• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cực Phẩm Binh Vương (2 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21: Thăm dò đủ chưa?

Còn Diệp Tuân thì sao?

Đối với anh, đám đông ở phía đối diện dường như không tồn tại, anh vẫn tiếp tục hút thuốc như không có chuyện gì xảy ra.

Mãi cho đến khi đám người kia lao tới trước mặt Diệp Tuân, chỉ còn cách khoảng một mét thì anh mới bắn tàn thuốc lên không trung, sau đó toàn thân lại bắn ra như một mũi tên rời khỏi dây cung bị kéo căng.

Ầm!

Diệp Tuân đánh ra một quyền trúng sống mũi của người đàn ông to lớn đầu tiên, người nọ ngay lập tức đau đớn ôm cái mũi chảy máu giàn giụa ngồi sụp xuống.

Nhân lúc những kẻ khác đang phân tâm, Diệp Tuân không dừng lại, lại liên tục đá tới, một cước đá trúng bụng dưới của anh Hổ, còn đá bay tên mặt sẹo đang diễu võ dương oai, ngoài ra còn hạ gục thêm ba tên lực lưỡng phía sau.

Diệp Tuân đuổi sát không buông, anh không có động tác hoa mỹ gì, chỉ đấm đá đơn giản, nhưng mỗi một động tác anh xuất ra đều sẽ khiến cho một người ngã xuống đất, trong nháy mắt lại có thêm ba người nữa bị đánh gục.

Ba tên bị đánh gục mới vừa chật vật gượng dậy thì đã thấy một cước xông đến trước mặt, ngay sau đó khuôn mặt lại trở nên đau nhức, tiếp theo cơ thể lại nặng nề ngã xuống lần nữa!

Trong vòng chưa đầy mười giây, ngoại trừ anh Tề, những người còn lại, bao gồm cả anh Hổ, đều đã ngã lăn quay ra đất, có người ngất đi, có người còn đang co giật.

Đội trưởng Cao, Tưởng Chính Đức và các nhân viên bảo vệ khác chứng kiến tất cả những điều này đều vô cùng sửng sốt.

Một nhân viên bảo vệ trẻ tuổi sững sờ đứng lẩm bẩm một mình: "Đây là đồng nghiệp mới của chúng ta sao? Trời ơi, sao mà lợi hại quá vậy?"

"Đáng sợ quá!"

"Cho dù mãnh tướng Trương Phi tái thế cũng chỉ có thể mạnh đến thế thôi!"

Các nhân viên bảo vệ trẻ đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Các nhân viên bảo vệ không dám khiêu khích đám người anh Tề anh Hổ nhưng điều đó không có nghĩa là họ không bất mãn với những gì bọn họ đã làm. Đồng nghiệp Tưởng Chính Đức bị đánh đến bê bết máu, trong lòng bọn họ cũng rất bức xúc nhưng lại sợ hãi không dám ra tay giúp đỡ vì quyền lực của đối phương.

Giờ phút này nhìn thấy tình cảnh thê thảm của những tên khốn kiếp kia, bọn họ đều cảm thấy cực kỳ sảng khoái!

Đội trưởng Cao nép sang một bên trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt tái nhợt, không nói được lời nào.

Diệp Tuân nhìn anh Tề đang có sắc mặt tối sầm, thản nhiên cười nói: "Mày sai thuộc hạ thăm dò tao, rốt cuộc đã thăm dò được gì rồi?"

Anh Tề nhìn chằm chằm Diệp Tuân, cau mày cười lạnh một tiếng nói: "Quả nhiên mày cũng có một chút bản lĩnh. Nhưng mày vẫn còn non lắm".

Đêm qua anh Tề đã sai thuộc hạ đi tập kích Diệp Tuân.

Các thuộc hạ của hắn ta đi theo chiếc Cayenne của Diệp Tuân suốt từ lối vào của công ty quốc tế Toàn Cầu, cuối cùng đợi cơ hội ra tay khi anh chỉ có một mình, nhưng Diệp Tuân đã hạ gục tất cả bọn chúng.

Anh Tề đương nhiên biết chính xác khả năng của những tên thuộc hạ đó. Điều này khiến cho anh Tề nhận ra rằng Diệp Tuân không phải là một kẻ dễ chơi, cũng có khả năng là một cao thủ.

Nếu không thì anh Tề cũng sẽ không đích thân ra ngoài để đối phó với một nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi.

Hôm nay nhìn thấy Diệp Tuân trong vòng mười giây hạ gục bảy thuộc hạ của mình, anh Tề đã biết mình đoán không hề sai.

Diệp Tuân này rất có thể là một võ giả nội kình.

Võ giả chia làm ba cấp cảnh giới: ngoại kình, nội kình và hóa cảnh.

Trên thế giới này, đại đa số võ giả đều là võ giả ngoại kình, họ chỉ biết sử dụng sức mạnh của cơ bắp và xương cốt, khoảng cách với người bình thường không quá lớn.

Còn những chiến binh nội kình thì rất hiếm. Một khi tu thành nội kình thì đều có thể xưng là cao thủ.

Rất khó để tu thành nội kình.

Thứ nhất là bởi vì võ giả bình thường không động nổi vào công pháp truyền thừa, thứ hai là bởi vì cho dù có là con cái võ học thế gia từ nhỏ có đầy đủ công pháp tu luyện thì cũng không thể luyện được trình độ nhập môn chỉ trong hai ba mươi năm.

Cả tỉnh Tương Nam có hơn bảy triệu dân nhưng chỉ có hơn mười võ giả nội kình mà thôi.
Chương 22: Về dưới trướng tao

Mà trong thành phố Giang Hải này thì cao thủ nội kình chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nội kình còn chia làm bốn cảnh giới: nhập môn, tiểu thành, đại thành và viên mãn.

Bản thân anh Tề đã là một võ giả nội kình tiểu thành, dựa vào bản lĩnh này thì hắn ta đã trở thành bá chủ một phương.

Trên nội kình còn có hóa cảnh.

Các võ giả hóa cảnh đều được tôn xưng là tông sư, họ thậm chí còn có thể bắt được đạn.

Tất nhiên tông sư hóa cảnh lại càng hiếm thấy. Anh Tề đã sống gần bốn mươi năm mà chỉ mới được gặp qua một vị tông sư.

Nghe nói trên tông sư còn có thần cảnh.

Tuy nhiên, những người luyện võ chỉ coi cảnh giới này là một truyền thuyết hão huyền. Ít nhất thì anh Tề và những người bạn trong giới võ thuật của hắn ta chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy một cường giả thần cảnh.

"Nhóc con, thiên phú của mày quả thật không tệ, mới hai mươi tuổi mà đã có thể tu thành nội kình cũng không dễ dàng, nhưng ở tuổi của mày thì nhiều nhất cũng chỉ là nội kình nhập môn, tao muốn giết chết mày dễ như trở bàn tay", anh Tề cười lạnh nói rồi xoay xoay cổ tay.

“Vậy sao?”, Diệp Tuân thản nhiên nói.

Những người bên cạnh anh đều bối rối.

Nội kình? Chẳng lẽ là nội kình trong phim võ hiệp?

Nội kình nhập môn lại là gì chứ?

Trong số những nhân viên bảo vệ này, Tưởng Chính Đức có thể miễng cưỡng được xem là con nhà võ chính thống. Nhưng bọn họ thậm chí còn không thể luyện ra ngoại kình, cho nên tất nhiên không thể biết võ giả nội kình là gì.

"Niệm tình mày tu luyện đến mức này cũng không dễ dàng, tao sẽ cho mày thêm một cơ hội. Nếu như mày chịu nhận sai rồi gia nhập dưới trướng của tao thì tao có thể cho mày quản lý ba hộp đêm, mỗi tháng dễ dàng kiếm được 500 ngàn tệ", anh Tề nói.

Nghe những điều kiện mà anh Tề đưa ra, nhiều nhân viên bảo vệ đã bị sốc.

Năm trăm ngàn tệ!

Tuy rằng mức lương ở công ty quốc tế Toàn Cầu cũng không tệ, rất nhiều bảo vệ có lương gần mười ngàn tệ một tháng, nhưng số tiền năm trăm ngàn tệ là số tiền mà họ phải làm việc không ăn không uống bốn năm năm mới kiếm được!

Thế mà chỉ cần gia nhập dưới trướng anh Tề liền có thể kiếm được năm trăm ngàn một tháng, ai lại có thể không dao động chứ?

Đội trưởng Cao thậm chí còn ghen tị hơn nữa.

Nếu như anh Tề ra giá với đội trưởng Cao, thì đừng nói là năm trăm ngàn, cho dù là một trăm ngàn thì ông ta cũng tuyệt đối không có chút do dự mà đồng ý. Mặc dù ở trong thế giới ngầm không có gì đáng tự hào nhưng kiếm được nhiều tiền như vậy thì ai thèm quan tâm đến công việc như thế nào chứ?

“Làm thuộc hạ của mày?”, nghe vậy, Diệp Tuân không khỏi bật cười ha hả, cười khẽ lắc đầu nói: “Họ Tề kia, mày còn chưa có tư cách đó đâu”.

Lời vừa nói ra, hiện trường như bùng nổ.

Đội trưởng Cao lại giật mình trợn mắt.

Diệp Tuân này điên rồi sao? Điều kiện tốt như vậy mà lại không đồng ý!

Đám người anh Hổ nghe lời này cũng trợn mắt há hốc mồm.

Thằng nhóc này điên rồi!

Anh Tề là ai chứ?

Đại ca mạnh nhất ở ngoại ô phía tây!

Xuất thân bình dân, không có lai lịch, không có quan hệ, vậy mà anh Tề có thể chỉ dựa vào thực lực của mình đã trở thành lão đại quyền lực trong thành phố Giang Hải!

Cường giả một phương đã đích thân lên tiếng mời một nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi về dưới trướng, thế mà cái tên đó lại dám bảo anh Tề không đủ tư cách?

Tên nhóc này đúng là ngông cuồng!

Nghe Diệp Tuân nói vậy, sắc mặt của anh Tề trong nháy mắt trở nên cực kỳ âm trầm.

"Mày giỏi lắm!"

Trong mắt anh Tề lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, hắn ta lạnh lùng nói: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tao cũng không còn gì để nói. Nếu mày đã muốn chết thì đừng trách tao vô tình!"

Vừa dứt lời thì anh Tề đã xông về phía trước, nhanh như chớp lao đến chỗ Diệp Tuân rồi giáng một quyền nặng nề vào mặt Diệp Tuân!

Một quyền mạnh mẽ hùng hồn đánh ra mang theo tiếng xé gió chói tai.

"Cẩn thận!", Tưởng Chính Đức thất thanh kinh hô.

Nhìn thấy uy lực trong một quyền của anh Tề, Tưởng Chính Đức chắc chắn một quyền này nhất định có thể đánh chết một người!

Tưởng Chính Đức thấy Diệp Tuân không kịp né tránh thì trong lòng liền cảm thấy bi phẫn.

Các đồng nghiệp khác cũng vô cùng kinh hãi.

Bọn họ xem ra lần này Diệp Tuân chết chắc rồi!

"Chết đi cho tao!"

Anh Tề gầm lên một tiếng rồi đấm thẳng vào lồng ngực Diệp Tuân!

Võ giả nội kình tiểu thành đã ra quyền, người bình thường trúng quyền thì chỉ có một con đường chết!
Chương 23: Nhịn nhục vì gia đình

Dù là Nội Kình nhập môn cũng sẽ bị đánh gãy xương, nôn ra máu.

Thế nhưng anh Tề nhanh chóng cảm nhận được có gì đó không đúng.

Hắn ta cảm thấy cú đấm bất khả chiến bại trước đó của mình có vẻ đã bị thứ gì đó chặn lại.

Trước ngực Diệp Tuân giống như được một loại rong biển mềm dẻo nào đó bao phủ, quấn lấy nắm đấm của hắn ta, khiến hắn ta không thể xuyên thủng dù chỉ là một tấc.

Anh Tề cúi đầu xuống, chỉ thấy ngực Diệp Tuân đang tỏa ra ánh sáng trắng nhạt.

“Cương khí ngoại phóng?”

Sắc mặt anh Tề thay đổi: “Mày là tông sư hóa cảnh?”

Diệp Tuân không phủ nhận, mặt không cảm xúc nhìn anh Tề đang có vẻ chấn động nói: “Chút bản lĩnh này của mày mà còn dám bảo làm tao chết? Có phải mày ngây thơ quá rồi không?”

Mồ hôi từng giọt chảy xuống từ trên trán anh Tề.

Mặc dù Diệp Tuân không thừa nhận mình có phải là tông sư hay không nhưng cương khí ngoại phóng lại là tiêu chí rõ ràng nhất của một tông sư.

Võ giả Nội Kình đỉnh cao đều không phải là đối thủ của tông sư, huống gì chỉ là một Nội Kình tiểu thành.

Anh Tề dám ra tay với Diệp Tuân thì chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.

Ý thức được điều này, anh Tề vô cùng lo lắng, muốn xoay người lùi về sau nhưng cổ tay hắn ta lại bị Diệp Tuân túm chặt, không thể cử động.

Nhìn Tề ca có vẻ hoảng sợ, Diệp Tuân mỉm cười: “Muốn đi à? Vậy thì tao tiễn mày một đoạn”.

Nói rồi Diệp Tuân tung nắm đấm.

Chỉ nghe thấy một âm thanh cực lớn như tiếng nổ, anh Tề hét lên thất thanh, ngực bị lõm vào trong, cả người nôn ra máu, nhanh chóng lùi về sau ngã xuống như diều đứt dây.

Văng ra xa mười mấy mét, lúc này anh Tề mới rơi xuống trong khu vực xanh hóa ở bên đường đối diện.

“Này…”

“Trời ạ!”

“Văng ra xa đến mười mấy mét”.

Mấy bảo vệ tưởng mình nhìn hoa mắt.

Anh Hổ và những người đàn ông lực lưỡng khác chưa ngất cũng liên tục xoa mắt mình, đến khi xác nhận mình không nhìn lầm mới thốt lên một tiếng ngạc nhiên, không thể tin được.

“Trời ạ! Sao có thể?”

“Anh Tề bất khả chiến bại ở thành Tây thế mà bị một bảo vệ đánh bại?”

“Không thể nào, chắc chắn là mình nhìn nhầm rồi! Đây là ảo giác, là ảo giác”.

Tất cả mọi người đều không thể tin nhìn Diệp Tuân.

“Anh Diệp của em ơi… anh mạnh quá”, Tưởng Chính Đức vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Tưởng Chính Đức bỗng nhận ra, mặc dù hôm qua đã nhìn thấy bản lĩnh của Diệp Tuân nhưng bây giờ xem ra mình vẫn đánh giá thấp Diệp Tuân rồi. Anh Diệp này rõ ràng còn mạnh hơn trong tưởng tượng.

Có thể trở thành đồng nghiệp với cường giả siêu cấp như vậy đúng là phúc phận mấy đời của Tưởng Chính Đức.

Diệp Tuân không để tâm đến những ánh mắt vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ của người xung quanh, anh đi sang đường, nắm lấy cổ áo anh Tề rồi kéo về quay trước cổng, sau đó ném cái tên nửa sống nửa chết này đến trước mặt Tưởng Chính Đức.

“Chính Đức, là người này đánh anh bị thương, xử lý thế nào do anh quyết định”, Diệp Tuân nói.

Tưởng Chính Đức sửng sốt, do dự một lúc mới nói: “Anh Diệp, hay là thôi đi”.

Diệp Tuân đè thấp giọng hỏi: “Sợ à?”

“Tôi… tôi vẫn còn phải nuôi gia đình!”, Tưởng Chính Đức cúi đầu nói.

“Vì nuôi gia đình mà có thể nhẫn nhịn cơn tức này, không mất mặt!”, Diệp Tuân vỗ vai Tưởng Chính Đức.

Tưởng Chính Đức hơi áy náy nói: “Anh Diệp, tôi…”

“Không sao”, Diệp Tuân mỉm cười, sau đó túm lấy cổ áo anh Tề rồi nhấc hắn ta lên, chậm rãi nói: “Mày và đám đàn em của mày nhớ lấy, một người làm thì một người chịu, hôm nay người đánh bọn mày tàn phế là Diệp Tuân, nếu muốn trả thù chỉ cần nhắm vào tao, tao có thể chơi với chúng mày bất cứ lúc nào”.

Anh Tề bị Diệp Tuân đánh một cú khiến gãy mấy cái xương, đau đến mức không nói nên lời.

“Người của mày từng nói muốn tháo một cánh tay của các đồng nghiệp này của tao, vậy thì bây giờ tao cũng tháo một cánh tay của mày, có phải rất công bằng không?”, Diệp Tuân bình thản nói, chậm rãi túm lấy cánh tay anh Tề.

Ánh mắt anh Tề hiện lên vẻ sợ hãi, thốt ra vài chữ không rõ ràng: “Hu… Không… đừng…”

Diệp Tuân không cảm xúc nắm lấy cánh tay anh Tề mà vặn.

Một tiếng rắc vang lên, cánh tay anh Tề bị uốn cong một góc rất kỳ lạ, rõ ràng là đã gãy.
Chương 24: Nhà họ Dương bến Hải Thượng

Anh Tề đau đớn gào lên, gương mặt méo mó vì đau, mồ hôi như tắm ướt đẫm cả người.

Căn cơ của anh Tề rất tốt, dù đau đến mức cả người run lên cũng vẫn có thể đứng vững, đổi thành người thường thì chắc đã ngất từ lâu rồi.

Đám bảo vệ và mấy người đàn ông cao lớn xung quanh đều khiếp sợ, không ít người thốt lên tiếng kinh ngạc nhưng bị uy thế của Diệp Tuân áp bức nên nhanh chóng im lặng.

Ánh mắt họ nhìn Diệp Tuân đều có vẻ kính sợ.

Nhất là đội trưởng Cao, cả người đều đang run rẩy.

Đại ca lợi hại như anh Tề mà Diệp Tuân nói muốn tháo khớp cánh tay hắn ta là không do dự ra tay ngay, mà ông ta trước kia còn kiêu ngạo dám hô to gọi nhỏ với Diệp Tuân, còn muốn trả thù Diệp Tuân?

Đúng là muốn đâm đầu vào chỗ chết.

Đội trưởng Cao vô cùng sợ hãi.

“Khá đấy, vẫn có thể đứng được”, Diệp Tuân buông anh Tề ra, châm một điếu thuốc, nở một nụ cười khiến người ta sợ hãi: “Hôm nay mày đánh đồng nghiệp của tao bị thương, có phải mày nên bồi thường tiền thuốc men không?”

Anh Tề nhịn đau hỏi: “Muốn, muốn bao nhiêu?”

“Tự mày xem mà làm, cút đi!”, Diệp Tuân vẫy tay, động tác tùy ý như thể đang đuổi đám ruồi bọ.

Đám người anh Hổ cố sức bò dậy đưa anh Tề đến bệnh viện, Tưởng Chính Đức cũng được đồng nghiệp đưa đến một bệnh viện khác.

Bệnh viện Nhân dân thành phố Giang Hải.

Cánh tay trái của anh Tề được bó bột thật dày, hắn ta nằm trên giường chợp mắt.

Trương Hổ bị thương ngoài da đã không có gì nghiêm trọng, hắn đứng ở ngoài nghe điện thoại, sau đó quay vào phòng bệnh, nói với anh Tề: “Anh, sếp Triệu gọi đến hỏi việc xử lý Diệp Tuân thế nào rồi”.

“Mày nói thế nào?”, Tề Vĩ nhắm mắt hỏi.

“Em nói gặp chút phiền phức, sếp Triệu nói anh ta tìm bạn của mình trong cục giúp đỡ chỉnh đốn cái tên Diệp Tuân đó”.

Nghe thế, Tề Vĩ vốn dĩ đang nhắm mắt giật mình, mở bừng mắt ra tức giận mắng: “Cái tên họ Triệu đó có phải bị điên rồi không? Hắn ta dám chọc vào Diệp Tuân? Một người mạnh như thế cũng là người mà hắn ta có thể chọc vào?”

“Anh đừng kích động”, Trương Hổ buồn bực hỏi: “Cái tên họ Diệp có gì giỏi chứ? Chẳng phải biết chút võ sao? Hắn có lợi hại thế nào cũng có thể đối kháng được với súng đạn sao?”

“Mày không phải người trong giới võ đạo nên không biết bản lĩnh của tông sư”, Tề Vĩ cau mày giơ tay phải ra, anh Hổ lập tức đỡ hắn ta ngồi dậy.

Tề Vĩ rít một hơi thuốc, không biết nghĩ đến điều gì mà sắc mặt sầm xuống nói: “Tiểu Hổ, sau này bớt qua lại với cái tên sa cơ thất thế Triệu Phong kia đi, đó là một thằng ngu! Ông mày đây có quan hệ thân thiết với Cục phó Trương, nếu muốn dùng thế lực công khai thì còn có thể đến lượt hắn ta đi gọi điện sao? Loại đó có thể quen với người nào chứ, cùng lắm chỉ là một tên cảnh sát quèn”.

“Sao có thể hả anh…”, Tiểu Hổ ngỡ ngàng hỏi: “Em không biết cái tên họ Diệp kia có gì lợi hại? Tại sao anh cứ như đang sợ hắn thế, anh có thể nói rõ cho thằng em này nghe không?”

Tề Vĩ cười khổ, sắc mặt trở nên nghiêm trọng nói: “Nếu tao không nhìn lầm thì Diệp Tuân là tông sư võ đạo”.

“Tông sư võ đạo? Đây là cái quái quỷ gì?”, Trương Hổ khó hiểu nói.

“Mày ăn nói cẩn thận chút, không thể bất kính với tông sư”, Tề Vĩ trợn mắt với Trương Hổ, nói tiếp: “Tông sư võ đạo là nhân vật như kiểu thần long trên trời, chúng ta không đắc tội nổi đâu. Mày nghe cho kĩ, cảnh giới võ đạo có ngoại kình, nội kình và hóa cảnh, đại ca của mày chỉ mới nội kình tiểu thành là có thể vô địch thành Tây, tông sư thì càng mạnh hơn. Nghe nói tông sư có thể đối đầu với súng đạn bằng xương thịt của mình, một người có thể đánh được cỡ mười người như tao là chuyện dễ dàng”.

Trương Hổ hơi ngạc nhiên nói: “Đúng là lợi hại”.

Nhưng gã vẫn không hiểu, Diệp Tuân này có lợi hại cỡ nào chăng nữa thì cũng chỉ là đánh đấm giỏi thôi, hơn nữa, nếu có thể đối đầu với súng đạn thì đọ lại được súng tiểu liên và súng trường sao?

Thấy vẻ mặt đó của Trương Hổ, Tề Vĩ biết gã không đánh giá cao Diệp Tuân, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tiểu Hổ, tông sư không đơn giản như mày nghĩ. Nói như vậy nhé, mày biết ông cụ Dương ở bến Hải Thượng chứ?”

“Là ông cụ nhà họ Dương giàu nhất bến Hải Thượng – Dương Vân Thiên à?”, Trương Hổ hỏi.
Chương 25: Lợi hại

“Đúng thế”, Tề Vĩ gật đầu nói: “Ông ta là một tông sư võ đạo, còn các tông sư khác đều có bản lĩnh đáng không khác nhà họ Dương là mấy. Dù không đạt đến độ cao như nhà họ Dương nhưng cũng có thể trở thành nhà giàu ở một tỉnh”.

Trương Hổ quả thật rất ngạc nhiên.

Nhà họ Dương là nhà giàu nhất ở bến Hải Thượng, một trong các nhà giàu nhất ở Hoa Hạ. Cái tên Dương Vân Thiên cũng từng gây chấn động khắp bến Hải Thượng.

Thế lực của nhà họ Dương trải dài từ chính trị, kinh doanh đến thế giới ngầm.

Dương Nhược Trần - thủ lĩnh hô mưa gọi gió ở thế giới ngầm bến Hải Thượng, danh tiếng vang khắp thế giới ngầm Hoa Hạ, được gọi là một trong “tứ hoàng” của thế giới ngầm ở Hoa Hạ cũng chỉ là con cháu dòng bên bình thường của Dương Vân Thiên.

Nhưng dù nói thế nào thì Dương Nhược Trần cũng là ông lớn kiêu hùng ở thế giới ngầm.

Biệt danh “Đông Hoàng” có thể được coi là vang dội như sấm đối với mấy người Tề Vĩ và Trương Hổ.

Người giang hồ chỉ vang danh trong phạm vi thành phố như Tề Vĩ còn chẳng có tư cách xác dép cho Dương Nhược Trần.

Mà trong số con cháu trung tâm được bồi dưỡng của nhà họ Dương, nếu không là chủ tịch, đổng sự công ty niêm yết trên thị trường thì cũng lãnh đạo giới chính trị của bến Hải Thượng, chẳng hạn như con trai lớn của Dương Vân Thiên là bí thư Uỷ ban Chính trị và Pháp luật của bến Hải Thượng.

Người trong thế giới ngầm trước giờ đều không thể bước ra ngoài sáng nên trong số những con cháu của nhà họ Dương, chỉ có Dương Nhược Trần là thuộc dạng không có năng lực nhất, chẳng thể lăn lộn trong giới kinh doanh và chính trị nên mới đi vào con đường giang hồ này.

Ông lớn đỉnh cấp ở thế giới ngầm chỉ là một tên không có tiền đồ nhất trong mắt tông sư?

Thế bản thân tông sư đã lợi hại tới mức nào rồi?

Biết rõ những điều này, Trương Hổ há hốc mồm, cơ thể cường tráng không khỏi run lên, lẩm bẩm: “Tông sư, hóa ra lại mạnh như thế sao?… Vậy chúng ta vừa đi gây sự với một tông sư, còn có thể sống sót quay về, thế chắc là trộm vía ăn may rồi nhỉ?”

“Có lẽ trong mắt anh ta không chứa nổi những kẻ nhỏ bé yếu ớt như chúng ta. Tiểu Hổ, hãy nhớ lấy, lần này là nhờ chúng ta may mắn, sau này gặp anh Diệp thì phải cung kính như tổ tông”, Tề Vĩ nghiêm giọng dặn dò.

Trương Hổ gật đầu: “Em nhớ rồi… À phải rồi, anh Tề, anh Diệp bảo chúng ta đền tiền thuốc men, nên đưa thế nào đây?”

Tề Vĩ hỏi: “Chúng ta còn bao nhiêu tiền vốn lưu động?”

Trương Hổ nói: “Hơn ba triệu tệ”.

Tề Vĩ trầm giọng nói: “Để lại số lẻ xoay vòng vốn, ba triệu tệ còn lại lập tức đưa cho anh Diệp”.

“Em đi chuẩn bị!”, nói rồi Trương Hổ đứng lên, xong như nhớ đến gì đó mà nói: “Anh ơi, em không hiểu nếu anh Diệp đã mạnh như thế, tại sao phải đi làm một bảo vệ chứ?”

Vấn đề này đúng là làm khó Tề Vĩ rồi. Hắn ta trầm tư một lúc, đến khi điếu thuốc cháy hết, tàn thuốc sắp làm bỏng ngón tay, hắn ta mới giật mình nói: “Con trai của đại gia còn thích ăn vặt lề đường mà… chúng ta sao có thể đoán được suy nghĩ của những người này?”

“Cũng đúng”, Trương Hổ cái hiểu cái không sờ đầu, đi ra ngoài chuẩn bị ba triệu tệ tiền mặt.

Trước cổng tập đoàn quốc tế Hoàn Cầu.

Hiện trường đánh nhau lúc nãy đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngoài những người có nhiệm vụ còn ở đó, những bảo vệ không có việc gấp đều nán lại nói chuyện phiếm với Diệp Tuân.

Chỉ có đội trưởng Cao sợ Diệp Tuân làm khó dễ mình đã lặng lẽ bỏ chạy lên lầu tìm trưởng phòng Tào kêu khổ.

Trưởng phòng Tào rất ngạc nhiên khi nghe nói Tề Vĩ bị Diệp Tuân đánh cho tan tác.

Tào Cương biết bản lĩnh của Tề Vĩ, xem ra Diệp Tuân này còn là một cao thủ.

“Chuyện này khó giải quyết rồi…”, trưởng phòng Tào cau mày, im lặng một lúc cuối cùng vẫn đi ra khỏi văn phòng đi tìm tổng giám đốc báo cáo.

Lê Tuyết Vi hoàn toàn không biết Tề Vĩ là ai, người tài năng xuất chúng như cô thậm chí còn không tin trên đời này có thế giới ngầm nữa là.

Trưởng phòng Tào tốn một lúc mới miễn cưỡng giải thích rõ ràng lai lịch của Tề Vĩ, bản lĩnh và thực lực kinh người của Diệp Tuân.

“Ý ông là anh ta rất lợi hại, là một cao thủ?”, ngón tay trắng nõn của Lê Tuyết Vi nhẹ nhàng xoay cây bút ký cây màu đen trong tay.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom