• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cực Phẩm Binh Vương (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6: Gây khó dễ

Chẳng mấy chốc, đội trưởng Cao đã đến rồi dẫn Diệp Tuân đến phòng nhân sự, sau đó lại đi phòng tạp vụ nhận đồng phục.

Hơn một tiếng sau, Diệp Tuân mặc đồ bảo vệ đứng trước cổng công ty quốc tế Toàn Cầu.

Diệp Tuân nghĩ đến cuộc sống trước kia, rồi lại nhìn bộ đồng phục bảo vệ trên người thì tâm trạng không khỏi hơi phức tạp.

Đây đương nhiên không phải là vì sự chênh lệch nghề nghiệp, mà là anh nhớ đến những người anh em của mình. Họ vẫn đang trải qua những ngày tháng cực khổ đầy nguy hiểm, chưa biết chừng hôm nào đó sẽ chết hay gãy tay gãy chân gì đó. Có ai mà có thể nhẹ nhàng như anh, chỉ cần đứng là có thể kiếm được tiền?

Đứng trực ở cổng còn có một người nữa, Diệp Tuân trò chuyện với anh ta mấy câu thì biết được người này tên Tưởng Chính Đức, là lính giải ngũ, dáng người vạm vỡ, trông rất hiền lành.

Diệp Tuân đưa cho anh ta một điếu thuốc rồi hỏi: "Anh bạn này, tài xế cũng phải gác nữa hả?"

Tưởng Chính Đức nhận lấy điếu thuốc, buồn bực đáp: "Chưa nghe nói bao giờ luôn".

Diệp Tuân lập tức hiểu, đây đương nhiên là con nhóc Lê Tuyết Vi kia riêng sắp xếp cho mình, muốn chỉnh mình một trận.

Anh lấy hộp quẹt ra, Tưởng Chính Đức vội nói: "Trong lúc đi làm không được phép hút thuốc, bị bắt được sẽ phạt tiền đó".

"Sợ con khỉ", Diệp Tuân chẳng thèm để ý nói.

Tưởng Chính Đức thấy Diệp Tuân phun mây nhả khói một cách đầy thoải mái cũng bị gợi lên cơn thèm thuốc lá, nhìn ngó xung quanh một vòng rồi cũng lén lút châm điếu thuốc của mình.

"Hai người các cậu! Trong lúc đi làm còn dám hút thuốc?", đội trưởng Cao đi tuần đến thấy cảnh đó lập tức quát: "Có biết là hai cậu đang đứng trước cổng, đại biểu cho hình tượng của công ty không?"

Tưởng Chính Đức thấy đội trưởng Cao đến bèn dụi tắt điếu thuốc.

Diệp Tuân lại giống như không có nghe thấy, chẳng những hút tiếp, còn ngẩng đầu nhìn trời, nhả ra một cái vòng khói thật to.

"Nè! Người mới, mau tắt thuốc đi! Cậu không nghe thấy hả?", đội trưởng Cao nổi giận xông tới trước mặt Diệp Tuân, mặt mày âm trầm nói.

Diệp Tuân liếc ông ta một cái hỏi: "Ông đang nói chuyện với tôi đó hả?"

"Cậu đừng có mà giả ngu với tôi, có phải là không muốn làm nữa không?", đội trưởng Cao cau mày nói.

Diệp Tuân ngoáy ngoáy tai nói: "Tôi không có điếc, làm ơn nói nhỏ chút".

Đội trưởng Cao sửng sốt, không ngờ một tên nhân viên mới lại kiêu ngạo như vậy. Ông ta nổi giận quát: "Tôi bảo cậu tắt thuốc đi, có nghe thấy không?"

"Không tắt đấy thì sao? Ông có giỏi thì đuổi tôi đi", Diệp Tuân cười ha ha nói.

Đội trưởng Cao giận tím mặt, hận không thể trực tiếp đánh Diệp Tuân một trận.

Có điều, đây là trước cổng công ty, người đến người đi, nếu đánh nhau sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của công ta, mà bản thân ông ta cũng sẽ bị phạt nên đành phải nhịn.

"Cậu chờ đó cho tôi!"

Đội trưởng Cao tức tối trừng Diệp Tuân một cái rồi xoay người rời đi. Ông ta trở lại công ty, tìm đến trưởng phòng Tào kể lại tình hình ban nãy.

"Anh Tào, tên nhóc khốn kiếp kia là ai vậy? Ngày đầu tiên đi làm đã ngông cuồng như vậy rồi, sau này biết làm sao?", đội trưởng Cao tức giận nói.

Tào Cương lại hết sức bình tĩnh, trầm ngâm nói: "Tên nhóc kia có chút lai lịch, không thể đuổi việc một cách dễ dàng được. Có điều, chúng ta cũng không thể bỏ qua cho hành động ngang ngược ấy của cậu ta".

Đội trưởng Cao khó hiểu hỏi: "Vậy rốt cuộc phải làm sao giờ?"

Tào Cương như đã có dự định trước nói: "Ông đừng làm liều, làm lớn cũng không hay. Chính ông nghĩ cách tìm vài cơ hội gây khó dễ cậu ta. Tốt nhất là có thể khiến cậu ta chủ động từ chức".

Đó cũng không phải là ý của Tào Cương mà là lệnh của tổng giám đốc Lê.

"Được", đội trưởng Cao gật đầu đáp.

Tuy ông ta là một người thô kệch, nhưng cái việc lén lút hại người này, con nít cũng biết càng đừng nói đến người lớn.

Đội trưởng Cao lập tức đã nghĩ ra được bốn năm cách hại người. Chẳng hạn như, dăm ba bữa lại bảo Diệp Tuân tăng ca không trả lương, hay đổi công tác đi chà toilet, hoặc bảo mấy tay bảo vệ dưới tay mình cô lập cậu ta.

Tóm lại, đội trường Cao hoàn toàn có đủ mọi cách để xử Diệp Tuân.

...

Trước cổng công ty.

Tưởng Chính Đức vô cùng lo lắng nói: "Anh bạn này, anh đó, tính cách nóng như lửa vậy. Đội trưởng Cao chắc chắn là đã đi tìm trưởng phòng Tào méc rồi, công việc của anh có lẽ sẽ không giữ nổi mất".

Diệp Tuân cười: "Yên tâm, tôi không muốn thì chẳng có ai đuổi tôi đi được".

Tưởng Chính Đức sáp đến, nhỏ giọng hỏi: "Anh bạn, có phải là anh có chỗ dựa rất to đúng không?"

Diệp Tuân cười hỏi: "Anh cảm thấy sao?"
Chương 7: Tôi không muốn thì chẳng ai đuổi được tôi

Tưởng Chính Đức chần chờ một chút rồi nói: "Chắc là có rồi. Không thì sao anh dám ăn nói như vậy với đội trưởng Cao? Còn loại người không có chỗ dựa như tôi, tuy rất gai mắt ông ta, nhưng cũng chỉ đành nhịn. Có điều, nếu anh có chỗ dựa thì sao lại đến đây làm bảo vệ thế?"

Diệp Tuân chỉ cười chứ không giải thích gì, nghiêng người dựa vào tường, ngậm điếu thuốc nhìn những cô nàng công sở xinh đẹp ra ra vào vào.

Hiệu quả và lợi ích của một công ty có được hay không thì sẽ có một chỉ tiêu rõ ràng chính là có nhiều người đẹp hay không.

Hiển nhiên là hiệu quả và lợi ích của công ty quốc tế Toàn Cầu rất tốt, chỉ nửa tiếng ngắn ngủi, Diệp Tuân đã phát hiện ra bốn năm người đẹp khiến người ta mát mắt.

Giờ đang là mùa hè nên các cô đều ăn mặt mát mẻ, gợi cảm, nhìn những đôi chân dài trắng muốt kia, Diệp Tuân không khỏi khẽ cảm thán: "Cuộc sống này, cũng tốt ghê".

Lúc này, có một cô gái mặc sơ mi trắng kết hợp với chiếc váy đen bó sát, búi tóc thướt tha đi đến.

Cô ta có khuôn mặt ma mị, dáng người quyến rũ chết người, thể hiện đầy đủ vẻ đẹp hoàn hảo, dằng sau còn có hai cô gái xinh xắn cầm tài liệu đi theo. Xem ra, cô ta là lãnh đạo của công ty, trông cực kỳ có khí thế.

"Anh bạn này, người đẹp kia là ai vậy?", Diệp Tuân chỉ vào người đẹp mặc đồ công sở hỏi.

Tưởng Chính Đức hoảng sợ nói: "Anh nói nhỏ thôi. Cụ Diệp của tôi ơi, kia chính là trưởng phòng Quan đó! Cô ấy là trợ lý tổng giám đốc kiêm trưởng phòng bộ ngoại giao, là người mà tổng giám đốc của chúng ta tin tưởng nhất. Anh tuyệt đối đừng để lại ấn tượng không tốt gì cho cô ấy đó".

Diệp Tuân không thèm để ý nói: "Một người phụ nữ có quyền có thế hay xinh đẹp cỡ nào thì cũng sẽ bị đàn ông chinh phục thôi. Anh sợ cái gì?"

Tưởng Chính Đức sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng lén lút nhìn đại sảnh, thấy Quan Đình đã đi xa mới thở phào một hơi: "Anh đúng là cái gì cũng dám nói. Anh bạn này, anh có chỗ dựa nên đương nhiên không sợ, tôi còn phải nuôi gia đình nữa".

Diệp Tuân cười hì hì cởi đồng phục bảo vệ ra đưa cho Tưởng Chính Đức nói: "Anh bạn, không có chuyện gì thì tôi đi ra ngoài dạo tý. Anh cầm quần áo giúp tôi nhé".

"Được", Tưởng Chính Đức vội gật đầu.

Tuy đi làm mà trốn là không đúng, nhưng chưa được một tiếng, Diệp Tuân đã chọc đội trưởng Cao, còn suýt nữa chọc phải trưởng phòng Quan thì quả thật là một tên thích gây chuyện. Tưởng Chính Đức ước gì anh mau rời đi, đỡ phải liên lụy đến mình.

Một lát sau, Diệp Tuân lái một chiếc Cayenne Porsche màu đen từ dưới gara ra, chạy ngang qua cổng còn chào hỏi một tiếng với Tưởng Chính Đức.

"Anh bạn, xe của anh hả?", Tưởng Chính Đức thấy Diệp Tuân ngồi ở tay lái thì không khỏi có chút há hốc mồm.

"Coi như vậy đi. Làm phiền anh đứng gác một mình nhé, cầm bao thuốc hút cho vui mồm này", Diệp Tuân cười, lấy một hộp thuốc lá Trung Hoa ra ném cho Tưởng Chính Đức rồi lái xe hòa vào dòng xẹ cộ trên đường cái.

Trước khi đến công ty, Diệp Tuân từng gặp Hứa Tư một lần, bà ấy không những đưa chìa khóa chiếc Cayenne này cho anh, còn đưa chìa khóa xe Lê Tuyết Vi cho anh.

Tưởng Chính Đức đứng ở cổng công ty nhìn Cayenne lái đi, chậc chậc lấy làm lạ. Anh bạn này lái được Cayenne còn đi làm bảo vệ? Đúng là khó hiểu ghê. Chẳng trách anh ta không coi đội trưởng Cao ra cái đinh gì. Nếu mình mà có thể mua được Cayenne thì cũng sẽ không thèm nhìn sắc mặt đội trưởng Cao mà sống.

Diệp Tuân lái xe trên đường lớn hóng gió, lần đầu tiên đến thành phố Giang Hải, dù sao cũng phải đi làm quen nơi này một chút.

Không phải là giờ cao điểm sáng nên trên đường không có quá nhiều xe, Diệp Tuân với kỹ thuật lái xe thành thạo, cứ lách trái lách phải đánh võng trên đường cùng với con Cayenne.

Chiếc xe mô tô của cảnh sát bên đường đã phát hiện ra một chiếc xe lạng lách đánh võng chạy quá tốc độ trên đường bèn nhanh chóng đuổi theo.

Nhìn thấy cảnh sát đuổi theo mình, Diệp Tuân lại bắt đầu hào hứng hẳn lên.

Anh em hy sinh khiến tinh thần của anh sa sút đi rất nhiều, nghỉ ngơi ổn định tâm trạng ở Mocca North giúp anh trở nên điềm tĩnh hơn, nhưng cái máu cuồng những thứ kích thích thì không thể nào thay đổi được.

Diệp Tuân bắt đầu xé gió trên con đường phố sầm uất, chiếc Cayenne màu đen như người cá lướt như bay giữa dòng xe cộ.

Thấy đã sắp bỏ rơi chiếc xe của cảnh sát thì không ngờ trước mặt lại có tai nạn xe cộ, đường cũng bị chặn mất.

“Lấy giấy phép điều khiển xe và bằng lái ra đây!”, cảnh sát nhanh chóng đuổi theo, một nữ cảnh sát dáng người cao gầy nhảy xuống, vẻ mặt tức giận gõ cửa kính xe Diệp Tuân.
Chương 8: Đều chết hết rồi

Diệp Tuân kéo kính xe xuống, nhìn nữ cảnh sát bên cạnh, không nhịn được huýt sáo.

Lại là một người đẹp này.

Cô ấy để tóc ngắn, mặc bộ quần áo cảnh sát trông có vẻ hơi rộng nhưng vẫn không thể giấu đi được dáng người lồi lõm rõ rệt kia.

Nước da hơi ngả màu lúa mạch khiến con người ta có cảm giác nó không hề yếu ớt, mà đầy sức sống và khỏe mạnh như ánh mặt trời.

Cánh tay và bắp chân lộ ra ngoài không có một vết sẹo nào, đồi núi bên trong lại đầy no đủ khiến con người ta mơ màng.

Lý Tâm Khiết nghe thấy tiếng huýt sáo, sắc mặt vốn đã khó chịu lại càng trở nên âm u hơn.

“Anh mau lấy ra đây! Giấy phép điều khiển xe, bằng lái xe, lấy ra hết đây!”, từ trước đến nay tính tình Lý Tâm Khiết vẫn luôn khó chịu như thế, trước đó đuổi theo Diệp Tuân cả một đường đã nghẹn rất nhiều cục tức trong lòng rồi.

“Không mang”, Diệp Tuân thuận miệng nói.

Thật ra anh hoàn toàn không có.

“Không mang?”, lông mày Lý Tâm Khiết lại nhíu thành một đoàn.

Xung quanh có rất nhiều người qua đường hóng hớt xem náo nhiệt, đều nhận ra đươc cô cảnh sát xinh đẹp này sắp nổi bão, chỉ có Diệp Tuân là dường như hoàn toàn không hề phát hiện, ung dung nhìn cô ấy, xòe hai tay chân thành nói: “Đúng đó. Hay là cô soát người tôi thử xem?”

“Anh muốn chết thì nói luôn đi!”, Lý Tâm Khiết nghiến răng nghiến lợi nói.

Diệp Tuân không quan tâm tới sự tức giận của Lý Tâm Khiết, chỉ bộ ngực cao ngất của cô ấy hỏi: “Tôi thắc mắc chứ chỗ đó của cô lớn vậy, có chỉnh sửa gì không?”

Lý Tâm Khiết tức giận nói: “Có cần tôi cởi xuống hết cho anh kiểm tra không?”

“Được thôi”, sắc mặt Diệp Tuân đầy vui mừng.

“Chết tiệt! Đưa hai tay ra sau đầu, cút ra đây cho tôi!", Lý Tâm Khiết bùng lên sát ý dữ dội.

Những người đứng xem đều sợ tới mức vội vàng lùi lại phía sai hai bước, cô cảnh sát này xinh thì có xinh đấy, nhưng mà hung dữ quá à!

Diệp Tuân làm như không thấy: “Tôi không biết phải cút xuống thế nào, hay là cô làm mẫu cho tôi xem tí đi?”

Lý Tâm Khiết đã hoàn toàn bùng nổ, mạnh mẽ thò tay qua cửa kính, nắm lấy cánh tay Diệp Tuân, động tác rất nhanh và chuẩn.

Diệp Tuân thầm khen ngợi một tiếng, không ngờ nữ cảnh sát xinh đẹp này cũng có chút tài mọn, ít nhất thì sức mạnh này cũng khá tốt.

“Cút xuống cho tôi!”, Lý Tâm Khiết nổi giận nói.

Diệp Tuân có thể thoát khỏi tay cô ấy bất kỳ lúc nào, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn mở cửa xuống xe.

Vừa mới xuống xe, Lý Tâm Khiết đã xoay cánh tay, ép mặt Diệp Tuân vào mui xe.

“Người đẹp, đừng có mạnh bạo như thế”, Diệp Tuân nói.

“Vô liêm sỉ! Lúc nãy anh muốn kiểm tra ngực tôi mà phải không? Bây giờ thử xem, anh thử cử động cho tôi xem đi!”, Lý Tâm Khiết nổi giận đùng đùng nói.

Diệp Tuân ngượng ngùng hỏi: “Cho tôi sờ thật hả?”

“Có bản lãnh thì anh thử xem!”

“Quả thật tôi chưa từng nghe ai yêu cầu như thế bao giờ”, Diệp Viễn than thở một câu, cơ thể bỗng uốn éo như cá chạch.

Lý Tâm Khiết còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Diệp Tuân thoát khỏi sự kiểm soát của mình, đứng quay mặt lại, sau đó cô ta cũng cảm nhận được ngực mình bị sờ soạng một phen.

“Độ đàn hồi này chắc chắn là hàng thật, tôi hiểu lầm cô rồi, xin lỗi cô nhé”, Diệp Tuân nhìn tay phải của mình, dường như đang nhớ lại cảm giác lúc nãy.

“A! Tôi phải giết anh!”, Lý Tâm Khiết nổi trận lôi đình, soạt một cái lấy súng bên hông mình ra.

“Này tôi bảo chứ, chính cô là người yêu cầu tôi kiểm tra cơ mà, có cần phải chơi lớn vậy không?”, Diệp Tuân nhìn họng súng đen ngòm, cười khổ một tiếng, cực kỳ phối hợp giơ hai tay lên.

Người đứng xem cũng sợ tới mức liên tục lùi lại.

Nhìn gương mặt như khóc tang của Diệp Tuân, cuối cùng Lý Tâm Khiết cũng trút được chút cơn tức.

“Loại cặn bã xã hội như anh, bị bắt rồi vẫn còn giở trò lưu manh! Tôi sẽ không tha cho anh dễ dàng đâu, thành thật một chút, theo tôi đến đồn cảnh sát một chuyến!”

Diệp Tuân thôi không càn rỡ như trước nữa, khẽ nhíu mày nói: “Người đẹp, đừng làm bậy. Cất súng đi, cô có biết không? Tôi ghét nhất là bị người ta chĩa súng vào đầu mình đấy”.

Lý Tâm Khiết sửng sốt, nhìn Diệp Tuân đã nghiêm túc hơn một chút cùng với ánh mắt cực kỳ sắc bén.

Dù bản thân cô ta từng vây bắt một số tội phạm, nhưng cũng chưa từng thấy ánh mắt nào đáng sợ như Diệp Tuân.

Lý Tâm Khiết khẽ rùng mình, nhưng trước mặt người dân, tất nhiên cô ta không thể chùn bước dễ dàng như vậy được, nhướng mày hỏi: “Bây giờ tôi cầm súng chĩa vào người anh đấy, thì sao?”

“Những người từng làm như thế đều đã chết hết rồi”, Diệp Tuân nhếch miệng cười.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy nụ cười của Diệp Tuân cực kỳ tỏa nắng.

Nhưng chỉ có Lý Tâm Khiết đứng gần anh nhất mới nhận ra sát khí lạnh lẽo thấu xương kia.

Cô ấy nhìn hàm răng trắng bóc đều tăm tắp kia của Diệp Tuân mà cảm thấy nó như nhuộm đầy máu tươi giống một con dã thú khát máu!

Ngày hè nhưng cô ấy lại rùng mình một cái.

"Đội trưởng!"

Lúc này, có hai viên cảnh sát bước xuống từ trên một chiếc xe cảnh sát rồi vội vàng chạy tới.

"Sao các anh lại đến đây?", Lý Tâm Khiết quay đầu lại hỏi, không cần đối diện trực tiếp với Diệp Tuân khiến cô ấy lặng lẽ thở phào một hơi.

"Vừa hay đi ngang qua", một cảnh sát trông cao hơn khẽ hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế? Sao còn rút súng?'

"Mau cất đi, có nhiều người như vậy nhìn sẽ ảnh hưởng không tốt", một cảnh sát khác khuyên.

"Không được, hôm nay tôi nhất định phải dẫn anh ta về sở cảnh sát một chuyến", Lý Tâm Khiết cắn răng nói.

Viên cảnh sát cao hơn nhỏ giọng nói: "Đội trưởng, thôi bỏ qua đi. Tên kia lái được con Cayenne thì lỡ có chỗ dựa nào đó, làm lớn chuyện lên sẽ khó mà giải quyết lắm. Cô xem, giờ có nhiều quần chúng vây xem như vậy, cô lấy súng ra thì không ổn một chút nào".
Chương 9: Nhịn nổi nữa không?

Hai cảnh sát đều biết rõ Lý Tâm Khiết nóng nảy thế nào.

Gã trước mặt chắc chắn đã làm chuyện gì đó chọc giận đội trưởng. Nhưng gã này trông không giống tiểu nhân, cho dù thế nào cũng không động tay động chân. Nếu như làm ầm ĩ chuyện này lên thì Lý Tâm Khiết chính là người đuối lý.

Sau khi nghe đồng nghiệp thuyết phục, Lý Tâm Khiết cũng đã nhận ra chuyện không ổn, cuối cùng vẫn ngồi lên xe máy, buông tha cho Diệp Tuân.

"Tốt hơn hết là anh nên tuân thủ luật pháp và làm một công dân tốt, nếu không tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh!", trước khi rời đi, Lý Tâm Khiết còn hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Tuân một cái.

Diệp Tuân mỉm cười rồi quay trở lại xe.

Sau đó Diệp Tuân dạo quanh thành phố Giang Hải vài vòng, khi trở lại công ty thì đã hơn ba giờ chiều, chẳng còn bao lâu nữa là tan sở.

Diệp Tuân vừa tới cửa liền nhìn thấy mấy người ở trạm gác đang tranh cãi với hai nhân viên bảo vệ.

Anh lái xe qua, Tưởng Chính Đức mồ hôi đầm đìa vừa nhìn thấy Diệp Tuân đi tới thì liền cảm thấy mình đã tìm được chỗ dựa, vội vàng lui ra ngoài than thở: "Anh Diệp, anh đã trở lại rồi, mau đến giúp một tay".

“Có chuyện gì vậy?”, Diệp Tuân hỏi.

Tưởng Chính Đức lặng lẽ chỉ vào một chàng trai trẻ mặc quần áo đắt tiền, trầm giọng nói: "Đó là Triệu Phong, bạn trai cũ của bộ trưởng Quan. Hắn ta là ông chủ của một công ty nhỏ sắp phá sản. Bộ trưởng Quan muốn chia tay với hắn ta, nhưng hắn ta sống chết không đồng ý, thường xuyên đến công ty quấy rầy bộ trưởng Quan, lúc thì đòi tiền, lúc thì đòi tái hợp. Bộ trưởng Quan cảm thấy rất phiền phức, đã ra lệnh cho bộ phận an ninh tuyệt đối không cho Triệu Phong vào trong, nhưng tôi có nói thế nào thì cũng không ngăn được!”

Diệp Tuân nhìn Triệu Phong, hắn ta có thân hình cao lớn, khuôn mặt cũng ưa nhìn.

Mặc dù phá sản nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, trông hắn ta vẫn có khí chất oai phong rất ra dáng đại gia, những nhân viên bảo vệ thấp cổ bé họng này làm sao dám khiêu khích hắn?

Có ba bốn người đi theo sau lưng Triệu Phong, trong đó có một thanh niên tóc vàng đang xô đẩy một nhân viên bảo vệ khác, miệng còn không ngừng chửi bới. Người bảo vệ chất phác chỉ biết cười khổ chứ không dám đánh lại.

"Anh Diệp, giúp tôi với", Tưởng Chính Đức nói nhỏ.

Anh ta và những đồng nghiệp khác đều là những người chất phác, tất nhiên không dám khiêu khích đám người Triệu Phong, nhưng anh ta tin rằng Diệp Tuân nhất định không sợ hắn ta.

Diệp Tuân không nói lời nào, cũng không lập tức tỏ thái độ.

Đương nhiên anh cũng không hề để Triệu Phong vào trong mắt, anh chỉ cảm thấy mình đường đường là Minh Vương mà còn phải tự tay dạy dỗ một tên phá sản, chẳng phải quá mất mặt rồi hay sao?

Tưởng Chính Đức vội vàng nói: "Anh Diệp, chỉ có anh mới có thể xử lý được chuyện này. Anh giúp đỡ mọi người đi, tôi nhất định sẽ mời anh ăn khuya!"

Nhìn thấy Tưởng Chính Đức lo lắng đến trán toát mồ hôi, Diệp Tuân không đành lòng liền vỗ vai anh ta một cái rồi gật đầu nói: "Được rồi, chuyện này cứ giao cho tôi".

Sau đó, Diệp Tuân đi thẳng vào trong đám người rồi kéo một đồng nghiệp khác ra sau lưng mình. Anh đứng đó nhìn về phía Triệu Phong, bình tĩnh nói: "Anh là Triệu Phong, sếp Triệu đúng không?"

Triệu Phong liếc nhìn Diệp Tuân, không thèm đáp lời.

Gã đàn ông nghèo túng này vẫn còn khá kiêu ngạo.

Gã tóc vàng đứng bên cạnh hắn ta hất hàm hỏi: "Mày là ai?"

“Tôi là bảo vệ ở đây”, Diệp Tuân nói.

"Mẹ nó, mày chỉ là thằng bảo vệ mà dám lên tiếng ở đây sao?"

"Mau biến đi cho tao, gọi quản lý của tụi mày đến đây!"

"Mày mà để tao nói thêm một câu nữa thì đừng trách tao đánh chết mày!"

Đám người đi theo Triệu Phong không ngừng chửi bậy.

Thấy Diệp Tuân không thể kiểm soát được tình hình, Tưởng Chính Đức và một đồng nghiệp khác vội vã chạy đến với khuôn mặt tươi cười, muốn nói vài câu xoa dịu.

Nhưng Tưởng Chính Đức vừa mở miệng, còn chưa kịp nói thì đã bị một gã tóc vàng đánh một bạt tai.

“Cút ngay!”, gã tóc vàng mắng Tưởng Chính Đức.

Diệp Tuân vốn định ra tay, nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì anh lại ngừng một chút.

Đánh người không thể đánh vào mặt!

Diệp Tuân muốn xem Tưởng Chính Đức có thể chịu đựng được bao lâu.

Một người đàn ông dù lương thiện đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể chịu nổi sự nhục nhã khi bị kẻ khác bạt tai.

Nếu như anh ta vẫn tiếp tục chịu đựng chuyện này thì sau này Diệp Tuân sẽ không thèm nhiều lời với loại người hèn nhát này nữa.

"Chết tiệt, con mẹ mày!"

Sau khi do dự hai giây, khuôn mặt Tưởng Chính Đức đỏ bừng, anh ta đã không thể chịu đựng được nữa liền hung hăng đấm vào mặt gã tóc vàng kia.

"Ối!", gã tóc vàng kêu la thảm thiết một tiếng rồi ôm mặt ngã ngồi xuống đất.
Chương 10: Người của anh Tề

Với thể trạng của gã tóc vàng, khi bị Tưởng Chính Đức xuất thân là một cựu binh đánh hai cái thì tất nhiên không chịu nổi một quyền này.

Sắc mặt Triệu Phong trầm xuống, hắn ta nói: "Giỏi lắm, một tên bảo vệ vô dụng mà còn dám đánh người sao? Mày không muốn tiếp tục làm việc nữa phải không?"

"Tao nói không cho vào tức là không cho vào, cút ngay!", Tưởng Chính Đức dốc toàn lực gầm lên.

"Mẹ nó, muốn chết!"

"Giết chết nó cho tao!"

Đám người đi theo Triệu Phong đều tức giận xông đến chửi bới Tưởng Chính Đức.

“Dừng tay”, Diệp Tuân nói.

Triệu Phong chỉ vào Diệp Tuân, tức giận nói: "Cút đi..."

Triệu Phong còn chưa nói hết câu thì đột nhiên đã cảm thấy thân thể của mình bay lên không trung!

Ngay sau đó cánh tay của hắn ta truyền đến một trận đau nhói, hắn ta ngã ầm một tiếng vào thùng rác gần trạm gác, bộ quần áo sạch sẽ ngay lập tức bị đủ loại rác rưởi hôi thối vấy bẩn.

Triệu Phong bị đánh tơi tả, hắn ta cố gắng đứng lên thì giẫm phải một mảnh vỏ chuối thối sau đó trượt chân ngã đập mông vào thùng rác, đau đến mồ hôi chảy đầm đìa.

"Mẹ kiếp, dám đánh anh Phong, mày chết chắc rồi!"

"Mẹ nó, mày chán sống rồi sao?"

Đám tay sai của Triệu Phong không thể nhìn thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, bọn họ cũng không biết Triệu Phong làm cách nào mà bay từ cửa ra chỗ thùng rác cách đó ba mét.

Nhưng bọn họ vẫn ỷ vào số lượng đông đúc của mình là xông về phía Diệp Tuân, có ý muốn đánh hội đồng.

Diệp Tuân thậm chí còn không thèm nhìn tới đám nhãi nhép đang vung quyền loạn xạ, bất kể là ai xông tới thì anh chỉ cần một cước là đá bay.

Những người này tấn công theo nhiều hướng khác nhau nhưng Diệp Tuân hoàn toàn có thể một cước đá chính xác vào bụng từng người.

Sau đó thân thể của những người này đều bay lên không trung, lăn về phía Triệu Phong.

Triệu Phong vừa mới chật vật đứng dậy, còn chưa kịp duỗi thẳng thắt lưng thì liền nhìn thấy một gã tóc vàng bay về phía mình.

Triệu Phong kinh hãi mở to hai mắt, hắn ta điên cuồng vung tay nhưng đã bị gã tóc vàng văng trúng. Cả hai ngã lên trên mặt đất, hai người đều đau đớn kêu rên.

Mấy kẻ còn lại cũng liên tục bay ra rồi ngã lên người Triệu Phong cùng gã tóc vàng kia, trông y hệt một tháp người.

Triệu Phong bị đè dưới đáy tháp người liền ngất đi, trong khi những tên côn đồ khác vẫn còn đang ầm ĩ.

"Ôi trời!"

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Nhìn thấy cảnh này, Tưởng Chính Đức các đồng nghiệp khác đều trợn mắt há hốc mồm.

Đám côn đồ thậm chí còn chưa chạm được vào góc quần áo của Diệp Tuân nhưng tất cả đều đã nằm trên mặt đất!

Tưởng Chính Đức đã từng nhìn thấy những người mạnh đến đáng sợ trong quân đội, họ đều là lính đặc chủng hàng đầu được xưng là Binh Vương, một người hoàn toàn có thể nhẹ nhàng đánh bại mười người.

Nhưng những người mạnh mẽ đó cũng chưa chắc đã mạnh bằng Diệp Tuân!

Động tác của Diệp Tuân rất đơn giản, anh chỉ đơn giản tung ra mấy cước mà thôi.

Tuy chỉ tung ra mấy cước đơn giản nhưng tốc độ ra đòn của anh cực kỳ nhanh, ra đòn vô cùng chính xác, cho dù là Binh Vương cũng không thể đá cả đám người bay ra xa rồi xếp chồng lên nhau gọn gàng như thế được!

Tưởng Chính Đức nghĩ cho dùng là chính anh ta đứng ở đó thì cũng sẽ dễ dàng bị đá bay!

"Quá lợi hại, trong đời tôi chưa từng thấy ai có thể chiến đấu mạnh mẽ đến thế!"

Tưởng Chính Đức cảm khái không thôi: "Tôi đã từng thấy rất nhiều người lợi hại nhưng chưa từng thấy ai lợi hại như anh Diệp vậy, đúng là quá mạnh..."

Trong khi bọn họ đang cảm thán, Diệp Tuân đã phất tay đuổi đám người kia cút đi.

Đám côn đồ cố gắng đứng dậy, chật vật cõng Triệu Phong đang ngất xỉu, bỏ chạy trong tuyệt vọng.

Khi Diệp Tuân quay trở lại, Tưởng Chính Đức ngay lập tức tiến lên chào đón, phấn khích hỏi: "Anh Diệp, anh thật tuyệt vời! Anh đã từng đi lính rồi sao? Anh có học võ sao?"

“Đã từng học”, Diệp Tuân không nhiều lời.

Anh không muốn nói về quá khứ.

Một đồng nghiệp khác thường gọi là lão Lý nói với vẻ mặt lo lắng: "Diệp Tuân, Triệu Phong này không dễ dây vào đâu. Lúc còn giàu có thì anh ta rất thân với anh Tề, đám côn đồ kia cũng là người của anh Tề. Hôm nay cậu đánh người của anh Tề, lỡ như chọc cậu Tề tức giận thì lớn chuyện".

Tưởng Chính Đức nghe vậy thì sắc mặt thay đổi: “Đám người đó là người của anh Tề sao?”

Trước đây khi tôi đang đi ăn cơm ngoài quán thì đã từng nhìn thấy anh Tề một lần, gã tóc vàng lúc nãy đi theo ngay sau lưng anh Tề", lão Lý gật đầu nói.

Tưởng Chính Đức nhìn Diệp Tuân, anh ta do dự một lúc sau đó áy náy nói: "Anh Diệp, tôi xin lỗi, tôi đã gây rắc rối cho anh rồi".

“Anh Tề là ai?”, Diệp Tuân có chút tò mò hỏi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom