• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 604-605

Chương 604: Người của tao cũng dám đánh

Trong lúc cảm khái, mọi người đồng loại nhìn Phù Đồ đang từ từ đi về phía Somchai, có vẻ như hắn ta còn muốn tiếp tục chiến đấu.

Tuy nhiên, cho dù Phù Đồ có vũ khí trong tay thì hắn ta cũng không phải là đối thủ của Somchai chứ đừng nói là tay không như bây giờ, e là sẽ thất bại thảm hại.

Tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng cho hắn ta, đây rõ ràng là đang tự tìm đường chết!

Song vào lúc này, một giọng nói lười biếng cất lên.

"Đủ rồi, ngay cả người của tao cũng dám đánh, Somchai, mày to gan quá nhỉ”.

Mọi người nghe xong đều sững sờ, dưới thế lực mạnh mẽ như vậy của Somchai, ai dám khiêu khích hắn thế này? Chê bản thân sống quá lâu rồi sao?

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn quanh tìm kiếm người vừa lên tiếng. Chu Nhã kinh ngạc phát hiện, một mái tóc đen dài bỗng nhiên xuất hiện trên đầu Lục Hi đang ở bên cạnh cô ấy, dung mạo cũng thay đổi theo, trở nên vô cùng anh tuấn.

Lục Hi mỉm cười nhìn Chu Nhã và những người khác đang trợn tròn mắt sững sờ, sau đó đi về phía võ đài.

Lúc này, Ngô Đạt liền hoảng hốt nói: "Anh muốn làm gì, đi nộp mạng à, anh đừng tưởng với chút bản lĩnh của mình thì có thể là đối thủ của Somchai. Muốn chết cũng đừng liên lụy đến chúng tôi”.

Lục Hi liếc mắt nhìn Ngô Đạt một cái, không thèm quan tâm đến anh ta, chậm rãi đi về phía đấu trường.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn Lục Hi, tiếng bàn tán xôn xao, người này đúng là quá to gan, lớn tiếng mắng Somchai thì thôi đi, còn dám xuất hiện, đây không phải là đang tự tìm đường chết sao?

Lúc này Lục Hi mới chậm rãi đi đến bên cạnh Phù Đồ. Phù Đồ nghe thấy giọng nói của Lục Hi thì lập tức dừng lại, cúi đầu, chắp tay cung kính.

“Đúng là mất mặt quá, haiz, nếu không phải sợ anh bị đánh chết thì tôi thật sự không muốn ra mặt chút nào”, Lục Hi lắc đầu.

Lúc này, Phù Đồ cúi đầu, vẻ mặt hổ thẹn đáp: “Xin lỗi anh Lục, khiến anh thất vọng rồi”.

“Haiz, bỏ đi”, Lục Hi nói tiếp: “Người này là hoành luyện tông sư, anh có thể chống cự đến bây giờ đã rất giỏi rồi, là tôi yêu cầu quá cao”.

Lúc này, tất cả các ông trùm đều nhìn Lục Hi bằng ánh mắt kinh ngạc, bọn họ không hiểu tại sao trước mặt người này Phù Đồ chín mạng lại cung kính như vậy. Phải biết rằng, Phù Đồ chín mạng là một người cực kỳ hung dữ, chưa từng thấy hắn ta phục ai bao giờ.

Sau khi Lục Hi giáo huấn Phù Đồ xong, anh quay lại nhìn Somchai, chậm rãi nói: "Hoành luyện tông sư cũng rất lợi hại, có điều mày tưởng Hoa Hạ là nơi mày có thể làm chuyện ngang ngược sao?"

Đám ông trùm kia nghe thấy bốn chữ hoành luyện tông sư đều vô cùng kinh hãi.

Mặc dù bọn họ không phải tông sư, nhưng bọn họ cũng biết hoành luyện tông sư mạnh đến mức nào.

Hoành luyện tông sư là tu luyện toàn bộ cơ thể đến mức mình đồng da sắt, bất khả xâm phạm. Bọn họ có thể chống lại gươm đao chỉ bằng cơ thể mà không cần dùng chân khí. Hơn nữa, toàn bộ cơ thể của bọn họ đều có thể dùng làm vũ khí, thiên về tấn công ở cự ly gần.

Khi đạt đến cấp độ hoành luyện tông sư, đây có thể được gọi là một vũ khí hình người, cực kỳ hung ác. Các tông sư bình thường bị cấp bậc này tiếp cận thì chỉ có kết cục thảm bại, ngoài ra hoành luyện tông sư ra tay đều vô cùng tàn nhẫn, bình thường đối thủ của bọn họ không mất mạng thì cũng bị thương nặng, kết cục cực kỳ thê thảm không gì tả nổi.

Lúc này chỉ thấy Somchai đang đứng khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Lục Hi nói: “Đã biết sự lợi hại của hoành luyện tông sư, vậy mà còn dám đến nộp mạng?”

Somchai cũng nhận ra rằng nếu Lục Hi có thể giáo huấn Phù Đồ như vậy thì có lẽ người này cũng là một tông sư, bởi vì Phù Đồ đã là bán bộ tông sư rồi, nên mặc dù trông hắn có vẻ kiêu ngạo, nhưng trong lòng đang hết sức đề phòng.

“Haha, nộp mạng, mày mạnh miệng thật đấy”, Lục Hi chậm rãi nói: “Vốn dĩ tao không thèm để ý đến mày, nhưng mày lại quá mức huênh hoang, tự chặt một cánh tay thì tao sẽ cho mày rời đi, nếu không thì chuẩn bị bỏ mạng lại đi".

Lúc này, Lục Hi đứng chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Somchai.

Mọi người nghe vậy, ai nấy cũng đều kinh hồn bạt vía.

Trước mặt Somchai lại dám ăn nói ngông cuồng như vậy, vừa rồi tên này không nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Vương Hổ và những người khác sao, hay hắn chính là tên thiểu năng?

Sắc mặt của các ông trùm đanh lại, người này dám nói như vậy, lẽ nào có tự tin đánh bại Somchai?

Nếu đúng thật như vậy, người này thực sự là cứu tinh của mọi người rồi, bởi vì bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết.

Lúc này, Ngô Đạt đang ở trên khán đài nhìn Lục Hi nói: "Tên ngu này, tưởng bản thân có chút tài lẻ biến hình liền dám huênh hoang trước mặt Somchai, người đó là tông sư đấy, đồ ngu, nhất định đừng làm liên luỵ đến chúng ta".

Dù sao thì Lục Hi cũng đi cùng bọn họ, nếu Somchai tức giận lây sang bọn họ thì tính mạng của bọn họ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Nghe Ngô Đạt nói vậy, trên mặt Vương Kiều và những người khác cũng trở nên lo lắng, chỉ có Chu Nhã khẽ cau mày, nhẹ nhàng nói: “Ít nhất anh ấy có gan xuống đó, so với chúng ta lợi hại hơn nhiều, chúng ta còn có lý do gì chỉ trích anh ấy chứ”.

Lúc này, Ngô Đạt không biết vì sao lửa giận trong lòng lại đột nhiên bùng cháy, anh ta nhắm vào Chu Nhã: "Hắn đây là đang tự tìm đường chết, là đồ ngu, sao cô lại vì một kẻ ngu mà nhiều lần chống đối tôi?"

Chu Nhã nhìn Ngô Đạt, không biết tại sao trong lòng lại dâng lên một tia chán ghét, cô ấy nhíu mày nhìn Lục Hi, không nói chuyện với người này nữa.

Ngô Đạt nhìn dáng vẻ của Chu Nhã, cảm giác trong ngực đang kìm nén một cục tức, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, Somchai bỗng nhiên lên tiếng.

Hắn nhìn Lục Hi nở một nụ cười u ám nói: "Muốn tao tự chặt một cánh tay, người Hoa Hạ bọn mày không có bản lĩnh đó, đừng nói nhảm nữa, nếu như mày dám xuất hiện, vậy thì thể hiện chút năng lực đi”.

Somchai nói đến đó, đột nhiên chân khí màu vàng đất trên người biến mất, một luồng khí tức hung hãn từ từ lan tràn, giống như một con hổ đã nhắm được con mồi đang chuẩn bị ăn tươi nuốt sống, khiến người ta kinh hãi không thôi.
Chương 605: Tạo dựng quan hệ

Lục Hi chỉ hờ hững nhìn Somchai, trên mặt không có biểu cảm gì.

Đúng lúc này, Somchai đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm trong mắt Lục Hi, đây là trực giác mà hắn đã trau dồi được sau nhiều năm khổ luyện trong núi sâu và những lần chiến đấu chống lại rất nhiều yêu thú.

Trong lòng Somchai vô cùng cảnh giác, hắn gầm lên một tiếng, xung quanh người hắn hình thành một phạm vi Trọng Lực rộng năm mét, sau đó lao thẳng về phía Lục Hi như hổ phi xuống núi.

Cùng lúc đó, một chiếc gai xương màu lục lam dài ba tấc đột nhiên xuất hiện trên khớp xương của Somchai, nó được bọc trong một lớp chân khí màu vàng đất, trông giống hệt một con quái thú hình người, khí thế hừng hực lao về phía phía Lục Hi.

Somchai đã dùng hết sức lực của mình trong đòn tấn công này, bởi vì hắn cảm thấy Lục Hi là một nhân vật nguy hiểm, diều hâu vồ thỏ cũng cần phải cố gắng hết sức, trước mặt nhân vật nguy hiểm này Somchai không thể sơ ý được.

Lúc này, nhìn vào sự thay đổi của Somchai tất cả mọi người đều vô cùng kinh hoàng, ngay cả một người ngoại giới cũng có thể nhận ra Somchai đã dốc hết toàn bộ sức lực. Nghĩ đến cái chết thê thảm vừa rồi của Vương Hổ và những người khác, lúc đó Somchai vẫn còn nhẹ tay, đối với thực lực của hắn bây giờ, mọi người càng thêm chấn động.

Tất cả những ông trùm đều có thể cảm nhận được sức mạnh lúc này của Somchai, phạm vi Trọng Lực và gai xương trên người Somchai hoàn toàn là một hung khí giết người, nếu bây giờ đến gần hắn thì sẽ bị phân xác ngay lập tức.

Tuy nhiên, lúc này Lục Hi vẫn đứng đó chắp tay sau lưng, dửng dưng nhìn Somchai đang lao về phía mình, không hề có chút động tĩnh nào, Phù Đồ đứng sang một bên, mặt không chút biểu cảm.

Chu Nhã vô cùng lo lắng, tim như muốn nhảy ra ngoài, còn Ngô Đạt lại hung ác mắng một câu đồ ngu.

Khoảnh khắc này, Somchai đã đến gần Lục Hi, phạm vi Trọng Lực đã bao trùm toàn thân, trái tim của mọi người đều đang bay lơ lửng trên cao, như thể bọn họ đang bị treo trên một vách núi cao vạn trượng.

Có điều, lúc này Lục Hi vẫn không hề có động tĩnh gì, Somchai đã đến trước mặt anh, thấy Lục Hi kiêu ngạo như vậy, trong lòng Somchai không khỏi tức giận, trong phạm vi của hắn, bị hắn tiếp cận còn không có chút phòng bị nào, đúng là tự tìm đường chết.

"Chịu chết đi”.

Somchai hét lên, một vầng sáng màu vàng chói lọi từ trong cơ thể hắn phun ra, vừa vặn đâm sầm vào người Lục Hi, với hình thái hiện tại, thân thể của Lục Hi e là sẽ lập tức bị nổ tan tành, không ít người đã đã thốt lên thành tiếng.

Đúng lúc này, một ngọn lửa vàng sẫm cao ba mét đột nhiên từ trong cơ thể Lục Hi bốc lên, một nắm đấm đã hoàn toàn hóa thành màu vàng sẫm lao thẳng về phía Somchai.

"Bùm!"

Tiếng nổ lớn vang lên, Lục Hi không hề di chuyển, anh vẫn đứng yên tại chỗ, còn Somchai lại giống như một con tôm khô, khom người không ngừng bay về phía sau, hai chân cày thành một đường rãnh sâu trong lòng đất.

Somchai bị đánh lui hơn mười mét mới có thể dừng lại, ngây người đứng im tại chỗ. Còn Lục Hi chỉ nhẹ nhàng thu lại nắm đấm, lắc đầu, chắp tay sau lưng.

Lúc này, bầu không khí vô cùng im lặng.

Một lúc lâu sau, mọi người mới xôn xao cả lên.

Người này đúng là quá mức lợi hại, vậy mà lại có thể một đấm đánh bay, chuyện này thực sự là không thể tưởng tượng nổi.

Những ông trùm kia vô cùng vui mừng, người này có uy thế như vậy, chắc chắn là đối thủ của Somchai, có thể nói là bọn họ được cứu rồi.

Ngô Đạt và những người khác đều há hốc mồm miệng, hoàn toàn không dám tin kết quả này, bọn họ không ngờ tên Lục Hi trông rất bình thường kia lại có thể sánh ngang với Somchai. Chuyện này thực sự không thể tin nổi.

Nhưng chỉ có Phù Đồ là vẫn vô cảm, như thể đó là chuyện đương nhiên.

Lúc này, Lục Hi chợt nói với Phù Đồ: "Somchai đã chết. Xem ra trận đấu quyền anh này cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta đi thôi”.

"Vâng, anh Lục”.

Phù Đồ đáp lại một tiếng, cùng Lục Hi bước ra ngoài.

Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ, không phải Somchai vẫn đứng sờ sờ ở đó sao, sao lại nói hắn đã chết?

Song đúng lúc này, một dòng máu lớn chậm rãi chảy ra từ khóe miệng Somchai, thân hình hắn lắc lư hai cái, sau đó quỳ cái “phịch” trên mặt đất, đầu cúi xuống.

"Cái gì?"

"Somchai cứ như vậy mà chết rồi?"

"Không thể nào!"

Nhìn thấy Somchai quỳ trên mặt đất, không hề phát ra tiếng động nào, vẻ mặt ai nấy cũng viết rõ mấy chữ không thể tin được.

"Phù Đồ, đi thong thả nhé”.

Lúc này, Ân Bặc đột nhiên hét lên, cùng một băng ông trùm vội vã đi xuống võ đài, đến trước mặt Somchai, lúc này mới phát hiện hắn thực sự đã chết, hoàn toàn tắt thở.

Mười mấy ông trùm thấy vậy thì vô cùng kinh hãi, bọn họ lần lượt đi tới bên cạnh Lục Hi, cung kính nhìn anh, Ân Bặc nói: "Phù Đồ, có thể giới thiệu vị cao nhân này với chúng tôi được không? Chúng tôi thực sự vô cùng kính phục anh ấy”.

Một đấm giết chết một vị hoành luyện tông sư. Lúc này, trong lòng bọn họ đối với Lục Hi tràn đầy tôn kính, đây không phải là chuyện mà tông sư bình thường có thể làm được, thực lực của Somchai nằm ngay trước mặt, bọn họ đều tận mắt chứng kiến. Nhưng thực lực của Lục Hi, bọn họ không tài nào ước lượng được, cũng không tưởng tượng nổi một người có thể một đấm giết chết hoành luyện tông sư sẽ là sự tồn tại khủng khiếp đến mức nào.

Nghe Ân Bặc nói vậy, Phù Đồ liếc mắt nhìn Lục Hi một cái, sau đó chậm rãi nói: "Mọi người cứ gọi anh Lục là được rồi”.

"Hóa ra là anh Lục. Cảm ơn anh đã ra tay cứu giúp, chúng tôi vô cùng cảm kích”.

Ân Bặc và những người khác nghe thế thì vội vàng hành lễ cảm ơn Lục Hi.

Lục Hi đánh chết Somchai, có thể nói là đã giúp bọn họ giải vây trong nháy mắt, nếu không e là tất cả bọn họ đều sẽ phải theo chân Vương Hổ.

Lục Hi liếc mắt nhìn bọn họ, chậm rãi nói: "Không cần khách sáo, là tên Somchai này tự tìm đường chết, dám đến Hoa Hạ huênh hoang làm càn, cho dù tôi không ra tay thì cũng sẽ có người xử lý hắn".

Trái tim của những ông trùm như muốn đông cứng lại, trong lòng bọn họ tông sư đã là sự tồn tại vô địch rồi, còn ai có thể xử lý được hắn. Có điều, bọn họ nào dám chất vất lời của Lục Hi, chỉ có thể lần lượt đáp phải.

Lúc này Lục Hi cụt hứng nói: "Đã đến lúc nên trở về rồi, có lẽ tiếp theo cũng không có gì đáng xem cả”.

Ân Bặc nghe vậy vội vàng nói: "Anh Lục, cho chúng tôi cơ hội chuẩn bị ít rượu nhạt rồi nói chuyện tâm tình một chút được không?"

Vừa nghe thấy Lục Hi sắp rời đi, Ân Bặc và những người khác bỗng trở nên sốt sắng, đâu dễ dàng gì mà gặp được cao nhân thế này, nếu có thể tạo dựng chút quan hệ, không phải sẽ có hậu thuẫn lớn sao.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cực Phẩm Chiến Long
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Chương 26-30
Cuồng Long Cái Thế
Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom