• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Cực Phẩm Chiến Long (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 37-40

Chương 38: Diệp Tiêu đến

Sau khi rời khỏi thành phố đổ thạch, Chu Bỉnh Khôn và những người khác đi theo đoàn xe nhanh chóng tiến tới sân bay.

Nhưng khi đoàn xe đến một đoạn đường hẻo lánh, con đường phía trước đột nhiên bị một cái cây lớn bị ngã chặn lại.

Vẻ mặt Chu Bỉnh Khôn lập tức trở nên cảnh giác.

“Cái cây này xuất hiện thật kỳ lạ, cẩn thận một chút!”

Vừa dứt lời, ông ra lệnh cho mọi người đi xuống và di chuyển cây lớn đi.

Tuy nhiên ngay khi xe dừng lại, vô số bóng người từ bốn hướng đổ ra.

Gặp cướp rồi!

Lý Quân cũng đi theo, bước ra khỏi xe.

Anh thấy con đường phía trước đã bị chặn bởi những người đàn ông cường tráng mặc đồ đen, có khoảng ba mươi người, tất cả đều cầm dao trong tay và một số ít còn cầm súng.

Sau khi nhìn thấy những người này, sắc mặt Chu Bỉnh Khôn đột nhiên trầm xuống: “Các người là ai?”

Đối mặt với câu hỏi của Chu Bỉnh Khôn, trên khuôn mặt của một người đàn ông trung niên dẫn đầu lộ ra vẻ trêu tức.

Quách Phong Xuân đi tới, thấp giọng nói: “Người này tên là Mạc Sói, thủ hạ của Đại vương Ngọc - Diệp Tiêu.”

“Xem ra Diệp Tiêu muốn đen ăn đen, hôm nay không ổn rồi.”

Lý Quân nhìn người đàn ông trung niên dẫn đầu, thấy cổ hắn dày gần gấp đôi người bình thường.

Điều đó có nghĩa hắn thuộc về loại trời sinh đã có khí lực lớn, chắc hẳn hắn luyện tập ngoại gia công phu, hẳn là tiếp cận minh kình đỉnh phong, kém hơn Duẫn Á Duẫn một chút.

Họ nghe Quách Phong Xuân nói với vẻ mặt đau khổ: “Mạc Sói, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi chỉ hỗ trợ vận chuyển đá, xin hãy để chúng tôi đi.”

Người đàn ông trung niên cười to: “Ông chủ Quách, ông cũng là người trong giới lâu năm rồi. Hôm nay ông chủ của tôi đã xuất thủ nên đương nhiên không thể để người nào sống sót, nếu không chuyện này truyền ra ngoài, ai dám đến đổ thạch với ông chủ của tôi nữa, danh tiếng của ông chủ tôi sẽ bị hủy hoại mất.”

“Nếu muốn trách thì trách các người xui xẻo đi.”

Khi Chu Bỉnh Khôn và những người khác nghe thấy điều này, liền hiểu rõ.

Diệp Tiêu thật sự là không chịu muốn chịu thiệt.

Lúc này, thủ lĩnh phụ trách hộ tống thạch đi ra.

“Mạc Sói, hộ tống là trách nhiệm của công ty Hồng Hà chúng tôi, công ty Hồng Hà của chúng tôi cũng đã nhiều lần hợp tác với ông chủ Diệp của mấy người.”

“Nể mặt công ty Hồng Hà, tránh đường được không? Tôi và công ty Hồng Hà sẽ nhớ kỹ chuyện này.”

Mạc Sói nhìn lãnh đạo công ty Hồng Hà, nói một cách lạnh lùng: “Công ty Hồng Hà là cái quái gì? Trước mặt ông chủ Diệp chúng tôi, có gì mà đòi nể mặt?”

Trong mắt lãnh đạo công ty Hồng Hà không khỏi có chút tức giận.

“Chẳng lẽ mấy người cho rằng công ty Hồng Hà của tôi thật sự rất dễ bắt nạt vậy sao?”

Trong khi nói, hắn lấy ra một khẩu súng lục từ trong túi và nhắm vào vị trí của Mạc Sói.

“Mạc Sói, tốt hơn hết là tránh ra, nếu không ai chết chưa biết đâu.”

Ngay khi hắn vừa nói xong, Mạc Sói đột nhiên hất tay áo, một luồng ánh sáng lạnh lẽo bay ra khỏi tay hắn.

“Vút!”

Khoảnh khắc tiếp theo, một phi tiêu hình tam giác găm vào ngay giữa lông mày của người vừa nãy.

Máu chảy xuống lông mày, rồi hắn ngã thẳng xuống đất.

Lúc này, trong lòng mọi người đều dâng lên một cơn ớn lạnh, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

Tốc độ phi tiêu nhanh hơn đạn.

“Tôi nghe nói Diệp Tiêu có một đội ngũ dưới trướng rất mạnh, chuyên môn làm những chuyện không thể để lộ ra ngoài cho Diệp Tiêu.”

“Những người tới lúc này có lẽ là chúng.”

Người ở Nam Địa Khu ít nhiều đã nghe truyền thuyết về Diệp Tiêu, nhưng họ chưa tận mắt chứng kiến.

Ngày thường, họ không tin, nhưng cảnh tượng vừa rồi thật sự khiến họ chấn động.

Vừa nghe thấy những lời này, trong lòng mọi người đều dâng lên một cơn ớn lạnh.

Nếu tin đồn là sự thật, ngay cả khi tất cả họ đều được trang bị súng thì e rằng kết cục cũng sẽ không thay đổi.

Các thành viên của công ty Hồng Hà phụ trách hộ tống vận chuyển đứng bên cạnh bắt đầu run rẩy.

Họ chỉ đang hộ tống thạch mà thôi, ai có thể nghĩ rằng họ sẽ gặp phải một chuyện phải đặt cược mạng sống của mình.

Trong lòng Chu Bỉnh Khôn trầm xuống.

Từ lâu ông đã biết rằng biên giới hỗn loạn, rồng rắn trộn lẫn, giết người cướp của.

Vì vậy, ông đã thuê người của công ty Hồng Hà hộ tống mình.

Trong tay họ đều có súng cứ nghĩ rằng sẽ có thể phòng ngừa được.

Ai có thể nghĩ tới thuộc hạ của Diệp Tiêu lại đáng sợ như vậy.

Trong bản năng, ông nhịn không được mà nhìn sang Duẫn Á Duẫn bên cạnh.

Duẫn Á Duẫn là giáo đầu của Lục Phiến Môn, nghe nói hắn không chỉ có thể tay không đoạt dao sắc mà chuyện tay không đoạt súng cũng là trò trẻ con mà thôi.

“Các vị, các người không coi trọng Duẫn Á Duẫn tôi đây sao?”

Lúc này, Duẫn Á Duẫn nhẹ giọng nói rồi tiến lên vài bước, nhìn thẳng vào Mạc Sói, vẻ mặt bình tĩnh.

“Chủ tịch Chu là người tôi muốn bảo vệ, tôi hy vọng anh có thể nể mặt mà tránh đường, nếu không, đừng trách tôi tàn nhẫn.”

Vừa nói, Duẫn Á Duẫn vừa lấy ra một cây thương.

“Phi tiêu của anh rất mạnh, nhưng chưa chắc mạnh hơn thương trong tay tôi.”

Mạc Sói cười nói: “Tôi tưởng là ai chứ? Hóa ra là giáo đầu ở Sở Châu à, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

“Nhưng khi đã đến Nam Địa Khu, không đến lượt anh kiêu ngạo đâu.”

Hắn nói xong liền giơ tay lên, ba tia sáng lạnh lẽo lao thẳng về phía Duẫn Á Duẫn.

“Cẩn thận!”

Chu Bỉnh Khôn hoảng sợ nói.

Những người khác cũng bắt đầu sợ hãi.

Vừa rồi, Mạc Sói cũng vung tay như thế và đội trưởng của đội đã chết.

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo.

Họ chỉ nghe ba tiếng ‘keng, keng, keng’

Ba phi tiêu đang bay đến nửa đường thì bị chặn lại, rơi thẳng xuống đất.

Duẫn Á Duẫn nhẹ giọng nói: “Tôi nói rồi, phi tiêu của anh có thể không nhanh bằng thương của tôi đâu, chưa kể chỉ ném ba cái một lúc, cho dù anh ném mười cái thì tôi cũng có thể hạ được.”

“Nếu tấn công từ xa không thể làm gì được anh, vậy để tôi lĩnh giáo một chút quyền pháp của giáo đầu đi.”

Mạc Sói vừa nói xong, cơ thể hắn bắn ra như một viên đạn, nhanh chóng lao về phía Duẫn Á Duẫn.

Duẫn Á Duẫn biết không thể dùng thương đánh trúng một cao thủ như Mạc Sói, vì vậy liền cất thương đi.

Cùng lúc đó, chân hắn đạp xuống đất, cơ thể giống như lò xo, nhảy thẳng dựng lên, một quyến đón lấy Mạc Sói.

Duẫn Á Duẫn không hổ là giáo đầu của Lục Phiến Môn, đầu tiên hắn là đấm Mạc Sói, sau đó xoay nắm đấm thành khuỷu tay đập xuống, âm thanh gào thét từ trên không trung truyền đến.

Mạc Sói cũng là một bậc thầy dày dạn kinh nghiệm chiến đấu.

Một quyền chưa thể kiến công, hắn lập tức hóa thành phòng thủ.

Duẫn Á Duẫn không tha cho hắn, dùng khuỷu tay và đầu gối tấn công Mạc Sói như cuồng phong.

Ban đầu Mạc Sói không để Duẫn Á Duẫn vào mắt, nhưng lúc này, hắn đã rơi vào thế bất lợi.

Đặc biệt, công phu của Duẫn Á Duẫn kết hợp nghệ thuật dân tộc, Muay Thái và nhiều kỹ năng tất sát.

Mạc Sói liên tục bị đánh bại lui, chỉ có sức lực chống đỡ, không hề có lực hoàn thủ.

Thấy Duẫn Á Duẫn chiếm thế thượng phong, tất cả mọi người bên phía Chu Bỉnh Khôn đều thở phào nhẹ nhõm.

Mất một trăm triệu thuê Duẫn Á Duẫn làm vệ sĩ thật sự không phải vô ích.

“Duẫn Á Duẫn là người đứng đầu của Lục Phiến Môn, sau khi giải nghệ, hắn thành lập một công ty vệ sĩ, bảo vệ rất nhiều người giàu có nổi tiếng, xem ra hôm nay có thể hóa giải nguy hiểm rồi.”

Chu Bỉnh Khôn cười ha ha, tâm trạng rất tốt.

Lý Quân cũng khẽ gật đầu.

Mạc Sói chỉ gần minh kình đỉnh phong, Duẫn Á Duẫn đã là đỉnh cao của minh kình đỉnh phong rồi, đây là chênh lệch về cảnh giới

Thêm nữa, Duẫn Á Duẫn có sự kết hợp của nhiều kỹ thuật quyền thuật khác nhau, về kinh nghiệm chiến đấu dường như cũng nhiều hơn Mạc Sói.

Trận chiến này nhất định Duẫn Á Duẫn sẽ thắng.

Quả nhiên, giây tiếp theo, họ chỉ nghe thấy một tiếng “Ầm”, Mạc Sói trực tiếp bị đánh lộn ngược bay ra ngoài hơn ba mét, khóe miệng còn có vết máu.

“Mạc Sói, anh được biết đến là chiến tướng số một của ông chủ Diệp, xem ra cũng không có gì đặc biệt, bị một giáo đầu đánh thành dạng này thật sự là làm cho người Biên Nam mất mặt mà.”

Lúc này, một giọng nói dễ chịu vang lên.

Thủy Tiên Nhi vặn eo như con rắn nước xuất hiện, theo sau là vài thuộc hạ.

Nhìn thấy Thủy Tiên Nhi xuất hiện, sắc mặt của rất nhiều người đều thay đổi.

Thủy Tiên Nhi nổi danh bụng dạ độc ác, ăn người không nhả xương.

Mà Duẫn Á Duẫn nghe thấy vậy thì liền giận dữ, lạnh lùng nói: “Chỉ là một giáo đầu thì đã sao? Hoa Hồng Máu cô có muốn lĩnh giáo một chút thực lực của tôi không?”

“Tôi nghe nói Hoa Hồng Máu cô thân thủ bất phàm, để xem cô có thể chịu được mấy quyền của tôi.”

Vừa nói, Duẫn Á Duẫn vừa động nắm đấm, lộ ra một chút ý định chiến đấu.

Đều là người trên giang hồ hỗn loạn, đương nhiên hắn cũng biết danh tiếng của Thủy Tiên Nhi.

Nhưng vì mới vừa đánh bại Mạc Sói, hắn đang ở trong thời điểm hưng phấn.

Thủy Tiên Nhi cười tủm tỉm nói: “Duẫn Á Duẫn, không phải Thủy Tiên Nhi tôi xem thường anh, mà anh hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi.”

“Tuy nhiên hôm nay Thủy Tiên Nhi tôi chỉ ở đây là để xem náo nhiệt, nên đương nhiên là sẽ có người đối phó với anh.”

“Tôi chỉ tiếc cho Lý Quân, một thiên tài đổ thạch… Nếu không phải người Lý Quân đắc tội là Diệp Tiêu thì tôi thật sự muốn bắt cậu ta về dưới trướng của tôi.”

Thủy Tiên Nhi liếc nhìn Lý Quân trong đám đông.

Cô thật sự có chút tiếc nuối, ở Nam Địa Khu mà có thể nắm giữ một thiên tài đổ thạch như vậy đơn giản chính là có được bảo bối rồi.

Nghe thấy lời nói của Thủy Tiên Nhi, Duẫn Á Duẫn cau mày.

“Chẳng lẽ còn có cao thủ khác?”

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Mạc Sói trước mặt tôi đột nhiên quỳ một gối xuống.

“Ông chủ, Mạc Sói không đủ năng lực, mời ông chủ xuất thủ.”

“Diệp Tiêu!”

Sắc mặt mọi người có mặt đều thay đổi.

Vậy mà Diệp Tiêu lại thật sự đích thân tới đây.

Đúng lúc này, chỉ thấy những người trước mặt đang chủ động tách một con đường.

Một người mặc màu trắng quần áo thể thao nhã nhặn bước ra.
Chương 39: Đấu đơn?

Diệp Tiêu năm nay đã ngoài bốn mươi, đeo một cặp kính, nhìn rất nhã nhặn.

Hắn đút hai tay vào túi quần, lẳng lặng nhìn Duẫn Á Duẫn.

“Cậu chính là giáo đầu?”

Lúc này Duẫn Á Duẫn đã nâng cao cảnh giác.

Diệp Tiêu nổi tiếng không chỉ vì thủ đoạn trong đổ thạch mà còn vì công phu của riêng mình.

Nghe nói hắn tòng sư Bạch Mã tự trưởng lão, khi quật khởi là một đường mưa máu gió tanh. Trên tay hắn không biết đã có bao nhiêu máu, giẫm lên xương trắng mới có địa vị như ngày hôm nay.

“Ngưỡng mộ danh tiếng ông chủ Diệp đã lâu nhưng không ngờ chuyến đi đến Biên Nam lần này lại may mắn được giao đấu với ông chủ Diệp, thật sự là không uổng công một chuyến.”

Ý chiến đấu dâng lên trong mắt Duẫn Á Duẫn.

“Động thủ đi, con người của tôi không thích dông dài, dù sao hôm nay các người đều phải chết.” Diệp Tiêu thản nhiên nói.

Phải nói rằng có chút ngông cuồng.

Duẫn Á Duẫn hít sâu một hơi, làm tư thế phòng ngự.

Đối mặt với Diệp Tiêu, hắn không dám tấn công trước.

Bởi vì tấn công trước đồng nghĩa là người lộ ra sơ hở trước.

Chu Bỉnh Khôn và Quách Phong Xuân cùng những người khác đều lo sợ.

Họ biết rằng trận chiến này sẽ quyết định tính mạng của tất cả mọi người có mặt ở đây.

Diệp Tiêu không có nhiều lo lắng như vậy.

Thấy Duẫn Á Duẫn không chủ động tấn công, hắn trực tiếp búng tay áo, giẫm lên mặt đất, tựa như đang trôi dạt, lập tức công kích Duẫn Á Duẫn.

Tốc độ cực nhanh, giống như một con rắn di chuyển trên cỏ, chân sát mặt đất, trượt thẳng qua.

Thấy Diệp Tiêu xuất thủ, Lý Quân không khỏi thở dài một hơi.

Duẫn Á Duẫn hoàn toàn không phải cùng cấp độ với Diệp Tiêu.

“Sợ rằng Duẫn Á Duẫn sẽ không thể trụ vững dù chỉ năm chiêu, hắn sẽ bị đánh bại.” Lý Quân nói.

Nghe vậy, Quách Phong Xuân, Chu Bỉnh Khôn và những người khác đều nhìn về Lý Quân.

Giờ phút này tất cả mọi người đều hy vọng Duẫn Á Duẫn sẽ thắng.

Dù sao Duẫn Á Duẫn đang gánh vác hơn hai mươi mạng người trên vai, Lý Quân lại nói như vậy khiến họ cảm thấy không thoải mái.

Trợ lý đi cùng Lý Quân lập tức không nhịn được lên tiếng: “Ông chủ Lý, mặc dù anh giỏi về đổ thạch nhưng anh không biết võ công, Duẫn Á Duẫn mạnh như vậy, hắn nhất định sẽ có thể đánh bại Diệp Tiêu đến mức tè ra quần.”

Thủy Tiên Nhi ở một bên lại cười nói: “Không nghĩ tới cậu không chỉ nhìn đá chuẩn mà nhìn võ công cũng rất chuẩn nha.”

“Thực lực của Duẫn Á Duẫn quá chênh lệch so với Diệp Tiêu, Diệp Tiêu chỉ dùng một tay có thể đánh chết hắn.”

“Chậc, nếu cậu hứa sẽ không nói ra chuyện hôm nay, về sau lại nguyệ trung thành với tôi thì tôi có thể xin ông chủ Diệp để lại cái mạng cho cậu, thế nào?”

“Cô không xứng.” Lý Quân nhẹ giọng nói.

“Cậu nói cái gì?”

Thủy Tiên Nhi gần như tức giận ngay tại chỗ.

Cô cảm thấy lúc này mình sẵn sàng cứu mạng Lý Quân thì Lý Quân phải biết ơn cô mới đúng.

Giống như một con chó sắp chết đói, cô ném xương vào nó, không phải nó sẽ vẫy đuôi với cô sao?

Nhưng Lý Quân lại nói cô không xứng.

“Tên ranh con, cậu thật sự tự tìm đường chết, cho dù một lát nữa cậu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không cứu cậu.”

Mà cũng vào lúc này, Duẫn Á Duẫn đã đối mặt với Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu trực tiếp đánh Duẫn Á Duẫn một quyền.

Duẫn Á Duẫn nhấc ngang cánh tay lên để ngăn cản.

Chỉ nghe thấy tiếng “bang”, một quyền này khiến cho Duẫn Á Duẫn bị đánh lui ba bước liên tiếp, sắc mặt hơi tái nhợt.

Giây tiếp theo, hắn chủ động tấn công Diệp Tiêu, miệng hắn phát ra một tiếng gầm, tựa như là để tăng thêm sự can đảm cho mình.

Nhưng Diệp Tiêu chỉ là nhẹ nhàng nghiêng người đã có thể né tránh đòn tấn công của hắn.

Sau đó hung hăng lên gối một cái.

“Bốp!”

Như một cái búa nện trúng.

Cơ thể Duẫn Á Duẫn trong nháy mắt bay ra xa năm mét, đập xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi, chật vật vài lần mới có thể đứng dậy.

Xung quanh lập tức hoàn toàn yên tĩnh.

Vừa rồi Duẫn Á Duẫn vô cùng cường đại nhưng lại bị đối phương chỉ dùng hai chiêu đã đánh cho mất đi năng lực chiến đấu.

Nhất là đám người Chu Bỉnh Khôn, trong nháy máy, trái tim của họ giống như tro tàn nguội lạnh.

Duẫn Á Duẫn đã bị đánh bại, điều đó có nghĩa là mạng sống của họ sẽ biến mất.

Diệp Tiêu không nhìn Duẫn Á Duẫn ngã xuống đất mà nhìn thẳng vào Lý Quân trong đám đông.

“Cậu là người đã cuốn đi ba tỷ tài sản của tôi? Thật đáng tiếc tiền của Diệp Tiêu của tôi không dễ kiếm như vậy, cần để mạng lại.”

“Hôm nay, cậu, còn có Chu Bỉnh Khôn và Quách Phong Xuân, tất cả đều phải chết.”

Sắc mặt Chu Bỉnh Khôn và những người khác bên cạnh tái nhợt, rơi vào tuyệt vọng.

Về phần người hộ tống của công ty Hồng Hà, cơ thể họ run rẩy, hiển nhiên là không thể trông cậy được gì.

“Đừng nhìn nữa, không ai có thể giúp cậu đâu, cậu nhóc, vừa rồi tôi đã cho cậu một cơ hội sống nhưng cậu lại không biết trân trọng nó. Bây giờ hối hận rồi? Nhưng thật đáng tiếc là ngay cả khi cậu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không giúp cậu.” Thủy Tiên Nhi chế nhạo.

“Tôi thừa nhận quả thật cậu rất có năng lực, nhưng cậu không tự nhìn rõ bản thân, tự chặn đường sống duy nhất của mình, chỉ có thể nói là cậu gieo gió gặt bão.”

Đám thuộc hạ của Thủy Tiên Nhi cũng tỏ ra thương hại.

“Thằng nhóc này vừa rồi dám nói bà chủ Thủy của chúng ta không xứng, hắn thật sự cho rằng có thể đổ thạch là ngon? Bây giờ chọc giận bà chủ Thủy, bà chủ Thủy đã hoàn toàn từ bỏ hắn, thật đáng thương nha.”

“Làm người phải tự biết thân biết phận, nếu không hối hận cũng vô dụng.”

“Đúng vậy, nếu trước đây hắn chịu cầu xin bà chủ Thủy thì kết cục đã khác rồi!”

Chu Bỉnh Khôn thở dài: “Ông chủ Lý, là tôi đã liên lụy đến cậu, cũng trách chúng tôi quá tham lam.”

Thủy Tiên Nhi Tinh trêu tức nhìn Lý Quân: “Tên nhóc con, không phải vừa rồi cậu rất ngông cuồng sao? Không phải rất kiêu ngạo sao? Bây giờ sao không nói gì đi?”

“Nếu lúc nào cậu cũng có thể ngông cuồng như vậy thì tôi vẫn tôn trọng cậu như một người đàn ông, bây giờ cậu lại trở nên yếu đuối, thật sự là đáng khinh.”

“Sao nào? Hối hận rồi? Thật đáng tiếc khi trên thế giới này không có thuốc chữa hối hận đâu.”

Diệp Tiêu hiển nhiên không nói nhiều như Thủy Tiên Nhi, hắn chỉ lạnh lùng liếc nhìn đám người một chút, sau đó vung tay lên.

Những người đàn em phía sau hắn lần lượt giơ súng, sẵn sàng bắt đầu một cuộc thảm sát.

Nhưng đúng lúc này, Lý Quân lại đột nhiên bật cười.

“Người phụ nữ ngu xuẩn, cô hiểu thì cái quái gì chứ?”

Lý Quân vừa nói xong, khuôn mặt của Thủy Tiên Nhi lập tức trở nên khó coi.

Ngay cả vẻ mặt Diệp Tiêu cũng có chút sững sờ.

Nhưng lời nói tiếp theo của Lý Quân càng khiến mọi người càng thêm chết đứng.

Anh chỉ vào mũi Diệp Tiêu mà nói: “Này, đấu đơn đi!”
Chương 40: Ba, hai, một...

Ngay lập tức, bầu không khí rơi vào im lặng.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lý Quân.

Lý Quân muốn một mình chiến đấu với Diệp Tiêu, chuyện này vượt quá dự liệu của mọi người.

Nhưng ngay sau đó, mọi người đều lắc đầu và thở dài.

Lý Quân muốn thắng Diệp Tiêu, điều này sao có thể?

Thay vì mong đợi Lý Quân thắng Diệp Tiêu thì thà là mong đợi một tiếng sấm đột nhiên từ trên trời rơi xuống giết chết Diệp Tiêu, xác suất chuyện đó xảy ra còn lớn hơn.

“Lý Quân, vô dụng thôi, ngay cả Duẫn Á Duẫn cũng không thể ngăn được ba chiêu của Diệp Tiêu, cậu tự mình động thủ chỉ tự rước lấy nhục thôi.”

Chu Bỉnh Khôn nói với giọng tuyệt vọng.

Theo ông thấy, đang ở thời khắc sinh tử, Lý Quân không muốn chết như vậy cho nên mới đứng lên thách thức Diệp Tiêu.

Chỉ là muốn dùng cái này kéo dài thời gian, chờ đợi cứu viện thôi.

Cách làm này thật ra không có gì không ổn, nhưng Lý Quân đã quên mất một điều, đây là ở Nam Địa Khu, Diệp Tiêu một tay che trời, sẽ không có ai có thể đến cứu họ cả.

Vì vậy, hành động của Lý Quân không thể thay đổi bất cứ điều gì.

Diệp Tiêu giống như thần chết, đã quyết định sinh tử của họ.

Quách Phong Xuân và những người khác bên cạnh cũng lắc đầu.

Còn Lý Quân, người phải đối mặt với sự chế giễu, khinh miệt và khinh bỉ của những người xung quanh, vẻ mặt rất thờ ơ.

Anh quay đầu lại mỉm cười với Chu Bỉnh Khôn: “Chủ tịch Chu, tin tôi đi, bỏ ra một trăm triệu để thuê Duẫn Á Duẫn không phải là lựa chọn sáng suốt nhất của ông đâu. Lựa chọn sáng suốt nhất của ông chính là đưa tôi đến Nam Địa Khu này.”

Nói xong, anh nhìn thẳng vào Diệp Tiêu hỏi: “Dám không?”

Quách Phong Xuân bên cạnh không chịu nổi: “Lý Quân, đừng giãy dụa vô ích, Diệp Tiêu có thể dùng một ngón tay chọc chết cậu đó.”

Đôi mắt của Thủy Tiên Nhi đầy thương hại, như thể nhìn một con kiến cố gắng vùng vẫy trước khi bị giẫm chết, thảm hại và lố bịch.

“Lý Quân, bây giờ cậu có phải rất hối hận vì lúc trước đã từ chối cơ hội mà tôi đã cho cậu không? Nếu bây giờ cậu bằng lòng quỳ xuống cầu xin tôi và sẵn sàng làm tùy tùng của tôi, thì tôi vẫn có thể cầu xin ông chủ Diệp tha mạng cho cậu.” Thủy Tiên Nhi nói.

Nói thật, trong mắt cô, một nhân tài như Lý Quân là một bảo bối hiếm có.

Tuy nhiên Lý Quân hoàn toàn không thèm để ý gì tới cô ta.

Điều này khiến Thủy Tiên Nhi khó chịu.

“Hừ! Thằng oách con này chết cũng là đáng!”

Rất nhiều người trong đám người của Diệp Tiêu lập tức phá lên cười.

“Tôi không có nghe lầm chứ, thằng nhóc này muốn đấu một mình với ông chủ, đây là biết mình phải chết, cho nên còn muốn giãy dụa một chút sao?”

“Cũng thật là đáng thương, một thiên tài đổ thạch nên có một tương lai phú quý, nhưng không ngờ lại bị giết trước khi có thời gian hưởng thụ.”

“Cũng trách hắn không biết trời cao đất rộng, tiền của ông chủ mà cũng muốn lấy, đây không phải là tìm đường chết sao?”

“Bà chủ Thủy cho hắn một cơ hội khác, nhưng hắn lại từ chối, có phải cảm thấy xấu hổ khi cúi đầu trước một người phụ nữ không? Thật nực cười khi giữ lòng tự trọng đáng thương đó khi sắp chết.”

Lúc này, Duẫn Á Duẫn ôm ngực loạng choạng đứng dậy khỏi mặt đất, cười khổ nói:

“Lý Quân, chấp nhận số phận thôi. Cho dù là tôi cũng không phải là đối thủ của Diệp Tiêu, làm sao cậu có thể đánh bại Diệp Tiêu được.”

Diệp Tiêu chỉ nhàn nhạt nhìn Lý Quân, trong mắt hắn ta, Lý Quân hoàn toàn không giống cao thủ.

Hơn nữa ở độ tuổi của Lý Quân cũng không có khả năng trở thành cao thủ.

Một người như vậy mà lại nói muốn đối đầu với hắn?

Hắn ta lạnh nhạt mở miệng: “Cậu không xứng để đấu với tôi!”

Đối mặt người tung hoành Biên Nam như Đại vương Ngọc Diệp Tiêu, Lý Quân bình tĩnh đáng sợ, anh khẽ cười nói:

“Xứng hay không thì động thủ một lần liền biết, đừng tưởng rằng mình có chút thực lực liền coi thường anh hùng thiên hạ.”

“Thật ra, trong mắt tôi, anh cũng không xứng để tôi động thủ. Nhưng anh lại cứ nhất định phải trêu chọc tôi.”

“Vậy tôi tuyên bố, Đại vương Ngọc Diệp Tiêu, sắp trở thành một thi thể!”

Diệp Tiêu nghe vậy liền không khỏi bị chọc giận đến cười phá lên: “Ha ha, thật sự là cái gì cũng dám nói.”

“Đáng ra tôi quá lười đối phó với một con kiến như cậu, nhưng vì cậu đã nói như vậy, tôi sẽ cho cậu cơ hội chết dưới tay tôi vậy.”

“Anh lại ăn cắp lời thoại của tôi rồi.” Lý Quân thở dài.

Diệp Tiêu này có chút không nhìn rõ mình.

Quách Phong Xuân bên cạnh thấp giọng nói: “Xem ra Lý Quân vì bức Diệp Tiêu động thủ nên lời gì cũng dám nói. Nhưng có ích lợi gì chứ? Kéo dài chừng đó thời gian cũng đâu thể chờ đợi quân tiếp viện.”

Chu Bỉnh Khôn cũng cảm thấy như vậy: “Thật đáng tiếc, nếu võ công của Lý Quân chỉ bằng một nửa khả năng đổ thạch của cậu ta thì chúng ta cũng không phải chết rồi.”

“Diệp Tiêu, động thủ đi, đừng lằng nhà lằng nhằng nữa, tôi không có kiên nhẫn đâu.” Lý Quân đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Nếu cậu đã muốn đấu với tôi, vậy tôi sẽ cho cậu một cơ hội, tôi đứng ở chỗ này không dùng đến hai tay, nếu cậu có thể phá phòng ngự của tôi, tôi liền tha cho cậu một mạng.” Diệp Tiêu tự tin nói.

Lý Quân nghe thấy lời này thì liền bày ra vẻ mặt kinh ngạc.

Có chuyện tốt như vậy sao?

Tên này cũng quá làm màu rồi đó!

“Xem ra Diệp Tiêu hoàn toàn không để Lý Quân vào mắt, hắn chỉ muốn trêu chọc cậu ta.”

“Cho dù Diệp Tiêu không dùng tay, e rằng hắn cũng có thể đánh bại Duẫn Á Duẫn, dạng như Lý Quân thì có đánh một trăm quyền cũng chỉ là gãi ngứa mà thôi.” Thủy Tiên Nhi nói.

Mà lúc này Lý Quân đã xắn tay áo lên, đi thẳng đến trước mặt Diệp Tiêu.

Nói một cách nghiêm túc: “Tôi sẽ cho anh một cơ hội để đổi ý. Còn một khi tôi ra tay thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”

Diệp Tiêu lắc đầu: “Không cần, cho dù tôi đứng yên thì cậu cũng không thể phá nổi phòng ngự của tôi!”

“Đây là tự anh nói đấy nhé!” Vừa nói, Lý Quân vừa duỗi ra ba ngón tay.

“Tôi đếm ba tiếng là sẽ ra tay, anh chuẩn bị sẵn sàng đi!”

“Ba!”

“Hai!”

“Một!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cực Phẩm Toàn Năng Y Thánh
Đô Thị Cực Phẩm Y Thần
MẸ CHỒNG CỰC PHẨM
  • Peach Peach Loves Sugar 桃桃爱吃糖
Phần 3 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom