địa là một khu rừng đá, liếc mắt nhìn chỉ thấy những tảng đá khổng lồ, lớn nhỏ không đồng đều với hình dạng đầy quỷ dị.

Nàng cảnh giác tiến về phía trước, không biết đi trong rừng đá bao lâu mới nhìn thấy một vách núi đen.

Cố Thanh Hy vui vẻ.

Chẳng lẽ đây chính là vách núi đen đằng sau sơn trang Thu Phong?

Lúc nãy nàng lò mò trong sơn trang Thu Phong hết nửa vòng vẫn không tìm thấy vách núi, ắt hẳn chính là nơi này không sai.

Vì đang là đêm tối nên nàng không thể thấy rõ độ sâu của nó, chỉ có thể nhặt một cục đá ném xuống, chờ nửa này vẫn không nghe thấy âm thanh gì, Cố Thanh Hy hơi khó hiểu.

Trông địa thế nơi này cũng không cao, dù vách núi có sâu cách mấy thì cũng phải có âm thanh dội lại mới đúng.

Trong lúc đi qua đi lại, Cố Thanh Hy nhìn thấy rừng đá xung quanh, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, không nhịn được nở nụ cười.

“Thì ra là trận pháp, hay thật, để xem ta phá ngươi thế nào”.

Dứt lời, nàng nhắm mắt lại, nhớ con đường mình vừa mới đi qua, sau một lúc lâu, nàng nhếch khóe môi đỏ lên, nhấn mạnh vào một tảng đá trông cực kỳ xấu xí.

Ầm ầm…

Địa hình đã thay đổi.

Rừng đá vẫn là rừng đá, nhưng vị trí của nó và hình dạng đã khác hẳn đi.

Cố Thanh Hy nhặt một viên đá khác ném xuống vách núi đen, lại nghe “cộp…” một tiếng vang lên.

Nàng cong môi cười: “Hoa Yên La, ta đến đây…"

Vừa cười xong thì tảng đá kia lại răng rắc nứt ra, lộ ra rất nhiều lỗ nhỏ, từng mũi tên sắc nhọn lướt qua vòm trời bắn về phía nàng.

Tất cả chỉ diễn ra trong một cái nháy mắt mà thôi.

Cố Thanh Hy tái mặt, thầm mắng: “Định mệnh, ai lại chơi trận trong trận thế này, độc ác quá đi chứ”.

Ngàn vạn mũi tên phóng tới, nàng muốn trốn cũng không có chỗ trốn, chỉ có thể dứt khoát nhảy xuống vách núi đen.

Ai mà ngờ vách đá của vách núi cũng có mũi tên, hơn nữa còn tẩm kịch độc.

Nếu không phải Cố Thanh Hy nhẹ như yến, xoay người trên không mấy lần, vất vả né đi thì chắc đã bị bắn thành nhím mất rồi.

Nhưng cũng vì như thế nên cơ thể nàng mất khống chế, rơi thẳng xuống.

“Bộp…”

Không có đau đớn trong dự tính, cũng chẳng có gì khó chịu, ngược lại còn như đang nằm trên chiếc giường mềm mại.

Cố Thanh Hy sờ sờ, chạm vào thứ gì đó bóng loáng.

Nàng ngạc nhiên trợn tròn mặt, sau đó như chết đi trong lòng nhiều chút.

Rơi xuống vách núi, nàng vô tình rơi trúng một người, là một nam nhân không mảnh vải che thân.

Còn… Còn đè lên người hắn với tư thế cưỡng bức người ta nữa.

Buồn bực nhất là, nam nhân tuấn tú đằng đằng lửa giận trước mặt chẳng phải ai xa lạ, chính là nam nhân bị nàng đè hôm đó.

Dạ Mặc Uyên đang cố nhịn ngọn lửa giận ngập trời.

Hắn đang tẩy trừ độc tố ở đây, chẳng hiểu mô tê gì lại bị người ta ném hai cục đá, đau đến nỗi đầu hắn nổi cục u lên.

Sau đó, không ngờ lại bị người ta đè ngã, còn bị người đó… Sờ soạng…

Hắn đường đường là chiến thần, từ khi nào lại biến thành món đồ chơi người khác có thể tùy ý làm ô uế như thế?

Nếu đây không phải là thời khắc quan trọng để chống lại độc tố, toàn thân không được nhúc nhích, thì hắn đã lăng trì xử tử nàng ngay tại chỗ.

Bốn mắt nhìn nhau, kẻ tức giận, người khiếp sợ.

Dạ Mặc Uyên lạnh lẽo bật thốt ra một câu: “Là cô”.

Tim Cố Thanh Hy đập mạnh thình thịch, nàng vội vàng che mặt mình, già mồm át lẽ phải: “Không phải ta, ngươi nhận nhầm người”.

“Khốn kiếp, nữ nhân vô sỉ này…”

Một tiếng rống giận khiến chim chóc sợ quá bay mất, cả sơn trang Thu Phong chỉ vang vọng âm thanh rống giận của Dạ Mặc Uyên.

Cô Thanh Hy gãi lỗ tai, vội vàng đứng dậy, muốn chuồn đi, lại bị Dạ Mặc Uyên ôm chặt lấy đùi.

“Còn muốn chạy nữa hả, không có cửa đâu”.

Cố Thanh Hy vùng vẫy vài cái vẫn không thể hất tay hắn ra, không nhịn được bày ra khuôn mặt như khóc tang: “Lão huynh à, nếu ngươi không bày ra trận trong trận thì ta đã chẳng nhấn nhầm cơ quan, lại càng không nằm đè lên ngươi, sờ soạng ngươi, ta giải thích rõ ràng với ngươi rồi đó không được ư”.

“Cô còn nói nữa”.

“Rồi rồi rồi, ta không nói nữa, nếu ngươi cảm thấy uất ức quá thì cùng lắm ta cho ngươi đè lại, sờ lại nữa là được chứ gì”.

“…”

Soạt soạt soạt…

Không khí dưới vực chợt lạnh xuống, lạnh đến mức Cố Thanh Hy run rẩy, lại nhìn dáng vẻ tức giận như muốn nuốt luôn nàng, chẳng hiểu sao nàng lại thấy hoảng hốt.

Có thể xuất hiện ở cấm địa sơn trang Thu Phong, lại trúng kỳ độc, hai chân tàn phế… Chẳng lẽ… Hắn chính là chiến thần Dạ Vương gia.

Lòng Cố Thanh Hy lạnh buốt.

Xem ra lần này nàng đá phải tấm sắt thật rồi.

“Cái đó… Bây giờ là thời gian quan trọng để ngươi vận công chống lại độc tố, nhất định không được tức giận, nếu không khí huyết nghịch chuyển sẽ nguy hiểm đến tính mạng nha”.

Dạ Mặc Uyên trừng mắt nhìn nàng.

Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng nói: “Ta không chạy nữa là được mà, ngươi có thể buông tay ra được không, ngươi xem chân ta bị ngươi siết đỏ cả rồi”.

Dạ Mặc Uyên vẫn trừng mắt nhìn nàng.

Nếu lưỡi dao trong mắt có thể giết người thì hắn đã giết nàng trăm ngàn lần rồi.

“Này, ngươi mà không chịu buông tay ra thì đừng trách ta lại sờ ngươi nhé”.

Nói xong, Cố Thanh Hy liếc xuống nửa thân dưới của hắn.

Chiêu này cực kỳ hữu hiệu, Dạ Mặc Uyên buông tay nàng ra, che kín phần dưới của mình.

Nơi này là Vạn Hoa Lâm, cả vực thẳm toàn hoa là hoa, có hàng trăm loài, cứ mười lăm mỗi tháng hắn lại cởi hết quần áo, dùng vạn hoa để chống lại độc tố.

Ngày này mỗi tháng chính là lúc hắn suy yếu nhất, bởi vì trong ngày này, toàn bộ nội lực của hắn đều hóa thành hư vô.

Trước mắt, nàng y phục chỉnh tề, còn hắn chẳng có mảnh vải che thân, nhìn thế nào Dạ Mặc Uyên cũng thấy mình bị uất ức.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom