• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cực Phẩm Binh Vương (3 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương 11: Ai lợi hại hơn?

Lão Lý lại nói: "Anh Tề là một tay xã hội đen, dưới quyền hắn ta có mấy chục người, sản nghiệp ngành giải trí ở ngoại ô phía tây Giang Hải phần lớn đều là của hắn ta. Hắn ta quen biết rất nhiều ông chủ lớn và quan chức, rất lợi hại".

Diệp Tuân không tỏ thái độ gì, chỉ tiếp tục hỏi: "Nghe nói Đường Khánh Minh ở Hoa Nhuận cũng là xã hội đen. Anh Tề này so với Đường Khánh Minh thì thế nào?"

"Đương nhiên không thể so sánh, cũng không cùng đẳng cấp để so sánh. Danh tiếng của sếp Đường không chỉ vang dội ở thành phố Giang Hải mà còn vang dội ở khắp các thành phố xung quanh Giang Hải. Còn anh Tề này nói thẳng ra chỉ có tiếng ở ngoại ô phía tây thành phố Giang Hải mà thôi”, Tưởng Chính Đức nói.

Lão Lý nói: "Đúng vậy, sếp Đường mới là ông chủ lớn thực sự. Nhưng như tôi đã nói, anh Tề cũng không phải là kẻ mà những người bình thường như chúng ta có thể khiêu khích được".

"Đúng vậy", Tưởng Chính Đức gật đầu đồng ý.

Diệp Tuân nhếch miệng cười, Đường Khánh Minh anh còn không xem ra gì, huống chi chỉ là một tên đại ca xã hội đen?

Thấy Diệp Tuân tỏ ra không quan tâm, mấy người Tưởng Chính Đức cũng chỉ có thể lo lắng chứ không biết làm thế nào.

Một lúc sau, vào lúc năm giờ, mọi người trong công ty lần lượt bắt đầu tan sở.

Diệp Tuân gọi điện cho Lê Tuyết Vi hỏi: "Tổng giám đốc Lê, có cần tôi đưa cô về nhà không?"

Lê Tuyết Vi lạnh lùng nói: "Không cần".

“Vậy thì tốt quá”, Diệp Tuân cúp điện thoại, đi đến nhà xe lấy chiếc Cayenne rồi rời đi.

Diệp Tuân lái xe đi được vài phút thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lê Tuyết Vi: "Quay lại công ty đón tôi ngay".

Diệp Tuân khó hiểu hỏi: "Không phải lúc nãy cô nói tôi không cần đưa cô về sao?"

"Tôi bảo anh quay lại thì anh cứ quay lại, sao cứ nói nhảm nhiều như vậy chứ?", Lê Tuyết Vi tức giận nói.

Nếu không phải mẹ cô vừa gọi điện thoại tới biết chuyện cô không trở về với Diệp Tuân khiến bà tức giận thì Lê Tuyết Vi sẽ không bao giờ để Diệp Tuân lái xe đưa cô về nhà.

"Được. Chờ một chút".

Diệp Tuân chậm rãi lái xe trở về công ty, lúc này đã hơn năm giờ rưỡi.

Ngoại trừ nhân viên phải làm thêm giờ thì những người khác trong công ty đều đã rời đi, ngay cả nhân viên bảo vệ cũng đã thay đổi phiên trực. Trong sảnh công ty vắng vẻ, Lê Tuyết Vi đang đứng đó một mình hờn dỗi.

Lúc này điện thoại của cô vang lên, cô bắt máy thì liền nghe thấy giọng nói của Diệp Tuân: "Ra ngoài đi, tôi đang ở ngoài cửa".

Lê Tuyết Vi cau mày, đây là cách nói chuyện của tài xế với tổng giám đốc sao?

Cô khẽ cắn môi bước nhanh ra khỏi sảnh thì nhìn thấy một chiếc Cayenne màu đen đang đậu cách đó không xa. Cửa sổ xe hạ xuống, Diệp Tuân đang ngồi ở ghế lái hút một điếu thuốc.

Lê Tuyết Vi sững người mất một lúc.

Chiếc Cayenne này là món quà sinh nhật Lê Tuyết Vi tặng cho mẹ hai năm trước vào dịp sinh nhật 40 tuổi của bà ấy, không ngờ mẹ cô lại đưa chiếc xe này cho Diệp Tuân lái, hơn nữa tên khốn này lại còn dám hút thuốc trong xe?

Lê Tuyết Vi hết sức tức giận, cô giậm chân sải bước trên đôi giày cao gót, gằn giọng nói: "Không được phép hút thuốc trong xe!"

Các nhân viên bảo vệ gần đó thấy tổng giám đốc tức giận đến mức đó thì giật nảy mình, thậm chí còn không dám liếc mắt nhìn sang.

Diệp Tuân không thèm để ý, anh khẽ liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Lê Tuyết Vi rồi nói: "Xe của tôi, cô nghĩ mình ngăn cản được hay sao?"

Lê Tuyết Vi trợn mắt, trên mặt lộ ra vẻ khó tin: "Xe của anh?"

"Mẹ của cô đã tặng nó cho tôi, vậy chẳng phải nó đã trở thành xe của tôi rồi hay sao? Thủ tục chuyển nhượng đã hoàn tất, cô có muốn xem không?", Diệp Tuân hỏi.

Lê Tuyết Vi đã rất kinh ngạc.

Cô thật sự không hiểu tại sao mẹ cô lại đối xử tốt với tên khốn này như vậy! Đây là quà mà cô tặng bà ấy, thế mà bà ấy lại mang nó tặng cho tên khốn này!

Diệp Tuân thúc giục: "Cô có đi hay không? Tôi còn phải về nhà ăn cơm".

“Anh!”, Lê Tuyết Vi rất tức giận, bộ ngực đầy đặn phập phồng kịch liệt. Cô chưa từng thấy hay nghe nói đến tài xế nào dám ăn nói với chủ của mình như vậy!

"Anh anh cái gì? Cô không đi thì tôi đi đó", Diệp Tuân nói rồi bắt đầu vào số, đạp ga.

Lê Tuyết Vi cắn răng trừng mắt nhìn Diệp Tuân, thấy anh không quan tâm thì cũng chỉ có thể tức giận mở cửa xe rồi ngồi lên xe.

Xe chạy được vài phút thì Lê Tuyết Vi mới dần bình tĩnh lại.

“Diệp Tuân”, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng Lê Tuyết Vi đột nhiên liên tiếng hỏi: “Ngày đầu tiên đi làm mà đã trốn việc, anh định giải thích thế nào?”
Chương 12: Không mời vào ăn cơm sao?

Diệp Tuân không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Là tên khốn nào có lá gan lớn như vậy, còn mách lẻo chuyện của tôi? Là gã họ Cao hay gã họ Tào?"

Lê Tuyết Vi cau mày nói: "Anh không cần quan tâm đến việc ai là người báo cáo, anh phải trả lời câu hỏi của tôi trước".

Diệp Tuân lạnh nhạt nói: "Đã tan làm thì không được nói chuyện công việc".

Cơn giận mà Lê Tuyết Vi vất vả lắm mới kiềm xuống được bây giờ lại bùng lên.

Cô đang định nói tiếp thì lại bị Diệp Tuân cắt ngang: "Tổng giám đốc Lê, người khác có thể báo cáo thì tôi cũng có thể báo cáo. Lúc nãy bác Hứa có gọi điện cho tôi, hỏi tôi làm việc ở đây đã quen chưa. Nếu như tôi nói con gái của bà ấy luôn tìm cớ ức hiếp tôi thì cô nghĩ bà ấy sẽ nghĩ thế nào?"

"Tôi ức hiếp anh khi nào?", Lê Tuyết Vi tức giận nói.

"Xem đi, cô hung dữ với tôi như vậy, khi trở về tôi nhất định sẽ nói với bác Hứa", Diệp Tuân nói.

Nghe lời này, Lê Tuyết Vi liền cảm thấy bất lực.

Cô có thể dễ dàng nắm toàn bộ tập đoàn quốc tế Toàn Cầu trong tay, trong công ty không phải không có nhân viên kỳ cựu chống đối nhưng những người đó đều bị sự mạnh mẽ quyết đoán của cô làm cho sợ hãi, không ai dám phạm sai lầm.

Nhưng tên Diệp Tuân chết tiệt này không biết đã cho mẹ của cô ăn phải bùa mê gì mà lại khiến cho bà ấy ưu ái mình đến như vậy.

Nếu như anh thật sự điện thoại báo cáo thì mẹ cô chắc chắn sẽ đứng về phía anh.

Trong lòng Lê Tuyết Vi cảm thấy vô cùng căm tức!

"Anh có phải là đàn ông không? Còn muốn mách lẻo với mẹ tôi?", Lê Tuyết Vi khinh thường nhìn Diệp Tuân nói.

“Muốn biết tôi có phải đàn ông hay không thì cô cứ thử là sẽ biết thôi”, Diệp Tuân chớp mắt nhìn Lê Tuyết Vi.

Lê Tuyết Vi mất một lúc mới nhận ra hàm ý trong câu nói của anh, hai gò má cô ửng hồng, cô tức giận nói: "Tên khốn!"

Nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo của Lê Tuyết Vi ửng hồng một cách rõ ràng, Diệp Tuân cảm thấy rất đáng yêu, liền nhếch miệng cười nói: "Cô xấu hổ à? Cô là gà con sao?"

“Câm miệng cho tôi!”, Lê Tuyết Vi nghiến răng ken két, nhìn tư thế của cô giống như sắp đánh người tới nơi vậy.

Diệp Tuân biết Lê Tuyết Vi đã mất hết kiên nhẫn cho nên anh không tiếp tục trêu chọc cô nữa.

Không lâu sau thì Diệp Tuân đã lái xe đến khu biệt thự hoa viên Cẩm Tú.

Nơi này tuy hơi hẻo lánh nhưng yên tĩnh, xung quanh là những cánh rừng lớn cho nên không khí rất trong lành tươi mát.

Khu biệt thự được canh gác rất nghiêm ngặt, mỗi cửa ra vào đều có hai bảo vệ, thỉnh thoảng lại có bảo vệ tuần tra.

Chiếc xe mà Diệp Tuân đang lái đã được đăng ký cho nên các nhân viên bảo vệ chỉ nhìn vào biển số thì đã chuẩn bị cho xe đi qua.

Lúc này, Lê Tuyết Vi nói: "Dừng xe, anh lái đến đây là được rồi, mau quay về đi. Đúng 7 giờ rưỡi sáng mai anh lại đến đón tôi".

Diệp Tuân có chút kinh ngạc hỏi: "Cô không định mời tôi vào ăn cơm sao?"

Lê Tuyết Vi trừng mắt nói: "Anh đừng có nằm mơ!"

Diệp Tuân lại hỏi: "Cô không cho tôi vào thì buổi tối tôi phải ngủ ở đâu?"

Lê Tuyết Vi nói: "Đừng nói với tôi rằng anh còn muốn ngủ trong nhà tôi nhé? Anh điên rồi sao! Anh không biết ra ngoài thuê khách sạn ngủ sao?"

Diệp Tuân than thở nói: "Cô trả lương cho tôi bao nhiêu một tháng? Đủ để tôi thuê khách sạn ngủ mỗi ngày sao?"

"Anh không biết tự đi thuê nhà trọ sao?"

"Giờ khuya thế này tôi biết thuê nhà trọ ở đâu?"

"Tôi không quan tâm, anh mau xuống xe cho tôi!", Lê Tuyết Vi hoàn toàn không còn kiên nhẫn, cô bước xuống xe đi tới chỗ ngồi của tài xế rồi gõ cửa kính xe thúc giục: “Mau lên!”

“Tôi không xuống”, Diệp Tuân lười biếng nói: “Đây là xe của tôi, muốn xuống thì một mình cô xuống đi”.

"Anh ăn nói cho đàng hoàng, đây là xe tôi tặng cho mẹ tôi! Anh mà còn không bước xuống thì tôi sẽ gọi bảo vệ tới!", Lê Tuyết Vi tức giận nói.

Diệp Tuân không thèm đáp lại.

“Bảo vệ!”, Lê Tuyết Vi hét lên.

Hai thanh niên cường tráng lập tức bước tới hỏi: "Tổng giám đốc Lê, có chuyện gì vậy?"

Lê Tuyết Vi cau mày chỉ vào Diệp Tuân, nghiêm giọng nói: "Bắt anh ta xuống xe, không cho phép anh ta đi vào khu biệt thự!"

“Thưa anh, mời anh xuống xe ngay”, một nhân viên bảo vệ nói với Diệp Tuân.
Chương 13: Thiếu phụ xinh đẹp

Diệp Tuân không muốn làm khó mấy nhân viên bảo vệ này, ban ngày anh cũng làm bảo vệ cho nên anh biết cuộc sống của bọn họ không dễ dàng gì, cuối cùng cũng ngoan ngoãn xuống xe.

Lê Tuyết Vi liếc nhìn Diệp Tuân, cảm thấy có chút đắc ý.

Hôm nay cô đã bị anh chọc giận hết lần này đến lần khác, bây giờ cuối cùng cô cũng đã trả đũa được rồi. Cô duyên dáng bước lên xe, nghênh ngang lái xe vào trong.

Với điếu thuốc trên miệng, Diệp Tuân quay trở lại theo con đường cũ.

Khu biệt thự cách đường lớn ba bốn dặm, muốn đi bộ ra ngoài ít nhất cũng phải tốn mười phút.

Buổi tối gió hiu hiu thổi, tiếng lá cây xào xạc khiến cho người ta cảm thấy rất sảng khoái.

Đi bộ được vài phút, Diệp Tuân nhìn thấy một chiếc Land Rover màu đen đậu ở con đường phía trước.

Mui trước của chiếc Land Rover được mở ra, một người phụ nữ mặc váy đen dài đang cúi xuống xem xét các linh kiện động cơ bên trong.

Cặp mông căng tròn đầy đặn bên dưới làn váy đen trông vô cùng bắt mắt.

Đôi chân trắng như tuyết của cô ta thẳng tắp, đôi giày cao gót màu đen dưới chân trông thật quý phái và tao nhã.

Diệp Tuân đoán là xe của cô ta bị hỏng, liền đi tới cười hỏi: "Người đẹp, xe có vấn đề gì sao?"

Nghe vậy, người phụ nữ mặc váy đen đứng thẳng dậy nhìn Diệp Tuân, thấy nụ cười chân thành ấm áp của anh, cô ta khẽ cười nói: "Đúng vậy, anh có thể giúp tôi được không?"

Nhìn rõ mặt cô, hai mắt Diệp Tuân sáng lên.

Cô ta là một thiếu phụ xinh đẹp, tóc xoăn lọn nhỏ, khuôn mặt sáng bừng, kẻ viền mắt màu tím nhạt, đôi mắt trong veo như mặt hồ, dáng người đầy đặn toát ra sự quyến rũ vô cùng.

“Tất nhiên có thể”, Diệp Tuân khẽ cười nói.

Anh cúi xuống xem xét, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Land Rover nhập khẩu từ Anh rất hiếm thấy ở trong nước, nếu xảy ra sự cố phải bảo dưỡng thì sẽ là một phiền phức lớn..."

Thiếu phụ váy đen xinh đẹp nở nụ cười kiều diễm nói: "Anh biết rõ về chiếc xe này như vậy, thế anh có thể sửa được không?"

"Vấn đề lớn nhất của dòng xe này chính là hộp số rất dễ xảy ra vấn đề. Thật không may đúng là hộp số của cô đã xảy ra vấn đề rồi, nhưng may mắn là cô đã gặp tôi", Diệp Tuân mỉm cười nhìn nàng, sau đó lại cúi xuống chỉnh sửa động cơ xe.

Thiếu phụ váy đen xinh đẹp cũng cúi xuống tò mò nhìn theo động tác của Diệp Tuân, cô ta vuốt lọn tóc đang xõa xuống của mình, động tác tuy đơn giản nhưng lại vô cùng khiêu khích.

"Anh có cần thêm dụng cụ không? Trong cốp sau của xe hình như có một hộp dụng cụ", cô ta nhẹ nhàng hỏi.

“Không cần”, Diệp Tuân thản nhiên đáp, vài giây sau mới đứng thẳng dậy, nhìn cô ta cười nói: “Xong rồi”.

“Nhanh như vậy mà đã sửa xong rồi sao?”, thiếu phụ xinh đẹp có chút kinh ngạc.

"Tạm thời sẽ không sao, có thể đi thêm hai ba mươi cây số trên đường cũng không thành vấn đề, nhưng tốt hơn là cô nên đến cửa hàng sửa chữa", Diệp Tuân vừa nói vừa rút ra một điếu thuốc.

"Cảm ơn anh, tôi xin một điếu được không?", thiếu phụ xinh đẹp vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo ra.

"Thuốc của tôi không phải loại tốt, hút rất nóng. Cô chắc chắn muốn xin một điếu chứ?", Diệp Tuân hỏi.

"Chắc chắn rồi. Thuốc lá của phụ nữ rất nhạt", thiếu phụ xinh đẹp mỉm cười nói.

Diệp Tuân lấy ra một điếu thuốc, nghiêng người châm lửa cho cô ta.

Khi Diệp Tuân đốt lửa, cô ta duỗi bàn tay phải mảnh khảnh ra để chắn gió, khi khói bốc lên, một ngón tay của cô ta gõ nhẹ hai lần vào mu bàn tay của Diệp Tuân.

Diệp Tuân cười nói: “Phụ nữ hút thuốc nhiều không tốt đâu”.

“Anh cũng biết hút thuốc có hại cho sức khỏe, tại sao anh vẫn hút?”, thiếu phụ xinh đẹp hỏi.

Đôi mắt của Diệp Tuân tối đi trong giây lát, anh chỉ học cách hút thuốc trong ngục giam sau sự hy sinh của anh em để giải tỏa nỗi buồn.

Nhưng ánh mắt của anh rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, anh thản nhiên cười nói: "Thân thể của tôi khỏe mạnh, có hút thuốc cũng không chết được".

"Tôi tên là Nạp Lan Uyển Thanh, cám ơn anh rất nhiều", thiếu phụ xinh đẹp nhạy bén nắm bắt được một thoáng đau thương của Diệp Tuân, đôi mắt sáng lên tò mò nhìn Diệp Tuân, cười hỏi: "Anh là cậu chủ nhà nào?"

"Nạp Lan Uyển Thanh?", Diệp Tuân lẩm bẩm rồi cười nói: "Đúng là một cái họ lạ. Tôi không phải là cậu chủ nhà nào cả, tôi chỉ là tài xế kiêm nhân viên bảo vệ bán thời gian".

"Lái xe kiêm bảo vệ? Anh chàng đẹp trai, anh đúng là không thành thật", Nạp Lan Uyển Thanh bật cười, tiếng cười nghe vô cùng quyến rũ.
Chương 14: Đánh nhau

Diệp Tuân nhíu mày, cười ngả ngớn nói: “Không thành thật chỗ nào hả?”

Nạp Lan Uyển Thanh quyến rũ liếc Diệp Tuân, đưa tay bắt lấy dây lưng bên hông Diệp Tuân, quan sát tỉ mỉ rồi nói ra: “Quả nhiên là dây lưng kim cương Gucci, kim cương trên chiếc dây lưng này lên đến ba mươi cara, giá bán hai trăm năm mươi ngàn đô la. Xin hỏi, tài xế nào mua nổi dây lưng như thế này?”

“Ồ?”, Diệp Tuân không tỏ thái độ gì, anh cười tủm tỉm nhìn Nạp Lan Uyển Thanh, ánh mắt mang tia trêu ghẹo, giọng điệu trầm thấp nói: “Cô Nạp Lan, tay của cô đang đặt ở chỗ không nên đặt, rất không đàng hoàng, cẩn thận đùa với lửa”.

Trong đôi mắt đẹp của Nạp Lan Uyển Thanh lóe vẻ kinh ngạc, rút cánh tay đặt trên dây lưng của Diệp Tuân lại, ghé sát bên tai Diệp Tuân, phả ra hơi thở như hoa lan hỏi: “Chẳng lẽ anh… muốn tán tỉnh tôi?”

“Không phải!”, Diệp Tuân lắc đầu, mỉm cười nói: “Tôi muốn lên giường với cô”.

Nạp Lan Uyển Thanh sững sờ, sau đó cười khanh khách: “Anh đẹp trai, anh rất to gan, cũng rất trực tiếp nha! Nhưng mà tôi chẳng có tí hứng thú gì với anh”.

“Vậy cũng thật đáng tiếc”, Diệp Tuân thở dài.

“Tôi phải tham gia một buổi dạ hội, sắp muộn rồi, đi trước nhé, có duyên gặp lại sau!”. Nạp Lan Uyển Thanh không tiếp tục bàn về chủ đề không hợp với thiếu nhi này cùng Diệp Tuân nữa, cô ta nở nụ cười quyến rũ với anh rồi quay người uyển chuyển bước lên xe.

“Có thể chở tôi một đoạn không? Tôi muốn ra ngoài kiếm chỗ ăn cơm”, Diệp Tuân bước đến hỏi.

“Rất xin lỗi!”. Nạp Lan Uyển Thanh khẽ cười một tiếng: “Anh đẹp trai, anh biết không? Ở thành phố Giang Hải này, có rất nhiều người đàn ông muốn lên xe của tôi nhưng cho đến bây giờ, vẫn chưa có chàng trai nào đủ tư cách này”.

Nói xong câu đó, Nạp Lan Uyển Thanh lập tức lái xe rời đi.

Diệp Tuân nhìn phương hướng chiếc Land Rover rời đi, xoa xoa cái cằm đã lên râu lởm chởm, khóe miệng cong lên nở nụ cười như có như không, anh khẽ nói: “Xem ra là một người phụ nữ có chỗ dựa. Mặc dù bề ngoài rất lễ phép, nhưng thật ra bên trong lại vô cùng kiêu ngạo… phụ nữ như vậy mới thú vị”.



Chờ đến khi Diệp Tuân lảo đảo đi tới đường phố, sắc trời đã dần tối.

Nhìn thấy bên đường có quán cơm nhỏ, Diệp Tuân đang định đi đến thì bỗng nhiên nhíu mày lại, môi lộ ra nụ cười sâu xa khó lường.

Anh đổi sang hướng khác, đi tới phía sau quán cơm nhỏ.

“Ranh con kia tới rồi!”

“Ra tay!”

Từ trong chiếc xe nhỏ dừng ở ven đường có bốn người chui ra, mỗi người đều đội mũ lưỡi trai, vành mũ hạ xuống rất thấp, tay của bọn họ giấu ở sau lưng, cầm thứ gì đó dài mảnh được giấy báo quấn quanh.

Phía sau quán cơm nhỏ hoang vu trống trải, tối lửa tắt đèn.

Diệp Tuân đưa lưng về phía bốn người kia, thản nhiên đi tới nơi này.

Bốn người đàn ông vạm vỡ bước nhanh tới phía sau Diệp Tuân, không nói hai lời, rút trường đao bên trong giấy báo ra, hung ác bổ xuống sau lưng và sau gáy Diệp Tuân!

Diệp Tuân căn bản không thèm quay đầu.

Tiếng gió rít gào, trường đao mãnh liệt bổ xuống.

Anh chỉ hơi nghiêng đầu đã có thể tránh thoát, sau đó trở tay tung ra cú đấm, đánh trúng mắt phải người tập kích.

“A! Mắt của tôi!”

Người tập kích che mắt hét lên thảm thiết, hắn ta đau đến nghi ngờ liệu có phải mắt của mình bị đánh mù rồi hay không.

Ba tên đàn ông vạm vỡ khác đều là hạng người ác độc tàn nhẫn, thấy đồng bọn bị thương cũng không hề hoảng loạn, ngược lại còn bị khơi dậy tính hung ác, vung vẩy trường đao trong tay bổ về phía Diệp Tuân.

Diệp Tuân lấy một địch ba, không hề căng thẳng chút nào.

Trước tiên, anh đón đầu người đàn ông cao nhất, lách mình tránh thoát trường đao của hắn ta, sau đó tung cú đấm móc hung dữ mạnh mẽ, đánh trúng cằm của người này.

Người đàn ông vạm vỡ cao gần mét chín, rộng gần gấp đôi Diệp Tuân không kịp rên lấy một tiếng, cứ vậy mà ngã nhào xuống đất.

Hai người còn lại chỉ cảm thấy hoa mắt, căn bản chưa kịp phản ứng là Diệp Tuân đã nghiêng mình tiến đến, bước hai bước đệm rồi tung người nhảy lên, vừa nhảy lên không đã giơ chân quét ngang, ‘bịch bịch’ đá vào mặt hai người kia.

Răng rắc!

Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.

Hai người đau đớn kêu rên, ngã nhào xuống đất, trường đao trong tay cũng rơi xuống đất, một cây trong đó bay văng ra ngoài, cắm xuống trước cửa quán cơm nhỏ.

Đúng lúc chủ quán cơm đi ra ngoài đổ rác, mới ra khỏi cửa đã thấy một cây đao bay tới thì hoảng hốt hét lên.
Chương 15: Tới biệt thự

“Chuyện gì thế này?”, chủ quán cơm hoảng sợ nhìn Diệp Tuân.

Diệp Tuân cười ha hả nói: “Đánh đuổi mấy tên không có mắt thôi, ngại quá, dọa anh rồi”.

Chủ quán cơm nhìn bốn tên đàn ông ngã xuống đất không dậy nổi, thấy Diệp Tuân nở nụ cười hiền lành, đánh bạo hỏi: “Người anh em này, sẽ không xảy ra án mạng đấy chứ?”

Diệp Tuân không chút hoang mang nói: “Tôi ra tay có chừng mực, sẽ không chết người, yên tâm đi”.

Lúc này chủ quán cơm mới thoáng yên tâm.

Diệp Tuân đưa cho anh ta một điếu thuốc, cười nói: “Ông chủ, xào cho tôi hai món, một chay một mặn, món gì thì tùy anh sắp xếp”.

“Được, mời vào bên trong”. Chủ quán cơm nhận lấy điếu thuốc, vô cùng khách khí mời Diệp Tuân đi vào.

Diện tích quán ăn không lớn, nhưng quét dọn cũng khá sạch sẽ.

Chủ quán cơm đi ra sau bếp dặn đầu bếp xào món ăn, sau đó lại xách một chai Kiếm Nam Xuân đi ra.

“Người anh em này, uống chút rượu không?”, chủ quán cơm hỏi.

“Có”. Diệp Tuân gật đầu.

Chủ quán cơm ngồi ở bên cạnh Diệp Tuân, cười nói: “Rượu này tôi tặng, chúng ta kết làm bạn bè, tôi tên là Hoàng Kiến Minh”.

Diệp Tuân cười nói: “Diệp Tuân”.

Uống một chén rượu, chủ quán cơm lộ vẻ lo lắng nhắc nhở Diệp Tuân: “Mấy tên kia là người của anh Tề, danh tiếng của anh Tề trong vùng này vô cùng vang dội, hắc đạo bạch đạo đều rất lớn mạnh, cậu tốt nhất nên kiềm chế một chút”.

“Cảm ơn đã nhắc nhở”, Diệp Tuân mỉm cười, trong lòng lại đang suy nghĩ, lại là anh Tề này.

Vốn dĩ Diệp Tuân hoàn toàn không coi anh Tề này ra gì, nhưng thấy chủ quán cơm vừa nghe thấy tên hắn ta đã sợ hãi như vậy, Diệp Tuân cảm thấy vẫn nên giải quyết tên kia cho ổn thỏa.

Thế là Diệp Tuân hỏi: “Ông anh, anh biết anh Tề này ở đâu không?”

“Không biết”, Hoàng Kiến Minh lắc đầu.

Diệp Tuân hơi tiếc nuối, anh vừa mới đến, chưa quen cuộc sống nơi đây, tìm không ra người của anh Tề, đành phải tạm gác chuyện này sang một bên.

Ăn cơm xong, Diệp Tuân trở về biệt thự.

Anh biết Lê Tuyết Vi sống ở trong căn biệt thự số mười sáu, đó là căn biệt thự giá trên trời với diện tích hơn ngàn mét vuông, nơi tốt như vậy không ở mà đi ở khách sạn, Diệp Tuân sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Bảo vệ ở cửa vào thay ca rồi, nhìn thấy khuôn mặt lạ hoắc của Diệp Tuân thì hơi nghi ngờ, nhưng mà vẻ ngoài Diệp Tuân đẹp trai, trên mặt luôn nở nụ cười khiến người ta sinh lòng thân thiết, cho nên cũng không ngăn cản gì, để anh ghi tên lại rồi thả cho vào.

Sau khi vào hoa viên Cẩm Tú, Diệp Tuân đi thêm hai cây số mới đến biệt thự số mười sáu.

Biệt thự có tổng cộng ba tầng, mang phong cách châu Âu, có vườn hoa và hồ bơi ngoài trời, trang trí mang nét cổ điển mà đoan trang, không hề có chút hơi thở xa hoa nào, nhưng mỗi một chi tiết đều lộ rõ phẩm chất tao nhã.

Diệp Tuân ấn chuông cửa.

Thoáng chốc, một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề ra mở cửa, nhìn thấy Diệp Tuân thì cười hỏi: “Là cậu Diệp à? Mợ chủ nói hôm nay cậu trở về, mau vào đi”.

“Chào dì, tôi không phải cậu ấm gì đâu, dì gọi tôi Tiểu Diệp là được”. Diệp Tuân cười hỏi: “Không biết phải xưng hô với dì thế nào?”

“Tôi tên là Trần Thục Mai, nếu cậu Diệp không chê, gọi tôi dì Trần là được, cô chủ vẫn luôn gọi như vậy”. Trần Thục Mai nhiệt tình nói rồi tiếp đón Diệp Tuân vào cửa.

Diệp Tuân và Trần Thục Mai trò chuyện đôi câu, sau đó Trần Thục Mai dẫn anh đến một căn phòng trên tầng hai: “Cậu Diệp, đây là phòng ngủ của cậu, cậu xem có hài lòng không?”

Phòng ngủ được trang trí rất ấm áp, đầy đủ đồ dùng cần thiết, ga giường và vỏ chăn đều là mới, hơn nữa còn tỏa ra mùi nắng, rõ ràng đã được phơi nắng. Trên bệ cửa sổ đặt ba chậu hoa, hoa tươi đua nở chập chờn bên cửa sổ, trông rất có phong cách.

Diệp Tuân nhìn ra được, dì Trần tốn rất nhiều công sức trong việc trang trí căn phòng này, anh chân thành cảm ơn: “Rất hài lòng, nhất là mấy chậu hoa này, tôi rất thích. Dì Trần vất vả rồi, cảm ơn dì”.

“Cậu Diệp khách sáo quá, cậu thích là tốt rồi”, Trần Thục Mai tươi cười rạng rỡ nói: “Cậu cứ nghỉ một lát, tôi xuống nấu cơm, cô chủ vẫn chưa ăn cơm tối”.

“Được, dì Trần cứ làm việc của mình đi”, Diệp Tuân mỉm cười nói.

Dì Trần xuống phòng bếp dưới tầng một nấu nướng, Diệp Tuân nghỉ ngơi chốc lát rồi đi dạo bên trong biệt thự.

Mỗi khi đến một nơi mới, chuyện đầu tiên Diệp Tuân làm là làm quen với hoàn cảnh nơi đó. Thói quen này đã ăn sâu vào trong xương tủy anh rồi.

Biệt thự rất lớn, nhưng phần lớn các gian phòng đều không có người ở.

Diệp Tuân đi ngang qua mấy phòng trống, nghe thấy gian phòng phía trước có tiếng động, cộng thêm cửa cũng không khóa, cho nên mở cửa nhìn thử.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom