• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (1 Viewer)

  • Chương 21-25

Có thể nói ra những lời này thì hiển nhiên đối phương cũng phải là một võ giả.




Tuy nhiên, Hoàng Sào cũng có sự tự tin của riêng mình.



Hành trình tu luyện võ đạo, ngoài sự khổ luyện còn cần phải có đủ tài năng và thời gian lĩnh hội nghiền ngẫm.



Từ nhỏ ông ta đã là người đứng đầu trong dòng họ, vô cùng giỏi võ nghệ, thậm chí còn chăm chỉ luyện tập ngày đêm, tuy hiện giờ ông ta vẫn chỉ là võ giả hậu thiên nhưng cũng đã sắp tiếp cận đến cảnh giới tiên thiên.



Ngay cả khi đụng phải một võ giả tiên thiên thì Hoàng Sào cũng có đủ tự tin để chiến đấu.



Lục Hi trông chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, cho dù có luyện võ từ trong bụng mẹ thì bất quá năng lực cũng chỉ đạt tới tầm đó, cho nên Hoàng Sào không hề sợ hãi một chút nào.



"Nhóc con, chỉ mới học được chút công phu mà đã dám đứng đây dõng dạc nói chuyện với tao, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là sức mạnh của võ giả hậu thiên".



Hoàng Sào vừa dứt lời liền tiến lên, ông ta rất cao lớn, chân rất dài, chỉ bước mấy bước là đã tới trước mặt Lục Hi.



"Tiếp một quyền của tao đi".



Hoàng Sào mạnh mẽ quát lên.



Một đường quyền cực mạnh đã được tung ra, một quyền này mang theo kình phong đánh từ trên đỉnh đầu Lục Hi đánh xuống.



Hoàng Sào có thân hình vô cùng cao lớn, trong khi đó Lục Hi lại đang ngồi, một quyền này tung ra tựa như núi cao giáng xuống, mang theo khí lực cuồn cuộn khiến cho không khí bên trên nắm đấm cũng rung động mạnh mẽ như đang gầm thét.



Cho dù Lục Hi là người sắt thì e rằng dưới một quyền này anh cũng sẽ bị đánh nát.



Tuy nhiên, Lục Hi chỉ âm thầm lắc đầu, khi anh còn làm lính đánh thuê thì anh đã là một cao thủ tiên thiên rồi, nếu không thì không biết anh đã phải chết ở ngoài chiến trường bao nhiêu lần.



Hơn nữa sau khi anh ăn thịt rồng và tu luyện Long Đằng quyết thì thực lực của anh lại càng tăng cao hơn nữa, hiện tại chính anh cũng không biết tu vi võ đạo của mình đang nằm ở bậc nào.



Chỉ có điều trong lòng anh vẫn rất rõ ràng, ngay cả khi có phải đụng độ với một tông sư thì anh cũng sẽ không hề nao núng chứ đừng nói tới một võ giả hậu thiên nhỏ nhoi.



"Muốn chết".



Nhìn thấy Hoàng Sào dùng toàn lực đánh tới thì Lục Hi cũng hết sức tức giận, anh chưa bao giờ mềm lòng với kẻ địch của mình.



Tử tế với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình.


Đây là tín ngưỡng mà Lục Hi luôn đặt lên hàng đầu.
Hai chữ "muốn chết" vừa thốt ra khỏi miệng thì Lục Hi đã đột nhiên đứng lên, anh thậm chí còn không quan tâm đến đường quyền đang giáng xuống đỉnh đầu mình mà đã thẳng tay tung một quyền vào ngực Hoàng Sào.



"Bốp!"



Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên, một quyền của Lục Hi đi sau nhưng đến trước, mạnh mẽ oanh tạc lồng ngực của Hoàng Sào.




"Hự!"



Hoàng Sào hộc máu bay ngược ra ngoài.



"Ông Hoàng".




Phù Đồ nãy giờ vẫn giống như một người câm nhưng cuối cùng cũng đã lên tiếng, nhanh chóng sải bước đến bên cạnh Hoàng Sào.



Vừa đỡ Hoàng Sào dậy hắn ta vừa lấy ra một con dao găm, ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn nhìn chằm chằm Lục Hi.



Lúc này Phù Đồ đã vô cùng khiếp sợ, hắn ta biết rõ thực lực của Hoàng Sào, sau bao nhiêu năm lăn lộn ở trên đường phố Tây Kinh ông ta chưa từng gặp được địch thủ.



Có bao nhiêu cao thủ tự xưng nhưng khi đứng trước mặt Hoàng Sào đều chỉ giống như đám gà chó chạy loạn, thế mà người này chỉ cần một quyền là đã có thể khiến cho Hoàng Sào bị thương nặng, thực lực của người này rốt cuộc mạnh đến mức nào?



Máu không ngừng trào ra khỏi miệng Hoàng Sào, lẫn trong máu tươi còn có không ít thịt vụn, dường như nội tạng của ông ta đều đã nát hết cả ra, thương tích cực kỳ nghiêm trọng.



"Ông Hoàng, ông đi trước đi".



Thấy tình hình như vậy, Phù Đồ dứt khoát quyết định che chắn cho Hoàng Sào bỏ chạy, đồng thời cũng sẵn sàng liều chết, thực lực của Lục Hi tuyệt đối nghiền nát Hoàng Sào cho nên hắn ta cũng tự biết mình không phải là đối thủ của anh.



Tuy nhiên, mạng sống của hắn ta là do ông Hoàng ban cho, lần này hắn ta sẽ trả mạng cho ông ta.



Hoàng Sào nhìn Lục Hi hồi lâu, nghe được lời này của Phù Đồ thì cười khổ lắc đầu nói: "Không cần, chúng ta đi thôi, người ta sẽ không đuổi theo đâu".



Trong thâm tâm của Hoàng Sào biết rằng một quyền này đã lấy được mạng của mình, đối phương không cần phải ra tay thêm lần nữa, Phù Đồ ở lại chẳng qua cũng chỉ có thể chịu chết mà thôi.



Phù Đồ nghe xong cũng biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Lục Hi cho nên đã nhanh chóng giúp Hoàng Sào đứng dậy rời khỏi nơi này.



Với sự giúp đỡ của Phù Đồ, Hoàng Sào cố gắng đứng dậy nói: "Thế gian không thiếu anh hùng, hôm nay họ Hoàng tôi đã được mở rộng tầm mắt".



Lục Hi chắp tay sau lưng, đứng ở đó lạnh lùng nói: "Tôi đã cảnh báo ông từ trước rồi".



"Cảm ơn cậu đã cho tôi thời gian xử lý hậu sự".



Sau khi nói xong, Hoàng Sào ôm ngực gục hẳn về phía của Phù Đồ, hai người chật vật rời đi.



Sau khi hai người rời đi, Lục Hi mới nhìn xuống nắm đấm của mình mà lắc đầu.



Kể từ khi anh ăn thịt rồng và tu luyện Long Đằng quyết thì sức mạnh của anh đã phát triển quá nhanh khiến cho anh thậm chí còn không thể khống chế được sức mạnh của chính mình.



Vốn dĩ anh không muốn giết Hoàng Sào, chỉ muốn đánh trọng thương ông ta để dạy cho ông ta một bài học, để ông ta sau này không dám tới quấy rầy mình nữa, đồng thời cũng cho Mục Duy Trân một lời cảnh cáo.



Tuy nhiên cuối cùng anh vẫn không kiểm soát được sức mạnh, đã trúng một quyền của anh thì Hoàng Sào hẳn là không còn sống được bao lâu nữa.


Hoàng Sào và Phù Đồ đã ra khỏi đường Triều Văn, cả hai chật vật đứng trên lề đường.
Hoàng Sào hộc máu nói: "Mau đón xe đưa tao đến biệt thự Nam Sơn".



Phù Đồ ngay lập tức đón một chiếc taxi, kéo người tài xế xuống, đỡ Hoàng Sào lên xe rồi phóng đi giữa tiếng la hét của người tài xế.




Trong lúc lái xe, hai hàng lông mày của Phù Đồ nhíu chặt.



Hắn ta biết vết thương của ông Hoàng rất nghiêm trọng, sinh mạng có thể chấm dứt bất cứ lúc nào, bọn họ phải nhanh chóng chạy tới chỗ đó tìm cao nhân có thể chữa trị cho ông Hoàng. Trên đường đi hắn ta liên tục vượt đèn đỏ, nửa giờ sau chiếc xe taxi cuối cùng cũng đã dừng lại phía trước cổng lớn biệt thự Nam Sơn.



Hoàng Sào xuống xe, ôm lồng ngực đẫm máu bước tới phía trước cổng biệt thự, vừa hô lớn vừa hộc máu.



"Hoàng Sào, đứa con trai bị từ mặt của nhà họ Hoàng đến cầu cứu".




Hoàng Sào thật ra là người của nhà họ Hoàng, nếu như để võ giả khắp thiên hạ biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ chấn động đến thất kinh hồn vía.



Cổng lớn biệt thự đóng chặt, Hoàng Sào hộc máu, quỳ trước cổng chờ đợi.



Ông ta biết với thân phận hiện tại của mình thì không thể tùy tiện bước vào nhà họ Hoàng, như vậy chắc chắn sẽ mang lại phiền phức cho nhà họ Hoàng, ông ta chỉ có thể chờ người của dòng họ ra xử lý.



Một lúc sau, đèn trong sân bật sáng, cánh cổng bật mở, một ông lão chừng sáu mươi tuổi bước ra, xung quanh có hàng chục người cùng bước ra ngoài.



Ông lão đang mặc một bộ đồ ngủ và một chiếc áo choàng dài, có vẻ như ông ta đã nằm xuống thì phải đứng bật dậy một cách vội vàng.



Nhìn thấy bộ dạng của Hoàng Sào, nét mặt của ông lão và đám người đi sau đều lộ ra vẻ nghiêm trọng.







Hoàng Sào vừa nhìn thấy gia chủ bước ra, hơn nữa những người đi theo gia chủ đều là nhân vật cốt cán của dòng họ cho nên cũng biết được thân phận thực sự của ông ta, vì vậy ông ta cũng không giấu diếm nữa mà dập đầu nói.



“Hoàng Sào cầu sinh gia chủ ứng cứu”.



Vừa nói ông ta lại vừa phun ra máu tươi trộn lẫn với thịt vụn, cảnh tượng vô cùng thê thảm.



Người mặc áo choàng ngủ vừa bước ra ngoài chính là Hoàng Triển Nghị, gia chủ nhà họ Hoàng, ông ta cau mày liếc nhìn Hoàng Sào một lúc lâu rồi mới lên tiếng.



“Anh đã bị trục xuất khỏi nhà họ Hoàng, không còn quan hệ gì với nhà họ Hoàng nữa, mau rời khỏi nơi này đi”.



Hoàng Triển Nghị nói xong liền không chút do dự xoay người đi vào trong, mấy người đi theo phía sau ông ta sửng sốt một hồi rồi sau đó cũng đều xoay người đi vào.



Cánh cổng biệt thự một lần nữa khép lại ngăn cách ánh mắt của Hoàng Sào cũng chặt đứt luôn sinh mạng của ông ta.



Hoàng Sào hoàn toàn sửng sốt, ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng gia chủ sẽ thấy chết không cứu.



Ông ta vì nhà họ Hoàng đã làm rất nhiều chuyện trong bóng tối mà không màng đến danh tiếng của bản thân trong suốt nhiều năm qua, cho dù có phải làm những việc trái với lương tâm thì ông ta vẫn làm để có thể mang lại của cải cho dòng họ.



Ông ta không
1646811363916.png

"Ông Hoàng, chúng ta xông vào".



Phù Đồ ở bên cạnh ông ta đã lấy ra dao găm, chuẩn bị xông vào sân biệt thự.



"Trở về".




Hoàng Sào cố hết sức ngăn cản Phù Đồ, sau đó thở hổn hển nói: "Vô ích thôi, tao sắp hết thời gian rồi, mau đưa tao đến tiệm tạp hóa Vong Ưu".



"Tiệm tạp hóa Vong Ưu?"



Nghe mệnh lệnh này, Phù Đồ tất nhiên rất sửng sốt.



"Đừng dài dòng, đi mau".




Mệnh lệnh của Hoàng Sào đã đưa ra, Phù Đồ không dám phản kháng, nhanh chóng đỡ Hoàng Sào lên xe, phóng như bay đến tiệm tạp hóa Vong Ưu.



Lúc này, trong phòng khách của biệt thự, Hoàng Triển Nghị và một số người khác đang ngồi, mỗi người đều có vẻ mặt nghiêm trọng, không ai lên tiếng.



Thật lâu sau, rốt cuộc mới có người không nhịn được mà nhỏ giọng nói.



"Gia chủ, Hoàng Sào nói thế nào cũng có đóng góp không nhỏ cho dòng họ. Hôm nay chúng ta thấy chết không cứu có phải không được tốt cho lắm hay không?"



Hoàng Triển Nghị thở dài nói.



"Tôi biết mọi người sẽ thắc mắc về quyết định này".



Hoàng Triển Nghị đứng dậy đi đi lại lại một lúc lâu trước khi chậm rãi nói.



“Tôi đã xem qua thương thế của Hoàng Sào, trừ phi sử dụng đến bảo vật trấn tộc thì mới có thể khôi phục được, nhưng cho dù khôi phục thì Hoàng Sào có lẽ cũng chỉ còn là một kẻ tàn phế”.



“Như mọi người đều biết, mấy năm gần đây dòng họ ta đã sinh ra được một thiên tài là Hoàng Chân, tư chất hơn người, vô cũng tài giỏi, rất có thể sẽ bước vào được cảnh giới tông sư, bảo vật trấn tộc phải giữ lại để bồi dưỡng cho Hoàng Chân”.



“Trong dòng họ chỉ cần có một người có thể bước vào cảnh giới tông sư thì chắc chắn sẽ khiến cho dòng họ vinh quang hưng thịnh, trên toàn cõi Hoa Hạ này nhà họ Hoàng sẽ trở thành thế lực bậc nhất, chuyện này có ý nghĩa rất trọng đại”.



“Hoàng Sào chẳng qua cũng chỉ là một người sắp chết, hơn nữa còn có thân phận không tốt đẹp, không lẽ lại xứng đáng để dùng bảo vật trấn tộc cứu mạng hay sao?”



Lý do của Hoàng Triển Nghị khiến mọi người không nói nên lời.



Đứng trên lập trường của dòng họ, sự kiên quyết của Hoàng Triển Nghị không có gi đáng trách.



Nhưng mà làm như vậy đối với một người luôn luôn trung thành với dòng họ, vì dòng họ mà mang tiếng xấu suốt bao nhiêu năm nay để có những đóng góp to lớn mà nói thì chẳng phải là quá bạc bẽo rồi sao?



Làm như vậy với Hoàng Sào có phải là đã quá tàn nhẫn rồi không?



Lúc này, trong đầu mọi người đều có ý nghĩ như vậy.



"Tôi biết mọi người sẽ nói tôi tàn nhẫn máu lạnh, nhưng mọi người phải nhớ rằng tôi làm chuyện này là vì dòng họ, cũng giống như Hoàng Sào vì dòng họ mà mang tiếng xấu trên lưng, tôi không thẹn với lòng, nói vậy Hoàng Sào cũng sẽ hiểu được".



...



Đường Triều Văn.



Với sự giúp đỡ của Phù Đồ, Hoàng Sào đã được đỡ tới trước cửa tiệm tạp hóa Vong Ưu, sau khi đẩy hai cánh cửa gỗ ra, đi được vài bước thì ông ta liền nặng nề ngã gục xuống trước mặt Lục Hi đang ngủ.


Lục Hi dụi dụi mắt, bất mãn mở mắt ra, nhìn về phía Phù Đồ đang quỳ bên cạnh người vừa ngã xuống đất thì chậm rãi nói.


"Tình huống gì đây?"



Hoàng Sào giống như một con cá mắc cạn, thở hổn hển nói.




"Tôi tới tìm anh có việc".



"Ha ha, tìm tôi có việc gì thì cũng phải tuân theo quy tắc của tôi".



Lục Hi châm một điếu thuốc rồi nhẹ nhàng nói.




“Tôi biết, tôi sẵn sàng giao cho anh tất cả tài sản cùng các thế lực dưới tay mình, tôi chỉ yêu cầu anh nhổ sạch tận gốc nhà họ Hoàng, một kẻ cũng không bỏ sót”.



Trong khi nói, khuôn mặt của Hoàng Sào như vặn vẹo biến dạng.



Trong lòng ông ta đang rất đau.



Ông ta vất vả lăn lộn bên ngoài nhiều năm như vậy chỉ đổi lại được sự ruồng bỏ tàn nhẫn của dòng họ, hiện tại ông ta đang vô cùng oán hận nhà họ Hoàng, nếu không phải oán hận đến mức cố gắng nhịn lại mà chạy tới đây thì có lẽ ông ta đã chết từ sớm rồi.



Lục Hi nghe vậy thì lắc đầu.



"Tôi không thể làm chuyện diệt cả một dòng họ như vậy, xin thứ lỗi".



Hoàng Sào nghe vậy thì rất thất vọng nhưng sau đó ông ta lại đột nhiên nhớ ra điều gì rồi nói.



“Không phải là anh rất thích cổ vật hay sao? Tôi biết ở nhà họ Hoàng có một món cổ vật quý giá, chính là bảo vật trấn tộc của nhà họ Hoàng đã truyền qua không biết bao nhiêu đời, chắc chắn sẽ có ích đối với anh”.



Lục Hi cau mày nói: "Là thứ gì?"



"Đó là một cuộn giấy được người đứng đầu nhà họ Hoàng truyền từ đời này sang đời khác. Theo truyền thuyết, cuộn giấy đó có thể tỏa ra một loại năng lượng giúp võ giả nâng cao tu vi, chính là bảo vật trấn tộc của nhà họ Hoàng".



Hoàng Sào phải hết sức chật vật mới nói ra được câu này.



Lục Hi nghe vậy thì ánh mắt lóe lên một tia sáng, suy nghĩ một lúc lâu mới nói.



"Như vậy đi, ông kể cho tôi nghe ân oán giữa mình và nhà họ Hoàng để tôi suy nghĩ một chút xem có nên giúp ông hay không".



Thấy Lục Hi có hứng thú, Hoàng Sào đã dùng hết sức lực cuối cùng để kể lại câu chuyện trở mặt thành thù của mình và nhà họ Hoàng.



Lục Hi nghe xong thì thở dài, suy nghĩ một chút rồi mới nói.



“Thế thì tôi sẽ đồng
1646811376383.png

"Tôi rất hận bọn họ!"



Ngay lập tức ông ta phun ra máu tươi giàn giụa, lẫn trong máu còn có một phần tim văng ra ngoài, sau đó ông ta ngay lập tức từ giã cõi đời.




Nhìn thấy Hoàng Sào chết không nhắm mắt, Lục Hi thầm thở dài. Số phận của ông ta cũng thật là bi thảm, bị dòng họ lợi dụng rồi ruồng bỏ, bất kể ai đứng ở vị trí của ông ta thì cũng sẽ không thể cam lòng.



Tuy nhiên tất cả những gì mà Lục Hi có thể làm được cũng chỉ là phế đi Hoàng Triển Nghị trả thù cho ông ta, về phần bảo vật trấn tộc của nhà họ Hoàng, tuy rằng anh cảm thấy rất hứng thú với nó nhưng cũng không thể dùng vũ lực để đoạt được, còn phải nghĩ ra được biện pháp khác.



Còn đối với việc mà Hoàng Sào muốn tiêu diệt cả nhà họ Hoàng thì anh thật sự không thể nào làm được.




Anh và nhà họ Hoàng vốn không có thâm thù đại hận, nếu chỉ vì tiền tài mà làm ra chuyện như vậy thì anh chắc chắn sẽ bị người đời phỉ nhổ.



Khi đang làm lính đánh thuê anh còn chưa từng làm ra chuyện như vậy, huống chi là bây giờ.



Lúc này chỉ thấy Phù Đồ hướng về phía Lục Hi lạy một cái, sau đó hắn ta mới cởi áo của mình ra lau sạch vết máu trên mặt đất.



Sau khi lau sạch vết máu hắn ta lại cẩn thận dùng áo bọc lấy phần tim của Hoàng Sào phun ra lúc nãy rồi đeo ở bên hông.



Sau đó hắn ta liền ôm lấy thi thể của Hoàng Sào, chuẩn bị rời đi.



Lục Hi nhìn thấy hành động của Phù Đồ thì bỗng nhiên lên tiếng.



“Bây giờ tìm không ra được người trung thành như anh, tôi sẽ cho anh một bài kiểm tra, khi Hoàng Sào vừa chết thì chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ muốn chiếm đoạt địa bàn của ông ta, nếu như anh có thể bảo vệ địa bàn của Hoàng Sào đứng vững trước sóng gió thì địa bàn của Hoàng Sào tôi vẫn sẽ giao cho anh trong tương lai. Những vấn đề khác tôi sẽ giải quyết hết cho anh xem như là phần thưởng cho lòng trung thành của anh”.



Phù Đồ nghe vậy thì liền ôm xác Hoàng Sào cúi xuống dập đầu với Lục Hi lần nữa.



Sau đó hắn ta lặng lẽ rời đi.



Phù Đồ vốn không hề tham lam thế lực cùng tiền tài của Hoàng Sào, hắn ta chỉ muốn bảo vệ cơ nghiệp mà ông Hoàng đã vất vả xông pha mới tạo ra được để an ủi vong linh của ông Hoàng ở trên trời, đây là chuyện cuối cùng mà hắn ta có thể làm cho ông Hoàng.



Nhìn thấy Lục Hi một quyền đánh chết ông Hoàng, hắn ta biết rõ Lục Hi là một kẻ mạnh chân chính.



Mà đã lăn lộn trên đường đời thì sớm muộn gì cũng phải trả giá, mình đi giết người khác tất nhiên một ngày nào đó sẽ có người khác đến giết mình, cái chết của ông Hoàng hắn ta chỉ cảm thấy bi phẫn chứ không hề oán giận Lục Hi.



Những người mà hắn ta hận chính là người của nhà họ Hoàng thấy chết mà không cứu, ông Hoàng vì nhà họ Hoàng đã phải trả giá nhiều bao nhiêu hắn ta đều có thể thấy được, vậy mà bây giờ nhà họ Hoàng lại vô tình vứt bỏ ông Hoàng, hắn ta không thể nào chịu đựng được chuyện này.



Hắn ta ôm xác của Hoàng Sào quay trở về câu lạc bộ giải trí Đỉnh Thiên, đặt xác ông Hoàng trong một mật thất rồi lấy xuống một thanh đao lớn trên tường mật thất.



Thanh đao này là binh khí yêu thích của ông Hoàng, chính là một thanh Song Thủ đao, thân đao cao bằng một người trưởng thành lóe ra ánh sáng lạnh lẽo nhìn sắc bén vô cùng.



Đây là thanh đao mà ông Hoàng bảo người khác làm ra dựa theo kiểu dáng của Song Thủ đao đời Đường, trước đó khi ông ta thử đao thì một con ngựa khỏe mạnh đã bị thanh đao này chém làm đôi, như vậy cũng đủ thấy độ sắc bén của nó như thế nào.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cực Phẩm Chiến Long
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Chương 37-40
Cuồng Long Cái Thế
Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom