• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (1 Viewer)

  • Chương 26-30

Mang theo thanh đao lớn, Phù Đồ bước vào văn phòng của ông Hoàng, ngồi vào vị trí của ông Hoàng rồi im lặng chờ đợi.



Đêm càng lúc càng sâu, trăng sáng treo cao trên đỉnh đầu.



Đã hơn mười một giờ đêm, đêm nay đại lộ Trường An có vẻ yên tĩnh đến lạ thường.




Trước đây thời gian này là thời gian náo nhiệt nhất trên đại lộ Trường An, người người đến đây vui thú xa hoa trụy lạc.



Vậy mà đêm nay trên con phố ngay cả một bóng người cũng không có, hơn nữa xung quanh còn tràn ngập khí thế giết chóc.



Đồng hồ treo tường điểm đúng mười hai giờ, Phù Đồ đứng dậy bước ra khỏi văn phòng.



Ngoài cửa văn phòng lúc này đã có hơn ba mươi người đàn ông cường tráng đang đứng chờ, tất cả đều lăm lăm mã tấu trên tay, vẻ mặt nghiêm nghị như thể đang chờ đợi chiến tranh sắp tới.




Nhìn lướt qua những người này, Phù Đồ mới nói.



“Bọn mày đều đã tập trung ở đây khiến cho tao cảm thấy rất vui, ông Hoàng xem như cũng không uổng công dạy dỗ bọn mày, đêm nay sống hay chết đều nghe theo ý trời đi”.



"Thề sống chết bảo vệ uy nghiêm của ông Hoàng".



Hơn ba mươi người đàn ông cường tráng rống lên rồi đi theo Phù Đồ ra khỏi câu lạc bộ giải trí, đứng giữa con đường dài.



Hầu như tất cả bọn họ đều giống như Phù Đồ, đều là những đứa trẻ mồ côi bị người ta ức hiếp được ông Hoàng thu nhận dạy dỗ bồi dưỡng, sau bao nhiêu năm lăn lộn thì bọn họ cũng xem ông Hoàng như bố của mình.



Bây giờ ông Hoàng đã chết đi, có kẻ muốn cướp địa bàn của ông Hoàng, bọn họ làm sao có thể đứng yên nhìn được?



Lúc này ở hai đầu của con phố dài đã đồng loạt xuất hiện rất nhiều người từ từ tiến lại đây, trong tay của kẻ nào cũng cầm theo binh khí, ước chừng cũng phải hơn mấy trăm người.



"Phía tây có tao, bọn mày lo phía đông đi".



Phù Đồ chỉ nói ngắn gọn một câu.



Ba mươi người đàn ông cường tráng không chút do dự mà xông về phía đông đối mặt với đám đông khác đang xông tới.



Phù Đồ không thể hiện gì trên nét mặt, chỉ có ánh mắt là lóe lên một tia dữ tợn, hắn ta nâng thanh đao lớn trong tay lên, lặng lẽ phóng về phía tây.



"Giết!"



“Giết hết đám này thì thành phố Tây Kinh sẽ là của chúng ta”.



“Hoàng Sào, mày cuối cùng cũng đã chết, cuối cùng ngày hôm nay cũng tới”.



“Thọ Thiên Vương, sau khi bước vào được Đỉnh Thiên thì thành phố Tây Kinh này sẽ là của tao và mày”.



Phù Đồ biết đây đều là đàn em của Tăng Thiên Vương cùng Thọ Thiên Vương, hai người bọn họ cũng đang ở trong đám người xông lên kia, mục tiêu của Phù Đồ chính là giết chết hai người bọn họ.



"Ầm ầm, keng keng!"



Tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên đinh tai nhức óc cùng với tiếng của những lưỡi đao sắc bén đã đâm vào tận xương.

1646811399044.png


Phù Đồ chém giết trong im lặng, dường như đã hoàn toàn trở thành một cỗ máy giết người không biết đau đớn và sợ hãi, ánh mắt lạnh lẽo không hề thay đổi.



Vết thương trên người hắn ta càng lúc càng chằng chịt, thi thể ngã xuống mặt đất cũng càng lúc càng nhiều, dần dần những kẻ thù đang bao vây Phù Đồ cũng trở nên sợ hãi trước sự điên cuồng cùa hắn ta.




“Không cần phải sợ, hắn ta không trụ được lâu nữa đâu, mau xông lên cho tao, sau khi đêm nay qua đi thì chúng mày có thể sống cả đời mà không lo lắng”.



Tăng Thiên Vương đứng trong đám đông quát lên điên cuồng với đàn em của mình.



Ông ta biết đêm nay là một cơ hội tuyệt vời, Hoàng Sào đột ngột qua đời ông ta liền lập tức liên liên thủ với Thọ Thiên Vương phong tỏa toàn bộ đại lộ Trường An.



Chỉ cần giết được Phù Đồ, kẻ trung thành nhất với Hoàng Sào, thì Đỉnh Thiên sẽ là của hai người bọn họ.




Từ nay về sau ngọn núi lớn đè trên đỉnh đầu của bọn họ cũng đã không còn tồn tại nữa, đây chính là thời điểm để bọn họ leo lên nắm quyền ở Tây Kinh này.







Vì vậy không cần biết Phù Đồ hung tàn đến cỡ nào hay đàn em dưới tay mình chết bao nhiêu, hai người bọn họ cũng sẽ không cho phép đàn em của mình rút lui, chỉ cần giết được Phù Đồ thì tất cả mọi chuyện còn lại đều có thể xử lí được.



Bên này, Phù Đồ lấy thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng, bộc phát khí thế chưa từng có từ trước đến nay, lấy một địch trăm, đại khai sát giới.



Ở phía bên kia, hơn ba mươi người đàn ông cường tráng cũng đang chiến đấu kịch liệt với đàn em của Thọ Thiên Vương.



Vừa mới va chạm thì bên phía bọn họ đã ngã xuống năm sáu người nhưng bọn họ cũng dần ổn định được vị trí và bắt đầu hỗ trợ lẫn nhau xông lên chém giết.



Giờ phút này trong mắt Phù Đồ đã không còn gì khác ngoài chém giết, chỉ cần có thứ gì đó lọt vào trong mắt của hắn ta thì hắn ta đều bổ một đao xuống. Đối với vết thương trên cơ thể của mình thì hắn ta hoàn toàn không để ý tới, ông Hoàng có ơn cứu mạng đối với hắn ta, cho dù trận này có chết thì hắn ta cũng không hối tiếc.



Phù Đồ bị chém hết đao này tới đao khác, không biết trên người đã rách ra bao nhiêu vết thương, hắn ta cảm thấy sức lực đang không ngừng hao tổn, thanh đao trên tay cũng càng lúc càng nặng.



Bỗng nhiên từ đâu lại đâm đến một thanh mã tấu dài xuyên thẳng từ sau lưng ra phía trước ngực của hắn ta.



Phù Đồ dùng hết sức bình sinh quay lại chém ra một nhát đao.



Một đao này đã chém kẻ kia làm hai.



Hai mắt của hắn ta từ lâu đã bị máu huyết che lấp cho nên hắn ta không hề biết mình bị ai đâm lén, nhưng chuyện này cũng không còn quan trọng bởi vì bây giờ hắn ta đã không thể nhấc thanh đao lên được nữa.



"Ông Hoàng, tôi đi theo ông đây".



Trong lòng Phù Đồ thầm niệm một câu, sau đó hắn ta cắm thẳng thanh đao lớn xuống đất rồi đứng dựa vào nó, chậm rãi nhắm mắt lại.



Tuy nhiên, ngay lúc hắn ta nhắm mắt lại thì hắn ta dường như đã nhìn thấy một bóng người uể oải đi tới trước mặt mình.



...



Trong văn phòng trên tầng cao nhất câu lạc bộ giải trí Đỉnh Thiên.



Lục Hi ngồi ở trên ghế giám đốc, hai chân bắt chéo đặt trên bàn làm việc, nhìn bốn người, hoặc cũng có thể nói là bốn thi thể đang nằm ngay ngắn trên mặt đất.



Một người là Phù Đồ, ba người còn lại là đàn em quyết chết để bảo vệ uy nghiêm của Hoàng Sào


Anh vốn đang ngủ trong tiệm tạp hóa nhưng hành động của Phù Đồ khiến cho anh nhớ đến những người anh em trước đây của mình, những người đó cũng trung thành và tận tụy với anh như vậy, lúc nào cũng vào sinh ra tử với anh.



Cuối cùng anh vẫn không thể kiềm chế được bản thân mà đi đến đại lộ Trường An, chứng kiến trận chiến.




Trận chiến đã bước vào hồi cuối, hơn một nửa đàn em của hai Thiên Vương đều đã bị giết hoặc bị thương rất nặng và không thể tiếp tục chiến đấu được nữa cho nên Tăng Thiên Vương mới buộc phải tự mình ra tay đánh lén Phù Đồ. Không ngờ trong lúc Phù Đồ bị đâm lén vẫn còn có thể dùng hết sức bình sinh mà chém ông ta ra làm hai nửa.



Ở phía bên kia, những đàn em trung thành với Hoàng Sào cũng đã chết hết mười mấy người, mà đàn em của Thọ Thiên Vương cũng đã chết rất nhiều, số còn lại đều cảm thấy kinh hãi mà không dám xông lên.



Thọ Thiên Vương bất đắc dĩ đành phải tự mình ra tay.



Đàn em trung thành của Hoàng Sào vừa thấy Thọ Thiên Vương xuất hiện thì đã ngay lập tức liều mạng xông lên, không còn để ý đến sống chết của mình nữa mà chỉ tập trung vào tấn công Thọ Thiên Vương.




Lấy mạng đổi mạng!



Cái giá phải trả chính là chín người đã ngã xuống mặc dù đã giết chết được Thọ Thiên Vương, trong khi còn lại ba người cũng hấp hối sắp chết.



Hai thủ lĩnh đã chết, những kẻ còn lại nhìn đống xác chết trên mặt đất và Phù Đồ vẫn đứng vững như chiến thần thì cuối cùng vẫn phải hoảng sợ bỏ chạy.



Lục Hi lúc này mới xuất hiện đưa Phù Đồ cũng ba tên đàn em trung thành đang hấp hối rời khỏi nơi đầy xác chết đó.



Phù Đồ đã không còn ra hình người nữa, trên người không có chỗ nào còn đầy đủ da thịt, hơn nữa trên ngực còn lộ ra một vết thương rất lớn.



Vét đâm trên ngực đó đã sắp làm cho hắn ta bị đứt nửa thân mình, máu tươi chảy ra giàn giụa, ba người còn lại cũng ở trong ở trong tình trạng tương tự.



Lục Hi nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.



Cuối cùng anh lắc đầu, dùng móng tay cái rạch một đường trên ngón trỏ rồi bước tới trước mặt bốn người.



"Là phúc hay họa thì còn phải xem tạo hóa của các người".



Lục Hi mở miệng của Phù Đồ ra rồi nhỏ vào trong một giọt máu tươi của chính mình, ba người kia anh cũng làm như vậy.



Sau đó anh quay trở lại ghế giám đốc, lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp xì gà rồi lấy một điếu ra và hút.



"Con mợ nó, Hoàng Sào thật là biết hưởng thụ".



Hút một hơi xì gà chính thống, Lục Hi sảng khoái nói.



Thời gian chậm rãi trôi qua, những vết thương trên người của Phù Đồ và ba người còn lại đang dần dần hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.



Sau hơn hai giờ, Phù Đồ tỉnh lại đầu tiên.



Hướng ánh mắt mở mịt nhìn xung quanh, hắn ta thấy Lục Hi đang ngồi trên ghế giám đốc bắt chéo chân gác lên bàn hút xì gà.



Sau khi cố gắng nâng cánh tay của mình lên, hắn ta đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng mình thực sự có thể cử động, hắn ta không ngờ rằng những vết thương trên cơ thể mình đã gần như lành lại.



Từ từ ngồi dậy, ngoại trừ cảm giác có chút suy yếu ra thì hắn ta không cảm thấy có bất kỳ khó chịu nào.



"Tôi còn chưa chết sao?"


Suy nghĩ của Phù Đồ đã dừng lại trong giây phút mà hắn ta nhắm mắt.
Đột nhiên, hắn ta nhớ tới giờ phút cuối cùng, thứ mà hắn ta nhìn thấy chính là bóng dáng của Lục Hi.



"Cảm ơn anh Lục đã cứu mạng".



Phù Đồ xoay người quỳ xuống, dập đầu ba cái với Lục Hi rồi cung kính nói.




Dù không biết mình sống sót bằng cách nào, nhưng hắn ta không thể tìm ra lý do nào khác ngoài sự giúp đỡ của Lục Hi.



Lục Hi khẽ gật đầu nói.



"Không cần cảm ơn tôi, là anh tự cứu được chính mình thôi".



Đây là lời nói thật của Lục Hi, nếu như không phải Phù Đồ cùng đám đàn em khiến cho anh nhớ lại khoảng thời gian vào sinh ra tử cùng với anh em của mình thì cho dù bọn họ có chết một ngàn lần Lục Hi cũng lười phản ứng.




Phù Đồ không hiểu ý của Lục Hi nhưng hắn ta chắc chắn rằng chính anh Lục đã ra tay cứu mình.



Lúc này hắn ta mới vô cùng khiếp sợ, hắn ta biết rõ tình huống của mình lúc đó, cho dù có mang hắn ta đến bệnh viện quốc tế hạng nhất thế giới thì cũng không thể nào cứu được.



Hắn ta không biết anh Lục đã làm gì mà có thể khiến mình chẳng những còn sống mà còn hồi phục nhanh như vậy, thật sự là quá thần kì.



Nếu như hắn ta biết được mình đã dùng máu của Lục Hi, sau này sẽ còn mang lại cho bản thân vô số lợi ích thì chắc chắn hắn ta sẽ càng thêm kinh hãi.



Phù Đồ không biết phải nói gì nên liền quỳ lạy thêm ba lần nữa để tỏ lòng thành kính và biết ơn.







Lục Hi cười nói.



“Anh rất giống một người bạn của tôi, người đó cũng không thích nói chuyện, không biết biểu đạt cảm xúc, khoảng thời gian chúng tôi kề vai chiến đấu trước kia anh ấy còn có thể không ngại nguy hiểm mà đỡ đạn cho tôi. Đáng tiếc lúc đó tôi không có năng lực như bây giờ, nếu không thì anh ấy đã không chết”.



Nói xong, vẻ mặt Lục Hi liền trở nên bi thương.



Nhưng gần như ngay lập tức anh đã trở lại bình thường rồi tiếp tục nói.



“Thôi quên đi, không nói với anh những chuyện vớ vẩn nữa, anh mau đi tìm người dọn dẹp đống hỗn độn ở bên ngoài đi. Nhớ cho kĩ, từ nay về sau anh là người của tôi, sau này nếu có bất kì kẻ nào đến làm phiền thì cứ bảo kẻ đó đến tìm tôi là được”.



Nói xong, Lục Hi cầm hộp xì gà đi ra ngoài. Bước ra tới ngoài cửa, dường như còn nhớ ra cái gì, anh liền quay đầu lại nói.



"Ngoài ra, sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, hãy kiểm kê toàn bộ tài sản của Hoàng Sào rồi báo cáo lại cho tôi".



Nói xong câu đó Lục Hi mới nghênh ngang rời đi.



...



Sau khi mọi chuyện chấm dứt không lâu, có một chiếc Audi màu đen chậm rãi đổ trước cửa biệt thự Nam Sơn, trong lúc đó Hoàng Triển Nghị đã cùng với một số nhân vật cốt cán trong dòng họ đứng đợi sẵn ở cổng.



Nửa giờ sau, Mục Duy Trân rời đi.



Cái chết của Hoàng Sào khiến Mục Duy Trân rất bất ngờ, bà ta biết rằng mình đã đánh giá quá thấp tên lừa đảo Lục Hi.



Nhưng không thành vấn đề, bất cứ lúc nào bà ta cũng có thể xử lý Lục Hi.



Bà ta đến nhà họ Hoàng chính là muốn thăm dò thái độ của Hoàng Triển Nghị một chút, bà ta đã biết tất cả những rắc rối của nhà họ Hoàng, kế tiếp nên làm sao thì phải để cho lão già Hoàng Triển Nghị này tự quyết định.
Nếu như ông ta quyết định đúng đắn thì nhà họ Hoàng còn có cơm ăn ở thành phố Tây Kinh, còn nếu như quyết định không đúng đắn thì bà ta cũng không ngại khiến cho nhà họ Hoàng lâm vào cảnh thê thảm, rác rưởi trên thế gian có rất nhiều, có chết thêm một vài người thì bà ta cũng không quan tâm.



Sau khi Mục Duy Trân rời đi, Hoàng Triển Nghị và một số thành viên khác của dòng họ bắt đầu họp bàn trong phòng khách.




Hoàng Triển Nghị suy nghĩ một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói.



"Mọi người, đây là một cơ hội hiếm có. Chỉ cần làm tốt chuyện này thì nhà họ Hoàng ta sẽ có địa vị cao ở tỉnh Tây Bắc. Mọi người cảm thấy thế nào?"



Mọi người đều gật đầu.



Để thiết lập được mối quan hệ với một nhân vật lớn như vậy không phải là một điều dễ dàng, ai cũng biết thân phận của Mục Duy Trân đại diện cho điều gì.




Thật ra thì ai cũng biết đây là chuyện phải làm, ở tỉnh Tây Bắc có được mấy ai dám cự tuyệt lời đề nghị của Mục Duy Trân chứ.



Thấy mọi người đồng ý, Hoàng Triển Nghị liền nói.



"Được rồi, để Hoàng Chân xuống núi tìm Lục Hi, hơn nữa chúng ta phải lập tức chuẩn bị ứng cử viên để tiếp quản thế lực của Hoàng Sào. Người vừa nãy cũng đã ngầm đồng ý chuyện này, chúng ta phải hành động nhanh lên".



Lúc này mới có người khác lên tiếng: “Ông chủ, Lục Hi đã có thể giết chết Hoàng Sào thì thực lực ít nhất cũng phải là võ giả hậu thiên, Hoàng Chân có phải là đối thủ của hắn hay không?”



"Ha ha ha ha".



Nghe vậy, Hoàng Triển Nghị liền bật cười.



“Hoàng Chân là thiên tài của dòng họ ta, năm trước đã tiến vào cảnh giới tiên thiên, sau này tôi sẽ còn dùng bảo vậy trấn tộc bồi dưỡng cho Hoàng Chân, cho dù có phải chiến đấu với võ giả tiên thiên thì cũng không đáng ngại, chẳng lẽ chúng ta lại đi sợ một tên lừa đảo cảnh giới hậu thiên hay sao?”



"Vậy là tốt rồi, Hoàng Chân quả nhiên là thiên tài cái thế, còn trẻ mà đã có thể tiến vào cảnh giới tiên thiên, tương lai chắc chắn có thể tiến vào cảnh giới tông sư".



“Ha ha, đây chính là lúc mà nhà họ Hoàng chúng ta được nở mày nở mặt. Nhất định phải khiến cho đám võ đạo thế gia ở tỉnh Tây Bắc mở to mắt ra nhìn xem nhà họ Hoàng đã sinh ra được một tông sư”.



Vừa nói, Hoàng Triển Nghị vừa lộ ra vẻ kiêu ngạo, dòng họ đã có được một thiên tài như Hoàng Chân, nếu như hắn ta có khả năng tiến vào cảnh giới tông sư thì người làm chủ dòng họ như ông ta cũng có quyền kiêu ngạo.



Lần này, Hoàng Triển Nghị nhất quyết phải biến Hoàng Chân thành người nổi bật nhất trong số tất cả đồng đạo.



Mà Lục Hi sẽ trở thành thảm lót đường cho Hoàng Chân.



...



Lục Hi đang nằm trên ghế sô pha trong tiệm tạp hóa, trên tay nghịch một chiếc răng thú.



Chiếc răng thú này do Phù Đồ mang đến, Phù Đồ đánh một trận thành danh, đến ngày thứ hai thì thần phục được toàn bộ thế lực thuộc về Hoàng Sào trước kia, đồng thời khẳng định địa vị bá chủ thế giới ngầm của thành phố Tây Kinh.



Hơn nữa, người ta còn đặt cho hắn ta một biệt danh là Phù Đồ chín mạng!



Mặc dù Phù Đồ đánh một trận thành danh khiến cho mọi người trên đường phố Tây Kinh đều nể sợ bản lĩnh của mình nhưng trước mặt Lục Hi thì hắn ta vẫn luôn tỏ ra cung kính.
1646811420899.png


Hắn ta không biết Lục Hi cần thứ gì cho nên đã mang đến một đống lớn nhưng Lục Hi thì chỉ lấy chiếc răng thú này.



Nghe xong báo cáo thì Lục Hi cũng đuổi hắn ta đi.




Ngoại trừ một vài bất động sản thuộc sở hữu của Hoàng Sào, Lục Hi không có hứng thú với công việc làm ăn trước đây của Hoàng Sào.



Ngoài những dự án giải trí đứng đắn, Hoàng Sào còn tham gia vào những hoạt động không được công nhận, đều là những chuyện thương thiên hại lý. Lục Hi đã cảnh cáo Phù Đồ không được dây vào những chuyện đó để tránh hậu họa về sau.



Ở Hoa Hạ, có một số việc không thể làm được.



Hơn nữa Hoàng Sào cũng chỉ vì nhà họ Hoàng mà làm việc chứ không giữ lại cho mình chút tiền riêng nào, ngoại trừ một vài tụ điểm ăn chơi thì cũng không có tài sản riêng gì khác.




Theo như Phù Đồ nói, những tụ điểm ăn chơi đó trừ đi các khoảng chi phí thì một tháng cũng kiếm được trên dưới hai triệu.



Lục Hi bảo hắn ta cứ tiếp tục kinh doanh mấy tụ điểm ăn chơi đó rồi giữ lại tiền là được, khi nào anh cần dùng thì sẽ tìm tới hắn ta.



Sau khi đuổi Phù Đồ đi, chính bản thân Lục Hi cũng cảm thấy buồn cười.



Phù Đồ hiện tại đã trở thành bá chủ thế giới ngầm ở thành phố Tây Kinh, mà anh cũng tình cờ trở thành đại ca xã hội đen.



"Con mợ nó, từ khi nào mà ông đây lại vướng vào những chuyện xã hội đen hỗn loạn ngoài kia chứ!"



Nói xong, anh quay lên tầng hai, kích hoạt đàn tế Long Thần rồi hiến tế chiếc răng thú.



Không biết Hoàng Sào lấy chiếc răng thú này từ đâu ra nhưng năng lượng chứa đựng trong đó không thua kém gì thanh kiếm ngọc của nhà họ Vân.



Lần này, Lục Hi dùng tất cả thần ân đổi thành đan dược tăng cường thể chất: "đan Thối Thể".







Sau khi hiến tế xong, Lục Hi liền đem đan Thối Thể vào phòng rồi nuốt vào trong người.



Đan Thối Thể vừa mới vào trong người thì đã bộc phát ra một nguồn năng lượng nóng hừng hực, từ bụng thẩm thấu đến tứ chi xương cốt.



Gương mặt Lục Hi đột nhiên đỏ lên như say.



Anh ngáp một cái, đi hai bước đến bên cửa sổ rồi ngủ thiếp đi, phút chốc đã ngáy to.



Giấc ngủ này ngủ đến tận sáng hôm sau thì Lục Hi mới nhàn nhã tỉnh lại.



Anh duỗi người ra, cảm thấy toàn thân thoải mái.



Đột nhiên, Lục Hi sững sờ, phát hiện thân thể của mình đã thay đổi.



Anh cảm thấy bên trong đan điền của mình dường như đã có thêm thứ gì đó.



Vì vậy Lục Hi bắt đầu ngưng tụ tinh thần lực, bắt đầu nội thị thân thể.



Một luồng tinh thần lực thuần túy nhanh chóng rót từ trên đỉnh đầu xuống đan điền của anh, lúc này anh mới phát hiện bên trong đan điền của mình xuất hiện một nội đan lớn cỡ một quả bóng bàn.



Nội đan này có bảy màu, nó nằm bên trong đan điền chậm rãi xoay tròn, bên trong nội đan tựa hồ còn có chứa một nguồn năng lượng thần kì.
Lục Hi lập tức vui mừng khôn xiết.



"Long Tinh!"




Đây là dấu hiệu cho thấy Long Đằng quyết đã luyện đến tầng 2, pháp lực của anh đã cô động tới một trình độ nhất định thì mới có thể hình thành được Long Tinh.



Long Tinh giống như một cái bình chứa có thể đem pháp lực tu luyện tích trữ vào bên trong để dành sử dụng vào những thời điểm mấu chốt nguy cấp.



Nếu như không có Long Tinh, pháp lực bình thường tu luyện được nếu như vượt quá khả năng thân thể có thể chứa đựng thì sẽ tiêu tán bớt. Luyện ra được Long Tinh có thể nói đã là một bước nhảy vọt về chất.



Hơn nữa, hiện tại Lục Hi không những chỉ có Long Tinh mà theo sự xuất hiện của Long Tinh anh còn có thêm được một năng lượng hạng nhất.




"Lửa rồng!"



Đây có thể nói là năng lực thiên phú của rồng, năng lực mà mọi con rồng sinh ra đều có được.



Căn cứ theo trí nhớ của anh thì một con rồng trưởng thành có thể phun ra ngọn lửa đốt cháy sông ngòi, san bằng núi lớn, nếu như có thể tu luyện ngọn lửa đạt đến cảnh giới cao nhất thì nó còn có thể làm bốc hơi biển lớn, xé rách trời cao.



"Mẹ nó, ông đây đã nói một bộ công pháp tuyệt đỉnh như vậy sao lại không đồng bộ được với pháp thuật thần thông, bây giờ mới hiểu hóa ra là như vậy".



Lục Hi lúc đầu hơi khó hiểu, tại sao không có pháp thuật nào phù hợp với Long Đằng quyết này.



Căn cứ theo trí nhớ của anh thì những người tu chân ở thế giới Long Đằng mỗi khi tu luyện một bộ công pháp đều có một bộ pháp thuật thần thông phù hợp để tu luyện.



Trong đầu của anh đã ghi nhớ rất nhiều công pháp và pháp thuật thần thông của người tu chân, nhưng Long Đằng quyết của anh là công pháp chuyên dùng của bộ tộc Cự Long lại không thể tìm được một bộ pháp thuật tu chân phù hợp nào, nếu không thì bây giờ anh thật sự đã rất thần thông quảng đại rồi.



Chỉ có điều bây giờ anh đã hiểu rõ, trong quá trình Long Đằng quyết thăng cấp thì nó sẽ tự tạo ra được một pháp thuật thần thông của riêng mình, không giống với pháp thuật thần thông của những người tu chân khác.



Bây giờ đã có trong tay pháp thuật thần thông, Lục Hi liền nhịn không được mà muốn thử uy lực của nó một lần.



Nhìn trái nhìn phải, anh hít một hơi rồi nhẹ nhàng đi về phía bức tường, phun ra một đường lửa to bằng ngón tay cái.



Đường lửa ngay lập tức xuyên qua tường, bám trên lỗ hổng trên tường rồi bùng cháy.



"Con mợ nó, bê tông cốt thép cũng có thể đốt cháy sao?"



Nhìn lỗ thủng trên tường đang bốc cháy, Lục Hi không khỏi cảm thấy may mắn.



Vừa rồi anh mới chỉ thử một chút chứ nếu như toàn lực thi triển thì chẳng phải anh đã thiêu cháy cả tiệm tạp hóa rồi hay sao?



May mắn thay, trước mắt không có vấn đề gì lớn.



Anh hứng một chậu nước rồi xối lên cái lỗ trên tường.



Không ngờ ngọn lửa trên tường không thể dập tắt được, thậm chí nó còn cháy ra càng lúc càng lớn.



"Con mợ nó".



Sau đó, Lục Hi mới nhận ra rằng sức mạnh của Lửa rồng không giống với ngọn lửa thông thường.
Sau khi xối thêm mấy chậu nước vẫn không có tác dụng gì, Lục Hi không biết làm thế nào, đột nhiên thở ra một hơi thật mạnh.



Cánh tay phải của anh đã bắt đầu hóa giáp.



Trong khoảnh khắc, toàn bộ cách tay phải của anh đã hóa giáp vàng, trên ngón tay còn dài ra thêm những chiếc móng vàng lớn.




Bước đến chổ bức tường, Lục Hi dùng sức tóm lấy cái lỗ trên tường giống như đang tóm lấy một miếng đậu hũ rồi xé cả một mảnh tường đang cháy xuống.



"Tắt cho tao!"



Lục Hi quát lên một tiếng, anh phải bóp nát mảnh tường đang cháy trong tay thì lửa rồng mới bị dập tắt.



"Lửa rồng bá đạo quá".




Lục Hi ngưỡng mộ sức mạnh của lửa rồng từ tận đáy lòng.



Khó trách bộ tộc Cự Long có thể thống trị thiên hạ, chỉ tính riêng ngọn lửa rồng này thì người thường cũng không thể nào chống lại.



Sau khi vất vả dập được lửa rồng, Lục Hi tắm rửa rồi xuống lầu ăn điểm tâm.



...



Lúc này, trên núi Nam Sơn có một người đang đi xuống.



Đó là một chàng trai có mái tóc dài buông xõa sau lưng.



Trông hắn ta chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, đẹp trai theo kiểu thanh tú yêu dị, tự như không thể phân biệt là nam hay nữ.



Hắn ta mặc một bộ quần áo vải thô, chân mang giày vải, trên lưng mang theo một cuộn giấy dài hơn hai thước, cứ như vậy thong thả đi xuống núi.



Không bao lâu sau, chàng trai có gương mặt thanh tú yêu dị đã xuống tới biệt thự dưới chân núi, lúc này cổng lớn biệt thự đang mở rộng, bên trong đầy tiếng người ồn ào, cảnh tượng hết sức náo nhiệt.



Chàng trai đi tới cổng, dừng một chút rồi mới bước vào trong.



"Oa, anh Hoàng Chân đẹp trai quá".



"Anh ấy là niềm tự hào của nhà họ Hoàng, thiên tài võ đạo của chúng ta".



"Có thấy cuộn giấy trên lưng của anh ấy không? Nghe nói đó là bảo vật trấn tộc của nhà họ Hoàng chúng ta".



Khi Hoàng Chân bước vào trong, dọc đường đi đều vang lên những tiếng bàn tán không ngớt.



Bởi vì Hoàng Chân thật sự rất nổi tiếng trong dòng họ.



Hắn ta chẳng những có tư chất xuất chúng mà còn có tài năng đáng kinh ngạc, mới hai mươi tuổi đã trở thành võ giả tiên thiên. Hắn ta còn có vẻ ngoài cực kỳ thanh tú, thậm chí có thể nói là quyến rũ, ngay cả những cô gái khác trong dòng họ cũng phải cảm thấy xấu hổ vì không xinh đẹp bằng hắn ta.



Không lâu sau, Hoàng Chân bước vào phòng khách của biệt thự, nhìn thấy chủ nhân của biệt thự, Hoàng Triển Nghị, đang ngồi trong phòng khách với một số chú bác trong dòng họ, Hoàng Chân liền cúi đầu chào.



"Cháu chào gia chủ cùng các bác, các chú".



1646811437499.png

"Hoàng Chân, bấy lâu nay tu luyện trên núi thật vất vả cho cậu".



"So với anh cả Hoàng Sào thì sự vất vả của tôi cũng không tính là gì".



Hoàng Chân vẫn ngượng ngùng nói.




Tuy nhiên, câu nói này liền khiến cho mọi người khiếp hãi.



Đặc biệt là Hoàng Triển Nghị, trên mặt ông ta thậm chí còn lộ ra sự tức giận.



"Cậu đang muốn chất vấn tôi sao?"



Hoàng Triển Nghị lớn tiếng nói.



Hoàng Chân tiếp tục cúi đầu nói.




"Anh cả Hoàng Sào đã làm rất nhiều chuyện cho dòng họ, tại sao lại không cứu anh ấy?"



Thấy Hoàng Chân chất vấn không khoan nhượng, lồng ngực của Hoàng Triển Nghị phập phồng lên xuống.



“Lúc đó Hoàng Sào đã cận kề cái chết rồi, trừ phi dùng tới bảo vật trấn tộc thì mới có thể cứu được, chẳng lẽ cậu không biết cuộn giấy này là để lại cho cậu dùng gia tăng tu vi, mạnh mẽ tiến vào cảnh giới tông sư hay sao?”, Hoàng Triển Nghị vẫn lớn tiếng nói.



"Chỉ là một cuộn giấy, muốn tiến vào cảnh giới tông sư cũng không nhất thiết cần đến nó".



"Ý của cậu là sao?"



"Chẳng lẽ?"



"Không thể nào?"



Nghe Hoàng Chân nói vậy, mấy người chú bác của hắn ta, bao gồm cả Hoàng Triển Nghị, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.



Ý của Hoàng Chân là hắn ta đã thăng cấp lên tông sư rồi hay sao?



Đây là một chuyện đáng kinh ngạc, vào lúc này tất cả mọi người đều lo lắng nhìn Hoàng Chân, chờ hắn ta đưa ra một câu trả lời rõ ràng.



Ngay cả Hoàng Triển Nghị cũng đã quên mất lúc nãy Hoàng Chân đã mâu thuẫn với mình, ánh mắt nhìn Hoàng Chân một cách háo hức.



Hoàng Chân chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.



"Tôi vẫn chưa thăng cấp lên cảnh giới tông sư, nhưng..."



Còn chưa nói dứt lời thì hắn ta đã phất tay phải lên, một luồng chân khí vô cùng hung hãn hình lưỡi liềm bay ra khỏi tay hắn ta.



"Phụt!"



Một âm thanh sắc bén vang lên.



Hoàng Triển Nghị ở cách đó không xa đã bị luồng chân khí lưỡi liềm chém thành hai nửa rồi ngã xuống đất.



"Muốn thăng cấp tông sư cũng cũng không nhất thiết cần đến cuộn giấy này".



Hoàng Chân mỉm cười nói.



"Sao cậu dám giết gia chủ?"



"Cậu cậu cậu, Hoàng Chân, lá gan của cậu lớn lắm!"



"Vậy phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"



Nhìn thấy cảnh tượng đột ngột xảy ra, những thành viên cốt cán của nhà họ Hoàng đã bị sốc đến mức trở tay không kịp.


Họ không bao giờ ngờ được Hoàng Chân sẽ bất ngờ ra tay giết chết gia chủ, gia chủ vẫn luôn coi hắn ta như con ruột của mình.
"Thật là xấu hổ cho nhà họ Hoàng khi để một người như vậy trở thành chủ dòng họ".



Giọng nói của Hoàng Chân cũng mềm mại như vẻ ngoài của hắn ta.



Tuy nhiên, vào lúc này giọng nói đó rơi vào trong tai mọi người lại không khác gì một cây búa khổng lồ đang đóng thẳng vào trái tim của bọn họ.




"Nhà họ Hoàng lại để cho đám giá áo túi cơm các người điều khiển, đúng là gia môn bất hạnh. Từ hôm nay, vị trí gia chủ nhà họ Hoàng sẽ do tôi làm. Các người có ý kiến gì không?"



Giọng nói mềm mại của Hoàng Chân lọt vào trong tai mọi người giống như tiếng thì thầm của ác quỷ.



Hoàng Triển Nghị đã là một võ giả tiên thiên, cao thủ hàng đầu của dòng họ, thực lực của tất cả bọn họ còn kém xa Hoàng Chân.



Một cái phất tay của Hoàng Chân đã có thể giết chết Hoàng Triển Nghị, tu vi võ đạo của hắn ta chắc chắn không kém hơn tông sư bao nhiêu, vậy thì ở đây còn ai dám phản bác lại ý kiến của hắn ta?




Nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của mọi người, Hoàng Chân lại ngượng ngùng cười nói.



"Các người đúng là rác rưởi, ngay cả lời phản bác mà cũng không dám nói ra sao?"



Nhìn thấy mọi người khúm núm, Hoàng Chân khẽ thở dài một tiếng.



"Hãy thông báo cho đồng đạo trên giang hồ biết, vào giờ Tý ba ngày sau tôi sẽ giết chết kẻ thù ở đình Nam Hồ Lang Gia, mời tất cả đến xem trận chiến. Nhà họ Hoàng từ nay về sau sẽ do tôi chấn hưng".



Nói xong, hắn ta xoay người rời khỏi phòng khách, trong chốc lát liền biến mất không thấy tăm hơi.



Sau khi hắn ta rời đi, những thành viên cốt cán của nhà họ Hoàng mới bình tĩnh trở lại, nhìn xác chết của Hoàng Triển Nghị trên mặt đất với vẻ mặt bàng hoàng.



...



Lúc này, Lục Hi mới ăn sáng xong, trở về tiệm tạp hóa nằm ngủ không bao lâu liền bị đánh thức.



"Xin hỏi có anh Lục ở đây không?"



Lục Hi vừa mở mắt liền nhìn thấy một chàng trai có gương mặt tuấn tú mê người đang mỉm cười ngượng ngùng nhìn anh.



"Là tôi đây, anh tìm tôi có chuyện gì?"



"Tôi là em trai của Hoàng Sào, tôi tên là Hoàng Chân".



“Anh đến đây để báo thù cho anh trai mình sao?”, Lục Hi đứng dậy, châm một điếu thuốc rồi chậm rãi nói.



Hoàng Chân cười nói: "Dù sao anh ấy cũng là người nhà họ Hoàng, nếu anh giết anh ấy thì anh phải trả giá đắt".



"Ha ha, Hoàng Sào đã giết nhiều người như vậy, thân nhân của bọn họ nên tìm ai báo thù đây?"



“Tôi không quan tâm chuyện đó, người nhà họ Hoàng chỉ có tôi mới có quyền giết”, Hoàng Chân nói.



Lục Hi nhíu mày thở dài: "Muốn sao cũng được, muốn tìm cái chết tôi cũng không ngăn cản".



"Giờ Tý ba ngày sau tôi chờ anh Lục tại đình Nam Hồ Lang Gia".



“Đúng là phiền phức”, Lục Hi liếc nhìn cuộn giấy phía sau lưng Hoàng Chân rồi gật đầu đồng ý.



Hoàng Chân cười với Lục Hi, lộ ra hàm răng đều tăm tắp nói: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe”, sau đó hắn ta mới xoay người rời đi.
"Nếu như anh có thể đánh bại tôi thì cuộn giấy này sẽ thuộc về anh".



Khi Hoàng Chân biến mất, hắn ta còn nói vọng lại một câu.



Lục Hi lắc đầu, ngã xuống ghế liền ngủ thiếp đi, dường như anh không hề để ý đến lời khiêu chiến của Hoàng Chân.




Lục Hi vừa nằm xuống một chút thì lại nghe thấy tiếng bước chân đi vào tiệm tạp hóa.



Lục Hi khó chịu đứng dậy nói: "Không cho người ta ngủ sao?"



Hoắc Tư Duệ nghe Lục Hi đột nhiên quát lên thì giật mình.



"Sao lại là cô?"




Lục Hi lúc này mới phát hiện người tới là Hoắc Tư Duệ.



“Tôi có chút việc tìm anh, sao anh lại tức giận như vậy?”, Hoắc Tư Duệ hỏi.



Lục Hi lắc đầu nói: "Tôi vừa mới gặp một người bị bệnh thần kinh, không sao".



"Vừa rồi tôi cũng gặp một người ăn mặc rất kỳ lạ nhưng gương mặt lại trông rất mê người. Tôi không thể phân biệt được đó là đàn ông hay phụ nữ. Người đó còn cười với tôi, nhưng nụ cười lại có chút đáng sợ", Hoắc Tư Duệ nhíu mày nói.



“Dạo gần đây người bị bệnh thần kinh đúng là không ít”, Lục Hi nói xong liền ngã xuống ghế sô pha.



Hoắc Tư Duệ đi tới bên cạnh Lục Hi ngồi xuống, thấy Lục Hi sắp ngủ thì cau mày nói.



"Anh Lục, em gái tôi mất tích mấy ngày nay, chúng tôi không liên lạc được. Anh có thể giúp tôi tìm nó được không?"



Kể từ lần trước khi Hoắc Ngọc Phụng đùng đùng chạy tới đây rồi rời đi với tâm trạng không tốt, ban đầu lái xe đi theo cô ta nhưng đến tối thì mất dấu, đến bây giờ cũng không liên lạc được, lúc này Hoắc Tư Duệ bắt đầu lo lắng.



Nhưng cô đã cố gắng hết sức mà vẫn không tìm được cô em gái ngỗ ngược này, trong lúc tuyệt vọng, cô đành phải đến gặp Lục Hi để xem anh có thể làm được gì không.



Nghe vậy, Lục Hi thở dài, tỏ vẻ thông cảm cho việc Hoắc Tư Duệ có một người em gái như vậy.



Anh lấy điện thoại ra gọi ngay cho Phù Đồ.



Một lúc sau, cuộc gọi đã được kết nối.







"Hãy giúp tôi tìm một người tên là Hoắc Ngọc Phụng mười tám tuổi, tìm được thì gọi cho tôi".



Nói chuyện điện thoại xong anh liền tiếp tục ngã người xuống ngủ.



Phù Đồ bây giờ đã là đại ca của thế giới ngầm Tây Kinh, đã thu phục được vô số thế lực lớn nhỏ ở Tây Kinh, chỉ cần Hoắc Ngọc Phụng còn ở Tây Kinh thì hắn ta nhất định sẽ tìm được.



Nhìn thấy Lục Hi có lòng giúp đỡ, Hoắc Tư Duệ cũng an tâm rất nhiều.



Nhìn thấy Lục Hi ngủ say, Hoắc Tư Duệ không hiểu tại sao anh lại hay buồn ngủ đến như vậy, kể từ lần đầu cô gặp anh thì anh luôn luôn ở trong trạng thái vừa nằm xuống là ngủ.



Hoắc Tư Duệ bất lực nhìn thấy đống hỗn độn trong tiệm tạp hóa, lắc đầu rồi lại bắt đầu âm thầm dọn dẹp.

1646811455546.png

"Được rồi, chúng ta ăn gì?"



Hoắc Tư Duệ vừa nghe Lục Hi muốn mời mình ăn cơm thì liền vui vẻ ra mặt.



"Đi thôi, đi rồi sẽ biết".




Lục Hi đứng dậy đi ra ngoài, Hoắc Tư Duệ cũng nhanh chóng đi theo.



Một lúc sau, chiếc Santana của anh đã phóng như bay trên đường.



"Tại sao anh lại lái một chiếc xe bị hỏng như vậy?"



Hoắc Tư Duệ ngồi trong xe khó hiểu hỏi Lục Hi đang lái xe.




Không phải là cô chê bai xe của Lục Hi, cô biết với năng lực của Lục Hi thì muốn mua loại xe nào mà không mua được, cô chỉ thắc mắc sao anh lại cứ cố chấp lái một chiếc xe hư hỏng như vậy.



Lục Hi cười nói.



"Chiếc xe này là quà của bạn tôi tặng, tôi không nỡ vứt bỏ".



Hoắc Tư Duệ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.



Có đôi khi đồ vật quý giá không nằm ở giá trị của nó đắt bao nhiêu mà nằm ở việc nó đã cùng với chủ nhân trải qua những chuyện gì.



Không bao lâu sau hai người đã dừng xe trước đại học Tây Kinh rồi bước xuống xe.



Bước vào một quán mì xào nhỏ ở phía đối diện, Lục Hi mỉm cười nhìn một người đang bận rộn ở bên trong.



Bên trong quán có một cô gái trẻ xinh xắn với gương mặt lúc nào cũng mỉm cười, mái tóc đen dài buộc lên kiểu đuôi ngựa, liên tục đi qua đi lại giao đồ ăn cho khách.



"Vào thôi, mì ở đây ngon lắm".



Lục Hi nói với Hoắc Tư Duệ rồi bước vào quán mì trước.



Hoắc Tư Duệ sinh ra trong một gia đình khá giả, chưa bao giờ tới những quán lề đường như vậy ăn cơm cho nên có vẻ hơi lúng túng.



Hai người tìm được một chỗ trống rồi ngồi xuống, lúc này cô gái kia phát hiện có khách bước vào nên nhanh chóng chạy đến chào hỏi.



"Quý khách ăn gì... a anh Lục, anh đến rồi".



Khi cô gái nhìn thấy Lục Hi, nụ cười trên mặt cô càng thêm rạng rỡ.



Lục Hi cũng cười nói: "Chà, Đông Ni càng ngày càng xinh đẹp, mau mang cho anh hai bát mì xào nào".



"Anh Lục lại chê cười người ta rồi, anh chờ một chút, em sẽ mang tới ngay".



Cô gái nói với Lục Hi rồi hất tung mái tóc đuôi ngựa của mình, chạy như bay ra sau bếp.



Hoắc Tư Duệ nhìn thấy cảnh này thì nhịn không được mà khẽ vỗ lên lưng của Lục Hi một cái rồi nói.



"Còn bảo là mời người ta đi ăn cơm, hóa ra là muốn chạy tới đây thăm cô em xinh xắn kia".



Nhưng cô ngay lập tức nhận ra hành động của mình có vẻ không được thích hợp cho nên cả khuôn mặt liền đỏ bừng lên.



Lục Hi nhìn Hoắc Tư Duệ, nụ cười trên mặt biến mất, lại nói với giọng buồn buồn.



"Cô ấy là em gái một người bạn tốt của tôi, anh của cô ấy đã cùng tôi vào sinh ra tử, lúc anh ấy gặp nạn đã nhờ tôi chăm sóc người thân duy nhất của anh ấy, cũng chính là cô em gái này".
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cực Phẩm Chiến Long
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Chương 37-40
Cuồng Long Cái Thế
Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom